Chung Cực Truyền Thừa

chương 65: doanh địa của nô lệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những người khác đều trầm mặc xuống, trong mắt toát ra một cổ tuyệt vọng. Một gã đại hán trong đó không khỏi hung hăng đánh một quyền lên đại thụ bên cạnh. Máu tươi nhất thời chảy ra, nhưng hắn lại như không cảm giác gì, căm hận nói:

- Đây đều phải trách Khắc Lao đáng chết kia, nếu như không phải hắn, lấy bản lĩnh khống chế Ước Ba Long của Lôi Cách đại ca, chúng ta đã sớm rời khỏi địa phương quỷ quái này.

Nghe tiếng của đại hán, trong mắt mọi người đều bắn ra quang mang phẫn nộ cừu hận. Khắc Lao cùng bọn hắn như nhau, cũng là một đám nô lệ bị bắt tới đây. Ngày hôm qua kế hoạch của bọn họ nguyên bản là cực kỳ thành công.

Dưới ngón tay tinh xảo của Lôi Cách, bọn họ thành công mở ra lồng sắt giam giữ, thừa dịp thủ vệ uống say mà chạy trốn. Mà ở doanh trại trước mặt, đang có hơn mười đầu Ước Ba Long, bọn họ chỉ cần lên Ước Ba Long, Lôi Cách đã từng làm người nuôi Ước Ba Long rất có khả năng khống chế nó. Đến lúc đó, coi như là bọn họ bị phát hiện, muốn đuổi theo cũng là không kịp.

Nhưng tên đồng bạn là Khắc Lao này, là một kẻ không có tiền đồ, không ngờ trong nháy mắt leo lên Ước Ba Long, lớn tiếng hô gọi hộ vệ tỉnh lại, để cho bọn họ hành động thất bại trong gang tấc.

Lúc đó thất kinh, bọn họ chỉ có thể buông tha Ước Ba Long, phải chạy thoát trước rồi nói. Vì vậy liền chạy vào rừng rậm cách đó không xa. Cũng may hộ vệ tỉnh lại cũng là một trận mơ hồ, khi khi bọn hắn ý thức được nô lệ chạy trốn, lại đuổi theo, cũng đã mất đi hình bóng của bọn họ.

Chạy trốn một ngày trời để cho bọn họ vốn là chân bị thương, mệt mỏi. Cũng may địa hình trong rừng rậm phức tạp, lại thêm thập phần hắc ám, lúc này mới để cho bọn họ miễn cưỡng tránh thoát.

Lúc này nghe được đại hán kia nói, trên mặt Ni Bột lộ ra biểu tình cừu hận đến cực điểm, cắn răng nói:

- Nếu như ta lại nhìn thấy hắn, ta nhất định sẽ tự tay giết chết hắn.

Xem ra đối với Khắc Lao kia là hận thấu xương.

Nhưng mà tại lúc mọi người đang rơi vào thù hận đối với Khắc Lao, lại không ai phát hiện mối nguy hiểm đang tới gần bọn họ.

Hôi lang nhún mũi, đã tìm được nơi phát ra mùi hơi, một đôi con ngươi u lục sắc lộ ra quang mang hung tàn. Thân ở chỗ tối, vốn là cao thủ ẩn núp, nó không hề khiến cho bất kỳ ai trong mấy người đang chìm trong thù hận kia chú ý.

Gập chân, hạ mình, há lớn miệng, một tia nước bọt từ khóe miệng rơi xuống.

Sau đó chợt hướng phía đám người không chút phản ứng lao đi.

Khi dư quang khóe mắt nhìn thấy một hắc sắc hôi ảnh đang hướng chính mình lao tới, đại hán kia thậm chí còn không có phản ứng lại phát sinh chuyện gì. Móng vuốt dài mà nhọn đã hung hăng ép lên người hắn.

Mang theo con mắt có chút mờ mịt, quay đầu lại, lọt vào trong tầm mắt là một bồn máu thật lớn, nhất thời lao tới trước mặt. Ánh mắt mới chuyển biến thành hoảng sợ, răng nhọn sắc bén đã hung hăng cắn lên cổ hắn. Mà đồng thời mất đi trọng tâm, té lăn trên mặt đất.

Mãi cho đến lúc tử vong, tên đại hán kia thậm chí ngay cả cơ hội la lên cũng không có, cứ như vậy chết ở trên miệng Hôi lang.

Tất cả mọi người sửng sốt, chưa từng có gặp qua động vật hung mãnh như vậy. Đại não của bọn họ trong lúc nhất thời cư nhiên không biết nên phản ứng thế nào.

Chung quy là tên trung niên nhân Lôi Cách kia kiến thức thức rộng rãi, phản ứng trước.

- Chạy!

Sắc mặt Lôi Cách đột nhiên đại biến, sự tình hắn sợ hãi nhất rốt cuộc phát sinh. Lấy lực lượng căn bản không coi là chiến lực của bọn họ mà nói, ở trước một đầu hôi lang hung tàn, thân thể dài quá hai thước này căn bản là không hề có phần thắng.

Chỉ có lập tức tách ra thoát đi, vẫn là còn có thể có một đường sinh cơ.

Đám tiểu nữ hài hiển nhiên là bị dọa ngây người. Trong đôi mắt to phiếm ra nhãn thần sợ hãi mà tuyệt vọng.

Còn lại vài tên trung niên trong tiếng hô hoán của Lôi Cách nhất thời phản ứng lại. Ni Bột càng đem tiểu nữ hài nhi trong lòng gắt gao ôm lấy, sau đó liền xoay người lao đi.

Vài tên đại hán khác cũng là trong thời gian ngắn nhất tự kéo một nữ hài phân tán bỏ chạy. Bọn họ hiện tại có thể cầu khẩn chỉ là hôi lang không nên theo phương hướng bọn họ bỏ chạy đuổi theo.

Trái lại hôi lang đem đại hán kia cắn chết, lại không thèm để ý bọn họ bỏ chạy, trong ánh mắt hung tàn thậm chí toát ra ý tứ nghiền ngẫm cực kỳ nhân tính. Lấy trực giác dã thú trời sinh của nó, nó có thể rất dễ dàng cảm giác người nào có uy hiếp đối với nó, mà người nào chỉ xứng làm con mồi của nó.

Rất hiển nhiên, hiện tại những người đang chạy này thuộc về loại người sau.

Nó cũng không lo lắng bọn họ thoát khỏi nó săn giết. Lấy cái mũi so với sinh vật bình thường linh mẫn chí ít ngoài nghìn lần, nó có thể rất dễ dàng tại vài ngày sau, dựa theo lộ tuyến bọn họ ly khai một bước không kém tìm được địa điểm bọn họ ẩn thân cuối cùng.

Đương nhiên, tiền đề là không xảy ra tình trạng trời mưa.

Bất quá rất hiển nhiên, nó cũng không dự định làm như vậy. Bởi vì tại nơi này, không chỉ có riêng mình nó là người đi săn. Nó cũng không muốn con mồi của mình bị ma thú khác đoạt trước một bước. Đọc Truyện Online Tại

Bởi vậy nó liền động.

Thân hình nhoáng lên, nhất thời hóa thành một đạo hôi ảnh hướng một trung niên nhân đang bỏ chạy phía tay trái chộp tới.

Bất quá thời gian hai lần hô hấp, nó liền đuổi kịp người kia. Lấy thực lực Tam cấp Ma thú của nó, trung niên nhân căn bản không có chút năng lực chống trả nào.

- A!

Trong mắt trung niên nhân phiếm ra thần sắc tuyệt vọng và sợ hãi, sau khi kêu thảm một tiếng cuối cùng, chợt ngã xuống đất, bỏ mạng.

Cắn chết trung niên nhân, nó cũng không dừng lại chút nào, bật người hướng một trung niên nhân dẫn theo một tiểu nữ hài khác lao tới.

Nghĩ là biết bản thân không có khả năng chạy thoát. Trung niên kia tại tuyệt vọng cư nhiên tiện tay từ trên cây bên cạnh kéo xuống một thanh gỗ, xoay người hướng hôi lang đang lao tới đi lên.

- A đi tìm chết đi!

Mộc côn trong tay từ trên đập mạnh xuống.

Nhưng đáng tiếc là, tốc độ của hắn thật sự quá chậm. Mặc dù trước nguy hiểm tới tính mạng phát ra tiềm lực lớn nhất, đại não vẫn quá chậm.

Trong mắt hôi lang thậm chí hiện lên một nhãn thần khinh thường, móng vuốt sắc bén hoa lên, mộc côn nhất thời biến thành hai nửa. Mà cùng lúc đó, trung niên nhân cũng phát ra một tiếng kêu thảm. Sau khi bị cắn trúng hầu, thân thể co quắp vài cái trên mặt đất, cũng theo hai gã trung niên nhân lúc trước bỏ mạng.

Lần thứ hai bật người, mục tiêu lần này là Lôi Cách có phản ứng trước nhất.

Trong lòng Lôi Cách tràn ngập sợ hãi, hắn chỉ có thể không ngừng chạy, phía sau liên tục truyền đến hai tiếng kêu thảm, hắn lại ngay cả dũng khí quay đầu lại liếc mắt nhìn cũng không có.

Hôi lang kia liệp sát hai người kia thời gian có vẻ rất dài, nhưng trên thực tế chỉ là sự tình trong mấy phút. Những người này phân tán thoát đi, Lôi Cách chạy nhiều nhất cũng chỉ chạy được khoảng mười thước, những người còn lại dẫn theo nữ hài càng chậm hơn.

Trong lúc hoảng loạn, mơ hồ nghe được phía sau chợt truyền đến một trận phong thanh, trong lòng Lôi Cách lộp bộp một chút, thân thể nhất thời bị dọa mềm nhũn, không ngờ cứ như vậy té lăn trên đất.

Cũng coi như hắn vận khí tốt, một chút loạng choạng này không ngờ vừa vặn tránh thoát một lần công kích của hôi lang.

Hôi lang rơi xuống đất sau đó xoay người. Trong ánh mắt hung tàn không ngờ lộ ra một cổ phẫn nộ, tựa hồ bởi vì đối phương tránh thoát một lần công kích của nó, khiến nó cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.

- Rống!

Trong cổ họng truyền ra một tiếng rít gào trầm thấp, hôi lang lại lao tới.

Sắc mặt Lôi Cách nhất thời tái nhợt vô cùng, từ tuyệt vọng trong mắt để lộ ra, hắn đã minh bạch, lần này quyết không còn may mắn gì nữa.

Hắn thậm chí nhắm mắt lại, nhưng hắn té trên mặt đất vẫn theo bản năng đem cánh tay phải giơ lên, cũng đợi một kích cuối cùng...

- Súc sinh.

Một tiếng quát chợt vang lên bên tai, sau đó nghe thấy một tiếng "a ô.

hôi lang kêu thảm thiết.

Lôi Cách nhất thời mở mắt ra, cảnh tượng lọt vào trong mắt hắn khiến hắn không khỏi trợn tròn mắt.

Chỉ thấy hôi lang hung tàn lúc trước đem ba gã đồng bạn của hắn giết chết, cuối cùng thậm chí sắp lấy đi tính mạng của mình, lúc này lại tựa như chó chết, ngã trên đất trống cách hắn mấy chục thước.

Ngực nó còn đang phập phồng kịch liệt, nhưng trong mắt nó sợ hãi cùng với máu tươi từ trong miệng liên tục tràn ra lại nói cho Lôi Cách biết, nó cũng sắp chết đi.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lôi Cách không khỏi có chút thất thần quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên tướng mạo cực kỳ thanh tú, mặc một kiện áo ngắn màu đen, không có tay, một đầu tóc đen dài.

Nhưng mà sự tình phát sinh quá mức đột ngột, dưới biến cố quá nhanh, hắn càng thất thần quên mất phải phản ứng thế nào.

Lâm Dịch thở dài một hơi, ánh mắt đảo qua thi thể ba gã trung niên đã chết, chung quy vẫn là tới chậm một bước.

Hôi lang cách những người này chỉ có năm trăm thước. Nhưng mà Lâm Dịch lại cách bọn họ hơn bốn nghìn thước. Tuy rằng cuối cùng Lâm Dịch đã dùng toàn lực chạy nhanh đến. Nhưng cự ly quyết định vẫn là ma lang chạy tới trước một bước.

- Ngươi không làm sao chứ?

Tuy rằng giết qua rất nhiều ma thú, nhưng kỳ thực Lâm Dịch cũng không phải một người cực kỳ hung tàn. Ngược lại, hắn thậm chí coi như một người phi thường thiện lương.

Đương nhiên, loại thiện lương này là dành cho kẻ yếu cùng người nhà. Nếu như là địch nhân, một vạn khối thi thể ma thú trong rừng rậm kia chính là câu trả lời hay nhất dành cho bọn họ.

Lôi Cách lẳng lặng gật đầu, đại não hắn trong lúc nhất thời còn không thể phản ứng lại.

Lại than nhẹ một tiếng, Lâm Dịch cười nói:

- Không có việc gì. Đều trôi qua rồi, ngươi mau đem đồng bạn của ngươi gọi trở lại. Bốn phía còn rất nhiều ma thú.

Nhắc tới đồng bạn của mình, Lôi Cách nhất thời có phản ứng. Trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, cũng không kịp nói lời cảm tạ đối với Lâm Dịch, xoay người bò lên la lớn:

- Ni Bột, Tô Nhĩ các ngươi mau ra đây. Đã không có việc gì!

Thanh âm cực lớn truyền ra trong rừng rậm, bất quá Lâm Dịch cũng không thèm để ý. Trước không nói hắn nhận biết trong phương viên nghìn thước này ngoài đầu hôi lang kia không còn ma thú khác nữa. Cho dù là có, có Lâm Dịch ở chỗ này, trừ phi là ma thú cường đại đã ngoài Thất cấp, bằng không đều có thể bỏ qua.

Lôi Cách thẳng hô vài tiếng, sau đó, Lâm Dịch mơ hồ nghe được có tiếng bước chân tới gần đây.

Chỉ chốc lát sau, mấy người thoát đi vừa rồi đã mang theo biểu tình kinh hoảng từ trong rừng rậm đi tới.

- Lôi Cách đại ca...Ngươi, ngươi đem đầu hôi lang kia giết chết rồi sao?

Khi thấy thi thể lang giữa sân, một gã trung niên nhân nhất thời kinh hỉ lớn tiếng hô lên. Những người khác cũng lập tức thấy thi thể hôi lang giữa sân, trên mặt cũng lộ ra biểu tình kinh hỉ.

Nhưng mà Lôi Cách cũng cười khổ, lắc đầu nói:

- Ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.

Nói đến đây, hắn mới mạnh mẽ nhớ tới bản thân tựa hồ đã quên mất ân nhân cứu mạng. Nhất thời nhìn lại, chỉ thấy Lâm Dịch vẫn còn đứng phía sau hắn.

Lôi Cách bước nhanh đi tới trước mặt Lâm Dịch, khiêm tốn khom người đối với Lâm Dịch cười nói:

- Cảm ơn đại nhân, cảm tạ đại nhân. Nếu như không phải đại nhân, tính mệnh của tiểu nhân chỉ sợ cũng bỏ lại ở chỗ này. Cảm tạ đại nhân...

Vẻ nịnh bợ trên mặt Lôi Cách khiến Lâm Dịch không khỏi nhíu mày. Tại vừa rồi sử dụng dị năng hắn có thể thấy và nghe được những người này nói chuyện. Trong ấn tượng của hắn, người trung niên trước mặt hẳn là thuộc về loại người phi thường có uy vọng. Không nghĩ tới cư nhiên có mặt mũi tiểu nhân như vậy. Ấn tượng tốt đối với hắn nhất thời giảm đi ba phần.

Nếu như Lôi Cách lúc này biết dáng tươi cười lấy lòng của mình ngược lại khiến Lôi Cách có chút chướng mắt đối với mình mà nói, e là cũng không biết nên khóc hay cười. Hắn cũng không biết, thiếu niên trước mặt có thực lực đem đầu hôi lang kia đánh chết, chưa từng hỗn qua xã hội, căn bản một chút kinh nghiệm xã hội cũng không có. Sinh tồn chi đạo của tiểu nhân vật như hắn, đến chỗ Lâm Dịch liền biến thành căn nguyên khiến hắn chán ghét.

Nhưng thấy Lôi Cách cũng lớn tuổi như vậy, Lâm Dịch cũng không đem biểu hiện chán ghét trên mặt. Chỉ là than nhẹ một tiếng sau đó lắc đầu nói:

- Không có gì. Ta cũng chỉ là vừa vặn đi ngang qua mà thôi.

Vừa vặn đi ngang qua mà thôi?

Sắc mặt mọi người đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi. Bởi vì bọn họ nhất thời suy đoán ý tứ câu nói vừa vặn đi ngang qua mà thôi này của Lâm Dịch. Ở gần đây, ngoài doanh địa nô lệ của bọn họ ra, căn bản không có nửa hộ gia đình, Lâm Dịch vừa vặn đi ngang qua, đây không phải là đi tới doanh địa nô lệ chứ?

Nhìn bản lĩnh của hắn một cước có thể đá chết một đầu hôi lang, phỏng chừng thân phận của hắn cũng không có khả năng cùng một loại giống như bọn họ. Như vậy chỉ có một khả năng, Lâm Dịch là người trong doanh địa nô lệ, hơn nữa là cao tầng.

Biểu tình đám người Lôi Cách chợt biến ảo. Một lúc lâu sau, Lôi Cách cũng thở dài một hơi thật sau, sau đó thoáng cái quỳ xuống.

Lâm Dịch bị động tác đột ngột này của hắn dọa vừa động, rất tự nhiên vọt đến một bên, trong miệng không khỏi hỏi:

- Đại thúc, ngươi làm cái gì vậy?

Biểu tình Lôi Cách đột nhiên trở nên lạnh lùng, ngữ khí cũng không có nịnh nọt như trước, ngược lại lộ ra một tia bất đắc dĩ nói:

- Đại nhân, chúng ta đi theo ngươi. Lần này hành động đều là ta bày ra. Bọn họ cũng là bị ta bức bách mới chạy trốn. Muốn giết muốn trách tùy đại nhận. Nhưng thỉnh đại nhân có thể tha cho những người khác.

Nói rồi, cúi đầu vái thật sâu.

- Lôi Cách đại ca.

- Lôi Cách đại ca...ngươi...

Phía sau những người khác nhất thời lo lắng. Nhưng mà lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nước mắt chan hòa nhìn Lôi Cách.

Nhưng mà Lâm Dịch cũng bị một loạt động tác này của Lôi Cách làm cho có chút khó hiểu. Đột nhiên nghĩ lại tới đối thoại lúc trước của một nhóm người khác, cùng với biểu hiện của đám người này, Lâm Dịch nhất thời đại thể đoán ra nguyên cớ.

Bất quá hắn vẫn lộ ra biểu tình nghi hoặc nhìn đám người Lôi Cách, hỏi:

- Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì a? Cái gì chạy trốn? Cái gì đại nhân? Các ngươi Các ngươi có thể nói một chút được không?

Lôi Cách nghe vậy sửng sốt, chợt nói:

- Ngươi không phải đại nhân doanh địa nô lệ sao?

- Doanh địa nô lệ?

Lâm Dịch sững người, tuy rằng đoán ra đoán người lúc trước khẳng định là muốn bắt những người này. Nhưng Lâm Dịch thực sự không có suy nghĩ tới phương diện nô lệ này.

- Đại thúc ngươi trước từ từ nói. Ta có thể khẳng định với ngươi, ta cũng không phải người mà ngươi nghĩ đâu.

Tuy rằng không rõ, nhưng Lâm Dịch vẫn đem Lôi Cách đỡ dậy trước. Hiện tại hắn có chút minh bạch vì sao biểu tình của hắn đột nhiên trở nên nịnh nọt như vậy, xem ra cũng là bất đắc dĩ. Nhìn bộ dáng hiện tại mới là tính cách chân chính của hắn đi?

Lôi Cách lực lượng đâu có lớn bằng Lâm Dịch. Trong lúc thất thần, đã bị Lâm Dịch mạnh mẽ nâng dậy. Sau khi phản ứng lại, cũng không cố ý quỳ xuống. Trong lòng càng tràn ngập vui sướng.

- Đại nhân...Ngài, ngài thực không phải người trong doanh địa nô lệ?

Biểu tình của Lôi Cách có vẻ cực kỳ kích động.

Lâm Dịch gật đầu, Lôi Cách nhất thời kích động kéo tay hắn, thần sắc kích động nói:

- Thỉnh đại nhân nhất định phải cứu chúng ta a.

Nói rồi, tựa hồ lại muốn quỳ xuống.

Vài tên trung niên nhân khác vẫn quan sát tình thế, sau khi nghe được Lâm Dịch nói cũng không nhịn được lộ ra thần sắc kích động. Thi thể đầu lang cực lớn kia vẫn còn ấm nằm một bên. Chứng tỏ sự cường đại của Lâm Dịch. Những nộ lệ này nhận đủ ức hiếp, tại lúc nhận được lực lượng cường đại đủ để dựa vào, tự nhiên biểu hiện ra ỷ lại.

Lúc này vừa thấy Lôi Cách muốn quỳ xuống lạy, những người khác cũng nhất thời quỳ rạp xuống đất. Mặc dù là tiểu cô nương Ny Nhi còn có chút ngây thơ, cũng bị phụ thân lôi kéo quỳ xuống.

- Thỉnh đại nhân nhất định phải cứu chúng ta a!

Nhìn biểu tình khẩn cầu và kích động của mọi người, Lâm Dịch không biết nên xử trí như thế nào. Bất quá trong lòng hắn lại có suy nghĩ phải trợ giúp bọn họ. Khi sử dụng dị năng thấy chân tình giữa tiểu cô nương Ny Nhi và phụ thân Ni Bột của nàng lộ ra, Lâm Dịch cũng đã có dự định này.

- Các vị đại thúc, các ngươi vẫn là trước đem sự tình nói rõ đã. Bằng không ta làm sao giúp các ngươi đây?

Đem đem Lôi Cách đỡ dậy. Sau đó đối với những người khác nói rằng.

Lâm Dịch cường đại cùng hòa nhã, nhất thời thắng được tôn kính của đám nô lệ. Tại cuộc sống lúc trước của bọn họ nào có cường giả đối với bọn họ vẻ mặt ôn hoà như vậy? Trong nhận thức của hơn phân nửa người ở đây, cường giả đều là lãnh khốc vô tình, mà cao ngạo.

Lôi Cách cảm kích cười cười đối với Lâm Dịch sau đó mới quay đầu lại đem tất cả mọi người gọi tới, cuối cùng kéo tay Lâm Dịch. Tất cả mọi người tập hợp tại bên cạnh một cây cổ thụ, mới nhẹ giọng kể ra.

Nguyên lai sát biên giới trong suy nghĩ của Lâm Dịch kỳ thực cũng là địa phương trung tâm nhất của khu rừng tên là Cấm Địa Sâm Lâm này. Đã có một cái mạch khoáng năng lượng cực kỳ phong phú. Một tổ chức trong lúc vô tình phát hiện nơi này, liền bí mật xây dựng một căn cứ khai quáng ở đây.

Những người này đều là công nhân khai quáng. Ở trong thành thị khác thấy quảng cáo tuyển dụng của tổ chức kia, bị đãi ngộ không có thật trên đó lừa gạt tới báo danh. Được Ước Ba Long vận chuyển qua đây.

Nhưng mà lúc đến nơi này mới phát hiện, thù lao cực nhiều trên quảng cáo tuyển dụng kia căn bản là chuyện vu vơ. Đừng nói cái gì thù lao, sau khi bọn họ đi tới nơi này, thậm chí ngay cả ăn no cũng không có.

Đám công nhân khai quáng bị lừa, nhất thời giận dữ...Nhưng mà lửa giận của bọn họ rất nhanh bị áp chế xuống. Đối với bọn họ thân là thường nhân mà nói, sao có thể đánh lại đột ngũ đốc công đã trải qua huấn luyện kia?

Sau khi giết một nhóm thợ mỏ, những thợ mỏ còn lại cũng liền nuốt giận mà không dám nói.

Vốn tưởng rằng nhiều nhất chỉ là một chút khổ cực, ăn không đủ no. Ai ngờ tổ chức này càng thêm táo tợn, căn bản không coi bọn họ là con người. Động một tý là dùng roi đánh người, có ý nhục mạ. Gặp phải người phản kháng càng trực tiếp một đao giết chết. Đám thợ mỏ dưới bất đắc dĩ chỉ đành thừa nhận cuộc sống như vậy.

Nhưng mà những thợ mỏ này dẫn nữ nhi tới đây. Tại địa phương lên trời không đường, xuống đất không cửa này, bọn họ căn bản ngay cả trốn cũng không thể. Bọn họ căn bản đã không có chút nhân quyền có thể nói. Dẫn người đến, phụ nữ thì lưu lạc làm công cụ để những đốc công kia tiết dục hỏa, căn bản là sinh hoạt không bằng chó lợn.

Lâu dài, bọn họ đã đem căn cứ này gọi là doanh địa nô lệ. Bởi vì bọn họ sinh hoạt cùng nô lệ cũng hoàn toàn không có gì khác biệt. Nói đến đây, tất cả mọi người đều trầm mặc. Ba nữ hài càng run nhẹ thân thể, nỗ lực ôm chặt lấy trung niên nhân. Tựa hồ chỉ có như vậy mới mang đến cho các nàng cảm giác an toàn.

Khi thấy một tia sợ hãi trong mắt tiểu nữ hài tên là Ny Nhi kia, một cổ tức giận không hiểu nhất thời từ đáy lòng Lâm Dịch dũng mãnh dâng lên.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận trong lòng, trầm giọng hỏi:

- Vậy các ngươi làm sao trốn tới đây?

Lôi Cách liếc hắn một cái, sau đó liền đem quá trình chạy trốn của bọn họ, cùng với sự tình bị đồng bạn phản bội nói ra.

Lâm Dịch nghe xong, sau đó đã hoàn toàn hiểu được. Trong lòng một cổ tà hỏa không hiểu bắt đầu nhảy lên. Hít sâu một hơi, mới hỏi:

- Doanh địa cách nơi này có xa hay không?

Đám người Lôi Cách vừa nghe, nhất thời minh bạch suy nghĩ của Lâm Dịch. Nhưng bọn họ thiên tính thuần phác, lại nghĩ tới chỗ đáng sợ của đám đốc công kia, tuy rằng đối với thực lực của Lâm Dịch có lòng tin nhất định, những vẫn không khỏi có chút bất an, lo lắng nói:

- Bọn họ rất nhiều người. E là không dưới mấy trăm. Đại nhân, ngài...

Lâm Dịch khẽ lắc đầu, nói:

- Các ngươi chỉ cần phụ trách đem ta tới doanh địa là được. Chuyện kế tiếp, để ta làm.

Nói đến cuối cùng, một cổ hàn mang kinh nhân chợt lóe trong mắt Lâm Dịch. Tao ngộ mà đám người Ny Nhi gặp phải, khiến hắn tưởng tượng như là tiểu muội Yến nhi của hắn phải chịu đựng, điều này đã khiến Lâm Dịch thực sự nổi giận, động chân hỏa.

Sát khí trong lúc vô tình lộ ra một chút, tất cả mọi người ở đây không khỏi cảm giác được một cổ cảm giác sợ hãi, phát lạnh trong lòng nhất thời trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch mang theo một chút kính nể.

Lôi Cách càng là trong lòng kinh hoảng. Hắn là gặp qua nhiều người. Tuy rằng đi tới nơi này đã chừng năm sáu năm có thừa. Nhưng đã từng hành tẩu đại lục, hắn tự vấn đã gặp qua rất nhiều người. Nhưng người bề ngoài ôn hòa, lại có sát khí như Lâm Dịch đã ít lại càng ít.

Bất quá Lôi Cách rất thông minh không có nói nhiều. Mà là thần sắc bi ai hướng thi thể ba gã đồng bạn liếc mắt nhìn, mới nói:

- Đại nhân. Trước để chúng ta đem thi thể bọn họ chôn cất a...

Nói tới cuối, lại có một cổ cảm giác bi thương nói không nên lời.

Lâm Dịch than nhẹ một tiếng. Ấn tượng không tốt lúc trước đối với Lôi Cách đã hoàn toàn biến mất. Tại trong lòng Lâm Dịch, hình tượng Lôi Cách hẳn là thuộc về loại người tính cách trầm ổn, rất trọng tình nghĩa.

Bốn phía không có đồ vật thích hợp, mấy trung niên nhân nỗ lực nửa ngày lại cũng không có đào ra hố sâu trên mặt đất. Lâm Dịch nhân tiện nói:

- Vẫn là để ta làm đi.

Tất cả mọi người không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy Lâm Dịch cũng không làm bộ thế nào, hữu quyền đánh tới, một quyền trực tiếp mạnh mẽ đánh lên mặt đất.

- Ầm!

Một tiếng nổ ầm ầm để con mắt mọi người đều trợn tròn.

Bụi bặm bốc lên, sau khi biến mất, vị trí Lâm Dịch đang đứng đã xuất hiện một hố to rộng chừng ba thước, sâu chừng hai thước. Đám người Lôi Cách nhất thời kinh ngạc đến ngây người.

Lâm Dịch tính toán, hố sâu như vậy ba người chôn xuống cũng đủ. Vì vậy nói:

- Không có biện pháp. Tất cả giản lược liền đem ba người họ cùng chôn ở bên trong, miễn cho bọn họ cô đơn.

Đám người Lôi Cách từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, sau đó gật đầu. Yên lặng đem thi thể ba người trung niên bỏ vào trong hố. Lâm Dịch lại là một chưởng đem đất lấp lên. Mấy người trầm mặc vái mấy cái đối với nấm mồ này, liền do Lôi Cách dẫn đường, hướng phía doanh địa nô lệ đi tới.

Tuy lúc ấy bọn người Lôi Cách cuống quít chạy thục mạng, hơn nữa lúc ấy là đang rạng sáng, mặc dù trong rừng rậm vẫn tối đen, nhưng phương hướng đại khái Lôi Cách vẫn biết rõ.

Dưới sự dẫn đường của Lôi Cách, một đoàn người phân rõ đường lối mà đi.

Đây là địa phương gần sát biên giới, tuy nói cũng có ma thú qua lại, nhưng số lượng không nhiều, một đường bước đi, nhưng không gặp phải ma thú nào cả.

Bọn người Lôi Cách chạy trốn từ trưa tới giờ, cộng thêm nô lệ trong doanh địa chưa được ăn bữa cơm nước no nê nào cả, cho nên lúc này ngực dán sát vào lưng rồi, nhưng hôm nay bọn họ có Lâm Dịch là người mạnh mẽ nguyện ý dẫn theo bọn họ trở lại nơi trú quân, tuy nói không nhất định có thể đào thoát, nhưng Lâm Dịch và bọn họ cũng không thân không quen mà vì bọn họ bôn ba, cho nên loại chuyện đói bụng nhỏ nhặt này họ cũng không để ý.

Một đường bước đi, sau khi đi được ước chừng bốn năm tiếng đồng hồ, cánh rừng cũng sáng lên.

Mặt trời đã hạ xuống tới sườn núi, ánh chiều tà nghiêng rơi chiếu rọi ánh sáng màu đỏ xuống bao phủ cả khu rừng.

Lôi Cách chỉ chỉ về phía trước, nhìn Lâm Dịch nói ra:

- Đại nhân, chỉ mấy km nữa, có thể nhìn thấy nơi trú quân.

Lâm Dịch nghe vậy gật gật đầu, lúc chuẩn bị mở miệng nói chuyện. Lông mày nhíu lại một cái, thấp giọng nói:

- Chờ một chút!

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe.

Mấy người khác thấy động tác của Lâm Dịch liền lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng sự tôn kính của họ với Lâm Dịch, cho nên không ai nói gì.

Thật lâu sau, trên mặt Lôi Cách mang theo thần sắc bất an nói ra:

- Đại nhân...Có chuyện gì không đúng sao?

Lâm Dịch cũng lúc đó mở to mắt, khóe miệng xuất hiện nụ cười tán khốc, nói:

- Rất tốt...

Hai chữ này vừa ra khỏi miệng hắn nghiến răng ken két.

Tất cả mọi người đều bị cảm xúc phẫn nộ của Lâm Dịch mà cảm thấy giật mình! Ngơ ngác nhìn Lâm Dịch, lúc này quên cả phản ứng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio