Chung Cực Truyền Thừa

chương 685: làm việc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người nao nao, sau đó đều rõ ý của Lâm Dịch.

Ý của Lâm Dịch rất đơn giản, nếu nguyên nhân bọn hắn muốn tạo phản là vì hoàng tộc đế quốc đã vẫn lạc đa số cường giả, cho rằng thời cơ đã đếm vậy thì chỉ cần đối phương nhìn thấy không hề đơn giản như thế là được.

Mượn thế của đại lục siêu cấp thế gia và ba truyền thừa cổ xưa lấp vào khoản thực lực mà hoàng tộc đế quốc bị hao tổn.

Mọi người tự đánh giá cẩn thận một chút, cảm thấy đây là phương pháp tốt nhất trước mắt, chỉ cần không phải đối phương thật sự đã đợi không kiên nhẫn được nữa, mưu toan lấy thực lực một phương đối đầu với tất cả thế lực siêu cấp trên đại lục thì đều sẽ do dự một lúc.

Lâm Dịch nhìn biểu lộ trầm tư của mọi người, sau đó mới nói:

- Mọi người cho rằng phương pháp kia có được không?

Lâm Cường khẽ gật đầu nói:

- Đây quả thật là phương pháp tốt nhất trước mắt rồi. Bất quá, chúng ta phải giao hảo với hoàng tộc đế quốc ở đâu đây?

Lâm Dịch nói:

- Đây cũng không phải vấn đề, còn ba ngày nữa là đã đến Bạch Đế khánh mỗi năm một lần rồi. Ta tin tưởng Lạp Cổ Kỳ lão sư đã đạt thành hiệp nghị với người của hoàng tộc đế quốc rồi

Bạch Đế khánh hằng năm, Hoàng thành đều cử hành hoạt động chúc mừng long trọng. Xưa nay cũng có rất nhiều siêu cấp gia tộc đều tham gia, mà chúng ta, chỉ cần lấy thận phận "Cổ" tham gia hoạt động lần này là được.

Lâm Cường trầm ngâm trong chốc lát sau đó khẽ gật đầu:

- n, cứ làm thế đi.

Lâm Dịch gật đầu nói:

- Việc này không nên chậm trễ, còn ba ngày nữa là Bạch Đế khánh bắt đầu rồi. Ta nghĩ chúng ta có lẽ nên phái người qua, mà ta cũng phải lập tức hành động, đi đến Cổ Năng và Cổ Thuật. Hiện giờ loại tình huống này, chúng ta chỉ có thể tận lực làm việc, hi vọng dưới lực uy hiếp của Tam đại thế lực truyền thừa đủ để khiến những thế lực muốn rục rịch kia thu liễm lại.

Hội nghị chấm dứt. Lâm Cường liền an bài sáu tên sứ giả Trung tinh vị tiến đến Hoàng thành đế quốc chấp hành kế hoạch này.

Sau giờ ngọ, tất cả đều đã được an bài thỏa đáng.

- Phụ thân, con trước hết đi Cổ Thuật và Cổ Năng thông tri bọn hắn.

Lâm Dịch nói với Lâm Cường.

Lâm Cường nhẹ gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch, thật lâu sau bật cười nói:

- Đi thôi.

Lâm Dịch bị hắn nhìn không hiểu ra sao, bất quá vẫn gật đầu, quay đầu liếc mắt nhìn Thư Mộng và Thủy Linh Lung, hơi do dự một chút Lâm Dịch vẫn đi tới.

- Cái kia, Mộng nhi, Linh Lung, giờ ta phải đi Cổ Năng và Cổ Thuật một chuyến, các nàng cứ ở nhà đi, ta sẽ lập tức quay lại.

Thủy Linh Lung ôn nhu nhẹ gật đầu, nói khẽ:

- Tất cả phải cận thận nhé.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nhìn về phía Thư Mộng, thấy Thư Mộng tựa hồ cũng không có ý muốn chào hỏi mình, Lâm Dịch ngượng ngùng cười cười. Vẫn nhẹ gật đầu với nàng, sau đó xoay người rời đi.

Thư Mộng khẽ hé đôi môi đỏ mộng, biểu lộ có chút chần chờ, nếu giờ mà mở miệng, vậy sau này cũng không có cớ để tức giận hắn nữa.

Đang khi do dự không dứt, Thủy Linh Lung ở một bên đột nhiên nhẹ nhàng đụng nàng một cái, chợt nghe Thủy Linh Lung nhỏ giọng nói:

- Nếu không nói hắn sẽ đi đấy.

Thư Mộng trong lòng quýnh lên:

- Lâm Dịch.

Lâm Dịch đã đi tới cửa ra vào nghe được thanh âm của Thư Mộng vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, trong mắt có chút kinh hỉ, liên tục nói:

- Ở đây, ở đây, Mộng nhi.

Thư Mộng vốn còn đang do dự có nên giải hòa với Lâm Dịch không, vừa thấy vẻ mặt kinh hỉ của Lâm Dịch, tâm hồn thiếu nữ lập tức khẽ run lên, tất cả ủy khuất đều tiêu tán trong ánh mắt kinh hỉ đó.

Khẽ thở dài một tiếng, Thư Mộng mới nhẹ nhàng nói:

- Tất cả đều phải cẩn thận, muội và tỷ tỷ chờ chàng.

Lâm Dịch nở nụ cười sáng lạn, hung hăng gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Thư Mộng và Thủy Linh Lung, lúc này mới quay người rời khỏi phòng.

Lâm Cường ở một bên đã là người già thành tinh, từ khi ba người trở về đã phát hiện ra con dâu và con trai mình tựa hồ nảy sinh mâu thuẫn gì đó, bất quá hắn làm trưởng bối, cũng không nên nhúng tay vào chuyện của vãn bối làm gì.

Hôm nay con dâu và nhi tử tiêu tan hiềm khích lúc trước, hắn tự nhiên cũng bật cười ha ha.

Trạm thứ nhất của Lâm Dịch chính là Cổ Năng. Khi hắn đến Cổ Năng, một cổ khí tức bi thảm bao phủ toàn bộ nơi đó.

Nhớ tới năm đó khi vừa tới Cổ Năng, Lâm Dịch đã bị cảnh sắc nơi này chấn cho ngây người, thậm chí cho rằng nơi này chính là nơi đẹp nhất trên đại lục. Nhưng mà hôm nay, tro tàn đen kịt kéo dài, cây cối, bụi cỏ, chim thú, hoa cỏ năm đó cũng đã hóa thành một tầng tro màu đen, biến mất vô tung vô ảnh.

Toàn bộ Cổ Năng yên tĩnh đến đáng sợ, Lâm Dịch phi thân tiến vào trong chỉ thấy một cổ khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng trước nay chưa từng có.

Nhìn thấy loại tình hình này, trong lòng Lâm Dịch cực kỳ khó chịu, biểu lộ có vẽ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hận Thanh Long Bảo kia đến thấu xương.

Rốt cục đi tới bên ngoài Bổn nguyên chi tháp, Lâm Dịch ngừng lại. Chỉ thấy bên ngoài bổn nguyên chi ngoài tháp bày một cái linh đường rất to, hướng thẳng lên trời, đang có hơn một trăm người bi thương tiến hành nghi thức tưởng niệm.

Lâm Dịch lẳng lặng nhìn lên không trung, thẳng đến khi nghi thức xong xuôi, những người quỳ gối kia đứng lên hắn mới bay về phía bọn hắn.

- Người nào?

Có người tinh mắt phát hiện ra Lâm Dịch vốn không hề che dấu thân hình, lập tức mở miệng rống lên. Hơn một trăm người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Lâm Dịch áo trắng bồng bềnh đáp xuống.

Tất cả mọi người Cổ Năng cảnh giác nhìn Lâm Dịch, bọn hắn theo bản năng cảm giác được Lâm Dịch rất khó đối phó.

- Cổ Văn Lâm Dịch, mạo muội tới bái phỏng, mong chư vị thứ lỗi.

Lâm Dịch có chút chắp tay, khuôn mặt trịnh trọng nói.

- Lâm Dịch? Ngươi là Lâm Dịch?

Lâm Dịch vừa lên tiếng đã có người kinh hô lên. Sau đó tất cả mọi người khiếp sợ nhìn hắn, ánh mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ...

- Ngươi, ngươi trở về từ Thiên Vị giới rồi sao? Cái này, chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là do ngươi làm sao?

Quan hệ giữa Lâm Dịch và Cổ Năng không hề tốt, điểm ấy tất cả người Cổ Năng đều biết. Tuy rằng Lâm Dịch đã rời khỏi hơn ba trăm năm trước, nhưng hai lần hắn đại náo Cổ Năng đã sớm khiến rất nhiều cường giả Tinh vị cảnh không hề lạ lẫm với hắn rồi. Ba trăm năm trước, nghe nói hắn đã lên Thiên Giới, sao hôm nay lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ. Đây quả thật là hắn làm sao?

Trong lòng người Cổ Năng đã hoàn toàn tuyệt vọng, Thiên Vị giới là khái niệm gì? Hắn ba trăm năm trước đã lên Thiên Vị giới hôm nay lại trở về. Không nói đến hắn đề thăng thế nào ở Thiên Vị giới, dù không có chút tiến bộ nào, lấy trình độ Đại tinh vị thượng giai năm đó thôi cũng đủ để đơn giản tiêu diệt hơn trăm người ở đây rồi.

Bất quá, những người Cổ Năng ngoài tuyệt vọng ra, nguyên một đám đều lộ ra biểu lộ bị tráng nghiến răng nghiến lợi. Cổ Năng xinh đẹp như vẽ, trong một đếm hóa thành một mảnh tro tàn, ngay cả Lâm Dịch cũng phẫn nộ chớ đừng nói chi đến những người từ nhỏ đã sinh sống ở chỗ này. Trong lòng bọn hắn đã ôm lòng muốn liều mạng rồi.

Lâm Dịch vội vàng khoát tay nói:

- Ngàn vạn đừng hiểu lầm. Mỗ đến chậm một bước, khiến Cổ Năng phát sinh bị kịch, Lâm mỗ cũng rất tiếc nuối, nhưng việc này tuyệt không phải Lâm mỗ gây nên, thỉnh chư vị đại nhân không nên hiểu lầm.

- Trừ ngươi ra còn ai nữa? Toàn bộ đại lục còn có người nào hơn được người trở về từ Thiên Giới như ngươi, lại có ai có thể hủy diệt Cổ Năng trong một đêm chứ? Trong lòng ngươi ghi hận năm đó mấy vị Đại trưởng lão giam lỏng mẹ của ngươi, khiến mẫu tử ngươi xa cách nhiều năm, nhưng đây dù sao cũng là nhà của mẹ đẻ ngươi ah. Ngươi, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy được.

Một cường giả Trung tinh vị bộ dáng trung niên tiến lên một bước, chỉ vào mũi Lâm Dịch mắng chửi. Hai mắt hắn đỏ thẫm, trán nổi lên gân xanh, kích động không thôi. Trong mắt dĩ nhiên đã nổi lên lệ quang.

Nghe trung niên này nói xong trong mắt người Cổ Năng đều lóe ra sát ý nồng đậm. Rất hiển nhiên, bọn hắn đã khẳng định là Lâm Dịch làm rồi. Cũng như trung niên kia nói, toàn bộ đại lục, ngoại trừ người xuống từ Thiên Giới như Lâm Dịch, còn ai có năng lực tiêu diệt Cổ Năng trong vòng một đêm nữa.

Lâm Dịch khóc cười cũng không được, nhưng cũng biết đối phương đã bị thống đến cực hạn nên cũng không có tâm tình so đo gì với hắn.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, sau đó ánh mắt chân thành nói:

- Cũng như vị này nói, năm đó mấy vị Đại trưởng lão của Cổ Năng giam lỏng mẫu thân ta, khiến mẫu tử ta phân cách nhiều năm, nếu nói trong lòng không hận chút nào cũng không ai tin. Nhưng ở đây dù nói thể nào cũng là nhà của mẫu thân ta, Lâm Dịch sao lại bất hiếu đến phát rồ như vậy được. Ta lần này đến đây, mục đích chính là để nói cho các vị biết đã xảy ra chuyện gì.

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, mặt nghiêm chỉnh nói:

- Không dối gạt các vị, hôm nay Đại lục Bạch Đế đang lâm vào một nguy cơ cực kỳ nghiêm trọng, cường địch đến từ Thiên Giới muốn hủy diệt Đại lục Bạch Đế.

Lời vừa nói ra khiến mọi người chung quanh có chút ngẩn ngơ, chợt trung niên nhân kia hừ lạnh một tiếng cả giận nói:

- Cho dù muốn kiếm cớ cũng phải hợp lý một chút biết không hả? Nói chuyện giật gân như thế, ngươi đang dọa ai vậy? Vô duyên vô cớ người Thiên Giới muốn tiêu diệt Đại lục Bạch Đế làm gì?

Lâm Dịch nhìn về phía hắn nói:

- Mỗi câu của Lâm mỗ đều là lời thật, tuyệt không dám có một tia lừa gạt, tập kích lần này không chỉ có Cổ Năng, dù là Cổ Văn, Cổ Thuật cùng với hoàng tộc đế quốc đều nhận phải đả kích mang tính hủy diệt. Cũng may Lâm mỗ mới quay về từ Thiên Giới đã đánh lui những người kia, nếu không hậu quả không thể lường được.

Lâm Dịch tự nhiên đều là nói thật, nhưng trung niên nhân kia đã sớm nhận định Lâm Dịch nói nhiều như vậy đều chỉ để lừa gạt mình, hắn dưới lửa giận công tâm đã không nghe theo lý trí nữa, sau khi nghe vậy liền lộ ra trào phúng mỉa mai:

- Chiếu theo ngươi nói, chẳng lẽ chúng ta còn phải cảm tạ ngươi hay sao? Nếu ngươi đã đánh lui cường địch, vì sao Cổ Năng ta vẫn bị diệt toàn tộc?

Năm lần bảy lượt nói lời thật lại bị người chặn họng như thế, dù là Lâm Dịch cũng không khỏi có chút phát hỏa.

Hắn đột nhiên mãnh liệt hừ lạnh một tiếng. Chỉ một thoáng, một cổ uy áp cường hãn đến mực tận cùng bỗng nhiên khuếch tán ra từ trên người hắn, sắc mặt mọi người chung quanh bỗng tái nhợt, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cường đại không gì sánh kịp bỗng nhiên ập tới, phản ứng không kịp nữa, rõ ràng bị cổ uy áp này đánh lên người.

- Ah...

Hơn trăm người, cơ hồ không có ngườ nào chống được một giây, toàn bộ đều ngã xuống, trong tràng chỉ còn lại có mỗi mình Lâm Dịch.

Lâm Dịch liếc nhìn bọn hắn, lạnh lùng nói:

- Các ngươi nghĩ ta cần lừa gạt các ngươi sao? Ta nghĩ các ngươi phải khiến đầu mình thanh tỉnh một chút mới được.

Lần này có không ít ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch đều trở nên hoảng sợ, chỉ hừ lạnh một tiếng, đám người mình ngay cả một tia phản kháng cũng không có, đây là một loại thưc lực như thế nào? Như vậy hắn có cần phải lừa gạt bọn mình không?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ thật là người Thiên Giới tới muốn hủy diệt Đại lục Bạch Đế sao?

Có người đã tin tưởng Lâm Dịch vài phần, nhìn thoáng qua biểu lộ của những người chung quanh, Lâm Dịch hít sâu một hơi, áp lực bỗng nhiên biến mất, thân thể những người kia không khỏi khẽ run một chút, sau đó mới bò lên, nguyên một đám đầu đầy mồ hôi nhìn Lâm Dịch.

Trung niên nhân kia hiển nhiên cũng đã hơi thanh tỉnh lại, trong mắt nhìn về phía Lâm Dịch tràn đầy đề phòng, bất quá vẫn cắn răng nói:

- Ngươi nói như vậy, chúng ta sao có thể tin ngươi được?

Lâm Dịch lúc này mới nói:

- Ta vừa rồi đã nói qua, không phải chỉ có Cổ Năng, Cổ Thuật, Cổ Văn thậm chí là hoàng tộc đế quốc đều bị đả kích, muốn chứng thự cũng không khó khăn...Lời của Lâm mỗ đều là thật, Lâm mỗ hi vọng các vị có thể tin tại hạ.

Trung niên nhân kia cũng chần chờ, vừa rồi hắn lửa giận công tâm, căn bản không có cân nhắc gì, hôm nay lại lần nữa nghe lại, tự nhiên hiểu rõ chỉ cần mình hỏi thăm người của Cổ Thuật hoặc hoàng tộc đế quốc một phen, như vậy tất cả chân tướng đều rõ ràng rồi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn nói thật sao?

Trung niên nhân sắc mặt tái nhợt, thật lâu sau mới hỏi lại:

- Ngươi nói quả nhiên không giả?

Lâm Dịch xác định:

- Không giả.

Lực lượng toàn thân trung niên nhân trong nháy mắt dùng hết, thất hồn lạc phách ngồi trên đất, trong đôi mắt trợn tròn lại chảy ra hai hàng nước mắt.

- Thực xin lỗi. Thực xin lỗi.

Trung niên nhân thì thầm. Nhưng Lâm Dịch cũng biết không phải là hắn xin lỗi mình, mà là đang xin lỗi với những tộc nhân bị mình chôn dưới đất. Ánh mắt Lâm Dịch nhìn về phía trung niên nhân nhiều thêm vài phần tán thưởng. Mặc dù tính tình của đối phương quả thật không được tốt lắm, hơn nữa cũng dễ dàng xúc động, nhưng cũng không mất đi nhiệt huyết nam nhi. Xin lỗi, chính là hắn biết rõ không thể nào báo thù cho tộc nhân a?

Tất cả mọi người Cổ Năng ở chung quanh đều đứng nguyên đấy. Địch nhân trong nháy mắt từ Đại lục Bạch Đế thăng lên đến Thiên Giới, dù bọn hắn muốn đồng quy vu tận với đối phương, căn bản cũng không có cơ hội đó.

- Lâm đại nhân, thực xin lỗi, vừa rồi ta quá liều lĩnh, lỗ mãng.

Thật lâu sau, trung niên nhân đột nhiên nhẹ mở miệng. Lâm Dịch khẽ lắc đầu, sau đó mới nói:

- Lâm mỗ lần này đến đây, thật ra có một chuyện muốn nhờ.

Trung niên nhân ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch, lộ ra có chút nghi hoặc.

Lập tức, Lâm Dịch liền nói chuyện hoàng tộc đế quốc bị tập kích và suy đoán của mình cho hắn, trung niên kia ngưng thần lắng nghe, cuối cùng cũng biết nếu quả thật phát sinh đại chiến thì rất có thể sẽ tạo thành hậu quả như Lâm Dịch nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ta hi vọng Cổ Năng có thể phối hợp với Cổ Thuật và Cổ Văn để hành động, gạt bỏ nguy cơ này từ trong trứng nước.

Cuối cùng Lâm Dịch gật đầu nói rõ ý đồ đến.

Trung niên nhân lúc này gật đầu nói:

- Ngươi nói chúng ta phải làm sao bây giờ?

Lâm Dịch nói:

- Còn hai ngày nữa là đến Bạch Đế khánh, chỉ cần Cổ Năng phái vài người công khai thân phận của mình, tham gia vào Bạch Đế khánh của hoàng tộc là được rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio