____________
"Đợi đã! Tôi cần hỏi một chuyện trước đã," Ôn Tần Khê nói, khiến Ban Ngân nhướng mày khó hiểu.
Có gì để hỏi vào thời điểm như thế này?
Tò mò, Ban Ngân ra hiệu cho y tiếp tục.
Ôn Tần Khê không lãng phí thời gian trực tiếp hỏi gã vấn đề.
Y biết sau khi đánh xong mạng sống của những người này, họ sẽ không thể nói chuyện nên y phải đặt câu hỏi trước trận đấu.
"Chú có biết Phượng Vũ trốn ở đâu không?"
Ban Ngân không tin Phượng Tử sẽ không biết Phượng Vũ ở đâu.
Nếu Phượng Tử không biết thì còn ai biết được?
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phượng Tử, có vẻ như y thực sự không biết.
"Ta không biết, nhưng lần trước ta nghe nói hắn đã đích thân quấy rối con lợn bẩn thỉu Phúc Y Căn vì một cô tiểu thư nào đó.
Đừng lo, ta định lần theo manh mối này để lấy tiền chuộc," Ban Ngân vừa nói vừa dập tắt điếu xì gà trước đó vẫy tay ra hiệu cho người của mình tiếp tục.
Hai người đàn ông tiến lại gần, một người chĩa vũ khí vào mặt Phượng Tử trong khi người kia đưa tay ra còng tay y.
Lúc đầu, có vẻ như Ôn Tần Khê đang hợp tác nhưng mọi thứ đột nhiên trở nên tồi tệ khi y nói, "Nếu chú đã thô lỗ trước thì đừng chống lại tôi," với nụ cười kỳ quái, đôi mắt đỏ như máu.
"Chết tiệt!" Ban Ngân hét lên khi nhận ra mười người không đủ để thuần hóa con quỷ này.
Ôn Tần Khê tung một cú đá cực mạnh vào người đàn ông đang dùng súng đe dọa gã, khiến người đàn ông này bay về phía ba người đàn ông khác đang chờ sẵn.
Bằng một động tác nhanh nhẹn, y tóm lấy người đàn ông đang định còng cổ y và đập nạn nhân xuống đất trong một động tác chokeslam hoàn hảo trước khi rút vũ khí bắn vào bóng đèn.
Căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, tạo lợi thế cho Ôn Tần Khê vì căn phòng không có cửa sổ.
Ban Ngân vô cùng đau đớn, sợ hãi và biến thành capybara, loài gặm nhấm lớn nhất thế giới và cố gắng trốn thoát qua cửa sập nhưng gặp phải một chướng ngại vật.
Có một xác chết trên đường đi và rất khó để di chuyển nó trong trạng thái biến hình.
Trong khi đang cố gắng dùng răng kéo xác chết ra ngoài, những tiếng la hét kỳ quái tràn ngập căn phòng cùng với tiếng súng vang khắp nơi.
Qua ánh chớp của tiếng súng, y có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng đen đang chém người của mình như thể họ chẳng là gì cả.
Phượng Tử thực sự đã sống xứng đáng với danh tiếng của mình.
Y ngay lập tức hối hận vì đã cặp kè với người đàn ông này.
Lông xù dựng lên vì sợ hãi, nó bắt đầu điên cuồng kéo mạnh cơ thể nhưng ngay khi nó sắp thành công thì tiếng la hét dừng lại chỉ còn tiếng bước chân đều đặn tiến về phía nó.
Những bước chân này chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất, đó là gã đã kết thúc.
Với một tiếng hét chói tai, Ban Ngân chết trong hình dạng loài gặm nhấm trông thật đáng thương
***
Ôn Tần Khê ra khỏi căn phòng tối, ôm con chuột lang nước được cho là Ban Ngân đã chết.
Y muốn cho những thành viên còn lại trong băng đảng thấy rằng thủ lĩnh của họ đã chết và cho họ một sự lựa chọn nhưng y bị sốc khi thấy những tên còn lại đã là những xác chết cứng ngắc rải rác khắp khu nhà.
Y thậm chí còn không có thời gian để hiểu mọi thứ khi nhận thấy mình bị bao vây bởi những người lính có vũ trang đang chĩa vũ khí vào y.
Trước mặt y là chiếc SUV màu đen của Khước Nhiên Triết, chủ nhân của nó dựa vào cản xe thản nhiên ném một quả lựu đạn như thể đang chơi với một quả bóng căng thẳng.
Triệu Hoàng Mỵ ngồi ngay bên cạnh hắn, ngồi trên nắp ca-pô ô tô, hai chân bắt chéo, lưng tựa vào kính chắn gió.
Sự xuất hiện này khiến họ có vẻ như đã chờ đợi y từ lâu.
"Chết tiệt," Ôn Tần Khê chửi thề với cơn đau quằn quại trong ngực khi ném xác Ban Ngân xuống đất trước khi giơ tay đầu hàng.
Một người lính nhanh chóng bước tới, xoay người tìm kiếm vũ khí, nhưng ai ngờ Ôn Tần Khê vừa đặt tay lên người y sẽ tấn công người lính.
Y không thích bị người lạ vuốt v e.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên cứng nhắc khi những người lính khác vô thức đặt ngón tay lên cò súng nhưng Khước Nhiên Triết đã ngăn họ lại trước khi đích thân nắm lấy cổ áo sau của Phượng Tử và kéo y vào một tòa nhà gần đó.
Triệu Hoàng Mỵ thấy thế lập tức nhảy xuống mũ, đi theo phía sau bọn họ.
Ả không bỏ qua cơ hội làm Phượng Tử đau khổ nên đã vênh váo bước tới.
Trong phòng Phượng Tử dễ dàng bị Khước Nhiên Triết khuất phục nhưng điều đó không có nghĩa là y sẽ không chiến đấu.
"Thư giãn!" Khước Nhiên Triết hét lên hoàn toàn nhận thức được rằng người bạn cũ của mình đang trong trạng thái điên cuồng, rất khó để lý luận với y.
Trong khi Ôn Tần Khê đang chiến đấu, Khước Nhiên Triết đang lục soát y để lấy vũ khí, đây là một trải nghiệm đáng kinh ngạc.
Chỉ nhìn bề ngoài, Khước Nhiên Triết đã thu giữ 5 khẩu súng ngắn, 3 khẩu súng lục và 2 con dao găm.
Anh chàng thực sự đang thu dọn đồ đạc và vị tướng biết đây không phải là tất cả.
Chỉ là những thứ còn lại đều ở những nơi mà hắn không thể chạm tới.
"Lấy số đồ còn lại ra đi, tôi sẽ để cậu sưởi ấm cho tôi trút giận," Khước Nhiên Triết nói trước khi thả Phượng Tử ra.
Ở trường trung học, hắn đã từng sử dụng phương pháp tương tự để khiến Phượng Tử trút giận.
Sau trận đòn, tình bạn của họ sẽ nối lại và những gì họ tranh cãi đã bị lãng quên.
Phương pháp này có thể đã từng có hiệu quả trong quá khứ nhưng tình bạn của họ đã không tồn tại nhưng nó rất đáng để thử.
Hắn bốc đồng khi bắn Phượng Tử nhưng không ngờ người kia sẽ khóc, điều này đã đưa hắn trở lại ngày đầu họ gặp nhau.
Hắn đã giải cứu Phượng Tử khỏi một nhóm bắt nạt, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Phượng Tử khóc.
Vậy mà người đàn ông đó lại khóc khi bắn y khiến vị tướng này cảm thấy tội lỗi.
Mặc dù mang trong mình cảm giác tội lỗi nhưng hắn không thể chấp nhận được việc Phượng Tử thực sự đã cố ép buộc Triệu Hoàng Mỵ.
Điều này khiến tình hình trở nên phức tạp hơn, đó là lý do tại sao hắn chọn sử dụng phương pháp này và tạm thời vẫy cờ trắng vì hắn cần Phượng Tử tìm Phượng Vũ.
Ôn Tần Khê bấy lâu nay vẫn đè nén cảm xúc lập tức đồng ý.
Y vốn muốn bày tỏ sự bất mãn với Khước Nhiên Triết nhưng không có cơ hội nhưng dường như vũ trụ đã nghe thấy lời cầu xin của y và cho y cơ hội ngàn vàng này.
Ôn Tần Khê lập tức lấy vũ khí giấu trong người ra, đặt từng cái một lên bàn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Thượng tướng.
Y đang chìm đắm trong suy nghĩ đến nỗi không nhận ra Triệu Hoàng Mỵ đã bước vào phòng từ lúc nào.
Đối với y, ả chỉ là một phần của món đồ nội thất tồi tàn nên y thậm chí còn không thèm liếc nhìn ả chứ đừng nói đến việc thừa nhận ả.
Khước Nhiên Triết nhận thấy điều này nhưng không nói gì.
Trước đây, Phượng Tử đã quỳ lạy trước mặt Triệu Hoàng Mỵ hoặc tán tỉnh ả.
Khước Nhiên Triết gạt đi, Phượng Tử tức giận quá không để ý đến Triệu Hoàng Mỵ nên không nhắc đến.
Hai chiếc nắm tay bằng đồng, ba con dao bỏ túi và bốn quả lựu đạn chớp nhoáng, Ôn Tần Khê cuối cùng cũng nạp xong.
Khước Nhiên Triết ngầm hiểu gật đầu, chậm rãi đến gần Phượng Tử, cho phép y đi trước.
Ôn Tần Khê tức giận nhưng lại không dám đánh Khước Nhiên Triết.
Nếu không phải vì bối cảnh tâm lý và những ký ức đau đớn khi bị bắn, chắc chắn y đã phải kìm nén.
.