Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

chương 237: thông quan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Được! Nếu như không thể làm được thì ta sẽ lập tức dẫn hắn rời khỏi đây”. Cơ Tử Nguyệt lập tức đáp ứng, sau đó dĩ nhiên là nháy mắt ra hiệu với Đoạn Ngọc, có chút tinh nghịch.

Đoạn Ngọc có chút bất đắc dĩ nhưng cũng biết đây là biện pháp tốt nhất để bọn hắn lẫn vào Đế Minh, các thế lực lớn liên thủ lại chuẩn bị phá vỡ trận pháp bao phủ khu vực hư hư thực thực là Dược viên thì hai người cho dù có thực lực cường đại cũng không thể nói chắc là có thể dễ dàng đi vào, xen lẫn vào Đế Minh là biện pháp tốt nhất để hai người dễ dàng tiến vào gần khu vực kia.

“Cô nương, chúng ta sẽ không lưu thủ!”. Hai vị võ giả trẻ tuổi Luân Hải cảnh tầng tám của Thiết gia chủ động đi lên nhìn Cơ Tử Nguyệt lành lạnh nói, về phần Đoạn Ngọc thì đã bị bọn hắn xem thành không khí, cơ bản là không nhìn.

Đoạn Ngọc thấy vậy thì cười lạnh, Thiết gia là Đế tộc, tộc nhân tự nhiên là có kiêu ngạo vốn liếng, một cái Luân Hải cảnh tầng một trong mắt bọn hắn cơ bản là không đáng nhắc đến. Bọn hắn chỉ là không biết Đoạn Ngọc không phải là một cái Luân Hải cảnh tầng một bình thường mà thôi.

“Bắt đầu đi!”. Võ giả dẫn đầu kia khẽ quát.

Hai vị võ giả trẻ tuổi của Thiết gia lập tức động, bọn hắn vô cùng ăn ý tách ta phân biệt đánh về phía Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt. Kẻ đánh về phía Đoạn Ngọc đồng dạng là dùng thương, tốc độ xuất thân cực nhanh, uy lực cũng là bất phàm, cơ bản là không uổng danh Đế tộc tài tuấn.

Đoạn Ngọc biểu hiện như thương vung ra một thương trực diện cùng với y va chạm, tuy rằng không vận các loại thủ đoạn đặc biệt thì chỉ bằng chân nguyên cường đại và nhục thân Chân Cương cảnh hậu kỳ hắn cũng không chút thua kém Luân Hải cảnh tầng tám, tùy ý va chạm với võ giả Thiết gia tự nhiên là không có vấn đề gì.

“Canh”. Mũi thương va chạm, hỏa hoa tán loạn thì Đoạn Ngọc liền cảm nhận được một cỗ dư chấn không kém, thông qua đây ước lượng thì thực lực của vị võ giả Thiết gia này cũng không mạnh lắm, miễn cưỡng so với Luân Hải cảnh tầng chín mà thôi, cơ bản là còn chưa thể gây tổn hại được cho Đoạn Ngọc. Thế nhưng vì không muốn để lộ ra thực lực của mình nên hắn đã giả bộ lui lại năm bước.

Võ giả Thiết gia kia đồng dạng cảm nhận được một cỗ lực phản chấn không nhỏ, điều này khiến cho y có chút kinh ngạc nhìn về phía Đoạn Ngọc, thế nhưng khi nhìn thấy Đoạn Ngọc lui lại có chút chật vật thì hơi có khinh thường.

“Chỉ là Luân Hải cảnh tầng một lại cũng dám ngạnh kháng trực diện với ta, không biết là nên nói ngươi ngu xuẩn hay nên khen ngươi có dũng khí”. Người này cười lạnh một tiếng nói, cùng lúc đã lại vung thương đánh về phía Đoạn Ngọc.

“Không nghĩ đến là một cái thiên tài!”. Ba vị võ giả của Thiết gia đang quan sát bọn hắn thấy được cảnh này thì có một người không nhịn được mở miệng nói.

“Ừm, Luân Hải cảnh tầng một nhưng chất lượng chân nguyên rất khá, thể chất cũng hơn bình thường Luân Hải cảnh, hẳn là luyện thể võ giả”. Trung niên dẫn đầu khẽ gật đầu nói. “Kẻ này nếu là tán tu thì sau khi ra ngoài di tích chúng ta có thể nếm thử mời chào một phen”.

“Nhị ca, ít thấy khi nào ngươi đánh giá một cái hậu bối như vậy nha?”. Hai cái võ giả Thiết gia đứng ở phía sau nghe vậy thì hơi có kinh ngạc, người chưa từng mở miệng nói.

“Kẻ này có tư cách”. Trung niên thản nhiên đáp.

“Choang”. Bên kia Cơ Tử Nguyệt cùng một vị võ giả khác của Thiết gia đấu kiếm, so với vị võ giả cầm thương thì người đang cùng Cơ Tử Nguyệt đấu pháp rõ ràng là mạnh hơn một chút, kiếm chiêu không quá tinh diệu nhưng lại rất thực dụng, chiêu chiêu đều có thể đoạt mạng.

Cơ Tử Nguyệt không bộc lộ thực lực nhưng cũng đánh ra tiêu chuẩn Luân Hải cảnh đỉnh phong, kiếm chiêu của nàng hoa lệ hơn thanh viên Thiết gia nhiều, đôi khi còn mang đến hiệu quả đánh lừa thị giác. Đánh qua mười chiêu nàng mới dần chiếm được thế thượng phong.

“Canh”. “Canh”. Đoạn Ngọc cùng với đối thủ không ngừng va chạm, tuy rằng mỗi lần đều là hắn chủ động lui lại nhưng lực phản chấn cũng khiến đối thủ của hắn không thu được chỗ tốt gì, rõ ràng là chiếm lấy thế thượng phong nhưng lại có chút biệt khuất.

“Đủ rồi!”. Đúng lúc này trung niên võ giả dẫn đầu mấy người Thiết gia đột nhiên mở miệng nói. “Ta sẽ dẫn tiến các ngươi gia nhập Đế Minh!”.

“Tứ bá, ta còn chưa đánh xong”. Võ giả đang cùng Đoạn Ngọc đấu pháp nghe vậy thì có chút không cam lòng hô lên.

“Thiết Lâm, không cần miễn cưỡng nữa, đối thủ của ngươi có tu vi Luân Hải cảnh tầng một nhưng luyện thể đã đến Chân Cương cảnh hậu kỳ, triền đấu ngươi chưa chắc đã thắng được hắn”. Trung niên võ giả lập tức nghiêm nghị nói. “Lui lại!”.

“...”. Thiết Lâm nghe vậy thì có chút kinh ngạc nhìn lại Đoạn Ngọc, trong mắt lộ vẻ khó tin. Sau đó y cũng không tiếp tục công kích Đoạn Ngọc mà lựa chọn lui lại.

Võ giả Thiết gia còn lại đang cùng Cơ Tử Nguyệt đối chiến thì có chút thở ra một hơi, sau một hồi đối chiến thì y cũng nhìn ra được thực lực của mình còn kém Cơ Tử Nguyệt một chút, nếu là đánh giết thật sự thì vừa rồi y rất có thể đã bị Cơ Tử Nguyệt đả thương.

Đoạn Ngọc thu thương đi đến cùng Cơ Tử Nguyệt hội hợp, so với việc Đoạn Ngọc cần phải áp chế thực lực khá nhiều thì nàng thoải mái hơn nhiều, thoáng áp chế võ giả Thiết gia kia đối với nàng không phải việc khó.

“Ta là Thiết Hoành, các ngươi tên là gì?”. Trung niên võ giả dẫn đầu đám Thiết gia võ giả hỏi.

“Thu Nguyệt!”.

“Lục Ngọc!”. Đoạn Ngọc cùng Cơ Tử Nguyệt hiển nhiên là đều đưa ra một cái tên giả, đồng thời cũng hiểu được hai người đã thông qua khảo nghiệm của đám người Thiết gia. Sau đó như không gì thay đổi thì cả hai có thể thuận lợi gia nhập vào Đế Minh.

“Tốt! Bây giờ ta sẽ dẫn tiến các ngươi vào Đế Minh dưới danh nghĩa Thiết gia, đến lúc đó các ngươi chỉ cần phối hợp là được”. Thiết Hoành khẽ gật đầu nói, sau đó nhìn lại mấy người khác phân phó. “Các ngươi tiếp tục trấn thủ ở đây”.

“Vâng!”. Mấy vị võ giả Thiết gia khác lập tức đáp.

Sắp xếp xong thì Thiết Hoành mới ra hiệu cho Cơ Tử Nguyệt và Đoạn Ngọc đi theo mình, hai người thấy vậy thì lập tức đuổi theo Thiết Hoành, trên đường đi đến hai người thấy được số lượng võ giả không ít nhưng không có người đi lên ngăn cản, có người chờ đợi, có người thì đang điều tức.

“Chúng ta cùng Tiên môn, Tà tông đã đạt thành nhận thức chung liên thủ công kích đại trận, mỗi một đợt võ giả công kích trăm lần sẽ lui lại để nhóm tiếp theo đi lên”. Nhìn thấy Đoạn Ngọc cùng Cơ Tử Nguyệt tò mò nhìn những võ giả kia Thiết Hoành mới mở miệng giải thích.

“Thiết Hoành đại ca, bên trong đại trận kia thực là Dược điền của Tà Minh tông trước kia sao?”. Cơ Tử Nguyệt trong mắt linh quang hơi lóe lên hỏi.

“Mới là suy đoán mà thôi, Trận Pháp sư chủ trì mở trận lúc trước nếm thử xuyên qua trận đã nhìn thấy bên trong đó có một gốc Thánh dược”. Thiết Hoành hơi chút khác thường nhìn Cơ Tử Nguyệt nhưng vẫn nhàn nhạt đáp. “Các ngươi sau đó cũng xuất lực đi công kích đại trận, sau khi đại trận bị phá thì đồ vật trong đó có thể chia cho các ngươi một phần”.

“Thánh dược?”. Cơ Tử Nguyệt một bộ hít vào khí lạnh kinh hãi nói. Đoạn Ngọc ở một bên thì âm thầm cười lạnh, trước không nói trong chỗ hư hư thực thực là Dược điền kia có Thánh dược hay không, cho dù là có thì e là những võ giả trợ giúp phá trận cũng không được nhìn thấy, khả năng đạt được càng là bằng không!

Tiên môn, Tà tông, hay là Đế Minh thành viên đã không ít, bọn hắn trong lúc phá trận còn thu nhận lấy càng nhiều võ giả hợp lực phá trận, Dược điền kia cho dù là có nhiều linh dược thì e là cũng không thể phân chia đủ.

Bất giác Đoạn Ngọc như hiểu được suy nghĩ của đám võ giả trước đó ám toán hắn và Cơ Tử Nguyệt, số lượng võ giả gia nhập vào Đế Minh càng lớn thì lợi ích của bọn hắn sẽ càng nhỏ, biện pháp tốt nhất chính là loại bỏ những võ giả khác muốn gia nhập Đế Minh.

Thiết Hoành dẫn theo Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt đi đến một chỗ lều bạt tạm thời, ở bên ngoài cửa lều treo một cái bảng hiệu lớn ghi một chữ ‘Thiết’, tại đây có hai vị võ giả đứng bảo vệ.

“Đại ca!”. Đi vào trong lều bạt có một vị trung niên võ giả thần thái nghiêm nghị ngồi trên ghế tựa, Thiết Hoành thấy được người này lập tức hành lễ.

“Tứ đệ!”. Trung niên nhân kia khẽ gật đầu, ánh mắt sau đó mới hướng sang nhìn Cơ Tử Nguyệt và Đoạn Ngọc, thoáng chốc sau đó hiểu được cái gì.

“Đại ca, hai người này đã thông qua khảo nghiệm của ta, ta muốn dẫn tiến bọn hắn gia nhập Đế Minh dưới danh nghĩa Thiết gia ta”. Thiết Hoành cũng không vòng vo mà trực tiếp nói.

“Ừm, Tứ đệ chọn người chắc là không sai”. Trung niên nhân cười gật đầu, ánh mắt nhìn sang Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt dịu xuống một chút nói. “Ta là Thiết Phi, tạm thời là người chủ trì Thiết gia trong di chỉ này, ta muốn xác nhận lại một lần nữa, các ngươi muốn gia nhập Đế Minh dưới danh nghĩa của Thiết gia ta thật chứ?”.

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn: vtruyen.com

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio