Chứng Kiến Thần Thám

chương 126: nghi ngờ giết bằng thuốc độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đúng thế, mười hai trước từng có một vị cha xứ của trại trẻ mồ côi đó qua đời.”

Xác nhận được chuyện này, Chúc An Sinh nhìn về phía Trì Trừng với vẻ nghiền ngẫm: “Jonathan Douglas mà chúng ta đang nghi ngờ giờ chắc cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi.”

Trì Trừng hiểu được Chúc An Sinh đang muốn nói cái gì: “Mười hai năm trước Jonathan Douglas vẫn còn là một đứa trẻ. Nhưng nếu anh ta là trẻ mồ côi thuộc trại trẻ mồ côi Petra House thì mọi chuyện có thể giải thích được.”

“Xem ra chúng ta phải tới trại trẻ mồ côi một chuyến nữa.”

Chúc An Sinh nói xong câu đó với Trì Trừng rồi lực chú ý lên người Justin Fitch. Cô nhớ Justin Fitch đã nói trước khi đi phỏng vấn hắn đã chuẩn bị trước một ít tài liệu.

“Anh nói anh đã có chuẩn bị trước. Vậy anh có tài liệu liên quan tới vụ án mười hai năm trước không?”

Justin Fitch luôn yên lặng nghe cuộc trò chuyện giữa Chúc An Sinh và Trì Trừng. Tuy hắn không nghe hiểu hết cuộc trò chuyện của hai người nhưng hắn biết được Chúc An Sinh và Trì Trừng đang điều tra vụ án cha xứ bị sát hại.

“Hai người biết ai là hung thủ rồi? Đây là tin lớn đấy!!” Bản năng làm phóng viên của Justin Fitch đang thúc đẩy hắn.

“Nếu anh muốn cả thế giới biết việc anh khoanh tay đứng nhìn thì anh có thể công bố cuộc trò chuyện hôm nay ra bên ngoài.” Chúc An Sinh nhìn về phía Justin Fitch mà cười lạnh: “Bây giờ anh nên trả lời câu hỏi của tôi. Rốt cuộc anh có tài liệu liên quan tới vụ án mười hai năm trước không?”

Yết hầu Justin Fitch chuyển động, hắn khẩn trương tới độ mấp máy môi. Sau đó, hắn lập tức tước vũ khí đầu hàng: “Tôi có thu thập được một số tài liệu. Nếu hai người muốn thì bây giờ tôi đi lấy.”

Hai mươi phút sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng đặt chân tới nhà Justin Fitch. Justin Fitch đưa tài liệu mà bản thân tìm được cho hai người. Xong việc, trước khi Chúc An Sinh và Trì Trừng rời đi, hắn gọi hai người lại.

“Tôi chỉ muốn nói với hai người rằng, tôi xin lỗi.” Giọng nói Justin Fitch hơi nghẹn ngào.

Chúc An Sinh và Trì Trừng liếc nhìn hắn lần cuối. Bọn họ cần phải rời khỏi.

Lần nữa ngồi trên taxi đi tới Petra House, hai người đã có thời gian lật xem phần tài liệu của Justin Fitch.

“Tài liệu mà Justin Fitch có được khá đầy đủ.” Chúc An Sinh vừa xem vừa cảm thán.

“Nhất định anh ta muốn công bố tin tức này ra ngoài. Em xem, anh ta thu thập nhiều tin tức như này là biết anh ta nghiêm túc như nào rồi. Có điều anh ta không đủ dũng cảm, đây cũng không phải lỗi của anh ta.”

Chúc An Sinh đồng ý với suy nghĩ của Trì Trừng. Huống hồ, nếu không có phần tài liệu của Justin Fitch thì bọn họ sẽ mất nhiều thời gian hơn.

“Mười hai năm trước, vị cha xứ này trúng thuốc độc mà chết.” Chúc An Sinh giở tới phần có nguyên nhân cái chết, trúng thuốc độc bỏ mạng càng khiến cô chú ý hơn.

“Thế thì khả năng Jonathan Douglas là hung thủ cao hơn rồi. Bởi vì khi đó anh ta vẫn còn là một đứa trẻ nên cách giết người bằng thuốc độc tương đối nhẹ nhàng.” Trì Trừng phân tích.

“Vì vậy việc tiếp theo chúng ta cần làm là xác nhận xem Jonathan Douglas có phải trẻ mồ côi thuộc Petra House không.” Chúc An Sinh bổ sung.

Nếu bọn họ có thể chứng minh Jonathan Douglas là trẻ mồ côi thuộc Petra House thì không còn nghi ngờ gì nữa, Jonathan Douglas chính là kẻ tình nghi của mấy vụ án gần đây.

“Nhưng Trì Trừng này, em không hiểu lắm. Sao Jonathan Douglas lại có liên quan tới cả bên xã hội đen? Hơn nữa, vì sao anh ta lại bị cảnh sát truy nã? Đồng thời anh ta còn bị người của gia tộc Bayer đuổi giết.”

Chúc An Sinh không thể liên kết những chuyện này lại rồi áp lên người Jonathan Douglas được. Ở trong mắt cô, Jonathan Douglas là một người đàn ông rất thần bí.

“Nếu chúng ta xác định được Jonathan Douglas là trẻ mồ côi ở Petra House thì sẽ tìm ra được manh mối liên quan tới những gì anh ta từng trải qua. Sau đó, giải quyết vấn đề này.”

Trì Trừng và Chúc An Sinh đều cảm thấy khó hiểu. Bọn họ gấp gáp muốn biết được chân tướng. Người đàn ông tên Jonathan Douglas này, rốt cuộc anh ta có câu chuyện xưa nào khiến người khác không tưởng tượng nổi?

Sau khi Trì Trừng nói hết, hai người lại tiếp tục lật tài liệu ra xem. Chúc An Sinh nhanh chóng phát hiện thêm tin tức.

“Trì Trừng, hóa ra nữ tu sĩ Vanessa đã làm việc ở Petra House từ mười hai năm trước rồi.” Chúc An Sinh vừa nói vừa đưa cho Trì Trừng xem đoạn phỏng vấn mà mười hai năm trước nữ tu sĩ Vanessa từng nhận.

“Mười hai năm trước? Rốt cuộc nữ tu sĩ Vanessa đã làm việc ở đó được bao lâu rồi?” Trì Trừng xem xong đoạn phỏng vấn, đưa ra câu hỏi.

“Đây cũng là điều em muốn nói.” Khi nói chuyện, bỗng Chúc An Sinh nhớ tới Justin Fitch.

“Bây giờ chúng ta có thể xác định được ba người cha xứ từng nhậm chức ở Petra House đều ra đi một cách không bình thường. Trong đó có Kevin Brana được điều tới Petra House cách đây hai mươi năm trước, sau đó là cha xứ bị giết chết bằng thuốc độc vào mười hai năm trước, cuối cùng là cha xứ Lance của bây giờ.”

“Trong ba người này, chúng ta xác nhận được hai người từng xâm hại trẻ nhỏ. Tỉ lệ phát sinh ở Petra House là rất lớn. Vậy mà nữ tu sĩ Vanessa đang làm việc ở đấy không biết tí gì sao?”

Chúc An Sinh còn nhớ lời nhận xét của cô bé kia với nữ tu sĩ Vanessa, cô tin rằng nữ tu sĩ Vanessa chăm sóc cho những đứa trẻ này là thật lòng. Nhưng bà ấy đã công tác ở đây lâu vậy rồi mà không phát hiện ra gì sao?

Chúc An Sinh không khỏi nghi ngờ, biết đâu nữ tu sĩ Vanessa cũng thiếu dũng khí giống như Justin Fitch?

“Em có cảm thấy rằng, thực ra nữ tu sĩ Vanessa biết mọi chuyện nhưng không dám nói chân tướng ra không?”

Chúc An Sinh không trả lời Trì Trừng, vì trong lòng bọn họ đã có sẵn đáp án.

Tới Petra House, Chúc An Sinh và Trì Trừng gặp lại nữ tu sĩ Vanessa. Lúc này bà đang làm cơm trưa cho bọn trẻ.

“Hai người luyến tiếc mấy đứa trẻ ở đây đúng không?” Nữ tu sĩ nhìn thấy Chúc An Sinh và Trì Trừng đã nói: “Bọn chúng thực sự rất đáng yêu.”

Nữ tu sĩ Vanessa đang nhào bột nhưng lượng nước bà cho vào chưa đủ, Chúc An Sinh đi qua giúp bà cho thêm ít nước.

“Cảm ơn.” Nữ tu sĩ Vanessa mỉm cười.

“Tôi có thể hỏi bà một câu không?”

Chúc An Sinh thấy trên trán nữ tu sĩ Vanessa lấm tấm mồ hôi. Dù sao thì bà cũng đang chuẩn bị phần ăn cho mấy chục đứa trẻ, thực sự rất vất vả.

“Bà đã ở Petra House chăm sóc mấy đứa trẻ này được bao lâu rồi?”

Nữ tu sĩ Vanessa nhìn Chúc An Sinh bằng ánh mắt khó hiểu. Mà ngừng nhào bột, bắt đầu nhớ lại ngày trước: “Tôi nhớ không nhầm thì được khoảng hai mươi lăm năm rồi.”

“Hai mươi lăm năm này vất vả cho bà rồi.”

Chúc An Sinh khen nữ tu sĩ Vanessa một câu, nhưng cô không nhìn thấy được nét tươi cười trên mặt bà.

“Đây là ơn của Thượng Đế ban cho. Có thể chăm sóc những đứa trẻ này, đó là vinh hạnh của tôi.”

Chúc An Sinh im lặng mất một lúc. Cô nhìn dáng vẻ già nua của nữ tu sĩ Vanessa mà không đành lòng mở miệng. Cuối cùng, cô hung hăng cắn môi, hỏi vấn đề đó.

“Thật ra bà luôn biết tất cả mọi chuyện đúng không? Bà vẫn luôn biết rõ.”

Nữ tu sĩ Vanessa hoang mang nhìn Chúc An Sinh, mà bản thân cô cũng nhìn bà không chớp mắt. Sau đó bà quay sang nhìn Trì Trừng, anh cũng đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm bà. Bỗng nhiên, nữ tu sĩ Vanessa hiểu ra gì đó, động tác nhào bột dừng lại.

Chúc An Sinh nhìn thấy khóe miệng nữ tu sĩ Vanessa không ngừng run rẩy, nhưng bà không muốn trả lời câu hỏi của Chúc An Sinh.

“Bà biết Kevin Brana chứ? Ông ta mới qua đời cách đây mấy ngày.”

“Hung thủ bắt ông ta đeo cây thập tự giá có vòng gai quỳ trước tượng Chúa Jesus, cuối cùng hung thủ cắt yết hầu ông ta.”

Nữ tu sĩ Vanessa đưa tay bụm miệng, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt, lăn trên làn da.

“Bây giờ bà có thể nói cho tôi biết. Có lẽ bà vẫn luôn muốn nói ra những điều này, bây giờ bà có thể nói sự thật rồi.”

“Đây là lỗi của tôi, tôi là người có tội.”

Nói xong câu đó, nữ tu sĩ Vanessa đã không chịu được nữa, che mặt lại khóc đầy đau đớn. Cái mặt nạ bà đeo hơn hai mươi năm nay cuối cùng cũng được tháo ra.

“Ôi Thượng Đế! Tôi biết những chuyện này, tôi biết…”

Chúc An Sinh và Trì Trừng không thể không chờ nữ tu sĩ Vanessa bình ổn lại cảm xúc rồi nói chuyện. Vào lúc này đây, nữ tu sĩ đã có thể vén bức màn bí mật dưới đáy lòng hơn hai mươi năm.

“Lúc đầu tôi không biết gì hết, chờ tới khi tôi biết được mọi chuyện tôi đã viết thư gửi về cho giáo hội. Sau đó, cha xứ Kevin bị điều đi nơi khác, nhưng cũng vì vậy mà tôi phải chịu sự cảnh cáo và trừng phạt. Về sau, chúng tôi chào đón một người cha xứ lương thiện khác.”

“Lúc ấy tôi đã nghĩ mọi chuyện kết thúc rồi, nhưng cũng chỉ có mấy năm yên bình như thế thôi. Vào một lần thuyên chuyển công tác khác, chúng tôi lại chào đón ‘cha xứ Kevin thứ hai.’”

“Người bà nhắc tới là cha xứ bị giết chết vào mười hai năm trước?” Chúc An Sinh tính toán thời gian rồi nói.

“Xem ra hai người đã biết rồi.” Nhìn nữ tu sĩ Vanessa như đã mất hồn: “Sau khi biết được hành động của ông ta, tôi đã định viết thư gửi lên giáo hội một lần nữa nhưng ông ta phát hiện. Thế nên đoạn thời gian đó tôi luôn bị ông ta ngược đãi, tôi cực kỳ sợ hãi, điều làm cho tôi sợ hãi hơn là ông ta bị giết chết bằng thuốc độc.”

“Bà có biết người hạ thuốc độc là ai không?” Mắt Chúc An Sinh sáng lên, cô cảm giác như mình sắp chạm được vào chân tướng.

“Tôi không biết, thế nên tôi càng sợ hãi hơn. Vì vậy tôi quyết định trở thành người mù và người câm.”

Chúc An Sinh nhìn nữ tu sĩ Vanessa đang run bần bật bằng ánh mắt đồng tình. Tuy nữ tu sĩ Vanessa chỉ dùng một câu nói qua loa rằng mình bị ngược đãi nhưng Chúc An Sinh tin rằng đó là sự tra tấn sống không bằng chết. Bởi vậy bà đã dũng cảm hơn rất nhiều người rồi.

“Thế bà biết người tên Jonathan Douglas không?” Trì Trừng xen vào hỏi.

“Những đứa bé được tôi chăm sóc tôi sẽ nhớ kỹ. Jonathan là một đứa bé ngoan. Sao cậu lại hỏi cậu bé đó?”

“Jonathan Douglas từng ở đây?” Trì Trừng kích động, bây giờ bọn họ có thể xác định kẻ tình nghi của vụ án giết hại cha xứ là Jonathan Douglas rồi.

“Đúng là tôi từng chăm sóc một đứa bé tên là Jonathan Douglas. Sao cậu lại biết tên đứa bé đó?” Nữ tu sĩ Vanessa lấy làm khó hiểu.

“Bởi vì anh ta là kẻ tình nghi trong vụ án giết cha xứ Kevin và Lance, hiện tại chúng tôi còn nghi ngờ anh ta liên quan tới vụ án cha xứ bị giết bằng thuốc độc vào mười hai năm trước.” Tuy rất đau lòng nhưng Trì Trừng không thể không nói ra sự thật này.

“Chuyện này không có khả năng!” Nữ tu sĩ Vanessa tức giận: “Jonathan chỉ ở trong trại trẻ mồ côi hai năm, sau đó đã có người nhận nuôi thằng bé. Vị cha xứ cậu bé gặp được chỉ có Kevin Brana thôi, sao cậu bé có thể giết cha xứ mười hai năm trước bằng thuốc độc?”

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đã biết rõ tuyến thời gian chưa?

Khoảng năm trước, khi Kevin Brana nhậm chức ở trại trẻ mồ côi thì Jonathan Douglas cũng ở đó (là một đứa bé cực kỳ nhỏ tuổi). Nhưng hai năm sau cậu bé đã được nhận nuôi nên cậu bé không thể giết cha xứ mười hai năm trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio