Edit: Cải Trắng
Vừa mới bước vào cục cảnh sát, Wotan Schein đã bị hấp dẫn bởi cô gái có mái tóc đỏ đứng trong đại sảnh. Tóc cô đỏ rực như ngọn lửa.
Wotan Schein cảm giác được hô hấp mình trở nên dồn dập. Cậu cảm thấy mình cần phải đến gần người con gái này. Nếu không, cậu sẽ hối hận cả đời.
"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô không?" Wotan Schein thấp thỏm đi tới bên cạnh cô gái tóc đỏ, hỏi.
Lúc này, cô gái tóc đỏ đang buồn chán muốn chết. Cô vừa nhai kẹo cao su vừa nghịch điện thoại di động ở đó. Bàn tay thoăn thoắt trên màn hình di động làm nó vang lên tiếng nổ như tiếng pháo. Nó chỉ dừng lại khi có một người con trai mặc đồng phục cảnh sát đi tới gần cô.
Cô gái tóc đỏ dừng trò chơi lại, tháo kính râm xuống đánh giá người con trai này một lượt. Cuối cùng, cô nở nụ cười vô cùng quyến rũ với người con trai ấy.
Đúng lúc đó, người cô gái tóc đỏ chờ đi ra, trên tay người đó là một tấm chi phiếu với mức giá cao.
"Đây là thù lao của cô."
Người đàn ông đó cẩn thận đưa tờ chi phiếu cho cô gái tóc đỏ. Điểm đáng chú ý là, tuy hai người đang ở Đức nhưng người đó lại dùng tiếng Anh để nói chuyện với cô gái.
Nhận được chi phiếu, cô gái tóc đỏ xoay người rời đi ngay lập tức. Nhưng người đàn ông lại gọi cô ấy lại.
"Giờ chúng tôi còn một tội phạm đang bị truy nã nữa. Tên cậu ta là Jonathan Douglas. Cô có hứng thú muốn bắt không?"
Người đàn ông đó nói với giọng thành khẩn. Tuy hắn không muốn giao tiếp với cô gái tóc đỏ kỳ lạ này nhưng đây là vụ án cục trưởng tự mình giao cho hắn. Vì vậy, hắn không thể không thỉnh cầu cô gái này hỗ trợ.
Im lặng một hồi, cô gái tóc đỏ đưa điện thoại đang hiển thị trò chơi kết thúc ra, lười biếng hỏi: "Tiền công bao nhiêu?"
Tuy thái độ của cô gái này lạnh nhạt nhưng hắn không quan tâm. Hắn chỉ cần cô gái này nhận nhiệm vụ, còn mình hoàn thành được mệnh lệnh mà cục trưởng giao là được.
"Nhất định sẽ khiến cô hài lòng!" Người đàn ông đó vừa nói xong đã gấp không chịu được, đem nội dung lệnh truy nã giao cho cô gái tóc đỏ.
Cô gái tóc đỏ hơi liếc mắt là thấy được ảnh chụp Jonathan Douglas trên lệnh truy nã. Đây là một người đàn ông rất anh tuấn. Tuy cô không có hứng thú với anh ta nhưng cô cũng phải thừa nhận điều này.
Sau đó, cô gái tóc đỏ xoay người rời đi.
Wotan Schein muốn đuổi theo vì cậu cho rằng cô bỏ qua sự tiếp cận của mình là do nghe không hiểu tiếng Đức. Nhưng cậu bị người đàn ông vừa đưa chi phiếu ngăn lại.
"Cậu định làm gì?" Người đàn ông đó hoảng sợ kéo Wotan Schein lại.
"Tôi chưa có số điện thoại của cô ấy mà. Anh kéo tôi làm gì?"
Wotan Schein nhìn người đồng nghiệp đang kéo mình lại với ánh mắt khó hiểu.
"Cậu điên rồi! Cậu muốn số điện thoại của cô ấy hả?"
"Là sao? Sao tôi không thể có số điện thoại của cô ấy?"
"Cậu có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là Amis Anna tóc đỏ, là thợ săn tiền thưởng có giá trị lớn nhất trên thế giới hiện giờ. Là người mà chỉ dùng một tháng đã bắt được tên tội phạm trốn thoát mà chúng ta đã tốn ba năm để theo dấu đấy."
"Cô ấy chính là Amis tóc đỏ?"
Giờ thì Wotan Schein đã hiểu vì sao người đàn ông này muốn ngăn cản mình. Tình yêu của cậu còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi. Nhưng cả đời này cậu sẽ không thể quên được nụ cười và bóng lưng của Anna lúc rời đi.
Lúc tỉnh lại, Winona Duffy không nhìn thấy Jonathan Douglas đâu. Cô hoảng sợ xuống xe, bắt đầu điên cuồng tìm bóng hình Jonathan Douglas ở xung quanh đó.
"Jonathan!"
"Jonathan!"
Winona Duffy hoảng sợ gọi tên Jonathan Douglas. Cô rất sợ, sợ mình sẽ lần nữa bị chia cắt với Jonathan Douglas. Nước mắt cô chảy xuống gò má.
Cuối cùng, Winona Duffy cũng tìm được Jonathan Douglas nhưng cô phát hiện sau lưng anh ta có một cô gái tóc đỏ. Cô gái ấy đang chĩa súng vào ót Jonathan Douglas.
"Jonathan!"
Winona Duffy kinh hoàng, muốn chạy tới thì Jonathan Douglas đã dùng ánh mắt kiên định ngăn cản cô.
"Đừng tới đây." Giọng Jonathan Douglas rất nhẹ nhưng lại đáng tin tưởng vô cùng: "Đi mau."
Nói với Winona Duffy xong, Jonathan Douglas hơi liếc mắt nhìn cô gái tóc đỏ phía sau.
"Tôi biết, là anh ta phái cô tới bắt tôi nhưng chỉ có tôi mới là nhược điểm của anh ta. Vì vậy, cô cứ đưa tôi đi. Có điều, xin cô hãy tha cho cô ấy."
Anna nghi hoặc nhìn người đàn ông tên Jonathan Douglas. Cô thấy rất khó hiểu. Sao người đàn ông này lại trở thành tội phạm bị cảnh sát Đức truy nã nhỉ?
Thật ra, Anna đã xác nhận được vị trí của Jonathan Douglas và Winona Duffy vào năm ngày trước nhưng cô không chọn ra tay ngay lúc đó. Vì lúc cô tìm được hai người họ, cô thấy bọn họ đang cho mèo ăn.
Anna có một chân lý như này, người thích mèo không phải là người quá xấu.
Vì vậy, Anna cố ý dùng năm ngày để theo dõi. Càng theo dõi cô càng cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì cô thấy, Jonathan Douglas và Winona Duffy không phải người xấu.
Vào giờ phút này, Anna có thể xác định Jonathan Douglas không phải người chuyện ác nào cũng làm như trong miêu tả của lệnh truy nã.
Vì thế Anna quyết định thu vũ khí của mình lại.
Cảm giác được súng sau ót mình biến mất, Jonathan Douglas chạy nhanh tới chỗ Winona Duffy. Anh ta đẩy Winona Duffy ra sau lưng để bảo vệ. Giờ đây, anh ta trông như một con thú dữ đang trừng mắt nhìn chằm chằm Anna.
Anna bị hành động của Jonathan Douglas chọc cười. Cô không mảy may quan tâm, cứ đi thẳng tới chỗ anh ta. Đợi tới khi Jonathan Douglas chuẩn bị phản công, Anna mới dừng chân lại.
Lúc này, Anna lấy từ trong túi ra hai viên đạn.
"Nhìn thấy thứ này không? Có người muốn giết hai người. Tên sát thủ đó theo dõi tôi, hắn muốn mượn tôi để tìm nơi hai người ẩn núp nhưng tôi đã giải quyết tên sát thủ này cho hai người. Vì vậy, hai người mới có thể sống đến bây giờ."
Jonathan Douglas và Winona Duffy liếc mắt nhìn nhau, bọn họ tin Anna đang nói thật. Vì nếu cô là chó săn của Walter Jovanovich thì đã không buông Jonathan Douglas ra.
"Cảm ơn. Nhưng cô là ai? Và cô muốn làm gì?" Winona Duffy tin rằng Anna không có ác ý với bọn họ nên muốn làm Jonathan Douglas nới lỏng cảnh giác.
"Tôi muốn biết hai người rốt cuộc là ai? Hai người có đúng là mafia không? Vì sao hai người lại bị truy nã? Là ai muốn diệt trừ hai người tới mức không tiếc tiền mời sát thủ chuyên nghiệp?"
Bây giờ, Winona Duffy có thể chắc chắn trăm phần trăm là Anna không ra tay với bọn họ. Bởi vì cô nhìn ra được, Anna là người tốt.
"Cô muốn biết? Đây là một câu chuyện xưa rất dài."
Trong khi Winona Duffy nói chuyện, những câu chuyện xưa lóe lên trong đầu. Sau đó, cô nở nụ cười buồn bã.
Vì muốn thoải mái nghe chuyện nên Anna còn bê một tảng đá qua đây để ngồi nghe. Jonathan Douglas và Winona Duffy nhìn cô với ánh mắt hài hước.
"Nên nói từ đâu nhỉ? Giống như các câu chuyện xưa khác thôi, trong chuyện này có một nhân vật rất xấu xa."
"Vào khoảng năm trước, có một chàng trai là tân sinh viên của đại học cảnh sát Đức. Người đó ôm một lòng tràn đầy nhiệt huyết bước vào hội nghị bí mật."
"Hội nghị này là do cấp trên nói cho ông ấy biết. Cảnh sát Đức yêu cầu phải có một người thâm nhập vào mafia để nằm vùng. Bởi vì thế lực của mafia quá lớn nên bọn họ cần có người thâm nhập vào trong đó để từng bước diệt trừ mafia."
"Người tân sinh viên đó tin."
"Không có gì bất ngờ khi nhờ sự trợ giúp của cấp trên, người tân sinh viên đó chỉ mất mười năm đã trà trộn được vào trong trung tâm của mafia. Trong khoảng thời gian này ông ấy lập gia đình, có một cô con gái."
"Vào được vị trí trung tâm của mafia rồi, người đàn ông ấy tưởng mình sẽ hoàn thành được khát vọng của bản thân, cùng hợp tác với cấp trên để tiêu diệt thế lực mafia ở Đức. Nhưng đúng lúc đó, người đàn ông ấy biết được một lời nói dối đã tồn tại mười năm."
"Chẳng có kế hoạch nằm vùng nào cả, ông ấy chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay cấp trên thôi. Mà người cấp trên kia làm thế là vì muốn nắm giữ được quyền lực cả hai giới, trong tối và ngoài sáng. Ông ta tin mình có thể nắm giữ được tất cả vì trong mười năm này ông ta đã có được rất nhiều nhược điểm của quân cờ. Ông ta tin rằng mình đã nắm giữ được hết trong lòng bàn tay nên đã ngả bài với quân cờ đó."
"Lúc đó, quân cờ mới hiểu được rằng khi ông ấy bước chân ra khỏi đại học cảnh sát thì ông ấy sẽ không bao giờ làm được cảnh sát nữa. Ông ấy ngu ngốc để người ta chơi đùa mất mười năm. Đợi tới khi ông ấy biết được sự thật, ông ấy đã không thể nào thoát ra được nữa. Ông ấy cứ như người rơi vào vũng bùn, càng giãy dụa thì lún càng nhanh."
"Sau đó thì sao?"
Anna không ngờ là câu chuyện xưa mình nghe được lại như thế này. Dường như cô có thể tưởng tượng ra được người đang bị vận mệnh đùa cợt, rơi xuống vũng bùn.
"Sau đó? Sau đó người kia quyết định vạch trần tất cả. Ông ấy quả quyết nói với vợ và con gái của mình là ông ấy là cảnh sát, ông ấy là người tốt! Nhưng chẳng ai tin ông ấy cả, bởi vì ông ấy đã mất đi cơ hội nói ra tất cả."
Winona Duffy nói rất ngắn gọn, tựa như câu chuyện xưa của cô chỉ đơn giản như thế thôi.
Cô sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc tiếng súng nổ, bố mẹ cô ngã xuống vũng máu.
"Walter Jovanovich là người xấu trong câu chuyện đó?"
Giờ Trì Trừng đã hiểu Walter Jovanovich đã làm cái gì. Và cũng biết rõ được thân phận của Jonathan Douglas và bố Winona Duffy.
"Cô vì biết sự thật nên đã tha cho bọn họ?" Chúc An Sinh hỏi Anna.
"Đúng thế nhưng câu chuyện này chưa kết thúc đâu." Giọng Anna trở nên nghiêm trọng lạ thường khi nhớ tới lần đầu tiên Jonathan và Winona gặp nhau.
"Cô đang muốn nói tới chuyện sau khi vào trại trẻ mồ côi, Winona gặp được cha xứ bại hoại sao?" Trì Trừng đã đoán được chuyện tiếp theo Anna muốn nói.
"Hai người biết chuyện này?" Anna khiếp sợ nhìn Trì Trừng và Chúc An Sinh: "Hai người còn biết cái gì nữa không?"
"Về cơ bản thì những chuyện sau đó chúng tôi đều biết."
Câu trả lời của Trì Trừng làm ánh mắt Anna thay đổi cứ như thấy quỷ.
"Sao hai người lại biết?" Anna hỏi một câu không rõ đầu đuôi.
"Chuyện này không quan trọng. À, tôi còn chút vấn đề muốn hỏi cô đây. Chuyện của bố Winona thì đã biết, còn chuyện của Jonathan là như thế nào?"
Bỗng nhiên, ánh mắt Anna trở nên buồn bã. Cô dùng chất giọng đau buồn kể lại câu chuyện của Jonathan.
"Sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, Jonathan không quên được những chuyện mình đã trải qua ở đó nên hầu như đêm nào cũng gặp ác mộng. Vì vậy, bố mẹ nuôi của anh ta đưa anh ta đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ tâm lý đã tìm cách để phong bế ký ức của anh ta lại, để anh ta quên đi hết mọi chuyện ở trại trẻ mồ côi."
"Thế nên Winona Duffy ở trại trẻ mồ côi không đợi được anh ta là do anh ta đã quên tất cả?" Chúc An Sinh như đã hiểu ra vấn đề.
"Đâu có đơn giản như thế."
Giọng Anna rất đỗi đau buồn như là đang cảm thán sự trêu đùa có số mệnh.
"Tuy Jonathan bị phong bế ký ức nhưng anh ta vẫn nhớ Winona. Anh ta nhớ rõ từng có một người con gái nói với mình rằng bố cô ấy là cảnh sát."
"Sau đó, anh ta cứ thay đổi một cách vô tri vô giác. Jonathan vào học ở đại học cảnh sát. Đúng lúc đó thì lực khống chế của Walter ở hắc bang bị suy thoái, gia tộc mafia Bayer vùng dậy trở thành thế lực khổng lồ lớn mạnh nhất châu Âu. Vì thế, Walter diễn lại trò cũ, sau đó bi kịch của bố Winona lặp lại trên người Jonathan."
Chưa bao giờ Chúc An Sinh và Trì Trừng lại cảm thấy cuộc đời như một vở hài kịch như lúc này. Dường như bóng tối trên toàn thế giới này đang trút xuống người Jonathan Douglas và Winona Duffy.
"Nhưng nếu Jonathan đã quên tất cả thì sao anh ta có thể gặp lại Winona?" Trì Trừng và Chúc An Sinh vẫn còn vấn đề chưa hiểu.
Đúng lúc Anna định nói tiếp thì nhận được điện thoại của Winona Duffy.
"Cô Anna, thật sự rất cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi. Chúng tôi không cách nào báo đáp cô được, chỉ có thể chúc cô tương lai sẽ..."
"Winona, đi mau!"
Tiếng Jonathan Douglas đột ngột vang lên trong điện thoại. Tiếp theo, Anna nghe được một tràng súng nổ ra.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này được viết dưới góc nhìn của Anna, thế nên về cơ bản thì mọi người đã biết được câu chuyện xưa. Chương sau sẽ là kết cục của Jonathan và Winona.