- Xán Xán, ăn thịt bò đi.
- Xán Xán, ăn cái này này.
- Cả món này nữa, Xán Xán, em thích ăn nhâ’t món này mà.
Bữa tối, đột nhiên Cao Vũ trở nên khác thường, gắp thức ăn
lia lịa cho Xán Xán.
Xán Xán hãi quá, cuối cùng cô nhận ra có gì đó không ổn, hôm nay Cao Vũ đã gọi không dưới một trăm lẩn tên Xán Xán, anh ta không gọi em họ nữa, cứ nhè tên cồ mà réo Xán Xán. Điểu này cô không quen tý nào.
-Không cần đâu, đế em tự gắp… – Xán Xán giác ngộ được sủng ái quá cũng khổ thế nào.
- Không sao, trước đây anh tưởng nhầm em là em họ của Noãn Noãn, gây cho em bao nhiêu phiền toái, anh phải xin lỗi em chứ. – Cao Vũ cười, lại gắp cho Xán Xán một chiêc đùi gà.
- Em… em ăn không hết đâu..
- Cứ ăn từ từ là hết được, trông em dạo này gầy đi đây, chịu khó bồi bổ vào.
Nhìn bát cơm đầy ú ụ như kim tự tháp, Xán Xán đột nhiên có cám giác Cao Vũ nhất định trong lòng tất hận cô, muốn cho cô chết đi! Thật thâm độc!
Bị bức bách quá, Xán Xán đành quay sang Triệu Noãn Noãn cầu cứu, ngờ đâu vừa chạm mắt, cậu chàng lập tức làm như không thấy, ngoảnh ra nơi khác. Thế nghĩa là sao chứ? Chẳng lẽ bọn họ định vào hùa hại chết cô để họ về sống với nhau?
Quỷ thần ơi! Không còn thiết đến mạng người nữa sao!
Xán Xán đành rưng rưng lệ cố nuốt hết đống thức ăn bằng tới hai bữa cơm. Khi đứng lên, cô cảm thây mình chẳng khác gì ngưòi mang bầu.
- Để anh thu dọn cho! – Cao Vũ đột ngột giành lấy việc rửa bát.
Lại việc gì nữa thê? Xán Xán kinh ngạc đến độ con ngươi muốn nhảy khỏi tròng mắt, hại chết cô còn chưa đủ sao? Ác độc đến mức tiêu hóa cũng không cho thật quá thể!
-Anh… anh… anh… – Anh ác quá đấy!
Chưa dứt câu, Cao Vũ đã chớp chớp mắt nhìn cô. – Đừng cám ơn anh, là việc anh nên làm mà.
Nên làm? Nên làm cô chết ấy hả?
Sau hôm đó, sinh hoạt của Xán Xán xảy ra hai xáo động lớn.
Thứ nhât: Triệu Noãn Noãn bắt đầu không đêm xỉa đến cô.
-Noãn Noãn, quần áo anh thay hôm qua đâu? Tự đi lây ra đây.
- Không cần, anh tự giặt lấy.
- Thật hả? – Xán Xán vui hẳn lên.
- Quần áo của anh từ nay về sau em đừng giặt hộ, cả phòng anh nữa, em cũng đừng tùy tiện vào, anh sẽ tự dọn lấy.
Việc gì cũng không để cô làm, quả là quá kỳ quái, cô đâm ra Io lắng:
- Anh Noãn Noãn, anh sao vậy? Phát ốm rồi à? Có vẻ không sốt mà…
- Em bỏ ra đi! Đừng có lôi lôi kéo kéo, anh phải làm việc! Ối em đừng có đụng vào anh! Giời ơi, anh bảo em tránh xa anh ra!
Nhũng ngày sau đó, Triệu Noãn Noãn nhìn thấv cô như nhìn thấy ma, tránh được xa là tránh liền, về nhà là lập tức chui tọt vào phòng, đến bữa tối cũng phải giục giã lắm anh mới chịu ra ăn.
Đây là hậu quả của việc bà mẹ nhà họ Triệu dè bỉu trước mặt anh chăng? Triệu Noãn Noãn, anh cũng nhỏ nhen nhỉ!
Đương nhiên, còn có xáo trộn thứ hai: Cao Vũ bắt đầu quá ân cần với cô.
Tô Xán Xán nhận ra, thái độ của Cao Vũ đối với cô bây giờ quay ngoắt độ, trước kia cô ở nhà không những phải làm những việc vặt như thường mà còn phải nghe nhà tư bản Cao Vũ sai phái, nói đúng ra là chẳng khác gì nông nô bị áp bức tận đáy xã hội.
Nhưng nay thì sao?
- Xán Xán, em muốn ăn pizza không? Anh gọi điện thoại đặt nhé!
Bữa trưa vừa mới trôi qua được hai tiếng, Cao Vũ bỗng nhiên tới làm Xán Xán đang chơi game giật cả mình, kinh hãi quay lại:
- Em vẫn còn no…
- Không sao, đến khi họ mang tới em đói là vừa! Anh nghe nói
pizza của khách sạn Tất Thắng mới làm ngon lắm, còn có cả một suất cánh gà hảo hạng em thích nhất nữa đấy.
Xán Xán nuốt nước miếng, thấy lòng rung động, nhưng trông vẻ Cao Vũ có gì đó quá lạ lẫm. – Cái đó.. đắt quá, em không ăn được…
- Anh mời em mà, coi như trả ơn em giặt cho anh bao nhiêu quần áo, anh cảm ơn em.
- Thật ạ? – Xán Xán vẫn chưa thể tin.
- Tất nhiên là thật chứ, chẳng lẽ em nghĩ là anh trêu em?
Xán Xán vẫn do dự:
- Khách sạn Tất Thắng.. cuối năm không giảm giá hay sao? – Nghe nói có đợt miễn phí pizza gì đó mà.
Cao Vũ thấy cô cười ngờ nghệch quá thì đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của cô:
- Ngốc ạ, anh gọi điện thoại đặt hàng nhé.
Nói rồi đi ra luôn.
Xán Xán vẫn đơ ra.
Mới… mới rồi… anh ta, anh ta… anh ta làm gì vậy? Anh ta, anh ta… anh ta kêu cô là ngốc ạ… ngốc ạ… anh ta… anh ta còn sờ lên đầu cô nữa!!!