Đã hạ quyết tâm, một lần nữa Xán Xán bắt đầu hành động.
Nhưng để tìm một cơ hội nói cho rõ ràng thực là không dễ.
Triệu Noãn Noãn mấy ngày nay chẳng hiểu làm sao, liên tục không đến công ty, tuy anh là người lãnh đạo nhưng cũng đâu thể bỏ việc như thế? Cứ như thế, Xán Xán cũng không tìm được cơ hội chỉ có một mình với Cao Vũ.
Chỉ có quan hệ giữa Triệu Noãn Noãn với Cao Vũ vẫn căng thẳng như thê’ không có vẻ gì tốt đẹp hơn. Việc này khiến Xán Xán vô cùng ưu tư, nói chính xác là lòng nóng như hơ lửa.
Anh Noãn Noãn tốt như thê’ dù thế nào cô cũng sẽ phải khuyên Cao Vũ trở về đường ngay lối thẳng mới được!
- Anh Noãn Noãn… – Một buổi sớm, Xán Xán bắt đầu mon men – Mấy ngày nay sao anh không đến công ty?
Đang đọc sách, Triệu Noãn Noãn ngẩng đầu, nhìn một chút:
Không muốn đi.
- Vì sao ạ?
Vì sao? Nét mặt Triệu Noãn Noãn thoáng chút khác lạ, một câu buột ra:
Không yên tâm vê’ em.
- Há? – Xán Xán giật mình – Vì, vì sao? – Chẳng lẽ anh Noãn Noãn phát hiện được điều gì? Sợ cô ở nhà một mình cướp Cao Vũ đi mất?
Nghi vấn này khiến sắc mặt Triệu Noãn Noãn đột nhiên khó hiểu, dường như đang nghĩ việc gì đó lung lắm.
Xán Xán đến thở mạnh còn không dám, nhỡ anh Noãn Noãn phát hiện Cao Vũ thích cô, chẳng lẽ anh không đau lòng muốn chết? Không được! Tuyệt đối không được!
Trầm ngâm rất lâu, Triệu Noãn Noãn khe khẽ thở dài:
- Em cũng đừng để tâm, không có chuyện gì với em đâu.
- Nhưng mà…
- Còn chưa đi hả? Đừng nhiễu anh đang đọc sách. – Nói rồi lại bồi thêm một câu. – Tiện thể, quét nhà đi.
Xán Xán:
Thôi rồi, Xán Xán nhất thời càng khẳng định sự phán đoán của mình, Triệu Noãn Noãn nhất định là ghen với cô, mà đã manh nha cảnh báo cô là sẽ hành động để báo thù, cứ như thế cô sẽ phải trở lại cuộc sống bi thảm như hồi trước khi ốm cho mà xem. Đừng có vậy chứ! Để Triệu Noãn Noãn không bị rơi vào tình thế tuvệt vọng mà manh động, Xán Xán càng thêm quyê’t tâm phải nói chuyện với Cao Vũ.
Không phải chứ, cơ hội cuối cùng đã đến rồi!
- Tối nay có một buổi hòa nhạc cổ điển. – Trong bữa tối Triệu Noãn Noãn bỗng mở miệng.
Xán Xán ngẩng nhìn Triệu Noãn Noãn, rồi lại nhìn Cao Vũ, chắc chắn là anh nói với cô:
-Dạ.
Hòa nhạc cô điển? Định giỡn gì vậy?
- Anh mua vé rồi.
- Dạ. – Xán Xán lại chậm rãi đáp.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu, hai mắt sáng rực:
- Ý anh là anh muốn đi nghe hòa nhạc? – Vui mừng tràn ngập, cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội được bàn bạc với Cao Vũ.
Triệu Noãn Noãn gật đầu.
- Anh đi một mình? – Không đưa Cao Vũ cùng đi? Không thể nào! Triệu Noãn Noãn sa sầm mặt, không nói gì, chỉ cúi đầu ăn. Ôi…xem ra anh Noãn Noãn đã hận cô đên mức này rồi, chả
thèm liếc mắt qua cô. Do Cao Vũ hại cả! Xán Xán giận dữ quay đầu, trừng mắt căm giận nhìn Cao Vũ đang chăm chú vào bát cơm của mình, nỗi oán giận đột nhiên khiến Cao Vũ phải cảm thấy lạnh run người.
Ba người tiếp tục ăn.
Im lặng tràn im lặng, Xán Xán phát điên lên được.
Bỗng nhiên…
- Anh đi cùng em.
Triệu Noãn Noãn nói xong, hai người đang ăn đều dừng cả lại. Tim Xán Xán lặng hẳn đi, thôi rồi, đúng là đưa Cao Vũ đi theo rồi, lại hụt mâ’t cơ hội rồi. Nhưng nghĩ lại,Triệu Noãn Noãn nói chưa chắc đã cố ý, lợi dụng cơ hội hẹn hò, nhân đó cải thiện quan hệ giữa hai người bọn họ, lại tâm sự rủ rỉ, ngọt ngào êm ấm…
- Hay quá! Hay quá! – Xán Xán hưng phấn gật đầu lia lịa. Nhưng mà dường như không khí có gì đó gượng gạo? Tại sao
hai người bọn họ dồn mắt vào cô? Nhìn đến nỗi khiến cô nổi da … Vẻ mặt Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên dịu đi:
- Em đổng ý hả?
- Dạ… – Việc của hai người bọn họ, cần cô đồng ý làm gì? Quay sang nhìn Cao Vũ, anh đang chằm chằm nhìn cô. Xán Xán nước mắt vòng quanh, hóa ra ở nhà này, địa vị của cô quan trọng thế cơ! Đến cả cuộc hẹn của hai người bọn họ cũng cần sự đồng ý của cô! Cảm động quá đi!!!
- Thế ăn xong em trang điểm chút đi, nhớ mặc đồ đứng đắn nhé. Triệu Noãn Noãn buông lời xong, về phòng mình luôn.
Xán Xán thấy thư thái quá, xem ra không cần cô ra tay, anh chàng Cao Vũ kia cũng phải trờ vể lối cũ đường xưa rồi. Đúng là trẻ con cần phái dạy dỗ.
Đang dương dương đắc ý, đột nhiên thấy Cao Vũ đang ngắm nghía cô.
- Anh nhìn em làm gì?
Cao Vũ không chăm chú nữa, lãnh đạm nói:
- Không ngờ em cũng thích nhạc cổ điển.
Nhạc cổ điển? Xán Xán cau mày, lườm Cao Vũ vẻ coi thường:
- Thích cái “lích tích pích ấy”, nghe cái loại nhạc ru ngủ ấy chẳng thà học tiếng Anh cho xong!
- Thê’ sao em lại đồng ý?
- Đương nhiên là em… – Xán Xán bỗng nhiên cứng đơ người, như cái máy ngẩng nhìn Cao Vũ, ngắc ngứ. – Chẳng… chẳng… chẳng lẽ… mới… mới rồi… anh Noãn Noãn hỏi… hỏi em… em đi hay không à…
Cao Vũ nhìn cô, nghiêm chỉnh gật đầu.
Chính xác, Tô Xán Xán, chính là cô!
Mặc chiếc đầm dạ hội bó sát, xỏ đôi giày cao gót bảy phân, xiêu xiêu vẹo vẹo bên cạnh Triệu Noãn Noãn, Xán Xán cảm giác mình đúng là đứa ngu nhâ’t quả đất.
Tại sao lại đồng ý?
Tại sao không nghe cho rõ?
Tại sao anh không nói rõ ràng?
Tại sao cô cứ tự chuốc khổ vào người?
Ngậm đắng nuốt cay mà nuốt không nổi, dưới chân cao lênh khênh, cứ như sắp bổ nhào.
-Ôi!
Buổi hòa nhạc quả là sang trọng! Thảm trải mềm mượt… Xán Xán nhắm mắt, mong tìm được một chút an ủi.
- Dậy đi! – Triệu Noãn No
ãn quát to.
Xán Xán mở choàng mắt, nhìn thấy phần chân Triệu Noãn Noãn và ánh nhìn của bốn phía xung quanh. Triệu Noãn Noãn mặt dở xanh dở trắng dở đỏ, những màu sắc â’y càng lộ rõ dưới ánh đèn xanh mướt.
- Tô Xán Xán, sao em làm mất mặt thế!
Xán Xán cúi gằm, miệng lầm bầm khấn Các người không nhìn thấy tôi, các người tuyệt đối không nhìn thấy tôi…
Đột nhiên, Triệu Noãn Noãn cứng miệng, trong lòng thấy bất lực tràn trề. Tô Xán Xán, em là loại không dạy được! Nghĩ thế anh chỉnh lại âu phục, gọi nhỏ:
- Lại đây!
Tô Xán Xán kinh hãi ngẩng nhìn Triệu Noãn Noãn:
- Làm gì ạ?
Cố gắng nén xuống ý nghĩ nắm đầu Xán Xán kéo lại, Triệu Noãn Noãn đưa tay ra:
- Lại đây với anh.
Chỉ có như thế thì cái cô ngốc này mới không giở quẻ.
- Dạ. – Xán Xán nghiêng nghiêng ngả ngả bước tới, níu tay vào Triệu Noãn Noãn.
Lúc này thì sao ngoan thê’ Triệu Noãn Noãn thấy có được chút an ủi. Nhưng rồi cảm giác được chút an ủi ấy biến mất ngay sau khi Tô Xán Xán buột miệng ra mấy câu.
- Anh đừng sợ, có em đỡ anh đây, không ngã được đâu.
Triệu Noãn Noãn tan tành hy vọng. Lúc ấy, hai người vừa
bước đến chỗ ngồi của mình, buổi diễn cũng bắt đầu.
Khách mời của buổi hòa nhạc là dàn nhạc giao hưởng danh tiếng của Pháp, được nghe họ biểu diễn tại chính quốc đã là không dễ, Triệu Noãn Noãn từ trước tới nay say mê nhạc giao hưởng nên từ lâu đã chờ đợi dàn nhạc này. Âm nhạc vang lên, tim anh lắng xuống, dần dần tan chảy vào tiếng nhạc êm ái du dương. Đột nhiên…
- Anh Noãn Noãn…
Không vui tý nào, anh quay sang, ra dấu tay im lặng rồi tiếp tục thưởng thức.
Một lát sau, cánh tay lại bị kéo kéo.
- Suỵt! – Triệu Noãn Noãn ngoái đầu, dùng ánh mắt nhắc nhở một lần nữa.
Lại một hổi sau.
- Em…
- Em đừng nói nữa, anh vứt em ra ngoài bây giờ đấy! – Triệu Noãn Noãn nổi cáu.
Rô’t cuộc cũng được yên tĩnh.
Âm nhạc du dương, Triệu Noãn Noãn chìm đắm trong không gian say mê, cho đến khi âm thanh cuối cùng dứt hẳn, tiếng vỗ tay vang vang anh mới quay sang Xán Xán, giọng dịu dàng:
- Có việc gì? Bây giờ có thê nói được rồi.
- Xán Xán? – Anh bỗng nhiên nhận ra có gì đó không ổn, giơ tay kéo cô.
Tô Xán Xán ngẩng lên, vẻ mặt ỉu xìu.
Triệu Noãn Noãn thấy tim mình giật thót:
- Xán Xán, em sao vậy?
- Em… đau chân…
Hóa ra, khi mới xỏ giày cao gót, tê đi không cảm giác gì, ngồi một lúc lâu Xán Xán mới cảm thấy chân đau dần lên, đến khi buổi hòa nhạc kết thúc, cô đã nghiến răng chịu đau quá lâu rồi.
- Em ngốc quá!
Triệu Noãn Noãn đột nhiên cảm giác trong tim đau nhức, bế Xán Xán lên, như bay xông ra khỏi hội trường, phóng xe lao tới bệnh viện. Đến phòng câ’p cứu, bác sĩ trực nhìn qua chân Xán Xán, chẳng cần thăm khám đã phán ngay: trẹo chân! Sau đó, bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn chiếc giày Xán Xán đang móc trên ngón tay:
- Không quen đi giày cao gót thì đừng có đi đôi gót nhọn như thế?
Xán Xán tối mặt, oan uổng quá! Có trách thì trách nơi sản xuất, có sao không bẻ gót cao thành gót thâ’p?
Đơn thuốc được kê, rồi cách điều trị đơn giản được chỉ dẫn, đảm bảo sẽ hết đau.
Triệu Noãn Noãn hai ba lượt hỏói bác sĩ về mức độ thương tích cúa Xán Xán, đến khi được quả quyết là không có gì nghiêm trọng, anh mới hơi yên tâm. Trong lòng hối hận gần chết, khi nãy bế Xán Xán chạy đi khám, trông bộ dạng cô nghiến răng chau mặt vì đau, anh cũng xót xa lắm, cứ tự trách mình, nhỡ mà Xán Xán bị thương, anh sẽ ân hận suô’t đời.
Xán Xán chẳng để mắt tới tâm trạng của Triệu Noãn Noãn, cứ dán mắt vào mu bàn chân bị sưng u lên rồi lại nhìn giày cao gót lủng lẳng trên tay, sau khi đưa mắt so sánh thì quyết định không bao giờ đi vào đôi giày này nữa.
- Tội vạ đều do buổi hòa nhạc! Đi giày thể thao không đẹp hay sao chứ! Hòa nhạc có phải nghe bằng chân đâu! – Xán Xán gào to oán trách cái nghệ thuật cao sang bâ’t lương, sau đó thở hắt ra.
Thôi rồi, hôm nay lại phải ủ trong bệnh viện rồi…
Triệu Noãn Noãn không một lời đáp, chỉ trầm ngâm đi lại trước mặt cô, rồi chậm rãi quỳ xuống. Xán Xán bị làm cho giật mình:
- Làm… làm cái gì vậy?
- Lên đây! – Triệu Noãn Noãn sau khi vô cùng hối hận thì trả lời rất lạnh lùng.
- Lên cái gì?
Đúng là đồ ngốc, Triệu Noãn Noãn thở dài, cố gắng hết sức tỏ ra dịu dàng:
- Anh sẽ cõng em trên lưng, leo lên lưng anh đi.
Xán Xán bàng hoàng, bỗng nhiên thấy xấu hổ:
- Em… em vẫn tự đi được mà…
- Lên đây! – Triệu Noãn Noãn nhắc lại, khom lưng sẵn sàng, ý không thay đổi.
- Nhưng mà… – Xán Xán đỏ bừng mặt.
Triệu Noãn Noãn thấy cô thẹn thùng thì dịu giọng dỗ dành:
- Chân em sưng như thế này, không tự đi được đâu, anh cõng em đi đến xe thôi, ngoan nào!
Xán Xán giương mắt nhìn Triệu Noãn Noãn, chần chừ ngần ngại, cuối cùng thốt ra một câu kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu:
- Em nặng lắm, anh không cõng nổi đâu.
Triệu Noãn Noãn loạng choạng, thiếu chút nửa bổ nhào. Hóa ra không phải cô ngốc này xấu hổ mà là sợ bản thân nặng quá đè bẹp con nhà người ta. Chẳng biết làm sao nữa, đành tiếp tục nhẫn nại, Triệu Noãn Noãn khuyên nhủ:
- Em không nặng đâu, thật đấy! Nếu không lúc nãy làm sao anh bế được em tới đây?
- Thật không?
- Thật mà! – Triệu Noãn Noãn vận hết ánh mắt chân thành nhìn cô.
Xán Xán cúi đầu tư lự, cũng đúng mà, lúc nãy Noãn Noãn chạy như bay, chẳng thấy chút mệt nào, xem ra mình không nặng đến nỗi khiến người ta chịu không nổi đâu. Thế là yên tâm hẳn, cười dịu dàng nhảy phốc lên lưng Triệu Noãn Noãn.
Ui da! Thiếu chút nữa Triệu Noãn Noãn sụm xuống.
Ai bảo đứa ngốc này không nặng chứ? Viêm đường ruột mới đỡ một chút đã bắt đầu ăn phàm uống tục, chẳng mấy chốc lấy ngay lại được mấy cân thịt, rồi lại tăng thêm vài cân nữa chứ. Triệu Noãn Noãn hít sâu một hơi dài, cẩn trọng vươn mình, từng bước cõng Xán Xán ra khỏi bệnh viện. Trong lòng vẫn phiền muộn, cô ngốc này mới lúc nãy bế tới đây rõ ràng có nặng đâu, sao thoắt một cái đã nặng quá vậy? Có điều Triệu Noãn Noãn không hiểu, lúc nãy anh sốt ruột thì có để ý gì đến chuyện người đang được bế nặng hay nhẹ.
Đến cổng bệnh viện, chiếc xe BMW của Triệu Noãn Noãn đậu trước cổng, anh cẩn thận đặt Xán Xán xuống rồi mở cửa xe đỡ cô lên.
- Về sau đừng mua giày gót nhọn như thế này nữa. – Anh nói giọng điềm tĩnh, không một chút trách cứ.
- Dạ… – Xán Xán miễn cưỡng đáp, rồi lẩm bẩm trách cứ. – Ai bảo mua giảm giá cơ…
Triệu Noãn Noãn trầm giọng:
- Từ sau không cho mua đổ giảm giá nữa!
- Không có tiền! – Cô nghèo mà! Một người viết vô danh không có việc làm sao có thể giàu có được chứ? Lấy đâu ra mà mua hàng nghiêm chỉnh?
Triệu Noãn Noãn lặng đi một lúc, rồi chậm rãi nói:
- Anh có, từ sau mua giày thì bảo anh thanh toán.
Cái gì? Cô không nghe nhầm chứ? Triệu Noãn Noãn keo kiệt có tiếng rô’t cuộc cũng biết nói câu này? Thật không thể hiểu nổi!
Triệu Noãn Noãn không vung tiền như nước giống vẻ bề ngoài đâu, đừng thấy anh đi xe BMW, ở nhà công vụ mà tưởng anh không biết cực kỳ tiết kiệm, xưa nay chưa hề mua quần áo hang hiệu, áo sơ-mi, quần bò là trang phục hàng đầu của anh, bình thường cũng chẳng đi bar giải trí, ngoài thú vui đọc sách, sự chi tiêu của anh không có gì đáng kể. Cho nên khi anh báo muốn thanh toán cho cô tiền mua giày, mức độ ngạc nhiên của Xán Xán càng dâng cao.
- Anh nói thật chứ?
Triệu Noãn Noãn không quay đầu, lãnh đạm đáp một tiếng:
-ừ.
- Không mua hàng giảm giá, không sao chứ?
- Vâng.
- Muốn mua mấy đôi?
- Tùy anh.
- Có hạn chế thời gian không?
- … không.
- Ngoài giày cao gót, còn muốn mua giày khác không?
- Chỉ thu hóa đơn thôi chứ?
- Tô Xán Xán, em gớm nhỉ?
Tuy bị Triệu Noãn Noãn quát nạt nhưng Xán Xán vẫn cảm thấy anh đối với cô rất tốt. Dẫu rằng lần này bị thương tích một nửa lỗi là do anh, nhưng ít ra người ta cũng đưa cô tới bệnh viện, trả tiền thuốc thang, còn cõng cô ra xe, sau cùng còn trả tiền mua giày cho cô. Tính ra, hiện thời cô là tình địch của người ta, thế mà Triệu Noãn Noãn đối với cô tốt quá. Thật chẳng dễ gì! Xán Xán thầm nghĩ, cảm kích muôn phần, vỗ mạnh một cái lên vai Triệu Noãn Noãn.
Đang lái xe, chút nữa Triệu Noãn Noãn lao vào gốc cây.
- Tô Xán Xán, em không muốn sống à? – Anh muốn nhịn mà không nổi.
Xán Xán lè lưỡi, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên:
- Anh Noãn Noãn, em có câu này nói với anh!
Trông vẻ mặt cô, trong lòng anh thấy căng thẳng:
- Chuyện gì?
Xán Xán nắm tay nói:
- Em cảm thấy anh đối với em thật tốt!
Triệu Noãn Noãn hơi đỏ mặt, chợt thấy bối rối:
- Không có gì… là việc nên làm thôi mà…
Không! – Xán Xán hưng phấn hẳn lên. – Em luôn luôn bắt nạt anh mà anh vẫn đối với em tốt như thế, em cảm thấy thật có lỗi với anh! – Chút nữa cô cướp mất bạn trai của anh Noãn Noãn, thật là trời không dung.
Triệu Noãn Noãn càng đỏ bừng mặt.
Xán Xán vung mạnh tay:
- Anh Noãn Noãn, em quyết định rồi!
Tim Triệu Noãn Noãn ngừng đập một nửa.
- Quyết định… cái gì?
- Anh Noãn Noãn, em nhất định sẽ để anh hạnh phúc!!!
Ý cô là cô nhất định sẽ thuyết phục Cao Vũ trở lại với anh. Nhưng Triệu Noãn Noãn lại hiểu sai ý, mắt nhìn như dán vào Xán Xán, tự đáy lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác bi thương kỳ lạ… Xán Xán, vấn đề là anh có thể mang lại hạnh phúc cho em không?