Đợi anh về thẻ ngân hàng của anh đều cho em!
Tiết Nhu nghe thấy thì im lặng, một lúc sau cô đột nhiên cười lớn:
- Thẻ ngân hàng của anh có bao nhiêu số mà đưa em giữ?
Khang không chần chừ trả lời:
- Tám số .
Tiết Nhu nghe thấy liền ngẩn người ra.
Khóe mép cô giật giật.
Bàn tay khẽ đưa lên tự véo má.
Cô có phải đang mơ không?
Tám số ? Là hơn triệu nhân dân tệ? Cô có nghe nhầm không vậy?
Móa, nếu thật sự là tám số thì chồng cô là đại gia cmnr? Mặc dù cô không tin lắm nhưng Khang trước giờ sài tiền chưa từng nhìn giá...!Về khoản này, có thể tin lời anh.
Để chắc chắn hơn Tiết Nhu hỏi lại:
- Tám số ? Anh có đọc nhầm không vậy?
Khang mỉm cười như đã dự liệu trước phản ứng này của cô.
Anh không nhanh không chậm đáp:
- Để có tính xác thật hơn, anh đưa em tài khoản, tự vào kiểm tra nhé.
Anh đâu lừa cô.
Trong tài khoản thật sự có tới tám số , nhưng đó không phải tiền anh kiếm được.
Mà là tiền của ba hàng tháng gửi vào.
Tiền này tích góp từ năm anh mười tuổi đến giờ.
Anh gửi thông tin cho Tiết Nhu để cô kiểm tra.
Một lúc lâu sau lại nghe tiếng la của Tiết Nhu:
- Khang, hình như điện thoại tao hư nữa rồi.
Nó nhảy lên tới mười số .
Nghe thấy giọng nói hốt hoảng của cô, anh khẽ nhíu mày.
Mười số ư? Sao có thể?
Trầm ngâm một vài giây, đột nhiên trong đầu anh lóe lên một tia nghi hoặc.
- Trần Tuấn Minh? - Trong vô thức anh đọc ra tên của người ấy.
Rất nhanh Tiết Nhu liền hỏi:
- Trần Tuấn Minh là ai?
Câu nói của cô lôi Khang từ mớ hỗn loạn về thật tại.
Tâm tình anh rối tung lên trong phút chốc.
Nhìn gương mặt Tiết Nhu trong màn hình nội tâm anh đột nhiên dằn xé đến lạ.
Nhìn Tiết Nhu anh lại cảm thấy thương vô cùng.
Ngay từ đầu cưới cô ba anh đã không đồng ý.
Bây giờ ông ta chuyển tiền vào tài khoản của anh, phải chăng là muốn ép anh làm điều gì nữa?
Anh nhẹ giọng nói với cô:
- Anh có chút việc, lát gọi lại cho em.
Nếu chờ lâu quá thì đi ngủ đi nhé!
Tiết Nhu gật đầu vẫy tay tạm biệt anh, trước khi cúp máy còn tặng anh nụ hôn gió.
Cô cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng cô vẫn không tin chồng mình thế mà trong tài khoản có tới mười số !!
Càng nghĩ càng tò mò, không hiểu vì sao anh có nhiều tiền như vậy còn đi làm thuê, nhà ở cũng là nhà thuê.
Ra ngoài mở một công ty riêng có thể thu lợi nhiều hơn mà?
Hay là vì lý do bào đó khác?
Mười mấy năm chơi chung, lúc nào anh cũng bao cô, cô vốn nghĩ là do anh ra trường sớm, có công việc sớm chứ không nghĩ anh lại là một đại gia ngầm!
Nhưng một đại gia ngầm mà sống trong cảnh tầm thường thế này thì...
Cứ xuống hỏi mẹ chồng xem sao!
[...]
Viễn Khang chần chừ nhìn vào điện thoại, tâm trạng anh trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, trên màn hình điện thoại anh đã có dãy số của ai đó.
Chần chừ một lúc cuối cùng Khang quyết định nhấn gọi.
Điện thoại vừa đổ chuông đầu dậy bên kia đã nhấc máy.
Bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên:
- Số tiền đó dư sức để mẹ con sống hết phần đời còn lại.
Vừa nhấc máy chưa có câu chào hỏi ông ta đã vào thẳng vấn đề chính.
Viễn Khang siết chặt điện thoại trong tay.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh để đáp lời:
- Ông vẫn như ngày nào nhỉ? Vẫn cho rằng mẹ con tôi cần đến số tiền của ông?
Trần Tuấn Minh đột nhiên cười lớn, ông ta ung dung khiêu khích:
- Này con trai, con nghĩ với công việc một tháng kiếm được vài ngàn của con có thể nuôi sống cái gia đình nát đó sao? Nếu con vì đứa bé mà ở cạnh cô ta thì cứ việc nói, ta sẵn sàng vung tiền ép cô ta để lại đứa bé và rời đi.
Bàn tay anh siết thành đấm, gân xanh vì thế mà nổi đầy trên cánh tay.
Chưa dừng lại ở đó, Trần Tuấn Minh tiếp tục nói:
- Ta có thể rước Giang Tuyết Nhan về, có thể cho con tất cả sản nghiệp, chỉ cần con về Trần Thị, cưới con gái của Bách Thanh.
Viễn Khang vì những lời nói khiêu khích làm mất bình tỉnh.
Anh nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh từng chữ một:
- Không phải ai cũng ham tiền của ông.
Và cũng không phải ai cũng giống ông, mang đĩ về nhà quan hệ trước mặt con trai!