Ánh nắng vàng nhàn nhạt mang theo ấm áp lướt qua rèm cửa bị gió khẽ đưa đẩy tràn ngập khắp căn phòng.
Tiêu Hàn mệt mỏi mở mắt, uể oải ngồi dậy rồi nhè nhẹ vỗ cái đầu đau như búa bổ.
Ngay sau đó cậu lập tức phát hiện ra có gì đó không thích hợp, tại sao không chỉ phần đầu mà cả phần thắt lưng của cậu cũng vô cùng nhức mỏi?
Tiêu Hàn chửi thề một tiếng, cố gắng nhớ lại hôm qua cậu đã làm cái gì.
Hình ảnh náo nhiệt của bữa tiệc nhanh chóng hiện lên trong đầu, hình ảnh Minh Hy chật vật đưa cậu về nhà cũng hiện lên ngay sau đó, hình ảnh hắn cởi áo cậu cũng mơ hồ hiện lên.
Tiêu Hàn giật mình nhìn xuống, thấy những dấu hôn ngân đỏ hồng trên làn da trắng mịn đáng ghen tị của mình, suy nghĩ trong lòng cậu lập tức trở nên phức tạp.
Hình như có xấu hổ, hình như có sững sờ, hình như có ảo não, thế nhưng tại sao lại tuyệt nhiên không cảm thấy một chút giận dữ?
Tiêu Hàn rõ ràng là bị một thằng đàn ông ăn sạch sẽ, lần đầu tiên của cậu vậy mà lại bị một thằng đàn ông lấy đi mất.
So với kế hoạch tìm một mỹ nữ ngày ngày cẩn thận cưng chiều bao bọc mà cậu đã vạch ra từ trước rõ ràng là đã bị chệch đi sang một con đường khác, thế nhưng tại sao hiện tại cậu một chút tức giận cũng không cảm thấy?
Cánh cửa phòng lúc này đột nhiên mở ra, phản ứng đầu tiên của Tiêu Hàn chính là vội vàng nằm xuống trùm chăn lên kín đầu.
Minh Hy cầm một khay thức ăn tiến vào rồi đặt lên bàn, biết cậu đã tỉnh mới nhẹ nhàng hỏi:
"Tiêu Hàn, em đã đói chưa?"
Thấy người trong chăn không động đậy gì, Minh Hy liền ngồi xuống cạnh giường, nghiêm túc đề nghị:
"Nếu như cơ thể không thoải mái thì anh sẽ giúp em xoa bóp."
Tiêu Hàn vừa nghe thấy lời này, vành tai lập tức trở nên nóng rực.
Cậu kéo chăn vào sát người hơn như thể ở trong đó sẽ giúp cậu thoát khỏi cảm giác quẫn bách hiện tại.
Sau một khoảng im lặng lâu thật lâu, Tiêu Hàn xấu hổ thò nửa mặt ra ngoài chăn.
Khi bắt gặp gương mặt anh tuấn của Minh Hy, cậu liền vội vàng chuyển dời ánh mắt, ngập ngừng lên tiếng:
"Minh Hy, mối quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là gì?"
Mối quan hệ gì? Tiêu Hàn không biết.
Hay nói chính xác hơn là cậu không nhận định được.
Cậu và Minh Hy sống cùng một mái nhà, hai người đã cùng trải qua một số hiểu lầm nho nhỏ và một số chuyện lặt vặt đáng nhớ, hai người đã từng hôn môi, mới hôm qua thôi hai người còn phát sinh quan hệ xác thịt.
Quan hệ tình nhân không phải, quan hệ bạn bè lại càng không giống.
Minh Hy lúc này chẳng hiểu sao lại cảm thấy bối rối không biết phải trả lời Tiêu Hàn như thế nào.
Hắn không phải là gay, thế nhưng trong khoảng thời gian gần đây hắn luôn không tự chủ được mà rung động trước Tiêu Hàn, luôn không tự chủ được mà muốn cùng cậu tiếp xúc thân mật.
Nếu như trước đây hắn luôn miệng nói chỉ muốn trả ơn cho cậu, thì bây giờ hắn còn muốn cùng cậu gắn bó khăng khít hơn.
Cái loại cảm giác này Minh Hy đã từng trải qua, hắn hiểu rất rõ đây là gì.
Thế nhưng Tiêu Hàn có thể không hiểu, bởi vì cậu là một thẳng nam.
Mà thẳng nam là người sẽ cảm thấy ghê tởm khi biết có một người đồng giới đem lòng yêu thương mình.
Trong đầu Minh Hy chợt xuất hiện hình ảnh chàng trai hoạt bát vui vẻ mọi ngày nhìn hắn bằng ánh mắt cực độ khinh thường và chán ghét, bên ngực trái bởi vì vậy mà đột nhiên co thắt dữ dội.
Minh Hy hoàn toàn chìm trong suy nghĩ tiêu cực của bản thân mà không hề nhận ra rằng hắn đã im lặng một khoảng thời gian đủ lâu để khiến trái tim Tiêu Hàn đau đớn đến chết lặng.
Lúc này Tiêu Hàn rốt cuộc cũng nhận ra, cậu chỉ là một chỗ để phát tiết không hơn.
Ôm chăn quanh người chậm rãi đứng dậy, Tiêu Hàn cắn răng đè lại cả cơ thể đang run rẩy vì đau nhức.
Thấy Minh Hy vươn tay với ý định muốn giúp, cậu lập tức gạt tay hắn ra, cười nhạt:
"Không dám phiền chủ tịch bận tâm.
Tối hôm qua là do tôi bất cẩn bị ngã mà thôi."
Minh Hy hạ tay xuống, rũ mắt giấu đi tầng tầng cảm xúc lộ liễu cuồn cuộn bên trong.
Là đau lòng! Chỉ bằng hai câu đã có thể lạnh lùng chối bỏ chuyện xảy ra giữa hai người, thử hỏi không đau lòng làm sao được?
Tiêu Hàn lảo đảo bước đến trước tủ quần áo lấy ra một bộ bất kỳ rồi nhanh chóng mặc vào.
Nhìn thấy cậu mặc quần jean áo phông, khoác ngoài là áo sơ mi, Minh Hy hoảng hốt bật dậy hỏi:
"Em muốn đi đâu?"
"Chủ tịch, tôi đã nói rồi, tôi không dám phiền anh bận tâm."
Minh Hy chỉ có thể bi thương đứng nhìn bóng lưng lảo đảo của Tiêu Hàn khuất sau vách tường, bất động nghe tiếng bước chân nặng nề của cậu trên nền đất.
Một ý nghĩ bẩn thỉu bỗng nhiên nảy lên trong đầu hắn.
Nếu như ngay lúc này hắn làm tất cả mọi cách cường ngạnh giữ cậu lại thì sao? Kể cả có phải tàn nhẫn đến đâu, cầm thú đến mấy...
Sau đó Minh Hy liền cười khổ, thầm chế ngạo bản thân.
Người nói hai chữ không dám đáng ra phải là hắn mới phải.
Hắn không nỡ làm tổn thương Tiêu Hàn, chỉ riêng điểm này thôi đã biến hắn trở thành một kẻ bất lực rồi.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Tiêu Hàn mệt mỏi bước đi trên con đường tấp nập người qua kẻ lại một cách không mục đích.
Thành phố phồn hoa, con người bận rộn, người qua đường cũng chỉ là người qua đường, làm gì có ai thừa thời gian để ý đến một cá nhân nhỏ bé như cậu.
Tiêu Hàn chợt cảm thấy, trong thành phố này, cậu thật lạc lõng.
Ba mẹ cậu tay trong tay cùng nhau bay sang Anh Quốc, nói là một tháng sẽ trở về nhưng kinh nghiệm nhiều năm nói cho cậu biết rằng con số này căn bản là không đáng tin.
Cậu chỉ có duy nhất một người bạn là Tô Bình, hiện tại cậu đương nhiên có thể đến ở cùng với cô.
Có điều, Tiêu Hàn không muốn một người ưu tú như Tô Bình vì cậu mà phiền não.
Nỗi buồn của cậu vẫn là nên tự cậu an ủi, vết thương của cậu vẫn là nên tự cậu chữa lành thì hơn.
Tiêu Hàn cứ vô thức đi như vậy cho đến khi đột nhiên có người chạy qua va phải cậu khiến đôi chân đã run rẩy từ lâu vì mỏi nhừ mà khuỵu xuống.
Người đó vội vàng đỡ cậu dậy, luôn miệng xin lỗi.
Tiêu Hàn nâng mắt nhìn gương mặt xa lạ kia, nở nụ cười nhẹ đến mức yếu ớt nói không sao.
Người qua đường kia nhanh chóng rời đi, Tiêu Hàn lúc này mới nhận ra cậu đang ở trước cửa một căn nhà quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Ba mẹ cậu thường xuyên cùng nhau đi du lịch nhưng lại không yên tâm mà sẽ gửi gắm cậu ở tạm với ai đấy.
Cho nên ngôi nhà cấp bốn xinh đẹp trang nhã này cũng thường xuyên bị cho thuê.
Tiêu Hàn đứng bên ngoài nhìn căn nhà lúc này đang yên tĩnh đến mức xa lạ.
Cậu ngẩng đầu lên thấy ô cửa sổ cậu luôn luôn để mở nay lại bị đóng kín, trong lòng chẳng rõ là khó chịu vì điều gì.
Đi bộ đã lâu cộng thêm hậu quả của việc phóng túng quá mức nên hiện tại Tiêu Hàn cảm thấy rất mệt mỏi.
Cậu ngồi xuống trước cửa, tựa người vào tường, dự định là sẽ chỉ nghỉ chân một chút vậy mà cậu lại ngủ lúc nào không hay.
Tiêu Hàn tỉnh dậy do mùi thức ăn thơm ngào ngạt ngập tràn khoang mũi.
Vừa cảm nhận được hương vị ngon miệng, cái dạ dày trống rỗng từ sáng của cậu đã lập tức kêu lên ùng ục.
Tiêu Hàn liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc hồng nhạt trên bầu trời đang dần bị màn đêm hoàn toàn nuốt trọn.
Lần đầu tiên Tiêu Hàn bỏ qua cơn đói cồn cào của bản thân mà thầm nghĩ, Minh Hy liệu có đi tìm cậu không?
Vẻ thê lương đang chuẩn bị hiện lên trên gương mặt thì Tiêu Hàn đột nhiên phát hiện, khung cảnh này quả thật quá đỗi quen thuộc.
Cậu chống tay ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng vài lần rồi thầm biết ơn người nào đó đã hảo tâm nhặt cậu vào nhà.
Lúc này, cánh cửa phòng chậm rãi mở ra, một người mang gương mặt đẹp trai ưa nhìn đang tươi cười đi đến, hỏi:
"Đói chưa? Xuống ăn cơm thôi."
Tiêu Hàn ngạc nhiên đến mức trợn trừng hai mắt, ký ức về chuyến xe bus mất mặt nhất cuộc đời cậu lập tức hiện rõ mồn một trong đầu.
Cậu đưa tay sờ cằm, nghiêm túc nhìn Duy Kiên:
"Mày chính là, là, là..."
Duy Kiên bất đắc dĩ nhắc, "Phạm Duy Kiên."
Tiêu Hàn búng tay "Tách" một tiếng, cảm giác như trí nhớ đã được khai thông một cách vẹn toàn.
Thế nhưng ngay sau đó cậu ngay lập tức phóng ánh mắt mang theo dao găm về phía Duy Kiên.
Cái gương mặt không thể nào mà tiêu hóa nổi này xuất hiện ở đây, ở nhà cậu.
Nói cách khác, hắn chính là người thuê nhà?!
Tiêu Hàn cuối cùng cũng hiểu tại sao ngôi nhà lại tĩnh mịch thế này, tại sao cửa sổ phòng cậu lại bị đóng kín thế kia.
Tất cả là do chủ nhân tạm thời không phải là người tốt!
Rõ ràng là thấy ánh mắt như muốn ngũ mã phanh thây của Tiêu Hàn đang hướng về phía nhìn mình thế mà Duy Kiên lại không hề để tâm, hắn tươi cười nói:
"Tôi vừa trở về thì bắt gặp em đang ngủ ở trước nhà, tôi mới mang em vào.
Tại sao em lại đột nhiên xuất hiện ở đây thế? Liệu có phải là thích tôi rồi nên mới bám đuôi tới đây không?"
Duy Kiên cố tình nói như vậy để có thể nhìn thấy gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng của Tiêu Hàn.
Thế nhưng cậu lại chỉ lắc đầu, nhàn nhạt đính chính:
"Ngôi nhà mà anh thuê này là nhà tôi." Cậu nhíu mày nói tiếp, "Tôi mới là chủ."
Tiêu Hàn nể tình Duy Kiên đã mang thân tàn này của cậu vào nhà mà thay đổi cách xưng hô.
Nếu Duy Kiên ngạc nhiên vì sự trùng hợp một thì lại ngạc nhiên vì phản ứng của Tiêu Hàn mười.
Hắn biết cậu không có ấn tượng tốt về hắn nhưng hắn không ngờ cậu lại lãnh đạm đến thế này.
Tiêu Hàn vừa mắng chửi vừa gọi mày xưng tao còn khiến hắn dễ chịu hơn.
Duy Kiên có gắng nhếch môi tươi cười, híp mắt nói:
"Rồi rồi, em là chủ.
Vậy chủ nhà đã đói chưa? Khách thuê này nấu cơm rồi đấy."
Tiêu Hàn từ trước đến nay việc nào ra việc nấy, công tư phân minh.
Cậu ghét Duy Kiên nhưng đồ ăn do hắn nấu đâu có đắc tội với cậu.
Vậy nên Tiêu Hàn vô cùng thành thật rời giường, nghe theo lời chỉ dẫn của cái dạ dày rỗng tuếch.
Tiêu Hàn không hề kén ăn, chỉ cần có thể ăn được thì cho dù đó là cơm trắng, cậu cũng vẫn ăn một cách ngon lành.
Nhưng mà đấy là trước đây, khi cậu chưa bị Minh Hy nuôi thành kén ăn.
Hiện tại, mặc dù thức ăn trên bàn đều là mỹ thực thế nhưng Tiêu Hàn một miếng cũng nuốt không trôi.
Cậu nhìn xuống bát cơm, không khỏi ảo não thừa nhận, miếng sườn chua ngọt này hoàn toàn không thể kích thích được vị giác của cậu.
Thấy Tiêu Hàn từ khi ngồi vào bàn lại chỉ cắn một miếng sườn khiến Duy Kiên không vui.
Trù nghệ của hắn đâu có tệ đến mức ấy.
Chủ động gắp một miếng cá chiên xù đưa vào bát Tiêu Hàn, Duy Kiên lộ vẻ áy náy hỏi:
"Vừa rồi thấy em có vẻ rất đói mà, có phải không hợp khẩu vị không?"
Tiêu Hàn vội vàng xua tay phủ nhận:
"Không, không phải không hợp khẩu vị." Cậu rũ mắt giải thích, "Tôi chỉ là nhớ các món ăn của Minh Hy."
Bàn tay cầm đũa âm thầm nắm chặt, Duy Kiên cố bày ra vẻ mặt thản nhiên, tò mò hỏi:
"Là ai thế?"
"Tôi hiện tại đang sống chung với anh ta."
Bàn tay Duy Kiên lại siết chặt thêm một chút nữa, tâm trạng đột nhiên trở nên không vui.
Giọng nói khó khăn lắm mới đè nén lại được vẻ khó chịu:
"Hai người đã ở chung, vậy thì tại sao hôm nay em lại ở đây?"
Vết thương vừa mới hình thành bị Duy Kiên mạnh mẽ cứa sâu hơn trong vô thức, Tiêu Hàn nhanh chóng cúi đầu xuống ăn cơm để giấu đi vẻ mất mát hiện lên trong mắt.
Cố gắng nhếch môi tạo thành hình vòng cung, cậu đáp:
"Tôi muốn ghé qua đây xem ngôi nhà này thế nào rồi thôi, ai ngờ lại ngủ quên mất."
Duy Kiên nhìn ra được trong lòng Tiêu Hàn có tâm sự và cũng hiểu rằng đối tượng để giãi bày đương nhiên không phải là hắn.
Vậy cho nên hắn cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Khẽ thở dài nhấc bát cơm lên, nhìn Tiêu Hàn đang phồng mồm trợn mắt cố gắng nhét thêm thức ăn vào miệng, chẳng rõ tại sao Duy Kiên lại cảm thấy đau lòng.
Cho đến tận khi sắp chết vì bội thực, Tiêu Hàn mới nhớ đến Tô Bình.
Chẳng rõ cô đã biết chuyện chưa, nếu như biết rồi thì chắc giờ này cô đang lo cho cậu đến phát hoả.
Bởi vì đã để quên điện thoại ở nhà Minh Hy cho nên cậu chỉ có thể cắn răng mượn điện thoại của Duy Kiên, trong lòng tự nhủ rằng hắn là người tốt.
Trước khi bấm nút gọi đi, Tiêu Hàn hít một hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần.
Tiếng chuông vừa đổ cuộc gọi đã lập tức được kết nối, Tiêu Hàn áy náy nghĩ, Tô Bình hẳn là đã túc trực bên điện thoại lâu lắm rồi.
"Alô!"
"Là tao."
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Tiêu Hàn, từ bên trong điện thoại thoát ra những tầng sóng âm dữ dội nghìn năm khó gặp.
Tô Bình rống cả họ lẫn tên cậu to đến mức Duy Kiên đang ở trong bếp thu dọn cũng có thể nghe thấy.
Hắn tò mò ngó đầu ra nhìn thì thấy Tiêu Hàn đang nhắm tịt hai mắt, để điện thoại cách xa tai một cánh tay.
Đợi cơn thịnh nộ ở bên kia suy giảm, Tiêu Hàn mới nhẹ giọng tỏ vẻ quan tâm, "Mày yên nào! Hét to như thế cẩn thận đau họng."
Tô Bình làm gì còn tâm trạng để ý nhiều như thế, cô tức giận hỏi:
"Mày đang ở đâu hả? Mày có biết tao lo lắm không? Đừng nói là mày đang ở gầm cầu, tao sẽ ném mày xuống sông luôn đấy."
Tiêu Hàn bật cười, "Gì hả? Mày đang lo tao bị người khác tấn công đấy à?"
"Không, tao sợ với cái đầu chứa chín cặn mười bã này mày sẽ không chỉ bị lừa bán đi mà còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền." Cả lời nói và giọng điệu đều mang theo ý khinh thường, sau đó cô nhẹ nhàng bảo, "Hàn, Minh Hy đang lo lắng cho mày lắm đấy."
Nhắc đến Minh Hy, bầu không khí xung quanh Tiêu Hàn nhất thời trùng xuống, cậu trầm giọng ứng thanh, "À, vậy sao?!"
Tô Bình không hề phát hiện ra điều gì khác lạ, cô đáp, "Ừ, Minh Hy gọi điện cho tao hỏi mày có ở đây không, tao ngạc nhiên đáp không.
Thế là anh ta vội vàng đi tìm mày, cứ chốc chốc lại gọi điện hỏi mày đã liên lạc với tao chưa."
Khóe môi khóe mắt của Tiêu Hàn bất giác cong lên cong xuống đầy vui vẻ, "Vậy sao?!"
"Mày đang ở đâu? Tao đến đón mày."
"Yên tâm đi! Tao đang ở nhà cũ, người thuê nhà với tao có chút quen biết.
Tạm thời tao sẽ ở lại đây."
"Vậy cũng được." Tô Bình ngừng một chút rồi nhẹ giọng dò hỏi, "Nhưng mà này, mày và Minh Hy đã xảy ra chuyện gì à?"
Tiêu Hàn nhíu mày, nắm chặt tay, phân vân không biết có nên kể cho Tô Bình nghe hay không.
Thấy đầu dây bên kia hoàn toàn trầm mặc đã một lúc, Tô Bình kỳ lạ nhìn màn hình điện thoại vẫn hiển thị giao diện cuộc gọi:
"Hàn?"
Tiêu Hàn bừng tỉnh:
"Không có gì, mày bảo Minh Hy nghỉ ngơi đi." Vừa dứt lời, cậu liền tắt máy.
Tô Bình mặc dù đã biết Tiêu Hàn hiện tại không có gì đáng lo nhưng cô vẫn như cũ thấp tha thấp thỏm.
Có điều, lần này cô đứng ngồi không yên là vì chuyện khác.
Minh Hy là người đàn ông được mẹ Tiêu Hàn nhìn trúng.
Con mắt kén chọn của lão hủ nữ kỳ cựu này khó khăn lắm mới lựa ra được một người đàn ông gần như hoàn mỹ để gửi gắm con trai, vậy mà hai người này mới sống thử còn chưa được ba tuần đã ly thân.
Thân là trợ lý trong việc âm thầm nuôi dạy Tiêu Hàn "nên người", Tô Bình thật sự rất muốn bày tỏ quan ngại sâu sắc về vấn đề này với bác gái ngay bây giờ, đáng tiếc cước gọi quốc tế quá đắt khiến cô lực bất tòng tâm.
Tiêu Hàn trả máy lại cho Duy Kiên, nét mặt chẳng rõ là vui hay buồn khiến hắn thật chẳng biết phải làm sao.
Khi cậu mượn đồ đi tắm, hắn đưa cho cậu một tuýp thuốc tan bầm, cười nói:
"Em dùng thử thuốc này đi, rất tốt đấy! Gương mặt đẹp thế này đáng lẽ ra không nên để bị thương mới phải." Duy Kiên ban đầu chỉ cho rằng đây là vết thâm tím do bất cẩn, thế nhưng sau khi biết được giữa Tiêu Hàn và người tên Minh Hy kia có khúc mắc thì hắn lại cho rằng vết bầm này là do người kia để lại.
Tiêu Hàn đưa tay xoa xoa vết thâm tím mãi vẫn chưa chịu tan, cười khổ:
"Xấu lắm phải không? Cái này là do hai tuần trước tôi đánh nhau để lại." Chính là cái ngày cậu gặp phải tên khốn người tốt này đây.
Duy Kiên chỉ im lặng cười, hóa ra là không phải.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Tiêu Hàn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ quan sát sự biến đổi màu sắc của bầu trời.
Đêm nay, đến cả trạng thái khó khăn chìm vào giấc ngủ cậu cũng không đạt được, cứ như vậy mà thức suốt đêm.
Hình ảnh của Minh Hy cũng vì thế mà quanh quẩn trong đầu cậu cả đêm, giống như vết bầm xấu xí trên gương mặt cậu vậy, dù có làm cách nào cũng không chịu biến mất.
Tiêu Hàn nhớ đến dáng vẻ của Minh Hy lúc trêu chọc cậu, lúc chơi đùa với San, lúc đeo tạp dề nấu cơm, lúc trầm tư suy nghĩ, lúc thư thái đọc báo, lúc nhíu mày xem bản tin kinh tế, lúc quan tâm đẩy cậu vào phòng ngủ rồi chúc cậu ngủ ngon, đặc biệt là dáng vẻ của hắn lúc chăm sóc cậu trong bệnh viện.
Tiêu Hàn co người ép sát vào vách tường, lồng ngực đau đớn đến mức hít thở không thông.
Cậu đã dùng hết can đảm để xác định mối quan hệ giữa hai người, rốt cuộc chỉ đổi lại được sự im lặng.
Chỉ đơn giản là im lặng mà thôi..