Tiêu Hàn uể oải vươn vai ngáp dài trong khi giáo viên vẫn còn đang say sưa giảng bài.
Sáng nay khi cậu thức dậy trong căn phòng xa lạ, trong lòng đột nhiên chỉ muốn tìm một người nào đó để gây sự.
Mà người nào đó kia, đương nhiên là Minh Hy.
Thế nhưng thật không may mắn, một người đàn ông quan trọng nguyên tắc và giờ giấc như Minh Hy luôn dậy từ rất sớm để tập thể dục, tắm rửa, dùng bữa sáng rồi rời khỏi nhà khi nhịp sống xung quanh còn chưa bắt đầu.
Trong lúc đó, một học sinh quan trọng giấc ngủ như Tiêu Hàn chỉ có thể thức dậy khi cách thời gian vào lớp còn mười phút.
Nói cách khác, nếu như không phải là ngày nghỉ thì vào buổi sáng hai người căn bản không thể nào chạm mặt nhau được.
Ra chơi, thấy vẻ mặt của Tiêu Hàn có vẻ không vui, Tô Bình liền đi đến vỗ vỗ vai cậu như một người đàn ông, hỏi:
"Chàng trai, có gì không vui? Ra chơi lại không ra khỏi lớp."
Lý do Tiêu Hàn không vui, bên cạnh việc buồn ngủ ra thì chính là do không thể phát tiết.
Đột nhiên nhớ lại những lời Minh Hy nói tối hôm qua, tâm trạng cậu càng thêm phần buồn bực âm u.
"Bình, mày nói xem tao có đẹp trai không?"
Tô Bình ngạc nhiên trợn mắt, tên này không phải bị đập đầu vào đá đấy chứ?! Mọi ngày chẳng phải là cậu luôn lấy cái vẻ ngoài lồng kính này làm tự hào sao?
Tô Bình đưa hai tay chụp lấy mặt Tiêu Hàn, quay qua quay lại, lắc lắc rồi bấu bấu véo véo kéo kéo.
Tiêu Hàn vừa đau vừa tức, hất tay cô ra, khó chịu kêu:
"Đau! Mày làm cái gì đấy?"
"Mày là ai? Còn dám giả mạo Hàn, để xem hôm nay tao xử lý mày thế nào nhé." Tô Bình trừng mắt xắn ống tay áo, một chân chống lên ghế bày ra thế chuẩn bị đánh nhau.
Tiêu Hàn không thèm lưu tình mà cốc đầu cô một cái, tức giận nói:
"Giả mạo cái đầu mày! Trả lời!"
Tô Bình ôm đầu kêu đau.
Người không thèm kiêng nể mà thẳng tay đánh cô như thế này cũng chỉ có một mình Tiêu Hàn thôi.
"Mày đẹp trai đẹp trai đẹp trai nhất, hotboy chói loá chói loá chói loá nhất, thế đã vừa ý chưa?"
"Nếu như có người nói gương mặt tao bình thường, dáng người gầy yếu và làn da bệch bạc thì sao?" Tiêu Hàn nói những tính từ miêu tả kia một cách không cam tâm.
Tất nhiên là cậu phải ăn bớt đi một ý.
Nếu thêm cái chi tiết mông không cong kia vào thì mặt mũi cậu sẽ trở thành cái dạng gì?
Tô Bình nghĩ nghĩ một chút, hỏi, "Người đấy là nam hay nữ?"
"Nam."
"Ngoại hình thế nào?"
Tiêu Hàn không đành lòng thừa nhận, "Tính đến hiện tại, trừ bỏ tao, anh em Phi Vũ Hoàng Vũ và Lạc An ra thì tao chưa gặp thằng nào khác đẹp trai như anh ta."
Tô Bình trầm mặc trong vài giây, sau đó lại hỏi:
"Gia thế thế nào?"
"Có tiền tài danh vọng." Hắn bảo thế.
Tô Bình gật đầu, nở nụ cười sáng lạn, "Vậy thì mày đừng mong đám fangirl kia sẽ đòi lại công bằng cho mày."
"Tại sao?" Tiêu Hàn khẽ nhíu mày.
Tô Bình thở dài, "Ngoại hình của mày thế nào?"
"Đương nhiên là đẹp không tỳ vết."
"Vậy còn gia thế?"
"Bình thường."
Tô Bình búng tay "Tách" một tiếng, "Đây chính là mấu chốt đấy."
Thấy Tiêu Hàn nghiêng đầu trưng ra vẻ mặt chậm tiêu, Tô Bình có cảm giác hai chữ "Không hiểu" dường như được viết rất rõ ràng trên má người đối diện.
Cô khẽ lắc lắc đầu, lại thở dài thêm một tiếng.
Cô quên mất, Tiêu Hàn không phải là người sáng dạ.
"Ví dụ nhé, mày và người đàn ông kia đến trường cùng một lúc.
Ngoại hình của mày và người đó nếu như đặt trên bàn cân hay bỏ phiếu bầu chọn thì đều không thể phân cao thấp, thế nhưng trong khi mày đạp xe địa hình thì người đó lại đi Lamborghini.
Mày nghĩ mọi người sẽ chú ý đến ai hơn?"
Tiêu Hàn vỗ ngực tự tin đáp, "Tất nhiên là tao rồi."
Không một chút do dự, Tô Bình thẳng tay đập đầu Tiêu Hàn xuống bàn.
"Ngu ngốc! Con gái những kẻ thích mày vì cái vẻ đẹp lồng kính này thì tốt nhất là đừng tin tưởng hay chờ mong điều gì.
Chỉ cần có người hơn mày về mặt tài chính thôi, chắc chắn mày sẽ bị đá văng sang một bên một cách không thương tiếc."
Tiêu Hàn ôm đầu, trong mắt nổi lên tầng nước mỏng:
"Con mẹ nó, mày định giết tao đấy à?"
Tô Bình trợn mắt, "Con mẹ nó, mày đánh nhau thì hăng thế mà đệch hiểu sao mới chạm nhẹ đã khóc."
Tiêu Hàn ấm ức gào lên:
"Khốn kiếp! Mày biến mẹ mày đi! Nói chuyện với mày chẳng khiến tao thoải mái hơn mà ngược lại còn chuốc đau vào người."
Thế là hai người nói chuyện chưa đâu vào với đâu đã hăng hái vác ghế lên đánh nhau.
Mọi người xung quanh không những không ngăn lại còn hò reo cổ vũ, giáo viên lên lớp cản không nổi còn suýt chút nữa thì bị vạ lây.
Sau ba phút hừng hực khí thế, Tiêu Hàn và Tô Bình cuối cùng cũng chịu cầm bút lên phòng hiệu trưởng viết bản kiểm điểm.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Trong bữa cơm, Minh Hy cảm thấy vô cùng mất tự nhiên khi Tiêu Hàn cứ luôn nhìn chằm chằm vào hắn.
Đến khi không nhịn được nữa, hắn liền nổi cáu:
"Cậu không ăn cơm thì để tôi đổ.
Tôi biết tôi rất đẹp trai thế nhưng nhìn lâu như vậy cậu không thấy khô mắt à?"
Không thèm để ý đến lời hắn nói, Tiêu Hàn đột nhiên hỏi một câu không ăn khớp với chủ đề:
"Anh thấy tôi có đẹp trai không?"
"Hôm qua tôi đã nói rồi, bình thường.
Rất bình thường."
Câu nói này của Minh Hy khiến Tiêu Hàn cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Rõ ràng vẻ đẹp của cậu đã tiệm cận với sự hoàn mỹ, vậy mà hắn vẫn cứ khăng khăng là bình thường.
Nói bình thường thì thôi đi, lại còn phải nhấn mạnh như thế làm cái gì!
Tiêu Hàn cắn răng kiềm nén cơn giận, tiếp tục hỏi, "Gia cảnh của tôi?"
"Cũng không có gì đặc biệt."
Cái này Minh Hy hắn nói đúng, cậu có muốn cũng chẳng thể phản bác.
"Anh thấy ngoại hình của anh thế nào?"
Minh Hy gắp một miếng cơm đưa lên miệng, thản nhiên đáp, "Tiệm cận với sự hoàn mỹ."
Tiêu Hàn trong lòng khinh thường mắng một câu, đây phải là câu dùng để miêu tả cậu mới đúng!
"Gia cảnh của anh?"
"Cậu nhìn ngôi nhà này liền biết." Minh Hy khẽ cười, ánh mắt nhìn Tiêu Hàn giống như đang nhìn một tên ngốc.
Tiêu Hàn nhếch môi cười như không cười, "Nếu như ngày mai anh thất nghiệp, chỉ bằng căn nhà này thì chẳng thể nào đánh giá được hoàn cảnh sang hèn của anh."
Minh Hy lắc đầu có chút bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ một chút, hắn chống cằm nói:
"Tiền thu nhập hàng tháng của tôi là chín con số, với khả năng của chúng tôi sẽ không thể nào thất nghiệp trong một đêm giống như cậu nói được đâu.
Câu trả lời này khiến cậu vừa lòng rồi chứ?" Nhìn biểu tình trên gương mặt Tiêu Hàn lúc này, hắn không giấu nổi nụ cười ngày càng khoét sâu, "Mau ngậm miệng vào, cằm cậu sắp đập xuống bàn rồi kìa."
"Ch...Chín con số sao?" Không thèm quan tâm đến lời châm chọc của Minh Hy, Tiêu Hàn buông đũa xòe tay ra đếm thử, sau đó thì ngạc nhiên đến trợn tròn hai mắt, "Lương chín con số thật sao? Anh làm nghề gì thế? Lập trình viên? Dáng vẻ không giống lắm.
A, phi công? À mà giờ giấc không giống.
Anh rốt cuộc là làm nghề gì? Tôi chưa từng gặp nhân viên nào lương cao như vậy cả.
Anh giỏi thật đấy!"
Minh Hy cũng trợn mắt, vẻ ngạc nhiên trên mặt không kém Tiêu Hàn là bao.
Rốt cuộc trong đầu cậu thanh niên này có não không vậy? Một nhân viên bình thường mà có thể có chín con số một tháng sao? Minh Hy quả thật chẳng muốn nói nhiều về vấn đề này với người trước mặt nên hắn cũng không giải thích gì thêm, mặc kệ Tiêu Hàn muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Vậy là trong suốt bữa cơm, bên cạnh việc luôn miệng trầm trồ khen ngợi khả năng kiếm tiền của Minh Hy, Tiêu Hàn chỉ thích thú tưởng tượng đến viễn cảnh sau này nếu cậu có đánh nhau phải bồi thường thì cũng có cây ATM tạm thời.
Nhưng mà Tiêu Hàn đã quên mất một điều mà cậu vừa mới thắc mắc rất nhiều lần, cậu vẫn chưa biết Minh Hy rốt cuộc là làm nghề gì..