Vừa bước ra khỏi phòng thi Tiêu Hàn ngay lập tức chạy đến đài phun mới hoàn thành ở trung tâm trường học vốc nước hất lên thật cao, khuấy động cả bầu trời xanh ngắt lấp lánh phản chiếu trên bề mặt.
"Cuối - cùng - cũng - xong - rồi! Tao - tự - do!" Cậu sung sướng vươn vai hét lớn.
Hành động kỳ quặc của Tiêu Hàn khiến mọi người xung quanh không thể không ngoái đầu lại nhìn.
Không lâu sau này, khi đang lười biếng nằm dài trên giường dùng laptop dạo quanh forum trường, Tiêu Hàn bắt gặp một chủ đề về chia tay trường lớp do các anh chị khoá trên mới lập gần đây liền tò mò click vào xem thử.
Trong đấy đăng rất nhiều bài viết, có người kể một vài câu chuyện vu vơ nhảm nhí, cũng có người kể về mối tình đầu.
Chẳng bao lâu sau, cậu nhìn thấy một bài viết khiến cậu rất cảm động.
Người đấy viết:
"Tao thích chàng trai nhỏ hơn một tuổi đã hai năm, lặng lẽ kiếm tìm bóng dáng em ấy trong đám đông đã hai năm, lưu luyến gương mặt em ấy đã hai năm, tóm lại là tao yêu đơn phương cũng đã hai năm rồi.
Từ ngày hôm nay trở đi, tao có lẽ sẽ không thể nhìn thấy người ấy nữa.
Đống thói quen đã hình thành trong suốt hai năm qua lấy đất đâu để sử dụng bây giờ?" Kèm theo là bức ảnh cậu đang cười rạng rỡ nghịch nước bên cạnh đài phun vào ngày thi môn cuối cùng.
Tiêu Hàn đang đắm chìm trong sự phấn khích thì nhìn thấy Tô Bình mang vẻ mặt dở khóc dở cười đi về phía mình, cậu vui vẻ hét lên:
"Lã Tô Bình, tao sống rồi, tao sống rồi.
Tao - sống - rồi! Thật không thể tin được! Nếu như tao biết người ra đề là ai, tao nhất định sẽ chạy đến xin được nhận làm con nuôi."
Tâm trạng của Tiêu Hàn giống như bay theo đường không khí len lỏi vào lục phủ ngũ tạng khiến Tô Bình cũng cảm thấy đặc biệt hưng phấn, thế nhưng ngoài mặt cô lại bĩu môi tỏ ý khinh thường:
"Mày đừng nghĩ là ai cũng thích mày.
Mày ấy, trừ gương mặt ra thì mày còn cái gì?"
Tiêu Hàn không những không giận mà còn bật cười ha ha:
"Còn có tính tình hiền lành, bao dung, hòa đồng, dễ thương, dễ mến, dễ yêu, dễ chiều." Thấy vẻ mặt khinh bỉ của người đối diện càng lúc càng lộ liễu, cậu vươn vai híp mắt nói tiếp, "Nếu mày không tin thì chúng ta có thể kiểm chứng.
Cách làm thật ra cũng đơn giản lắm, chúng ta cùng chạy về hỏi ba mẹ mày xem tao tốt hơn hay mày tốt hơn là được rồi."
Nét mặt Tô Bình lập tức trở nên nhăn nhó coi.
Từ phố trên đến xóm dưới khu nhà cô làm gì có ai mà không biết đôi vợ chồng nhà Lã Tiến Thành và Đỗ Dương Chi yêu thương cưng chiều Tiêu Hàn lên tận trời.
Thậm chí có một khoảng thời gian dài Tô Bình còn nghi ngờ rằng cô và Tiêu Hàn trước kia đã bị kẻ thù của hai nhà âm thầm đánh tráo.
Không thể phản bác lại được, Tô Bình không cam tâm đứng nhìn vẻ mặt đắc thắng của Tiêu Hàn, đột nhiên hướng cậu nở nụ cười ngọt ngào:
"Thời tiết và thời điểm này hình như vô cùng thích hợp để đi ăn mừng, vừa vặn hôm nay tao mang khá nhiều tiền trong người."
Đôi mắt Tiêu Hàn lập tức sáng rực như đèn pha ô tô giữa màn đêm u tối, cậu chộp lấy tay Tô Bình vui vẻ nói:
"Vậy thì còn do dự cái mẹ gì nữa?! Đi ăn mừng tao với mày được tự do thôi!"
Tô Bình ghì tay đồng thời dùng lực giữ Tiêu Hàn lại, gương mặt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào cố hữu:
"Nhưng mày hôm nay chẳng phải là quên tiền ở nhà à?"
Tiêu Hàn nheo mắt gật đầu, kỳ lạ nói, "Mày đãi rồi tao đãi, đây có phải lần đầu đâu."
"Lần này tao với mày chia đôi, không chia được thì đệch ăn uống cái mẹ gì hết." Tô Bình càng nói nét cười càng đậm, khóe mắt khóe môi càng lúc càng cong.
Tiêu Hàn lập tức nhận ra gian kế bỉ ổi của Tô Bình, cậu giấu đi một bụng hỏa khí rồi trưng ra vẻ mặt hối hận, mở to đôi mắt rưng rưng nhìn cô, ngọt ngào gọi khẽ:
"Bình ơi ~" Cô khẽ nhếch môi cười khinh thường liếc nhìn cậu một cái, quay gót rời đi.
Tiêu Hàn cắn răng vứt bỏ hết mặt mũi kéo kéo tay áo Tô Bình bày ra vẻ mặt đáng thương, "Tớ xin lỗi mà! Bình, cậu đừng giận nữa có được không?"
Trong lòng Tiêu Hàn âm thầm rút kinh nghiệm, điểm yếu không thể tùy tiện để rơi vào tay hai loại người: một là kẻ thù, hai là bạn thân.
Tô Bình phải cắn môi thật mạnh để ngăn không cho bản thân phá lên cười, cảm giác thoải mái thỏa mãn theo từng câu chữ của Tiêu Hàn lan tỏa ra tứ chi.
Lúc này chiếc điện thoại đang nằm yên trong túi quần đột nhiên rung lên tạo nên âm thanh rừ rừ nho nhỏ, Tô Bình rút ra nhìn tên hiển thị, do dự một chút rồi mới gạt sang bên nghe:
"Tôi còn chưa suy nghĩ xong." Đầu dây bên kia hôm nay chẳng hiểu sao lại im lặng một cách bất thường, cô khẽ nhíu mày, "Alô? Thái Dương?"
Không lâu sau Tiêu Hàn loáng thoáng nghe thấy giọng nói u buồn chậm rãi, tiếp theo đó phản ứng kỳ lạ của Tô Bình khiến trong lòng cậu dấy lên nỗi sợ hãi.
Đôi mắt trong veo ầng ậng nước, từng giọt từng giọt thi nhau lăn dài trên gương mặt xinh đẹp thanh thuần khiến mọi người xung quanh lại một lần nữa hiếu kỳ ngoái nhìn.
Tiêu Hàn hoảng hốt nắm lấy vai Tô Bình, hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra à?"
Tô Bình nhấc tay tự gạt nước mắt, khịt mũi hít một hơi thật sâu, nói, "Hàn, Thái Dương thông báo, Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên vừa mới đi rồi."
Tiêu Hàn ngẩn người ra một lúc như thể chưa xử lý được thông tin, sau đó đôi chân cậu đột nhiên kịch liệt run rẩy, nếu như không phải có Tô Bình đỡ thì chỉ sợ cậu đã sớm ngã khuỵu.
Đúng lúc này, Duy Kiên, người đáng lẽ ra đang phải tập trung ôn thi Đại học, từ đâu gấp gáp chạy đến.
Nhìn thấy bộ dáng cùng sắc mặt của Tô Bình và Tiêu Hàn liền hiểu rằng họ đã biết chuyện, hắn thở dài một hơi vỗ vỗ vai hai người, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng quá đau buồn! Chúng ta còn phải đến đấy nhìn mặt Kỳ Nhiên lần cuối chứ."
Bầu không khí giữa ba người nhất thời rơi vào im lặng.
Thái Dương ở đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh nghẹn ngào cố kìm nén của Tô Bình liền đau lòng nói:
"Bảo bối, em bảo mọi người đợi một chút, anh đến đấy đón bọn em."
Giọng nói của Thái Dương dường như nương theo cơn gió bay đến từ một miền đất xa xôi nào đó, bọn họ rõ ràng là đã tiếp nhận nhưng lại chẳng ai muốn hồi đáp.
Khi ba người có mặt ở bệnh viện thì thi thể của Kỳ Nhiên đã được che phủ bằng một tấm vải trắng đến rợn người.
Tiêu Hàn đưa tay kéo tấm vải xuống, gương mặt xinh đẹp nhưng vô hồn, nhợt nhạt và gầy yếu của Kỳ Nhiên khiến cõi lòng cậu đau đến chết lặng.
Tô Bình đắp lại tấm vải lên cho Kỳ Nhiên, nhắm mắt, một lúc lâu sau mới cất lên giọng nói run rẩy:
"Kỳ Nhiên đã phải chịu đau đớn một thời gian dài như vậy, ra đi thế này đối với chị ấy cũng là chuyện tốt." Tô Bình đang thuyết phục Tiêu Hàn cũng đang tự thuyết phục chính mình.
Thái Dương chẳng biết đã xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng vỗ về an ủi.
Tiêu Hàn im lặng không đáp, quay người rời khỏi căn phòng bệnh mà cậu đã ra ra vào vào cả trăm lần.
Minh Hy đang đứng ngoài cửa, gương mặt anh tuấn tràn ngập đau buồn cùng chua xót.
Hắn nâng mắt lên nhìn Tiêu Hàn, khẽ gọi một tiếng:
"Hàn..." Âm thanh không hiểu sao lại mang theo vài phần bất lực.
Tiêu Hàn đột nhiên lao vào lòng Minh Hy, chôn mặt xuống bờ vai vững chãi, kìm nén tiếng nức nở bi thương.
Duy Kiên vì lo lắng cho tâm trạng của Tiêu Hàn nên vội vàng chạy theo, khi bắt gặp cảnh tượng ấy hắn chỉ có thể hạ mắt giấu đi xót xa trong lòng, quay gót rẽ ngang.
Kỳ Nhiên đã ra đi một cách lặng lẽ đúng như mong muốn của cô.
Có điều ở thành phố xa lạ kia không có ai vì cô mà đau lòng, còn ở nơi này có rất nhiều người đau lòng vì cô.
Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt của Kỳ Nhiên, nếu như có ai đó chứng kiến thì nhất định sẽ nhìn thấy khoé môi cô khẽ cong lên thành nụ cười mãn nguyện.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Grand Canyon là một đại vực thuộc lưu vực sông Colorado, bang Arizona, Hoa Kỳ.
Nó mang màu đỏ của đá và màu vàng của nắng.
Kỳ Nhiên từng nói rằng rất muốn đến đại vực này để hòa mình cùng làn gió nơi đây, đắm chìm trong cảnh thiên nhiên bao la, hùng vĩ.
Có điều chi phí du lịch ở đây rất cao nên cô vẫn chưa có cơ hội.
Trong di chúc Kỳ Nhiên có viết, trước đây cô luôn muốn được rắc tro cốt sau khi hỏa táng ở một vực thẳm nào đó để cơ thể cùng linh hồn của cô có thể tự do bay đến bất cứ nơi nào trên khắp thế giới.
Thế nhưng bây giờ đây ước nguyện của Kỳ Nhiên đã không còn quá xa xỉ như vậy nữa.
Thay vì vực thẳm, nếu như tro cốt được rắc trên biển vậy thì cơ thể cô vẫn có thể ngao du cùng nước mặn còn linh hồn cô thì có thể ở gần những người cô trân trọng hơn một chút.
Vì vậy, bất cứ ai đi ngang qua vách đá cao ven biển đều không khỏi ngoái lại nhìn hai người, một đàn ông anh tuấn và một thiếu niên thanh tú, khoác lên mình bộ tang phục ảm đạm, bàn tay đeo găng nhẹ nhàng rắc tro cốt.
Bụi tro bay dài theo cơn gió mang vị mặn biến thành làn sương mỏng manh sau đó nhẹ rơi xuống mặt nước, hòa vào làm một với biển cả.
Tiêu Hàn im lặng rắc từng nắm tro, ánh mắt chưa từng rời khỏi lòng bàn tay nhiễm màu xám nhạt của mình dù chỉ một giây, Minh Hy đứng bên cạnh cũng không mở miệng nói câu nào.
Trong không gian chỉ tồn tại tiếng gió vù vù thổi vào từ đại dương và tiếng sóng nước mạnh mẽ đập lên vách đá trải dài.
Hộp tro cốt dần trống rỗng, Tiêu Hàn ôm nó vào lòng, hỏi Minh Hy:
"Anh nói xem, cuộc đời dài bao lâu?"
Thấy Minh Hy im lặng không đáp, cậu tiếp tục:
"Nhiều người nói rằng cuộc đời còn dài kia mà, cậu có thể từ từ vươn lên, từ từ thành công, từ từ yêu, cống hiến những năm tháng thanh xuân cho tình yêu và sự nghiệp.
Nhưng nhiều người lại nói rằng cuộc đời vừa mới chớp mắt đã ngoài sáu mươi rồi, phải sống nhanh lên một chút, thành công sớm thì khi về già sẽ không hối hận.
Anh thấy đấy, ông nội em mất năm ông tám mươi bảy tuổi.
Ông đã trải nghiệm rất nhiều rồi, thành công hay thất bại đều đã nếm qua, yêu thương hay thù hận đều đã nếm thử.
Lúc ra đi ông không đau đớn cũng không tiếc nuối.
Nhưng còn Kỳ Nhiên, chị ấy mới hai mươi lăm, vẫn đang ở tuổi thanh xuân nhiệt huyết.
Ấy vậy mà..." Cậu cúi xuống nhìn hộp tro đã trống rỗng trong tay, "...đã hóa thành một đống tro.
Hai mươi lăm tuổi cũng là một đời, tám mươi bảy tuổi cũng là một đời.
Hy này, anh nói xem có phải Đấng Tối Cao quá rảnh rỗi nên mới thích đùa bỡn con người trong tay như vậy hay không?"
Minh Hy khẽ cau mày, ôm lấy vai Tiêu Hàn nhẹ giọng nói:
"Người ta nói rằng con người khi chết đi mà còn lưu luyến với dương thế thì bàn tay sẽ nắm chặt lại, nếu như bàn tay để mở có nghĩa là đã hài lòng thanh thản.
Em nhớ lại xem có phải bàn tay Nhiên mở ra hay không?"
Tiêu Hàn cẩn thận nhớ lại một lúc sau đó gật đầu mỉm cười:
"Tay Kỳ Nhiên thật sự rất đẹp!"
"Vậy tức là cô ấy không còn gì để lưu luyến nữa rồi.
Hàn à, đời người dài hay ngắn thật ra không hề quan trọng, quan trọng là có sống cho chính mình, sống không cần phải tiếc nuối hay không mà thôi."
"Nói như vậy là Kỳ Nhiên không đòi hỏi cuộc sống nữa nên mới buông tay?" Tiêu Hàn ngước lên nhìn Minh Hy, ánh mắt lộ ra tia sáng.
Minh Hy khẽ cười, vuốt nhẹ mũi cậu, "Nhiên đã mãn nguyện rồi!"
Nghe Minh Hy khẳng định, Tiêu Hàn như trút bỏ được phần nào nỗi buồn trong lòng.
Cái cảm giác tiếc nuối cho cuộc đời đáng lẽ phải tỏa sáng rực rỡ của Kỳ Nhiên cuối cùng cũng chịu vơi đi.
Cậu nở nụ cười, khẽ thì thầm:
"Lên đường bình an nhé!"
Hoàn chính văn ️.