Tay Gia Hân còn cầm chiếc hộp chứa đầy tình cảm của mẹ Triệt Hàn trên tay, cô không ngờ bản thân cũng có ngày chứng kiến một bộ phim tới lần thứ hai.
------
Triệt Hàn không phải là người duy nhất cảm thấy mệt mỏi vì liên tục cãi nhau, cũng không khó để mẹ Lương nhận ra cô và Triệt Hàn đang chiến tranh lạnh:
- Con à, thực ra, Triệt Hàn không muốn có gia đình cũng có lý do của nó. Có một bí mật mẹ vẫn giấu con… Triệt Hàn không phải là con đẻ của mẹ - dù sao chuyện này bà cũng thấy bản thân có một phần trách nhiệm, nếu bà không ép cô nhiều quá, Gia Hân cũng không chịu nhiều áp lực sinh con mà cãi nhau với Triệt Hàn, bà quyết định nói với cô.
- Mẹ, thực ra chuyện này con đã biết, chính Hàn nói với con – Cô ngập ngừng nói, nhưng cô cảm thấy chỉ vì lý do này mà không muốn có con thật nực cười – Thực ra anh ấy rõ mọi chuyện từ hồi anh ấy tuổi rồi ạ.
- Vậy hả… Cái này mẹ cũng đoán được từ lâu. Con nói là nó biết từ hồi tuổi sao? – ngừng một chút, Lương Uyển nói tiếp – Lần đầu tiên mẹ gặp Triệt Hàn là lúc nó lên … Lúc đấy, khắp người nó là vết thương, từ vết roi da đến tàn thuốc lá, đều đủ cả…
- … - Gia Hân ngạc nhiên, cô không ngờ Triệt Hàn lại từng trải qua chuyện như vậy.
- Lúc đó, mẹ và ba biết chúng ta không thể sinh con, nên đến trại mồ côi nhận nuôi. Hôm chúng ta đến cũng là ngày đầu Triệt Hàn được đưa tới trại trẻ. Ngay giây phút nhìn thấy ánh mắt của thằng bé, bản năng làm mẹ như được thức tỉnh. Chiều hôm đó bố mẹ làm thủ tục nhận nuôi Hàn. Mẹ chỉ nghe qua nó bị cha bạo hành, mẹ ruột nó chịu không nổi phải lén gửi nó tới trại, mong có người hảo tâm nào đó nhận nuôi Triệt Hàn.
Nói tới đây, Lương Uyển lại nghẹn ngào, lúc nhìn thấy đôi mắt trong veo buồn vô tận của Triệt Hàn, bà liền muốn ôm chầm lấy anh, che chở bảo vệ anh cả đời.
- Tuần đầu tiên về nhà, nó luôn hướng mắt ra ngoài cửa, chờ mẹ nó tới đón. Cơm cũng không ăn, đêm cũng không ngủ, chỉ sợ lúc mẹ nó tới mà không biết.
- …
- Lúc đó mẹ vẫn còn trẻ, vẫn còn bồng bột, mẹ đã làm một chuyện thực sự thất đức. Mẹ không muốn nó quay lại ngôi nhà đã mang tới cho nó nhiều vết thương như thế.
-...
- Mẹ nói với Triệt Hàn, mẹ ruột nó không còn yêu nó nữa nên bỏ nó đi. Đó là lý do tháng vừa rồi mẹ nó không tới đón nó – Mắt Lương Uyển đỏ hoe – Không, dù còn trẻ đi nữa, mẹ cũng không nên nói với một đứa bé mẹ nó không yêu nó. Mẹ… đã quá nhẫn tâm với nó.
- ….
- Dĩ nhiên Hàn vẫn tiếp tục chờ. Một tuần sau đó, thằng bé nhằm giờ giải lao ở nhà trẻ trốn đi. Mẹ cũng không biết nó đi đâu, lúc tìm được nó, Hàn không còn chờ mẹ nó nữa. Cũng không nhớ chút ký ức nào trước lúc nó tuổi cả. Nó phong bế mọi kí ức về mẹ nó, về những năm tháng đó. Chắc hẳn nó đã đau khổ lắm về những lời mẹ nói lúc đó, tới mức nó đem chôn chặt toàn bộ hồi ức của mình.
- ….
- Mẹ từng có ý định nói với nó. Nhưng mẹ sợ, một khi nó nhớ lại, nó sẽ bỏ đi. Mẹ vẫn luôn giấu nó chuyện này – Lương Uyển run lên, đây là người đầu tiên ngoài chồng bà biết chuyện này - Nó như hiện tại là do mẹ, con đừng trách nó được không?
Gia Hân im lặng, cô không nói gì cả. Thì ra, quá khứ của Triệt Hàn có nhiều điều như vậy.
- Gia Hân à, có điều này mẹ nhờ con được không? – Lương Uyển nói tiếp – Con có thể coi là mẹ quá đáng, nhưng đừng nói cho Hàn biết được không, mẹ sợ… - bà không dám nói tiếp khả năng đó – Dù có phải là con mẹ hay không, thì kể từ ngày mẹ gặp nó, mẹ đã xem nó như con mẹ dứt ruột đẻ ra. Nếu nó hận mẹ, mẹ không biết phải sống sao nữa.
- … - Gia Hân lần nữa không nói được gì – Con sẽ không nói ạ… Vì con nghĩ vẫn là mẹ nên thành thật với anh ấy.
- … - Lần này đến lượt Lương Uyển im lặng.
- …Mẹ ruột của anh ấy đã mất từ lâu rồi – ngừng lại một chút, Gia Hân biết chuyện mình đang nói là cực kì quan trọng với Triệt Hàn - anh ấy hiện tại vẫn có hiểu lầm rất lớn với mẹ ruột… Con chắc chắn, với tính cách của Hàn, anh ấy sẽ không trách mẹ đâu.
Lương Uyển không nói gì nữa, Gia Hân cũng xin phép cho cô về sớm.
Trên đường về nhà, cô không ngừng nghĩ về Triệt Hàn, về cô, về cả hai.
Đôi khi, đứng ngoài cố tình không muốn nhìn, sẽ thấy mọi thứ giống nhau, cũng không rõ mình bỏ qua những gì. Không liên can, không vấn vương tình cảm, tự nhiên cũng không có cảm xúc. Chỉ đến lúc mở phong bế trong lòng, mới nhận ra thứ mình đã lỡ. Gia Hân không ngờ đến giờ cô mới thấu rõ. Trước kia cô không thân thiện với bất cứ ai không phải vì bản thân không có cảm xúc, chỉ đơn giản cô sợ, một khi mở lòng, cũng là cho người khác cơ hội để tổn thương mình. Hiện tại Triệt Hàn cũng thế.
Trước kia, anh là người cứu cô khỏi thế giới cô độc đó, hiện tại cô sẽ là người giúp anh.
Gia Hân tìm hiểu những gì có thể về mẹ Triệt Hàn. Thăm hỏi không biết bao lâu, cô cũng biết chút tin tức về mẹ anh. Bà tên là Dương Liễu, từng là diễn viên, nhưng lấy nhầm phải chồng nát rượu, đành gác lại để nuôi gia đình. Một lần do không để ý, bà bị lạc mất con.
Chỉ chút manh mối này khiến cô lao tâm khổ tứ không ít. Mà người giúp cô không đắn đo lại là Viễn Trí, không nhờ có quan hệ của anh, cô không thể tìm được ngần đó. Cô cảm thấy người học trưởng này thực sự rất nhiệt tình. Cô giúp Viễn Trí và Mặc Giang thành một đôi thực sự không sai nha. Hôm nay từ sáng Viễn Trí đã gọi điện tới cho cô, nói đã tìm được tin tức về mẹ Triệt Hàn. Cô thật cao hứng, vội vàng thay quần áo rồi tới nơi ở cũ của bà.
Bà quyên sinh, không để lại nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc hộp đựng vài mẩu báo cũ kĩ. Chủ nhà bà thuê trước đây rất thích phim bà đóng, thấy bà luôn coi chiếc hộp như bảo bối, cũng không nỡ vứt đi. Nay thấy cô nhận họ hàng, liền giao lại cho cô.
Mở chiếc hộp, Gia Hân vô cùng ngạc nhiên. Bên trong toàn những mẩu báo được sắp xếp cẩn thận. Toàn bộ về một người con trai có tên Triệt Hàn.
Thì ra, bà vẫn luôn dõi theo anh.
Cô không thể đợi để nói chuyện này cho Triệt Hàn. Anh luôn hiểu lầm bà, việc này sẽ loại bỏ bóng đen tâm lý trong anh.
Vì thế, hôm nay cô gọi điện cho Mặc Giang, hy vọng biết được anh rảnh lúc nào.
Trên đường trở về, ngồi trong xe cô thật vui vẻ trò chuyện với Viễn Trí, anh thực sự rất tốt nha:
- Cảm ơn anh, học trưởng. Đợt trước đúng là em không nhầm, giới thiệu học trưởng cùng Mặc Giang. Anh phải thật hạnh phúc với cô ấy nha – Gia Hân cười nói, cô thực sự hy vọng hai người thân với cô có thể sống thật vui vẻ.
Không ngờ, Viễn Trí liền không cười nữa, trầm mặc nói:
- Là em giới thiệu cô ấy cho anh, bọn anh chỉ là bạn – Viễn Trí không nóng không lạnh nói. Lúc này tuyệt đối quan trọng. Kế hoạch năm của anh hiện tại là thời điểm mấu chốt.
- Trời, em cũng làm nhân viên của học trưởng được năm rồi, anh còn ngượng sao? – Gia Hân tưởng Viễn Trí da mặt mỏng, anh liền tiếp lời:
- Thực ra chưa bao giờ anh có ai khác, từ năm hai đại học, anh đã yêu em rồi – Viễn Trí đột ngột dừng xe, quay sang nghiêm túc nói với Gia Hân. Lời này, hơn hai năm qua, anh đã thành thục tới mức, cả nhịp độ ngữ điệu tới biểu cảm đều hoàn mĩ. Bởi, anh với cô là chân thành, không phải như tên kia.
- Học trưởng, chồng em là Triệt Hàn, chẳng phải anh cũng cùng Mặc Giang năm rồi sao? – Gia Hân không tin nổi vào tai mình nữa. Cô đã phạm phải sai lầm gì thế này? Giới thiệu anh cho Mặc Giang ư?
- Đừng lo, cô ấy biết điều đó, rằng anh vẫn luôn yêu em, và chồng em là một tên đểu cáng – Viễn Trí không ngại vạch mặt Triệt Hàn.
- Em không biết chuyện anh và Mặc Giang là gì, nhưng Hàn không phải là người như thế - nghe Viễn Trí nói, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Không phải em và tên đó cãi nhau vài tháng rồi chưa nhìn mặt nhau sao? Anh nghe nói hắn tuần thì ngày không ở nhà. Em có chắc hắn ở cơ quan? – Viễn Trí khôn khéo gợi mở trí tưởng tượng của Gia Hân.
- Là anh ấy bận, không phải như anh nghĩ – cô cũng luôn lo lắng mỗi lần anh không vể,nhưng tuyệt đối không phải khả năng này.
- Hai người cưới nhau năm rồi vẫn chưa có con – dừng lại một chút vì không muốn bản thân đi quá giới hạn, trong hôn nhân, lời hứa hẹn không chỉ là chữ kí trên giấy, nó là việc người con trai có muốn gia đình hay không. Anh đảm bảo mình phù hợp với nhu của Gia Hân.
- Em…
- Không nên trả lời bây giờ, anh đã nghiêm túc thổ lộ, hy vọng em cũng có thể nghiêm túc trả lời anh – Viễn Trí nhìn thẳng vào Gia Hân đang bối rối. Anh không hy vọng cô sẽ đồng ý, chỉ mong sau này khi cô và Triệt Hàn chia tay, có thể thoát khỏi mối quan hệ học trưởng học muội thôi.
- …
- Thôi anh về đây, hôm nay chỗ anh có chút chuyện, em cũng về nhà đi. Nhớ cân nhắc thật kĩ nha. Nên nhớ, em đang chuẩn bị từ chối một khuôn mặt đẹp trai như thế này đấy – Viễn Trí nháy mắt cười với anh, cô đang dằn vặt, đang đau khổ, anh không muốn cô như vậy – Cho em hẳn ngày nghỉ phép để suy nghĩ đó.
Không chịu nổi vẻ tấu hài của Viễn Trí, Gia Hân chỉ có thể đầu hàng, cô cười. Nếu cô gặp Viễn Trí trước, sẽ như thế nào nhỉ?
Có suy nghĩ cũng vô ích, hiện tại người cô muốn ở bên nhất vẫn là Triệt Hàn.
Bắt một chiếc taxi, Gia Hân hướng về phía công ty Triệt Hàn, không đợi được giây phút gặp anh. Cô hy vọng nó có thể hàn gắn hai người. Chuyện của Viễn Trí, cô sẽ chờ vài ngày như anh nói rồi từ chối.
Cô rất rất muốn gặp anh.
…
Không ngờ, trong văn phòng của Triệt Hàn là một màn kích tình nóng bỏng.
Mà cô, nhìn không thiếu một cảnh nhỏ.