Cổ Tri Vũ vịn bồn cầu nôn thêm lần nữa, bấy giờ mới xem như tỉnh táo. Hắn nhìn kỹ nét mặt của mình trong gương, sau khi xác định đúng là lạnh lùng tuyệt tình không chê vào đâu được, hắn bèn giơ ngón cái tự cho mình một like.
Cổ Tri Vũ tắm rửa kỹ lưỡng tẩy hết mùi rượu dơ bẩn trên người, sau đó mặc đồ ngủ gấu ra khỏi phòng tắm. Đào Dũ thì vẫn ngớ người ngồi trên sô pha hệt như hai mươi phút trước.
“Em muốn tắm không?” Cổ Tri Vũ hỏi.
Đào Dũ chậm chạp xoay mặt qua, nhìn Cổ Tri Vũ với đôi mắt đầy tơ máu. Qua một lúc lâu, Đào Dũ như mới hiểu ra Cổ Tri Vũ đang nói cái gì, hắn đờ đẫn gật đầu.
Cổ Tri Vũ tìm khăn tắm mà Đào Dũ thường dùng và một chiếc quần lót sạch cho hắn. Đào Dũ mặt mày lờ đờ, khập khiễng lết vào phòng tắm, cửa cũng không đóng, đứng dưới vòi sen định mở nước.
Cổ Tri Vũ vội xông tới kéo Đào Dũ ra: “Em điên rồi à? Vết thương không được dính nước! Mấy ngày nay em ở nhà chị tắm thế nào vậy?”
Đào Dũ ngơ ngác suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Lau.”
Cổ Tri Vũ thở dài: “Thôi, em ngồi trên bồn tắm đi, anh lau cho em.”
“Ồ.”
Cổ Tri Vũ cởi sạch Đào Dũ, đặt hắn ngồi trên bồn tắm, dùng khăn lông ướt giúp hắn lau từ đầu đến chân. Đào Dũ ngồi thẳng lưng, lặng thinh hồi lâu rồi mới như rốt cuộc đã thông suốt, đột nhiên hỏi: “Sao anh biết mấy ngày nay em ở nhà chị em?”
Cổ Tri Vũ không ngừng tay, sắc mặt bình tĩnh như thường: “Hỏi thừa, em còn chỗ nào để đi nữa?”
“Lỡ em còn ở bệnh viện thì sao?”
“Ở lâu như vậy cũng nên xuất viện rồi.”
“Thật ra anh có lén lút quan tâm em đúng không? Có phải anh gọi điện thoại hỏi chị em không?”
Cổ Tri Vũ ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Đào Dũ, Đào Dũ cũng nhìn thẳng vào hắn.
“Em đừng như vậy,” Cổ Tri Vũ nói: “Tối nay anh giữ em lại là vì em bị thương. Một đêm vợ chồng ân nghĩa trăm ngày, tốt xấu gì chúng ta cũng ngủ với nhau không biết bao nhiêu đêm rồi, chăm sóc em một đêm vẫn được. Chỉ có vậy thôi, em đừng hiểu lầm.”
Đào Dũ không để ý đến câu trả lời của Cổ Tri Vũ, tiếp tục hỏi: “Chẳng phải trước đây anh nói thích em lắm sao? Cứ thế không thích nữa ư?”
“Trước đây em cũng nói thích anh lắm mà, nhưng rồi em vẫn mất tích ba tháng đấy thôi? Lúc trước tuyệt tình như thế, bây giờ em diễn cho ai xem?”
“Có phải anh không bỏ qua được vụ mất tích ba tháng không? Việc này là lỗi của em, em xin lỗi anh, nếu anh thật sự để bụng đến vậy, bắt đầu từ ngày mai chúng ta chia tay ba tháng được chưa? Xem như đền cho anh.”
Cổ Tri Vũ cười khổ: “Người ta thường nói tam thập nhi lập, anh thấy em chẳng bao giờ lớn nổi. Em đừng ngây thơ như vậy được không?”
Tam thập nhi lập: tuổi thì sẽ trưởng thành tự lập.
“Quyết định vậy đi,” Đào Dũ không để ý đến Cổ Tri Vũ, tự nói tự nghe: “Em cũng rất để bụng việc anh lên giường với người khác, em cũng giận chết được. Bắt đầu từ mai chúng ta chia tay ba tháng đi, hai bên bình tĩnh suy nghĩ lại. Ba tháng tới anh có thể hẹn hò với người khác, nếu anh còn hứng thú với phụ nữ thì xem mắt cũng được, em không can thiệp vào chuyện của anh, ba tháng sau chúng ta làm lành. Nhưng trong ba tháng đó tốt nhất anh đừng làm gì quá đáng, em sợ mình không kiềm chế được sẽ giết anh.”
“Anh không đồng ý với em đâu, em đừng khờ như thế.” Cổ Tri Vũ nói: “Anh cũng không tin em có bản lĩnh giết được anh, anh mà nghiêm túc thì em đánh không lại anh đâu. Nhờ hồng phúc của em, một năm anh có tám tháng tối nào cũng rảnh rang chẳng có gì làm, chỉ có thể đi đấm bốc tiêu hao thể lực.”
Đào Dũ nhìn Cổ Tri Vũ chằm chằm, lời nói gần như có ý van nài: “Chẳng phải anh luôn nghe lời em sao? Anh nghe em thêm lần cuối không được ư?”
“Không.”
Đào Dũ lại nhìn sâu vào Cổ Tri Vũ thêm một lát, dường như muốn thông qua ánh mắt nhìn thấu lòng Cổ Tri Vũ.
Cổ Tri Vũ bình tĩnh nhìn ngược lại —— Với IQ và EQ của thằng nhóc này, nhìn ra được mới là lạ, ha ha.
Quả nhiên, cuối cùng Đào Dũ tuyệt vọng cụp mắt, nói khẽ: “Được, vậy thôi đi. Em đồng ý chúng ta chia tay.”
Cổ Tri Vũ không thấy rõ ánh mắt của Đào Dũ, chỉ thấy một giọt nước lặng lẽ chảy dài trên cằm hắn, rơi xuống vũng nước dưới mặt đất.
Hơi thở của Cổ Tri Vũ nghẹn lại, suýt nữa đã nhịn hết nổi, hắn cố kiềm chế lén lút hít sâu một hơi, dốc hết sức giữ bình tĩnh: “Vậy là tốt rồi.”
Cổ Tri Vũ không nói thêm gì nữa, mặt lạnh tiếp tục lau người cho Đào Dũ. Sau khi lau tỉ mỉ một lần, Cổ Tri Vũ đứng dậy muốn dìu Đào Dũ: “Được rồi, đứng lên đi.”
Đào Dũ nãy giờ vẫn cúi gằm không nói tiếng nào hất tay hắn ra: “Anh ngủ trước đi, em muốn đi toilet.”
Cổ Tri Vũ ừ một tiếng, vắt khăn lông rồi bước ra khỏi phòng tắm, không quay đầu lại.