====== Về lý do Đạm Ngữ là như thế nào được Kỳ Dĩ coi trọng =======.
Lần đầu tiên để ý tới sự tồn tại của người kia, là vào tiết văn học đại cương của học kỳ năm . Thầy giáo của tiết ấy sẽ phải chọn học sinh đọc diễn cảm thơ ca hoặc là bình luận một quyển tiểu thuyết.
Hôm đó trên bảng đen một tay cầm bút kẹp phấn xinh xắn, người nọ đứng trước bục giảng, giọng đọc trầm bổng du dương.
Làm sao có người con trai nào, lại đẹp thành như vậy.
Con người xinh đẹp luôn luôn có thiên phú dẫn ánh mắt mọi người, nhưng cũng chỉa là lưu luyến về mặt thị giác mà thôi. Đối với Kỳ Dĩ mà nói, cũng chỉ là vài lần nhìn, sau đó bắt đầu tiếp tục bản phác họa trong tay.
Kỳ Dĩ thích phác họa, nhất là vào loại tiết học chọn lựa cả tiết này, một bên nghe thầy giáo kể chuyện xưa ba khoa chích chòe, một bên xuống tay sáng tạo ra tác phẩm, thật sự là lạc thú hiếm có thể tìm thấy trong tiết học chuyên ngành.
Nhưng mà hôm nay, Kỳ Dĩ là ở trong giọng điệu chăm chú tập trung tinh thần lại hơi mang chút đạm mạc mà hoàn thành một tay phác họa.
Lần thứ hai nhìn thấy, là cổng Bắc của căn tin Học Tam, người nọ ngồi xổm trước lùm cây thấp nhỏ đang cho mèo ăn, trong nháy mắt ngẩng đầu ấy, Kỳ Dĩ nhận ra đường nét ấy, rồi mang theo ký ức.
Về sau này giống như gặp nhau càng nhiều lần thêm.
Có lẽ không nên gọi là gặp nhau, chỉ có thể nói là Kỳ Dĩ đơn phương gặp được mà thôi.
Ngoại trừ mỗi tuần một lần vào tiết văn học đại cương, còn có một tuần bốn năm ngày đều có thể thấy bóng dáng cậu ở căn tin Học Tam.
Người nọ đi học luôn luôn ngồi sát đằng trước, nghe giảng bài tựa hồ rất chăm chú; giờ giấc người nọ ăn uống rất chuẩn xác, tựa hồ đúng giờ sau khi ăn xong thì cho mèo ăn rồi nhất định tới giờ làm bài tập.
Cứ thế, ngay cả Kỳ Dĩ cũng vô tình giảm thiểu quy tắc trốn tiết của tiết ấy, cũng bắt đầu theo quy luật đi tới căn tin ăn uống.
Không thể nói là dồn hết tâm trí, chỉ là tiềm thức không tự chủ được dần dần sửa chữa theo.
Vào tiết của một hôm nào đó, người nọ lại không có tới.
Con người luôn luôn ngồi ở gần bục giảng nhất ấy, vị trí kia bỗng dưng trống không, tạo nên sự đặc biệt rõ ràng mà đột ngột.
Cậu ấy là có việc nhầm rồi ư? Hay là đã sinh bệnh rồi?
Một hôm ấy Kỳ Dĩ lần đầu tiên suy tư qua hai tiết học, dưới ngòi bút trống rỗng.
Lại một tuần nữa trôi qua, người nọ lại đúng giờ mà tới đi học. Vẫn là vẻ mặt sinh động ấy, vẫn là cái vị trí sát trước ấy.
Tâm tình Kỳ Dĩ bỗng như thời tiết sau mấy ngày liên tiếp u ám thì trở nên khoáng đạt vậy, lúc kết thúc tiết học ấy, bản phác họa của Kỳ Dĩ thêm một tờ nhân vật kí họa: thiếu niên hơi cúi mặt, ngón tay thon dài cầm bút máy, nét bút thoăn thoắt lướt trên trang vở, đường viền nhân vật chỉ còn lại có vẻ mặt nghiêng hơi khom, nhưng vô cùng xinh đẹp.
Thời điểm cuối kỳ, mỗi người trong lớp kia hầu như ai ai cũng có một bản ghi chép, người photocopy ở mỗi một phần cuối cùng của bản copy đồng thời nói rõ: bản ghi chép này đến từ sự ghi chép chỉnh lý của bạn học Mạnh Đình Dịch, cảm ơn nghiêng mình kính dâng. (chết cười, copy xong còn đóng dấu bản quyền + lời ghi tặng chứ =)))
Mạnh Đình Dịch. Kỳ Dĩ hiếm thấy mỉm cười. Cái tên rất nho nhã a.
Một kỳ nghỉ đông ấy, con người đã sống qua hai mươi năm trống rỗng, rốt cục cũng cảm nhận được, cái gì gọi là tâm sự niên thiếu.
Cho rằng không nhìn thấy được sinh hoạt của người kia mà cảm thấy trống rỗng vô vị, phát hiện bóng dáng người kia đã vang vọng trong góc ký ức, nếu như ngại hồi ức quá mức mông lung mà chỉ có đường viền, thậm chí còn có gương mặt và mi mắt dưới đường cong ngòi bút phác họa nên, sinh động, tươi đẹp, tràn ngập tâm tình thản nhiên miêu tả thời khắc ấy và không hề thản nhiên của lúc này.
Bầu không khí của lễ mừng năm mới đều là những tiếng động huyên náo như mọi năm, cho tới bây giờ tâm tư hào hiệp nhưng quấn quấn quanh quanh, không biết bờ bến ràng buộc, người nọ thân ở nơi nào, lại đang vui vẻ hay là phiền não.
Buổi đầu đi học, Kỳ Dĩ vô thức tìm kiếm bóng dáng ấy trong vườn trường. Không có tiết văn học đại cương kia, chí ít còn có “Tình cờ” ở căn tin Học Tam.
Cho nên nói một lần gặp nhau khác ở tiết tiếng Anh tự chọn toàn trường ấy, là kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn.
Khi Kỳ Dĩ phát hiện bản thân, sẽ tưởng tượng thấy thân thể người nọ tiến vào dục vọng, sẽ bởi vì xuất hiện của người nọ mà ảnh hưởng tới tâm tình, tất cả đã chẳng còn sợ hãi. Cứ thuận theo tự nhiên đi.
Người kia, đã dạy mình tâm động, cũng khiến mình định vị tính hướng.
Nhưng người kia lại cái gì cũng không biết.
Chỉ là một mình mình thoải mái, lo lắng, phiền não và không biết làm sao.
Tâm tính yên lặng xem xét dần dần trôi qua trong thời gian nôn nóng sốt ruột, sự yên lặng đã từng có và tâm tư chỉ cần chờ đợi là tốt rồi dần dần cảm thấy không đủ.
Cái loại nôn nóng, và không biết làm sao cho tốt này cứ kéo dài thiệt lâu thiệt lâu. Kỳ Dĩ là người chăm chú, thậm chí có đôi khi bị đánh giá là bệnh trạng của ổn trọng. Dưới tiền đề mình còn chưa hoàn toàn xác định mình có lùi bước không có thay đổi hay không, thì sẽ không tùy tiện quấy rối sinh hoạt của người kia.
Thời gian duy trì liên tục thật lâu, chỉ có một người bối rối và áp lực, giãy dụa trong những khát cầu và tự chế như bóng với hình vô pháp thoát khỏi ấy. Càng ngày càng thêm rõ ràng đối với hiện trạng và lý luận tri thức, Kỳ Dĩ chỉ là càng thêm xác định, muốn đi bẻ cong một người con trai, không chỉ cần nghị lực và dũng khí lớn lao, đồng thời còn đeo theo chức trách đạo đức.
Là bản thân mình muốn tính toán cướp đi cuộc sống bình thường của đối phương, quyền lợi có gia đình hoàn chỉnh, mình phải cần vì cuộc sống sau này của đối phương gánh chịu trách nhiệm sinh mệnh một đời.
Bước ngoặt là vào kỳ nghỉ đông năm thứ hai kia, máy vi tính của chị họ cài đặt lại hệ thống, để ở chỗ Kỳ Dĩ mấy hôm, chẳng qua chỉ là nhất thời hiếu kỳ, click vào ổ D, chỉ là đúng dịp như vậy, ngoài các file vớ vẩn linh tinh rời rạc trong ổ D thì có một file âm thanh là “Đạm Ngữ âm thô kỳ .mp″, hiếm có như vậy, vừa lúc tai nghe đang ở bênh, Kỳ Dĩ click vào mở ra nghe một chút, tuy rằng vẫn biết chị họ đang làm kịch truyền thanh, mà mình ngoài hứng thú với chế tác video ra thì thủy chung không có tiếp xúc mấy với cái khác.
Chỉ một lần dấy lên hứng thú ấy, gõ mở âm thô kia thì nghe ra, là giọng của người kia.
Khiếp sợ và ngoài ý muốn, thậm chí có một chút kinh ngạc và vui mừng.
Chị họ làm hướng về đam mỹ tương đối nhiều, nếu là như vậy, rõ ràng người kia chí ít không bài xích đồng chí.
Nghe thế nào đi nữa cũng là một tin tức tốt đến không thể tốt hơn.
Thậm chí càng lạc quan hơn chút, nói không chừng người kia bản thân chính là.
Lúc ấy, Kỳ Dĩ bắt đầu có ý thức mà tiếp xúc với trình tự làm việc hậu kỳ của kịch truyền thanh, phương diện kỹ thuật hiệu quả cũng tốt như thế. Cho nên lúc ấy, chị học nhắc tới hậu kỳ nhà mình về nhà sinh con, đang sầu não vì ngày phát kịch sắp tới, Kỳ Dĩ vô cùng nhân đức tự tiến cử tới.
Chỉ là chị họ không biết, mình tự lén lút luyện qua nhiều bài học như vậy, thậm chí dùng Mã Giáp ở tổ kịch khác làm nên thành phẩm.
Mã Giáp trực tiếp dùng tính danh, nghe lên có vẻ rất ngốc, Kỳ Dĩ lại có một chút tư tâm, người kia có thể đối với tên một người không cùng khoa đã từng có qua một tiết tự chọn có chút ấn tượng nào không nhỉ?
Chờ mong của Kỳ Dĩ hiển nhiên có chút tự mình đa tình, giọng điệu của người nọ lần đầu tiên cùng mình chính diện giao phong đã tràn ngập vị khói thuốc sóng.
Ấn tượng về thiếu niên ôn hòa nội liễm ở trong một khắc ấy hoàn toàn tan biến tựa bọt biển, sức đâm của một câu “Thao” ấy thật là ghê gớm.
Nhưng mình vẫn nhịn không được nghĩ, cái người bên tai nói chuyện sinh động và chân thực như vậy, cùng với một năm nhìn xa có thừa khác biệt.
Kỳ Dĩ nghĩ mình thực sự là không cứu được rồi, suy nghĩ không tiêu tan trái lại càng thêm kích động.
Nếu như trước còn có thể hạn chế nhiệt tình của mình và nguyện vọng muốn tiếp cận, như vậy lúc này tất cả áp lực và tự chế cũng không còn thành hình nữa, muốn cho cậu ấy biết về mình, chí ít có thể trở thành bạn bè, nếu như vô duyên trở thành người yêu.
Kỳ Dĩ chưa từng nghĩ tới mình lại có hứng thú buồn nôn như thế, vào lúc đối mặt với người kia lại vô thức làm đối phương tức giận, có lẽ là liên quan tới tính tình của người nọ đi. Kỳ Dĩ thở dài, lại cảm thấy có loại cảm giác hạnh phúc kỳ diệu.
Thời điểm quen biết lúc đầu, thấy ý kiến của cậu ấy trong diễn đàn QQ, nghe thấy giọng cậu ấy vang lên bên tai, sẽ có loại ảo giác hoảng hốt đến không giống hiện thực.
Rồi sau đó, thăm dò rồi lại thăm dò, tiếp cận, để cậu ấy tiếp nhận sự tồn tại của mình.
Không phải chưa từng có phiền toái và mất mát. Người nọ gào thét nói “Tôi là thẳng của thẳng”, người nọ vô ý nói đùa “Đáng tiếc tôi cậu đều không thích đàn ông”. Chính là bởi vì đối phương không biết, mới có thể dùng sự vô tâm nói ra lời khiến mình thất hồn lạc phách đến vậy.
Bởi vì đã thầm mến khá lâu rồi, ngược lại đã quen trở thành một người kinh hỉ và ưu sầu.
Chị họ đã từng một lần nói qua với mình, Kỳ Dĩ trên phương diện tình cảm quá mức dụng tâm, một ngày lưu ý, thì cần phải dồn hết ôn nhu. Mặc dù những ôn nhu đầy rẫy trong những xó xỉnh hẻo lánh cũng không lộ ra nhiều gì, nhưng mà loại nỗ lực ung dung thản nhiên này lại càng khiến người ta cảm thấy lòng mình chua xót.
Vào lúc người kia cô đơn, giấu diếm vết tích mà cùng nhau trải qua; vào lúc cậu ấy thương tâm khổ sở, dùng ngôn ngữ vụng về và động tác ôn hòa đi an ủi; vào lúc cậu ấy cần bất cứ điều gì, tận hết sức lực giúp đỡ.
Kỳ nghỉ hè ấy, ở chỗ làm thêm gặp nhau chẳng qua chỉ là một hồi kỳ diệu ngoài ý muốn, người nọ lại trì độn mà không nghe ra vết tích gì với tên mình cả. Người nọ cười nói: tôi thấy cậu có chút quen mắt a.
Kỳ Dĩ cười cười: chúng ta làm thêm cùng một chỗ, cậu đại khái đã gặp qua tôi rồi.
Kỳ thực nếu như đầy đủ thời gian ấy thì, Kỳ Dĩ muốn nói cho cậu ấy: tiết văn học đại cương của năm tôi với cậu học cùng một lớp; tiết tiếng Anh tự chọn của năm , tôi ở đằng sau bên tay trái cậu năm dãy; huấn luyện quân sự nghỉ hè năm , cậu ở dãy sát bên tôi, chỉ là cậu là người thứ tư của lớp đi đầu, mà tôi là người cuối cùng của lớp đi thứ ba; tiết Triết năm cậu luôn ngồi ở chỗ dãy gần bục giảng nhất ấy mà tôi thì ngồi cuối cùng đằng sau dựa vào tường; đương nhiên không cần đi tính toán chúng ta trong năm học đã gặp nhau bao nhiêu lần… .
Chỉ là cậu không nhớ rõ mà thôi, không lưu ý tới mà thôi, nếu như cuộc đời có công năng hồi chuyển, cậu có lẽ sẽ biết, cái người tên Kỳ Dĩ này đã từng gặp qua cậu rất nhiều rất nhiều lần.
Nói không có mất mát đều là giả, chỉ là nét mặt vẫn có thể thản nhiên mà thôi.
May là mặt vốn đã thiên về không cảm xúc, nếu không thì sao có khả năng đem những mất mát ấy hòa tan đến không còn dấu vết.
Lúc sau tất cả giống như muốn ngừng mà không được, đã kết luận rằng bản thân sẽ quyết chiến tới cùng, cũng chỉ có thể có dũng khí và quyết tâm tiến tới. Huống hồ người nọ thoạt nhìn cũng không bài xích mình.
Từ thù hằn tới bình thản rồi đến quan tâm, thậm chí ỷ lại và tùy hứng nhàn nhạt, tất cả đều không phải sách lược, lại trọn vẹn đến rất mực tự nhiên, khiến Kỳ Dĩ trở nên không khỏi đắc ý vênh váo, mới lại có sau lại vắt óc tìm mưu chuyển ký túc xá, cùng với biểu lộ vừa rồi của bầu không khí kia.
Chúng ta, chơi giả làm thật đi.
Thẳng thắn rất là tốt đẹp, tâm tình đợi câu trả lời lại một chút cũng không an ổn, lòng tin quá ít ỏi, cảm giác mạo hiểm quá mức kịch liệt. Một khắc ấy, vốn cũng chỉ là kìm lòng không đậu mà thôi. Một cải trắng đại hiệp không có kinh nghiệm theo đuổi, bạn có thể yêu cầu cậu ấy có bao nhiêu sự thận trọng đây?
Nhất thời xung động đổi lấy chính là né tránh và bất an của đối phương, Kỳ Dĩ đã rõ ràng rồi, sao có thể quên vấn đề bản tính và tính hướng của đối phương chứ? Ngay từ đầu mình đã suy nghĩ nó thành phức tạp chính là trở ngại lớn nhất, trong lúc ở chung hài hòa khiến mình ngược lại quên hết mọi thứ, bị biểu cảm sung sướng làm cho lạc lối, thảo nào kết cục lại thảm ác như vậy.
Đắc ý vênh váo a, đây là báo ứng.
Một tháng sau đó, Kỳ Dĩ đã trải qua sa sút và thất bại lớn nhất trong cuộc đời này, không cam lòng khẳng định là có, chỉ là nỗ lực khiến lý trí khống chế được xung động, không hề đi quấy rối đối phương mà thôi.
Thống khổ và tiếc nuối muốn yêu mà chẳng được, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ, cũng không phải ngợp trong vàng son có thể phát tiết được. Cho nên Kỳ Dĩ rất thành thật, thành thật mà đối với mọi người bảo trì trầm mặc, im lặng trải qua cuộc sống khổ sở đầy áp lực của cậu.
Vào một tháng sau, người kia dùng giọng điệu hưng binh đi hỏi tội ầm ỹ gọi cửa, Kỳ Dĩ vẫn như cũ theo quán tính mà bảo trì bao dung, theo quán tính mà nhượng bộ, theo quán tính mà dỗ cậu ấy hài lòng.
─── cậu dám vào lúc ông đây đã dự định xong, muốn cùng cậu trải qua bên nhau mới đến nói cho ông đây rằng đây chỉ là nói giỡn mà thôi! Ông đây bóp chết liền!
Kỳ Dĩ tỉ mỉ đọc từng chữ từng chữ một ba lần rồi lại đọc lại, mới rốt cục xác định được ý tứ người kia đang muốn biểu đạt. Không dám hỏi lại xác thực chứng cớ nữa, sợ cậu ấy đổi ý rằng đây chỉ là nói nhầm chút thôi.
Thời khắc cầm lấy ví tiền lao ra khỏi cửa nhà ấy, huyên náo bên ngoài đã không còn nữa.
Nếu như giờ khắc ấy thực sự chân thực, như vậy mình thích cậu ấy, cậu ấy cũng đã tiếp nhận mình rồi.
Lời tác giả:
Ý nghĩa tên tiêu đề chương này, cải trắng đại hiệp là yêu muộn, cho nên là cải trắng xào nấm hương che mặt chạy lăn.
.:Hết phiên ngoại :.
~oOo~