Sau khi xử lý vấn đề lỗi sản phẩm, lại xuất hiện thêm một vụ tai nạn trong lúc làm việc.
Nghĩ tới nghĩ lui Minh Anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Từ cái ngày cô bước chân vào công ty, chẳng có ngày nào là yên ắng cả.
Không việc này thì việc khác, liên tiếp thay nhau tìm đến.
Đôi lúc cô thực sự muốn dẹp hết tất cả, bay ra đường bán vé số cho rồi đi.
Nhưng mà nói xem, cái công ty này cũng là của nhà cô, cô không lo thì người bán vé số ngoài đường kia nhảy vô lo hộ hay sao? Kết quả vẫn là phải gắp từng cục từng cục đá tảng xuống khỏi lưng mới được.
Nghĩ ngợi xong xuôi, cô đứng dậy mang theo túi xách chạy đến công xưởng nơi xảy ra tai nạn lao động.
Người quản lý bên trong đứng đợi cô từ lâu, thấy bóng dáng của cô thì chạy ra đón: "Giám đốc."
"Tình hình thế nào rồi?"
Quản lý bộ phận đóng gói dẫn cô vào bên trong, chỉ cho cô chỗ mà nhân viên kia ngã từ trên cao xuống: "Ở chỗ này nè giám đốc.
Anh ta bị trượt chân rơi từ trên tầng đó xuống."
Minh Anh ngước lên nhìn, lan can của lối đi nối hai phía phòng kỹ thuật đã bị mất đi một thanh sắt, có lẽ anh ta đã bám vào nó trước khi bọ rơi xuống.
Quan sát một lúc cô nói:
"Phía trên có nước hay dầu gì gây trơn trượt không?"
"Tôi đã cho người xem qua, không có gì hết.
Từ trước tới nay chưa từng có ai bị trượt chân té ngã khỏi lan can như vậy."
Lối đi ở trên cao để tiện quan sát hệ thống máy móc vận hành bên dưới nên lan can được thiết kế khá cao so với tỉ lệ chiều cao của người bình thường.
Minh Anh hít một hơi rồi nói: "Được rồi.
Tôi sẽ liên hệ với bộ phận kế toán bồi thường cho vụ tai nạn này.
Không cần điều tra nguyên nhân hay truy cứu thêm nữa."
Quản lý không cam tâm, muốn cùng cô nói rõ, nhưng Minh Anh lại gạt đi: "Hiện sự việc đã bị đẩy đi rất xa, chúng ta cần trấn an dư luận, không cần đôi co thêm nữa.
Anh hãy nói với công nhân là đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Ẩn tình bên trong đợi khi nạn nhân ổn định sức khỏe rồi mới tính."
"Được."
Cô lấy ra một phong bì, bên trong hẳn là khá nhiều tiền: "Anh hãy thay mặt công ty đến bệnh viện thăm hỏi anh ta, để thể hiện chút tấm lòng của Vạn Hoa."
Quản lý sắc mặt phức tạp nói: "Người nhà của anh ta nghe nói được bồi thường thì vui hơn là anh ta chỉ bị gãy chân."
Minh Anh hơi cười: "Cái chân của người ta vẫn quý giá hơn số tiền đó mà."
Đúng vậy, làm người lành lặn ai mà muốn bị què đâu.
Trở về công ty, Minh Anh triệu tập bộ phận nhân sự và bộ phận kết toán vào phòng họp, triển khai kế hoạch khắc phục hậu quả của vụ tai nạn, đồng thời phối hợp với bộ phận hành chính dàn xếp vụ việc, xóa khỏi các trang mạng xã hội, để tránh ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty.
Công việc vừa được giao đi, Minh Anh cũng nhận được điện thoại, là của An Nhi:
"Xin chào, cảm ơn cái danh thiếp nhé." Giọng điệu ai đó rất vui vẻ nhé.
"Phát tài rồi hả?"
"Ừ.
Lần này tiền thưởng khá cao."
"Dung nhan bậc vĩ nhân đó thế nào?"
An Nhi bĩu môi một cái, dù không nhìn thấy nhưng nghe qua giọng điệu thì Minh Anh cũng tưởng tượng ra được nét mặt của cô hiện giờ:
"Vẫn là một bí ẩn."
Minh Anh hơi cười: "Vậy mày xin được chữ ký qua Bluetooth hay Wifi?"
"Qua đường tình duyên."
"..."
"Nói chuyện sau nha.
Tao phải đi nộp cái chữ ký vàng ngọc này lên giám đốc.
Sớm một ngày thêm ba phần trăm." Phía sau là điệu cười mãn nguyện quen thuộc.
"..." Ừ thì tiền bạc vẫn là nhất chứ nhỉ.
Điện thoại vừa được đặt xuống lại reo lên, là Ngọc Lam.
"Ê mày, có thật là bạn học cũ của mình không vậy? Sao tao không có ấn tượng gì hết."
"Ngày xưa mày có để ý tới ai đâu mà đòi ấn tượng.
Chỉ lo sân si mấy nhỏ khác, mấy thanh niên đó mày treo lên đọt cây hết rồi còn gì."
"..."
"Bàn chuyện thế nào rồi?"
"Tao còn không nhận ra người ta, ngồi nhầm bàn nữa cơ."
"..."
Cái trình này của Ngọc Lam, Minh Anh cô đây không tu luyện đến được.
"Người ta phải chạy sang bàn thỉnh tao về đúng chỗ nữa.
Quê quá."
"Trước khi đi quên nhắc mày đem theo cái quần là sai sót của tao."
"..."
Ngọc Lam hơi khẩn trương: "Ê mày kể cho tao đại khái vài chuyện đi học hồi đó để tao có đề tài chung được không?"
"Mày đi bàn việc chứ đâu phải đi coi mắt, tìm đề tài chung làm gì?"
Đầu dây bên kia thở dài nghe thấy rõ: "Người ta toàn kể chuyện cũ, muốn làm thân hay sao á.
Tao tiện thể vuốt vài câu để nhờ vả cũng được mà.
Tao không dám nói là tao không nhớ được người ta là ai."
Minh Anh nghe đến đây thì vỗ trán: "Nghe kĩ nè.
Mày còn nhớ cái hội trại năm mười hai không? Mày chỉ cần nhắc lại cái tiết mục văn nghệ lớp mình là được.
Năm đó thanh niên Lộc có tham gia vũ đạo, đứng hàng thứ hai bìa bên trái.
Mày khen người ta vài câu là được rồi."
Ngọc Lam lập tức vui vẻ: "Ê được nha.
Người ta quay lại rồi, tao tắt máy đây."
Người bạn cũ vừa quay lại, Ngọc Lam liền quay lại dáng vẻ căng thẳng như ban đầu.
Cô nâng ly nước lên uống, chưa đến được nửa tiếng thì ly nước của cô đã vơi hai phần ba.
Không phải do khát nước, mà là do mỗi khi không biết đáp lời người ta thế nào thì cô liền cầm ly nước lên uống, đủ thấy cuộc trò chuyện chất lượng thế nào rồi đó.
Khải Lộc nhìn bộ dạng lúng túng của cô nàng thì bật cười, nhưng vẫn cố giữ thái độ lịch thiệp:
"Có vẻ cậu ít khi đi giao thiệp thế này hả?"
Ngọc Lam cười giã lã: "Thường thì chị Nghi đi, mình chỉ ở lại tính sổ sách thôi."
"Cậu đừng căng thẳng như thế, cứ thoải mái đi.
Mình đâu có ăn thịt cậu."
Cô nàng lại nâng ly nước lên, ngượng ngùng uống thêm một hớp.
Cô vốn không nhớ được người này ngày xưa thế nào, nên không thể so sánh được bây giờ và ngày xưa khác nhau ra sao, muốn khen chê cũng đành cạn ngôn cạn ngữ.
Chỉ biết người làm ở chi cục thuế thành phố thế này chắc ăn ngày xưa cũng thuộc dạng học bá gì rồi.
Khải Lộc bật cười, ngã người về sau, trạng thái thoải mái, hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái:
"Việc của cậu mình đã nghe chị Phương Nghi của cậu nói qua.
Nhìn chung là sự việc cũng đơn giản, sẽ không bị truy cứu trách nhiệm dân sự đâu.
Phạt hành chính một số tiền nhất định là được, nhưng mình có thể tìm ra giải pháp giúp cho cậu giảm số tiền xuống mức thấp nhất có thể."
Nghe được câu này Ngọc Lam liền thở phào nhẹ nhõm, ban đầu nhảy ngay vào vấn đề thì có phải đỡ biết mấy hay không?
"Nếu có thể mong cậu giúp mình, mình nhất định sẽ hậu tạ."
"Không cần hậu tạ, hiện tạ sẽ hay hơn đó."
Cô nàng Ngọc Lam có hơi khó hiểu, nở một nụ cười ngơ ngác, không trả lời.
Người đối diện thấy thế liền giải thích:
"Mình rất vui khi gặp lại bạn cũ thế này.
Cậu mời mình bữa cơm là được rồi."
"Tưởng gì, hai bữa cơm cũng không thành vấn đề."
Dĩ nhiên, bữa cơm này là phải ăn ngay cho nóng.
Sau khi bàn việc ở quán cà phê, Khải Lộc đề nghị đi đến nhà hàng cách đó không xa để ăn một bữa làm thân.
Người bạn này của anh ta trông vừa rụt rè vừa nhút nhát, anh muốn giúp cô ấy cởi mở một chút.
Đến giờ cơm trưa, Minh Anh cũng quên bén đi mất, phải đợi nhân viên vào đưa báo cáo, tiện thể thông báo sẽ vắng mặt sau giờ cơm trưa cô mới nhận ra bụng mình cũng bắt đầu biểu tình.
Cô mang chiếc bụng đói xuống nhà xe, muốn đi tìm gì đó ngon ngon thì nhận được tin nhắn của An Nhi trong nhóm:
An Nhi: Tụi mày ở đâu, qua quận B ăn cơm nè.
Ngọc Lam: Tao đi ăn với ân nhân cứu mạng rồi.
An Nhi: Má, nghiêm trọng vậy à?
Minh Anh: Mưa rào đúng lúc ruộng khô, tao đang định đi ăn.
An Nhi: Haha.
Quán cơm Lâm Ký đường Lập Xuân.
Minh Anh: Chờ tao mười lăm phút.
An Nhi: Gọi món trước đi.
Minh Anh: Gì cũng được.
An Nhi: Hít không khí đi.
Minh Anh: Cơm gà đi đ.
An Nhi: Ok.
Cơm canh dọn ra sẵn, An Nhi hít lấy hít để miếng gà, sau cùng cắn vào một miếng, mặt đầy mãn nguyện:
"Cả tuần rồi ăn mới thấy ngon."
Minh Anh bật cười: "Vị huynh đài đó hại mày thê thảm vậy hả?"
"Chứ gì nữa.
Mẹ, tưởng tổng thống không đó."
"Rồi sao mày lấy được chữ ký hay vậy?"
Cô nàng An Nhi không giấu được niềm vui, phơi hết lên mặt, hí hửng nói:
"Số tao còn tốt chán, gặp ngay nhỏ bạn thời đại học."
"Bạn mày cũng là người của công ty đó hả? Ai thế?"
"Chắc mày cũng biết đó.
Tên Ngọc Tư.
Phó giám đốc kinh doanh."
Minh Anh à một tiếng, đều là người quen cả.
Huống hồ người này cô cũng có ấn tượng rất tốt, đẹp người đẹp nết, người ta được một, còn cô ấy thì được cả hai.
"Còn một chuyện nữa, đặc biệt hú hồn."
"Tao hú hồn rồi."
"Mẹ.
Mày nghĩ coi, bạn Ngọc Tư xinh đẹp như bông như hoa mà lại là người yêu của tay giám đốc tam quan vặn vẹo đó đó."
Minh Anh tuy có ngạc nhiên, nhưng không có phản ứng gì thái quá, chỉ là trừng hai con mắt lên:
"Là do gu bạn trai của ẻm kém, hay là gu bạn gái của vị tiên nhân đó cao đây?"
"Tao đoán là cả hai, nên mới thành một đôi."
Cô nàng Minh Anh trộm nghĩ, ừ thì dù sao người ta cũng có bạn trai bạn gái, nhìn lại các cô mà xem, ế chổng cả mông lên còn ở đấy phê phán người ta gu thẩm mĩ kém.
"Còn mày? Nhờ gu thẩm mĩ xịn xò mà tới giờ vẫn ế."
"..." Ok, coi như bạn mình hay, vậy thì đến tổn thương lẫn nhau đi.
"Chắc mày có người yêu."
"..."
Ăn được nửa bữa cơm, An Nhi lại nhớ đến cái tai nạn trùng hợp đêm qua của hai đứa, lập tức khai khẩu:
"Tối qua mày gặp tai nạn gì thế?"
Minh Anh ăn nốt miếng cơm trên muỗng rồi mới chầm chậm trả lời:
"Đụng xe ở ngã ba ."
"Hay lắm luôn, tao đụng ngay ngã tư Trần Chiên."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, qua vài giây thì bật cười, bạn bè chí cốt thì phải như vậy chứ.
"Mày kể trước đi."
An Nhi uống một ngụm nước cho thông cổ rồi mới bắt đầu nói: "Cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ là đụng nhầm chiếc xe hơi đậu sai luật.
Mà tao thì rộng lượng bỏ qua, người ta xin lỗi rồi thì thôi."
"Tao còn nghĩ mày bắt người ta bồi thường nữa chứ."
"Số cứt chó lắm mới bị đụng xe giữa đêm như thế.
Về gần tới nhà cũng không yên.
Gặp người biết điều nên cũng không quạu quọ gì."
"Má, con ngựa sắt của mày mà đâm được xe hơi luôn hả?"
"Ừa, nhưng mà tính ra thì tao mới là người thiệt thòi."
Minh Anh cười cười, ăn thêm một miếng cơm, rồi mới kể câu chuyện của mình:
"Có người số còn cứt chó hơn mày."
"Ai?"
Minh Anh nói giọng thản nhiên: "Hải Vinh."
An Nhi khá bất ngờ, dẹp chén dẹp đũa sang một bên, hoàn toàn hướng đến câu chuyện:
"Mới hôm qua còn nói không liên lạc mà?"
Minh Anh không trả lời ngay mà ăn nốt phần cơm còn lại, sau đó từ tốn húp một ít canh.
An Nhi nhìn cô nàng cũng đoán biết được phần nào.
"Người mày đụng là Hải Vinh hả?"
"Chính xác."
"Hơi xui, nhưng mà sao cứt chó bằng tao được."
Minh Anh có hơi chột dạ, nhưng vẫn quyết tâm kể cho đầy đủ câu chuyện.
"Bị đụng xe không sao, nhưng tao sợ người ta chưa đủ xui, dùng cái gót giày cao gót đập đầu người ta một cái.
Kết quả..."
"Chết rồi hả?"
"Má, nếu vậy bây giờ tao nên ở trong tù mà tâm sự với mày qua song sắt rồi.
Mày bị điên hả?"
Thanh niên này số có hơi cứt chó thật: "Rồi sau đó thì sao?"
Minh Anh thật thà kể phần cuối câu chuyện, mặt mày vẫn không có biểu cảm gì sâu sắc, chỉ là thoáng có một chút buồn.
Ngày xưa bạn bè thân thiết thế nào, giờ gặp lại cứ như không quen không biết, hỏi ai mà không buồn?
An Nhi có chút cảm khái, rót cho Minh Anh một cốc trà đá: "Nói vậy thì ngày xưa hai nhà phải có mâu thuẫn gì sâu sắc lắm."
"Nhà tao chắc cũng không giành miếng ăn của ai tới mức phải cạch mặt như vậy đi."
"Tao cũng không hiểu.
Nói đi cái đi hết cả bốn."
Còn nhớ năm đó, tuy bọn họ dắt nhau đến muộn, nhưng lại có mối quan hệ rất rất tốt đẹp với ba người các cô.
Nói chơi thân thì cũng đúng đi, thậm chí còn xém chút nữa là thành đôi cả rồi, sau lại không hiểu chuyện gì mà từng người một rời đi, cắt đứt hoàn toàn liên lạc.
Cơm nước xong xuôi, chuyện cũng đã kể, cũng đến lúc nhà ai nấy về, mỗi người mỗi việc.
Minh Anh trên đường trở về có đi qua ngã ba , nhớ lại tình cảnh gặp lại Hải Vinh, trong lòng có chút khó chịu.
Người ta vậy mà không thèm liên lạc với cô, đòi chút tiền đền bù cũng được đi, sao phải làm tới tuyệt tình tuyệt nghĩa thế.
Nói đi cũng phải nói lại, người ta rõ ràng có ý muốn tránh mặt cô, còn liên lạc với cô làm gì.
Chút tiền thuốc thang này người ta cũng không thiếu.
Trôi qua một tuần, khó khăn trước mắt của họ gần như đã được giải quyết, ai nấy đều vui, nên đã hẹn nhau một buổi để xả stress.
Ba người họ đều không phải người có duyên với thức uống lúa mạch, nên chỉ hẹn nhau ở một quán cà phê ngẫu nhiên ở quận A.
Ngọc Lam rảnh rỗi hơn hai người còn lại, bởi vì cô đồng làm chủ với Phương Nghi, nên công việc luôn có người làm thế.
Không giống Minh Anh và An Nhi, chỉ rảnh sau giờ hành chính.
Mấy năm qua, bởi vì thời gian làm việc khác nhau, rắc rối cũng khác nhau mà hiếm khi gặp nhau, nhanh thì một tuần, lâu thì nửa năm mới gặp được một lần.
Dạo gần đây cũng coi như là rảnh hơn đi, gặp nhau cũng được nhiều.
Đường quận B muốn đến quán cà phê Cá thì phải đi ngang công ty Vạn Hoa, nên An Nhi cũng sẵn tiện mà ghé ngang hốt Minh Anh đi cùng.
Ừ thì bạn mình có hơi lề mề một chút: "Nhanh chân lẹ bướm vào."
Minh Anh đội nón bảo hiểm rất là từ tốn: "Hôm nay tao rảnh, thong thả đi."
"Con Lam nó rủa cho bây giờ, thong thả cái bíp."
"..."
Ngồi đợi cả buổi cuối cùng cũng thấy bóng dáng hai người kia, Ngọc Lam lập tức bày dáng vẻ không hài lòng để đón tiếp:
"Tao ngủ mấy giấc rồi."
"Ừ, rửa mặt chưa?"
"Má."
Chuyện mà An Nhi đã biết rồi dĩ nhiên Minh Anh cũng phải kể cho Ngọc Lam nghe, cô nàng vừa nghe xong thì phản ứng cũng không có gì là nghiêm trọng, cảm thấy rất bình thường, dù ngày xưa cô và em trai của Hải Vinh là Kiến Ninh cũng từng là một đôi tri kỷ.
"Ngày xưa tụi mình đâu có nói xấu ai để bị nghe lén đâu ha?"
An Nhi dời tầm mắt ra đường: "Ví dụ có thì sao?"
Minh Anh liền tiếp lời: "Đàn ông ai lại nhỏ mọn thế."
"Tao cũng khá thắc mắc, tại sao lại kéo nhau đi hết vậy ta? Ê, Thái Hòa cũng không thấy đâu luôn."
An Nhi cố lục lại trí nhớ, lại có người cô không nhớ mà Ngọc Lam lại nhớ sao? Chuyện hơi lạ, chắc là do mờ nhạt quá.
"Thái Hòa nào ý nhỉ?"
Minh Anh vỗ đùi cô nàng một cái: "Mày điên hả? Họ có bốn người chơi chung, hai anh em Hải Vinh, Vĩ Hoàng, người còn lại là Thái Hòa ngồi chung với mày mấy tháng đầu năm đó."
Cứ cho là trí nhớ cô kém đi: "Ừ nhớ ra rồi.
Người mà có ý với mày đó hả?"
Minh Anh thở dài: "Thôi đi.
Người ta tốt với tao một chút mà thành có ý rồi hả?"
"Bớt xạo chó đi.
Tao thấy hai đứa cũng thân lắm.
Sau đó bạn Hải Vinh của mày còn ghen tuông tức tối nữa kìa."
"Ủa alo? Ghen khi nào ấy nhỉ?"
An Nhi rất không khách sáo mà nói thẳng: "Ồ, còn giả ngu nữa à?"
Lửa đã đến tay thì dĩ nhiên phải đem bỏ tay người rồi, Minh Anh chuyển ngay mũi dùi vào cô nàng:
"Sao mày từ chối bạn Hoàng thế?"
Ngọc Lam cũng phụ họa: "Ừ, mày từ chối người ta khi nào vậy?"
"..."
An Nhi cố tình không trả lời, nhưng Ngọc Lam lại biết rõ, nên không chần chừ chờ đợi cô nàng mà nói ra luôn.
"Mày ngại nhỏ em trời đánh của bạn ấy à?"
Minh Anh không ngạc nhiên gì lắm, bởi cô cũng đoán được chuyện này.
Năm xưa cô em trẻ trâu ấy còn chạy đi cảnh cáo chị gái trung học đừng có đến gần anh trai yêu quý của mình nữa mà.
Kể ra giống tình tiết phim thần tượng ghê luôn.
An Nhi hơi xấu hổ, giả bộ không nghe thấy, cầm ly nước lên, một hơi uống cạn.
Minh Anh bật cười: "Đâu cần chột dạ thế."
Người ta vẫn cứ chột dạ đấy, thì sao nào?
Chủ đề câu chuyện không biết từ khi nào đã trở nên hạn hẹp, giữa họ chỉ còn lại những chuyện xưa để bấu víu mà bàn tán, nếu không cũng chỉ là mấy việc như việc làm không thuận lợi, hay là mạng xã hội có gì hay thì nói, không lại thôi.
Đã rất lâu rồi họ không còn bày tỏ cảm xúc cho nhau nghe, có lẽ là khi người ta trưởng thành đều không muốn mang cảm xúc đặt ra ngoài, mà chỉ muốn giấu vào bên trong, tự mình cảm nhận và gặm nhắm.
Cơ duyên thế nào, khi ba người họ định rời đi thì có hai người khác đúng lúc bước vào, năm người mười mắt nhìn nhau, đây gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ cũng khá là đúng đi.
Không khí vui vẻ ban đầu trở nên sượng ngắt, ba người bước ra, hai người bước vào, tắt đường ngay cửa chính.
Bảy năm không gặp, ai cũng thay đổi, lại giống với tình cảnh gặp nhau lần đầu tiên ở quán kem năm nào, tiếc rằng người không còn như xưa, thành viên cũng khuyết mất hai người.
Hải Vinh và Vĩ Hoàng hoàn toàn không ngờ được sẽ gặp được họ ở đây, lại còn đầy đủ cả ba người.
Cơ mặt của Vĩ Hoàng cứng đờ, Hải Vinh cũng không khá hơn, hoàn toàn sượng trân.
Khoảng cách bảy năm đối với ba cô gái mà nói, khi gặp lại hai người này mới thấy đó là một khoảng cách lớn đến thế nào.
Hải Vinh so với năm xưa đã biến thành một thanh niên chững chạc, dáng vẻ phong trần, gương mặt phảng phất có dấu hiệu sương gió nhưng suy cho cùng vẫn giữ được nét khôi ngô.
Người bên cạnh anh, Vĩ Hoàng năm xưa có nước da bánh mật, ngũ quan sắc nét, hiện tại càng trở nên mạnh mẽ, chiều cao đáng mơ ước của bao người cùng cái nhan sắc đó tạo nên một bức tượng điêu khắc hoàn mĩ.
Thân hình anh bây giờ rắn rỏi, to lớn, dáng vấp dũng mãnh vừa nhìn đã khiến người khác kiêng dè.
Nhưng mà, bố mẹ thì làm cảnh sát, mà sao anh ta nhìn như đại ca xã hội vậy.
Vết thương trên đầu của Hải Vinh cũng đã gần lành, chỉ còn một cái sẹo nhỏ đang lên mài, nhưng ngự trên gương mặt tuấn tú một cái sẹo như thế cũng đáng chú ý lắm.
Anh nhìn sơ qua một lượt ba người, ánh mắt dừng lại chỗ Minh Anh đang giữ gương mặt sượng không kém gì anh.
"Trùng hợp quá.".