Trong buổi yến tiệc, một bàn người cúi đầu ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nói chuyện, thế giới của phụ nữ không có các đại lão gia đến huyên náo, người ở bên kia vui vẻ nhiệt tình rót rượu cho các sếp lớn, bia từng rương từng rương nối nhau đi lên, những thanh niên không biết đã uống bao nhiêu ly đã bắt đầu có vẻ say rượu, miệng lưỡi díu lại, các huynh đệ mình cùng lên Lương Sơn... Tay họ nắm thành quyền, ăn uống linh đình, ông tổng công ty chúng tôi là một người Đài Loan đã sắp bốn mươi, có loại dáng vẻ khang kiện Đài Loan, cái bụng thật bự, quan hệ với cấp dưới cũng không tồi, cùng với cánh đàn ông uống rượu đến đỏ mặt tía tai. Vợ ông tổng là người ở đây, trong veo như nước, còn chưa đến ba mươi, tuy rằng cô ấy đã sinh một đứa bé, nhưng vòng eo vẫn còn rất nhỏ giống như là thiếu nữ, từ xa nhìn lại có chút giống một Cấp Nguyệt Đồng khi đã thành thục. Cô ấy cũng giống như Cấp Nguyệt Đồng mặc một bộ sườn xám, bất quá là màu tím, cao quý trang nhã, so với Cấp Nguyệt Đồng trẻ tuổi có một hương vị mê người hơn, rất có tư thế bà chủ công ty. Cô ấy giơ cái ly chân dài, đứng ở bên cạnh ông tổng, mỉm cười nhìn dàn nhân viên nam nhiệt tình quá độ tùy thời tiếp cận để trả thù, điên cuồng rót rượu cho chồng, thỉnh thoảng ra uống đỡ cho chồng, nhắc nhở: "Anh đừng uống quá nhiều, sẽ có hại cho thân thể."
Ông tổng mặt đỏ gay, hất tay của cô ấy ra, chữ nọ xọ chữ kia, lớn tiếng nói: "Tiếp, chuyện của đàn ông, phụ nữ bớt can thiệp vào." Nói rồi lại đi xuống một bàn phía dưới, tiếp tục cùng nhân viên uống rượu.
Ban ngành chúng tôi không có đàn ông, ngoại trừ tôi ra thì đều là một đám phụ nữ đã có chồng hoặc là đã sắp thành vợ người ta, thế nên khu vực của chúng tôi lạnh ngắt, mấy chai rượu vang đỏ thượng hạng còn chưa khui mở, vậy nên chủ nhiệm phòng chúng tôi có ý tứ đóng gói chúng lại mang về cho chồng cô ấy. Có người nói rượu này cũng không rẻ đâu, công ty cũng khá hào phóng đấy. Bia thì đã bị tôi cùng mấy chị em biết uống đã uống cạn sạch hết rồi, những người còn lại uống Sprite hoặc nước trái cây, hihi haha, cười cười nói nói, tách rời với phần náo nhiệt bên kia.
Lúc này, tôi để ý thấy ở vị trí bàn các sếp có một cô gái mặc sườn xám màu tuyết trắng ngồi cô đơn ở đó, cô ấy ngồi ở nơi ngọn đèn chiếu sáng nhất, giống như là trung tâm của cái thế giới này, nhưng đồng thời cũng cho cảm giác giữa một đại sảnh lớn như vậy, khi mà tất cả mọi người đều bị sự náo nhiệt vây quanh, cô ấy ở đó trông thật cô đơn. Tôi nhìn không rõ hình dáng của cô ấy, vậy nên ích kỷ nghĩ rằng, có lẽ cô ấy là đang cô đơn, không có ai để trò chuyện, tự nhiên lại cảm thấy không nỡ. Tôi há to miệng uống một ngụm rượu đỏ, thừa lúc mặt đang đỏ, tim đập rộn lên dưới sự phát tác của cồn, đi xuyên qua lối đi chật hẹp đầy những thanh niên đang cuồng hoan vung quyền để tới bên cạnh cô ấy. Một bàn đồ ăn ngon tuyệt đẹp không có nhúc nhích qua là bao, giống như là vừa mới bưng lên, thật tiếc cho nhiều món ngon mĩ vị như vậy, bàn của chúng tôi cũng phải hai mấy loại đồ ăn, nơi đây cũng là loại, hơn nữa thoạt nhìn còn có vẻ là đồ đắt giá. Bất quá nhóm sếp lớn của công ty đều đã cầm chén rượu đi chung vui với dân hết cả rồi.
Cấp Nguyệt Đồng nhìn thấy tôi đi đến bên cạnh thì đặt đũa xuống, có chút kinh ngạc, sau đó thì dường như hiểu ra: "Cô đến lấy cây trâm à, đây, của cô. Vừa rồi cám ơn cô, nếu như không có cô tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ." Thời điểm cô ấy cúi đầu gỡ cây trâm cài ra, tôi đưa tay nắm lấy cổ tay cô ấy, nói: "Không phải là vì chuyện đó, lại bàn chúng tôi đi. Chỗ chúng tôi thiếu người, cô ở đây cũng không để làm gì, dù sao một mình ăn cũng không có gì vui."
Cô ấy bị tôi kéo đi, có chút bối rối, không hiểu hành động của tôi như vậy là có ý gì. Kỳ thực tôi cũng không hiểu mình đang làm cái gì, khi tôi nắm cổ tay cô ấy, mặt tôi đỏ lên, so với tác dụng của rượu lại còn càng đỏ hơn, chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên tôi làm. Thì ra nó lại kích thích đến vậy.
Tôi nói: "Cô ngồi một mình nhàm chán, không việc gì thì lại chỗ chúng tôi, chỗ bên kia của chúng tôi đang thiếu người." Nói rồi cũng không để ý cô ấy có đồng ý hay không, hay hành động của tôi vô cùng vô lý, trực tiếp kéo cô ấy về bàn kế toán.
Mấy người trong phòng tôi đang cúi đầu ăn uống đột nhiên thấy tôi kéo tay một cô gái trở về thì giật nảy mình. Liễu Hạ lẩm bẩm: "Quan hệ của hai người từ khi nào mà tốt vậy, Dao Tử, có phải cô tính lấy lòng em vợ sếp không đấy, đúng là cơ trí."
Tôi đá cho cô ấy một đạp, sau đó kéo cái ghế trống người bên cạnh đưa tới, để cho Cấp Nguyệt Đồng ngồi xuống. Tay cô ấy lui về phía sau sửa lại đuôi váy, rất có thần thái siêu cấp tao nhã khiến cho tôi nhìn không chớp mắt.
Cô ấy hỏi tôi: "Có chuyện gì vậy?"
Tôi trả lời: "Cô đã từng xem Du viên kinh mộng chưa? Tôi càng nhìn càng thấy cô giống Miyazawa Rie, như thể cô ấy đang mặc sườn xám vậy."
Cô ấy mỉm cười, để lộ ra đôi răng thỏ.
"Cám ơn cô." Cô ấy đáp lại: "Hiếm có người nào nhận xét về tôi như vậy."
"Vì sao? Không lẽ không có người nói cô xinh đẹp?"
"Bởi vì chị gái xinh đẹp hơn tôi, bọn họ đều nói tôi nhìn giống chị gái nhưng không xinh đẹp bằng. Hình như cô là người đầu tiên nói rằng tôi mặc sườn xám đẹp đấy." Cô ấy nói, tay thoáng đưa lên vén những sợi tóc đang tản ra về phía sau lỗ tai của mình, tôi nghĩ đó là thói quen của cô ấy.
Tôi nói: "Đó là vì bọn họ không có mắt đấy. Tôi cam đoan với cô, cô mặc sườn xám đó là phác họa vô cùng nhuần nhuyễn cho cái gọi là vẻ đẹp cổ điển của người con gái Trung Hoa dân quốc, vẻ đẹp đã đi đến mức cực phẩm, trước sau cũng không có người. . ."
"Cô say rồi." Liễu Hạ lắc đầu. Ngược lại nói với Cấp Nguyệt Đồng: "Người say dễ nói nhảm. Cô có tin hay không?"
Cấp Nguyệt Đồng gật đầu, chỉ mỉm cười không nói lời nào.
"Ha ha." Tôi không biết nói lại sao, bản thân cũng không biết phải hành xử thế nào trong tình huống này. Vậy nên tôi tiếp tục giả vờ ngốc, ngồi uống rượu, ngược lại đổ thêm cho cô ấy ít nước cam.
Vẫn là Liễu Hạ ứng phó bình tĩnh, có lẽ là bởi vì ở đây toàn một bàn người quen không có gì mới lạ, vậy nên một ngày có người mới tiến vào thì liền khiến cho con mắt của bọn họ tỏa sáng hết cả lên, liên tục dò hỏi các vấn đề, ngay cả chuyện cô ấy có bạn trai hay chưa cũng đều hỏi tới.
Đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của tam cô lục bà, Cấp Nguyệt Đồng có điểm xấu hổ nhưng vẫn tự nhiên giải đáp: "Còn phải xem duyên phận, tình yêu lúc muốn tới sẽ tới, hơn nữa, hiện tại tôi vẫn chưa có ý định đi tìm bạn trai. Tôi vẫn còn trẻ."
"Sai rồi, hiện tại không phải lúc thì bao giờ mới tới lúc!" Tôi lớn tiếng nói, dùng đũa gõ vào mặt bàn, rồi bị người bên cạnh đoạt lại chiếc đũa, tôi lại quay lại mở rượu nho rồi rót vào miệng. Tôi đang kích động, nhất cử nhất động vừa rồi khiến cho tôi bắt đầu kích động, một ngày kích động sẽ khiến tôi biến thành kỳ cục, giống như cầu tuyết, càng lăn càng lớn, hành động cũng không tuân theo ý chí, bắt đầu khác người. Tôi uống cạn sạch ly rượu vang đỏ trong tay, sau lại tiếp tục mở thêm một chai nữa, mặc kệ chủ nhiệm phòng đang lườm tôi rách mắt. Tôi cầm lấy tay Cấp Nguyệt Đồng, bắt đầu luyên thuyên: "Một cô gái xinh đẹp như cô ấy, ngay cả phụ nữ cũng sẽ thích cô, cô phải tin tưởng cô là người xinh đẹp nhất." Nói rồi, tôi lại chỉ về phía Liễu Hạ: "Đây, cô xem này, cả cái người nhìn như đàn ông này còn có người thích, nếu như cô muốn tôi đảm bảo người theo đuổi cô phải trải dài từ đây cho tới tận địa phủ, sao cô lại tự ti được chứ. Đến đây, ôm một cái, tỷ tỷ cho cô thoải mái, đúng là một cô gái xinh đẹp. Nếu tặng cho tôi tôi sẽ vui chết đến mất."
Tôi ôm bả vai của cô ấy, mùi nước hoa lẫn với mùi phấn trang điểm khiến cho tôi cảm thấy lúng túng, tôi hôn chụt lên gương mặt cô ấy, cô ấy không bận tâm, nghĩ rằng đó chỉ là đùa giỡn, còn những người khác thì cười cười, chỉ có Liễu Hạ là cắn răng: "Cô bảo ai là đàn ông đấy, cô thì giống phụ nữ lắm chắc? Cuối cùng tôi cũng có ngày thấy được bộ dạng say khướt của cô ta, thật không phải là người, lúc tỉnh táo đã không phải là người, hiện tại thì hóa thành người điên rồi."
Tôi dựa vào vai Cấp Nguyệt Đồng, nhắm mắt lại, ngân nga bài "Lưỡng hồ điệp" của Bàng Long. Tôi biết tôi không say, một người đã từng vì đau lòng mà uống rượu đến phát bệnh thì làm sao có thể vì mấy ly rượu vang mà gục ngã, nhưng nếu bọn họ bảo tôi say thì cứ coi như tôi đã say đi, gian manh một chút, ôm cô ấy chiếm ít lợi lộc. Như vậy cũng sẽ không có ai nói rằng tôi đang sàm sỡ con gái nhà lành.
Tay Cấp Nguyệt Đồng bị tôi lôi kéo, ngón tay của cô ấy rất dài, móng tay đã làm, ở phần đuôi có một đóa hoa nho nhỏ, rất đẹp. Tôi cũng tự bội phục bản thân, tự nhiên lúc này lại nhảy một bước lớn như vậy, cũng không dám tin tưởng mình lại có thể làm như vậy, có chút lâng lâng, khởi đầu thế này là rất tốt, từ từ rồi sẽ tiến triển, bả vai của cô ấy có chút rộng, vậy nên mặc vào sườn xám rất có hình, không giống như những cô gái gầy giống như cái mắc áo, lúc mặc sườn xám nhìn đã thấy tẻ ngắt, một chút phong tình cũng không có. Tôi cho rằng, trang phục phù hợp nhất với phụ nữ chính là sườn xám, sau khi mặc vào, cơ thể nữ nhân tựa như một cái bình sứ đã được nung cẩn thận, vô cùng có thần thái. Vậy nên tôi thích Miyazawa-san, hình ảnh cô ấy trong chiếc sườn xám đã mê hoặc tôi. Tôi tiến gần tới bả vai cô ấy, nghĩ thầm người con gái này thực sự rất xinh đẹp, không một chút sứt mẻ, tôi thích cô ấy, rất thích. Có lẽ, đợi đến lúc sự thích này có thể tiến hóa thành tình yêu, Diệp Tử cũng sẽ rời bỏ thế giới của tôi, không còn chiếm trọn toàn bộ trí nhớ của tôi nữa, đến lúc đó có lẽ tôi có thể mời một người con gái khác tiến vào, để cho cô ấy làm nữ thần của tôi.
Cho dù tình yêu có đột ngột xuất hiện đi chăng nữa, thì tôi vẫn có thể hòa hợp nó vào trong kế hoạch của tôi.
Tôi biết hiện tại tôi vẫn còn chưa thể minh bạch được là tôi sẽ yêu hay không yêu cô ấy, chỉ là lúc này trong tâm trí tôi vẫn còn đang vương vấn một người, người đó chiếm trọn vẹn toàn bộ vị trí trong đó, thế nhưng tôi tin rằng, trí nhớ dù có sâu đậm ra sao rồi cũng sẽ có lúc tàn phai, nàng sẽ rời đi và tôi sẽ quên nàng, những lúc nghĩ tới nàng sẽ không còn cái cảm giác hối tiếc, và mỗi khi nhớ về quá khứ của chúng tôi thì liền khó chịu đến mức chịu không hổi, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây, sự tự ti xen lẫn hổ thẹn và hối hận cũng sẽ không còn giày vò tôi nữa.
---
Ai xem Du viên kinh mộng chưa cho m xin ít review với ; v ;/~~~ Cho dù m thích Vương Tổ Hiền nhưng mà nhìn cứ như là BE ấy ; v ;/~~~