Sáng sớm lúc tỉnh dậy, tôi cảm thấy xương khớp của mình đau giống như là bị tháo dỡ ra vậy, đau đến mức tôi muốn la lên gọi mẹ, thực tình đáng lý ra lúc này phải có một mỹ nữ nằm bên cạnh tôi chứ, ở dưới chăn cơ thể chúng tôi đều trần trụi, rồi nàng sẽ khóc sướt mướt và nói "Tối hôm qua cô đã làm quá phận."
Hừm... Mà cũng có thể là theo lộ tuyến bình thường, tôi ngồi khóc sướt mướt với cái gã nào đó tôi không quen "Anh là cái đồ khốn nạn." Rồi sau đó liên hoàn vả tát chết hắn.
Sau khi áp vào rất nhiều hình ảnh, tôi vẫn chẳng thể tưởng tượng ra được tôi với ai đó thì nó sẽ ra cái dạng gì. Đối phương là người nào, tự nguyện hay bị tôi ép buộc, tình nguyện hay là chán ghét, có muốn lôi tôi lên phường kiến nghị về tình trạng hấp riêm hay không, và quan trọng nhất là, người đó là nam hay là nữ.
Tôi quay đầu nhìn sang bên cạnh, có một con gì đó rất ngu si đang nhìn tôi cười híp mắt...
"Ngu ngốc." Tôi nói với nó.
"Cô dậy rồi." Một âm thanh khàn khàn vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái cao gầy dựa vào thành cửa sổ nho nhỏ, cô ta mặc cái sơmi màu đen, khóe miệng ngậm một điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài nhìn tôi, biểu tình kia nhìn rất khó chịu.
Tôi nói: "Tối qua, chúng ta..."
"Cô ôm tôi cả đêm." Cô ấy ngửa đầu phun ra một cái vòng khói donut tiêu chuẩn, híp mắt nhìn nó tan biến.
May quá, mình là công, mình là công, mình là công, chuyện quan trọng phải nói lần, không phải là do đáy lòng tôi không thể tiếp thu được vị trí nằm dưới, chẳng qua là tôi cảm thấy không thoải mái nếu như bị khuất phục bởi một cô gái cường hãn như vậy.
"Sau đó thì cả đêm nằm hát ru." Cô ấy cong môi lên cười, tà ác nói.
Tôi ngây người, ngẩn người tại đó, không biết nên nói cái gì cho phải.
Đợi đến khi tôi thức dậy hoàn toàn rồi, tôi nhìn thấy cô ấy ngồi trên cái ghế sô pha nho nhỏ uống bia, tôi ngắm nhìn bốn phía, nhận ra nơi đây đồ đạc cũng đã có tuổi, gần như không thể tiếp nhận thêm một người khác, cũng không có mấy ánh sáng soi rọi.
"Cô nghèo nhỉ." Tôi chế giễu cô ấy.
"Cô thì có tốt hơn là bao? Người có tiền sẽ mặc quần lót ba đồng một cái chắc?" Cô ấy ném một lon bia vào tay tôi, ý bảo đây chính là điểm tâm.
Tôi không mở nó ra, bỏ qua một bên, nói: "Tôi về nhà ăn cơm. Tối hôm qua cám ơn cô đã chăm sóc cho tôi."
Tôi rất hùng hồn tuyên bố, không hề có ý định tính sổ cô ấy đã không chút lưu tình vạch trần ra khuyết điểm của tôi, quần lót đồng một cái thì sao nào, người có khả năng thì sẽ mua quần lót hello kitty đáng yêu như cô chắc? Đáy lòng của tôi khinh thường nghĩ.
"Có người làm đồ ăn sáng cho cô, cô thật hạnh phúc." Cô ấy nói, trong giọng nói không biết là ước ao hay là đố kị.
"Cô là người tối qua ở trên sân khấu hả? Lúc nhìn gần tôi mới phát hiện cô gái ở trong sương khói mờ nhân ảnh dáng dấp không tồi đâu, nhìn kiêu kiêu lại còn trung tính, các bé tiểu thụ thể nào cũng chết mê với cái khí chất này. Chộ ôi, thể nào chả mặt mày hám gái, la hét chói tai gào lên khen cô đẹp zai!"
"Bome, cô nghía tôi rồi đấy hả?" Cô ấy nói.
"Nhảm nhí." Tôi khinh thường nói: "Chỉ bằng cô như vậy thôi á, bà đây còn chưa đói khát đến mức độ đó."
"Chẳng biết là ai tối hôm qua ôm chặt tôi không chịu buông. Mồm thì lẩm bẩm, đừng đi, tôi yêu em... Buồn nôn chết đi được."
"Đậu má, tôi nằm mơ không được chắc?" Tôi hét rống lên.
"Tùy cô." Cô ấy quay đầu đi, không thèm để ý đến tôi nữa.
Lúc đứng dậy sắp sửa rời đi, tôi đột nhiên đứng lại nói: "Này, cô gì ơi, có muốn đến nhà tôi ăn cơm không, coi như tôi mời."
Cô ấy kinh ngạc xoay người nhìn tôi, thật giống như tôi vừa nói ra một chuyện ngớ ngẩn vô cùng vậy.
Nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn đi theo, cũng không sợ tôi đem bán cô ấy.
...
Đợi đến lúc đi đến cửa nhà, tôi mới bắt đầu hối hận, ngớ ngẩn thật, mẹ mà thấy lại chả không chửi chết tôi, không biết chừng còn ngay lập tức quét cô ấy ra ngoài. Xong, tôi lại một lần nữa làm sai chuyện rồi.
Tôi cứ đứng sững trước cánh cửa màu đen không chịu tiến vào, ở phía sau cô ấy cũng phát hiện, vẫn là giọng nói không quan tâm nói: "Cô hối hận thì quên đi, tôi đi, tôi có nghèo đi nữa thì vẫn mua được cơm ăn."
"Ai muốn cô đi chứ, tôi chỉ là đang suy tư về một vấn đề nghiêm túc." Tôi cất cao giọng nói.
"Vấn đề gì?"
"Nếu như mẹ tôi không có ở nhà thì ai sẽ là người đi nấu cơm?"
Đúng, đây là một vấn đề nghiêm trọng, người đó chắc chắn không phải là tôi rồi, kể từ cái ngày tôi làm hỏng món ăn trong giờ nữ công gia chánh ở trường, tôi đã biết là tôi không có nhiễm sắc thể con gái, chí ít thì cũng không phải là một đứa con gái biết nấu cơm cho chồng ăn, tôi nhìn cô ấy cũng không giống như một cô gái biết nấu cơm, nếu không thì làm sao lại luân lạc đến nỗi năm trời không có điểm tâm ăn.
Vai của tôi thõng xuống, cảm thấy trên vai có một bàn tay dùng sức đè nặng mình.
"Thôi, ra ngoài mua đồ ăn đi!" Tôi vô lực nói.
"Ra ngoài cái gì, vào ăn cơm." Giọng mẹ tôi từ bếp vọng ra.
Lòng tôi bất chợt cảm thấy bừng nắng hạ, mẹ tôi chính là ánh sáng của Đảng, soi chiếu con đường tôi đi trong lúc tôi cần đến mẹ nhất.
"Mẹ ơi, ai lớp ziu." Tôi lớn tiếng khoa trương.
Mẹ tôi lại nói: "Không đứng đắn, cái đứa nhỏ này, mỗi một câu đều là nịnh hót..."
Tôi biết là mẹ đang xấu hổ mà. Tôi cười cười nghe bà lải nhải.
Ở trên bàn, thức ăn thật phong phú, hơn nữa còn nóng hôi hổi kêu gọi tôi hãy tới ăn chúng em đi~
Tôi không thể đợi được phóng đến, trên tay cầm một khối thịt lập tức bỏ vào miệng.
"Cái đứa nhỏ này..." Mẹ tôi thở dài, để ý trong phòng khách còn có thêm một cô gái đang đứng bất động, chân mày hơi nhăn lại, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tôi kéo tay áo cô ấy, giới thiệu với mẹ tôi: "Mẹ, đây là bạn tốt của con, cô ấy tên là..."
Tôi bắt đầu gãi đầu, phát hiện mình quên khuấy đi mất chưa hỏi tên của cô ấy. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nói: "Cháu tên là Lý Tiểu Lộ."
Tôi cảm giác mặt mình co giật, tên tục thế, tục đến mức khiến tôi có cảm giác danh tự như vậy đè xuống người cô ấy là đang khinh nhờn cô ấy.
Tôi cười khan nói với mẹ: "Con mời cổ lại nhà mình ăn bữa cơm, đồ mẹ con nấu ngon như vậy, đương nhiên là phải quảng bá rộng rãi, đúng không nào."
Mẹ tôi không nói gì, chỉ là âm trầm nhìn tôi, rồi bà xoay người đi vào trong bếp, khi mẹ tôi biến mất vào trong căn bếp đó, tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi.
"Trời đất ơi, mẹ khủng bố quá." Tôi không nhịn được cảm thán.
"Mẹ cô biết xu hướng tính dục của cô rồi?" Cô ấy hỏi.
"Ừ, tự tôi nói đấy, mẹ tôi biết, sau đó cứ như vậy." Tôi nhún vai nói.
"Cô thật là ác." Cô ấy vỗ mạnh vào vai tôi một cái, đau đến mức khiến tôi phải nhe nanh trợn mắt: "Mẹ kiếp, có cần phải nặng tay như vậy không? Tôi thế nào cũng là con gái, cô không thương hương tiếc ngọc được chút à?"
Lúc ăn cơm cảm giác không khí rất xấu hổ, trước đây khi chỉ có tôi và mẹ, mẹ tôi có lải nhải cái gì cũng không thành vấn đề, có chửi mắng tôi thì cũng chỉ có tôi nằm dính đạn, nhưng hiện tại thì có thêm một người nữa, hơn nữa người này cũng là đồng loại với tôi, mẹ tôi có cảm giác mình nói cái gì cũng không được, cứ ngồi im lặng như vậy, không nói cái gì.
Bạn học Lý Tiểu Lộ là đứa trẻ ngoan, hơn nữa còn biết điều.
Hiện tại tôi nhận thức, cái đứa con gái nhìn kiêu căng khó thuần hóa kia, đứng ở trước mặt mẹ tôi lại có thể biến thành bộ dạng bé ngoan nghe lời, ngoan ngoãn ngồi ăn, ngoan ngoãn nói chuyện phiếm, lúc nghe mẹ tôi nói thì hơi hơi nghiêng đầu, đúng lúc thì có thể mỉm cười.
Mẹ tôi rất thích cô ấy, bởi vì cô ấy ngoan hơn tôi.
Đợi tới lúc mẹ tôi đi lấy thêm đồ ăn, tôi hướng về phía cô ấy giơ ngón giữa, nói "Giả dối."
Cô ấy cười cười, không nói gì thêm.
Cơm nước xong xuôi, cô ấy còn ngoan ngoãn giúp mẹ tôi đi thu thập bát đũa, chuyện này tôi cũng chỉ thỉnh thoảng làm thôi, dưới sự bức bách của mẹ. Nhìn bóng lưng của hai người, tôi có cảm giác cô ấy mới chính là con gái của mẹ tôi, còn tôi thì được nhặt từ bãi rác về.
Lúc đi, mẹ tôi còn bảo tôi đưa cô ấy về nhà. Mẹ tôi nhiệt tình như thế khiến cho tôi cảm thấy dường như bà cũng thích cô ấy.
"Cô ghen hả?" Lúc đi trên đường, cô ấy hỏi.
"Vớ vẩn, còn lâu. Cô muốn thì tôi còn đóng gói mẹ gửi tặng qua nữa kìa."
"Được, tôi vắng mẹ năm rồi, giờ có một bà cũng không tệ." Cô ấy nói.
Tôi lườm cô ấy một cái: "Mẹ mà cũng phải đi đoạt, cô đúng là nhàm chán."
"Tôi ước ao có một người vì mình mà làm bữa sáng." Cô ấy đột nhiên mở miệng, có nỗi ưu thương nhàn nhạt trong đó.
"Cô không có sao?" Tôi không tin, người giống như cô ấy đi đến đâu cũng sẽ được hoan nghênh chào đón như ong vỡ tổ, muốn có nữ sinh làm cơm cho ăn còn sợ thiếu à?
"Có, nhưng bị tôi đuổi đi mất rồi." Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên cái đèn đường, vô số ngọn đèn hai bên thi nhau tỏa sáng.
Tôi không nói gì, ôm lấy cơ thể cao gầy của cô ấy, truyền cho cô ấy hơi ấm.
"Ngu ngốc, tôi không phải là thụ." Cô ấy đẩy tôi ra, cười nói.
"Đầu óc cô bị nước vào à, con gái ôm con gái nhất định là phải có gì đó mờ ám sao? Tôi thấy cô khóc thì cho mượn bả vai để dựa vào thôi, mắc gì cô tự mình đa tình." Tôi cắt một tiếng, rồi bỏ nhanh đi.
Cô ấy nói: "Tôi không sao, không có việc gì đâu, dog sun thật tốt."
Tôi đáp lời: "Chẳng qua là tôi quá tốt thôi."
Sau đó, chúng tôi vừa ngắm Dũng Giang cuồn cuộn sông nước, vừa luyên thuyên mấy chuyện thô tục.
Hai cô gái phát hiện đối phương so với mình càng thêm cà chớn, cảm thấy thua rồi, phát thệ từ nay về sau thôi không cà chớn nữa.
Ngồi ở trên trụ đá ven đường, chúng tôi uống chút rượu thưởng trăng, đem những trải nghiệm cùng với cô gái chúng tôi yêu ra khoe khoang.
"Tôi là người đầu tiên của cô ấy, cô ấy sẽ chẳng bao giờ quên được tôi cả." Tôi phấn khởi nói.
"Tôi cũng là người đầu tiên của cô ấy, máu màng trinh của cô ấy ở lại trên vải trắng, toàn bộ con người cô ấy đều thuộc về tôi, nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu tiên, đêm đầu tiên." Tổ hợp ba cái đầu tiên của Tiểu Lộ làm cho tôi cảm thấy toát cả mồ hôi lạnh, quả thực là cô ấy mạnh hơn tôi rồi.
"Cô gái của tôi dáng dấp chắc chắn xinh đẹp hơn cô gái của cậu." Tôi đứng bật dậy, nhảy lên vòng bảo hộ, lớn tiếng nói.
"Cô gái của tôi là đáng yêu nhất, không ai có thể sánh được với cô ấy." Cô ấy đẩy tôi một cái, hại tôi suýt nữa rơi tòm xuống sông.
Sau khi tôi đứng vững, chửi mắng đậu má, tôi nhìn cô ấy đã bắt đầu ngà ngà say, cũng không có ý định đi tính sổ với cô ấy nữa.
"Lạp Lạp, tôi yêu em, chỉ cần em trở về, tôi sẽ ăn sạch cơm em nấu, tôi cũng không bao giờ đi cùng người khác nữa, chỉ cần em không rời bỏ tôi, Lạp Lạp, tôi yêu em, yêu em, yêu em. . ." Cô ấy hướng về phía dòng sông Dũng Giang hét lên vô số cái yêu em, hét cho đến khi đoạn khí, khom người liều mạng ho khan.
Tôi cũng không hề thua kém, hít một hơi thật sâu, lớn tiếng rít gào: "Diệp Tử, tôi thực sự yêu em, em ở lại làm vợ tôi được không, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn đi tìm việc làm nuôi em, Diệp Tử, tôi sẽ yêu em đến chết, tôi không thể không có em được. . ."
Tôi cảm thấy hai mắt của mình đã bắt đầu chảy ra dòng nước, đấy chắc chắn không phải là nước mắt, vì nước mắt của tôi đã sớm chảy hết, nó đáng ra phải vĩnh viễn biến mất rồi.
Tôi dùng chân đá cô gái ngồi tê liệt dưới đất kia, nói: "Là lỗi của cô, khiến cho tôi giống như cô, nhìn như con điên ấy."
Cô ấy đưa tay kéo kéo quần tôi nói: "Phương muội muội, tôi phải nghe cô hát."
"Clgt? Tôi chỉ hát cho Diệp Tử nghe thôi."
"Cô hát thực sự thực sự thực sự thực sự khó nghe muốn chết! Ha ha ha ha. . ." Cô ấy ôm bụng cười ha hả, tôi nguyền rủa cô ấy cứ cười như vậy rồi tắc thở chết đi.
...
Buổi tối, cô ấy muốn đi bar hát, tôi thuận tiện vào trong đó cổ vũ, tôi không quá thích nơi đông người, chen chen chúc chúc lại còn có cảm giác bị vùi hoa dập liễu. Lý Tiểu Lộ ở nơi đó thì lại như cá gặp nước, tung tăng bơi lội.
Chỉ là khi tôi nhìn cô ấy, cảm giác cô ấy đã mất đi phần nhu thuận khi ở nhà mình, tựa như lần đầu tiên tôi trông thấy cô ấy, lạnh lùng, kiêu ngạo, không thể thuần hóa.
Cô gái này có bao nhiêu diện mạo mà tôi không biết, tôi cảm thấy nếu như ai yêu phải một người như cô ấy, nhất định là sẽ mệt chết mất thôi.
Trước khi hát, cô ấy châm một điếu thuốc, nhưng chỉ là để ở một bên miệng không hút, sau đó bắt đầu căn chỉnh dây đàn, từ từ hát những bài hát cũ đến quen thuộc.
Sau khi hát xong, cô ấy hỏi người ở phía dưới: "Xin hỏi các bạn có nhìn thấy một cô gái rất đáng yêu, nàng có mái tóc thật dài uyển chuyển, đôi mắt to tròn, nàng ôm theo một cái hộp bento hình con gấu, nàng vụng lắm không biết làm cơm, ngay cả cơm chiên trứng cũng làm không tốt, hơn nữa kỹ xảo làm tình lại còn tệ. Nàng tên gọi là Đỗ Lạp Lạp, nàng là người yêu của tôi, nếu như các bạn có ai thấy được nàng, có thể nói nàng về với tôi được không? Hãy nhắn nhủ với nàng rằng có một người vẫn đang ở đây mong đợi nàng trở về nhé."
Phía dưới có ít người là khách quen, bọn họ chỉ cúi đầu uống rượu của mình, có một số người sẽ ngẩng đầu lên, nói: "Ngày mai cô ấy sẽ trở lại."
Tiểu Lộ mỉm cười đáp lại "Ngày mai tôi vẫn ở đây chờ."
Nụ cười kia, trong làn sương khói, có vẻ mờ nhạt, có vẻ mơ hồ. Tôi biết cô ấy cũng nhận ra, cô gái đáng yêu ôm theo hộp bento con gấu ngày mai cũng sẽ không xuất hiện, chỉ là cái hy vọng nhỏ nhoi kia, nếu như cứ ôm lấy nó, dựa vào nó sống qua ngày, vậy thì ngày tháng sẽ không còn cảm giác quá dài nữa.
Lý Tiểu Lộ là một cô gái thông minh, người thông minh đem mưu kế dùng lên người của mình, tính toán sự kiên nhẫn của chính mình.
Cô ấy đi tới bàn của tôi, ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm thật lớn.
"Hát hay lắm." Tôi nói lời thật lòng.
"Đương nhiên, tôi là sinh viên ưu tú của học viện âm nhạc mà." Cô ấy giống như đang giỡn, nói.
"Vậy thì sinh viên ưu tú sao lại lăn được tới nơi này?" Tôi cũng đùa lại, chế giễu cô ấy.
Tay cô ấy cứng lại, điếu thuốc run rẩy, bụi thuốc vương vãi trên bàn.
"Đó là chuyện tự hào nhất trong cuộc đời tôi, trước đây tôi hẹn hò với giáo viên của mình, kết quả là toàn thế giới đều biết, trường học quá cổ hủ, chúng tôi chẳng làm gì cả nhưng bọn họ nói rằng chúng tôi đã phá hủy đi danh tiếng cao quý của trường, con mẹ nó, cái trường chỉ cần có tiền là có thể đi cửa sau, cao quý khỉ gì chứ."
"Vậy là sư đồ luyến hử, kinh." Tôi nâng cốc, bóng cô ấy vặn vẹo theo chất lỏng màu hổ phách trong ly, một giọt nước ngưng kết trên ly từ từ trượt xuống.
"Cô cần phải trở về, mẹ cô sẽ lo lắm đấy." Cô ấy nói.
"Vâng, tỷ tỷ." Tôi kéo dài âm thanh nói.
"Muội muội, ngoan." Cô ấy đưa tay sờ sờ tóc tôi.
Tôi hất đầu, bỏ qua tay cô ấy, đứng dậy bỏ đi.
Trong bối cảnh âm nhạc huyên náo, ánh đèn lờ mờ, thời điểm tôi quay đầu lại liền nhìn thấy cô ấy uống cạn ly rượu trong tay.
Cái loại cảm giác kia gọi là cô đơn, cô đơn không phải là một mình đứng giữa thế giới, mà cô đơn chính là thế giới nhiều người như vậy, âm thanh ồn ã như vậy, nhưng lại không có mình trong đó.
Đồ ngốc này muốn uống thành bệnh đau dạ dày hay sao. Tôi lườm cô ấy một cái, quay người lại, đoạt lấy ly rượu của cô ấy, cứng rắn nói "Mẹ tôi gọi cô cùng về nhà ngủ."
Lý Tiểu Lộ nửa mở mắt, khó hiểu nhìn tôi, nhẹ nhàng nói "Được, về nhà."
...
Khi tôi đưa cô ấy về nhà, mẹ tôi mở to mắt, bà dưới sự giáo dục của tôi biết cái gì gọi là công thụ, nhìn chúng tôi dắt díu nhau về thế này, có phải bà đang đoán xem chúng tôi ai là công ai là thụ không.
Tôi ho khan một tiếng nói: "Mẹ, mẹ, con chỉ mang cô ấy trở về ngủ một đêm, cô ấy... chăn nhà cô ấy bị ướt, không có chỗ ngủ."
Mẹ tôi cũng không nói gì thêm, có lẽ bởi vì nhìn biểu hiện của Lý Tiểu Lộ không tệ, bà cảm thấy đó là một đứa nhỏ rất có tiền đồ, liền thu giữ lại. Cô ấy sẽ ngủ ở trong căn phòng cách vách bên cạnh.
Lúc tôi ôm chăn mỏng mang qua cho cô ấy, Lý Tiểu Lộ đang ở trong phòng bếp cùng với mẹ tôi cười cười nói nói, mẹ tôi rất hài lòng về cô ấy. Nếu như cô ấy là con trai, có khi tôi đã bị ép gả đi rồi.
Trước khi đi ngủ, tôi đi vào trong phòng của cô ấy, cô ấy còn chưa ngủ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tôi vỗ vai của Tiểu Lộ, nói: "Cô còn giống con của mẹ tôi hơn cả tôi nữa đấy."
Cô ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười bi thương: "Tôi cũng muốn có một người mẹ như vậy, bị bà lải nhải chết cũng nguyện ý. Còn nữa, cô mượn cớ nhảm nhí như vậy, có tác dụng à?"
Tôi lúng túng nói: "Hồi tôi còn học cấp , muốn về nhà toàn dùng cớ này, bách phát bách trúng, mẹ tôi quen rồi."
"Ấu trĩ." Lý Tiểu Lộ nói mát.
"Có cô ngốc thì có, tôi có lòng tốt cho cô ở nhờ, cô trả ơn thế đấy à..." Một quyền tôi tiến đến, cô ấy nghiêng đầu tránh né, lui về phía sau một bước, nói: "Hồi đại học tôi ở trong đội điền kinh đấy nhé."
"Tưởng bà đây sợ chắc, tôi ở trong CLB Tae Kwon Do đó nha."
Nói xong, chúng tôi bắt đầu lao vào táp táp nhau, căn phòng bé như lỗ mũi này thì có thể đánh ra được cái gì, cả hai lập tức ngã xuống giường, nắm lấy tóc nhau, nói: "Cô thả ra trước đi, rồi tôi thả."
"Cô có định buông ra không nào?"
"Cô trước đã. . ."
Chúng tôi cùng nhau, đếm tới ba, một ... hai ... Ba! Thả.
Tôi xoa xoa da đầu mình, nghĩ thầm cô gái này thật hung dữ, sao mà dùng lắm sức vậy, tôi nhìn cô ấy nhe nanh trợn mắt, cảm giác mình thật là dịu dàng.
Tôi thực sự không thể hiểu hai người đàn ông làm thế nào có thể chung sống cùng nhau, họ sẽ giống như chúng tôi đánh nhau, không thể chịu nổi một người tính khí còn xấu hơn cả mình, vô liêm sỉ hơn cả mình. Tôi giang hai tay thành hình chữ đại, ở bên cạnh cô ấy, song song nằm nói chuyện.
"Tôi nghi là cô không chịu nổi một người còn tiêu sái hơn cả mình, nhìn cô xem, gái không ra gái, làm thụ còn chả đạt tiêu chuẩn." Cô ấy lành lạnh nói.
"Tôi không nói chuyện với đồ ngốc." Tôi ném gối đầu vào cô ấy, lập tức bị cô ấy ném trở về, tôi tiếp tục nhưng vẫn bị phản công, nhìn cái gối đầu đáng thương trên đầu mình bay tới bay lui.
Mệt rồi, chúng tôi ai cũng không nhúc nhích, tùy ý để nó rơi xuống đầu, đắp lại khuôn mặt của chúng tôi.
"Phương Dao, cô đã từng yêu chưa?" Bởi vì cái gối đầu, tôi nghe không rõ tiếng nói của cô ấy.
"Tôi đã từng." Giọng nói mơ hồ: "Còn cô?"
"Vậy thì kể một chút đi, coi như kể lại chuyện xưa."