Thịnh Lê Thư trực tiếp gọi video tới, cô còn chưa kịp nói một câu nào, Tạ Hựu Địch ở đầu bên kia đã nổi nóng lại gần, "Cô có vẻ rất quan tâm tôi đấy nhỉ, cả đám đồng bệnh tương liên thôi, hiểu biết cũng nhiều đấy. Tôi phải nhìn xem cô là vị nhân sĩ nhiệt tình nào!"
Trong video độ phân giải mờ này khuôn mặt của Thịnh Lê Thư vẫn xinh đẹp, Ta Hựu Địch đần ra khi nhìn thấy người trên màn hình, sau đó hung dữ nói: "Tôi biết cô rồi, cô là người từng tham gia chương trình Gương Mặt Thân Quen đúng không!"
Trong đầu Thịnh Lê Thư nghĩ, đây là tên đần độn nào đây trời.
Cô điên cuồng chụp màn hình, "Oh, hóa ra anh trông như thế này, tôi chụp màn hình lại gửi vào nhóm, để các chị em tránh bãi mìn này."
"Cô dừng tay lại cho tôi!! Tôi sẽ kiện cô tội vi phạm quyền hình ảnh cá nhân!"
"Ha ha ha, anh kiện đi, không kiện không phải đàn ông đích thực nhé."
Khương Uyển Phồn thấy “sao hỏa sắp va vào trái đất” thì vội vàng rút tay về, "Được rồi, được rồi, anh năm tuổi cậu ấy ba tuổi, kẻ tám lạng người nửa cân."
Tạ Hữu Địch giận đến mức cởi cả áo khoác ra, "Cô cho tôi số điện thoại của cô ấy đi!"
"Được rồi, được rồi, đưa cho anh." Khương Uyển Phồn nháy mắt với Trác Dụ, ý bảo anh mau dẫn bạn mình đi đi.
Tin nhắn của Thịnh Lê Thư nhảy lên kín cả màn hình.
"Ha ha ha ha đây là con sen ngáo nào thế."
"Đưa địa chỉ của tên đó cho tớ đi"
Khương Phồn Uyển cảnh giác: "Cậu định làm gì?"
"Tớ gửi cho anh ta một cái dây xích chó làm từ vàng titan k nguyên chất!"
"..."
Cậu cũng không trưởng thành hơn là mấy.
Thịnh Lê Thư: "Đúng rồi nói chuyện chính, đơn hàng với bên phía Tề Nhã cậu vẫn nhận sao? Tớ bảo anh Cường đi nghe ngóng một chút rồi, ban đầu Yến Tu Thành cực kỳ cố gắng tranh thủ cơ hội lần này, anh ta muốn nhân cơ hội Tề Nhã đi thảm đỏ quốc tế này để nâng cao danh tiếng."
Khương Uyển Phồn bình tĩnh: "Anh ta không chỉ muốn kiếm tiền."
"Đó là điều chắc chắn rồi." Thịnh Lê Thư gửi một hình ảnh chụp màn hình nói chuyện tới.
Trong ảnh chụp màn hình là nội dung tin nhắn của anh Cường: "Công ty "Điền Phong" đăng ký kinh doanh vào năm ngoài, người đại diện pháp lý là Yến Tu Thành, sau lưng bọn họ đã từng thực hiện nhiều thương vụ quan hệ. Bọn họ còn tìm mấy công ty marketing bao bì, sau đó quyết định tham gia hai chương trình giải trí trong nửa cuối năm sau đó.
"Lý do tớ coi trọng việc hợp tác với Tề Nhã như vậy là vì lần này có thể đánh bóng tên tuổi và nâng cao giá trị bản thân. Cậu cũng biết đấy, ở trong giới của tớ nếu muốn bản thân có sức nặng thì tất nhiên phải có những kiệt tác được nhắc đến. Thật sự rất hiếm khi có một cơ hội mà cả sự phổ biến và thực lực cùng tồn tại trên một nền tảng hiển thị cao như vậy."
Thịnh Lê Thư: "Các cậu vẫn chưa ký hợp đồng đâu đúng không? Cậu vẫn nhận chứ? Làm không?"
Khương Uyển Phồn che màn hình điện thoại, tập trung suy nghĩ hai giây, sau đó không hề do dự nói: "Nhận, làm."
Bên phía Tề Nhã làm việc dựa theo hợp đồng, bọn họ gửi tiền cọc đến trước hai ngày."
Cùng lúc đó Thịnh Lê Thư nói với cô, "Hầu như những người trong giới đều biết tin lần này Tề Nhã đặt trang phục thiết kế."
Mí mắt trái Khương Uyển Phồn giật giật, trong lòng mơ hồ có dự cảm không ổn.
Buổi chiều, khi công việc trong cửa hàng kết thúc, Khương Uyển Phồn phát lì xì năm mới cho mọi người. Bé học nghề lúc nhận được lì xì còn không dám tin, "Em cũng có ạ?"
Trong nghề đã có luật lệ bất thành văn, người học nghề sẽ không có loại đãi ngộ như này, mỗi tháng phát một chút tiền lương cơ bản coi như chi tiêu cuộc sống hàng ngày. Nhưng, chỗ tiền lương này có hay không thì đối với những người học nghề có thể đi theo một thợ cả học tay nghề của họ đã là may mắn lắm rồi.
"Tất cả đều có, vất vả cả một năm rồi, học là không có giới hạn, sang năm tiếp tục cố gắng." Khương Uyển Phồn cười nói.
Ở "Giản Yên" một năm có hai kỳ nghỉ, tết có thể nghỉ nửa tháng, trong tiệm có mấy người thợ cả quê quán ở Đông Nam Quế Châu, trở về một chuyến cũng mất nhiều thời gian, bọn họ còn có thể nghỉ thêm một tuần.
Thu dọn xong xuôi hết việc đang còn dang dở, tất cả mọi người đều vui vẻ nghỉ lễ. Năm nào Khương Uyển Phồn cũng là người rời khỏi cửa hàng cuối cùng, Trác Dụ gửi tin nhắn cho cô, nói công ty có cuộc họp, mười phút nữa sẽ đến đón cô.
Đúng lúc này, tiếng "Két" phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Cửa tiệm bị đẩy ra, Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên.
Yến Tu Thành đứng ở cửa, thong thả tháo găng tay da ra, lúc này mới nhìn thẳng vào mắt của cô với vẻ âm trầm.
"Nghỉ tết bao lâu vậy? Cô phải đi rồi sao?" Giọng điệu tán gẫu của anh ta giống như hai người là bạn thân thiết quan hệ tốt lắm vậy.
Khương Uyển Phồn "Ừ" một tiếng, "Chắc hẳn anh cũng không phải đến chỗ tôi để nói chuyện làm ăn."
Yến Tu Thành cười một tiếng, tiện tay chỉ đầu vỏ gối thêu con sóc với cây nho, kiếm lý do qua loa với cô, "Cái này bán thế nào?"
"Không bán cho anh." Khương Uyển Phồn nói với vẻ mặt thản nhiên.
Yến Tu Thành không có vẻ gì vui buồn hay tức giận cả, bàn tay đang ở giữa không trung từ từ hạ xuống để bên chân, anh ta nói: "Nếu cửa hàng mở ra để đón khách, khách hàng đến đây thế này không phải đã bị từ chối không tiếp sao."
"Được, mã thanh toán ở đó, trước tiên anh chuyển tôi một trăm nghìn tệ để tỏ thành ý đi." Khương Uyển Phồn thở ra một hơi, "Tiền vào tài khoản, tôi có thể cùng anh nói chuyện gì cũng được, anh dám nói chuyện với tôi không?"
"Cô cáu kỉnh cái gì với tôi chứ?" Yến Tu Thành nói: "Là do cô coi tôi như người ngoài trước mà."
"Đúng là anh không phải người ngoài thật." Khương Uyển Phồn hơi nhướng mi lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta, "Mà là đối thủ."
Hai bờ môi Yến Tu Thành kéo căng ra, rốt cuộc không kiềm chế được, "Cho nên cô vẫn luôn nghĩ như vậy, thành ra mới đối nghịch với tôi đúng không?"
Khương Uyển Phồn cười một tiếng khinh thường, "Nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn không thay đổi gì nhỉ. Làm chuyện gì cũng có thói quen vòng vo, tự cho là mình thông minh, coi người khác là kẻ ngu."
Từ khi biết Yến Tu Thành từng cố gắng tranh thủ để có thể hợp tác chuyện lễ phục đi thảm đỏ của Tề Nhã, Khương Uyển Phần đoán được chắc chắn anh ta sẽ đến tìm mình một chuyến.
"Bây giờ cô và tôi có gì khác nhau chứ?" Yến Tu Thành bất thình lình cười một tiếng, "Nhìn bên ngoài có vẻ không quan tâm, nhưng vẫn ngấm ngầm không chịu thua cạnh tranh với tôi. Tôi nham hiểm cũng được, kiêu ngạo cũng được, cô vĩ đại ở chỗ nào?"
Khương Uyển Phồn thu nụ cười lại, "Đừng coi nhẹ bản thân mình như thế chứ, anh cứ tự mình suy diễn đi. Người đại diện của Tề Nhã đã chủ động đến tìm tôi. Còn về phần tại sao bên đó từ chối một số người, thì anh nên đi hỏi người trong cuộc mới phải."
Yến Tu Thành nheo mắt lại, hiển nhiên không tin.
Khương Uyển Phồn không ưa nhất là kiểu cứ ngỡ mình đúng là thật ra lại sai như anh ta bây giờ, tự cho rằng bản thân là người kiểm soát toàn bộ tình hình, cô nghiêng đầu nở nụ cười, "Nếu như tôi biết anh cũng đang giành thấy cơ hội này thì tôi nhất định sẽ chủ động ra trận, không để cho anh có bất kỳ cơ hội nào."
Biểu cảm của cô, từ khóe mắt chân mày đến khóe miệng khẽ nhếch lên, ngay cả cọng tóc cũng toát ra vẻ tự tin. Từ thời học đại học, lần đầu tiên Yến Tu Thành nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của cô ở phòng vẽ, đó là một gương mặt đơn thuần trong sáng dịu dàng, nhưng cô vẫn luôn giữ điệu bộ kiêu ngạo bảo vệ lập trường của mình, tranh luận với những đàn anh đàn chị khóa trên về những ý kiến trái chiều, việc tốt không phần ai.
Yến Tu Thành luôn cho rằng sự tương phản đó mang đến sự rung động.
Nhiều năm sau đó, anh ta mới hiểu được đó không phải sự tương phản, mà là vầng hào quang của sự tự tin từ trong xương cốt của Khương Uyển Phồn toát ra. Sắc bén, sâu sắc khiến người ta từng gặp một lần là khó có thể quên được.
Anh ta không muốn thừa nhận, nhưng Khương Uyển Phồn chưa từng thay đổi một chút nào.
"Tận đáy lòng cô vẫn coi tôi là đối thủ có sức uy hiếp, làm bất cứ chuyện gì chỉ cần có liên quan đến tôi, cho dù cô có muốn làm hay không, cô đều sẽ làm tất cả. Chỉ cần có thể đả kích được tôi, cô thậm chí có thể lựa chọn người cô không thích hoặc chuyện không cô muốn làm." Yến Tu Thành đối chọi gay gắt, khí thế hừng hực oai phong lẫm liệt.
Giữa hai người bắn r tia lửa, ngọn lửa bùng cháy trong im lặng.
Khương Uyển Phồn đột nhiên nhếch môi một cái, cắm hất lên, ánh mắt giống như rút ra từ vỏ kiếm, đâm thẳng vào vẻ đê hèn u ám của đối phương, "Nói nhiều như vậy, hóa ra điều anh thật sự quan tâm là chuyện tôi sẽ kết hôn với Trác Dụ à."
Cơ thể Yến Tu Thanh bỗng run lên, ánh mắt cũng không kiềm chế được nữa. Tất cả tức giận, không cam lòng, kìm nén ngột ngạt, cuối cùng cũng hóa thành câu lỡ lời vô ý.
Khương Uyển Phồn bước đến gần anh ta một bước, "Đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn không hiểu rõ sao? Từ khi đại học, thành tích của anh, tài nghệ của anh, nội hàm của anh, thực lực của anh, thậm chí nhân cách, phẩm chất của anh, điểm nào cũng đều kém hơn tôi. Bây giờ anh thành công, vinh quang, có tiếng tăm, mỗi lần anh đứng dưới ánh đèn nhận được những tràng vỗ tay không thấy chột dạ sao?"
Yến Tu Thành nghiến chặt răng, "Những điều này đều là do bản thân tôi tự cố gắng."
"Anh không có tư cách nói những lời này ở trước mặt tôi. Anh chỉ là người thua dưới tay tôi mà thôi." Khương Uyển Phồn cười khinh thường một tiếng, "Tôi biết mục đích hôm nay anh đến đây là gì, đã vậy thì tôi cũng sẽ nói rõ ràng với anh, đơn hàng lễ phục Tề Nhã lần này, tôi nhận chắc rồi đấy. Tôi muốn để anh phải thua tâm phục khẩu phục, Yến Tu Thành, anh vĩnh viễn sẽ không giỏi bằng tôi."
Bất kỳ ai, chỉ cần lúc mạnh mẽ toát ra vẻ khí phách hiên ngang thì đều sẽ tỏa sáng rực rỡ, khiến cho kẻ bỉ ổi kia chột dạ không dám nhìn thẳng.
Khương Uyển Phồn khẽ ho một tiếng, ôn tồn nhắc nhở: "Chồng tôi sắp đến rồi, tết đang đến gần, tôi hy vọng anh có thể có một sức khỏe bình an qua năm mới."
Thật sự muốn nhổ ra một ngụm máu ngay tại đây luôn, xúi quẩy.
Yến Tu Thành yên lặng không nói gì, trong ánh mắt anh ta dường như không chứa được gì nữa. Anh ta xoay người, bàn tay đặt lên tay nắm cửa. Tay nắm cửa kim loại lạnh như băng, được bao lại bằng một miếng vải bông mềm thiết kế có một lỗ tròn để cho khách không cảm thấy lạnh.
Cánh cửa mở ra được một nửa, gió đông thổi qua cảm giác như hạt cát thô ráp đập vào mặt.
Tóc trước trán Yến Tu Thành bị thổi tán loạn, để lộ ra vầng trán đầy đặn anh tuấn, tăng thêm vẻ trẻ trung.
Anh ta dừng lại, nghiêng đầu nhìn lại, "Khương Uyển Phồn, không phải lúc đầu cô từng thích tôi sao? Cô càng ghét tôi, càng có nghĩa là tự vả mặt mình. Trổ tài miệng lưỡi rất thoải mái đúng không, vậy còn mặt cô thì sao hả, đau không?"
Bả vai Khương Uyển Phồn cứng ngắc, sắc mặt giống như ảnh chụp màn hình tĩnh, không nhúc nhích chút nào.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Yến Tu Thành —— "Thầy Yến như vậy là không biết sự thật rồi."
Trác Dụ nghiêng người dựa vào cánh cửa, tay trái cầm bật lửa kêu, ngọn lửa xanh nhạt bật lên hình dạng giống như đầu ngón tay, anh cúi đầu xuống châm điếu thuốc, khói thuốc giống như con người không nhanh không chậm bay lên, tỏa ra xung quanh. Làn khói giống như một chiếc mặt nạ mỏng, che đi những cảm xúc chân thật của anh. Nhưng ngay cả như vậy, người khác vẫn có thể bị sốc viâ cái nhìn thư thái chế giễu của anh.
Trác Dụ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cười nói: "Vợ tôi rất dễ bị mỏi mắt. Cô ấy không có thời gian biểu cố định. Những lúc mắt không thoải mái như vậy đều không thể nhìn rõ mọi thứ. Có đôi lúc rõ ràng đó không phải một món đồ, cũng bị cô ấy nhầm lẫn thành một món đồ nào đó."
Anh vừa nói vừa đi về phía Khương Uyển Phồn, lúc anh đi ngang qua Yến Tu Thành "vô tình" đụng mạnh vào đối phương một cái.
Yến Tu Thành bị đụng trúng lùi lại hai bước.
Trác Dụ đứng trước người Khương Uyển Phồn, hoàn toàn che chở cho cô.
Hai người đàn ông đối chọi gay gắt, một người thâm trầm ngoan cố chống đối, một người thì sự kiêu ngạo bắn tung tóe. Hai người nhìn đối phương đứng đối diện mình, trong diện tích chỉ khoảng ba, bốn thước nhưng bầu không khí như chứa đựng đầy đao kiếm.
Trác Dục không tức giận ngược lại còn cười, bình tĩnh hòa nhã nói: "Thầy Yến vui vẻ về nhà ăn tết thôi, không chúc anh phát tài nữa nhé."
Yến Tu Thành cười một tiếng, "Lời chúc phúc của giám đốc Dụ tôi nhận, ngày khác đến viếng thăm."
Trác Dụ gật đầu, "Lúc nào cũng hoan nghênh."
Người vừa mới đi, Khương Uyển Phồn cố làm ra vẻ thoải mái xoa xoa bả vai, "Câu này của anh sao nghe giống như uy hiếp thế."
"Không phải giống như," Trác Dụ nói: "Mà đúng là như vậy."
Khương Uyển Phồn cầm ly lên đi rót nước, cười hì hì.
Trác Dụ liếc mắt một cái thấy bàn tay cô đang run run, đi tới cầm lấy ly nước của cô, "Đừng rót nước nữa, trong bình không có nước nóng."
"Không sao, em uống nước lạnh." Giọng cô khàn khàn.
Trác Dụ đặt ly nước sang một bên phát ra một tiếng "Cạch", anh nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô. Bàn tay cô mềm mại như không xương, dường như chỉ cần nắm mạnh một chút cũng có thể bóp gãy. Trác Dụ cảm nhận được sự cẩn trọng của cô, vì vậy anh rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng mát xa từng ngón tay của cô, cuối cùng mười ngón tay đan vào nhau, mang lại cảm giác thật sự tồn tại.
Khương Uyển Phồn vẫn luôn cảm thấy, đối với người như Yến Tu Thành, cô có thể hoàn toàn khinh thường. Mỗi lần trong lòng Lữ Lữ trần đầy phẫn nộ, bản thân lại đóng vai người khuyên giải an ủi em ấy. Cô nhẹ nhàng khuyên giải giống như mình không phải là nhân vật chính của câu chuyện đó vậy.
Nhưng vào giờ phút này, từng giây từng phút, được Trác Dụ hết lòng bảo vệ, lúc được anh dẫn dắt từng bước, Khương Uyển Phồn mới phát hiện thật ra bản thân không kiên cường giống như cô tưởng tượng. Cô chỉ là người bị hại trong một câu chuyện bi kịch, cô đáng lẽ ra phải nổi điên khóc lóc om sòm trút hết cảm xúc ưu tư ra ngoài.
Trác Dụ nắm chặt lấy tay cô, "Đi cùng anh nào."
Xe đậu ở ven đường, đến khi cô thắt dây an toàn xong, một tay Trác Dụ quay xe, một tay còn lại gạt cần đổi phương hướng.
Tết đang đến gần, trong không khí mùa đông lạnh giá, trên đường chính vắng tanh bóng người và xe cộ chỉ còn quán cơm đêm.
Khương Uyển Phồn hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh từng đợt tràn vào trong xe, cô ngửa đầu đón gió thổi tới, mắt bị gió thổi khô không khốc đến có chút đau. Trác Dụ không nói gì, chỉ là mỗi lần dừng đèn đỏ, bàn tay anh sau khi vươn qua bản điều khiển rồi nhẹ nhàng đặt lên tay cô.
Chiếc xe Cayenne màu đen chạy theo hướng đông, chạy ra khỏi thành phố, uốn lượn theo con đường ngoằn ngoèo.
Khi đến nơi, bên ngoài gió hú, màn đêm mịt mù, xung quanh tĩnh lặng, giống như bản thân đang ở trong một thời không khác vậy.
Trác Dụ xuống xe trước, anh đi vòng qua mở cửa ghế phó, nắm tay Khương Uyển Phồn xuống xe.
Không gian chợt thay đổi, tia ánh sáng đột ngột tràn vào khiến cô phải nheo mắt lại.
Tầm mắt phóng về phía trước, là một khoảng rộng lớn thoáng mát, toàn thành phố thu nhỏ lại lọt vào trong tầm mắt cô. Ở nơi cao nhất nhìn xuống, thành phố trở thành một hộp phong cảnh thu nhỏ phát sáng. Tòa nhà Have mang tính biểu tượng, những bóng đen được treo ở trên cao tạo nên một dải ánh sáng lung linh rực rỡ. Các vì sao trên bầu trời xa xa đang chờ mong cùng hòa nhịp với khói lửa nhân gian.
"Đẹp không?" Trác Dụ hỏi.
Khương Uyển Phồn không nói gì.
Anh nghiêng đầu nhìn qua, cô đang cúi đầu.
Mái tóc dài che khuất khuôn mặt, nương theo một chút ánh sáng mờ mờ, giọt lệ nhưng một viên ngọc sáng ngưng tụ trên chóp mũi thẳng vểnh lên của cô.
Khương Uyển Phồn cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cũng không kiềm chế được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô nói: "Thật ra không phải em không quan tâm, em cũng không rộng lượng. Em thừa nhận, em ghen tị với Yến Tu Thành."
Cô nghẹn ngào: "Em ghen tị với thành tích xuất sắc của anh ta hiện giờ, em ghen tị anh ta thuận buồm xuôi gió, em ghen tị anh ta có thể thoải mái quên sạch quá khứ. Em ghen tị anh ta thành công, dựa vào cái gì mà anh ta có thể thành công chứ."
Trác Dụ đứng đối diện cô, anh im lặng, sau đó giang tay ra mở rộng vòng tay của mình.
Hành động này của anh hoàn toàn đánh bại hàng phòng ngự của cô, cô lao vào cái ôm đó, nước mắt tuôn như suối, từng giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống gáy của Trác Dụ.
"Em là kiểu người mà người ta hay gọi là tiểu thư giả tạo trong ngoài không đồng nhất đó." Khương Uyển Phồn moi tim móc phổi, bộc lộ hết nội tâm u ám của mình.
Bàn tay Trác Dụ vỗ đều đều lên lưng cô, xoa dịu cảm xúc của cô, cười ranh mãnh, "Ngầu thật đấy, nữ hiệp đa năng."
Khương Uyển Phồn đang khóc phá lên cười, "Cái tên quỷ gì thế."
"Nếu em là quỷ, anh sẽ là thu hồn đao trong tay em, em muốn thu hồn của ai, anh sẽ cho người đó hồn bay phách tán." Trác Dụ không cảm thấy sến súa mà còn nghiêm túc trêu chọc, "Chúng ta đối với người ngoài vẫn phải dè dặt một chút, dù sao mở cửa đón khách, kiếm tiền là quan trọng. Thiết kế của bà chủ Khương là phải đứng vững."
Khương Uyển Phồn bị những lời giảng giải nghiêm túc của anh chọc cười cảm thấy thoải mái hơn, cô ngước hai mắt ngấn lệ mỉm cười nhìn anh.
Nụ cười của Trác Dụ thu lại một chút, ánh mắt của anh trở nên ấm áp, không giấu được vẻ đau lòng, thì thào: "Không sao hết, em cứ sống thật với bản thân. Trước kia là anh đến muộn, nhưng từ nay về sau, em có thể luôn là chính mình. Em không thích ai, em cứ việc đi phóng hỏa, anh sẽ đến giải quyết chuyện sau đó. À, em đừng giết người đấy nhé, trong xã hội bị pháp quyền chi phối, anh không có bản lĩnh to lớn đến mức đó. Hai chúng ta mỗi ngày vui vẻ là được."
Khương Uyển Phồn ngẩn người.
Sau khi ưu tư được thổ lộ, tâm hồn như giảm được gánh nặng, trái tim cũng như vừa được phủi sạch lớp bụi trên đó.
Vào giây phút này đây, trong đầu cô không còn bất kỳ ai nữa, trong đôi mắt và cả trái tim này chỉ toàn hình bóng của Trác Dụ đang ở trước mặt cô.
Giọng Khương Uyển Phồn khàn khàn nói ra từ tận đáy lòng mình, cô hỏi: "Sao anh lại tốt như vậy nhỉ?"
Trác Dụ cười một tiếng, "Trăm ngàn lần em đừng có loại ý nghĩ không ngang hàng như vậy.” Anh hạ thấp giọng xuống, dịu dàng nói: "Em nên nghĩ như này nè —— Khương Uyển Phồn tài hoa hơn người, xinh đẹp như hoa, dám yêu dám hận. Một người phụ nữ ưu tú đứng đầu như vậy, anh có thể có được cô ấy là đời trước anh thành kính dâng hương, đời này mới có thể được hưởng phúc như vậy."
Khương Uyển Phồn như được mặt trời chân lý chiếu qua tim, thoáng chốc những giọt nước mắt lã chã như những vì sao trên bầu trời, nỗi buồn biến mất và niềm hạnh phúc lại xuất hiện.
"Đúng thế, cả đời này em chưa từng làm chuyện xấu gì. Lớp ba năm học tiểu học em đã giúp một bà lão băng qua đường, anh là người đàn ông em xứng đáng có được."
Trác Dụ: "..."
Vợ của anh vui vẻ lại rồi.
Ừm, đã có thể yên tâm.