“Tôi không làm ăn với em, là thích em.”
“Tôi không làm ăn với em, là thích em.”
“Tôi không làm ăn với em, là thích em.”
Lữ Lữ lặp lại cả đêm như cái máy đọc, Đào Đào nghe đến hết chỗ nói rồi: “Sao em thành fan trung thành của tổng giám đốc Dụ rồi?”
“Vốn dĩ ấn tượng của em với anh ấy không tốt lắm, cảm thấy là một cậu ấm ăn chơi trác táng.” Lữ Lữ nói: “Nhưng anh ấy có thể thẳng thắn thổ lộ với cô Uyển Phồn như vậy, không một chút che giấu và giả tạo. Em lại có chút bội phục.”
Thời buổi này, muốn mà còn chối và trăm phương ngàn kế không khó, bỏ rườm rà theo đơn giản, trở về bản tâm lại là đáng quý.
“Thế thì có ích lợi gì?” Đào Đào quay ra ngoài cửa bĩu môi: “Cô Uyển Phồn vẫn từ chối.”
Không chỉ từ chối, còn từ chối rất triệt để…
“Xin lỗi! Nhà tôi chỉ làm buôn bán. Muốn cái khác, không có.”
Hình tượng dịu dàng, nói ra lại là lời kiên quyết như vậy. Đây còn không phải là dao sắc chặt đay rối ư?
Lữ Lữ phiền muộn đến thở dài, lại có phần không cam lòng. Cô lấy ra di động gửi tin nhắn Wechat cho Trác Dụ:
[Anh Dụ, anh có ổn không?]
Đào Đào đổ mồ hôi: “Vừa từ ‘Tổng giám đốc Dụ’ biến thành ‘Anh Dụ’, ý chí của em đâu rồi hả?”
Lữ Lữ nói: “Em cảm thấy người này đáng tin cậy.”
Nhưng mà người đáng tin cậy lại chậm chạp không cho câu trả lời đáng tin cậy.
Nửa tiếng, di động vẫn im lìm.
Đào Đào buông tay: “Không vui.”
…
“Em cháu là cái tính như vậy, từ nhỏ đến lớn cháu biết rõ nhất. Lâm Diên làm không đúng, cháu mắng nó, đánh nó đều được.” Trác Mẫn Mẫn đánh vào lòng người để Trác Dụ thoải mái. Hôm nay câu vênh váo tự đắc “Đừng quên thân phận của anh” kia của Lâm Diên đã chạm với giới hạn của Trác Dụ. Trác Mẫn Mẫn đến là để giải quyết hậu quả cho con trai.
Trác Dụ ngồi ở trên sô pha, vắt chéo chân, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh.
Trác Mẫn Mẫn đổi đề tài: “Cháu là anh trai, cũng là nòng cốt của ‘Triệu Lâm’, vẫn phải nói nhiều thêm chút, trợ giúp nhiều chút, dẫn dắt Lâm Diên nhiều chút.”
Trác Dụ cúi đầu, giữa mày giật giật, đây là động tác anh đã mất kiên nhẫn. Nhiều năm như vậy, lời đã nghe nhiều, rất chán, quá phiền.
Anh không nói lời nào, Trác Mẫn Mẫn bỗng nhiên hạ giọng nói nhỏ: “Năm đó, lão Trác cũng làm như thế này. Mặc kệ cuối cùng ông ấy làm chuyện gì, nhưng làm anh trai, ông ấy vẫn rất tốt với đám chị em chúng ta.”
Đầu ngón tay Trác Dụ khẽ run, ngẩng đầu, cười nói: “Cô! Những gì cô nói cháu đã hiểu.”
Trác Mẫn Mẫn vừa lòng.
“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Giọng bà ta khôi phục như thường, mang theo vui sướng nhè nhẹ: “Tuần sau Hướng Khâm về nước. Cháu xem mở tiệc ở nhà hay làm bên ngoài?”
Trác Dụ đang xem di động.
Trác Mẫn Mẫn cho rằng anh không nghe thấy: “Hướng Khâm, cô ấy...”
Trác Dụ nhìn di động cười rộ lên. Nhẹ nhàng, phát ra từ nội tâm, hoàn toàn khác hẳn với vẻ xa cách khách sáo của ngày thường.
“Cô à, bữa cơm này có thể miễn thì miễn đi.” Trác Dụ đứng dậy, cầm theo áo khoác: “Nếu là xem mắt thì thật sự không cần đâu.”
Trác Mẫn Mẫn bị anh nói thẳng làm cho sửng sốt.
Trác Dụ thanh thản tự đắc mặc áo khoác, rất bình tĩnh mà nói: “Cháu đã có người mình thích. Đang theo đuổi.”
Mà trong tiệm, Lữ Lữ một giây trước còn buồn bực không vui, khi nhìn thấy tin nhắn trả lời Wechat, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trác Dụ: [Để yên lặng nên không biết, giờ mới nhìn thấy.]
Trác Dụ: [Đừng gọi tổng giám đốc Dụ, cũng đừng gọi anh Dụ.]
Trác Dụ: [Anh sẽ cố gắng tranh thủ sớm đổi xưng hô.]
Đào Đào ở bên nhìn, ngây ngốc hỏi: “Xưng hô gì?”
“Ngu ngốc.” Lữ Lữ nói: “Anh rể đó.”
Đào Đào à à: “Anh rể ngu ngốc à.”
Nhưng mà sự thật không giống với dự đoán. Theo đuổi một người không phải chỉ tặng hoa, tặng quà, hẹn hò nhưng dù sao cũng phải có quy trình như vậy.
Nhưng Trác Dụ bên này không xảy ra việc gì cả.
Có lẽ do buổi tối hôm đó anh thổ lộ quá nhanh chóng, hoặc là Lữ Lữ khuếch đại quá mức khoa trương, không có việc gì là nhắc mãi bên tai Khương Uyển Phồn:
“Người này ấy mà, ít nhất là dũng cảm đáng khen.”
“Anh ấy nói muốn theo đuổi chị. Cô giáo, cô có sợ không?”
“Nếu sợ hay là trốn ra ngoài một thời gian?”
Khương Uyển Phồn suýt chút nữa nghe đến trầm cảm.
Lúc làm việc cô cũng phân tâm, hốt hoảng liếc ra ngoài cửa sổ. Cô như bị trúng bùa, cảm thấy Trác Dụ nên mặc tây trang đi giày da cầm bó hoa xuất hiện.
Sự thật chứng minh, không có gì là nên hay không nên.
Nghĩ đi nghĩ lại, điều này cũng giống như miệng đàn ông, quỷ gạt người à?
Khương Uyển Phồn ngẫm nghĩ, bản thân cũng muốn cười.
Lữ Lữ âm thầm quan sát, chuyển tới phía sau giá áo, lặng lẽ nhắn tin Wechat cho Trác Dụ: [Đỉnh thật!]
Trác Dụ: [Cái gì?]
Lữ Lữ: [Anh chưa làm cái gì mà đã có thể làm cô Uyển Phồn mặt mày hớn hở rồi.]
“Có phải em rảnh quá rồi không?” Âm thanh sâu kín từ bên cạnh cô vang lên, Lữ Lữ sợ tới mức thiếu chút nữa tuột tay làm rơi di động: “Ối! Cô giáo.”
Khương Uyển Phồn bất đắc dĩ: “Còn chơi đùa như vậy thì đừng gọi cô giáo nữa.”
Lữ Lữ hân hoan: “Dạ. Vậy gọi chị.”
Khương Uyển Phồn lười nói với cô ấy.
Lữ Lữ vòng đến bên trái cô: “Đừng như vậy mà cô giáo.”
Khương Uyển Phồn không quan tâm.
Lữ Lữ lại vòng đến bên phải: “Chị! Bây giờ anh ấy thật sự xuất hiện ở trước mặt chị, chị có sợ không?”
Khương Uyển Phồn vừa định nói: Sao em lại hỏi không đầu không đuôi vậy. Quay đầu lại đã thấy Trác Dụ áo trắng quần đen, một thân thoải mái sảng khoái đứng ở kia.
Bốn giờ chiều, mặt trời biếng nhác tan tầm, một sợi nắng nghỉ ngơi ở sườn mặt anh. Sống mũi người đàn ông cao thẳng xuyên qua ánh sáng, màu da trắng nõn. Có lẽ hình dung như vậy cũng không thích hợp, nhưng giờ phút này Trác Dụ mặc áo trắng đơn giản, sáng mà không chói.
Đáp án gác trong lòng trả lời chậm nửa nhịp:
Có sợ không?
Sao lại sợ đây? Sẽ chỉ làm người không dời mắt được.
Trác Dụ hẳn đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, thần sắc cười như không cười.
Khương Uyển Phồn khẽ nhíu mày. Cái này hay rồi, cô thật không giải thích rõ được.
“Anh lớn như vậy rồi, có gì phải sợ?” Trác Dụ một tay đút vào túi áo vest, giả vờ nghiêm túc với Lữ Lữ: “Trừ tiền lương! Dám bắt nạt cơm cha áo mẹ của em như vậy.”
Còn cực kỳ bênh vực người mình.
Lữ Lữ đưa anh một quân: “Tổng giám đốc Dụ! Anh một không mang hoa, hai không mang quà, hai tay trống trơn có phải không có thành ý không?”
Trác Dụ vui vẻ, nhìn ngược về phía Khương Uyển Phồn: “Cô học trò nhỏ này của em thành tinh rồi.”
Khương Uyển Phồn xì một tiếng: “Quản không được. Ai muốn thì nhận đi thôi.”
Lữ Lữ có ánh mắt, cười hì hì nói: “Em đi, em đi, em đi ngay đây.”
Người đi rồi, để lại bầu không khí trầm mặc.
Trác Dụ vừa định mở miệng, Khương Uyển Phồn chủ động phá băng: “Hôm nay tôi rất bận, nếu không anh cứ tự nhiên xem trước nhé? Có yêu cầu thì gọi Lữ Lữ.”
Lời này tao nhã khéo léo, một câu “Hôm nay bận” lập tức chặn đến kín kẽ các khả năng hẹn hò, ăn cơm, nói chuyện phiếm.
Trác Dụ thản nhiên tự đắc, chỉ chỉ sô pha bên cạnh: “Tôi ngồi kia được không?”
Khương Uyển Phồn yên lặng, gật đầu.
Khách hàng mới lấy số đo từ phòng trong, trên mặt là nụ cười vừa lòng. Lúc Khương Uyển Phồn nghe người ta nói thì sẽ hơi nghiêng người, giữ một khoảng cách thân cận hợp lý. Ánh mặt trời lúc bốn giờ không gắt không tối, lại lặng lẽ đến trên người cô, lồng lên chiếc áo len màu vàng nhạt những sợi vàng lấp lánh.
Khương Uyển Phồn thậm chí không cần cười, cô chỉ đứng ở chỗ đó đã là mang lại cảm giác yên ổn và bình thản.
Khách hàng lại đưa ra yêu cầu, Khương Uyển Phồn cầm thước dây, thành thạo đo bả vai người đó. Trác Dụ chú ý tới tay cô, không phải ngón tay trẻ trung hoàn mỹ không tì vết. Bởi vì thời gian dài làm thêu, ngón cái và ngón áp út quấn băng dán y tế, mu bàn tay cũng có hai vết hằn rất rõ.
Khách hàng cười tủm tỉm hỏi: “Khương Khương à, người kia.”
“Hở?”
“Ngồi trên sô pha, anh ấy là...”
Di động của Trác Dụ vang lên, là Tạ Hựu Địch gọi video call đến, giọng nói gắt gỏng như sấm…
“Họ Trác, cậu có được không đó?! Cậu muốn trải nghiệm cuộc sống thì lấy tôi khai đao cái gì? Khai đao thì cứ khai đao đi. Nếu đã lên làm tài xế lái xe trực tuyến thì phải có chút phẩm đức chuyên nghiệp chứ.”
Tạ Hựu Địch buồn bực: “Đừng cho là tôi không biết tâm tư của cậu. Không phải cậu muốn tìm lý do buổi tối đưa Tiểu Khương về nhà à? Nhưng hệ thống đưa đơn thì cậu phải nhận. Cậu cứ từ chối đơn, xe tôi đã bị nền tảng cho vào danh sách đen, giao cho bên quản lý để ngày mai tôi đi học đây này.”
Tạ-oan-uổng lại căm giận: “Cậu làm tài xế vì yêu đương. Con mẹ nó tôi phải tiếp nhận đi học lại.”
...
Khách hàng lúc lâu mới hồi thần: “Tôi vốn muốn hỏi anh ấy có phải bạn trai cô không? Ngại quá, hóa ra là tài xế của cô giáo.”
Khương Uyển Phồn ra dáng ra hình giải thích: “Vâng, người mới, không có kinh nghiệm. Ngày mai phải đi học lại lần nữa.”
Trác Dụ: “...”
Tiễn khách hàng đi, Khương Uyển Phồn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Cô giơ tay xoa bóp sau cổ, khắp vai đều đã tê rần. Kéo dài khoảng mười mấy giây, một bàn tay đưa một lọ nước qua, Trác Dụ nhíu mày: “Đã thành như vậy rồi còn không nghỉ ngơi?”
Khương Uyển Phồn rũ mi nhìn chằm chằm bình nước này. Cô nhận lấy: “Buổi chiều chỉ hẹn một khách quen, không quá bận.”
Trác Dụ nhíu mày càng sâu, nhưng cũng không nói thêm nữa.
Sau đó Khương Uyển Phồn bị người gọi đi. Lúc cô quay ra, Trác Dụ đã không còn ở trong tiệm. Lữ Lữ vừa hay đi qua, Khương Uyển Phồn gọi cô lại, theo bản năng muốn hỏi: Anh ấy đi rồi sao?
Lời nói đến bên miệng lại kịp thời phanh lại.
Lữ Lữ: “Sao vậy ạ?”
Khương Uyển Phồn tập trung: “Không có việc gì. Đi làm đi.”
Cô nói không quá bận, cuối cùng vẫn bận đến hơn giờ.
Đêm như tấm rèm sân khấu, kéo một cái che khuất ánh mặt trời. Khương Uyển Phồn tiễn người cuối cùng đi, có lẽ phải đổi ngày. Cổ và vai cô vô cùng đau. Cửa của cửa hàng có phanh điện, sau khi kéo xuống, còn phải khóa tầng cửa kính bên ngoài.
Lúc Khương Uyển Phồn lấy khóa, tay đã hơi run.
Bỗng nhiên lòng bàn tay trống rỗng, khóa bị lấy đi. Trác Dụ đã đứng ở bên cạnh cô, vừa khóa cửa vừa nói: “Em nói không quá bận, thế mà cũng bận đến giờ này. Nếu bận thì phải là suốt đêm à?”
Khương Uyển Phồn vẫn thất thần: “Anh… Anh là đi ngang qua?”
Thân khóa khẽ chạm vào thủy tinh vang lên tiếng “Đinh” trong trẻo như đụng vào chuông. Trác Dụ nhìn cô, ánh mắt rất tỉnh táo, hỏi lại: “Em nói xem?”
Không phải đi ngang qua, là căn bản chưa từng đi.
Anh dừng xe ở ven đường. Trác Dụ nhướn mày: “Phần mềm đặt xe căn bản không đưa đơn của em cho tôi. Không thì em thăng cấp cho tôi, trải nghiệm một lần làm tài xế riêng?”
Chế nhạo trêu chọc cũng không bất ngờ, có chút cẩn thận thăm dò.
Khương Uyển Phồn hơi nghiêng đầu: “Nếu anh không định đi, sao không chờ ở trong tiệm?”
“Nếu anh biểu hiện quá rõ ràng, nhất định sẽ rất nhiều người hỏi em.” Anh nhìn cô: “Hôm nay em đã vất vả rồi, cũng không nên bị quấy rầy nữa.”
Nơi nào đó trong ngực Khương Uyển Phồn bỗng bị đè thành bọt biển, lún sâu không thấy đáy.
Trác Dụ cười cười: “Càng sợ em thấy tôi phiền.”
Yên tĩnh ngắn ngủi.
Khương Uyển Phồn lập tức đi đến bên cạnh xe, nghiêm trang nói: “Cổng phía đông Tứ Quý Vân Đỉnh. Tài xế, anh đi chậm chút.”
Trác Dụ hơi ngây ra.
Anh cảm thấy bản thân đã trực tiếp lắm rồi, cũng rất thẳng thắn thành khẩn. Nhưng Khương Uyển Phồn cũng không phải con thỏ nhỏ như bên ngoài, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, mượn lực phá lực, đánh bất ngờ, rất biết đưa lưỡi câu. Cô không như người bị theo đuổi, ngược lại giống Khương Thái Công trên bờ câu cá.
Ví dụ như sau khi lên xe, cô không nói câu nào. Bên trong xe chỉ có gió ấm đưa hương, yên tĩnh để lại đường sống cho Trác Dụ mơ màng.
Trác Dụ nuốt nước bọt một cái, cởi nút áo sơ mi, nhưng không khí cũng không có thả lỏng chút nào.
“Nghe nhạc nhé.” Anh không nhịn được phá vỡ sự yên lặng.
Khương Uyển Phồn: “Ừm.”
Trác Dụ ấn vào màn hình trong ô tô, CD tự động phát nhạc.
Tiếng đàn violon bi thương vang vọng, người nghe rơi lệ.
Khương Uyển Phồn nhìn về phía tên ca khúc…
[Kiếp này không thể ở bên nhau]
Trác Dụ hắng giọng, cố bình tĩnh: “Tôi đổi bài khác.”
Anh nhanh chóng chuyển bài. Lúc này đây khúc nhạc dạo đổi thành dương cầm, một chuỗi nốt nhạc trầm buồn vang lên, không làm người nghe chán đời coi như nó thua.
Tầm mắt hai người đồng thời nhìn sang tên ca khúc…
[Vậy đừng ở bên nhau]
Lòng bàn tay Trác Dụ hơi đổ mồ hôi, lại ấn đổi bài khác.
Bái hát này không có nhạc dạo, tiến vào chính là giọng tê tâm liệt phế của người biểu diễn điên cuồng hét lên: “... Anh muốn em, tất cả đều không có, chúng ta không thể đi đến cuối cùng...”
Trác Dụ: “...”
Khương Uyển Phồn: “...”
Nghĩ tới tuần trước anh cho Tạ Hựu Địch mượn xe một lần. Tạ Hựu Địch chê xe anh toàn nhạc nước ngoài, nghe thấy mệt nên đổi thành nhạc của mình.
Trác Dụ chưa từ bỏ ý định, ấn vài lần. Trên màn hình, danh sách ca khúc nhanh chóng đổi mới, sau đó dừng lại.
Rất tốt, có duyên.
Bài hát kinh điển mãi mãi truyền lưu, giọng nữ trong trẻo rõ ràng hát lên: [Chia tay vui vẻ].
Trác Dụ thật bị chỉnh hết chỗ nói rồi, anh dứt khoát tắt đài. Từ kính chiếu hậu, anh nhìn Khương Uyển Phồn, lại đụng phải ánh mắt cô.
Trác Dụ khó nhọc mở miệng: “Cái đĩa này thật ra là của Tạ Hựu Địch.”
Nói xong anh lập tức hối hận.
Kết hợp tình cảnh hiện nay, còn không bằng ngậm miệng tốt hơn.
Cứ như vậy yên lặng một đường, đến Tứ Quý Vân Đỉnh, Khương Uyển Phồn tháo dây an toàn, nói cảm ơn rồi xuống xe. Đi vài bước, cô lại vòng về.
Trác Dụ nhìn cô.
Khương Uyển Phồn hơi khom lưng, cách cửa sổ xe, tầm mắt hai người ngang nhau.
Cô hít sâu một hơi, nói ra lời từ trong lòng: “Hy vọng anh vui vẻ mà sống.”
Trác Dụ: “...”
Người đi đã lâu rồi, anh vẫn ngồi ở trong xe còn chưa hồi lại được.
Đây là làm sao chứ? Còn có thể giải thích không? Thật vất vả mới tích cóp chút ấn tượng tốt, mấy bài hát đã làm bay sạch.
Di động ở bảng điều khiển rung lên, Trác Dụ phiền lòng cầm lên.
Màn hình sáng lên, hình đại diện Wechat của Khương Uyển Phồn là một con cá nhỏ màu xanh lam. Ở trên cùng bên phải hình đại diện hiển thị số tin nhắn chưa đọc, cực kỳ giống cá nhỏ phun bong bóng hồng nhạt.
[Bấm để xem, ‘Một chén trà gừng’ đã chia sẻ một album với bạn. Cùng nhau nghe một chút nha!]
Trác Dụ mở ra, là Khương Uyển Phồn chia sẻ một album cá nhân sang cho anh. Trong danh sách có hai mươi bài hát, hệ thống bắt đầu tự phát nhạc từ bài số một.
[Cloud ].
Nhạc Jazz nhẹ nhàng vui vẻ giống dòng suối nước nóng gột rửa hai lỗ tai, hạnh phúc đẩy cao đến chín tầng mây.
Trác Dụ mở khu bình luận của ca khúc.
Bình luận đứng đầu: “Bài này còn có một phiên bản tiếng Trung…
[Gặp được người trong vô vạn khả năng].
___