Oa Hoàng đỡ lấy y ngồi tựa lên người mình, nâng eo bắt đầu công cuộc càn quét mới, nhiều lần còn cố ý đem hai cự vật cùng lúc đỉnh tại một điểm gồ lên ở bên trong Thương Vương Thụ, bức y vừa khóc vừa không ngừng được cao trào bắn ra d dịch tưới ướt chỗ liên kết giữa hai người.
" A Ly, gọi tên ta... " Oa Hoàng đổi tư thế thoải mái cho cả hai, ghì chặt eo y ôm lui về vách giường tìm vật chống đỡ, cười tà ghé sát vào lỗ tai y thổi một cỗ nhiệt khí.
Thương Vương Thụ phía dưới ngứa ngáy vô cùng, khát khao bị lấp đầy lần nữa, cọ cọ lên người hắn, mềm mại kêu một tiếng làm nũng.
" Oa Nhi... "
Rất lâu trước kia, có một con dã thú ngày đêm nhớ thương một người, nó chờ đằng đẵng một ngàn năm, cuối cùng tình cảm cũng được đáp lại rồi.
Tơ máu giăng đầy trong mắt, Oa Hoàng gầm lên như dã thú, đảo một vòng đem y ấn dưới thân hung hăng thao làm.
Thương Vương Thụ, ngươi là của ta.
Ngoài kia là một màn đêm đen kịt, đột ngột vang lên một trận tiếng đàn du dương uyển chuyển mà triền miên không dứt.
...
Trường bào tím nam nhân cô độc hoà cùng hắc ám làm một, trên mặt mang theo mặt nạ vô diện đem dung mạo hoàn toàn giấu đi, cuối cùng để lại chỉ còn đôi đồng tử đỏ sẫm quỷ dị nổi bật giữa đêm tối.
Trong đôi mắt đó không có lấy một chút hơi ấm nào làm người nhìn phải không rét mà run, không những thế nam nhân này thế mà một đầu bạc trắng tóc, cùng với đôi mắt đỏ sẫm kia đúng là yêu mị không nói nên lời.
Trường bào quét dài trên đất, nam nhân biểu tình lạnh nhạt xem cảnh sắc trước mặt.
Oa Hoàng từ phía sau mạnh mẽ trừu sáp Thương Vương Thụ, thấy người đến không mấy lộ ra kinh ngạc, hờ hững chào cho có lệ.
" Ca thật lâu không gặp " sau đó còn không quên cưỡng ép Thương Vương Thụ ngẩng mặt lên đối diện với người nọ " A Ly, mau kêu hắn là Phục Hy điện hạ nha "
Thương Vương Thụ bị làm đến mơ hồ, mấp máy môi nói trong cao trào ngắt quãng.
" Ah... Phục Hy điện hạ "
Phục Hy thủy chung bất động, trầm tư đánh giá y, một lát liền sải chân dài đi tới.
Hạ thân bên dưới ngủ say nay rục rịch muốn thức tỉnh, thô to đồ vật dưới lớp vải vóc cộp lên thành một túp lều lớn. Ánh mắt hắn tối sầm lại, thủ đoạn bắt lấy cằm Thương Vương Thụ.
Hắn khàn giọng ra lệnh " Há miệng "
Thương Vương Thụ chịu đựng kịch liệt va chạm từ phía sau, khó khăn há miệng tiếp nhận tinh khí khác đưa tới.
" Ngô... Ngô... Ưm "
Trước sau đều bị nhét đầy, Thương Vương Thụ nước mắt sinh lí tràn ra khỏi khoé mắt.
Oa Hoàng ưỡn người, cố ý đâm vào chỗ sâu nhất trong y, thô bạo đúng nghĩa thao y đến bủn rủn tay chân không nghĩ được gì.
" A Ly, đừng chỉ nghĩ đến phía trước chứ "
Nam căn mềm nhũn đáng thương không phun ra nỗi thứ gì nằm gọn vào tay Oa Hoàng, run rẩy miễn cưỡng đứng dậy.
" Ngô... "
Phốc ba... Phốc ba
Oa Hoàng gầm nhẹ ghì chặt lấy eo Thương Vương Thụ vồ dập thêm mấy lần, cuối cùng mới thoả mãn giật giật phóng thích bạch trọc.
Hắn tiếc nuối rời khỏi người Thương Vương Thụ, đuôi thu lại thành đôi chân thon dài thẳng tắp, trơ mắt nhìn y Phục Hy mạnh mẽ đè nặng trên giường.
Ca hắn có vẻ đã thật lâu chưa phát tiết, không đợi tẩy sạch nơi kia đã lao vào ăn ngấu nghiến Thương Vương Thụ không nhả một mẫu xương.
Thương Vương Thụ toàn thân in đầy vết hôn ngân, bạch trọc trắng đục vung vãi rơi trên người, hai chân quấn chặt ở eo Phục Hy, ngửa đầu ngâm nga một chuỗi rên rỉ bén nhọn.
" Ah... Ah... Thoải mái quá... Cho ta hơn nữa... Ah... Ừm "
Đêm nay còn dài, triền miên dục vọng chỉ mới là bắt đầu.
...
Thương Vương Thụ tỉnh thời điểm, trên người chỗ nào cũng đau hệt như bị trăm con ngựa kéo lê trên đất nghiền qua lại vậy, mag đau nhức rõ ràng nhất chắc có lẽ là ở hạ thể.
Y sờ cổ cứng đờ phát đau, giờ mới phát giác bản thân đang đứng trong một phòng xa lạ.
Thương Vương Thụ đầy đầu người da đen dấu chấm hỏi: "... "
Đây lại là nơi quỷ nào a?
Bài trí căn phòng này rất đơn giản không cầu kì, nhưng lại mang theo hơi thở lạnh lùng chủ nhân của nó, lúc y thất thần, phòng lại nhiều thêm một người.
Trường bào tím nam nhân tay bưng một khay thức ăn bước vào, bởi vì một phần người nọ mang lên mặt nạ vô diện nên Thương Vương Thụ nhìn không ra được người này lớn lên bộ dạng thế nào, ngoài trừ màu đỏ con ngươi cùng tóc bạc trắng ra thì y không nhìn ra được điểm gì nữa.
" Tỉnh "
Người nọ nhàn nhạt hỏi y một câu, tự nhiên ngồi sát mép giường tiếp cận y.
" Ân, nhưng xin hỏi huynh đài đây là? "
Thương Vương Thụ không dám ở quá gần hắn, khéo léo ly xa một đoạn, trước mắt y không biết người này lai lịch ra sao, tốt nhất tiểu tâm đề phòng một chút.
Nam nhân nghe vậy, im lặng không nói, chỉ đơn giản đưa tay lên tháo xuống mặt nạ.
Thương Vương Thụ ngây người.
Hắn là Phục Hy thật sao?
Phục Hy dung mạo có chút biến hoá, giữa mi tâm vẽ thêm một đoá hoa sen đỏ làm lộ ra mỹ mạo soái khí, hắn hiện tại không còn trên mặt treo tiếu ý cà lơ phất phơ bộ dáng, khí chất tự nhiên biến đổi thành một nam nhân cấm dục.
" Ăn đi "
Phục Hy đem chén cháo bốc khói nghi ngút đặt vào tay y, huyết đồng tử lẳng lặng theo dõi nhất cử nhất động từ y.
Thương Vương Thụ nhất thời cảm thấy Phục Hy này âm dương quái khí hơn lúc thường, dưới cái nhìn chăm chú từ hắn, cắn răng bưng lên chén cháo húp một ngụm.
" Ah... Nóng thật! " Y sơ ý quên mất cháo còn nóng, húp qua một muỗng, nóng muốn phỏng đầu lưỡi, nước mắt sinh lí thuận theo lẽ thường chảy ra.
Phục Hy chứng kiến này một màn, không nói không rằng đứng dậy đi đến bàn rót một ly trà, mặt lạnh lần nữa trở về đem nhét vào tay y.
" Uống "
Thương Vương Thụ sợ khí thế từ hắn, vội vã uống hết, nóng rát ở đầu lưỡi vì vậy lui đi không ít.
Y cong môi cười " Đa tạ ngài, Phục Hy điện hạ ".
" Ân " Phục Hy đáy mắt không tia dao động, liếc mắt đến vết cắn mờ nhạt trên cổ tay y còn chưa buông xuống giấu vào tay áo.
Thình lình nhảy thêm một câu.
" Còn đau không? "
Thương Vương Thụ đuổi không kịp mạch câu chuyện, ngơ ngác " hả? "
Phục Hy mặt lạnh tanh, như có như không nhìn xuống giữa hai chân y, nhàn nhạt phun ra thêm hai chữ bổ sung " bên dưới "