Trì Gia cũng không nghĩ tới, đã từng cái gọi là phóng túng không nói chuyện tình cảm với Cảnh Nhuế, bây giờ sẽ trở thành nỗi nhớ nhung của nàng.
Khi nhìn thanh chocolate trong tay Tần Đông, nàng theo bản năng lại nói ra “Chúng ta vẫn là thôi đi”.
Chưa từng suy xét nhiều hơn nữa, ngược lại đại diện cho nội tâm chân thật.
Không cẩn thận nói ra lời chia tay, lúc lấy lại tinh thần nghĩ kỹ lại, cũng vậy thôi, chia tay thì chia tay đi.
Cái thích của nàng dành cho Tần Đông, đại loại cũng chỉ được như thế, không thể lại nhiều hơn.
Một mối tình, lấy lời hứa hẹn nghiêm túc của đối phương mà bắt đầu, lại lấy một câu “Thôi bỏ đi” qua loa của mình mà kết thúc, Trì Gia cảm thấy bản thân không có tư cách nói Cảnh Nhuế tồi, nàng và Cảnh Nhuế cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Trì Gia đối với người khác có thể làm được “Tùy tiện” như vậy, mà đối với Cảnh Nhuế lại làm không được, bởi vì Cảnh Nhuế là phụ nữ, hơn nữa trong tiềm thức của Trì Gia cũng hiểu rõ chỉ là không muốn nhìn thẳng vào mà thôi, cái thích nàng dành cho Cảnh Nhuế, đã sớm vượt qua cái thích nàng từng dành cho người khác trong dĩ vãng.
Bầu không khí yên lặng trong xe qua đi, Tần Đông mới khó có thể tin hỏi Trì Gia: “Em nói cái gì?”
“Bọn mình vẫn là không hợp đâu.” Nếu đã nói tới đây rồi, vậy thì Trì Gia dứt khoát nói thẳng.
Bởi vì cái lý do không hợp này, đã bị Trì Gia chia cho không ít người rồi.
“Anh biết gần đây tâm trạng em không tốt, nhưng đừng lấy loại chuyện này ra nói đùa được không?”
“Tần Đông, em nói thật.” Trì Gia cúi đầu xoa ly trà sữa trong tay, giọng điệu đúng thật là không có một chút ý muốn nói đùa nào: “Em đã rất cố gắng, nhưng mà...”
Trì Gia chưa từng nói dối, nàng vẫn luôn muốn cố gắng tiếp nhận Tần Đông, Tần Đông tốt lắm, là kiểu cao ráo giàu có đẹp trai điển hình, nếu như chăm chỉ làm việc, mai sau lại trở về quê nhà, hôn nhân đại sự đều có thể định rồi.
Nhưng cho dù một người đàn ông dường như hoàn mỹ đến như thế đứng ở trước mặt nàng, Trì Gia vẫn không kìm được mà nhớ về người phụ nữ kia.
Bây giờ trái tim Trì Gia, tựa như chiếc ly chứa đầy nước, không thể chứa thêm tình yêu với người khác.
Trì Gia nói, khiến Tần Đông tổn thương: “Nếu thích mà miễn cưỡng như thế, vậy thì sao ngay từ đầu em còn đồng ý?”
Về điểm này, Trì Gia thừa nhận bản thân mình tệ, tuy nàng nghĩ muốn bắt đầu nghiêm túc với Tần Đông, nhưng mục đích chủ yếu, vẫn là muốn mượn mối tình này dời đi sự chú ý của bản thân.
Mà trên thực tế, cũng không có tác dụng.
“Rất xin lỗi, em cho rằng em có thể quên người đó.”
“Người đó?”
Trì Gia trả lời đúng sự thật: “Trong lòng em đã có người khác, em cảm thấy làm như vậy không công bằng với anh...”
Đây hẳn là lần đầu tiên Trì Gia thừa nhận nói ra ngoài miệng rằng, trong lòng nàng có Cảnh Nhuế, tràn đầy cõi lòng đều là cô.
Tần Đông nhìn Trì Gia, im lặng không nói gì.
Trì Gia lại nói một tiếng xin lỗi, chính thức nói ra câu chia tay, song buông ly trà sữa trong tay xuống, mở cửa xuống xe.
Vừa xuống xe, cái lạnh buốt thổi tận vào trong xương, lạnh đến làm Trì Gia cuộn cả người lại.
“Tiểu Gia.” Tần Đông theo Trì Gia xuống xe, đuổi theo nàng: “Em lên xe đi, chúng ta lại nói tiếp.”
“Không có gì để nói cả.” Trời giá rét, vừa mở miệng nói chuyện là thở ra từng làn khói trắng, khuôn mặt Trì Gia bị lạnh đến đỏ bừng: “Anh đi đi, em tự trở về.”
“Anh có thể cho em thời gian, em cũng cho anh nhiều kiên nhẫn một chút.” Tần Đông đi lên phía trước giữ chặt tay Trì Gia: “Chúng ta đều bình tĩnh lại một chút, đừng chia tay được không?”
Trì Gia cảm thấy bản thân đủ tỉnh táo bình tĩnh, cho nên mới không muốn vì tư tâm của mình, tiếp tục làm người ta tổn thương, những người đó nói nàng là “Tai họa” không sai, bây giờ nàng lại tai họa thêm một người.
“Anh rất tốt, nhưng em thật sự không có cảm giác gì với anh, cũng không muốn làm anh chậm trễ...”
Cảnh Nhuế mới vừa lên xe không bao lâu, đã bảo tài xế dừng xe ở bên lề đường cái: “Dừng lại một chút.”
Cô nhìn thấy Trì Gia và Tần Đông đang tranh luận cái gì đó, hơn mười phút trôi qua, Tần Đông uể oải lái xe rời đi, chỉ bỏ lại Trì Gia một mình đứng đó.
Trì Gia mà bắt đầu cứng rắn lên, thì thật sự rất bảo thủ, nếu không phải nàng tự suy nghĩ lại cẩn thận, người khác có nói cái gì đi nữa cũng vô dụng.
Thời tiết bây giờ là lúc tuyết rơi, lại khiến người ta càng cảm thấy lạnh lẽo, Trì Gia xoa tay dậm chân, khi quay đầu nhìn biển hiệu của Số , nàng vô thức ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, đèn trong văn phòng tắt hết, tối đen như mực.
Trì Gia cứ đứng ngây ngẩn tại chỗ, năm phút, hoặc là càng lâu.
Cảnh Nhuế thì ngồi ở trong xe, nhìn Trì Gia, ở góc độ này, cô có thể nhìn được Trì Gia là đang nhìn chằm chằm vào văn phòng của cô.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng của Cảnh Nhuế cũng bị kéo đi mất, cô ở trong lòng thầm gọi tên Trì Gia, bất đắc dĩ, rốt cuộc mình phải làm sao với cô ấy bây giờ?
Rõ ràng đã rung động đã thích, rồi lần nào cũng cứng miệng, từ chối trốn tránh.
Cảnh Nhuế cũng nhìn chằm chằm Trì Gia một lúc lâu, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, cảm thấy mỏi mệt là tim mệt, chuyện tình cảm hao tổn tinh thần như thế cần phải tiếp tục giằng co nữa sao?
“Đi thôi.” Cảnh Nhuế cuối cùng vẫn để tài xế lái xe rời đi, không có nhiều sức lực mà quan tâm chuyện này như vậy.
Ô tô chầm chậm đi chuyển, cảnh phố chậm rãi lùi về sau, bao gồm cả bóng hình Trì Gia đứng ở đầu đường, Cảnh Nhuế vẫn luôn liếc mắt nhìn nàng, mãi cho tới khi đối phương biến mất khỏi tầm mắt mình.
Trên bầu trời trút xuống những giọt mưa lạnh lẽo, mưa không tính là lớn, nhưng có xu hướng tiếp tục rơi.
Mặt kính cửa sổ xe bị mưa làm ướt hết, hình thành lên từng đóa hoa nhỏ, Cảnh Nhuế nhìn chăm chú: “Vòng trở lại.”
Tài xế chưa lái đi được bao lâu, lại nghe được bà chủ đột nhiên phân phó: “À, vâng.” “Lấy cho tôi cái ô.” Cảnh Nhuế nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói.
“Cô muốn xuống xe sao? Hay là để tôi...” Tài xế còn đang muốn nói có việc gì để mình chạy chân cho là được rồi, không cần Boss tự xuống xe.
“Không cần.”
Tài xế đưa ô cho Cảnh Nhuế, không được để bà chủ nói đến lần thứ hai, đây là nguyên tắc đầu tiên trong công việc cần phải tuân thủ.
Chưa đầy một phút, trời bắt đầu mưa lớn.
Bật chiếc ô màu đen ra, Cảnh Nhuế đi giày cao gót bước xuống xe, từng giọt mưa đập lên mặt trên của ô, phát ra âm thanh bùm bùm.
Trì Gia, tôi lại thua cô rồi.
Khi Cảnh Nhuế cầm ô bước đến gần bên cạnh Trì Gia, trong lòng lại nghĩ đến những lời này, Trì tiểu thư mỗi lần đều cường điệu không quấy rầy nhau nữa, vì sao mình còn phải đi quan tâm làm gì? Nhưng lại cứ không nhịn được.
Dù Trì Gia cứ việc mạnh miệng, nhưng Cảnh Nhuế không bỏ xuống nàng được.
Kiên nhẫn cô cho Trì Gia, từng nhiều lần phá lệ cho nàng, đến ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy giật mình.
Trì Gia đứng ở đó chờ xe, chưa đợi được, trời đã đổ mưa, vừa khéo mình lại không mang ô theo, Trì Gia mắng vài câu xui xẻo, lúc muốn tìm một chỗ trú mưa trước.
Trời đột nhiên ngừng mưa.
Phải nói là có người che ô cho nàng, bên cạnh còn có hương thơm thoang thoảng thổi qua.
Trì Gia bất ngờ muốn quay đầu lại nhìn, kết quả nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt trước mắt này đến đờ người.
Lúc này, người tới kịp lúc, là người mà nàng thích trong lòng.
Khi quay đầu nhìn thấy người đến là Cảnh Nhuế, trái tim Trì Gia lần thứ hai đập thình thịch, một loại tâm tình mà bản thân không có cách nào khống chế được.
Trì Gia cũng không biết, sao đột nhiên Cảnh Nhuế lại xuất hiện ở đây, cô mang đôi giày cao gót mảnh, so với bản thân đang mang giày đế bằng thoải mái thì cao hơn một chút.
Cô đang tri kỷ mà che ô cho mình.
Đồng phố này không tính là phồn hoa, người ít xe cũng không nhiều lắm, hơn nữa trời mưa lại càng khó chờ được xe.
Hai người cứ thế đứng ở đầu đường, chị nhìn tôi tôi nhìn chị, ánh mắt đánh giá khuôn mặt của đối phương.
Chắc là vì lần trước đã thẳng thắn, hai người thừa nhận có cảm giác với nhau.
Cho nên tới bây giờ, đến khi đối diện, mỗi người đều có thể cảm giác đến yêu thích và để ý của đối phương đối với mình rất rõ ràng, ngay cả ánh mắt cũng chưa trốn tránh giấu diếm gì cả.
“Lên xe, tôi đưa cô đi.” Cảnh Nhuế mở miệng.
“Không cần phiền thế, tôi tự bắt xe là được.”
“Trời mưa, không tiện bắt xe đâu.”
“Không sao.” Trì Gia tiếp tục nhìn chằm chằm vào hướng giao lộ, cầu nguyện cho chiếc taxi tiếp theo là chiếc taxi trống.
Lại qua một hồi.
“Trì Gia...”
Khi người kia nhẹ nhàng gọi tên của mình như vậy, cho dù đã lâu như vậy rồi, trái tim Trì Gia vẫn là có chút đập nhanh, cùng với thấp thỏm bất an.
Đêm nay lòng nàng vốn dĩ đã loạn, bây giờ Cảnh Nhuế lại đột nhiên xuất hiện, càng làm lòng nàng như một cuộn chỉ rối.
Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào gương mặt Trì Gia, chậm rãi nói: “Theo tôi đi.”
Tim Trì Gia đánh rơi một nhịp, Tần Đông cho dù lại nói nhiều lời ngon tiếng ngọt với nàng cũng chẳng có gì, còn không thắng nổi câu nói “Theo tôi đi” của hồ ly tinh khi động tâm.
Nàng cũng nhìn về phía Cảnh Nhuế, quật cường nói: “Xe sắp đến rồi, chị không cần phải quan tâm đến tôi.”
Cảnh Nhuế ánh mắt quét về phía cánh môi mềm mại của Trì Gia, nhất thời, có xúc động muốn cưỡng hôn, mỗi lần khi Trì Gia cứng miệng nghĩ một đằng nói một nẻo, cô đều muốn cưỡng hôn Trì tiểu thư đến khi nàng thành thành thật thật mới thôi....