“Hôn tôi, là phải có trách nhiệm với tôi đấy…” Cảnh Nhuế nâng mặt Trì Gia lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, cười nói.
Trì Gia tự nhận là mình có đủ lý trí trên phương diện tình cảm, nhưng nhìn thấy nụ cười của Cảnh Nhuế ngay trước mặt nàng, đầu óc nàng lập tức có cảm giác choáng váng, hoặc là nói… Nàng động tâm.
Dằn vặt nhau đã lâu, giờ lại tự dằn vặt lòng mình.
Trì Gia tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt Cảnh Nhuế, chính người phụ nữ trước mắt này đã xông vào thế giới của nàng, làm đảo lộn cuộc sống của nàng.
Mặc dù như vậy nhưng Trì Gia vẫn can đảm đối mặt, cho dù biết càng về sau đường càng không dễ đi nàng cũng cam tâm tình nguyện bước vào con đường đó.
Cho nên, khi nàng nhắm mắt áp lên cánh môi Cảnh Nhuế, Trì Gia rất rõ ràng mình đang làm gì, không phải là nhất thời hồ đồ mà là nàng đã thật sự động tình.
Mấy ngày hôm trước Cảnh Nhuế còn nói với nàng: “Tôi chờ em.”
Cho nên vừa rồi Trì Gia chủ động áp lên cánh môi Cảnh Nhuế, đó chính là câu trả lời của nàng dành cho cô.
Hai đôi môi mềm mại dán vào nhau, tuy rằng chỉ ngắn ngủi hai giây, nhưng lại rất ngọt ngào.
Bọn họ đã từng hôn nhau vô số lần nhưng chưa có lần nào giống với lần này.
Trì Gia mờ mịt mở hai mắt ra, hai bàn tay Cảnh Nhuế vẫn còn đặt trên lưng nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Trì Gia cũng vòng tay ôm lấy cổ Cảnh Nhuế, đầu hơi ngẩng lên, chóp mũi cọ cọ vào nhau, khóe miệng hai người không hẹn mà cùng cong lên một cái, nở một nụ cười.
Trước kia khi bọn họ hôn môi cũng chưa từng nghiêm túc nhìn đối phương như thế này, chưa từng nhìn đối phương với ánh mắt chân thành không hề che dấu cảm xúc yêu thích trong mắt như lúc này.
“Tôi đi lấy áo ngủ.” Trì Gia ngoài miệng nói là muốn đi lấy áo ngủ nhưng thân thể vẫn như cũ dán sát người Cảnh Nhuế, không có chút ý định rời đi nào.
Cánh tay Cảnh Nhuế đặt trên lưng Trì Gia khẽ kéo thật chặt, có lẽ do quá mệt mỏi nên giọng cô hơi khàn khàn, ngược lại lại nhiễm chút quyến rũ mê người: “Mới có chút như vậy đã muốn đuổi tôi đi rồi sao?”
“Ừ…” Trì Gia còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, miệng đã bị đôi môi cô che lấp.
Hai đôi môi lại một lần nữa quấn quýt vào nhau, hôn đến khó phân thắng bại.
Càng cố ẩn nhẫn lại càng muốn có, mấy ngày nay việc phải tự khắc chế bản thân đều khiến Trì Gia và Cảnh Nhuế vô cùng chật vật khó chịu trong lòng, giờ khắc này, rốt cục bọn họ không cần phải kìm nén đến nghẹn nữa.
Hơi thở dần dần gấp gáp, nụ hôn giống như đánh tan tất cả mệt mỏi hai ngày nay thành mây khói, cái ôm, cái hôn cũng càng trở nên thắm thiết khăng khít hơn.
Một bàn tay của Trì Gia nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Cảnh Nhuế, nụ hôn càng thêm sau hơn giống như ruộng khô trời hạn gặp trận mưa to, bao nhiêu cũng chưa cảm thấy thỏa mãn, ra sức mà đòi thêm.
“Ừm…” Cảnh Nhuế dựa vào sô pha, hai mắt nhắm lại, nóng bỏng đáp lại Trì Gia, cổ họng không ngừng rên rỉ, tận hưởng lần chủ động này của nàng.
Giờ khắc này, cô đã chờ rất lâu rồi.
Hai người hôn lâu và thâm tình đến mức lúc Trì Gia rời đôi môi của Cảnh Nhuế, khi hai người đối diện nhìn nhau, nàng thiếu chút nữa nói câu “Tôi yêu chị” ra miệng.
Cả Trì Gia và Cảnh Nhuế đều không phải là dạng người vì một phân tình cảm mà chịu uất ức, thua thiệt, nhưng lúc này đây, trước tình cảm của đối phương, cả hai đều nhận thua.
Cảnh Nhuế nói cô bại bởi Trì Gia, Trì Gia cũng hiểu được rằng bản thân mình đã bại dưới tay hồ ly tinh.
Có lẽ, hai người vốn bị coi là tai họa lại chính là một cặp đôi trời sinh.
"Tôi đi lấy quần áo."
“Ừ.” Cảnh Nhuế lưu luyến hôn Trì Gia thêm một lúc mới thỏa mãn mà buông nàng ra.
Môt lát sau, Trì Gia lôi từ tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ.
Cảnh Nhuế nhìn chiếc váy ngủ phiên bản hoạt hình trong tay Trì Gia thì ghét bỏ, nói: “Em để cho chị mặc thứ đồ này sao?”
“Cái này thì làm sao hả? Đáng yêu mà.” Trì Gia cố nhịn cười, thật ra trong tủ của nàng cũng có đồ ngủ một màu nhưng nàng cố ý chọn bộ đồ phiên bản hoạt hình này.
Bình thường Cảnh Nhuế hay mặc những trang phục mang hơi hướng gợi cảm thành thục, Trì Gia muốn trêu đùa cô một chút nhưng cũng rất muốn xem một hình ảnh Cảnh Nhuế khác.
Cảnh Nhuế dùng ngón cái và ngón trỏ nhấc chiếc váy ngủ màu sắc rực rỡ mà Trì Gia đưa cho cô, nhíu mày nói: “Trì Gia, không phải tôi nói em nhưng cái thẩm mỹ này của em là cái gì đây?”
“Nếu chị cảm thấy khó coi có thể không mặc.”
“Không mặc sao?” Cảnh Nhuế ôm cánh tay đi đến trước mặt Trì Gia, ám muội nói: “Tôi chỉ sợ nếu tôi không mặc mà nằm trên giường, em sẽ không chịu nổi.”
Nụ cười yêu nghiệt câu dẫn người khiến Trì tiểu thư sắp không chịu nổi rồi, thấy cánh môi Cảnh Nhuế càng lúc càng tiến lại gần, Trì Gia theo bản năng nhắm hai mắt lại…
Cảnh Nhuế chỉ ngắm nhìn hai mắt Trì Gia, làm bộ như chuẩn bị hôn nàng, cô nhỏ giọng cười cười, sau đó không tiếng động tránh ra, để lại một mình Trì Gia đứng bất động tại chỗ.
Trì Gia nhắm mắt đứng tại chỗ một lát mới cảm thấy không được thích hợp, nàng vừa mở mắt ra đã thấy bóng lưng hồ ly tinh xinh đẹp kia đang đi vào phòng tắm.
Lâm trận bỏ trốn sao, thật nhàm chán!
Cảnh Nhuế đang tắm rửa trong phòng tắm.
Trì Gia xoay người sửa sang lại chăn đệm của mình loạn đến không thể nhìn được, lại quay đầu nhìn phòng tắm, nghe tiếng nước chảy bên trong, đột nhiên ngây ngô cười cười.
Thật may mắn, tất cả đều khỏe mạnh.
Hơn mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, ánh mắt Trì Gia liếc nhìn qua…
Dưới chân Cảnh Nhuế đi một đôi dép bông hình thú hoạt hình, trên người mặc váy ngủ hoa hoạt hình, cô bất đắc dĩ đến trước mặt Trì Gia, dừng lại một chút, sau đó cao ngạo hỏi mấy chữ: “Tôi có đáng yêu không?”
“Phốc,…” Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô bước ra, Trì Gia đã muốn cười nhưng nàng phải cố kiềm nén lại, nhưng khi Cảnh Nhuế mở miệng hỏi cô có đáng yêu không thi Trì Gia không nhịn nổi nữa: “Ha ha ha…”
Cảnh Nhuế cúi đầu nhìn bản thân một lượt, khoanh tay trước ngực, lẩm bẩm: “Trông tôi buồn cười vậy sao?”
Trì Gia vẫn “ha ha ha” cười để lộ ra hàm răng trắng đều, nàng không kìm nén mà cười vô cùng vui vẻ, đại khái bởi vì tối hôm nay tâm trạng nàng rất thoải mái.
Thấy đối phương vui vẻ cười tươi, đôi mắt cong cong híp lại, Cảnh Nhuế cũng nở nụ cười theo Trì Gia, lúc này cô rất vui.
Vì dỗ bạn gái vui vẻ, Cảnh tiểu thư không cần mặt mũi nữa, bỏ cái dáng vẻ thường ngày xuống, thậm chí còn dùng vẻ mặt vô tội mà hỏi: “Chẳng lẽ tôi không đáng yêu sao?”
Trì Gia: "…"
“Ha ha…” Nói xong câu này, ngược lại Cảnh Nhuế cũng bật cười vui vẻ.
“Tuổi của chị cũng sắp ngang tuổi bà dì rồi đấy, chị không ngại ngùng sao?” Trì Gia thử nghiêm túc đặt hai từ đáng yêu lên người Cảnh Nhuế, làm sao cũng cảm thấy không có một chút liên quan nào.
Nhưng không thể không nói hồ ly tinh rất có khí chất, một thân quần áo màu sắc rực rỡ cũng không làm giảm một phần khí thế nào trên người cô.
Trì Gia lỡ miệng gọi Cảnh Nhuế là ‘bà dì’, phụ nữ luôn rất mẫn cảm đối với tuổi tác, hơn nữa tuổi của Cảnh Nhuế lúc này cũng sắp qua mốc tuổi.
“Tôi cho em nói lại lần nữa.” Cảnh Nhuế nắm cằm Trì Gia, thay đổi phương thức khác, hung hãn nói: “Em thu hồi lại lời em vừa nói, nghe thấy không?”
“Cảnh Nhuế, về sau chị nhất định là người bạo lực gia đình!” Trì Gia bị cô nắm cằm thì điên cuồng lải nhải.
Cảnh Nhuế chậm rãi nâng cằm Trì Gia lên, để cho nàng nhìn xem mình có lúc nào không đùa giỡn nàng không, có đôi khi cô cũng cảm thấy mình ấu trĩ nhưng vẫn làm không biết mệt.
Cô cười cười hỏi Trì Gia: “Rốt cuộc em cũng thừa nhận em là người của tôi sao?”
Trì Gia lúc này mới phản ứng lại vừa rồi nàng nhanh mồm nhanh miệng nói ra mấy chữ ‘bạo hành gia đình’, không ngờ lại khiến cho suy nghĩ của đối phương đi xa rồi sao?
“Lạnh quá, chị nhanh lên giường đi.” Trì Gia liếc nhìn váy ngủ mỏng manh trên người cô, thuận theo mà đổi đề tại, giục Cảnh Nhuế lên giường.
“Ừ.” Cảnh Nhuế cười cười, cô lại lôi kéo Trì Gia cùng nhau ngã xuống giường nệm mềm mại, Cảnh Nhuê xoay người một cái, cả thân thể cô đã nằm trên người Trì Gia, đặt nàng ở bên dưới thân mình.
Trì Gia còn không kịp nhắm mắt, Cảnh nhuế đã vén tóc nàng lên, cúi đầu ôn nhu hôn lên đôi môi nàng, trên người cô có mùi hương thơm ngọt mềm mại rất thoải mái.
“Ừm…” Ngực Trì Gia phập phồng liên tục, nhịn không được vươn hai tay ôm lấy thân thể Cảnh Nhuế.
Không chống cự được vậy thì cứ tiến công đi.
Trì Gia bị người trên thân hôn say sưa, nụ hôn của tình cảm càng khiến nàng trầm luân vào trong.
Cảnh Nhuế buông môi Trì Gia ra, cúi đầu nhìn hai gò má nàng phiếm hồng, giọng nói khàn khàn hỏi: “Thích không?”
Trong lòng Trì Gia đã thích đến điên cuồng, hai tay nàng ôm trên người Cảnh Nhuế vừa tranh thủ ăn đậu hũ của người ta vừa nói: “Mặc kệ chị là dạng như nào, chị cũng vẫn là hồ ly tinh…”
“Là hồ ly tinh của em.” Cảnh Nhuế dựa theo cách Trì Gia nói mà nói theo, cho dù cô thật sự không muốn nhận biệt danh ‘Hồ ly tinh’ này, nhưng bà cô này cứ thích gọi cô như vậy thì cô cũng không còn cách nào khác.
Cảnh Nhuế nhẹ nhàng vén tóc hai bên thái dương Trì Gia, nói: “Chị chỉ cần câu dẫn một mình em.”
Trì Gia không biết lời Cảnh Nhuế nói là thật hay là giả nhưng lần thứ hai nghe Cảnh Nhuế nói như vậy, nàng biết mình đã không cứu được, đã hoàn toàn dấn sâu vào trong tình yêu này rồi…
Trì Gia nhắm mắt lại hôn đáp lại Cảnh Nhuế.
Hai người hôn nhau lăn lộn một vòng trên giường.
“Đừng nhúc nhích… Cái tay quy củ một chút đi…” Cảnh Nhuế trợn mắt, bắt lây cái tay Trì Gia đang sờ soạng trên người mình, nếu Trì Gia cứ tiếp tục như này, cô sẽ không nhịn được nữa.
Cảnh Nhuế thở hổn hển, nói: “Ngày mai lại cho em… Hôm nay tôi thật sự rất mệt mỏi, ngủ cùng tôi một lát nhé.”.