“Dù sao, đêm nay em cũng trốn không thoát.”
“Trong đầu chị không nghĩ được thứ gì khác sao?” Trì Gia rốt cục tìm được cơ hội khinh bỉ đối phương, Cảnh Nhuế có tư cách gì mà cười nhạo trong đầu nàng nghĩ toàn hình ảnh khêu gợi, trong khi cô cũng không nhìn lại xem mình như thế nào...
‘Đây chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường mà thôi, có nhu cầu đương nhiên phải giải quyết rồi.” Cảnh Nhuế hợp tình hợp lý nói, cô vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Trì Gia, tiếp tục đùa giỡn: “Lúc trên giường, đây cũng là một phương thức trao đổi tình cảm, có gì mà phải ngại ngùng đâu?”
Cảnh Nhuế lẳng lơ hết lần này đến lần khác, đã thế còn nói được cả ra miệng.
Trì Gia thật sự chịu thua Cảnh Nhuế: “Chị nói cái gì cũng đúng.”
Cảnh Nhuế hôn lên cái miệng hơi chu lên của Trì Gia, ánh mắt cô nhìn Trì Gia chứa ý cười, cô mở miệng dịu dàng nói một câu nói ngôn tình mà ấm áp: “Bởi vì yêu em cho nên mới muốn em.”
Cố tình mỗi lần Cảnh Nhuế nói một hai câu lời ngon ngọt, Trì Gia đều có thể bị dỗ đến mở cờ trong bụng.
Chẳng qua nàng cũng đồng ý với cách nói của Cảnh Nhuế, bởi vì hai người yêu nhau dần dần mới bước đến dục vọng, đây là điều tốt đẹp mà cũng thuần khiết nhất.
“Chị buông em ra…” Trì Gia vẫn bị Cảnh Nhuế ôm ngồi trên đùi.
Cảnh Nhuế cười cười tiếp tục hôn nàng.
Chỉ cần một người chủ động lập tức kích thích hai người cùng dây dưa, môi lưỡi khiêu khích quấn quýt nhau không dứt.
Chỉ trong chốc lát, mặt Trì Gia đỏ bừng, lần thứ hai nàng ôm lấy cổ Cảnh Nhuế, say sưa nhiệt tình hôn đáp lại.
Một thời gian dài cấm dục, lại vừa được nếm chút ngon ngọt, tự nhiên sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy…
Chín giờ tối.
Ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng yếu ớt, thành phố về đêm náo nhiệt phồn hoa.
Dòng người ồn ào đi lại, hình ảnh con người đan xen vào nhau, có nhóm tụ ba tụ năm đi với nhau, cũng có những cặp đôi đi song song nhau như hai người bọn họ.
“Nơi mà em muốn dẫn chị tới là nơi này sao?” Cảnh Nhuế bị Trì Gia một đường mạnh mẽ lôi kéo, lại thấy vẻ mặt nàng thần bí, cô còn tưởng rằng nàng muốn dẫn mình đi đến chỗ nào.
“Đúng vậy, chị đi dạo phố với em một lát, sau đó chúng ta đi xem phim…” Trì Gia dắt tay Cảnh Nhuế, trên mặt nở nụ cười tươi cười xán lạn, vừa nói về lịch trình tối nay của hai người.
Một kế hoạch lịch trình bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Em chỉ muốn làm những chuyện này thôi sao?”
“Em chỉ muốn làm mấy chuyện này thôi nhưng chị cũng chưa từng thỏa mãn em!”
Cảnh Nhuế nghĩ lại, Trì Gia nói cũng đúng.
Trì Gia đã sớm muốn nói, khi hai người ở bên nhau ‘hiệu suất cao’ thực sự, trực tiếp bắt đầu từ lúc lên giường, hoàn toàn đốt cháy giai đoạn yêu đương, đến cơ hội hẹn hò cũng không có.
Cho nên lúc trước Trì Gia mới muốn Cảnh Nhuế đàng hoàng theo đuổi nàng.
Nàng vẫn cảm thấy mối quan hệ yêu đương giữa nàng và Cảnh Nhuế thiếu mất một đoạn yêu đương hẹn hò bình thường mà ấp áp.
Bởi vì một lần lại một lần tình cảm càng lúc càng mãnh liệt, dần dần nàng và Cảnh Nhuế mới đến gần nhau hơn, có lẽ tình cảm mãnh liệt luôn luôn đốt cháy giai đoạn, bây giờ là tình yêu cuồng nhiệt, dù sao hết thảy đều tốt, còn có thể thế nào nữa?
Trì Gia hy vọng điều làm cho hai người bọn họ quyết tâm ở bên nhau, chính là giống như lúc này, khoảnh khắc hai người tay trong tay bình thường mà tốt đẹp, chứ không phải những lúc trên giường dây dưa khó dứt ra.
Muốn từng chút một dung nhập vào cuộc sống của đối phương, sau đó chậm rãi ở bên nhau, không thể rời xa nhau được nữa.
Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, dưới ánh đèn mờ nhạt trong đêm tối, nàng vẫn nở một nụ cười tươi như hoa.
Dường như Cảnh Nhuế cũng dần có thể hiểu được loại cảm giác vui sướng này.
“Mình chỉ cảm thấy, nàng có lẽ sẽ dạy cậu thế nào gọi là ‘yêu’.” Cảnh Nhuế nhớ tới câu nói mà Ninh Thiển từng đùa giỡn nói với cô, hiện giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy câu nói đó cũng có đạo lý.
Cảnh Nhuế chưa bao giờ chậm rãi nghiêm túc mà hưởng thụ cảm giác như vậy.
Thích một người không phải là thích một bộ phận nào đó của nàng ấy, mà là nguyện ý đón nhận toàn bộ tình yêu nồng cháy của nàng.
“Chúng ta đi sang bên kia.” Trì Gia hưng phấn túm lấy tay Cảnh Nhuế, thật không dễ dàng gì mới có được một cơ hội kéo Cảnh tiểu thư đi dạo phố cùng nàng.
Trì Gia rất thích những chỗ đông vui náo nhiệt, nàng lại càng thích đi cùng người mình yêu đến như chỗ náo nhiệt như vậy.
Nàng nắm tay Cảnh Nhuế đi vào trong trung tâm thương mại, hai đại mỹ nữ sóng vai đi bên nhau khiến không ít người phải quay đầu nhìn lại.
“Màu này đẹp chứ?”
“Đây là màu thịnh hành của năm nay đấy…”
“Đừng thử ở chỗ này,” Cảnh Nhuế giữ chặt tay Trì Gia: “Về nhà thử cho một mình chị xem.”
Trì Gia còn chưa kịp phản ứng lại, Cảnh Nhuế đã nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi mua toàn bộ chỗ này.”
Đi dạo phố với Cảnh Nhuế, câu mà Trì Gia nghe nhiều nhất là:
“Toàn bộ đều mua hết.”
“Đều mua.”
“Quẹt thẻ.”
“Chị không cần phải mua nhiều như vậy…” Trì Gia lúc này mới ý thức được bên cạnh mình là một phú bà tiền nhiều như nước, tuy rằng trước kia Trì tiểu thư cũng từng nghĩ giá mà bên cạnh mình có một người giàu có, ngẫm lại chỉ cảm thấy mình mơ mộng hão huyền.
Nhưng lúc này… Trong lúc nhất thời, nàng đúng là không thích ứng kịp.
“Bằng này nhiều quá sao?” Cảnh Nhuế không cho là đúng, cô nhìn Trì Gia nói: “Em thích là được rồi.”
“Nhưng mà…” Trì Gia còn chưa nói xong, một chị gái nhân viên trong cửa hàng nghe xong đều muốn xỉu: “Người đẹp, bạn thân của cô đối với cô thật tốt! Thật hâm mộ cô quá!”
Trì Gia và Cảnh Nhuế tuy vẫn đang tay nắm tay nhau, chẳng qua hai cô gái nắm tay nhau như vậy công khai đi ngoài đường cũng rất bình thường.
“Không phải bạn thân.” Trì Gia đột nhiên thốt lên, nghĩ ngợi một lúc mới vô cùng đắc chí nói: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Có một người bạn gái xinh đẹp như vậy mà vẫn phải yêu đương giấu giếm, hôm nay Trì tiêu thư rốt cuộc không muốn giấu nữa.
Cảnh Nhuế nghe Trì Gia nói như vậy thì không giấu nổi vui vẻ, cô hưng phấn nói với người bên ngoài: “Quẹt thẻ mua đồ cho vợ là điều nên làm.”
Trì Gia phát hiện ra, mỗi lần Cảnh Nhuế đều muốn chiếm tiện nghi từ nàng nhiều hơn một chút, trước kia cô đều nói nàng là bạn gái, hiện tại mỗi lần ra bên ngoài cô đều trực tiếp gọi vợ.
“A… Thì ra là thế, tôi chưa nói đâu, hai người vừa tiến vào tôi đã cảm thấy rất xứng đôi rồi.” Chị gái nhân viên cửa hàng ngẩn người ra, sau đó vui vẻ ra mặt, thuận thục nịnh hót vỗ mông ngựa.
“Rốt cục em cũng dám thừa nhận chị là bạn gái của em sao?”
“Có cái gì mà dám với không dám, chị vốn là bạn gái của em mà.”
“Nhìn em hẹp hòi kìa.”
Hai người lại đi dạo mấy tầng trung tâm thương mại.
Nhìn đống túi lớn túi nhỏ xách trong tay, Trì Gia ngọ ngoạy một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Em đã nói là đi dạo phố cũng không phải là muốn chị mua… này nọ cho em.”
Nàng nói những lời này ra xong cũng tự cảm thấy kỳ quái.
“Chị không nên mua cho em sao? Đừng có ngoan cố với chị.” Cảnh Nhuế một câu phản bác lại lời Trì Gia, nói xong còn trêu ghẹo: “Tiền chị kiếm ra không để cho em tiêu, chẳng lẽ cho phụ nữ khác tiêu sao?”
“Chị dám!” Trì Gia nháy mắt bùng nổ giống như ăn phải đạn, từ ‘phụ nữ khác’ tuyệt đối là cấm kỵ của Trì Gia, mỗi lần Cảnh Nhuế nhắc tới nàng đều như chuẩn bị nổi giông bão.
"Trong nhà có một con cọp mẹ như vậy, chị nào dám.”
"Cảnh Nhuế! Chị mắng em sao!" Bây giờ quan hệ của Trì Gia và Cảnh Nhuế giống như càn không xoay chuyển, trước kia là Cảnh Nhuế mặt nặng mày nhẹ khắt khe với Trì Gia, hiện giờ đổi ngược lại là Trì Gia giày vò lại gấp đôi.
“Không đúng, chị mới là cọp mẹ…” Trì Gia múa móng vuốt, Cảnh Nhuế ha ha cười, cô nhéo nhéo một bên má phúng phính của Trì Gia: “Em cũng là con cọp xinh đẹp đáng yêu nhất, như thế là được rồi chứ?”
Trì Gia vẫn mất một lúc mới phản ứng lại: “… Chị còn mắng em.”
"Ha ha ha… Đừng đùa nữa, chị đi xem phim với em."
Hai người trước hết xách túi lớn túi nhỏ bỏ vào trong xe, bởi vì buổi chiều hai người đều uống rượu cho nên Cảnh Nhuế để lái xe riêng của mính lái xe tới.
Bọn họ hứng thú bừng bừng kéo nhau tới rạp chiếu phim, kết quả xem phải một bộ phim dở tệ, tiếng mắng chửi vang lên xung quanh, nhưng tâm trạng của Trì Gia vẫn vui vẻ như cũ, nàng ăn hết một bịch bỏng ngô lớn lại uống một cốc trà sữa lớn, lấp đầy dạ dày mình.
Lúc Trì Gia lôi kéo Cảnh Nhuế ra khỏi rạp chiếu phim thì lúc này đã hơn mười một giờ đêm.
Trên đường đã vắng người đi lại.
Dạ dày của Trì Gia hơi đầy vì ăn quá nhiều, Cảnh Nhuế bèn dẫn theo nàng đi bộ dọc đường để tiêu thực.
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, khiến cho lòng người càng thêm sung sướng, khóe miệng Trì Gia không nhịn được nhỏ giọng hát một ca khúc nào đó, Cảnh Nhuế đi ở bên cạnh nhìn nàng không rời, Trì tiểu thư cứ như vậy nở nụ cười suốt cả đêm.
Bởi vì nàng, Cảnh Nhuế đã lâu không cười cũng phải vui vẻ theo, mặc dù hai người làm mấy chuyện nhịn qua thật không thú vị chút nào nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thú vị, giống như hiện tại bọn họ lãng phí thời gian tản bộ trên đường cái.
“Mới chỉ đi dạo phố với xem phim mà em đã vui vẻ như vậy sao?” Cảnh Nhuế chậm rãi bước bên nàng, hỏi, trong lòng nghĩ thầm Trì tiểu thư thật dễ dỗ.
Có đôi khi Trì Gia cảm thấy Cảnh Nhuế đặc biệt có tình thú, nhưng cũng có đôi khi lại cảm thấy so với nàng Cảnh Nhuế cũng thiếu rất nhiều tình thú, có lẽ tình thú đối với hồ ly tinh chỉ giới hạn ở trên giường.
“Vấn đề không phải ở đi dạo phố và xem phim…”
“Vậy bởi vì sao?” Cảnh Nhuế thuận miệng hỏi.
“Bởi vì…” Dưới ánh đèn đường, bước chân hai người đều ngừng lại, Trì Gia xoay người đối mặt với Cảnh Nhuế, ánh sáng ấm áp bao phủ trên người nàng, nụ cười của nàng lúc này dịu dàng hơn vài phần so với bình thường, xinh đẹp giống như một bức tranh.
Trì Gia cứ như vậy chăm chú nhìn Cảnh Nhuế, thoáng chốc có một loại cảm giác giống như xác định được trong cuộc đời nàng, mãnh liệt ập vào đáy lòng.
Suy nghĩ một lát, nàng cong khóe miệng lên, bình tĩnh nói: “Bởi vì ở cùng chị rất vui vẻ.”
Trong giọng nói của nàng không có quá nhiều cảm xúc nhấp nhô, nàng chỉ đơn giản nói ra suy nghĩ chân thật nhất từ đáy lòng mình.
Hai người cách nhau mười mấy cm, Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên.
Ngã tư đường.
Ánh đèn trên cao bao phủ lên hai người, hai cái bóng đen dưới mặt đấy từ từ lại gần, dần dần dung nhập lại một chỗ,
Hai người trình diễn một màn ấm áp trên đường phố.
Cảnh Nhuế ôm Trì Gia, Trì Gia cũng ăn ý ôm sát thắt lưng cô, hai người nhìn nhau cười, Trì Gia gác cằm lên vai Cảnh Nhuế, nhắm mắt yên lặng không nói lời nào, chỉ thỏa mãn cảm nhận, tham luyến hơi ấm từ đối phương.
Một tình yêu ‘trước lên xe sau mua vé bổ sung’.
Những gì trước kia bỏ lỡ, khuyết thiếu, tiếc nuối, những ngày tháng sau này, từng chút một mà bù trở lại.
Cảnh Nhuế ôm Trì Gia thật lâu, mới lên tiếng tiếp nối câu nói vừa nãy của nàng: “Vậy em phải chuẩn bị thật tốt…”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Mỗi ngày đều sẽ vui vẻ như vậy.”
“Hừ…” Trì Gia hơi hối hận vì nói ra câu nói trong lòng kia, Cảnh Nhuế vốn dĩ rất hay tự luyến, về sau cô chắc chắn sẽ dạt dào đắc ý trước mặt nàng.
“Bảo bối, em chuyển đến ở cùng chị đi.” Cảnh Nhuế nhẹ nhàng vỗ về lưng Trì Gia, lúc này mới nghiêm túc nói: “Chị muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em.”
Trì Gia nghe thế, khóe miệng lại không không chế được cong lên thành một vòng cung, một lát sau mới thu liễm lại, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai mắt Cảnh Nhuế, cười khẽ nói: “Nếu chị đã nói như vậy, em đành phải thỏa mãn nguyện vọng của chị rồi.”
“Da mặt em thật dày.” Cảnh Nhuề cười cười tỏ vẻ ghét bỏ, cũng không biết mấy ngày trước là ai thường xuyên nhấn mạnh muốn mình đi đón đó.
Nhìn dáng vẻ ‘thiếu ăn đòn’ của Trì tiểu thư, Cảnh Nhuế cảm thấy không trừng trị một chút thì lát nữa nàng lại mạnh miệng, đột nhiên, Cảnh Nhuế tập kích cúi đầu dán lên môi Trì Gia
“Không dày bằng chị… Ừm…” Trì Gia nâng tay đẩy bả vai Cảnh Nhuế ra, hàm hồ nói: “Còn chị nữa…”
Nhưng là Trì Gia vừa mới mở miệng nói chuyện, Cảnh Nhuế nhanh chóng chớp lấy cơ hội xông lên: “Ưm…”
Mỗi lần ở bên Cảnh Nhuế, Trì Gia đều không biết tiết tháo là cái gì, chẳng qua nàng chống cự hai giây lấy lệ, sau đó ôm lấy thắt lưng Cảnh Nhuế, dưới ánh đèn đường, ngậm lấy môi của Cảnh Nhuế, nhắm mắt hôn môi thật sâu.
Tâm cũng bị cô hôn đến mềm nhũn.
Đêm đã khuya.
Cảnh Nhuế nhìn thời gian: "Chúng ta về thôi."
"Được."
Tài xế lái xe tới, Trì Gia và Cảnh Nhuế ngồi ở ghế sau, Trì Gia mềm nhũn tựa trên vai Cảnh Nhuế, cảnh đêm bên ngoài cửa sổ từng cái chạy vụt qua.
“Mệt mỏi sao?”
Trì Gia lắc đầu, thật ra nàng muốn bám dính Cảnh Nhuế.
Tính cách của nàng tuy độc lập lại quật cường, nhưng có lẽ chỉ ở trước mắt người mình thích, nàng mới muốn làm nũng như thế này, Cảnh Nhuế cũng sẽ dỗ dành nàng, nàng thích như thế.
Cảnh Nhuế không đưa Trì Gia đến căn hộ chung cư lúc trước mà đi đến căn biệt thư ven hồ của cô, chính là căn biệt thư mà năm trước cô giao cho Trì Gia thiết kế.
Lại nói tiếp, cô mua căn biệt thư này cũng có một nguyên nhân trong đó, sau lại giao toàn bộ quyền thiết kế cho Trì Gia phát huy, cho nên phong cách của căn biệt thự hoàn toàn dựa vào sở thích của Trì Gia.
Tất cả giống như vận mệnh đã sắp đặt từ trước.
“Sao lại đến chỗ này?”
“Về sau chúng ta sẽ ở đây.” Cảnh Nhuế dắt Trì Gia đi vào trong nhà.
Trì Gia rất quen thuộc kết cấu của căn biệt thự này, bởi tất cả mọi chi tiết bên trong đều do nàng tự mình thiết kế.
Chỉ là lúc Trì Gi thiết kế cũng không thể tưởng tượng được, nơi này sẽ là nơi lưu giữ cuộc sống của nàng và Cảnh Nhuế sau này.
“Em nhắm mắt lại đi.”
“Chị muốn làm gì thế?” Trong lòng Trì Gia thực ra cũng đoán được tám phần… Nói thật, trước kia nàng cũng không có hứng thú tổ chức sinh nhật để ‘ra vẻ’ như vậy, nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại.
Phòng ngủ chính nằm ở lầu hai, Cảnh Nhuế nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không bao lâu sau, Trì Gia cảm giác được Cảnh Nhuế đứng ở sau lưng ôm lấy thân thể mình, nàng từ từ nhắm mắt lại nhưng vẫn không che dấu được ý cười nơi khóe môi mà thúc giục Cảnh Nhuế: “Được chưa?”
“Được rồi.”
Trì Gia mở to hai mắt ra, bên trong phòng được trang trí tỉ mỉ, ấm áp mà lãng mạn, thậm chí ngay cả không khí trong phòng cũng thoang thoảng mùi hương mà bình thường nàng thích nhất, trước mắt là một cửa sổ bằng kính rất lớn sát mặt đất, tầm nhìn mở rộng ra, cảnh hồ ban đêm quả thực rất đẹp.
Cảnh Nhuế đứng sau lưng Trì Gia, vòng tay ôm thắt lưng nàng, đúng lúc đồng hồ điểm giờ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nhìn thấy Cảnh Nhuế vì mình chuẩn bị quà và bánh sinh nhật, và tất cả mọi thứ trong đêm nay, Trì Gia cảm động vô cùng, bởi vì thời gian trước, nàng còn cảm thấy có lẽ Cảnh Nhuế sẽ không nhớ rõ ngày này, Cảnh Nhuế lại rất bận rộn, cho nên nàng cũng không cố ý nhắc tới ngày này với cô, không nghĩ tới…
“Chỉ là sinh nhật mà thôi.” Trì Gia nhìn một hàng chữ nhỏ ‘tiểu hồ ly tinh’ trên bánh ngọt, cảm động thì vẫn cảm động nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mắng Cảnh Nhuế: “Còn nữa, tiểu hồ ly tinh nghe cứ như tiểu tam…”
Cảnh Nhuế hoàn toàn bị Trì tiểu thư đánh bại.
Có lẽ Trì Gia cũng ý thức được mình lại miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, Cảnh Nhuế bận rộn như vậy mà vẫn tốn tâm tư vì nàng chuẩn bị tiệc sinh nhật.
Nghĩ đến đây, Trì Gia quay đầu lại, hôn lên môi Cảnh Nhuế: “Cảm ơn vợ.”
“Em gọi chị là gì?” Cảnh Nhuế hỏi lại một lần nữa.
Trì Gia cười cười, lại hôn lên môi Cảnh Nhuế, nói: “Vợ.”
“Em ước nguyện đi.”
Trì Gia chắp hai tay lại, dưới ánh nên lung lung, thì thầm lời ước ngày sinh nhật cảu mình, nàng thành kính ước nguyện hơn so với trước kia, bởi vì lần này nàng thật sự hy vọng tình cảm của mình và Cảnh Nhuế có thể được người nhà nàng chấp thuận.
Thổi nến xong.
“Chị thật là ấu trĩ!” Một giây không chú ý, mặt Trì Gia đã bị Cảnh Nhuế bôi kem bơ lên mặt: “Chị còn chụp ảnh sao! Không được chụp! Chị xóa ngay cho em…”
Cảnh Nhuế cười cười ném điện thoại di động sang một bên, sau đó ôm lấy Trì Gia, nhìn kem bơ trên mặt nàng, tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nở một nụ cười xấu xa: “Đừng nhúc nhích, để chị giúp em…”
Trì Gia nhìn nụ cười của Cảnh Nhuế là biết ngay không thuần khiết nổi một giây, huống hồ lúc này lại chỉ có hai người bọn họ.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Cảnh Nhuế dán môi lên, đầu lưỡi khẽ liếm kem bơ ngọt ngào dính trên mặt nàng, liếm ăn không còn chút nào.
Cảm giác thẹn thùng dâng lên trong lòng Trì Gia, có lẽ cũng là thích.
Cảnh Nhuế giống như đọc hiểu suy nghĩ của nàng, vừa vười vừa dịu dàng hôn qua gò má nàng.
Đầu lưỡi Cảnh Nhuế mềm nhẹ liếm từng chút một kem bơ dính trên mặt Trì Gia, Trì Gia giống như bị điện giật, lòng bàn tay rất nhanh níu lấy quần áo Cảnh Nhuế, không nhịn được rên rỉ một tiếng: “Ưm…”
Trì Gia nhắm mắt lại, mặc kệ cho Cảnh Nhuế dùng môi lưỡi liếm, hôn lên hai bên má mình, tim gia tốc đập càng lúc càng nhanh.
Trước kia Cảnh Nhuế chỉ cần trêu chọc nàng một chút, nàng đã có cảm giác, hiện tại cũng như thế.
Bầu không khí trong phòng ngủ rất không đúng.
"Hồ ly tinh…" Trì Gia nhỏ giọng gọi Cảnh Nhuế bằng danh xưng quen thuộc.
“Chị đã nói, đêm nay sẽ không bỏ qua cho em…” Cảnh Nhuế than nhẹ một tiếng thật sâu, khiến người đối diện mềm nhũn, kem bơ trên mặt đã không còn, nhưng cánh môi Cảnh Nhuế vẫn tiếp tục.
Trì Gia thở hổn hển, vội vàng tìm kiếm cánh môi Cảnh Nhuế, mà triền miên, bởi vì có hương vị của kem bơ, cho nên khi hôn, nàng cũng cảm thấy ngọt ngào hơn so với ngày thường.
Muốn cô.
Lúc Trì Gia hôn Cảnh Nhuế, động tác lại càng thêm lớn mật, nàng không nhịn nổi vội vàng cởi từng cúc áo sơ mi của cô…
“Em có biết ăn bánh ngọt như thế nào không?” Cảnh Nhuế làm theo động tác của Trì Gia, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: “Để chị dạy cho em.”.