Người biên quan giết dê ăn thịt, có hai loại phương thức.
Một loại là lột hết hoàn toàn một miếng da dê hoàn chỉnh xuống, chỉ ăn thịt bên trong, da dê để làm việc khác.
Một loại khác là cạo lông dê, da dê nấu chung với thịt dê ăn luôn.
Bình thường mà nói, mọi người đều chọn cách thứ nhất, dù sao da dê cũng rất hữu dụng.
Nhưng bọn hắn thiếu thịt, nên chọn cách phía sau, ssu khi cạo lông dê đi, da dê thịt dê hầm chung một nồi.
Thịt dê rất nhanh vào nồi, gan tim dê cũng được bỏ vào hầm, nhưng một vài nội tạng khác trên người dê còn cần phải xử lý một chút, còn chân dê cũng phải lột da rồi mới bỏ vào nồi nấu.
Những thứ đầu thừa đuôi thẹo đó mọi người quyết định đổi cái nồi khác hầm, hầm lâu một chút, lưu trữ lại dành để buổi tối ăn.
Dã sơn dương mang theo một mùi tanh khó ngửi, rất nhiều người ăn không quen, nhưng bọn hắn một chút cũng không ngại.
Chỉ là…… Có hơi sốt ruột.
Thịt này hầm bao lâu mới xong?
Tất cả mọi người mắt trông mong mà nhìn thịt dê trong nồi, cũng cũng chỉ có Tô Mặc Tu, hoàn toàn không bị đói khát trong bụng ảnh hưởng.
Y nhanh chóng bôi thuốc cho Ngôn Cảnh Tắc, lại giúp Ngôn Cảnh Tắc mặc quần áo lại.
“Nhị thiếu, hắn bị bệnh sao? Thân thể này cũng quá yếu đuối rồi!” Trương Nhị Khuyết thấy thịt một chốc không chín được, bèn tới bên chỗ Tô Mặc Tu, tìm Tô Mặc Tu nói chuyện.
“Hắn không phải thân thể yếu đuối, là bị thương.” Tô Mặc Tu bất mãn mà nhìn Trương Nhị Khuyết một cái.
“Ta thân thể tốt nè, dù có bị thương cũng tung tăng nhảy nhót! Đúng rồi, tiểu bạch kiểm, ngươi tên là cái gì Tắc á?” Trương Nhị Khuyết nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
“Hắn tên là Ngôn Cảnh Tắc.” Tô Mặc Tu nói.
“Đúng vậy, Ngôn Cảnh Tắc! Ngôn Cảnh Tắc, ngươi chờ lát nữa đi theo ta rèn luyện, chỉ cần luyện nhiều, ta bảo đảm ngươi sau này sẽ không yếu như vậy nữa đâu!”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” thân thể này của hắn một chút cũng không yếu, cũng không thiếu rèn luyện, hiện tại hắn cần chính là tĩnh dưỡng, là ăn đủ ngủ ngon.
Tô Mặc Tu cũng nói: “Trương Nhị Khuyết, hắn cần phải nghỉ ngơi!”
Trương Nhị Khuyết không cho là đúng: “Vậy nghỉ ngơi tốt rồi luyện…… Tiểu tử, thân thể ngươi không tồi, luyện xong tương lai nói không chừng còn có thể lên chiến trường giết người Nhung!”
“Ta không cần rèn luyện, chờ vết thương lành là có thể lên chiến trường giết người Nhung được rồi." Ngôn Cảnh Tắc liếc liếc mắt Trương Nhị Khuyết cứ há miệng ngậm miệng là nói hắn yếu.
Đến lúc đó, ngoại trừ giết người Nhung, hắn còn định "chỉ điểm" võ nghệ cho Trương Nhị Khuyết một chút nữa.
Làm người xuyên qua vô số tiểu thế giới, thân thủ hắn còn tốt hơn nguyên chủ, nhất định có thể làm Nhị Khuyết khắc sâu mà cảm nhận được hắn không yếu.
“Ha ha! Lên chiến trường nào có đơn giản như vậy, bộ dáng nhu nhược như ngươi, đến lúc đó đừng bị người Nhung dọa rớt nước tiểu.”
Ngôn Cảnh Tắc: “…… Chuyện này không có khả năng.”
“Sao không có khả năng? Lần đầu tiên lên chiến trường người, rất nhiều người đều sẽ bị dọa khóc tè ra quần! Cũng cũng chỉ có người như Chu tướng quân vậy, mới có thể lần đầu tiên lên chiến trường liền giết người Nhung.” Trương Nhị Khuyết nhắc tới Chu Tĩnh Sơn, trên mặt liền lộ ra hướng tới, nghĩ đến Chu Tĩnh Sơn sinh tử không biết, lại tâm tình hạ xuống.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Cũng không có! Theo hắn nhìn vào ký ức nguyên chủ…… Lúc trước nguyên chủ là bảo hộ vệ Chu gia mang hắn theo đánh với người Nhung hai lần trước, để thích ứng một chút, mới ở trước công chúng cùng tướng sĩ Trấn Bắc quân “tham chiến”, chém giết người Nhung lập uy.
Nhưng dù vậy, lúc ấy nguyên chủ tuổi còn nhỏ cũng có chút thích ứng không được, trở về rồi suốt một tháng không ăn thịt.
“Chu tướng quân kiêu dũng thiện chiến anh dũng không sợ, chính là anh hùng thế gian hiếm có, tự nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được!” Thái An bưng một chén thuốc lại đây, kích động mà nói, nếp nhăn giữa mày đều phai nhạt rất nhiều: “Ta, kiếp này, bội phục nhất chính là Chu tướng quân!”
Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được, bọn họ là thật sự thực sùng kính Chu Tĩnh Sơn.
Nếu như thế, hắn hoàn toàn có thể biểu lộ thân phận, để những người này giúp hắn.
Thậm chí những người này có khả năng chính là tới tìm hắn.
Chỉ là…… Trong trí nhớ nguyên chủ sao lại không có những người này? Cũng chỉ có Thái An hắn có hơi quen mắt, nhưng cũng nhớ không nổi người này rốt cuộc là ai.
Những người này nhìn chính là hảo thủ kiêu dũng thiện chiến từng lên chiến trường, không đạo lý nào mà thuộc hạ có người như vậy, nguyên chủ hoàn toàn không biết gì cả.
Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Các ngươi là tướng sĩ Trấn Bắc quân?”
Mày Thái An lại nhíu lại, nếp nhăn giữa mày có vẻ đặc biệt sâu, ánh mắt sắc bén dừng lại trên mặt Ngôn Cảnh Tắc.
Trước đó bọn họ bại lộ mình kỳ thật là người Hán, nhưng không bại lộ bọn họ là Trấn Bắc quân.
Nếu thân phận bọn họ bị Ngôn Cảnh Tắc lai lịch không rõ này biết, cũng không biết có nguy hiểm gì hay không….
“Chúng ta xác thật là tướng sĩ Trấn Bắc quân.” Tô Mặc Tu trực tiếp thừa nhận, lại trìu mến mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, “Cho nên ngươi yên tâm, ta nhất định có thể bảo vệ tốt cho ngươi, không để ngươi bị thương nữa!”
Trương Nhị Khuyết và Thái An lại cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Đặc biệt là Thái An, ông đột nhiên ý thức được gì đó, nhìn về phía Tô Mặc Tu.
Vừa rồi tuy ông đang sắc thuốc, nhưng bởi vì biết Ngôn Cảnh Tắc bị trọng thương, ít nhiều cũng có chút lo lắng, nên thường thường sẽ nhìn sang Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc vài lần.
Cũng bởi vậy, ông nhìn thấy nhị thiếu nhà ông vô cùng dịu dàng mà bôi thuốc, mặc quần áo cho Ngôn Cảnh Tắc.
Lại nghĩ đến một vài chuyện trước đó….
Chuyện này….
Này….
Thái An còn đang khiếp sợ, Trương Nhị Khuyết bèn nói: “Đúng vậy, chúng ta là Trấn Bắc quân! Ngôn Cảnh Tắc, ta nói ngươi nghe, ta chính mắt gặp qua Chu tướng quân lên chiến trường rồi, hắn đặc biệt lợi hại! Một trăm ngươi cũng so không được một mình hắn!”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Ha hả, thời điểm này là lúc nên nói cho tên Nhị Khuyết này biết, hắn chính là Chu Tĩnh Sơn!
“Chu thúc thúc rất lợi hại,” Tô Mặc Tu nói, “Hắn là người ta sung bái nhất!"
Từ từ…… Thúc thúc?
Ngôn Cảnh Tắc cứng lại rồi.
Hắn nghe được cái gì? Tô Mặc Tu thế mà.… gọi Chu Tĩnh Sơn là thúc thúc?
“Ngươi là cháu trai của Chu tướng quân sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Trong trí nhớ nguyên chủ không có cháu trai lớn như vầy à nha!
Đại bộ phận nam nhân đều sẽ muốn triển lãm bản thân trước mặt người mình thích, Tô Mặc Tu nói: "Phụ thân ta là Tô Hành Dần, là huynh đệ kết bái với Chu tướng quân."
Mấy ngày nữa bọn họ sẽ phải trở về, sau khi trở về, Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn sẽ biết thân phận của y, nếu thế, bây giờ không cần phải gạt.
Thậm chí y còn định nói với Ngôn Cảnh Tắc y đã thi đậu cử nhân, võ nghệ cũng không tồi….
Thôi kiên nhẫn trước đã, lần sau lại nói.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Tô Hành Dần năm nay , so với nguyên chủ lớn hơn một vòng, nhưng quan hệ với nguyên chủ rất tốt, mà nguyên chủ đã từng gặp qua con cái của Tô Hành Dần rồi.
Ngôn Cảnh Tắc cẩn thận hồi tưởng lại, từ trong trí nhớ nguyên chủ tìm ra được, rất nhiều năm trước nguyên chủ đã gặp qua con thứ hai của Tô Hành Dần, đã đối diện với Tô Mặc Tu.
Vậy thì xấu hổ quá!
Hắn không ngại trâu già gặm cỏ non, nhưng Tô Mặc Tu không có ký ức trước kia, đối với một “thúc thúc” như hắn chắc chắn sẽ không được tự nhiên.
Đây chính là thế giới cổ đại một chút cũng không cởi mở, nếu Tô Mặc Tu băn khoăn trong lòng, bỏ chạy thì phải làm sao bây giờ?
Ngôn Cảnh Tắc có chút rối rắm, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, hắn nhoẻn miệng cười với Tô Mặc Tu: “Hóa ra ngươi là Tô tiểu tướng quân! Tô tướng quân giết rất nhiều người Nhung, ta vẫn luôn rất kính nể ông ấy!”
Hô hấp Tô Mặc Tu lại dồn dập lên: “Ta tên là Tô Mặc Tu, ngươi có thể gọi ta là Mặc Tu.”
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tên này rất êm tai…… Mặc Tu, ta biết vấn đề ta hỏi có khả năng sẽ hơi mạo muội, nhưng vẫn là muốn hỏi một chút, sao các ngươi lại giả thành người Nhung tới Khung Sơn?”
Tô Mặc Tu dời tầm mắt đi, vững vàng hô hấp lại, thấp giọng nói: “Có người hại Chu tướng quân, bọn ta là tới tìm chứng cứ.”
“Nhị thiếu……” Thái An kêu một tiếng, có chút không tán đồng.
Tô Mặc Tu liếc nhìn Thái An một cái, lại nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Hai ngày nữa chúng ta sẽ về Khung Nam thành, đến lúc đó ngươi có thể dưỡng thương ổn thỏa rồi.”
Tô Mặc Tu biết Thái An vì sao lại không tán đồng, chắc chắn là lo lắng Ngôn Cảnh Tắc là gián điệp của người Nhung linh tinh.
Nhưng cho dù Ngôn Cảnh Tắc là gián điệp người Nhung…… Chuyện Chu Tĩnh Sơn mất tích, người Nhung vốn chính là có nhúng tay, y có nói cũng không sao.
Còn việc Ngôn Cảnh Tắc có khả năng sẽ gây bất lợi với bọn họ….
Ngôn Cảnh Tắc bị thương thành như vậy, suy yếu như vậy, căn bản không có khả năng hại được bọn họ.
Những người này cảm thấy “Chu Tĩnh Sơn” đã chết? Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Chu tướng quân bị hại ư?”
“Mấy chuyện này ngươi không cần phải xen vào, cứ dưỡng thương đi.” Tô Mặc Tu không nhịn được sờ sờ đầu Ngôn Cảnh Tắc một chút.
Vậy mà bị sờ đầu…… Ngôn Cảnh Tắc lại hướng tới Tô Mặc Tu cười, khóe mắt đuôi mày, tất cả đều là tình ý, “Ta nghe ngươi, ta sẽ dưỡng thương.”
Tô Mặc Tu nói: “Ngươi uống thuốc trước đi, nghỉ ngơi một chút, chờ canh dê chín rồi, ta lại gọi ngươi.”
“Ngươi bồi ta trò chuyện đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Được.” Tô Mặc Tu luyến tiếc cự tuyệt Ngôn Cảnh Tắc, tất nhiên cái gì cũng đáp ứng.
Hai người cứ như vậy ngồi cùng nhau, uống thuốc nói chuyện.
Biểu cảm của Thái An càng ngày càng ngưng trọng, nhưng Tô Mặc Tu chỉ lo đến Ngôn Cảnh Tắc, cũng chưa chú ý tới ông.
Thái An hơi suy tư, ý bảo Trương Nhị Khuyết cùng mình ra ngoài tâm sự.
Trương Nhị Khuyết hàn huyên với Ngôn Cảnh Tắc vài câu rồi lại đi nhìn chằm chằm nồi thịt dê, căn bản không chú ý tới Thái An ám chỉ.
Thái An trừng mắt nhìn hắn một cái, duỗi tay đặt phía sau cổ hắn.
Trương Nhị Khuyết đột nhiên nhảy dựng lên: “Lạnh quá!”
Ánh mắt Thái An nhìn Trương Nhị Khuyết đã được coi là hung ác: “Ngươi cùng ta ra bên ngoài, nhặt ít củi lửa.”
Củi rõ ràng đủ dùng mà…… Trương Nhị Khuyết vừa định nói như vậy, đột nhiên ý thức được cái gì đó, ngoan ngoãn đi theo Thái An ra cửa.
“Lão Thái, ngươi có gì lời nói không thể nói với ta ở trong phòng sao?” Trương Nhị Khuyết ra bên ngoài rồi, lập tức mang mũ đỉnh nhọn của mình lên, rụt cổ lại.
“Nhị thiếu…… Sợ là coi trọng Ngôn Cảnh Tắc kia rồi!” Thái An thở dài.
“Gì?” Trương Nhị Khuyết không phản ứng lại kịp.
Thái An bèn đem tình huống mình quan sát được nói với hắn: “Nhị thiếu đối xử với Ngôn Cảnh Tắc kia rất đặc thù, tự mình bôi thuốc dốc lòng chiếu cố, hẳn là coi trọng hắn.”
“Sao có thể, đó là một nam nhân mà!” Trương Nhị Khuyết bị sợ ngây người.
“Nhị thiếu đã hai mươi hai, bên người vẫn luôn không có nữ nhân, y……” Thái An nhìn thoáng qua nhà bọn họ đang ở.
“Ngươi ngẫm lại xem, tối qua nếu ngươi đưa ra ý muốn dựa gần Nhị thiếu ngủ, Nhị thiếu có thể đồng ý sao? Nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, nhị thiếu đã đồng ý.”
Tuy Tô Mặc Tu không làm giá, theo chân bọn họ cùng ăn cùng ở, nhưng rốt cuộc hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ bất đồng, thân phận khác nhau cũng lớn, còn cách bọn họ một tầng.
Cái khác không nói, lúc bọn họ cảm thấy lạnh ôm nhau sưởi ấm, Tô Mặc Tu tuyệt đối sẽ không gia nhập.
Nhưng Tô Mặc Tu cùng với Ngôn Cảnh Tắc……
Trương Nhị Khuyết nói: “Tối hôm qua ta đi nhà xí, nhìn thấy bọn họ dựa gần, mặt đối mặt…… Không nghĩ tới nhị thiếu thế mà thích nam nhân! Nếu như việc này bị Tô tướng quân biết, Tô tướng quân nhất định rất tức giận!”
Trương Nhị Khuyết rối rắm đầy mặt, Thái An thở dài: “Bị Tô tướng quân biết là chuyện về sau…… Bây giờ ta chỉ sợ nhị thiếu chúi đầu vào, cuối cùng bị hại.”
Trương Nhị Khuyết nói: “Nhị thiếu có thể ăn mệt gì chứ?” Muốn bị hại cũng là Ngôn Cảnh Tắc kia bị hại!
Thái An hận sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Trương Nhị Khuyết một cái: “Nhị thiếu tuổi nhỏ, chưa trải qua chuyện gì, bị lừa tài lừa sắc thì làm sao bây giờ? Ngôn Cảnh Tắc kia thân phận không rõ!”
"Vậy ta đây đi đuổi Ngôn Cảnh Tắc đó đi?" Trương Nhị Khuyết lại hỏi.
“Đừng, Ngôn Cảnh Tắc đang bị trọng thương, còn phát sốt nữa, nếu thật đuổi hắn đi, nói không chừng hắn sẽ mất mạng ngay!” Thái An nói, không biết vì sao, ông không muốn thương tổn Ngôn Cảnh Tắc.
“Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ?” Trương Nhị Khuyết hỏi.
“Chúng ta nói thêm một chút cho nhị thiếu tỉnh, để y đừng rơi vào!" Thái An nói, “Ngôn Cảnh Tắc vì mạng sống nên mới câu dẫn nhị thiếu, đối với nhị thiếu chắc chắn không phải thật tình.”
Trương Nhị Khuyết vừa nghe, bèn nghĩ tới thuộc hạ nào đó của mình bị người ta lừa đến táng gia bại sản, đồ ngốc.
Không được, không thể để nhị thiếu bị người ta lừa!
Hai người thương lượng hồi lâu, lúc này mới trở về, sau đó bỗng thấy Tô Mặc Tu đang dịu dàng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc này chính là một đại nam nhân, một ngày trôi qua râu đã mọc ra một đoạn rồi, sao Nhị thiếu lại coi trọng hắn? Lòng Trương Nhị Khuyết tràn đầy rối rắm, đúng lúc này, có người nói: “Thịt dê chín rồi!”
Trương Nhị Khuyết không rảnh rối rắm nữa, ngay cả Thái An, cũng lập tức vây quanh nồi thịt.
Ăn no trước đã rồi lại nói!