Chung Tình - Chương
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Lưu Nhạc Nhan cảm thấy trước kia mắt mình mù rồi.
Cô tuyệt đối là não bị rút gân mới coi Cố Thời Hạo là thần tượng!
Gia hỏa này chính là một tên lưu manh!
A Tu cực cực khổ khổ chiếu cố hắn, hắn ngược lại, còn trái lại ăn vạ A Tu nhà cô!
Lưu Nhạc Nhan căm tức nhìn Ngôn Cảnh Tắc, cắn chặt răng: "Đạo diễn Cố, anh muốn A Tu chúng tôi chịu trách nhiệm như thế nào?"
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Làm bạn trai tôi."
Lúc hắn nói như vậy, nhìn Tô Mặc Tu, nhưng mà Tô Mặc Tu lại nhìn chằm chằm hắn, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên có hơi chột dạ.
Mà lúc này, Lưu Nhạc Nhan rốt cuộc bạo phát: "Anh tưởng bở!" Nếu là gác ở trước kia, đạo diễn Cố coi trọng Tô Mặc Tu, cô nhất định cực kỳ cao hứng, còn sẽ ở trước mặt Tô Mặc Tu nói lời hay cho đạo diễn Cố, nhưng đêm qua, cặp mắt kính hâm mộ của cô với đạo diễn Cố đã nát bét.
Đạo diễn Cố này chính là một tên quỷ háo sắc, cũng không biết quy tắc ngầm bao nhiêu người rồi, chỗ nào xứng với A Tu nhà bọn họ chứ!
Lại nói tiếp, Tề Kỳ dám thả ra tiếng gió nói gã muốn tham diễn phim của đạo diễn Cố diễn, còn lấy cho bọn họ một suất casting, có ý đồ dẫm bọn họ….
Có phải vì gã đã leo lên giường đạo diễn Cố rồi không?
"Đạo diễn Cố, chúng tôi trèo cao không nổi anh! Mời anh…… đi ra ngoài!" Nếu không phải không muốn đắc tội với người, Lưu Nhạc Nhan tuyệt đối sẽ nói "Cút".
Lúc này, Tô Mặc Tu cũng nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, biểu cảm lạnh lùng, tựa hồ định nói cái gì đó……
Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc nhảy dựng.
Có phải hắn diễn kịch quá mức rồi không, làm cho vợ bé nhỏ nhà hắn thật sự coi hắn là sắc lang?
"Tôi không ra đâu." Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn nhìn Lưu Nhạc Nhan đang nghiến răng nghiến lợi, ước chừng đã mắng mình đến máu chó đầy đầu trong lòng, đột nhiên cười lên.
Lưu Nhạc Nhan rốt cuộc nhịn không được, muốn mắng chửi người.
"Người đại diện này của cậu rất không tồi." Ngôn Cảnh Tắc giành trước Lưu Nhạc Nhan mở miệng, ngay sau đó đảo người một cái dựa vào sô pha, "Tối qua tôi bị người tính kế đút thuốc, trong phòng lại có người, nên mới chạy ra, còn không dám đi lung tung sợ dược tính phác tác, nên mới quấn lấy hai người….
Cảm ơn hai người đã hỗ trợ."
Lời thô tục Lưu Nhạc Nhan còn chưa ra khỏi miệng đã bị chắn trong cổ họng.
Ngôn Cảnh Tắc lại cười khổ một chút, dùng tay xoa nắn giữa mày của mình: "Xin lỗi, trước đó thử hai người vài lần."
Lưu Nhạc Nhan ngây ra: "Thử?"
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Cô sẽ không thật sự cho rằng chỉ cần có người leo lên giường tôi thì tôi sẽ để người đó đóng vai chính đấy chứ? Vậy trước đây khẩu vị của tôi nặng đến cỡ nào."
Lưu Nhạc Nhan nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, nhịn không được liền cười lên.
Cố Thời Hạo quay phim điện ảnh, cơ bản không có dương xuân bạch tuyết gì, thật ra còn rất gần sát tầng dưới chót xã hội, còn lấy mảng khôi hài là chính.
Chẳng hạn như bộ phim đầu tiên của hắn, diện mạo phú nhị đại kia tuy không tồi, nhưng ai nam chính học sinh sơ trung khác thì vừa đen vừa gầy, còn mặt mũi….
Trong đó một đứa mặt chữ điền còn mang theo khờ khốc, còn một đứa mặt nhọn, lại lấm la lấm lét không giống người tốt.
Hai đứa nhóc quay xong bộ phim kia đều vào giới giải trí, đứa trước chuyên diễn nông dân công nhân, đứa sau chuyên diễn vai ác pháo hôi.
Chỉ bằng diện mạo kia của bọn nó, chẳng sợ tất cả truyền thông đều nói bọn nó có kim chủ, cư dân mạng cũng không thèm tin.
Còn sau này, những phim điện ảnh mà Cố Thời Hạo quay.
Những phim trước đó Cố Thời Hạo quay tương đối bình thường không nói, chỉ nói hai phim doanh thu phòng vé hơn một tỷ kia, trong đó, vai chính của phim Đồ Gia Truyền là một ông lão.
Ông lão này tổng cộng dưỡng dục bốn người con, nhưng không ông dưỡng lão cho ông, bèn tung tin ra rằng ai dưỡng lão cho ông thì ông sẽ đem đồ gia truyền giá trị liên thành cho người đó, sau đó con cái thậm chí các thân thích khác tranh nhau nuôi ông, dẫn phát một loạt sự kiện làm người không biết nên khóc hay nên cười, lại phát hiện cái gọi là đồ gia truyền chỉ là giả.
Mọi người lại bỏ ông lão mà đi, chỉ có một người họ hàng xa nghèo khó thấy ông lão đáng thương, thu lưu ông lão, mà cuối cùng, ông lão thế mà thật sự lấy ra bảo vật giá trị liên thành cho người này….
Ông lão trong phim đã bảy tám chục tuổi, bốn người con còn có họ hàng xa đều là người trung niên, thật không thích hợp quy tắc ngầm.
Một phim điện ảnh khác là Phim Nhựa Hay Nhất, tuy kể về chuyện xưa trong giới giải trí, nhưng cũng không có tuấn nam mỹ nữ gì.
Phim điện ảnh này nói về một kẻ lừa đảo muốn lừa tiền một tên nhà giàu mới nổi, bèn nói mình là đạo diễn, bảo nhà giàu mới nổi đầu tư cho hắn, để hắn đi làm phim điện ảnh.
Hắn vẽ một cái bánh nướng lớn, nói sau khi phim đánh ra rồi có thể kiếm được bao nhiêu bao nhiêu đó, nhà giàu mới nổi bị hắn lừa tới rồi, nguyện ý đầu tư, nhưng ông ta không ngốc, bèn nói muốn đem đầu tư từng phần từng phần mà cấp cho kẻ lừa đảo.
Kẻ lừa đảo vì để lừa tiền nhiều hơn bèn bắt đầu ra dáng ra hình mà gầy dựng thành viên tổ chức đóng phim, kéo người khắp nơi vào đoàn phim.
Vì tiết kiệm tiền, kẻ lừa đảo từ diễn viên quần chúng chọn một mập mạp không có việc làm, sắp không có tiền ăn cơm làm nam chính.
Mập mạp này đặc biệt tự ti, chung quy cứ nói mình không được, kẻ lừa đảo sợ nhà giàu mới nổi phát hiện đoàn phim của mình là một âm mưu, nên vẫn luôn cổ vũ mập mạp này, nói cậu đặc biệt tuyệt vời, là là nam chính duy nhất trong cảm nhận của mình, bảo cậu nhất định phải tự tin.
Mập mạp được khích lệ, trước mặt nhà giàu mới nổi biểu hiện đặc biệt tự tin không nói, thế nhưng còn giảm béo thành công! Hóa ra cậu từng là một ngôi sao nhí nổi tiếng, sau này bị bệnh nên béo ra, không ai kêu cậu đóng phim nữa, lại không hiểu kĩ thuật khác còn không có bằng cấp, mới chỉ có thể đóng diễn viên quần chúng.
Kẻ lừa đảo lại tùy tiện tìm một biên kịch cầm kịch bản cầu người khắp nơi, không ai nhìn trúng về, sau một một trận cổ vũ, biên kịch này lấy ra một cái kịch bản đứng đầu.
Hắn còn lừa dối một thiếu nữ Smart, thiếu nữ kia rửa mặt sạch sẽ, thế mà lại đẹp như thiên tiên.
(đại loại như này)
……
Dưới sự cổ vũ của kẻ lừa đảo, nam chính biên kịch và thiếu nữ Smart đều trở nên thật tự tin, bọn họ được nhà giàu mới nổi tán thành, đoàn phim cứ như vậy bị kéo lên, bắt đầu quay phim bình thường.
Cố tình lúc này, nhà giàu mới nổi bị người khác lừa hết tiền còn bị đòi nợ, chỉ có thể trốn đến đoàn phim, chỉ nhờ vào phim đánh ra tới để ông ta xoay người.
Người ở đoàn làm phim dưới cổ vũ của kẻ lừa đảo, một đám như tiêm máu gà muốn biểu hiện cho thật tốt.
Kẻ lừa đảo vốn định cuốn tiền lẩn trốn, nhưng đối mặt tình huống này, cuối cùng không đi được, dưới nhiều mặt tác dụng, thế mà đánh ra một bộ phim điện ảnh hay, thu hoạch doanh thu phòng vé rất cao, đồng thời, còn có một giải thưởng là Phim nhựa hay nhất.
Hóa ra kẻ lừa đảo này thật sự là một đạo diễn, chỉ là trước kia đều theo ý tưởng của người khác mà quay, lấy tiền lương chứ chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.
Người nhà hắn sinh bệnh, hắn hạ quyết tâm muốn lừa một số tiền chữa bệnh cho người nhà, không nghĩ là trời xui đất khiến, thế mà dựa theo tâm ý của mình lại đánh ra một phim điện ảnh dốc hết lòng.
Bộ điện ảnh này, mỗi nhân vật đều đang trưởng thành, dốc lòng trộn lẫn nhiệt lệ, chua xót lại mang theo cười vui, là phim điện ảnh mà Lưu Nhạc Nhan thích nhất.
Nhưng trong đó cũng chỉ có thiếu nữ Smart kia hơi đẹp một chút….
Ờm, cô gái mà trong bộ phim này ai cũng thấy "đẹp" thật ra diện mạo rất bình thường, "đẹp như thiên tiên" chỉ là thiết lập nhân vật của cô ấy mà thôi.
Cô ấy có thể vào tổ làm phim vẫn là bởi vì người đầu tư lớn nhất cho bộ phim này là ba của cô ấy.
Cố Thời Hạo kiểu gì cũng không thể quy tắc ngầm cô ấy được!
Còn những phim khác của Cố Thời Hạo trên cơ bản đều là phong cách của hai phim này, dưa vẹo táo nứt gì cũng đều có cơ hội làm nam chính trong phim của hắn.
Cho nên, đạo diễn Cố thật sự không quá khả năng…… Là một tên cuồng ma quy tắc ngầm.
Lưu Nhạc Nhan nghĩ đến tình huống hôm qua đạo diễn Cố vào phòng bọn họ liền bắt đầu phun ra, lập tức tin lời Ngôn Cảnh Tắc nói: "Đạo diễn Cố, bọn họ thật quá đáng giận! Thế mà ám toán anh!"
"Đúng vậy," Ngôn Cảnh Tắc xoa xoa cái trán của mình, "Tôi trong mắt kẻ nào đó cứ như một con dê béo vậy, hận không thể lột da tôi ra ăn, còn luôn có người muốn leo lên giường tôi, tôi trốn cũng không kịp……"
Ngôn Cảnh Tắc một bên nói, một bên đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu có hơi thất thần, ánh mắt cũng chưa dừng trên người Ngôn Cảnh Tắc.
Thật ra Lưu Nhạc Nhan lại cười rộ lên: "Đạo diễn Cố, anh yên tâm! A Tu nhà tôi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này!"
Sao lại không làm chứ? Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc lần này biến thành u oán.
Tô Mặc Tu lại còn đang ảo não, ban nãy người này muốn làm bạn trai y, suýt chút nữa là y đáp ứng rồi, hóa ra đều là giả?
Y quả nhiên không quá giỏi lý giải ý của người khác.
Như vậy thật sự quá không xong!
Y là cái dạng này, có thể tìm được một nửa kia ư?
Có khi nào….
Dẫu y kiếm lời rất nhiều tiền rồi, cũng không ai thật lòng thích y không?
Tô Mặc Tu không nói một lời, ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt không tiêu cự.
Ngôn Cảnh Tắc có chút bất đắc dĩ mà thu hồi tầm mắt.
Lần này vợ bé nhỏ của hắn có hơi cao lãnh, không dễ tiếp xúc.
Có phải bởi vì…… vợ bé nhỏ của hắn lớn lên quá đẹp không?
Vợ bé nhỏ lớn lên đẹp trai như vậy, nhiều năm rồi chắc chắn có rất nhiều người thổ lộ với y hoặc mơ ước y.
Nếu vợ bé nhỏ coi hắn như đồ háo sắc, không muốn phản ứng hắn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cũng không sao, hắn sẽ biểu hiện thật tốt, vợ bé nhỏ sớm hay muộn cũng bị hắn bắt lấy!
Tô Mặc Tu không nói lời nào, Ngôn Cảnh Tắc bèn hàn huyên vài câu với Lưu Nhạc Nhan, thuận tiện biểu đạt cảm kích của mình.
"Đạo diễn Cố anh quá khách khí." Lưu Nhạc Nhan thụ sủng nhược kinh.
(受宠若惊 Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
"Đúng rồi, hai người tới bên này là có hoạt động gì sao?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
"Đạo diễn Cố, A Tu chúng tôi nhận được lời mời casting của anh." lúc Lưu Nhạc Nhan nói như vậy, có chút buồn bực —— đạo diễn Cố mời bọn họ, kết quả biểu hiện như là không biết chuyện này vậy, đây tính cái gì?
"Xin lỗi, chuyện mời casting tôi giao cho người khác đi làm, cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc mời ai." Ngôn Cảnh Tắc nói, nguyên chủ sử dụng ma túy đến choáng váng, đầu óc hồ đồ một cái, thế mà giao chuyện tuyển người casting giao cho trợ lý đã xúi giục hắn sử dụng ma túy.
"Không sao không sao." Lưu Nhạc Nhan thả lỏng lại, nhịn không được hỏi ra cáu hỏi mình muốn hỏi nhất, "Đạo diễn Cố, nghe nói anh muốn để Tề Kỳ diễn nam chính? Là thật sao?"
"Tề Kỳ?" Ngôn Cảnh Tắc nghi hoặc trong chốc lát, ngay sau đó nói, "Cậu ta là do nhà đầu tư đề cử, hẳn là tiểu tình nhân của nhà đầu tư, nhưng rốt cuộc có dùng cậu ta hay không thì còn chưa xác định."
Ở đời trước, nguyên chủ vì đầu tư, cuối cùng dùng Tề Kỳ.
Nguyên chủ tuổi chính thức trở thành đạo diễn, hiện tại đã tuổi.
Hai phim điện ảnh doanh thu phòng vé hơn một tỷ kia đều là hắn quay trước tuổi, sau đó, hắn vẫn luôn muốn siêu việt bản thân mình trước đó, nhưng làm sao cũng siêu việt không được.
Linh khí của hắn dường như đã hao hết.
Hắn rất nỗ lực, hắn muốn thay đổi, hắn đã chuẩn bị rất nhiều, những cũng không dùng được.
Hắn bắt đầu hoài nghi chính mình, lại có Chu Lịch Minh ở bên cạnh cố tình dẫn đường, nên hắn cảm thấy có phải bởi vì mình không giống như người khác, phải quay phim IP tìm đại minh tinh nên mới xuống dốc hay không.
Bộ phim điện ảnh IP này là Chu Lịch Minh giúp hắn liên hệ, kịch bản và nhà đầu tư của phim cũng đều là Chu Lịch Minh tìm.
Nhà đầu tư liều mạng nhét người vào đoàn phim, còn kịch bản…… Chu Lịch Minh nói bây giờ các cô gái đều thích cốt truyện có nữ chính, nam chính vì nữ chính mà hủy thiên diệt địa, bèn tính toán dựa theo Chu Lịch Minh đề cử, quay một bộ phim thần tượng tiên hiệp tình yêu tối thượng.
Hắn vì đón ý nói hùa người xem là nữ, quyết định quay phim điện ảnh như vậy, lại không biết loại tình tiết nam chính vì nữ chính, người nhà huynh đệ có thể tất cả đều không cần, vì cứu nữ chính còn hy sinh rất nhiều thứ khác, các cô gái bây giờ cũng không thích!
Ngoài ra, Tề Kỳ diễn vai nam chính kĩ thuật diễn bình thường không nói, còn thường thường không tới đoàn phim, minh tinh diễn vai nữ chính càng không cần phải nói --- cô gái đêm nay leo lên giường nguyên chủ kia, kĩ thuật diễn kém hơn Tề Kỳ, mặt còn là phẫu thuật!
Nguyên chủ đối mặt nam nữ diễn viên chính như vậy sinh không dậy nổi một tia hảo cảm, lại có thể quay ra được thứ gì?
Hơn nữa bởi vì nguyên chủ không để bụng, trợ lý tuyển vai phụ lung tung và hậu kỳ cắt nối biên tập rối loạn….
Cũng vì phim điện ảnh này mà cái mác tên tuổi của nguyên chủ hoàn toàn vỡ nát, rất nhiều người đều nói, nguyên chủ đã hết thời, quay không ra tác phẩm hay nữa.
Theo sát, nguyên chủ còn bị báo cảnh sát sử dụng ma túy buôn lậu ma túy, bị cảnh sát bắt đi!
Phim điện ảnh nát về đến nhà này bởi vậy mà toàn dân đều biết, nhưng tới cuối cùng, mặc kệ là nguyên chủ hay là người "bạn gái" của nguyên chủ hồi lâu kiêm diễn nữ chính đều bị mắng không chịu nổi, nhưng thật ra lại thành tựu cho Tề Kỳ.
So với những người khác, biểu hiện của gã trong phim xem như tốt, rất nhiều người đều cảm thấy, gã là bị nguyên chủ - vị đạo diễn sau khi sử dụng ma túy thì đầu óc không thanh tỉnh và nữ chính kéo chân sau, mới diễn không tốt.
Sau đó, Tề Kỳ phát triển càng ngày càng tốt.
Nhưng hiện tại, vô luận như thế nào Ngôn Cảnh Tắc cũng không thể để Tề Kỳ làm nam chính trong phim mới của mình được.
Hắn thậm chí không tính toán lại đi quay bộ phim điện ảnh lung tung rối loạn này.
Hắn có thời gian, làm cái gì không tốt, vì cái gì phải tốn trên trăm triệu đi quay một bộ tình yêu cảm động tam quan?
Nguyên chủ bản thân đã không am hiểu quay phim thể loại tình yêu, hắn là từ tầng dưới chót dã man sinh trưởng lên, am hiểu nhất chính là quay các nhân vật nhỏ vui buồn tan hợp, nếu như thế, thì không nên lấy ngắn tránh dài quay phim thần tượng tiên hiệp.
Nhưng phim vẫn là phải quay, casting cũng phải cast, còn nam chính….
Đương nhiên là muốn để cục cưng nhà hắn tới diễn rồi.
Ngôn Cảnh Tắc có ký ức hai đời của nguyên chủ, trong trí nhớ nguyên chủ đời trước không có Tô Mặc Tu tồn tại, đời mày thì lại có.
Nhưng nguyên chủ không xem gameshow, hiểu biết vs Tô Mặc Tu không nhiều lắm, cũng cũng chỉ có hai ấn tượng là "bình hoa" và "kỹ thuật diễn kém" thôi.
Bình hoa là chắc chắn, Tô Mặc Tu trước mắt thật sự rất đẹp, còn có một loại khí chất độc đáo, không dính bụi trần.
Còn kĩ thuật diễn kém….
Ngôn Cảnh Tắc không cảm thấy kĩ thuật diễn của Tô Mặc Tu sẽ kém.
A Tu nhà hắn thông minh như vậy, trước kia còn từng làm ảnh đế, dù ngay từ đầu kĩ thuật diễn không tốt, luyện luyện nhiều chắc chắn không thành vấn đề.
Ngôn Cảnh Tắc đối với bạn lữ mình có tin tưởng.
"Tề Kỳ là tình nhân của nhà đầu tư?" Lưu Nhạc Nhan kinh hô một tiếng, "Gã thế mà tìm kim chủ?" Tề Kỳ một bên tìm kim chủ một bên bôi nhọ Tô Mặc Tu có kim chủ, cũng quá không biết xấu hổ đi?!
"Cậu ta chính là tìm kim chủ nên tài nguyên mới tốt như vậy." Ngôn Cảnh Tắc đáp.
"Là nhà đầu tư nào? Ngại quá tôi có chút mạo muội……"
"Chính là nhà đầu tư lớn nhất, Vương tổng." Ngôn Cảnh Tắc không có ý giấu giếm, chuyện này kỳ thật rất nhiều người đều biết, trước đó Vương tổng mời nguyên chủ ăn cơm, còn ôm Tề Kỳ kính rượu nguyên chủ.
"Vương tổng không phải nam sao? Trời ạ!" Lưu Nhạc Nhan hít hà một hơi, "Trước kia tôi đã cảm thấy Tề Kỳ có hơi ẻo lả, không nghĩ tới gã thật là……"
Ngôn Cảnh Tắc ý tốt nhắc nhở một câu: "Vương tổng là nằm dưới."
Hắn không biết thuộc tính cụ thể của Tề Kỳ, nếu gã là thì tốt nhất, nếu gã là trai thẳng hoặc ….
Gặp gỡ Vương tổng cũng chỉ có thể rưng rưng làm công.
Lưu Nhạc Nhan: "……" Cô vẫn luôn cho rằng mình đã kiến thức qua rất nhiều, không nghĩ tới vẫn là quá đơn thuần.
Vương tổng hơn bốn mươi tuổi, bụng phệ, tóc thưa thớt, hóa ra……
Ngôn Cảnh Tắc không lưu tình chút nào mà tung các loại tin nóng, rất nhanh kéo gần lại quan hệ với Lưu Nhạc Nhan.
Tô Mặc Tu đột nhiên nói: "Đạo diễn Cố, casting mấy giờ bắt đầu?"
"Buổi sáng giờ mới bắt đầu." Ngôn Cảnh Tắc lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, "Còn lại một giờ…… A Tu, bữa sáng cậu muốn ăn cái gì?"
"A Tu sáng ăn sandwich chiên trứng, cà chua và sữa bò, đạo diễn Cố anh thì sao? Anh ăn cái gì? Tôi bảo người đưa lên."
"Cái gì cũng có thể, tôi không kén ăn." Ngôn Cảnh Tắc đáp.
"Vậy tôi tùy tiện gọi vậy." Lưu Nhạc Nhan nói, sau đó liền bắt đầu gọi điện thoại cho khách sạn điện thoại, bảo người đưa bữa sáng lên.
Cô chủ yếu dặn dò là bữa sáng của Tô Mặc Tu: "Một trứng chiên, hai miếng sandwich nướng, còn có một quả cà chua, trứng chiên chín hết, cà chua thì lấy cà chua lớn không lấy cà chua bi, không cần nước chấm, trừ cái này ra cái gì cũng không cần……"
Cô dặn dò xong, còn từ trong túi lấy ra một túi tương salad một hộp sữa bò, thấy Ngôn Cảnh Tắc nghi hoặc, bèn nói: "A Tu nhà tôi thích ăn tương salad này, còn có sữa bò của hãng này."
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy có điểm kỳ quái, chủ yếu là…… trước kia Tô Mặc Tu không thích ăn sandwich.
Nhưng mỗi lần đầu thai Tô Mặc Tu đều không quá giống nhau, này cũng không coi là cái gì.
Bữa sáng rất nhanh liền đưa tới, thừa dịp Lưu Nhạc Nhan đi lấy bữa sáng, Ngôn Cảnh Tắc ngồi vào bên người Tô Mặc Tu: "Chào cậu….
Sáng tôi dậy không có quần lót mặc, có cầm một cái từ chỗ cậu, cậu có để ý không?"
Nãy giờ Tô Mặc Tu vẫn luôn hơi thất thần, bây giờ mới lấy lại tinh thần, lại tốn chút thời gian mới lý giải được ý của Ngôn Cảnh Tắc.
Y luôn luôn không thích người khác động vào đồ của y, đồ bị người khác chạm qua có khả năng y bỏ luôn, nhưng hiện tại, y buột miệng thốt ra: "Không ngại."
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Tô Mặc Tu cảm thấy râu mọc ra tầm bốn đến năm mm trên mặt Ngôn Cảnh Tắc kia thật gợi cảm, lại nói: "Sau này anh không có quần lót mặc, cũng có thể tới lấy."
Tô Mặc Tu mặt than mặt nói loại lời câu dẫn người này, thật sự quá phạm quy!
Ngôn Cảnh Tắc có loại cảm giác bị moe tứ tung, nhịn không được thổi một hơi nhẹ vào lỗ tai Tô Mặc Tu: "Vậy lần sau tôi lại đến lấy quần lót em mặc nhé."
"Ừm," Tô Mặc Tu nghiêm túc gật đầu, "Nếu tôi không có, cũng mặc của anh." Bạn tốt sẽ xài chung một vài món đồ, y đem quần lót của mình cho đạo diễn Cố mặc, lại mặc quần lót của đạo diễn Cố, bọn họ hẳn chính là bạn bè rồi.
Ngôn Cảnh Tắc: "!!!" trước đó Tô Mặc Tu vẫn luôn không có biểu cảm gì, hắn còn tưởng rằng Tô Mặc Tu bởi vì hắn càn rỡ nên nổi giận, hóa ra cũng không có!
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: "Được, chúng ta mặc của nhau."
Tô Mặc Tu gật đầu đồng ý.
"Mặc cái gì?" Lưu Nhạc Nhan tiến vào, phía sau là người phục vụ đi theo đẩy toa ăn.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Tôi nói ăn xong bữa sáng thì phải đi về mặc quần áo."
"Đạo diễn Cố, bữa sáng của anh!" Lưu Nhạc Nhan đem bữa sáng bày ra, lại đem phần của Tô Mặc Tu đưa đến trước mặt Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu trước tiên dùng tương salad vẽ một cái hình vuông, lại vẽ giữa hình vuông một dấu chéo, tiếp theo đem trứng chiên và một miếng sandwich khác đặt lên, chậm rãi bắt đầu ăn miếng sandwich này.
Động tác y ăn rất chậm, ăn xong sandwich lại cầm lấy cà chua, cắn một ngụm đỉnh nhọn cà chua, sau đó từngvòng từng vòng theo chậm rãi ăn xuống.
Ăn xong cà chua, y lại bắt đầu uống sữa bò, thong thả ung dung, không nhanh không chậm.
Thật đáng yêu!
Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng mà ăn xong phần bữa sáng của mình, đứng dậy cáo từ.
Hắn phải đi về thay quần áo.
Hôm qua Ngôn Cảnh Tắc đã bẻ gãy thẻ phòng của mình, chỉ có thể tìm người của khách sạn đến mở cửa cho mình, mà khi hắn đi vào thì phát hiện phòng mình đã có người tới.
Cũng may người nọ không nhúc nhích va li hành lý của nguyên chủ.
Ngôn Cảnh Tắc mở rương hành lý ra, tìm một bộ quần áo mặc vào, lại lấy dao cạo râu ra cạo râu, một bên cạo một bên mở điện thoại trả lời các loại tin nhắn.
Hôm qua sau khi hắn đi vào thế giới này, trước tiên xóa đi tin tức nguyên chủ hẹn giờ đăng lên mạng, ý là di chúc nói Chu Lịch Minh hại hắn, lại đem tất cả ma túy trút xuống cống thoát nước, lúc này mới ra khỏi phòng, chuẩn bị đuổi cô minh tinh cầm thẻ phòng đến tìm hắn đi….
Đương nhiên, sau lại nhìn thấy Tô Mặc Tu, hắn liền không đi quản nữ minh tinh kia nữa, điện thoại tất nhiên cũng không rảnh xem.
Rất nhiều tin nhắn, có tự tiến cử muốn tham diễn phim mới của hắn, có đề cử diễn viên cho hắn, cũng có chúc mừng phim mới bắt đầu quay.
Ngoài ra, Chu Lịch Minh và Triệu Nghiên Quy cũng đều nhắn tin cho hắn.
Triệu Nghiên Quy trước tiên chúc hắn tìm được thích hợp diễn viên, còn Chu Lịch Minh, gửi một vài cảm tưởng với kịch bản lại đây.
Nếu ấn theo lời Chu Lịch Minh nói….
Vốn dĩ kịch bản đã rất không xong, sợ là sẽ trở nên càng không xong.
Ngôn Cảnh Tắc không để ý đến Chu Lịch Minh, nhưng trả lời tin nhắn cho Triệu Nghiên Quy một cái: "Lần này casting nhất định rất thành công, tôi tìm được Muse của tôi rồi!"
( vị Nữ Thần Muse trong thần thoại Hy Lạp là nguồn cảm hứng cho các nghệ sĩ từ thời cổ đại.
Còn gọi là thần nàng thơ)
Mười năm cuối cùng của nguyên chủ vào đời trước vẫn luôn điều tra Chu Lịch Minh, tìm được một ít chứng cứ Chu Lịch Minh hại hắn, nhưng những cái đó đều không có quan hệ với Triệu Nghiên Quy, nên lúc này Ngôn Cảnh Tắc cũng không giận chó đánh mèo lên Triệu Nghiên Quy.
Nhưng hắn muốn phân rõ giới hạn với Triệu Nghiên Quy.
Nói đến nguyên chủ và Triệu Nghiên Quy, hai người cũng đã ái muội năm năm, từ khi Triệu Nghiên Quy tuổi ái muội đến Triệu Nghiên Quy tuổi, chần chừ không đâm thủng tầng giấy cửa sổ kia, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc gửi tin nhắn, Triệu Nghiên Quy cũng không trả lời, Ngôn Cảnh Tắc cũng không thèm để ý, hắn thu thập bản thân xong đã đi xuống lầu, đi đến đại sảnh khách sạn nào đó.
Casting phim điện ảnh của hắn tiến hành ở chỗ này.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc qua đó, casting vẫn chưa bắt đầu, nhưng bên ngoài đã có rất nhiều người đang chờ, nhìn thấy hắn, những người này một đám đều rất kích động.
Ngôn Cảnh Tắc hướng tới bọn họ gật đầu mỉm cười, vào đại sảnh liền thấy tên trợ lý xúi giục mình sử dụng ma túy kia đang ngồi trên chủ vị, nói nói cười cười với biên kịch của bộ phim hắn sắp quay.
Hết chương .
- ------゚°° ゚゚°° ゚-------
Nhân dịp nói về phim điện ảnh và cái bộ "Phim nhựa hay nhất", tui có một bộ phim TVB tập giới thiệu cho mọi người, tên là "ĐOÀN LÀM PHIM BỊP BỢM", cá nhân tui thấy phim này kịch bản khá xuất sắc, dùng các thủ đoạn đóng phim để lừa đảo tài chính một cách ngoạn mục, phim cũng hài, nhân văn và ý nghĩa nữa.
Ai rảnh rỗi mùa dịch thì xem thử đi nà ƪ(‾.‾“)┐.