Lâm Đống Lương trở về trả phép, ngay ngày đầu tiên đã lập tức tiến cung cùng Scart, vừa vặn nhìn thấy hoàng đế bệ hạ cùng Nội Các “quần” nhau xong, biểu tình trên mặt chính là “chống ta thì chết”.
Cảm xúc Mặc Xá Lý rất táo bạo, y gỡ bỏ mặt nạ, long nhãn kim đồng đã biến thành hình trứng.
“Bệ hạ.” – Lâm Đống Lương khó xử nói – “Hôn sự của ngài không chỉ là chuyện của riêng cá nhân ngài… chung quy những phương diện cần đề cập đến còn rất nhiều…”
Mặc Xá Lý lạnh lùng nói:
“Cho nên muốn buộc ta ngay ngày mai phải sinh một đứa con ra sao?”
Lâm Đống Lương câm nín:
“…Không.”
Scart cư nhiên còn có tâm tư nói đùa:
“Tần Vân nếu sinh được thật thì đúng là có cách…”
“…” – Lâm Đống Lương không muốn để ý đến gã nữa.
Hoàng đế bệ hạ hiếm thấy không tự mình lái phi cơ xuất cung, Scart còn thấy có chút kỳ quái.
“Ở trong nhà.” – Mặc Xá Lý lãnh đạm giải thích. Ba người trận thế hạo đại, nếu là đi ra, tất sẽ có phi thuyền của đội hộ vệ Hoàng gia hộ tống, không qua vài giây, Vũ Trụ sẽ lập tức xuất hiện một đống bài viết kiểu như “Tam giác vàng khốc huyễn của hoàng thất”, “Nam nhân sắp kết hôn quả nhiên chú ý hình tượng”… linh tinh, bên trong chắc chắn đều là hình chụp cùng video của đội hộ vệ.
“Dư luận đã bị Trần Kiêu khống chế được.” – Mặc Xá Lý đem ipad ném cho Lâm Đống Lương – “Còn lại ngươi tới làm đi, up cái gì show ân ái chút, cần tài liệu gì ta cung cấp cho.”
“Vậy ngài phải đáp ứng ta, bệ hạ.” – Lâm Đống Lương hít sâu một hơi – “Ngài không thể tự mình ‘mang súng ra trận’.”
Biểu tình Mặc Xá Lý đơ một chút, cứng nhắc nói:
“Ta sẽ không để lộ nick.”
Lâm Đống Lương ngay cả kính ngữ cũng không dùng:
“Ngươi cũng không phải chưa từng bị lộ! Bài post đó tới giờ vẫn còn xếp hạng đầu! Lượt view đã sắp đạt đến một ức (..)rồi!” – Hắn nhanh chóng điều khiển ipad, tìm ra một bài viết có tiêu đề là [Các tiểu biểu tạp[]! Xem đi! Ta sẽ chinh phục thế giới!].
Mặc Xá Lý giãy dụa biện giải:
“…Lúc đó ta mới tuổi.”
“Ngài hiện cũng không khá hơn được bao nhiêu.” – Lâm Đống Lương bóp trán, hắn nhìn về phía hậu viện hoàng cung, đột nhiên đơ ra giống như bị đóng đinh tai chỗ.
“Làm sao vậy?” – Scart cùng nhìn qua, gã ngừng nửa ngày, mới không quá xác định hỏi – “Bệ hạ… Tần Vân ở trên phi cơ của ngài làm gì?”
“Còn có thể làm gì?” – Hoàng đế bệ hạ cảm thấy rất đương nhiên – “Đính kim cương a.”
Lâm Đống Lương: “…”
Mặc Xá Lý hùng hồn nói tiếp:
“Ta cho hắn tìm chút việc làm, lại nói Trọng Diễm cũng thích nữa.”
“…” – Scart há miệng thở dốc – “Bệ hạ… lão bà cùng hài tử không thể chiều như vậy.”
Tần Vân đang cố gắng đem phi cơ của Mặc Xá Lý làm thành phi cơ thổ hào kim hoàng gia, chờ đến lúc hắn nhìn thấy Lâm Đống Lương, nhân gia đã đứng bên dưới chờ nửa ngày.
Quốc vụ khanh đại nhân ngưỡng cổ chào hỏi:
“Muốn nghỉ ngơi mộtchút sao?”
“Hảo a.” – Tần Vân chậm rãi từ trên đỉnh phi cơ bò xuồng – “Ta gọi Thẩm Trác Phàm cùng đến nhé? Muốn uống trà sao?”
Thời điểm Thẩm Trác Phàm đến, lão quản gia Ba Kim vừa lúc chế xong một bình trà mới, bọn họ ba người dứt khoát đem bàn ghế chuyển xuống dưới đáy phi cơ, gió trời mát mẻ khô ráo, bóng cánh máy cự đại in trên nền cỏ, đem dương quang phân cách thành hai màu sáng tối tương phản.
“Scart tướng quân vẫn tốt sao?” – Tần Vân rót trà cho Lâm Đống Lương.
Lâm Đống Lương ôn hòa cười cười:
“Tên đó có thể nghỉ ngơi đương nhiên là tốt rồi, Tông cũng không có việc gì nghiêm trọng, Nguyên Bảo sẽ chiếu cố nó.”
Thân thể Thẩm Trác Phàm khôi phục không ít, bởi vì tình huống của cậu rất giống Tần Vân, cho nên Arthur cùng Mặc Xá Lý ngược lại là bồi dưỡng ra một loại ăn ý tinh tinh tương tích (ý tưởng lớn gặp nhau), vì thế Scart xui xẻo vừa lúc đụng trúng họng súng.
“Ta vì cái gì phải đi cùng các ngươi a?!” – Vũ khí của Scart là hai khẩu súng – “Ta rõ ràng là có Dẫn đường được không?!”
Kiếm của Arthur so với Mặc Xá Lý có hơi ngắn hơn, toàn thân kiếm màu ngân bạch, hắn đang chuẩn bị cắt đầu của một con hỏa diểm ngạc vừa chết xuống:
“Ngươi đang nói Lâm Đống Lương? – Công tước đại nhân ngả ngớn cười cười – “Cậu ta cho ngươi ngủ qua sao?”
“…’ – Scart có chút đuối – “Còn chưa… nhưng mà đây là do ta cự tuyệt!”
Mặc Xá Lý “xuy” một tiếng:
“Không ngủ đến chính là không ngủ đến, đừng tìm lí do ngụy biện chuyện mình ‘không được’.”
Scart: “…”
“Nói giống như ngươi ngủ rồi không bằng.” – Arthur liếc xéo hoàng đế bệ hạ – “Thời điểm ta yêu đương lăn giường ngươi còn không biết đang ở đâu kìa.”
Mặc Xá Lý lạnh lùng khinh bỉ nói:
“Có tác dụng cái rắm gì, lúc trước còn không phải bị người đá như thường.”
Arthur: “…”
Lâm Đống Lương cùng Thẩm Trác Phàm liên tục hắt xì vài cái, hại Tần Vân ngồi xem cũng cảm thấy mũi mình ngứa ngáy.
“Nhất định là có người đang nói xấu ta…” – Thẩm Trác Phàm nhỏ giọng thì thầm, cậu có một cái lưỡi mèo, bưng trà nóng nửa ngày không uống được ngụm nào, vẫn thổi không ngừng.
Tần Vân thật sự nhìn không được, giúp cậu đổi một ly nước đá.
Lâm Đống Lương bưng chén trà trên tay, y vừa nghe xong phương pháp giải trừ thôi miên của Thẩm Trác Phàm, thở dài:
“Ngươi rất xằng bậy, về sau đừng lại làm chuyện như vậy nữa biết không?”
Thẩm Trác Phàm nói:
“Lúc ấy nào có nghĩ được nhiều như vậy… củi khô lửa bốc, thiên lôi câu động địa hỏa…” – Cậu hồ nghi nhìn Lâm Đống Lương – “Ngươi và Scart không có sao?”
Lâm Đống Lương khụ khụ:
“Chúng ta tương đối… khắc chế.”
Tần Vân: “…” – Các ngươi show ân ái trước mặt một kẻ không phát được kết hợp nhiệt như vậy thật sự là chuyện tốt sao?
Kiếm Arthur nhẹ nhàng mà sắc bén, hắn và Mặc Xá Lý am hiểu cận chiến, một người có thể một mình xử lý một con hỏa diễm ngạc, liền tính là chưa chết hẳn, phía sau cũng Scart hỗ trợ bổ đao, tầm bắn của hai khẩu súng rất xa, tốc độ đổi băng đạn của gã là nhanh đến mắt thường cơ hồ không nhìn thấy được.
“Chúng ta nên giết thứ gì đó ăn được ấy.” – Scart đề nghị – “Chút nữa có thể lấp bụng.”
Mặc Xá Lý nhất thời không phản ứng lại đây:
“Ta mang theo dịch dinh dưỡng… chẳng lẽ các ngươi còn muốn nấu ăn?”
Biểu tình trên mặt của hai người kia chính là “Vì cái gì còn sẽ có Dẫn đường chọn ngươi.”
Arthur xách một con hoàng kim hải thỏ vừa bị Scart một súng bắn bể đầu, hắn hạ thấp người bắt đầu xử lý da lông, sau đó thuần thục đem thịt cắt thành từng miếng đều đều ra.
Thời điểm làm mấy việc này, Công tước đại nhân hoàn toàn không cảm thấy có chút ủy khuất nào, toàn thân đều tản ra khí tức dương dương tự đắc ta là giỏi nhất.
Mặc Xá Lý có chút không hiểu ra sao:
“Trong phủ của ngươi hình như cũng không nghèo đến độ thuê không nổi đầu bếp đi?”
“Ngươi thì biết cái gì?” – Arthur chọn một miếng thịt mềm vừa nướng chín ném vòa trong miệng – “Biết cái gì gọi là nhị thập tứ hiếu lão công sao? Đây chính là nguyên nhân vì sao ta đều lăn giường không biết bao nhiêu lần, mà ngươi vẫn còn đang trong giai đoạn hẹn hò.”
Mặc Xá Lý: “…”
Đương nhiên, Scart cũng không cam chịu yếu thế, tướng quân trẻ cư nhiên còn mang theo nước chấm bí chế bên người.
Mà hoàng đế bệ hạ nếm thử sau, biểu tình càng trở nên sâu không lường được…
Lâm Đống Lương lúc biết được Tần Vân biết nấu ăn, phi thường sửng sốt.
“Cũng không phải vấn đề gì lớn a.” – Tần Vân buồn cười nói – “Lúc ta còn ở mục trường đã biết nấu ăn rồi, sau này ra ngoài ở cũng là một mình, đương nhiên tay nghề sẽ không quá kém.”
“Thật sự là hiền thê lương mẫu…” – Thẩm Trác Phàm cảm khái – “Đầu bếp nhà Arthur còn nấu không ngon bằng hắn.”
Tần Vân kinh ngạc:
“Công tước biết nấu ăn?!”
“Biết a.” – Thẩm Trác Phàm gật đầu, hồi ức một phen – “Ta nhớ hình như Scart cũng biết…”
Lâm Đống Lương thừa nhận:
“Ảnh còn có thể khắc hoa và làm món nguội, nước chấm bí chế ăn đặc biệt ngon.”
Tần Vân: “…”
Lâm Đống Lương nói:
“Kỳ thật nếu là vào thời kỳ hòa bình, luôn là Dẫn đường chủ ngoại Lính gác chủ nội, chung quy lao động trí óc vẫn là nhiều hơn một chút.”
“Ngươi đêm nay kỳ thật cũng có thể thử xem xem.” – Lâm Đống Lương mỉm cười đề nghị – “Nói không chừng tay nghề của bệ hạ cũng không kém đâu?”
Tuy rằng Lâm Đống Lương nói vậy, nhưng đối với chuyện này, thái độ của Tần Vân vẫn là rất lý trí, đối phương dù sao cũng là hoàng đế, loại họa phong như nấu ăn này thấy thế nào cũng không thích hợp.
Thẳng đến nửa đêm, Mặc Xá Lý đột nhiên đề nghị muốn làm đồ ăn khuya, Tần Vân mới giật mình nghĩ lúc trước mình thật sự quá ngây thơ rồi.
Tinh thần phấn đấu trở thành nhị thập tứ hiếu lão công của hoàng đế bệ hạ vô cùng nhiệt tình…
Tần Vân giả vờ giải vịt “trang trọng” xem thực đơn nửa ngày, cuối cùng quyết định nói:
“Ta vẫn là muốn ăn sủi cảo.”
“Không cần cái khác sao?” – Mặc Xá Lý có chút tiếc nuối nói – “Sủi cảo có phải quá đơn giản rồi không.”
Tần Vân tận lực khiến mặt mình nhìn có vẻ vô cùng chân thành:
“Ta thật sự thật sự phi thường thích ăn sủi cảo.”
Mặc Xá Lý nhíu mày, bày ra một bộ ‘Thật là không có biện pháp với ngươi’, xoay người vào phòng bếp bắt đầu nhào bột làm da sủi cảo.
Cuối cùng mới làm được bốn tấm da sủi cảo, chày cán bột lại gãy mất bốn cây…
Tần Vân: “…”
“…” – Sắc mặt Mặc Xá Lý có chút khó coi – “Ta kỳ thật am hiểu những món khác, làm cái này khí lực không có biện pháp khống chế tốt.”
Tần Vân nhịn cười nói:
“Không có việc gì, bốn cái thì bốn cái đi.”
Kết quả chờ đến khi trời sắp sáng, bốn cái sủi cảo mới nấu xong, Tần Vân cắn miếng đầu tiên mới phát hiện cư nhiên là nhân ngọt.
“Ngọt ngào mật mật.” – Mặc Xá Lý xị mặt giải thích – “Vốn đang muốn làm ân ân ái ái đâu.” – Hoàng đế có chút buồn bực lúng túng nói – “Chày cán bột đều bị bẻ gãy.”
Tần Vân nói không ra lời, hắn cảm giác nhân bánh trong miệng đều ngọt đến tan chảy, theo cổ họng xuống đấn tận trong lòng.
[] 小婊砸 (xiǎo biǎo zá) là một lời mắng chửi nhưng không có ý xấu, giống như nói đùa mà thôi. Cứ tưởng tượng là mắng “thằng khỉ gió/con khỉ” đi nhưng nghĩa của từ trên nặng hơn nhiều, mình xin phép hổng dịch:))) [Trích chú thích từ FP Bính Mạt Đảng của Tô Du Bính]