Chung Tình

chương 52: liêu nguyên [3]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi đoàn người Lâm Đống Lương đuổi tới chủ hạm, hội nghị khẩn cấp Tần Vân tổ chức đã hoàn tất, nguyên bản thủ tướng đại nhân rất lo lắng sẽ xảy ra tình trạng quần long vô chủ yêu ma loạn vũ gì gì đó, nhưng lại hoàn toàn không xuất hiện. Tristana đã thay xong chiến phục, đang điều chỉnh lại một khẩu súng lục cỡ nhỏ.

Trần Kiêu chờ đợi đến mất kiên nhẫn:

“Ngươi ra tiền tuyến sao còn nhiều chuyện như vậy, đừng nói với ta ngươi còn muốn trang điểm nữa đó.”

Tristana trừng mắt nhìn gã một cái, chỉ chỉ mặt mình:

“Ta là tố nhan! Thiên sinh lệ chất!”

Trần Kiêu một bộ ‘Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó’, gã thấy Lâm Đống Lương lại đây, lên tiếng chào hỏi:

“Đến rồi?”

Thủ tướng đại nhân: “…”.

Tristana chen chen mi, có chút đắc ý nói:

“Đừng coi thường vương hậu điện hạ nhà chúng ta.”

Thẩm Trác Phàm không thấy có gì bất ngờ, cậu rõ ràng ưu thế của Tần Vân, bất quá cũng không phải không hiếu kì, mới hỏi Trần Kiêu:

“Điện hạ nói gì vậy?”

“Hắn chỉ nói một câu.” – Trần Kiêu nhớ lại – “Hắn nói, bất luận các ngươi từ đâu đến đây, địa vị công huân trong quá khứ như thế nào, các ngươi chỉ cần chứng minh bản thân mình trên chiến trường, chứng minh các ngươi yêu sâu sắc mảnh đất dưới chân các ngươi. Giờ khắc này…”

“Giờ khắc này, thứ các ngươi nguyện trung thành không phải là đế quốc.” – Tristana tiếp lời Lính gác của mình, ánh mắt nàng sáng ngời mĩ lệ – “Các ngươi nguyện trung thành là tâm của chính các ngươi.”

Arthur trầm mặc trong chốc lát, nở nụ cười:

“Hắn nói không sai, chẳng những tránh được thân phận Dẫn đường cấp thấp xấu hổ, còn cổ vũ thêm sĩ khí.”

Lâm Đống Lương thở dài:

“Thật sự là… một câu nói tràn đầy lực lượng và trí tuệ. Đổi lại là ta, không nhất định sẽ có được hiệu quả như vậy.”

“Tư tưởng của chính khách các ngươi quá phức tạp.” – Tristana cau mũi, nàng đứng lên, dáng người thướt tha lại không mất vẻ anh tư hiên ngang – “Anh hùng không hỏi xuất thân, là nam nhân thì nên ở trên chiến trường chiến đấu nung sôi nhiệt huyết, thu phục lãnh địa đã mất, bảo vệ cương thổ quê nhà.”

Scart tán đồng huýt sáo chọc tất cả mọi người nở nụ cười.

Tần Vân thay xong chế phục thành chiến phục, vừa đi ra khoang thuyền đã nghe tiếng cười rộn rã, hắn có chút không hiểu ra sao:

“Các ngươi đến rồi? Cười cái gì vậy?”

“Không có gì.” – Thẩm Trác Phàm vẫy tay, thu hồi nụ cười – “Bố trí chiến lược làm xong rồi sao? Ngươi tính toán thế nào?”

Nói đến đây, Tần Vân cũng nghiêm túc lại:

“Trước kia vì người khác nhìn không thấy Trọng Diễm nên không dễ bắt được nó, nhưng tình huống hiện nay lại khó mà đoán trước được. Tinh thần hệ một khi bị bắt, chủ nhân cũng sẽ nhận được ảnh hưởng, ta phải mau chóng cứu Tê Chiếu ra, cho nên không thể kéo dài được.”

Scart hiểu ý hắn:

“Ý của ngươi là toàn tuyến tiếp cận, ép đối phương nghênh chiến?”

“Đúng vậy.” – Tần Vân gật đầu, hắn nhìn về phía Arthur – “Công Tước và Scart tướng quân suất lĩnh toàn thể quân hạm tiếp cận địch ta, Trần Kiêu và Ryan tướng quân phụ trách đột tập cứu Tê Chiếu và Bích Ty.”

Lâm Đống Lương trầm ngâm:

“Ba người đột tập có khả năng là không đủ, ta và Thẩm Trác Phàm phối hợp với ngươi, năm mục tiêu càng dễ đánh lạc hướng đối phương.”

Tần Vân nhíu mày, hắn vừa định cự tuyệt, đã bị Thẩm Trác Phàm đấm lên vai một quyền.

“Chúng ta là huynh đệ, cũng là chiến hữu.” – Cậu chỉ chỉ ngực Tần Vân – “Giao phía sau lưng ngươi cho ta, đừng cự tuyệt.”

Tần Vân há há miệng, lại phát hiện mình không nói nên lời, chỉ có thể siết chặt lấy bàn tay Thẩm Trác Phàm, đụng đụng bả vai đối phương.

Bầu trời Olympus rất ít khi có thể thấy thái dương, cả ngày đều u ám, phân không rõ là bình minh hay hoàng hôn. Mặc Xá Lý ngẩng đầu nhìn một lát, triệu Trọng Diễm ra ngay tại cửa phòng thí nghiệm.

Trên cổ cự long mang theo cái vòng cổ Toothless đầu tiên Tần Vân làm cho nó, Bích Ty nhìn thấy, nhịn không được nở nụ cười.

“Ngươi rất thích cái này sao?” – Bích Ty sờ sờ đầu bự nó đưa tới – “Tiểu Vân Bảo còn có thể làm ra thứ xinh đẹp hơn cái này nhiều, chờ ngươi về lại bảo hắn làm cho ngươi.”

Trọng Diễm quay phắt đầu ra sau, hai mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm Mặc Xá Lý, phẩy phẩy cánh một chút, cảm xúc hơi kích động.

Mặc Xá Lý trầm mặc, lát sau mới lạnh lùng nói:

“Trước kia làm rất nhiều rồi, ngươi đã xài hết đâu, khỏi phải mơ tưởng.”

Cự long làm bộ mặt như lã chã chực khóc.

Mặc Xá Lý không mềm lòng chút nào, kết quả giây tiếp theo Trọng Diễm liền nằm vật ra đất, bụng hướng lên trời, vung vẩy bốn cái chân ngắn, nước mắt rơi xuống ào ào như mưa.

Mặc Xá Lý: “…”

Bích Ty câm nín:

“…Thói quen khóc lóc om sòm nhõng nha nhõng nhẽo lúc bố mẹ không mua đồ chơi cho thế này là học từ ai vậy?”

Mặc Xá Lý đương nhiên không thể nói là bị Tần Vân chiều ra, đành làm bộ mặt lãnh khốc trực tiếp đi lên đạp cự long mấy đá ngay mông. Trọng Diễm ăn đau lại không dám làm càn, thút tha thút thít đi theo phía sau hoàng đế.

Trong phòng thí nghiệm không một bóng người, Bích Ty liếc mắt liền nhìn thấy thi thể Hạ Lộ đặt ở chính giữa phòng, nàng nôn nóng tiến lên vài bước, lại đột ngột cứng lại tại chỗ.

Mặc Xá Lý đứng phía sau nàng, tận mắt chứng kiến g ngực phụ thân mình bị xé ra.

Trọng Diễm bay giữa không trung, nó nhịn không được tiến sát lại, củng củng bả vai Bích Ty như đang an ủi, Mặc Xá Lý hít sâu một hơi, y cau mày, ngữ khí lo lắng hô tên nàng:

“Bích Ty…”

Vừa dứt lời, nóc phòng thí nghiệm đột nhiên lóe lên huỳnh quang, Mặc Xá Lý giận dữ hét:

“Cẩn thận!”

Y bất chấp Trọng Diễm, nhào qua ôm Bích Ty lăn đến một bên.

Trọng Diễm phát ra tiếng long ngâm vang dội, g giam duy độ cự đại đem cự long nhốt ở bên trong.

Thân ảnh Kyle xuất hiện trên đài thực nghiệm, một góc y bào của hắn như bị hắc vụ nhiễm lên, cả người lại trắng bệch như giấy.

“Hoan nghênh đến với Olympus.” – Ngón tay hắn búng nhẹ, bên trong g giam duy độ chợt có vạn tia lôi quang nổ tung, cự dực của Trọng Diễm bị cắt đến da tróc thịt bong, cự long rên rỉ tung người va vào lung trụ (g giam).

Mặc Xá Lý một tay che long nhãn, một tay chậm rãi bảo hộ Bích Ty phía sau. Kyle nhíu mày, hắn không nghĩ tới tinh thần hệ đã bị công kích nặng như vậy mà đối phương vẫn còn sức để đứng thẳng.

Trọng Diễm ghé vào đáy g giam, tận lực dùng cự dực bao lấy cơ thể mình, tiếng kêu của nó càng ngày càng yếu, mở to hai mắt nhìn Mặc Xá Lý.

“Ngài thật sự là một vị Lính gác cường hãn (mạnh mẽ), bệ hạ.” – Kyle khẽ cười, hắn biết Mặc Xá Lý hiện tại không công kích được mình, mà Bích Ty cũng chỉ là một Dẫn đường S, không hề có lực uy hiếp.

Kyle nắm trong tay một ống nghiệm bị che kín, nhẹ nhàng lay lay:

“Ta vừa mới mở ra, kiểm tra gene bên trong, kết quả cũng sắp có rồi đây, muốn cùng nhau xem chung không?”

“Ngươi đến cùng muốn gene của Thần cấp Lính gác làm cái gì?” – Bích Ty ôm chặt lấy Mặc Xá Lý đã sắp ngã xuống, nàng phẫn nộ đến mức cả người đều run rẩy.

Kyle nhìn nàng một cái:

“Bích Ty a di, ngươi có lẽ không nhớ được ta, nhưng ta lại biết ngươi. Từ khi ngươi trốn về đế quốc, thực nghiệm Thần cấp của Olympus cơ hồ bị tê liệt, mãi đến hai năm gần đây chúng ta mới tra ra nguyên nhân năm đó vì sao ngươi muốn hủy phòng thí nghiệm.”

“Chỉ là một người thường có gene Thần cấp cùng với một Dẫn đường S lại có thể dựng dục được Thần cấp, như vậy nếu ta dùng % gene Thần cấp Dẫn đường kết hợp với % gene Thần cấp Lính gác, thì sẽ sinh ra một quái vật mạnh đến thế nào đây?” – Thần sắc Kyle dần trở nên điên cuồng – “Olympus sẽ chân chính trở thành vùng đất của thần. Chỉ đáng tiếc là…” – Hắn khinh thường nhìn về phía Mặc Xá Lý – “Bên cạnh ngài rõ ràng có Thần cấp Dẫn đường, lại không chịu dùng phương pháp này. Gene đế quốc đã được định trước sẽ trở nên bình phàm, khó mà tiến hóa.”

Bích Ty cắn răng nói:

“Ngươi hoàn toàn điên rồi.”

Kyle khẽ hừ một tiếng, ngón tay hắn điểm điểm lên máy xét nghiệm gene bên cạnh, ánh mắt ẩn ẩn lộ ra hưng phấn:

“Các ngươi hẳn là nên cảm tạ ta đã tìm ra mẫu gene Thần cấp Lính gác cuối cùng này.”

Màn hình D nổi giữa không trung, mẫu gene mang hình xoắn ốc một lần nữa được sắp xếp lại, biểu tình vốn thả lỏng củaKyle dần dần khẩn trương lên, hắn nhìn kết quả trên máy quét vô số lần, theo hình ảnh trên tài liệu dần dần rõ ràng, Kyle lại càng nhíu chặt mi phong (chân mày).

“Sao có thể…” – Hắn lẩm bẩm nói.

Bích Ty đứng dưới quầng sáng, nàng không dám tin nhìn màn hình D hiện ra một phần tài liệu có hình ảnh giống mình như đúc.

“Đế vương Y Tát chỉ hợp táng với ái nhân của mình.” – Mặc Xá Lý đột nhiên nói, y nhìn về phía Hạ Lộ nằm trên đài phẫu thuật – “Phụ thân ta giấu kín nhất sinh chí ái ở trong lòng, đến chết cũng không nói ra khỏi miệng.”

Hoàng đế trẻ đứng dậy, cự long trong g giam duy độ nhè nhẹ giật giật hai cánh. Lúc Kyle phát hiện ra bất thường, tròng mắt Bích Ty đã hoàn toàn nhuốm đẫm một màu bạc, Hắc Châu đứng ở bên người nàng, móng trước tuấn mã cào nhẹ, hí lên vang dội.

“Không biết tự lượng sức mình!” – Kyle khinh miệt nói – “Chỉ là một Dẫn đường S cũng vọng tưởng muốn khống chế ta?!”

Sắc mặt Bích Ty tái nhợt, mồ hôi theo hai bên má chảy xuống cằm, nàng kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười đầy suy yếu:

“Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, không thử xem, sao mà biết được?”

Đồng tử Kyle đột nhiên co lại, tinh thần lực của Bích Ty thế nhưng lại hóa thành vô số mũi tên bạc, phô thiên cái địa thổi quét về phía hắn.

Mặc Xá Lý thừa cơ dùng hết toàn lực nâng lên long lân, mũi kiếm hung hăng chém mạnh về phía g giam.

“Tới đây a!” – Mặc Xá Lý giận dữ hét – “Trọng Diễm!”

Cự long ra sức vung lên hai cánh chằng chịt vết thương, đâm nát lung trụ, long ngâm trầm vang xuyên qua thiên địa. Mặc Xá Lý rút ra long lân nhảy lên lưng Trọng Diễm, cự long buông cánh lao về phía Kyle…

Qư qư qư щ(ಥДಥщ) gần hoàn rồi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio