Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Lương nghĩ Tiết Tiểu Tần không biết nói gì nên anh nói tiếp: “Bổn lão gia đã bỏ ra một số bạc lớn để mua em về, sao em có thể không nể mặt tôi? Kêu em hát một khúc thì em một mực từ chối, hay là muốn trở về cái gánh hát ăn thịt người đó hử?”

Tiết Tiểu Tần: “??”

Thấy vẻ mặt Tiết Tiểu Tần vẫn mờ mịt như trước, khóe miệng Hoắc Lương hơi cong lên, Hoắc Lương lúc ôn hòa và anh của ngày thường lạnh lùng thực sự không giống. Trong chớp mắt, Tiết Tiểu Tần cảm thấy Hoắc Lương thật sự chính là vị lão gia có tiền ở xã hội cũ, còn cô là con hát được anh mua về.

“Nếu không muốn nếm đau khổ thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, biết không?”

Tiết Tiểu Tần bị anh đẩy một cái, rời khỏi bắp đùi của anh. Nhưng cô hoàn toàn không biết nên diễn tiếp như thế nào! Cô căn bản không có tế bào diễn kịch, cho nên bây giờ cô… Cầu xin tha thứ hay là phản kháng? Rốt cuộc tuồng này nên diễn như thế nào? Tiết Tiểu Tần ngu ngơ, đôi mắt đẹp chớp chớp.

Nhưng ngỡ ngàng của cô lại bị Hoắc Lương hiểu lầm thành phản kháng, anh cảm thấy cần phải dạy dỗ cho cô một bài học, cô mới biết cái gì gọi là nghe lời.

Kế tiếp là một trận trời đất quay cuồng, Tiết Tiểu Tần phát hiện mình bị Hoắc Lương kéo lên giường lớn mềm mại, nằm sấp ở đó. Trong lòng cô bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành…

Quả nhiên, Hoắc Lương nhanh chóng lột quần cô, cư nhiên —-

Tiết Tiểu Tần vừa xấu hổ lại giận dữ không thôi: “Hoắc Lương cái tên khốn kiếp nhà anh! Anh dám đánh mông em!” A a a a a cô lớn từng tuổi này chưa từng bị đánh vào mông đấy! Cô muốn cắn chết Hoắc Lương!

Nếu là bình thường, đương nhiên Hoắc Lương sẽ không đánh cô, lại càng không cố chấp khi nghe cô mắng. Chẳng qua… hình như anh diễn quá sâu, Hoắc Lương đóng vai đại lão gia phải lòng cô đào xinh đẹp nhưng không được nàng đáp lại, cho nên ép bức con gái nhà lành… diễn thật sống động. Ban đầu, Tiết Tiểu Tần vẫn còn hơi sức mắng chửi, nhưng tới khi mông bị đánh nóng rát, nước mắt ào ào rơi xuống cô không thể làm gì khác ngoài cầu xin tha thứ.

Đã đồng ý với người ta thì phải làm cho được, cô mà không diễn thì rất phiền toái.

“Lão… lão gia!” Lúc gọi Hoắc Lương như thế, Tiết Tiểu Tần cảm thấy thế giới nội tâm của mình hoàn toàn sụp đổ, xấu hổ không thôi. Cái mông nhỏ của cô còn phơi trong không khí. Tuy Hoắc Lương không dùng sức, nhưng đánh nhiều như vậy không cảm thấy rát mới lạ đó: “Em, em hát cho anh là được chứ gì!” Câu nói sau cùng không một chút tình cảm, thay vì nói thỏa hiệp chẳng thà nói là oán giận.

Hoắc lão gia nghe thế mới chịu ngừng tay, nghiêm túc nói: “Ai cho em lá gan hử? Dám không xưng nô tỳ trước mặt của tôi!”

Anh đừng có quá đáng nhé! Tiết Tiểu Tần nghiến răng nghiến lợi… Ba giây sau cô nàng nào đó lập tức như lê hoa đái vũ, cười duyên: “Không phải lão gia thích người ta lắm sao? Nếu thích em, sao lão gia nỡ lòng bắt người ta làm nô tỳ?”

Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Cô học theo kinh nghiệm xem vô số phim và tiểu thuyết, cũng chẳng để ý đến cái mông trần, vươn tay ôm cổ Hoắc Lương, chủ động hôn lên bờ môi mỏng của anh một cái. Vừa rồi, cô có chút tức giận nhưng bây giờ nhìn gương mặt tuấn tú của Hoắc Lương, Tiết Tiểu Tần lập tức đầu hàng. Nếu như trốn không thoát thì phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thôi, đó mới là cách làm của người thông minh! Cô liếm liếm cánh môi khô ráo, nói với Hoắc Lương: “Lẽ nào lão gia không thật lòng với người ta? Lão gia đã có thê thiếp rồi ư?” Nói đến đây, Tiết Tiểu Tần chợt cảm thấy khó chịu, che mặt giả khóc: “Nếu như lão gia đã chẳng thật lòng với em, sao lão gia còn vất vả dẫn em từ gánh hát về đây làm gì?!”

Hoắc Lương ngây người vài giây mới kéo Tiết Tiểu Tần ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng cô, an ủi: “Lần đầu tiên gặp em, tôi đã yêu em rồi. Bằng không làm sao tôi thà tán gia bại sản cũng muốn đưa em về nhà? Nhưng trong lòng em chẳng có ai, càng không chịu theo anh, anh đã chờ em thật lâu. Tích tụ trong lòng khó tan, nếu em sớm bằng lòng theo tôi, chúng ta đã kết hôn thành vợ chồng từ lâu rồi.”

Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, vì sao mấy lời này nghe quen tai như vậy? Ớ! Đây chẳng phải là cảm giác của Hoắc Lương đối với cô ở trong hiện thực hay sao? Không có lửa làm sao có khói, chứng vọng tưởng của anh chắc chắn có căn cứ. Vì vậy, cô thử trả lời: “Cũng không phải em không muốn làm vợ chồng với anh, chỉ tại anh chưa đủ thẳng thắn thành khẩn chứ bộ. Thích em sao không nói? Làm sao em biết anh thật lòng hay giả dối?” Nói xong, cô cảm thấy buồn nôn quá.

Hoắc Lương hoàn toàn nhập vai, anh si mê hôn lên trán cô từng chút một… Ánh mắt say mê mà cố chấp khiến cho Tiết Tiểu Tần cảm thấy chua xót.

Cô biết, mấy năm Hoắc Lương sống ở nước ngoài anh luôn nhớ đến cô. Nhưng ở trước mặt cô, Hoắc Lương rất biết cách khắc chế lý trí của bản thân, cho dù trong lòng rất muốn cũng không thể hiện ra ngoài. Tiết Tiểu Tần không biết, khi Hoắc Lương thật sự bỏ hết ngụy trang cùng lo lắng, cả người hoàn toàn buông lỏng thì anh mắt nhìn cô mới như thế.

Tình yêu thuần túy, cuồng dại không một chút tạp chất. Phảng phất như trên thế gian này, trong mắt cùng trái tim chỉ có thể chứa mỗi mình cô.

Cô là ánh sáng, là tín ngưỡng, là duy nhất.

Tiết Tiểu Tần hơi run, tình yêu mãnh liệt như vậy làm cho cô cảm thấy có chút lo lắng. Cô không biết bản thân có thể giúp Hoắc Lương chữa hết bệnh hay không, ngộ nhỡ sau này anh phát hiện cô căn bản không đủ sức chữa bệnh cho anh thì sao? Nếu ngày sau cô không giúp được gì cho anh, như vậy chẳng phải cô không xứng với tình yêu của anh hay sao? Ánh mắt hốt hoảng của Tiết Tiểu Tần không trốn khỏi sự chú ý của Hoắc Lương. Nơi nào có cô, tầm mắt của anh chỉ tập trung trên người của cô: “Vì sao em không lời nào? Có phải em muốn rời khỏi tôi hay không? Có phải em muốn trở lại gánh hát, tiếp tục làm kiếp sống con hát?”

Tiết Tiểu Tần lắc đầu phủ nhận: “Đều không phải! Mấy khúc nhạc kia đều đã hát cho người khác nghe hết rồi, em đang suy nghĩ xem có bài nào chưa hát để hát cho mình anh nghe.” Ngoài miệng thì nói vậy, chứ trong lòng Tiết Tiểu Tần đang cầu nguyện Hoắc Lương đừng kêu cô hát nữa. Anh ngàn vạn lần đừng yêu cầu cô phải hát, bởi vì… Ngũ âm của cô không đầy đủ.

Đây là niềm đau chôn giấu của Tiết Tiểu Tần. Từ bé đến lớn, cô học cái gì cũng tốt, thành tích tốt, bộ dạng xinh đẹp lại có khí chất khiến mọi người yêu thích. Nhưng chỉ có duy nhất một khuyết điểm trí mạng chính là… Hát lạc điệu. Lúc học tiểu học, trường tổ chức thi hợp ca giữa các lớp, cô vĩnh viễn là người chỉ huy. Cô giáo không bao giờ dám cho cô gia nhập vào nhóm hát, bởi vì cô còn có một khả năng kỳ lạ đó chính là làm cho người khác hát lạc giọng. Một lớp gồm sáu mươi học sinh tiểu học, một mình Tiết Tiểu Tần có thể làm cho năm mươi chín bạn học khác hát lạc giọng theo.

Rõ ràng giọng nói rất ngọt ngào, giọng làm nũng có thể khiến người khác mềm cả xương, khi tức giận thì âm vang mạnh mẽ đầy nội lực, ấy vậy mà lại không thể hát được. Thời đại học, lần đầu tiên tổ chức tiệc liên hoan, sau khi cơm nước no say mọi người rủ nhau đu KTV, tiếp đó các bạn nam sinh ồn ào đòi hoa hậu của lớp hát. Thịnh tình của mọi người Tiết Tiểu Tần không thể từ chối, hơn nữa đã rất lâu cô không hát hò, cổ họng có chút ngứa, rất muốn hát.

Các bạn nam sinh mắt ứa tim hồng nhìn đóa hoa xinh đẹp của lớp cầm mic lên, nghĩ bụng sắp sửa được nghe thanh âm đẹp đẽ của trời, thế nhưng câu hát đầu tiên của Tiết Tiểu Tần đã đánh ngã tất cả bọn họ.

Chỉ một bài ‘trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất’, Tiết Tiểu Tần hát hết sức xúc động. Đến khi cô hát xong, vừa quay đầu liền thấy các bạn trong lớp đều bị cô làm cảm động rơi nước. Thế là, cô đề nghị hát thêm một bài nữa, chị cả, chị hai lập tức nhào tới túm chặt cô, chị ba nhanh nhẹn ‘tước đoạt’ micro từ tay cô.

Từ đấy về sau, mỗi lần lớp tổ chức liên hoan, mọi người đều không đi KTV chơi… Tiết Tiểu Tần nghĩ đây là một loại kỳ thị đó nha, chẳng phải người xưa có câu càng kém cỏi thì càng phải cho người ta cơ hội để rèn luyện hay sao? [TN: Người xưa nào nói vậy?]

Thế nhưng lúc ấy da mặt cô không đủ dày, cảm thấy việc này cũng chả quan trọng lắm, bởi vì thành tích học tập và nhân duyên của cô rất tốt! Còn bây giờ… Tiết Tiểu Tần thật sự không nỡ hành hạ chồng mình. Hoắc Lương đối xử rất rất rất tốt với cô, cô mà hát cho anh nghe khác gì lấy oán báo ân?

Đáng tiếc, bạn càng sợ cái gì thì cái đó càng đến nhanh. Hoắc lão gia nghiêm túc nói: “Vậy em hát một bài cho anh nghe đi.”

Tiết Tiểu Tần hắng giọng: “Anh thật sự muốn nghe à? Đừng có hối hận nha.” Tuy ngoài miệng cô nói như thế nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn, hát đó nha!!!!

Hoắc lão gia hừ: “Hát, em hát tôi mới tin lời em nói. Nếu không thì những gì em vừa nói chỉ là lừa đảo, tôi sẽ dạy dỗ em!”

Vừa nghĩ Tiết Tiểu Tần liền cảm thấy cái mông đau xót, lập tức kéo váy lên, trong lúc kéo vẫn không quên cẩn thận tránh làm hư Vân Cẩm — Mặc dù cô biết loại vải này không mỏng manh như vậy.

Hoắc lão gia tựa vào đầu giường, Tiết Tiểu Tần bước về trước vài bước mới phát hiện ra có một cái bục thang lên sân khấu ngay giữa phòng, bên dưới có trải thảm, cô bèn bước lên bậc thang đi lên.

Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc lão gia đã bày ra vẻ say mê.

Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, thực sự không phải vọng tưởng chứ, anh khẳng định bổn cô nương là cô đào kép hả? Đừng có giỡn chứ! Gánh hát kia đúng là nơi ăn thịt người, người ta khác lấy tiền, Tiết Tiểu Tần cô hát lấy mạng, đấy chẳng phải là ăn thịt người hay sao? Ấy vậy mà anh lại say mê giọng hát của cô… Anh đừng có hối hận nhớ!

Hít sâu một hơi, Tiết Tiểu Tần suy nghĩ xem nên hát bài gì, bài cô hát tốt không nhiều, chủ yếu là do ngũ âm của cô không đủ, ngay cả giáo viên dạy nhạc cũng bị cô dẫn lạc giọng theo. Thế nhưng Tiết Tiểu Tần nhớ rất nhớ rất nhiều lời bài hát của nhiều năm trở lại đây, nhịp điệu… Nhịp điệu là cái gì?

Cô dự định hát bài ‘tiễn tình lang’ tặng cho anh chồng thân yêu nhà mình.

“Một… đừng… để em ưu sầu âu âu ~~ Hai không để em buồn đau au au au ~~ Ba không để em lầm lỡ rơi lệ ê ê ~~ em gái kết vòng hoa oa oa ~~”

Bất ngờ chính là Hoắc lão gia không hề bị chấn động, ngược lại ánh mắt anh còn lộ vẻ say mê!

Tiết Tiểu Tần lập tức có tinh thần! Cuối cùng, trên thế gian này cũng có người biết thưởng thức giọng hát tuyệt vời của cô! Vì vậy cô hát càng lúc càng hăng hái. Có lẽ do hai mươi sáu năm nay, từ ba mẹ cho đến bạn bè, những ai từng nghe cô hát đều rơi lệ cầu xin cô ngậm họng. Cho nên bây giờ nhìn thấy người hâm mộ, si mê mình thật lòng, Tiết Tiểu Tần cảm thấy vô cùng kích động!

Cảm xúc vừa dâng lên liền bắt đầu rạo rực, dáng vẻ cùng động tác thuần thục, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thanh âm ngọt ngào, ngoại trừ tiếng ca khó nghe một chút… thật sự có thể gọi là trụ cột của gánh hát.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Lương đều chìm đắm trong đó, Tiết Tiểu Tần hát đến nghiện, cũng không ngại Hoắc Lương tinh thần phân liệt, hát hết một bài cô lại hát thêm một bài khác. Từ ngôi sao nhỏ đến tuyết nhung hoa, từ đếm vịt đến đom đóm bay, nhạc thiếu nhi hay tình ca gì cô chơi hết. Phàm là những bài Tiết Tiểu Tần biết và nhớ lời lôi ra hát.

Đom đóm bay: ; đếm vịt: ; ngôi sao nhỏ: ; tuyết nhung hoa:

Chờ Tiết Tiểu Tần hát đến cảm thấy mệt, nói không ra hơi, Hoắc lão gia mới vẫy tay với cô. Tiết Tiểu Tần nhảy lên, vui sướng nhào vào lòng Hoắc lão gia, thầm nghĩ cái trò đóng vai này thật thú vị, cô hi vọng lần sau có thể được hát nữa! Được người ta thưởng thức đúng là có khác, cô chịu đủ cái cảm giác mèo khen mèo dài đuôi rồi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn và kích động mà đỏ bừng. Đầu tiên, Tiết Tiểu Tần cầm lấy ly nước trên tay Hoắc lão gia uống ùng ục, sau đó lau khóe miệng, đầy mong chờ hỏi: “Lão gia, em hát nghe có được hay không? Lần sau anh có muốn nghe không?” Mắt to chớp chớp đáng yêu khỏi phải nói.

Hoắc lão gia gật đầu: “Hát rất tốt, anh rất thích nghe.”

Hai mắt Tiết Tiểu Tần tỏa sáng: “Lão gia đúng là tinh mắt, hèn gì anh sinh ra đã làm lão gia!” Một lần nữa cô xác định, trên đời này, Hoắc Lương là người đối xử với cô tốt nhất!

Nhưng dần dần hai tay của Hoắc Lương bắt đầu không thành thật, Tiết Tiểu Tần còn kích động định bụng uống nước xong sẽ hát thêm hai bài. Nếu sớm biết Hoắc Lương thích nghe cô hát, cô đã không thèm giấu nghề. Hơn nữa, hiệu quả cách âm rất tốt, cô thật sự rất muốn hát! Nhưng ở trước mặt Hoắc Lương, bây giờ thì tốt rồi, Hoắc Lương thích nghe cô hát!

Tiết Tiểu Tần cảm thấy mình đã tìm được mẹo nhỏ để hai vợ chồng sống chung hòa thuận vui vẻ.

Cô vui vẻ được ba mươi giây thì cảm thấy váy của mình bị ai kia cởi xuống, tay Hoắc lão gia không ngừng làm việc, liền hỏi: “Lão gia, anh làm gì thế?”

Hoắc lão gia liếc nhìn cô một cái: “Em hát cũng hát xong rồi, bây giờ chúng ta phải làm chính sự.”

“Làm chính sự?” Tiết Tiểu Tần ngẩn ngơ trong thoáng chốc liền bị lột sạch sẽ, đẩy nhào lên giường lớn. Cô vội ngăn chặn mặt của Hoắc lão gia, có chút không vui: “Em chưa hát đã mà!”

“Ngày sau, em muốn hát như thế nào cũng được.”

Đầu óc Tiết Tiểu Tần tràn ngập màu vàng thuận lý thành chương bẻ cong lời này thành sau này em cứ tùy tiện hát, hay là ‘ngày’ sau tùy tiện hát?

“Lão gia làm sao có thể không đạo đức như vậy?

Hợp lô-gic.

Tịch Ngữ bó tay, không hiểu không giải thích được.

Hoắc lão gia nghĩ thầm, mình làm sao không đạo đức? Chẳng phải anh đã đáp ứng cho cô tùy tiện hát rồi ư?

Đầu óc của anh không cách nào theo kịp lối tư duy vừa lạc tuyến vừa tưng tửng của cô, anh liền vùi đầu hôn lên thân thể Tiết Tiểu Tần.

Mấy giờ sau, Hoắc lão gia ăn uống no đủ, cô đào nhỏ cũng mang vẻ mặt thỏa mãn ngã vào lòng Hoắc lão gia, miệng lầu bầu muốn đi tắm. Lúc này, quần áo trên người cả hai đều bị cởi xuống hết, Vân Cẩm đắt giá nằm một đống trên sàn nhà. May là Tiết Tiểu Tần không nhìn thấy, bằng không cô sẽ đau lòng đến rơi nước mắt.

Bởi vì thể lực tiêu hao, Tiết Tiểu Tần ngủ một giấc thật lâu, khi thức dậy thì phát hiện ngoài trời đã tối. Cô rụt mình về sau theo thói quen, nơi đó có vòm ngực ấm áp đang chờ cô. Ủa? Hoắc Lương đâu rồi?

Tiết Tiểu Tần lập tức từ trên giường ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ. Tiết Tiểu Tần vén chăn lên rồi lập tức che lại, cánh tay trắng nõn từ dưới chăn thò ra ngoài, cầm quần áo ngủ mặc vào, hắc xì hơi một cái, mang dép xuống giường. Vừa mở cửa phòng đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức từ phòng bếp bay tới.

Chút xíu buồn ngủ còn dư lại lập tức biến mất không còn một mống, ánh mắt Tiết Tiểu Tần sáng lên, đi xuống lầu. Quả nhiên, cô nhìn thấy Hoắc Lương đang xào nấu trong phòng bếp.

Nói như thế nào nhỉ? Hình như… anh có chút khác lạ, Nhìn anh có vẻ càng dịu dàng, ôn hòa, ít đi vài phần bén nhọn lạnh lùng. Tiết Tiểu Tần xoa xoa cằm, thầm nghĩ: Lẽ nào hồi chiều chơi trò đóng vai thật sự có tác dụng?

Lúc Hoắc Lương xoay người bưng đồ ăn đặt lên bàn thì phát hiện Tiết Tiểu Tần đứng ở cửa phòng bếp, anh liền vươn tay ôm cô vào lòng, Tiết Tiểu Tần ngoan ngoãn chui vào vòng tay anh. Hoắc Lương cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi mạnh mẽ dạo một vòng trong khoang miệng của cô mới chịu rời đi, nhỏ giọng hỏi: “Có đói bụng không?”

Đương nhiên là đói rồi! Vừa ăn trưa xong bị anh gọi vào phòng số , sau đó vừa diễn kịch vừa ca hát, ca hát xong lại vận động kịch liệt mấy tiếng đồng hồ, cô đói đến nổi có thể nuốt… nuốt hết con bò luôn đó! Nhưng lúc này Tiết Tiểu Tần đặc biệt thích làm nũng, ôm cánh tay Hoắc Lương không chịu buông, anh đùa giỡn giống như run run cánh tay, đầu nhỏ của cô nằm trên cánh tay anh cũng lắc lư theo. Tiếp đó, cô cắn răng nói: “Em muốn ăn Hoắc tiên sinh được không? Mau bưng lên cho em!”

Đáy mắt Hoắc Lương hiện lên ý cười.

Hai người nhanh chóng dùng cơm xong, nhìn đồng hồ, cũng đã hơn mười hai giờ. Tiết Tiểu Tần không ngờ mình ngủ lâu như vậy. Có lẽ lúc trước hát quá hưng phấn, hiện tại cô không cảm thấy buồn ngủ… Tóm lại ngày mai cô không cần đi làm, Hoắc Lương cũng không có ca giải phẫu nào, vì vậy cô đề nghị đến phòng karaoke hát cho đã nghiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio