Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red
Hà Tất đi vào, Mục Khải An đang kề tai nói nhỏ chuyện gì đó với Mẹ Mục, hai mẹ con ngồi đó thầm thì to nhỏ, nhìn từ bất kì góc độ nào cũng đều hài hoà một cách dị thường, đó là hình ảnh Hà Tất chưa bao giờ thấy ở gia đình mình. Mẹ Hà là giáo viên cao trung, có thói quen quản giáo vô cùng nghiêm túc, bà đối xử với Hà Tất nghiêm khắc hơn đa số học sinh.
Thế nhưng Hà Tất cũng không hẳn là hâm mộ, đó dù sao cũng chỉ là phương thức ở chung khác nhau mà thôi, sự yêu quý của mẹ Hà với anh chắc chắn không nhỏ hơn bất kì người mẹ nào khác. Chỉ là anh cảm thấy phương thức ở chung của hai mẹ con Mục Khải An rất mới lạ, lại có chút quái dị, trong ấn tượng của Hà Tất thì giữa mẹ và con trai không phải là hình ảnh ở chung này, huống chi cậu cũng đã lớn từng này, trông vừa quái lại còn vừa gái tính. Nhưng đặt nó trên người Mục Khải An thì lại có cảm giác không nói nên lời, không thấy không ổn, còn làm người ta vô cùng thoải mái.
Hà Tất đột nhiên hậu tri hậu giác liền nhớ tới lúc bọn họ vừa mới bước vào cửa thì mẹ Mục lại buột miệng thốt ra một tiếng "Bảo bảo", vừa rồi anh vì đang kinh ngạc nên bỏ qua tiếng "Bảo bảo" này, giờ nhớ lại, hình ảnh này thật là nói không nên lời...... Có chút buồn cười.
Bảo bảo...... Xuy ~
Đúng là buồn cười thật sự, Hà Tất tuyệt đối không khách khí mà cười nhạo, Mục Khải An quả thực còn hơn cả được nuông chiều từ bé trong tưởng tượng của anh. Nhưng mà lại có chút gì đó đáng yêu, tưởng tượng đến cảnh Mục Khải An được gọi là Bảo Bảo thôi đã thấy thật đẹp mắt.
Hà Tất vừa đi đến bên cạnh bàn, hai vị đang thầm thì to nhỏ đột nhiên văng ra như lò xo, hơn nữa hai mẹ con còn cùng nháy mắt tung ra công phu làm bộ làm tịch trở nên nghiêm trang.
"Tiểu Hà đã trở lại, mau ngồi đi." Mẹ Mục thật là ưu nhã nói.
"Vâng, dì."
Hà Tất nhịn cười cười lễ phép với mẹ Mục, lúc đưa mắt sang Mục Khải An thì cậu còn tỏ vẻ không thèm quan tâm đến anh, Hà Tất cũng chỉ sờ sờ mũi rồi ngồi xuống bàn ăn tiếp.
Nhưng không phải Mục Khải An không để ý đến anh, chỉ là mẹ Mục cùng với anh đang nói một vài câu chuyện liên quan đến học tập và sinh hoạt, Mục Khải An vừa ngồi ăn vừa dựng lỗ tai nghe.
Sau khi ăn xong thì mẹ Mục có ý định trở về nhà, Hà Tất và Mục Khải An cùng đưa bà lên xe, trên đường anh lại một lần nữa chứng kiến mối quan hệ thân mật của hai mẹ con. Hà Tất nhanh chóng phát hiện ra, Mục Khải An ở trước mặt mẹ và Mục Khải An ngày thường có sự thật khác biệt rất lớn, đó chính là lười giả bộ.
Trước khi về, mẹ Mục mới nói riêng với anh, "Tiểu Hà, hôm nay là dì đến đột xuất, cũng không nói cho An An biết, không doạ đến con đó chứ?"
"Không có không có." Hà Tất nhanh chóng lắc đầu, trong lòng thì hơi ngứa ngáy, nghĩ nhất định là vừa rồi Mục Khải An đã nói gì đó với bà, nhưng đồng thời anh cũng cảm khái một điều, mẹ Mục thật sự là một người có tâm lý, vừa rồi không nói mà lúc chuẩn bị đi mới nói với anh, là cho anh và Mục Khải An bớt thiếu tự nhiên.
"Vậy thì tốt rồi, nhà của dì ở ngay thành phố C, về sau nếu thích thì con cứ đi cùng An An về thăm dì, cuối tuần rảnh mà đúng không, dì sẽ nấu món ăn thật ngon cho hai đứa."
"Vâng, cảm ơn dì." Hà Tất miệng đầy đáp ứng, Mục Khải An ở phía sau anh thì trộm mỉm cười, thậm chí còn làm một động tác với mẹ của mình đang ngồi ở ghế điều khiển, dĩ nhiên là Hà Tất không phát hiện ra.
Chờ cho đến khi nhìn mẹ Mục lái xe đi, Hà Tất lúc này mới nhấp nhấp môi sửa lại nụ cười đang cứng ở trên khóe miệng, quay đầu đã nhìn thấy Mục Khải An vác lô đi được , m rồi.
"Mục Khải An!" Hà Tất cất bước đuổi theo, phương hướng này có vẻ...... "Đi đâu đấy?" Hà Tất nhíu mày hỏi.
"Cậu không lấy xe?" Thế mà cũng hỏi, Mục Khải An quay đầu lại nghiêng nhìn Hà Tất, sau đó liền đi hướng đến nơi mà Hà Tất vừa dựng xe ở đó cách đây không lâu.
Hà Tất nháy mắt không biết phải trả lời thế nào, nhưng cũng chỉ có thể đau đầu đi theo sau cậu.
Trong lúc này hai người cũng không nói lời nào, chỉ là lúc Hà Tất đã ngồi trên xe dùng hai chân chống trên đất để chờ cậu đến ngồi, Mục Khải An lại đột nhiên quay đầu trở về, bộ dáng hoàn toàn dường như không tính toán ngồi xe.
"Mục Khải An," Hà Tất chân dài chấm đất, đôu mắt híp lại nhìn chăm chăm cái đầu màu nâu của cậu, "Không ngồi xe là tôi đi đấy?"
Không thèm phản ứng lại, mặt Hà Tất nhăn lại, nhanh chóng quyết định lên xe đạp đi, xe cứ thế lướt qua bên người Mục Khải An, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Đại khái là lái xe đi được tầm , m, Hà Tất liền nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi ở đằng sau.
"Cậu đi thật hả!" Mục Khải An nghẹn họng nhìn trân trối, "Chờ tôi!"
Hà Tất thắng gấp lại, sau đó ở khóe miệng xuất hiện một nụ cười sung sướng, chỉ lướt qua trong giây lát, lúc sau mới quay đầu lại nhìn Mục Khải An rồi chờ cậu đuổi theo.
Mục Khải An vừa trừng mắt nhìn xe của Hà Tất vừa cất nước chạy theo, nhưng cũng không nhảy lên xe mà đi về phía trước.
Hà Tất nhìn người đang đi đến gần mình, sau đó đôi mắt lại nhìn cậu đi ngày một xa hơn, trong lòng có cảm giác buồn bực.
"Không ngồi đúng không?" Hà Tất dứt khoát đạp hai cái liền đuổi kịp theo sau cậu, sau đó đặc biệt không kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, tư thế ấy giống như nếu Mục Khải An không đáp ứng thì chỉ cần s anh sẽ mặc kệ mà đạp xe đi trước, "Tôi còn chưa giận cậu mà cậu đã giận lại tôi à?"
Mục Khải An nhìn yên sau xe của anh, sau đó lại nhìn anh, không biết suy nghĩ cái gì, Hà Tất liền nghe cậu khoan thai nói, "Cậu không có lời nào muốn nói với tôi à?"
Hà Tất ngây người trong giây lát, nói là tức giận, kỳ thực trên mặt Mục Khải An cũng không có gì cho thấy cậu đang khó chịu, chi bằng nói là dường như cậu đang mong chờ điều gì đó, giống như là đang đợi anh cho cậu một lời giải thích.
"Nói cái gì?" Hà Tất bị ánh mắt "Tôi biết tỏng rồi, ngoan ngoãn mà nói hết với tôi đi" của cậu nhìn mà phát ngốc, anh chần chừ đáp một câu, "Tôi thì có cái gì để nói."
Không ngờ Mục Khải An nghe xong...... Sung sướng nhướng mày, bộ mặt biểu cảm như "Biết ngay cậu sẽ phản ứng như vậy mà", cũng không tức giận, ngược lại cậu tỏ ra tốt bụng cười nhẹ một tiếng, "Tôi đã sớm biết cô ấy là bạn gái cũ của cậu rồi."
Hiển nhiên, phản ứng né tránh của Hà Tất với Trần Lộ Lộ đã khiến Mục Khải An cảm thấy khá là sung sướng. Nói thật, nếu không phải vì Hà Tất để ý đến cậu, thì sẽ đối mặt với cậu như thế nào? Lại làm sao có thể né tránh chuyện bạn gái cũ, Mục Khải An tự nhận là một người thông tình đạt lý và vô cùng rộng lượng, cũng không tính toán chi li gì với anh.
Kết quả là, mạch não của Mục Khải An cứ như vậy mà mở cờ trong lòng, đối với chuyện này, Hà Tất hoàn toàn không hay biết.
Mục Khải An nói xong liền quay đầu trực tiếp đi, Hà Tất cũng hơi bất ngờ, dứt khoát xuống xe quyết định đẩy xe đi ngay cạnh cậu.
Cho nên việc tức giận của cậu tối qua hiển nhiên là có liên quan đến Trần Lộ Lộ, cái gọi là ghen, nói cách khác cậu ấy đối với anh......
Phản ứng ấy của Mục Khải An khiến cho Hà Tất vô cùng khó xử. Anh không phải là gay, khoảng thời gian anh và Trần Lộ Lộ yêu nhau là thật, cho nên việc đi đến với Mục Khải An hoàn toàn là không có kết quả.
Về phương diện khác, Hà Tất vốn dĩ là người dứt khoát, cũng không biết vì sao lại cảm thấy khó mở miệng với Mục Khải An, thậm chí lúc ở trước mặt cậu còn không không chế được bản thân mình, ví dụ như tim đập mạnh hơn, thậm chí nhiều khi còn bị lơ đãng cảm thấy Mục Khải An rất là đáng yêu.
Cứ như vậy, chuyện đó đối với anh là vô cùng nguy hiểm.
Cho nên chính thời điểm gặp Trần Lộ Lộ vừa rồi, Hà Tất quyết định, chấm dứt ngay lập tức, bao gồm cả chuyện của Trần Lộ Lộ cũng vậy, cứ dây dưa cũng không phải là điều tốt với bất kỳ ai.
Hà Tất nghĩ thế, liền thấy nhất định phải nói với cậu, "Mục Khải An."
"Ừ." Mục Khải An tùy ý đáp lời, bộ dạng tỏ vẻ không để ý, kĩ thuật Hà Tất nhìn thấy bàn tay nắm lấy cái dây ba lô của cậu lúc này đang căng thẳng và chờ mong đến mức run rẩy.
"Nếu cậu đã biết, tôi đành phải nói thẳng." Thực ra là cũng chưa biết phải mở miệng như thế nào.
Mục Khải An quay đầu nhìn về phía Hà Tất, "Nói đi." trên mặt không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, nhưng trong lòng thì chỉ có mình cậu biết.
Hà Tất quyết tâm, "Trần Lộ Lộ xác thực là bạn gái cũ của tôi, đã chia tay sau khi thi đại học xong."
Mục Khải An nhìn chăm chăm mấy viên sỏi ở dưới chân rồi nghiến răng, không đáp lời, Hà Tất tiếp tục nói, "Tôi và cô ấy cùng học một khóa, tôi học bên khoa học tự nhiên còn cô ấy thì học văn khoa. Những thành tích của cô ấy tốt hơn tôi rất nhiều, cơ bản chính là loại cầm cờ đi trước, tôi quen cô ấy ở đại hội thể thao, cô ấy rất xinh đẹp, còn là hoa hậu giảng đường của trường chúng tôi, khí chất thì......"
Hà Tất vừa chậm rãi đẩy xe, chân đi dép lào đạp lên bàn đạp, lâu lâu sẽ hơi nghiêng đầu nhìn về phía Mục Khải An để theo dõi sắc mặt của cậu, theo như dự đoán thì sắc mặt càng ngày càng kém.
"Đủ rồi," quả nhiên, Hà Tất còn chưa nói hết thì Mục Khải An đã cau mày ngắt lời, "Không muốn nghe."
Nói xong còn quay đầu trừng mắt nhìn Hà Tất, "Cậu nói kỹ càng và ti mỉ thế làm gì? Muốn kích thích tôi à?"
Còn không phải là ý này hay sao? Ý đồ của Hà Tất là vậy, Mục Khải An khẳng định sẽ không chịu nổi cảm giác bị người khác cự tuyệt như thế, vừa lúc anh cũng không biết phải mở miệng như thế nào, vậy thì đành mượn cơ hội này coi như thành phương thức uyển chuyển để nói với cậu —— Tôi là thẳng nam, chỉ thích con gái, tôi và cậu không có khả năng.
"Cho nên cậu đã hiểu ý của tôi rồi chứ?"
Đơn giản như vậy, nhưng Mục Khải An không hề hay biết, chỉ một ý nghĩ đơn giản đó nhưng khi truyền đạt đến Mục Khải An thì nó lại được hiểu một cách hoàn toàn sai lầm, thậm chí còn bị cậu xuyên tạc thành một ý nghĩ khác.
Mục Khải An không cam lòng mím môi, sau đó hít sâu một hơi, có chút không tình nguyện nói thầm, "Tôi hẹp hòi đến mức như vậy sao ~" Chuyện quá khứ thì có thể bỏ qua, hơn nữa cậu đã thua trên vạch xuất phát, cậu quen biết Hà Tất sau Trần Lộ Lộ, nhưng không thể thua bởi cô.
"Lẩm bẩm cái gì đó?" Hà Tất nhìn cậu, có thể xác định là cậu đang không vui, nhưng anh không thể biết rốt cuộc cậu có hiểu ý của anh hay không, bởi vì mạch não của cậu khá là khác biệt so với người thường.
Mục Khải An không tình nguyện "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn là bất mãn nói thầm một câu, "Nhưng cậu cũng không cần thiết phải nói tỉ mỉ như vậy."
Mục Khải An cũng mới phát hiện, Hà Tất có đôi khi rất là ngốc nghếch. Cậu biết Hà Tất lúc trước do dự và chần chừ cũng là sợ mình hiểu lầm, lúc này thẳng thắn và thành thật nói như thế, nhưng cũng đâu cần thiết phải kể câu chuyện rõ ràng đến mức ấy? Ai mà thèm đi nghe kể chuyện người yêu cũ có bao nhiêu tốt đẹp? Còn là nghe được từ chính miệng anh nói ra, cái thứ EQ này, thật là →_→
Hà Tất nhướng mày, phản ứng này của cậu, anh thực sự là sờ không thấy đầu không thấy tóc, rốt cuộc là hiểu hay là chưa hiểu?
Vì thế Hà Tất lại một lần nữa xác nhận lại, "Hiểu thật à?"
"Tôi cũng đâu có ngốc." Mục Khải An liếc nhìn Hà Tất.
Không tức giận, cũng không phẫn nộ, biểu cảm vẫn không khác gì lúc trước......
Hà Tất: "......"
Điều này thật sự rất không phù hợp. Vì thế Hà Tất lại tiếp tục nói, "Về sau cậu...... Đi ăn cơm cũng không cần gọi tôi nữa, cũng đừng mua đồ ăn đặt trên bàn của tôi, trà sữa cũng không cần mua," Hà Tất dứt khoát cắn răng nói, "Chính là muốn bảo trì khoảng cách này."
Nội dung của lời nói từ miệng Hà Tất thốt ra như lời tuyên ngôn tuyệt giao của hai đứa nhỏ ở vườn trẻ, nhưng thực tế thì thực tại rất tàn nhẫn, anh dự đoán rằng Mục Khải An sẽ trở mặt với anh, sau đó hung hăng tung một quyền rồi tặng anh một câu, "Ông đây bị mù mới thích cậu, đồ cặn bã."
Nhưng sự thật là, ánh mắt Mục Khải An lại mang một ý nghĩa khác lặng lẽ nhìn Hà Tất, "Đội bóng rổ của trường học chúng ta còn tuyển thành viên mới không?"
Hà Tất cứng người, giống như dùng hết sức lực để tung một chiêu lớn, kết quả lại như đấm một quyền vào rổ bông, Hà Tất lập tức hoá ngu.
"Đúng vậy, làm sao cậu lại biết?" Hà Tất trố mắt, đề tài này cứ như vậy là hết? Chuyện là như thế nào?
Nhưng điều của Mục Khải An nói là sự thật, đội bóng rổ của K đại vô cùng nổi danh ở những trường đại học phụ cận, thường xuyên thi đấu cùng các trường khác, thậm chí còn rất được hoan nghênh.
Bọn họ tuyển thành viên cho câu lạc bộ bóng rổ, cho nên Hà Tất cả gan một lần. Anh cao cm miễn cưỡng phù hợp, còn chuột thì nguyện ý luyện tập với anh. Vì thế Hà Tất có tính toán sẽ khổ luyện vòng một, nhưng không hiểu sao Mục Khải An lại biết điều này?
Mục Khải An nhướng mày, "Ban của chúng tôi cũng có CLB bóng rổ," có chút đắc ý cong cong khóe môi, "Yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cậu đâu."
Hà Tất: "......" Những lời này là có ý gì? Rốt cuộc có phải là những gì mà anh đã nghĩ đến hay không? Nhưng chỉ cảm thấy đặt nội dung của nó vào ngữ cảnh này thì có vẻ không phù hợp cho lắm.
Hà Tất con đang muốn nói điều gì đó, Mục Khải An đã sung sướng ngồi lên yên sau xe đạp, cũng may là Hà Tất có chiều cao và sức lực, không thì thiếu chút nữa là xe bị đổ.
"Quay trở về ký túc xá đi," Mục Khải An nói, "Buổi chiều tối còn phải đi sinh hoạt câu lạc bộ tennis."
Hà Tất nhìn chăm chăm vào hai mắt của cậu, cuối cùng cũng chắc chân lên lái xe đạp, sau đó anh như phát hiện quần áo sau lưng bị Mục Khải An kéo, cậu lúc này cảm giác đã tự nhiên hơn.
Mục Khải An ngồi ở đằng sau, bàn tay nắm lấy quần áo Hà Tất, còn vô tình chạm vào chiếc eo rắn chắc của anh, rồi sau đó như chột dạ mà cúi đầu cong khoé môi, lúm đồng tiền bên trái xuất hiện rất lâu rồi mới biến mất.
Không thể không nói, những điều mà Mục Khải An hiểu được trong câu nói của anh đều tốt vô cùng, hơn nữa là tự giác hướng những ý nghĩ đó theo chiều hướng tốt.
Hoàn chương