Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu

chương 6: cậu yêu thầm tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Thiên Hạ Thiên

Editor: Red

Buổi sáng cuối tuần ở trường khá là an tĩnh, ngay cả con đường tấp nập nhất ở trường hiện tại cũng chỉ lác đác có vài cậu sinh viên. Hà Tất chở Mục Khải An đi lượn qua khu ký túc của nam sinh, lại vòng xe đi qua bên cạnh những rặng cỏ xanh tươi mát, rồi lại như một cơn gió đi lướt qua dưới những tán cây bạch quả tiếng tăm nhất K Đại được trồng kéo dài đến m. Mặc dù lá cây bạch quả không hẳn là loại lá đẹp nhất, thế nhưng thân ảnh hai người cùng đạp xe đi dưới tán cây thì lại thật đẹp mắt, tràn ngập ý thơ.

Hà Tất lái cũng không nhanh, hơn nữa phía sau còn đang đèo một người, thành phố C dạo gần đây cũng có chút nóng nực, nhưng không khí vào buổi sáng cũng không đến mức nóng như ban ngày, gió thổi lên mặt còn mang theo hơi lạnh lẽo, nhưng như vậy lại khiến toàn thân trở nên thoải mái hơn.

Có vài nữ sinh năm ba đang đi đến, sau khi đưa mắt nhìn thấy hai người, trong mắt đều ánh lên thần sắc lập lòe không giống nhau, thế nhưng lại cùng hưng phấn cầm điện thoại lên chụp ảnh rồi lưu loát save rất nhanh, Hà Tất nghĩ rằng các cô ấy đang chụp hình Mục Khải An, anh sẽ không bao giờ nghĩ đến việc mấy cô đang nghĩ, cả hai người họ thiếu đi một cũng không được.

Cảm giác thấy thân thể của Mục Khải An ở đằng sau có vẻ hơi căng thẳng, thậm chí anh còn mạnh dạm xác định rằng cả một quãng đường lưng của cậu ta đều thẳng tắp, Hà Tất dĩ nhiên rất rõ mối quan hệ trứng đau của hai người, cho nên có thể lý giải được tại sao thân thể cậu ta đã cứng đơ như vậy, Chỉ cảm thấy nam nhân với nhau không nên so đo tính toán làm gì.

"Ngồi vững." Lúc lái xe qua chỗ cua, Hà Tất Cũng không quay đầu lại hô một tiếng, người đằng sau như thấp giọng đáp ứng, lại tựa như chẳng nói gì cả, nhưng cái cảm giác ấy lại làm Hà Tất nghĩ đến một từ "Tốt đẹp".

Không ngờ Hà Tất vừa mới quành xe qua chỗ cua, ghế sau đột nhiên truyền đến một chút đông đưa như không kịp điều chỉnh, Hà Tất nhanh chóng dùng sức để giữ vững xe đạp không bị đổ, nhưng lại lúc này, anh cảm thấy chiếc ba lô nặng nề đè ở đằng sau mình, đương như vai đang trùng xuống, tựa hồ Mục Khải An đã nhấc ba lô của anh lên.

Chiếc xe rất mau đã quay lại thế vững vàng, thế nhưng người nâng ba lô ở đằng sau cũng không rút tay về. Cảm giác này...... Vô cớ làm Hà Tất nghĩ đến một chuyện gì đó, nhưng không biết có phải do cơn gió bất chợt thổi đến đánh tan nó hay không, Hà Tất căn bản là cũng không để tâm cho lắm.

Cho đến khi người trước mặt không tỏ rõ thái độ gì với hành động có vẻ như được cho là "thân mật" của mình, Mục Khải An nhìn chăm chăm chiếc ba lô đang cầm, khóe miệng không tự giác câu lên, nhưng ngay sau đó liền thu hồi lại nụ cười, làm ra vẻ khá là chột dạ.

Chỉ là ánh mắt đấy thật không khác gì giấu đầu hở đuôi, nhìn thôi cũng biết lúc này Mục Khải An vui sướng cỡ nào.

Từ ký túc xá đi xe đến cửa nam của khu nhà nghiên cứu khoa học, tính ra cũng chỉ mất phút là có thể đến đích rồi, Mục Khải An Lại lén lút hy vọng thời gian có thể kéo dài lâu hơn một chút. Vừa đưa mắt lên nhìn đã thấy lọn tóc đung đưa của Hà Tất, Mục Khải An bị gương mặt soái kia hấp hồn rồi, thậm chí không khoa trương mà nói, cả một đường đi Mục Khải An chỉ cảm thấy không khí xung quanh toàn sao lấp lánh hít đầy cả mũi, cứ mỗi lần hít hà lại làm cậu cảm thấy thật khó thở.

Không thể không thừa nhận, cậu thực sự động tâm. Mục Khải An đột nhiên nghĩ tới những bài topic mà mình đăng trên mạng đó, mới đầu cậu chỉ bởi vì phát hiện Hà Tất yêu thầm mình mà không biết phải đối diện thế nào nên mới đăng những topic đó để cầu xin sự giúp đỡ, sau đó lại bất chi bất giác trở thành kỷ lục yêu đương của hai người bọn họ.

Mấy người bạn ở trên đó đều khẳng định rằng cậu thích Hà Tất, Mục Khải An lại không thừa nhận, bởi vì cậu thấy rằng mình chưa bao giờ có cảm giác ấy, cậu khi đó nghĩ rằng đúng là chẳng ra sao. Trước đây cho dù là ai có tình ý hay những người tỏ rõ tình cảm một cách công khai với cậu thì cậu đều trực tiếp làm lơ hoặc cự tuyệt, vô luận nam hay nữ, duy chỉ có Hà Tất. Từ thời điểm cậu nhận ra anh có tình cảm với mình, Mục Khải An đã cảm thấy trong lòng có chút rung động nhỏ nhoi, sau đó rung động này càng tăng lên, càng ngày càng không thể cứu vãn.

Mục Khải An thừa nhận, từ nhỏ đến lớn, người ngoài trong mắt Mục Khải An cùng với anh có chút khác biệt.

Được rồi, kỳ thật là khác biệt rất lớn, cậu trước đây cũng chỉ giả bộ một chút mà thôi. Ở trong mắt người ngoài là nam thần khốc soái, nhưng kỳ thực chỉ là tên trạch nam vừa cong vừa lười, hơn nữa còn là một tên trạch nam bị người nhà ôm ấp như bảo bối.

Cho nên sắc mặt khó ở hiện tại của cậu cũng là do được dưỡng thành từ bé hả?

Mục Khải An giương mắt nhìn chằm chằm cái ót của Hà Tất mà thất thần. Lớn đến từng này, đây thật ra cũng là lần đầu tiên sống một cách độc lập và rời xa bố mẹ, ừm, tuy rằng nhà bọn họ cũng chỉ ở trong thành phố C, đương nhiên, nếu không phải như vậy thì cậu cũng không thuyết phục được bố mẹ cho mình ra ở trọ.

Vừa mới bắt đầu trừ cảm giác đặc biệt mới lạ của lần đầu tiên sống độc lập, thật ra thì cậu cũng có nhiều chỗ chưa thích ứng được, tuy rằng trước khi khai giảng, cậu cũng đã chuẩn bị kỹ cho lần xa nhà đầu tiên. Thế nhưng cũng may cậu là một tay thiện nghệ trong làng trang B, mặc kệ là vấn đề ở phương diện nào, cậu cũng sẽ không làm người khác ra sơ hở của bản thân.

Thật ra lúc vừa mới khai giảng cậu đã chú ý đến Hà Tất, không phải bởi vì dáng người cao gầy ấy của anh hay là khuôn mặt lãng tử khốc soái đó, mà là người này, gây cho người ta cảm giác rất thoải mái, cho dù là anh có tươi cười một cách lễ phép lịch sự với người khác hay là giúp đỡ mọi người không quen, đều làm Mục Khải An cảm thấy thật ấm áp.

Ngày thứ ba học quốc phòng, ngày đó còn là ngày nhiệt độ đột nhiên tăng cao, Mục Khải An mang theo cái dạ dày vốn dĩ đã không thoải mái ra tập, cố tình lại còn phải vác thêm quân tư trang, kết quả là cố gắng được mười lăm phút cuối cùng cũng gục, dầu óc choáng váng thân thể thì run lên, trận choáng đó làm đôi mắt của cậu cũng biến đen, còn dạ dày thì đau đến mức khiến cậu đổ mồ hôi liên tục.

Cuối cùng cũng chống đỡ không nổi mà ngã người xuống, Mục Khải An làm sao mà ngờ được người đầu tiên đến đỡ mình lại là sinh viên của viện toán học đứng trong đội ngũ hình vuông - Hà Tất. Trong nháy mắt ánh mặt trời chói chang bỗng trở thành dương quang ấm áp, Mục Khải An đang choáng váng thấy được khuôn mặt nhìn mình một cách lo lắng, từ đây, trong đầu óc của cậu đã bị khuôn mặt đó chiếm lĩnh hoàn toàn.

Sau đó thì cậu được anh cõng đến phòng y tế. Có lẽ cũng từ khi ấy, trong tầm mắt của Mục Khải An lúc nào cũng có bóng hình con người này. Rồi sau đó , ngày, Mục Khải An dần dần phát giác, người này đối xử với cậu hoàn toàn khác biệt với những người khác.

Mỗi lần rửa mặt buổi sáng, hai người không hẹn mà cùng xuất hiện ở ban công để đánh răng rửa mặt, thậm chí không hẹn mà cùng đồng thời ra cửa, cùng đi đến nhà ăn; Lúc tập luyện, Mục Khải An chỉ cần quay đầu sang, là có thể ngay lập tức nhìn thấy Hà Tất đang nhìn mình; Cậu cùng bạn học đi ra phố mua đồ sắm sửa, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Hà Tất và bạn của anh cũng đang ở phụ cận; Cậu đi đến nhà ăn cũng đúng lúc gặp người ấy......

Quá nhiều sự "Trùng hợp", "Không hẹn mà đi", "Không hẹn mà gặp", Mục Khải An rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, người này đối xử với cậu có chút gì đó khác biệt, anh ta thích cậu?

Cho nên, Mục Khải An hoàn toàn lâm vào cảm xúc vừa thất thỏm lại vừa bất an, bởi vì không biết phải đối mặt thế nào với người đang yêu thầm mình, cho nên cậu lập một tài khoản viết những bài topic để cầu sự giúp đỡ.

Từ khi biết Hà Tất đang yêu thầm mình, Mục Khải An lại càng không thể nào bỏ qua cho người này, vì thế lại không tự chủ được bản thân mà đi chú ý đến người này nhiều hơn, sau đó lại phát hiện ra người này đối với mình đúng thật sự là không bình thường, Mục Khải An rốt cuộc lâm vào trạng thái chết hoàn toàn. Vì thế ở trước mặt anh, cậu lúc nào cũng luống cuống chân tay, lời nói hay hành động đều mất khống chế.

Cho đến giờ phút này, Mục Khải An bừng tỉnh đại cuộc, sở dĩ cậu trở nên như vậy là vì cậu cũng động tâm với anh.

Dương mắt lên nhìn những sợi tóc đung đưa của Hà Tất, cùng với bờ vai rộng và vững chắc của anh, Mục Khải An đột nhiên không thể nhịn được mà khẽ khàng nở nụ cười, chảng khác gì một đứa nhỏ đang thực hiện hành vi ăn vụng.

Thế rồi ngay lúc này, Hà Tất đột nhiên phanh gấp, Mục Khải An theo quán tính mà ngã người đập mặt vào lưng của Hà Tất, thiếu chút nữa là khiến cả người lẫn xe đều ngã lăn quay một chỗ.

Xấu hổ, viết hoa chữ "xấu hổ" cái coi!

Mục Khải An cuống quýt đứng dậy khỏi ghế sau, nhanh chóng lên tiếng "Xin lỗi", nhưng đôi mắt lại lúc nhìn đông lúc nhìn Tây, chỉ hy vọng khuôn mặt của mình lúc này không quá đỏ.

Hà Tất hoàn toàn không để ý, thậm chí căn bản không chú ý tới Mục Khải An không bình thường, chỉ đáp một chân chống lên mặt đất rồi liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của bọn chuột.

"Đám bọn chuột hình như chưa tới," Nhìn xung quanh một hồi, Hà Tất nói, "Để tôi gọi điện thoại hỏi thử xem."

"Ừm." Mục Khải An đeo ba lô đứng một bên tỏ vẻ thuận theo.

Hà Tất căn bản không biết, thái độ của Mục Khải An đối với anh, trong phút ngắn ngủi vừa rồi, cậu đã có chuyển biến độ mà không ai có thể ngờ tới.

Hoàn chương

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Hà Tất: "Chuông báo thức cùng điểm cùng lúc, cùng lúc xuống sân huấn luyện, cùng lúc đi đánh răng, lại cùng lúc bước ra cửa, không cảm thấy kỳ quái sao?"

Mục Khải An: "Mặc kệ, chính anh cố ý muốn cùng lúc xuất hiện với em, anh còn hay nhìn em nữa."

Hà Tất: "Tự nhiên có ai đó nhìn chăm chăm vào anh thì sao anh không thể quay đầu lại nhìn được?"

Mục Khải An: "Mặc kệ! Anh còn đi siêu thị mua đồ cùng lúc với em, Nhất định là anh cố tình theo dõi em rồi!"

Hà Tất: "Người ta là tân sinh, có mẹ nào lại không đi ra phố sắm sửa đồ đạc hay không?"

Mục Khải An: "Em mặc kệ, chắc chắn là anh cà rốt em rồi."

Hà Tất: "......"

Nhìn thấy chưa, thực ra chính là tiểu thụ thích người ta, mỗi giờ mỗi phút đều nhìn chăm chăm người ta, bởi vì trong lòng không biết là thích cho nên liền coi như là người ta đang thầm thích mình, lại còn đem những chuyện rất bình thường thành "Không bình thường", một bước trở thành tiêu công đang yêu thầm mình.

Mục Khải An, Con zai à, Tuyệt lắm đó →_→

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio