Chước Chước Lãng Mạn

chương 12: hề mạn: "em đã kết hôn rồi."

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Kết hôn?" Hề Mạn bị điều kiện anh đưa ra làm cho sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.

Anh đây có tính là sư tử đại khai khẩu không?

Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.

Giản Chước Bạch không hề cảm thấy yêu cầu của mình quá đáng, lặp lại: "Kết hôn."

Hề Mạn lập tức hơi do dự, giả làm bạn gái anh một chút cũng được, nhưng đi đăng ký kết hôn có phải hơi quá khích rồi không.

Đang rối rắm, cô cảm thấy có thứ gì đó xù lông cọ vào mắt cá chân mình.

Hề Mạn cúi đầu nhìn, Thằn Lằn của Giản Chước Bạch không biết từ lúc nào đã chạy đến bên chân cô, nhặt đồ trên mặt đất lên ăn.

Thấy vậy, Hề Mạn nhanh chóng ôm nó lên.

Thằn Lằn vẫy đuôi, thân mật cọ vào lòng bàn tay cô.

Thú cưng nhỏ thật đáng yêu, đôi lông mày xinh đẹp của Hề Mạn cong lên, nhân cơ hội đó chạm vào cơ thể đầy lông của nó, ngẩng đầu lên nói với Giản Chước Bạch: "Anh nên dạy nó không được nhặt thức ăn loạn ở bên ngoài, nếu nó ăn phải thứ gì đó không đúng, sẽ sinh bệnh đấy."

Giản Chước Bạch dựa vào tựa lưng như người không xương: "Trước kia nó từng là một con chó hoang đi lạc, tôi mới mang nó về nhà mấy ngày trước thôi. Hơn nữa, tôi không có nhiều kinh nghiệm trong việc nuôi dạy chó, hay là đợi sau khi đăng ký kết hôn, em giúp tôi dạy thêm cho nó nhé?"

Hề Mạn nhìn chú chó trong lòng, đôi mắt trong veo lóe lên vẻ khát vọng.

Cô luôn rất thích chó và mơ ước được nuôi một con.

Trước đây, bởi vì Thẩm Ôn không thích, cô chỉ có thể từ bỏ, nhưng nếu cô thực hiện giao dịch này với Giản Chước Bạch, cô có thể nhìn thấy Thằn Lằn nhỏ này mỗi ngày.

Giản Chước Bạch thấy cô không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng bất giác cong lên nhè nhẹ, dường như anh cũng bị lây nhiễm, trong con ngươi đen láy chứa ý cười: "Em nghĩ kỹ chưa?"

Giọng nói của anh kéo Hề Mạn trở về thực tại, chuyện đăng ký kết hôn này quá lớn, cô chưa nghĩ tới.

Thấy cô không nói lời nào, Giản Chước Bạch ân cần giúp cô phân tích: "Vừa rồi tôi nói, có ân tất báo, vậy có thù thì phải báo thù đúng không? Nếu Thẩm Ôn muốn lấy người khác, em đăng ký kết hôn với tôi trước anh ta một bước, có phải tốt hơn không?"

Giọng điệu của người đàn ông một bộ dạng hoàn toàn vì muốn tốt cho cô, lại lộ ra sự dụ dỗ.

Hề Mạn chưa bao giờ cảm thấy mình nghe xuôi tai như vậy, nhưng giờ phút này, cô có lẽ thực sự đang bị sự thao túng của Thẩm Ôn quấy rầy nghiêm trọng.

Nghe những lời của Giản Chước Bạch, cô thực sự cảm thấy rất có lý!

Trong tương lai, nếu tin tức về việc Thẩm Ôn đính hôn với Tiết Thu Nghiên lan truyền, những người trong vòng bạn bè của Thẩm Ôn không chừng có thể sẽ nói xấu sau lưng cô, chưa biết chừng còn coi cô như một người vợ bị chồng bỏ rơi, một đứa trẻ đáng thương mà Thẩm Ôn không cần.

Nhưng nếu cô kết hôn trước, thì chính là cô chướng mắt Thẩm Ôn!

Sau này khi mọi người bàn tán, cũng sẽ nói là cô đá Thẩm Ôn.

Từ những lời Thẩm Ôn đã nói trên vòng đu quay, rõ ràng là ngay cả khi kết hôn với Tiết Thu Nghiên, anh ta cũng sẽ không để cô đi, muốn cô tiếp tục ở bên cạnh mình.

Còn chiếc nhẫn kim cương màu hồng đã thấy trước đây...

Nói cách khác, Thẩm Ôn ít nhất cũng có phần để ý đến cô, nếu anh ta biết cô đã kết hôn, hẳn là sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Không chỉ trả thù được Thẩm Ôn, mà còn có một chú chó con.

Hề Mạn nghĩ ngợi, dần dần trở nên có chút mạnh mẽ hơn, trực tiếp ôm Thằn Lằn đứng dậy: "Bây giờ chúng ta đến Cục dân chính luôn đi."

Giản Chước Bạch sững sờ chừng hai giây, nhưng chưa kịp trả lời thì Hề Mạn đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại ngồi xuống, "Hôm nay là thứ bảy, cục dân chính không mở cửa."

Cô cúi đầu ve Thằn Lằn trong lòng, mím môi, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng.

Giản Chước Bạch không ngờ cô lại vội vã như vậy, ngực anh run lên vài lần, bật cười thành tiếng: "Có thể em không biết, để khuyến khích sinh con và tăng tỷ lệ kết hôn, Cục dân chính Lan Thành đã đề ra một chính sách mới. Vào ngày hàng tháng, bất kể có đang trong ngày nghỉ hay không, đều có thể đăng ký kết hôn."

Hề Mạn hoàn toàn không biết gì về sự sắp xếp công việc của cục dân chính, đây là lần đầu tiên cô nghe nói.

Cô liếc nhìn ngày tháng trên điện thoại, đáy mắt chợt sáng lên như sao: "Hôm nay là ngày tháng !"

Ánh mắt nóng rực của Giản Chước Bạch nhìn sang: "Xem ra mỗi năm về sau, hôm nay sẽ là ngày kỷ niệm chúng ta đăng ký kết hôn."

Mặt Hề Mạn đột nhiên hơi nóng lên, tim đập thình thịch, vội vàng giải thích: "Tôi không phải là sốt ruột muốn gả cho anh, tôi muốn Thẩm Ôn phải hối hận, cho nên anh không được tự luyến đâu nhé."

"Vì cái gì không quan trọng." Cho dù là vì cô muốn trả thù Thẩm Ôn, anh cũng vui vẻ chịu đựng.

Dù sao đó cũng là chủ ý của anh mà.

Giản Chước Bạch nhìn thời gian: "Hôm nay cục dân chính hẳn là sẽ rất đông người, hơn nữa còn phải khám sức khoẻ tiền hôn nhân với chụp ảnh, chúng ta phải nhanh lên một chút."

Vừa nói, anh vừa lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư đã chuẩn bị từ lâu từ trong túi ra, nhướng mày, "Em có mang theo không?"

Hề Mạn lắc đầu.

Hai người bắt taxi trở về Thủy Minh Loan, Giản Chước Bạch đưa Thằn Lằn sang chỗ của anh trai, Hề Mạn về nhà lấy sổ hộ khẩu.

Ngay khi cô xách túi chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ, cô vô thức sờ sờ mặt mình.

Đêm qua cô không ngủ được nhiều, cô mà để mặt mộc chụp ảnh kết hôn thì sẽ rất xấu.

Gương mặt của Giản Chước Bạch quá nổi bật, nhỡ đâu bức ảnh chụp chung của hai người bị anh so sánh hơn thua, sau này sẽ trở thành lịch sử đen tối của cô, và cái đuôi Khổng Tước của cẩu nam nhân sẽ còn vểnh cao hơn.

Cô vội vàng quay lại, bắt đầu trang điểm.

Trong khoảng thời gian này, Giản Chước Bạch đã gửi cho cô một tin nhắn.

Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Chưa xong hả? 】

Hề Mạn quét mắt nhìn một cái liền gửi tin nhắn: 【 Sắp xong rồi. 】

Mười phút sau.

Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Còn bao lâu nữa? 】

Hề Mạn: 【 Ngay đây. 】

Mười lăm phút sau.

Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Không phải là em còn đang trang điểm đấy chứ? 】

Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Được, cho em thêm mười phút nữa. 】

Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Trang điểm đẹp xíu, để không kéo thấp giá trị nhan sắc của tôi trong ảnh chụp chung. 】

Tay cầm chuốt mascara của Hề Mạn run lên, suýt chút nữa bôi vào mặt.

Ban đầu, cô còn muốn mày mò tỉ mẩn, nhưng bây giờ cô mất hết hứng thú rồi, trực tiếp xách túi đi ra ngoài.

Cô đẹp tự nhiên nhé, chưa biết ai kéo thấp giá trị nhan sắc của ai đâu!

Từ trên lầu đi xuống, dì Mạc nghe thấy tiếng động thì từ trong bếp đi ra: "Cô Hề vừa về, lại ra ngoài luôn sao?"

Giấy đăng ký còn chưa nhận được, Hề Mạn tạm thời không muốn Thẩm Ôn biết chuyện, đề phòng bất chắc.

Khi bị dì Mạc hỏi, cô chột dạ vô thức chạm vào túi xách, trên mặt tươi cười nói: "Cháu muốn đi mua sắm."

Dì Mạc cũng không hỏi thêm câu nào nữa, Hề Mạn nhanh chóng rời đi.

Trước cổng khu biệt thự, chiếc Aston Martin giương nanh múa vuốt đã đậu dưới gốc cây.

Hề Mạn mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Ở ghế lái, người đàn ông lười biếng nhìn qua, nheo mắt, giống như đang nhìn lớp trang điểm trên mặt cô.

Nắng chiều chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô gái, đôi môi đỏ mọng, giữa hàng lông mày có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt làm loãng đi vẻ ngọt ngào ban đầu, khiến cô so với buổi sáng càng thêm xinh đẹp tươi tắn.

Cổ họng Giản Chước Bạch ngứa ngáy, tùy ý đánh giá: "Không uổng công tôi đợi lâu như vậy, quả thật rất đẹp."

Được khen, Hề Mạn cảm thấy có chút vui vẻ, chợt nghe anh nói thêm: "Chỉ là so với tôi hoàn toàn không trang điểm, còn kém một chút."

Hề Mạn thật muốn cầm lấy túi xách trên tay hung hăng đập vào người trước mặt, sau đó xuống xe rời đi.

Để báo thù Thẩm Ôn, sau này cô phải đối mặt với con Khổng Tước xòe đuôi như vậy mỗi ngày, cô thực sự có thể nhịn được không?

Đơn đăng ký kết hôn này cô không nhận nữa!

Cô không muốn vì nuôi Thằn Lằn, sau này còn phải nuôi thêm một con chim!!!

Chắc là đoán được cô sẽ có suy nghĩ như vậy, Giản Chước Bạch đạp ga, chiếc xe lao vút đi như tia chớp, không cho cô một chút cơ hội nào để mở cửa.

Hề Mạn kinh hô một tiếng, vội vàng thắt dây an toàn: "Anh có thể giảm tốc độ được không!"

Khóe miệng Giản Chước Bạch hơi cong lên, anh khẽ đạp phanh để ổn định tốc độ xe.

Xe đến cục dân chính, Hề Mạn và Giản Chước Bạch cùng đi vào.

—————

Hôm nay có không ít người đến đăng ký, họ kiên nhẫn xếp hàng, chiều tối mới cầm được sổ đỏ đi ra.

Lại ngồi vào ghế phụ lái, Hề Mạn nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay, cảm thấy có chút không chân thực.

Cô thực sự đã kết hôn với Giản Chước Bạch.

Cô sống có phép tắc nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên làm một việc táo bạo điên rồ như vậy.

Mấu chốt là giờ phút này cô không có bất kỳ cảm giác hối hận nào, ngoại trừ có chút lâng lâng ra, đại não của cô còn có chút không hiểu nổi... hưng phấn và thích!

Có lẽ là bởi vì mấy năm nay cô bị Thẩm Ôn khống chế tàn nhẫn, sau khi thoát khỏi xiềng xích, cô bước vào thời kỳ nổi loạn, cô thích cảm giác hoàn toàn buông thả bản thân, không đi theo con đường thông thường.

Rất cảm động!

Giản Chước Bạch ngồi ở ghế lái, không vội khởi động xe, chú ý tới khóe miệng cô hơi nhếch lên, người đàn ông lười biếng dựa vào thành ghế sau, xương ngón tay mảnh khảnh đẹp đẽ tùy ý gõ trên vô lăng.

Hề Mạn quay đầu lại: "Sao anh không lái xe đi?"

Giản Chước Bạch: "Chờ em cười đủ chúng ta lại đi."

Hề Mạn lúc này mới để ý khóe miệng của mình đang điên cuồng nhếch lên, vội vàng thu lại, nét mặt căng thẳng.

Giản Chước Bạch khéo hiểu lòng người: "Không sao, cứ cười đi, tôi sớm biết em nhớ thương tôi từ lâu rồi, hiện tại giấc mộng thành hiện thực, em rất vui vẻ, tôi có thể hiểu được."

Hề Mạn: "..."

Không khí trong xe đình trệ hai giây, Hề Mạn lại nghiêm túc giải thích: "Quả thật tôi có chút vui mừng, nhưng là bởi vì đột nhiên lấy giấy chứng nhận cùng một người đàn ông mình không có tình cảm với nên có chút thích, cho nên đại não sinh ra hưng phấn. Cũng không phải là như anh nghĩ vì tôi thích anh nên tôi mới hạnh phúc đâu."

Sắc mặt Giản Chước Bạch nhạt đi mấy phần.

Trong đầu chỉ nghe được một câu: người đàn ông mình không có tình cảm với.

Anh mím môi, một lúc sau mới nói: "Tôi đưa em về thu dọn đồ đạc, tối nay em dọn ra ngoài luôn đi."

Hề Mạn trố mắt một giây, vội vàng nói: "Không cần, anh cứ đưa tôi đến cổng Thủy Minh Loan là được rồi, tạm thời tôi chưa chuyển đi."

Giản Chước Bạch cau mày: "Lúc này mà em vẫn còn muốn về chỗ đó của anh ta?"

"Tôi muốn tính toán rõ ràng các tài khoản với Thẩm Ôn đã."

Sáng hôm nay lúc chạy ra ngoài, ban đầu cô hy vọng rằng mình sẽ không bao giờ phải quay lại căn nhà kia của Thẩm Ôn nữa.

Bây giờ tâm trạng đã bình tĩnh lại, cô còn đăng ký kết hôn với người khác rồi, hoàn toàn không để ý Thẩm Ôn có thích cô hay không, chứ đừng nói đến việc để ý anh ta muốn cưới ai.

Cô quyết định tính toán rõ ràng tất cả những ân oán giữa mình và Thẩm Ôn trong những năm này, chấm dứt triệt để.

"Em giải quyết với anh ta như thế nào? Tôi đi với em."

"Tôi tự làm được."

Giản Chước Bạch trầm mặc giây lát: "Vậy em tính khi nào chuyển đi?"

Hề Mạn suy nghĩ một chút: "Vài ngày nữa, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh trước."

Giản Chước Bạch tôn trọng quyết định của cô: "Chốt xong thời gian thì gọi cho tôi, tôi đến đón em."

"Được."

—————

Xe dừng ở cổng Thủy Minh Loan, Hề Mạn xuống xe.

Giản Chước Bạch còn muốn đi đón Thằn Lằn, lái xe vào khu biệt thự, tiến vào sân nhà Giản Quý Bạch.

Bước vào phòng khách, anh thấy Điềm Điềm đang chơi với Thằn Lằn, còn anh trai Giản Quý Bạch đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay lật giở một cuốn sách.

Bìa sách rất quen thuộc, mí mắt Giản Chước Bạch giật giật vài cái, sải bước đi tới.

Tên cuốn sách trong tay Giản Quý Bạch là « Kỹ năng thực hành để theo đuổi các cô gái », trang mà anh ấy lật lúc này được đánh dấu bằng bút đỏ, trên đó viết:

Các quy tắc tẩy não lật lọng thông thường: Hãy thấm nhuần tư tưởng đối phương mỗi ngày rằng cô ấy thích bạn, trong từng giây từng phút hai người tiếp xúc với nhau. Tìm những ví dụ khác nhau để nói cho cô ấy biết rằng cô ấy có ý với bạn. Thời gian lâu dài, cô ấy có thể thực sự thích bạn.

Sắc mặt Giản Chước Bạch đột nhiên tối sầm, giật lấy quyển sách: "Tại sao anh lại lục đồ của em?"

Giản Quý Bạch cười nói: "Cũng chẳng phải do anh đi lung tung, Thằn Lằn từ trong phòng em náo loạn ngoạm đồ đi ra, anh tình cờ nhìn thấy quyển sách này nên nhặt lên tùy ý xem chút."

Giản Chước Bạch trừng mắt nhìn Thằn Lằn.

Cái con chó phá hoại này tại sao lại thích ngoạm đồ để nghịch thế.

Nghĩ đến nội dung trong sách, Giản Quý Bạch đột nhiên cảm thấy cậu em trai này có chút đáng yêu, không khỏi bật cười: "Làm gì mà tuyệt vọng đến mức cái gì cũng muốn thử, lại còn xem cái thứ này để theo đuổi người ta. Em đã sử dụng mấy biện pháp này chưa? Nói với Hề Mạn người ta là có ý với em, cô ấy sẽ không mắng em có bệnh chứ?"

Sắc mặt Giản Chước Bạch càng âm trầm.

Giản Quý Bạch cười không ngậm được mồm: "Thay vì xem mớ hỗn độn tầm phào này, còn không bằng em nhờ anh hiến kế cho em. Anh bây giờ là người "vợ chồng êm ấm, con cái đề huề" đấy. Anh hoàn toàn có tư cách để làm quân sư cho em!"

"Anh." Giản Chước Bạch cắt ngang lời anh, khoanh chân bắt chéo ngồi xuống bên cạnh anh, "Em có chuyện muốn nói với anh một tiếng."

Anh chỉnh lại cổ áo, đợi đến khi làm xong rồi mới tuyên bố, "Em với Hề Mạn vừa đi đăng ký kết hôn rồi, bây giờ cô ấy là em dâu của anh."

Nụ cười của Giản Quý Bạch cứng lại, nhìn anh đầy nghi ngờ: "Em bị sốt à, sao lại ăn nói nhảm nhí thế?"

Nếu anh dễ dàng theo đuổi Hề Mạn thành công như vậy, làm sao anh có thể đơn phương tương tư trong suốt những năm qua?

"Em cứ chém gió đi, anh không tin —— "

Lời còn chưa dứt, Giản Chước Bạch đã lấy từ trong túi ra giấy chứng nhận kết hôn, vung vẩy lắc lư trước mắt anh ấy.

Giản Quý Bạch nhận lấy, mở ra xem nội dung.

Cẩn thận nghiên cứu một hồi, anh ấy ngẩng đầu lên: "Em lấy giấy chứng nhận giả ở đâu ra vậy? Nhìn cái dấu đóng nổi này xem, giống y như thật, ảnh chụp chung của em với Hề Mạn cũng không lộ dấu vết bị photoshop luôn!"

"... Đây là thật!"

Giản Quý Bạch còn đang nghiêm túc nghiên cứu, cố gắng tìm ra sơ hở của bằng chứng giả, tay không nặng không nhẹ sờ mó, Giản Chước Bạch đau lòng giật lại.

Gần như bị anh ấy lật đi lật lại muốn nát rồi, anh còn chưa xem kỹ đâu!

"Mấy ngày nữa, cô ấy sẽ chuyển đến chỗ của em, sống cùng em đấy." Giản Chước Bạch nghiêng đầu nhìn, "Anh và chị dâu luôn được hoan nghênh đến quan tâm cuộc sống hôn nhân của em và vợ em."

Bọn nó còn muốn sống với nhau kìa, chẳng lẽ thực sự kết hôn rồi?

Giản Quý Bạch suy nghĩ, cảm thấy lời của anh không giống bịa đặt, hơn nữa cái giấy đăng ký kết hôn kia thực sự là rất thật.

Nhưng dù nghĩ thế nào, anh cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp: "Tiến triển nhanh như vậy sao?"

Giản Chước Bạch khiêm tốn dị thường: "Thường thôi, đây là tiến triển bình thường mà thôi."

Lòng hiếu kỳ của Giản Quý Bạch hoàn toàn bị anh khơi dậy: "Làm sao để theo đuổi được vậy, em nói cho anh nghe tí đi?"

"Anh với chị dâu em kết hôn nhiều năm, mà mãi đến khi con gái đi học mẫu giáo rồi anh mới chính thức chiếm được trái tim của chị dâu em. Điều này nói rõ cái gì?"

Giản Quý Bạch: "?"

Giản Chước Bạch: "Có nghĩa là những biện pháp giúp em có thể nhanh chóng theo đuổi được vợ, với EQ của anh thì không thể hiểu được. Nếu anh thực sự rảnh rỗi không có việc gì làm, vẫn là nên ra ngoài khoe khoang với người khác rằng anh bây giờ là vợ chồng êm ấm, con cái đề huề đi."

Giản Quý Bạch: "..."

—————

Sau khi Hề Mạn trở về, dì Mạc quan tâm chào đón cô: "Cô Hề, sao cô đi lâu vậy? Cô mãi không quay lại, tôi đang định gọi điện cho cô đấy."

Hề Mạn cười với dì Mạc: "Không sao, cháu chỉ ra ngoài đi dạo thôi mà."

Dì Mạc mở miệng muốn nói gì đó, nhưng bên ngoài có tiếng ô tô chạy vào sân.

Dì Mạc vui mừng khôn xiết: "Chẳng lẽ là cậu chủ đã trở lại? Giờ này chẳng phải là cậu ấy đang tổ chức tiệc sinh nhật với người nhà họ Thẩm sao?"

Đang hoài nghi, Thẩm Tịch Dao từ bên ngoài chạy vào.

Dì Mạc kinh ngạc: "Cô Tịch Dao, sao lại là cô?"

Thẩm Tịch Dao không trả lời, vừa đi tới liền kéo cổ tay Hề Mạn đi ra ngoài: "Chị Mạn Mạn, xảy ra chuyện lớn rồi, chị mau đi với em."

Hề Mạn mơ hồ biết cô ấy đang nói cái gì, liền túm lấy cô ấy: "Tịch Dao, em muốn dẫn chị đi đâu vậy?"

"Đến Thẩm gia chứ sao, chị Mạn Mạn, bây giờ chị qua tìm anh em thì còn kịp đấy, chậm chút nữa bữa tiệc kết thúc, anh ấy liền thương lượng ngày đính hôn với Tiết gia, anh ấy muốn cưới Tiết Thu Nghiên!"

Vẻ mặt Hề Mạn rất bình tĩnh, nhưng dì Mạc lại sửng sốt: "Cô Tịch Dao, lời này không thể nói lung tung được, cậu chủ sao lại..."

"Chính miệng anh trai cháu nói, sao có thể là giả được?" Thẩm Tịch Dao nhìn Hề Mạn, "Anh em không cho em nói cho chị biết, nhưng chuyện lớn như vậy, làm sao em có thể nhìn chị bị giấu diếm chẳng hay biết gì được. Chị Mạn Mạn, chị mau chóng đi tìm anh trai em hỏi cho rõ ràng đi!"

Phòng khách rộng lớn an tĩnh lại.

Dì Mạc bị tin tức đột ngột này làm cho có chút sững sờ, nhất thời không nói nên lời, sau đó nhìn sang Hề Mạn bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh đến kinh người, không buồn không giận, hoàn toàn không có phản ứng với lời Thẩm Tịch Dao nói.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Hề Mạn mới hỏi một câu: "Dựa trên những gì em biết về anh trai em, em có nghĩ rằng anh ấy sẽ thay đổi quyết định nếu chị đến gặp anh ấy bây giờ không?"

Thẩm Tịch Dao không trả lời.

Cô có thể thấy rằng anh trai cô đã quyết tâm quyết định chuyện này, Hề Mạn đi cũng sẽ không có kết quả nào khác.

"Nhưng mà, chị Mạn Mạn, vậy chị phải làm sao bây giờ?" Thẩm Tịch Dao đau lòng nhìn cô.

Cô nên làm gì bây giờ?

Vài giờ trước, Hề Mạn cũng vô cùng hoảng sợ trước câu hỏi này.

Nhưng giờ phút này, cô phát hiện mình thực sự không thèm để ý.

Trước kia, cô luôn lo lắng nếu một ngày nào đó Thẩm Ôn rời bỏ cô, cô sẽ cô đơn bơ vơ trên cõi đời này, không nơi nương tựa. Nhưng nghĩ kỹ lại, ngay từ bảy năm trước, lẽ ra cô nên học cách một mình đối mặt với mọi thứ.

Vì Thẩm Ôn, cô trốn tránh bảy năm.

Bây giờ cũng vì anh ta, cô phải học cách đối mặt một lần nữa.

Cô của bây giờ biết nên làm thế nào để sống tốt hơn bảy năm trước, nên tình cảnh cũng không tính là quá tệ.

Hề Mạn trấn an Thẩm Tịch Dao: "Chuyện em nói chị đã biết từ tối qua rồi. Tịch Dao, cảm ơn em đã quan tâm chị, bây giờ còn chạy tới nói cho chị biết chân tướng. Nhưng mà đây là chuyện giữa chị và anh trai em, em đừng can thiệp vào, miễn cho ảnh hưởng đến tình cảm của hai anh em em, em yên tâm, chị không sao."

"Như vậy sao được." Thẩm Tịch Dao rất lo lắng cho cô, "Chị Mạn Mạn, mặc dù anh ấy là anh trai em, nhưng lần này anh ấy thật sự rất quá đáng, em đứng về phía chị, bất luận chị làm chuyện gì, em đều sẽ ủng hộ chị."

Hề Mạn không có anh chị em ruột, Thẩm Tịch Dao mấy năm nay đều gọi cô là chị, trong lòng cô cũng đối xử với Thẩm Tịch Dao như em gái.

Bây giờ nghe đến đây, đáy lòng Hề Mạn bỗng trào dâng một cỗ ấm áp.

Cô kéo Thẩm Tịch Dao lên lầu, sau khi vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng lại.

"Chị sắp dọn ra ngoài rồi." Hề Mạn vẫn quyết định nói trước với cô ấy, cô không thể phụ lòng tốt của Tịch Dao.

Thẩm Tịch Dao hơi sững sờ, cũng chẳng quá ngạc nhiên.

Cô biết nếu anh cô làm như vậy, anh ấy sẽ không thể giữ được Hề Mạn nữa.

"Vậy chị chuyển đi đâu? Chị ở cùng Mạc Thấm sao?"

Mạc Thấm và Hề Mạn ba năm cấp ba đều ngồi chung bàn, quan hệ rất tốt.

Cô ấy là bạn học cũ duy nhất mà Hề Mạn liên lạc trong những năm gần đây.

Hơn nữa, Mạc Thấm vẫn luôn phản đối ý tưởng gả cho Thẩm Ôn của Hề Mạn, trước đây, mỗi khi Thẩm Tịch Dao nhắc đến Thẩm Ôn trước mặt Hề Mạn, chỉ cần Mạc Thấm ở đấy, đều sẽ cố ý thay đổi chủ đề.

Thẩm Tịch Dao rất không thích Mạc Thấm, cảm thấy cô ấy có thành kiến ​​với anh trai mình.

Mãi cho đến bây giờ mới chợt nhận ra, Mạc Thấm quanh năm lăn lộn trong giới giải trí, mới là người lý trí và tỉnh táo nhất khi nhìn đàn ông.

Thẩm Tịch Dao cảm thấy, sau này cô sẽ không còn mặt mũi nào để gặp Mạc Thấm nữa.

Hề Mạn lắc đầu: "Chuyện này Thấm Thấm còn chưa biết, gần đây cô ấy có tham gia một chương trình tạp kỹ, ghi hình ở nước ngoài, bị lệch múi giờ, đã lâu chị không liên lạc với cô ấy."

"Vậy chị muốn sống một mình sao?"

Hề Mạn lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra: "Hôm nay chị đã đi đăng ký kết hôn."

Thẩm Tịch Dao kinh ngạc nhìn thứ trong tay Hề Mạn, khi cầm nó lên và nhìn thấy người đàn ông trong bức ảnh, đồng tử của cô càng mở to hơn nữa.

Anh trai cô đang thảo luận về việc đính hôn với Tiết gia.

Mà bên này, chị Mạn Mạn đã trực tiếp đăng ký kết hôn với Giản Chước Bạch rồi!

Giản Chước Bạch không thua kém anh trai cô nửa phân.

Cô giống như đang xem một phiên bản thực tế của một bộ phim truyền hình vả mặt.

Thẩm Tịch Dao hồi lâu mới phản ứng lại được, trả lại giấy đăng ký kết hôn cho Hề Mạn: "Chị định chuyển đến sống cùng Giản Chước Bạch sao?"

Hề Mạn gật đầu: "Chị trở về chính là để thu dọn đồ đạc, nhân tiện tính toán cho rõ ràng số tiền mà anh trai em đã chi cho việc học hành của chị trong suốt những năm qua."

Hề Mạn thấy rất may mắn vì hầu hết những thứ quý giá mà Thẩm Ôn cho cô trong những năm qua, cô đều rất quý trọng cất giữ, luyến tiếc không lấy ra dùng

Nhiều thứ còn mới %, đã không còn tái sản xuất, lấy đi bán ra thị trường, giá trị sẽ tăng lên rất nhiều so với lúc đầu.

Bây giờ trả lại nguyên vẹn cho anh ta, có thể coi như mang lãi, thay cô tiết kiệm không ít tiền.

"Tính toán cái gì mà tính toán, không cần trả lại cho anh ấy, anh ấy ức hiếp người ta quá đáng!" Thẩm Tịch Dao tức giận bất bình.

"Phải tính."

Ơn phải trả, thù cũng tất báo.

—————

Sau khi Thẩm Tịch Dao đi rồi, Hề Mạn ngồi vào bàn làm việc, cẩn thận nghiêm túc cầm bút phân tích từng khoản chi phí mà cô đã tiêu tốn trong những năm qua.

Cô nhốt mình trong phòng, cả một ngày này không ra ngoài.

Gần chín giờ tối hôm đó Thẩm Ôn mới trở về.

Vừa về đến nhà, liền nghe dì Mạc nói chuyện Thẩm Tịch Dao tới thăm, sắc mặt anh ta tựa hồ có chút không tốt, vội vàng đi lên lầu.

Đứng trước cửa phòng ngủ của Hề Mạn, Thẩm Ôn do dự một chút, bấm tay gõ cửa: "Mạn Mạn, em ngủ chưa?"

Hề Mạn giờ phút này đang nằm trước bàn, đèn bàn màu cam ấm áp chiếu lên gương mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, đôi mi lông vũ rũ xuống.

Đêm qua cô thức trắng đêm, buổi chiều sau khi sắp xếp xong các khoản mục tính toán, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi nên vô tình ngủ gục xuống bàn.

Vì nằm sấp nên cô ngủ không sâu.

Bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, cô mơ hồ ngồi dậy, mới cảm thấy cánh tay bị gối lên có chút tê dại.

Cử động thử vài cái, cô nghe được giọng nói của Thẩm Ôn bên ngoài: "Mạn Mạn?"

Anh ta thế mà lại trở về.

Theo thông lệ những năm trước, anh ta đều đón sinh nhật ở nhà họ Thẩm rồi ở lại qua đêm, hôm sau trực tiếp đến công ty, thẳng đến buổi tối tan làm Hề Mạn cũng không chờ được anh ta trở về.

Sao lần này anh ta về sớm thế?

Hề Mạn đóng cuốn sổ kết toán lại, đặt vào trong ngăn kéo, sau đó mới đứng dậy đi ra mở cửa.

Thẩm Ôn đứng ngoài cửa, trên người có mùi rượu nhàn nhạt.

Nhìn thấy Hề Mạn, Thẩm Ôn đang định mở miệng, lại phát hiện cô mơ màng buồn ngủ, ánh mắt lộ ra có chút ngái ngủ, hiển nhiên là bị anh ta đánh thức.

Anh ta cho rằng sau khi Thẩm Tịch Dao đến, lúc này cô hẳn là nên cảm thấy khó chịu, không thể ngủ được, hoặc cô đang trốn đâu đó khóc một mình.

Thẩm Ôn không nghĩ đến sẽ là cảnh tượng như vậy.

Anh ta dùng ánh mắt thăm dò nhìn vào mặt Hề Mạn, tựa hồ muốn từ biểu cảm rất nhỏ của cô tìm ra chứng cứ cho thấy cô giả bộ trấn tĩnh, nhưng Hề Mạn cứ bình tĩnh như vậy nhìn anh ta: "Anh ba tìm em có chuyện gì sao?"

Thẩm Ôn nói: "Hôm nay anh gặp Tần Viễn, cậu ấy mời hôm tổ chức hôn lễ, bảo anh đưa em đi cùng."

Bạn của Thẩm Ôn, Hề Mạn đều biết, Tần Viễn chính là một trong số đó.

Tần Viễn sắp kết hôn, anh ta đã đến đây đưa thiệp mời từ năm trước. Trên thiệp cưới của anh ta, tên của Hề Mạn và Thẩm Ôn được viết cùng một chỗ.

Hề Mạn nhớ, ngày cưới của anh ta rất gần với sinh nhật của Thẩm Ôn, hình như chính là vài ngày sau đó.

Suy nghĩ của cô hơi xao động, bỗng nhiên gật đầu: "Được."

Cô sảng khoái đồng ý, ngược lại khiến Thẩm Ôn không thể nhìn thấu cô.

Cô đã biết chuyện anh ta sắp đính hôn, dịp như vậy cô còn nguyện ý tham dự cùng anh ta sao?

Thẩm Ôn chần chừ một chút: "Dì Mạc nói tối nay em không xuống lầu ăn cơm sao?"

"À, ban ngày lúc ra ngoài em ăn một chút, sau đó có chút buồn ngủ liền ngủ luôn."

"Vậy bây giờ em muốn ăn gì, anh đi làm cho em."

"Không cần, trong phòng em có đồ ăn vặt."

"Suốt ngày ăn vặt có hại cho sức khỏe."

"Em thích ăn!"

Câu trả lời cuối cùng của Hề Mạn mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn.

Trước kia Thẩm Ôn không cho phép cô làm chuyện gì, cô liền không làm chuyện đó, đây là lần đầu tiên cô tranh luận với Thẩm Ôn.

Thẩm Ôn không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô.

Anh ta chính là người như vậy, luôn cao cao tại thượng như thế, chưa bao giờ chủ động nói chuyện thoả hiệp với cô.

Cho dù anh ta biết Thẩm Tịch Dao đã từng tới đây, hơn nữa cô cũng đã biết chuyện anh ta sắp đính hôn, nhưng giờ phút này, anh ta vẫn có thể như trước giống như không có chuyện gì, trước mặt cô cố ý nói chuyện qua loa.

Anh ta sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện này.

Hề Mạn chờ đợi có chút mệt mỏi, cuối cùng tự mình là người lên tiếng trước: "Chọn ngày đính hôn với Tiết gia xong rồi à."

Thẩm Ôn cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: "Mạn Mạn, chuyện này không phải như em nghĩ đâu, anh với cô ấy..."

"Chúc mừng anh ba nhé." Hề Mạn mỉm cười ngắt lời anh ta.

Nếu Hề Mạn đã mở miệng trước, cô chỉ là đơn thuần muốn kết thúc chuyện này, không muốn nghe giải thích gì nữa.

Cô tựa hồ là người ngoài cuộc, trong mắt tràn đầy chân thành: "Anh ba cũng không còn trẻ, thật ra nên lập gia đình từ lâu rồi."

Nghĩ tới điều gì, cô lại nói: "Nhưng anh cũng biết đấy, những người anh em xung quanh anh trước đây đã nói những lời nhảm nhí bậy bạ, bịa ra không ít trò đùa giữa em và anh, bây giờ anh sắp kết hôn rồi, chúng ta nên làm sáng tỏ vấn đề này trước khi anh đính hôn, bất kể là vì anh hay em, hay vì bà Thẩm tương lai, đều là một công đạo."

Thẩm Ôn đột nhiên giữ vai Hề Mạn, cố gắng giải thích: "Trong lòng anh, bà Thẩm tương lai luôn là em, anh vẫn luôn rất mong mỏi, chờ anh có được vị trí người cầm quyền Thẩm gia, sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng với em. Mạn Mạn, mấy năm nay dù anh không nói lời nào, nhưng tâm ý của anh, anh nghĩ là em có thể hiểu."

Hề Mạn ngước mắt: "Bây giờ anh nói với em điều này... vậy hôm nay anh không chọn ngày đính hôn với nhà họ Tiết sao? Anh cự tuyệt cuộc hôn nhân này à?"

Thẩm Ôn nhìn cô, khó khăn nói: "Đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi, sau này anh sẽ ly hôn với cô ấy."

Hề Mạn không có kiên nhẫn nghe những lời này, cô thoát ra khỏi xiềng xích của anh ta: "Anh ba, em nghĩ hai chúng ta không nên chọc thủng tầng giấy dán cửa thì tốt hơn, nếu không chính là đang cố tình làm xấu mặt nhau đấy. Lời vừa rồi anh nói, em sẽ giả vờ như chưa từng nghe qua."

Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: "Từ khi em có trí nhớ, em đã biết anh. Khi ba em bận công việc, anh như anh trai ruột của em vậy, luôn đưa em đi chơi. Sau này ba em mất, cũng là anh đã bước tới, giúp em vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Em biết ơn và kính trọng anh, nhưng rồi không hiểu sao mối quan hệ này lại thay đổi vì những trò đùa của những người xung quanh anh."

Cô nhìn Thẩm Ôn, "Mối quan hệ giữa chúng ta vẫn nên như trước kia đi. Bất kể anh vì lí do gì mà cưới Tiết Thu Nghiên, em đều chúc phúc cho anh. Nhưng em không muốn đợi đến sau khi anh kết hôn, trong miệng lưỡi anh em bạn bè của anh, tên của em và vợ chồng anh còn bị cột chung với nhau, trở thành đề tài buôn chuyện của họ trước bữa trà sau bữa cơm."

"Bây giờ em chỉ yêu cầu anh một điều, trước mặt những người trong vòng bạn bè của anh, giải thích rõ ràng chuyện giữa anh và em. Chúng ta là người trong sạch, chưa từng hẹn hò với nhau, đối với em anh chỉ là ân nhân, là anh trai, chỉ vậy thôi."

Thẩm Ôn mở miệng, muốn nói lại thôi.

Nhìn vẻ mặt quả quyết của cô gái, một lúc lâu sau, anh ta khàn giọng nói: "Được, anh sẽ tìm cơ hội nói rõ với bọn họ."

"Không cần tìm cơ hội riêng tư đâu." Hề Mạn nói, "Chẳng phải là Tần Viễn sắp kết hôn sao. Trong tiệc cưới của anh ấy, bạn bè của anh cũng sẽ ở đó. Em sẽ đi cùng anh, anh giải thích rõ ràng mọi việc trước mặt mọi người đi."

Thẩm Ôn cau mày, vẻ mặt lạnh đi.

Cô biết anh ta là người ưa thể diện nhất, nếu ở nơi công cộng như vậy mà chính miệng thừa nhận bọn họ là anh trai em gái, sau này anh ta sẽ không thể có tâm tư khác với cô được nữa, bằng không chính là tự tát vào mặt mình.

Cô đã hoàn toàn chặn con đường tương lai của hai người.

"Nhất định phải như vậy sao?"

"Phải." Hề Mạn kiên định nhìn anh ta, "Nhất định phải như vậy."

"Người ngoài bàn tán đôi câu sau lưng thì có làm sao, em để ý như thế làm gì, nhất định muốn làm ầm ĩ mọi chuyện lên khó coi như vậy sao?"

Giọng điệu dịu dàng thường ngày của Thẩm Ôn xen lẫn không vui, "Anh nuôi em bảy năm, nuông chiều em, chiều chuộng em, một lòng muốn cho em một đám cưới tươm tất, cho đến nay anh vẫn chưa dám chạm vào em dù chỉ một chút, vì anh sợ em tủi thân. Hề Mạn, anh làm như vậy, mà bây giờ lại phải nghe lệnh em, tuyên bố với người ngoài chúng ta là anh em sao?"

Hề Mạn buồn cười nhìn anh ta, dù cố gắng trấn tĩnh bao nhiêu, đáy mắt vẫn chứa đầy nước mắt: "Đúng vậy, những người đó bàn tán đôi câu sau lưng thì có làm sao, dù sao cũng không phải là nói Thẩm Ôn anh, anh đương nhiên không để ý! Nhưng dựa vào cái gì, một bên anh muốn cưới người khác, còn muốn giữ lại em làm lốp xe dự phòng cho anh, trên đời này nào có chuyện tốt như thế?"

"Em làm gì mà lại nói khó nghe như vậy, anh với cô ấy chỉ là liên hôn thương nghiệp, sau này sẽ ly hôn, em có thể hiểu chuyện một chút được không. Hề Mạn, em làm chuyện tuyệt tình như thế, ngay cả chờ đợi anh em cũng không muốn, trong lòng em còn có anh không?"

Nước mắt Hề Mạn tràn khỏi khoé mi rơi xuống, cảm thấy tủi nhục vô cùng: "Anh đi lấy người khác, lại để cho em đợi anh, rốt cuộc anh đặt em ở đâu? Em chờ anh một năm, năm hay là cả đời? Thẩm Ôn, anh nuôi em, nhưng em không bán thân cho anh!"

Dì Mạc nghe được động tĩnh càng lúc càng lớn, vội vàng chạy lên lầu: "Cậu chủ, cô Hề, có chuyện gì thì từ từ nói, sao hai người lại cãi nhau?"

Hề Mạn không muốn nói thêm gì nữa, lau nước mắt đọng trên khóe mi ướt, đóng sầm cửa phòng ngủ vào.

Dì Mạc nhìn sắc mặt đen xì của Thẩm Ôn, muốn nói lại thôi, cuối cùng thật cẩn trọng nói: "Cậu chủ, hôm nay cô Hề đã rất đau lòng rồi, cậu không nên lại đối xử với cô ấy như vậy nữa."

Ngón tay Thẩm Ôn nhéo mi tâm, cảm xúc bình phục chút ít.

Anh ta biết, Hề Mạn đưa ra yêu cầu như thế chính là bởi vì giận việc anh ta muốn cưới Tiết Thu Nghiên, cố ý làm ầm ĩ với anh ta.

Tối nay cô tiết một chút cũng tốt, miễn cho lại tự giấu ở trong lòng.

Cô yêu cầu anh ta làm việc này, đơn giản là để nói cho anh ta biết, trong cuộc hôn nhân của anh ta với Tiết Thu Nghiên, cô không muốn liên lụy và bị người khác khinh thường.

Thẩm Ôn phất tay bảo dì Mạc đi xuống, anh ta lại gõ cửa phòng Hề Mạn.

Bên trong không có động tĩnh, anh ta nhẹ nhàng tự nói: "Vừa rồi là anh ba không phải, lẽ ra không nên cãi nhau với em, anh ba cũng không muốn em bởi vì chuyện liên hôn này mà bị chỉ điểm. Nếu em muốn làm rõ, anh đồng ý với em, tại tiệc cưới của Tần Viễn, anh sẽ nói rõ với bọn họ rằng chúng ta tạm thời sống chung hòa thuận như anh em. Sau khi dự án được giải quyết, lại nói chuyện của hai chúng ta thật kỹ, được không?"

Người bên trong không có phản ứng.

Nhưng Thẩm Ôn nghĩ, anh ta đã nói biến trạng thái thành như vậy, cô nhất định sẽ đồng ý.

Cô tính tình mềm mỏng, tốt tính lại ngoan ngoãn, qua thời gian này, anh ta lại dỗ dành cô nhiều hơn liền tốt ấy mà.

Dựa theo tính ỷ lại của Hề Mạn đối với anh ta, đợi tâm trạng tốt lên, cô vẫn sẽ chủ động đến gần anh ta thôi.

Dù sao anh ta cũng là chỗ dựa duy nhất của cô trên thế giới này.

Hề Mạn vẫn luôn dựa lưng vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Thấy Thẩm Ôn đã về phòng, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.

Rõ ràng anh ta là người làm sai, cô chỉ muốn làm sáng tỏ thôi nhưng anh ta cũng không chịu đồng ý.

Bây giờ lại làm ra vẻ như cô đang quậy phá, anh ta bất đắc dĩ phải thỏa hiệp vì cô.

Anh ta chính là ỷ vào việc cô không có nơi nào để dựa vào, sẽ không bao giờ rời xa anh ta.

Hề Mạn tựa đầu vào cửa, khóe miệng cong lên một vòng mỉa mai.

Trên bàn, điện thoại của cô rung lên, màn hình bật sáng.

Hề Mạn đi tới, cầm điện thoại lên, là Giản Chước Bạch gửi cho cô một tin nhắn WeChat: 【 Buổi tối đừng để miệng vết thương dính nước nhé. 】

Lúc này Hề Mạn mới nhớ ra, giữa trưa nay khuỷu tay cô bị va vào khi đi ăn bún ốc ở ngõ hẻm Phúc Ninh, trên khuỷu tay cô vẫn còn dán một miếng băng cá nhân.

Anh hẳn là sợ cô đi tắm sẽ quên nên đặc biệt nhắc nhở cô.

Thật ra cũng không còn đau nhiều nữa.

Suy tư một lúc, Hề Mạn trả lời: 【 Cảm ơn anh. 】

Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Tôi chỉ là thay Thằn Lằn nhà chúng ta thăm hỏi một chút thôi, dù sao cũng là nó làm em bị thương mà. 】

Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Hơn nữa, bây giờ em là vợ hợp pháp của tôi, tôi không thể cứ mặc kệ em được. 】

Mấy chữ "vợ hợp pháp" này khiến tim Hề Mạn khẽ run hai lần, đáy lòng dâng lên một cảm giác vi diệu.

Hề Mạn không biết nên trả lời lại anh như thế nào, vừa định thoát khỏi giao diện trò chuyện thì phát hiện phía trên cùng hiển thị "Đối phương đang gõ chữ".

Cô đợi một lúc, lời nhắc biến mất, đầu dây bên kia cũng không gửi tin nhắn.

Vừa cãi nhau với Thẩm Ôn, tâm tình cô có chút nặng nề.

Hề Mạn không trả lời anh nữa, chỉ tắt màn hình điện thoại rồi đặt lại lên bàn.

Cố gắng lấy lại tỉnh táo, cô kéo ghế ngồi xuống, mở lại ngăn kéo, xem qua những hóa đơn chi tiết mà cô đã lập hồi chiều.

Khoảng mười lăm phút sau, điện thoại của cô lại rung lên, vẫn là tin nhắn WeChat của Giản Chước Bạch.

Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Cháu gái nhỏ của tôi đang đòi xem pháo hoa, bà Giản, em có muốn xem cùng không? 】

Hề Mạn đọc tin nhắn mấy lần, ánh mắt dán chặt vào hai chữ "Bà Giản".

Một lúc sau, cô mới nhớ ra nên gõ trả lời anh: 【 Ở đâu? 】

Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Tắt đèn đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. 】

Hề Mạn theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cách đó không xa, một cụm ngọn lửa sáng như sao băng bay ngược lao thẳng lên trời, "đùng" một tiếng nở rộ trên bầu trời đen kịt, phản chiếu ánh sáng nhiều màu sắc.

Hướng đó hình như là nhà của anh trai Giản Chước Bạch, Giản Quý Bạch.

Anh thực sự đang đốt pháo hoa ở đó.

Hề Mạn tắt đèn trong phòng, lại thấy bên ngoài có ngọn lửa không ngừng bay lên trời.

Những chùm pháo hoa rực rỡ loá mắt tùy ý nở rộ trên bầu trời đêm.

Cô chống hai tay lên cửa sổ thủy tinh, trong đôi mắt vốn ảm đạm vô thần được ánh sáng phản chiếu, giống như những vì sao tan vỡ.

Pháo hoa kéo dài rất lâu, Hề Mạn chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, cảm nhận ánh sáng đủ màu hắt lên mặt, chiếu lên da thịt ấm áp, hơi ấm như thấm vào lỗ chân lông, dọc theo màn đêm đẫm máu lan tỏa khắp tứ chi, nhỏ giọt xuống khảm vào tim cô.

Cô rất cảm kích vì những gì Giản Chước Bạch đã nói trước đó.

Những người xung quanh đều khuyến khích cô ở bên Thẩm Ôn, sau khi nghe những lời nhận xét đó trong một thời gian dài, giống như bị tẩy não vậy.

Giản Chước Bạch là người duy nhất giúp cô lý giải tình cảm của mình đối với Thẩm Ôn, hơn nữa còn bảo cô hãy là chính mình.

Những năm này, cô đã bị xiềng xích nặng nề trói buộc, không còn là bản thân.

Chỉ mình anh thấy.

Tràng pháo hoa này dường như nói cho cô biết, bên ngoài cửa sổ, chính là tự do.

Đó mới là điều cô nên theo đuổi, cuộc sống chân chính huy hoàng.

Cô hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cảm thấy bớt khó chịu hơn.

Cô hẳn là nên cảm thấy may mắn.

May mắn là cô chưa thực sự gả cho một người như Thẩm Ôn.

Trên sân thượng Giản gia, sau khi đợt pháo hoa cuối cùng được bắn lên, bầu trời tối dần, thân hình cao lớn của người đàn ông ẩn hiện dưới màn đêm, đường nét khuôn mặt tuấn tú càng thêm thâm thúy.

Anh lặng lẽ nhìn ngôi biệt thự phía xa, thật lâu sau mới khẽ lẩm bẩm.

Ngủ ngon, bà Giản của anh.

—————

Mặc dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng liên tiếp mấy ngày Hề Mạn hầu như không chạm mặt Thẩm Ôn. Khi Thẩm Ôn ở nhà, cô liền ở trong phòng ngủ, đóng cửa không ra.

Cô và Thẩm Ôn không có gì để nói, tạm thời ở lại nơi này, đơn giản là chờ đợi hôn lễ của Tần Viễn diễn ra.

Vào ngày cưới của Tần Viễn, Thẩm Ôn dậy sớm đến phòng tập thể dục ở tầng một để vận động như thường lệ.

Lúc đi ra nhìn thấy Hề Mạn đứng ở cửa bếp nói chuyện nói gì đó với dì Mạc.

Hai người đã nhiều ngày không nói chuyện, Thẩm Ôn đi tới: "Mạn Mạn —— "

Anh ta vừa gọi tên cô, còn chưa kịp nói gì, Hề Mạn đã phớt lờ anh ta, xoay người đi lên lầu về phòng.

Cô dành cả buổi sáng để thu dọn hành lý trong phòng.

Gần trước lúc xuất phát, Thẩm Ôn đến gõ cửa phòng cô: "Mạn Mạn, chuẩn bị xong chưa?"

Hề Mạn liếc mắt dò xét hướng cửa, ánh mắt đảo qua vali trong phòng.

Cô hầu như không mang theo bất cứ thứ gì, ngoại trừ máy tính và sổ sách đi làm, chỉ có vài bộ quần áo là do cô mua bằng chính tiền lương sau khi đi làm.

Cô dùng điện thoại gửi cho Giản Chước Bạch một tin nhắn WeChat: 【 Chiều nay tôi chuyển đến. 】

Bên kia gần như lập tức trả lời: 【 Được. 】

Hề Mạn lại nói: 【 Trước đó anh tới đây giúp tôi mang hành lý đi nhé, vừa rồi ở nhà tôi đã chào hỏi dì rồi. 】

Phân phó xong mọi chuyện, Hề Mạn cầm túi xách mở cửa đi ra.

Thẩm Ôn vẫn đứng ngoài cửa đợi cô.

Bên trong chiếc áo khoác kaki, cô mặc một chiếc váy dệt kim dài màu trắng trà với đường eo bó sát, tôn lên một thân hình yêu kiều thướt tha.

Lớp trang điểm trên mặt cô rất tinh xảo, làn da đẹp không chút tì vết. Nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt giữa hai lông mày làm nổi bật đôi mắt trong veo như nước, kiều diễm mê người.

Thẩm Ôn thất thần một lúc, thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng nói: "Tài xế đang đợi ở bên ngoài, chúng ta đi thôi."

Anh ta muốn đưa tay ra dắt cô, nhưng Hề Mạn trực tiếp đi ngang qua anh ta, bước xuống lầu.

Tài xế mở cửa xe, Hề Mạn khom người ngồi vào. Khi Thẩm Ôn bước vào, cô thuận tiện đeo chiếc kính râm trên tay, tránh xa anh ta ngàn dặm.

Cô tỏ ra rất rõ ràng thái độ không muốn nói chuyện, Thẩm Ôn bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ nhất định cô vẫn đang cáu kỉnh, có lẽ chờ hôm nay nói rõ ràng quan hệ giữa hai người, cô sẽ nguyện ý nói chuyện với mình.

Anh ta bất đắc dĩ mà dịu dàng nhìn cô, nói với tài xế: "Đi thôi."

Trên đường đến khách sạn, Hề Mạn ngồi yên lặng, suốt quãng đường không nói lời nào.

Ánh mắt của Thẩm Ôn từ đầu đến cuối rơi trên người cô.

Chiếc kính râm trên sống mũi quá to khiến khuôn mặt cô càng nhỏ lại, dưới ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, da mặt cô trắng hồng, đôi môi đỏ mọng cũng rất tươi tắn, xinh đẹp động lòng người.

Cổ họng Thẩm Ôn cuộn lên, dời ánh mắt nhìn đi chỗ khác, giả bộ lãnh đạm như không có việc gì, mở laptop trong tay ra, xử lý một số email công việc.

Xe dừng trước cửa khách sạn, cửa mở ra, Hề Mạn và Thẩm Ôn bước xuống.

Hề Mạn tháo kính râm ra, phát hiện ra Tần Phó, em trai của Tần Viễn, đang đón khách ở cửa.

Tần Phó cũng vừa vặn nhìn thấy cô, thần sắc hơi khựng lại, sau đó niềm nở chào hỏi Thẩm Ôn.

Thẩm Ôn và Tần Viễn có quan hệ tốt, Hề Mạn trước đây không ít lần theo Thẩm Ôn đến Tần gia, cũng đã gặp qua Tần Phó rất nhiều lần.

Có lẽ là bởi vì chuyện Giản Chước Bạch từng theo đuổi cô, nên khi cô đứng chung với Thẩm Ôn, Tần Phó cũng chưa bao giờ nói chuyện với cô.

Lần này cũng giống như vậy, sau khi Tần Phó và Thẩm Ôn chào hỏi nhau xong, anh ấy chỉ lịch sự gật đầu với Hề Mạn, sau đó gọi người dẫn họ vào khách sạn.

Em họ của Tần Phó cùng anh chào đón khách khứa, sau khi họ rời đi, cô ấy hỏi Tần Phó: "Anh họ, vừa rồi chính là cậu ba nhà họ Thẩm, người cũng như tên, danh tiếng lẫy lừng ở Lan Thành sao? Anh ấy dẫn theo một chị gái thật xinh đẹp, hôm nay đứng ở đây lâu như vậy, hai người bọn họ là đẹp mắt nhất, nhìn thật xứng đôi!"

Tần Phó nghe vậy cười giễu cợt một tiếng, cũng không thèm để ý.

Hai người bọn họ có gì xứng đôi chứ? Hồi còn học trung học, khi Hề Mạn với Chước ca đứng cùng nhau, đó mới thực sự là rất bắt mắt!

Người ngoài đều nói ban đầu là Giản Chước Bạch tương tư đơn phương, đau khổ theo đuổi hai năm, Hề Mạn lại khinh thường anh.

Trên thực tế, theo quan điểm của Tần Phó, khi đó Hề Mạn cũng không phải vô tình vô nghĩa đối với Giản Chước Bạch.

Nhớ rằng sau đó khi Giản Chước Bạch ra nước ngoài, Hề Mạn đã chạy đến tìm anh ấy, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong một đoạn thời gian dài sau khi Giản Chước Bạch rời đi, Tần Phó thấy Hề Mạn thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào hàng ghế sau của lớp học, nhìn chỗ ngồi trống của Giản Chước Bạch.

Nếu hồi đó Giản Chước Bạch không xuất ngoại giữa chừng mà nhất quyết phải tốt nghiệp hết cấp ba, có lẽ bây giờ người đứng bên cạnh Hề Mạn đã là anh rồi.

Hơn nữa, Tần Phó mặc dù không biết cụ thể nội tình, nhưng mơ hồ cảm thấy chuyện Giản Chước Bạch bị ép ra nước ngoài, tựa hồ có chút quan hệ với Hề Mạn.

Lần này Giản Chước Bạch trở về, anh không đề cập đến Hề Mạn với các anh em, cũng không biết liệu hai người họ có còn liên lạc riêng hay không.

Tần Phó đang nghĩ ngợi, lại có khách khác đến, anh tạm thời gác lại suy nghĩ sang một bên.

—————

Sau lễ cưới, yến tiệc bắt đầu.

Sắp xếp mọi người ngồi xuống xong, Tần Phó rốt cuộc cũng có chút rảnh rỗi.

Nhìn thấy bàn của Thẩm Ôn và Hề Mạn, ánh mắt anh khẽ động, dùng điện thoại di động ghi lại một đoạn video ngắn về hiện trường tiệc cưới, giả vờ vô tình ghi lại Hề Mạn trong đó.

Sau đó, anh ấy nhấp vào nhóm anh em, gửi đi.

Rồi lại nhắn thêm một đoạn 【 Hôm nay anh trai tôi cưới mời nhiều khách quá, mệt chết tôi rồi!! 】

Quách Duẫn: 【 Hình như tôi nhìn thấy Hề Mạn! 】

Tô Triết Dương: 【 Tôi cũng thấy, ngồi cạnh Thẩm Ôn. Nhưng bây giờ có tin đồn cô ấy là thỏ trắng nhỏ của Thẩm Ôn, cô ấy đi theo Thẩm Ôn tham dự vào trường hợp như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. 】

Quách Duẫn: 【 Rốt cuộc Thẩm Ôn có nghĩ đến việc cưới cô ấy hay không vậy, vẫn chưa có động tĩnh gì. 】

Tô Triết Dương: 【 Hề gia bại vong, sau lưng thỏ trắng nhỏ không có gia tộc chống đỡ, loại gia đình như Thẩm gia này cũng dễ tiến vào đâu. 】

Tô Triết Dương: 【 Thỏ trắng nhỏ thật không dễ dàng. 】

Quách Duẫn: 【 Đúng là rất thảm, hồi còn đi học là chúng tinh phủng nguyệt, thiên chi kiêu nữ, bây giờ chỉ có thể dựa vào Thẩm Ôn. Nếu Thẩm Ôn thực sự không muốn lấy cô ấy, không biết cô ấy phải làm gì bây giờ. 】

Tần Phó vốn là muốn thử phản ứng của Giản Chước Bạch, nhưng ai ngờ những người khác nghị luận sôi nổi, còn Giản Chước Bạch bên kia lại không có chút động tĩnh nào.

Trong lòng anh không khỏi suy đoán, chẳng lẽ Chước ca thật sự buông bỏ được Hề Mạn rồi sao?

Lúc này, điện thoại lại rung lên.

Giản Chước Bạch: 【 Còn ồn ào nữa thì tự out khỏi nhóm đi. 】

Cả nhóm đột nhiên im lặng.

Tần Phó nhìn giao diện điện thoại, dần dần nheo mắt lại.

Anh liền biết, chỉ cần đụng đến chuyện của Hề Mạn, Chước ca liền thiếu kiên nhẫn!

Lúc này, bàn bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Thẩm Ôn, cậu hiện tại đã ba mươi rồi, còn không nghĩ đến chuyện chung thân đại sự sao? Cậu với Hề Mạn dự định khi nào thì kết hôn?"

Tần Phó quay đầu lại nhìn sang.

Chỉ thấy Thẩm Ôn cụp mi mắt, yên lặng uống cạn ly rượu, không chút để ý nói: "Đừng nói bậy, tôi coi Mạn Mạn như em gái."

Không khí ồn ào trên bàn ăn nhất thời lạnh xuống, mọi người đồng loạt nhìn Hề Mạn bằng ánh mắt phức tạp.

Tần Phó cũng bị một màn này làm cho giật mình, Thẩm Ôn coi Hề Mạn là em gái sao? Vậy chẳng phải là Chước ca có hi vọng rồi sao?

Anh kích động mở WeChat trò chuyện với Giản Chước Bạch, gọi video qua.

Giản Chước Bạch lấy hành lý của Hề Mạn từ nhà họ Thẩm đi, bây giờ xe vừa mới đậu ở tầng dưới của khách sạn.

Nhìn thấy cuộc gọi video của Tần Phó, anh bấm vào để trả lời, còn chưa mở miệng, Tần Phó đã chĩa camera về phía bàn của Hề Mạn và Thẩm Ôn

Hề Mạn nhìn mọi người, tươi cười khéo léo: "Mọi người đừng hiểu lầm, em và anh ba chỉ là anh em thôi ạ."

Có lẽ tin tức này quá chấn động, những người cùng bàn nhất thời không kịp phản ứng.

Bàn này toàn những anh em có quan hệ tốt nhất với Thẩm Ôn, bao năm qua họ vẫn nói đùa gọi Hề Mạn là chị dâu, Thẩm Ôn chưa từng ngăn cản.

Nói cho cùng, chính Thẩm Ôn đã cho phép bọn họ coi Hề Mạn là người mà anh ta sẽ cưới trong tương lai.

Nhưng tại sao hôm nay đột nhiên lại trở thành anh trai em gái?

Chẳng lẽ là bởi vì Hề Mạn bây giờ nghèo túng, không có gia thế tốt, Thẩm gia nhất quyết không chấp nhận cô vào cửa, cho nên Thẩm Ôn mới thỏa hiệp?

Hay là, Thẩm Ôn vì vị trí người cầm quyền, muốn kết hôn với một người môn đăng hộ đối?

Nghĩ đến đây, mọi người lại nhìn Hề Mạn, không khỏi có chút đồng tình.

Đối mặt với ánh mắt thương hại của mọi người, Thẩm Ôn mượn động tác rót rượu, khẽ cúi đầu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng chỉ hai người có thể nghe thấy, nói: "Mạn Mạn, trước đây anh không muốn nói rõ là vì tốt cho em thôi, bọn họ sẽ không tin, biết được sẽ chỉ càng đoán lung tung thêm thôi."

Hề Mạn không để ý tới anh ta, ung dung uống một hớp rượu, bỗng nhiên lại nói: "Kỳ thực, có một chuyện ngay cả anh ba của em cũng không biết. Nếu mọi người đều quan tâm đến chuyện của em với anh ba nhiều như vậy, thế thì hôm nay nhân cơ hội này tuyên bố một chút đi. Em đã có bạn trai, tình cảm của bọn em rất tốt."

Biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm Ôn đông cứng lại.

Hề Mạn chỉ nói muốn làm sáng tỏ rằng họ là anh em trong bữa tiệc, nhưng Thẩm Ôn không biết sau đó còn có chuyện này.

Làm sao cô có thể có bạn trai?

Hề Mạn bình tĩnh nhìn Thẩm Ôn: "Mặt khác, em và bạn trai mấy ngày trước đã đi đăng ký kết hôn, bây giờ anh ấy là chồng em."

Tin tức này quá mức bùng nổ.

Những người trên bàn ngày càng thêm đứng ngồi không yên.

Tay cầm ly rượu của Thẩm Ôn bất giác nghiêng đi, rượu trong ly không cẩn thận tràn ra ngoài.

Con ngươi thâm trầm của anh ta nhìn Hề Mạn, như thể mưa gió sắp ập đến, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Em nói lại lần nữa."

"Anh ba đã giúp đỡ em rất nhiều, cũng rất chăm sóc em, nhưng giờ em đã kết hôn rồi, còn ở chỗ của anh ba thì không thích hợp, sau này em sẽ chuyển tới ở với chồng em."

Sắc mặt Thẩm Ôn hoàn toàn trầm xuống, lại cố gắng đè nén tâm tình: "Đừng đùa nữa, rất nhiều người đang xem đấy."

Hề Mạn bật cười: "Anh ba không tin sao? Trên người em có mang theo giấy chứng nhận đăng ký kết hôn đấy."

Nói xong, cô lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio