Xe rời khỏi khu biệt thự, hướng đi tới sân bay.
Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, Chu Lương Hàn ngồi ghế phụ xe nhìn qua: "Chúc mừng Giản tổng, anh kết hôn từ khi nào mà âm thầm quá, chúng tôi đều không biết gì cả."
Giản Chước Bạch lười biếng ngồi ở hàng ghế sau, nhướng mi: "Vợ tôi da mặt mỏng, nhất định muốn bí mật kết hôn với tôi, không còn cách nào."
Anh nhớ ra điều gì đó, hỏi Chu Lương Hàn, "Bên pháp vụ đã soạn thảo hợp đồng đặt hàng lô hàng của Thẩm Ôn chưa?"
Chu Lương Hàn nói: "Soạn thảo xong rồi ạ, tôi gửi đã bản điện tử tới hòm thư của anh rồi."
Giản Chước Bạch mở hòm thư, tìm thấy hợp đồng, xem qua rồi chuyển tiếp cho Giản Quý Bạch.
Mở WeChat, anh gửi một tin nhắn cho Giản Quý Bạch: 【 Anh ơi, em đi công tác xa, thứ hai anh ký hợp đồng với Thẩm Ôn nhé. 】
Suy tư một lát, anh lại nói thêm: 【 Lúc ký hợp đồng, hãy đưa ra cho anh ta thêm một điều kiện. Anh ta phải tự chịu toàn bộ trách nhiệm gửi hàng hóa đến các nước khác nhau ở Châu Âu. 】
Anh: 【 Được. 】
Anh: 【 Em đây là mượn cơ hội này để tiêu tiền của cậu ta sao? 】
Giản Chước Bạch cũng không phủ nhận.
Sau những gì đã xảy ra trong bữa tiệc, Thẩm Ôn chắc chắn sẽ tìm kiếm tung tích của Hề Mạn.
Thế thì để anh ta ra nước ngoài một thời gian đi.
Giản Chước Bạch nói sang một chuyện khác: 【 Trước đây em ở nước ngoài, không biết tình hình ở Lan Thành, anh giúp em tìm một người dì giúp việc đáng tin cậy, thích dọn dẹp sạch sẽ nấu đồ ăn ngon, tốt nhất là ngày mai có thể đến đây nhé. 】
Giản Quý Bạch: 【 OK, để đó cho anh. 】
—————
Sau khi Giản Chước Bạch rời đi, Hề Mạn khóa cửa lại, cảm thấy căn nhà vốn đã xa lạ lại càng thêm trống trải.
May thay, có Thằn Lằn ở bên, cô nhanh chóng xua đi nỗi cô đơn khó hiểu trong lòng.
Thằn Lằn ban ngày chạy chơi ngoài sân suốt, cả người lấm lem, Hề Mạn tắm cho nó, sấy khô lông, bây giờ nó mềm mềm thơm thơm.
Vẫn còn sớm nên cô bật đèn trước bàn làm việc, tiếp tục hoàn thiện bản lý lịch của mình trước máy tính.
Nửa tiếng sau, cô duỗi eo, lắc cổ mấy cái rồi ngáp dài ngái ngủ.
Tắt máy tính, nhìn đến cuốn vở màu hồng bên cạnh.
Tùy tiện mở ghi chép ra, có một số điểm chính viết bằng tiếng Anh liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trang cuối cùng của cuốn vở được giấu kẹp trong lớp bìa xen kẽ, Hề Mạn mở trang này ra, chỉ đọc một chữ lại nhanh chóng đóng lại.
Cô đặt những ghi chép này của mình lên một chiếc kệ nhỏ phía trên bàn làm việc, để cùng với một số sổ sách tài chính.
Nghĩ ngợi một lúc, lại lấy xuống, mở ngăn kéo ra bỏ vào.
Sau khi tắm xong, cô mặc váy ngủ lụa màu rượu sâm-panh chui vào trong chăn.
Chú chó con vẫn ở trong phòng ngủ của cô, Hề Mạn ôm nó vào làm ổ trong chăn: "Tối nay ngủ chung với chị đi, nhà này rộng quá, hai chúng ta làm bạn nhé."
Thằn Lằn rất nghe lời, nép vào lòng cô, tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt lại.
—————
Sáng sớm hôm sau, dì Trương hiền lành dễ gần đến nhà, phụ trách việc nấu ăn cho Hề Mạn.
Vài ngày kế tiếp, Hề Mạn ban ngày ra ngoài phỏng vấn xin việc, buổi tối trở về huấn luyện Thằn Lằn.
Chó có khả năng vâng lời mạnh mẽ, chỉ số IQ cũng cao.
Hề Mạn cảm thấy mặc dù không cần đặt ra quá nhiều quy tắc cho nó, nhưng cần dạy nó một số nguyên tắc và cách ứng xử đơn giản khi tương tác với mọi người mà vẫn giữ được bản chất của nó.
Đặc biệt là lần trước Giản Chước Bạch đưa nó ra ngoài, nó còn nhặt đồ trên mặt đất lên ăn, ăn vào rất dễ tổn hại thân thể, nhất định phải bỏ!
Hề Mạn chưa bao giờ nuôi chó, nhưng vì thích nên cô đã xem rất nhiều video ngắn hướng dẫn mọi người cách nuôi chó, đồng thời cũng tra cứu nhiều thông tin khác nhau trên mạng.
Bây giờ sắp xếp lại rồi xem lại một lượt, cô bắt đầu lên lớp cho Thằn Lằn.
Giai đoạn đầu dạy rất tốn sức.
Lông Thằn Lằn tương đối dài, mỗi lần ăn xong mặt đều bẩn, vì để nó ngoan ngoãn rửa mặt sau khi ăn, Hề Mạn phải hướng dẫn rất nhiều lần trong ngày.
Lúc đầu nghe được, nó không phản ứng chút nào, còn cọ khuôn mặt bẩn thỉu của mình lên trên ghế sô pha và thảm, khiến người ta phát điên lên khi phải dọn dẹp.
Nhưng kiên nhẫn dạy dỗ nó vài ngày, đưa ra phần thưởng thích đáng, cuối cùng khi Hề Mạn nói: "Mặt lại bẩn rồi, chúng ta đi rửa thôi."
Nó sẽ tự vui vui vẻ vẻ chạy vào phòng tắm, sau đó ngước nhìn lên, ngoan ngoãn đợi Hề Mạn rửa mặt cho.
Đột nhiên Hề Mạn cảm thấy giống như đang nuôi một đứa trẻ vậy, rất có cảm giác thành tựu.
Tuy nhiên, cho dù dạy dỗ Thằn Lằn rất tốt, nhưng cô vẫn không có tiến triển gì nhiều trong phương diện tìm việc làm.
Chiều nay, khi đi phỏng vấn về, cô có chút chán nản đá văng đôi giày cao gót, thất vọng ngã xuống ghế sô pha trong phòng khách.
Ban đầu, dựa trên trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc của cô, sẽ không quá khó để tìm một công việc, nhưng bây giờ tình hình đã khác, trước tiên cô phải sàng lọc một nhóm công ty có hợp tác trực tiếp hoặc gián tiếp với Tập đoàn Bạc Thương của Thẩm Ôn.
Kết quả là, phạm vi các công ty mà cô có thể đến phỏng vấn đột nhiên bị thu hẹp lại.
Cô cũng phải cân nhắc về thời gian đi lại, tiền lương, đãi ngộ và các vấn đề khác, không dễ để tìm được một công việc ưng ý.
Nhưng nhìn số dư trong tài khoản, cô lại không khỏi sốt ruột.
Sau khi trả hết các khoản cho Thẩm Ôn bằng tất cả số tiền tiết kiệm của mình trong nhiều năm, cô không dư lại bao nhiêu, nếu chuyện này còn tiếp diễn, cô sẽ không có gì để ăn mất.
Hơn nữa cô phải tích góp một số tiền, nếu không một năm sau ly hôn với Giản Chước Bạch, cô sẽ không còn nơi nào để đi, thậm chí không có chỗ để ở.
Cô phiền muộn cúi xuống ôm Thằn Lằn lên, xoa xoa người nó, đố kỵ nói: "Em thì sướng nhất rồi, có người lo cơm nước, cả ngày chẳng cần lo lắng gì."
Đang chơi với Thằn Tằn, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Cầm lên nhìn ghi chú, là Mạc Thấm.
Hề Mạn mừng rờ, vội bấm máy trả lời: "Thấm Thấm!"
Một giọng nói vui vẻ từ đầu bên kia truyền đến: "Hề Bảo, tớ quay phim xong rồi, hai giờ nữa sẽ hạ cánh ở sân bay Lan Thành, nhớ cậu muốn chết rồi nè!!"
"Tớ cũng nhớ cậu, đến lúc đó tớ đến đón cậu, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé."
"Ok ok, máy bay sắp cất cánh rồi, gặp mặt nói chuyện sau nhé."
Mặc dù Mạc Thấm và Hề Mạn là bạn học cấp ba, nhưng cô ấy khác với hầu hết các bạn học của cô trong trường quý tộc tư thục.
Cô ấy không phải là thiên kim hào môn, nhưng vì ba cô ấy làm tài xế trong một gia đình giàu có, được ông chủ quan tâm nên cô ấy có cơ hội vào loại trường đó.
Do hoàn cảnh gia đình, cô ấy khó tránh khỏi việc không hòa hợp với các bạn cùng lớp khác, cuối cùng luôn là mục tiêu bị mọi người nhằm vào.
Khi cô ấy bị bắt nạt ở trường, Hề Mạn đã che chở cho cô, luôn ngồi cùng bàn với cô, kể từ đó hai người trở thành chị em tốt của nhau.
Sau khi Hề gia sụp đổ, những người từng tâng bốc Hề Mạn bắt đầu chế nhạo sau lưng cô, từ đầu đến cuối Mạc Thấm vẫn luôn sát cánh bên cô.
Những năm gần đây, Hề Mạn không liên lạc với những người bạn học cũ đó, người bạn duy nhất đối xử chân thành với cô, chính là Mạc Thấm.
Mạc Thấm học diễn xuất ở trường đại học, sau khi tốt nghiệp thì bước vào làng giải trí.
Giai đoạn đầu cô ấy khá mờ nhạt, cho đến năm ngoái cô ấy đảm nhận vai nữ chính hai trong một bộ phim truyền hình do S+ sản xuất. Cô ấy diễn xuất rất đạt nhân vật trong bộ phim, tuyến tình cảm với nam chính hai đặc biệt sâu sắc và cảm động, chính vì điều này mà bản thân cô ấy bất ngờ trở nên nổi tiếng, dần dần được người qua đường biết đến, hiện tại lượng người hâm mộ trên Weibo của cô ấy đã tăng vọt đến gần triệu.
Khoảng thời gian trước Mạc Thấm ra nước ngoài ghi hình cho một chương trình du lịch tạp kỹ, Hề Mạn đã lâu không gặp cô ấy.
Sau khi ngả lưng trên ghế sô pha một lúc, cô trở lại phòng ngủ và thay bộ vest lịch sự mà cô mặc cho buổi phỏng vấn, chọn một chiếc váy hoa dài và một chiếc áo sơ mi trắng dệt kim bên ngoài, thuần khiết lại tươi mát.
Trang điểm trước gương xong, khi ra khỏi phòng ngủ, cô chợt nhớ ra mình không có xe.
Mặc dù Giản Chước Bạch đã đưa cho cô chìa khóa chiếc Aston Martin của anh, nhưng chiếc xe kia quá đắt tiền, lại rất phô trương, cô chưa chạm vào nó lần nào, trước đó mỗi ngày đi phỏng vấn cô đều bắt xe buýt hoặc ngồi tàu điện ngầm.
Dù sao bây giờ Mạc Thấm cũng là người nổi tiếng, nếu sau khi đi đón cô ấy, hai người cùng nhau chen chúc lên tàu điện ngầm có phải rất bất tiện không?
Nghĩ ngơi một lúc, Hề Mạn lấy điện thoại di động ra báo cáo với Giản Chước Bạch: 【 Hôm nay tôi có thể phải sử dụng xe của anh để tới sân bay đón Mạc Thấm. 】
Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Không phải đã nói cho em tùy tiện lái sao? 】
Hề Mạn: 【 Tôi biết, chỉ là trước khi dùng báo với anh một tiếng, dù sao cũng là tài sản có giá trị mà. 】
Hề Mạn: 【 Cảm ơn nha ~ 】
Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa?: 【 Sau này em còn như vậy, tôi sẽ có lý để nghi ngờ là em đang nhớ tôi, cố tình tìm chuyện để nói với tôi. 】
Hề Mạn: "..."
—————
Hai tiếng sau, Mạc Thấm đáp xuống sân bay Lan Thành.
Sau khi xuống máy bay, cô ấy không cùng nhân viên rời đi mà gọi điện cho Hề Mạn, đến chỗ cũ tìm cô.
Khi cô ấy bận không gặp được nhau, Hề Mạn thường xuyên đến sân bay đón cô, hai người có căn cứ riêng ở bãi đậu xe.
Khi nhìn thấy chiếc xe mà Hề Mạn lái, Mạc Thấm tháo kính râm ra, cúi người mở to mắt nhìn logo xe, rồi lại nhìn Hề Mạn ngồi ở ghế lái, sợ rằng mình đã nhận lầm.
Hề Mạn hạ kính xe xuống nhìn sang: "Chị gái à, cậu nhanh lên xe đi!"
Mạc Thấm cười với cô, mở ghế phụ ngồi vào, cực kỳ khó tin: "Thẩm Ôn được phết nha, còn cho cậu lái xe mới. Tớ đã nhìn thấy nó trên một tạp chí, là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, rất khó để sở hữu đấy!"
Hề Mạn hơi giật mình, sự nghiệp của Mạc Thấm vừa khởi sắc, bây giờ chính là thời gian bận rộn, Hề Mạn không muốn quấy rầy cô ấy. Chuyện giữa cô và Thẩm Ôn, vẫn luôn chưa từng đề cập với Mạc Thấm.
"Không phải xe của Thẩm Ôn đâu."
"Xe ngầu như vậy quả thật hình như không hợp với phong cách của Thẩm Ôn." Mạc Thấm híp mắt, ngửi thấy mùi có biến, "Nhưng ngoài Thẩm Ôn ra, còn có ai hào phóng với cậu như vậy hả?"
Hề Mạn li/ếm môi dưới: "Chiếc xe này là của Giản Chước Bạch."
Mí mắt Mạc Thấm nhảy thình thịch vài cái, hoài nghi thính giác mình gặp phải vấn đề: "Ai cơ?"
"... Giản Chước Bạch."
"Chuyện gì vậy trời?!" Âm lượng của Mạc Thấm đột nhiên cao vút.
Hề Mạn kể ngắn gọn với cô ấy những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Mạc Thấm nghe xong thì sững sờ trong giây lát, ban đầu khi nghe tin Thẩm Ôn vứt bỏ Hề Mạn và muốn cưới người khác, cô còn tức giận đến mức muốn tát anh ta hai phát, nhưng sau đó lại nghe nói Hề Mạn và Giản Chước Bạch đã đăng ký kết hôn, cô nhất thời không biết nên tức giận hay nên cười.
"Tớ mới ra ngoài được hơn một tháng, trải nghiệm của cậu quả thật còn đặc sắc hơn so với phim truyền hình đấy." Cô ấy nghiêng đầu nhìn sang, "Cậu với Giản Chước Bạch lại ở bên nhau rồi còn kết hôn, đây là lương duyên trời ban gì vậy?"
"Cái này ấy à, theo như cậu nói là thỏa thuận kết hôn, mỗi người lấy thứ mình cần, một năm sau sẽ ly hôn."
"Trong một năm có thể phát sinh ra rất nhiều chuyện, cuối cùng có ly hôn hay không còn chưa xác định được đâu."
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Giữa Thẩm Ôn và Giản Chước Bạch, cán cân trong lòng Mạc Thấm vẫn luôn nghiêng về Giản Chước Bạch.
Người ngoài đều nói Thẩm Ôn đối xử với Hề Mạn rất tốt, nhưng theo cách nhìn của Mạc Thấm, so với Giản Chước Bạch hồi học cấp ba, thì phải gọi bằng thầy.
Đầu tiên, Thẩm Ôn lớn hơn Hề Mạn vài tuổi.
Tiếp theo, anh ta đối xử tốt với người khác là có điều kiện, Hề Mạn phải ngoan ngoãn, thuận theo anh ta, nghe lời anh ta nói, không được làm điều này, không được làm thứ kia, đi đâu cũng phải câu nệ.
Không phải quan hệ yêu đương, nhưng quản này quản kia, ngay cả trưởng bối cũng không quản nhiều như vậy.
Nói cách khác, Hề Mạn mấy năm nay quá khát vọng tình thương, muốn có một gia đình, cho nên mới như nắm rơm cần cứu mạng, bị ma quỷ ám ảnh muốn gả cho anh ta.
Cô ấy luôn cảm thấy đối với một người như Thẩm Ôn, làm anh trai của Hề Mạn là rất tốt rồi, tốt nhất là không nên phát triển thành người yêu, bằng không nếu thật sự ở bên nhau, chưa chắc đã hạnh phúc.
Giản Chước Bạch thì khác, anh từng coi Hề Mạn như tiểu tổ tông của mình, dung túng không hề có điểm cuối.
Giản Chước Bạch có bệnh thích sạch sẽ, nhưng Hề Mạn thích ăn ở phố ăn vặt gần trường.
Liều mình để được ở bên người đẹp, anh cứ thế mà phá bỏ quy tắc thích sạch sẽ của mình.
Đại thiếu gia dạ dày không tốt, nghe nói có lần anh ăn quá nhiều, hơn nửa đêm đau đến lăn lộn trên giường, người ta phải đưa vào bệnh viện truyền dịch.
Hề Mạn có lẽ không biết về việc này, Mạc Thấm cũng là tình cờ nghe được Văn Gia Chí nói sau khi tốt nghiệp trung học. Khi đó, Giản Chước Bạch đã ra nước ngoài hơn một năm, Mạc Thấm liền không kể cho Hề Mạn nghe loại chuyện này nữa.
Có người nói Giản Chước Bạch đột ngột ra nước ngoài là vì dốc sức theo đuổi Hề Mạn nhưng không được đáp lại, cuối cùng nản lòng nhụt chí, không muốn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh nữa.
Cũng có người cho rằng, đó là sắp đặt của gia đình, không thể không tuân theo.
Những người khác thậm chí còn thái quá hơn, nói anh không có bằng lái mà đi xe đâm chết người, phải bỏ trốn vì sợ phạm tội.
Nói tóm lại, có đủ loại tin đồn, Mạc Thấm không thể tìm ra nguyên nhân cụ thể, ngay cả Tần Phó và Văn Gia Chí, những người anh em tốt nhất của Giản Chước Bạch, cũng không thể tìm ra lý do tại sao.
Có lẽ có một số khó khăn mà người ngoài không hiểu được đi.
Nhưng khiến người ta thổn thức là, lúc Giản Chước Bạch rời đi, chính là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với Hề Mạn.
Sau khi Hề gia gặp biến cố, Hề Mạn trông rất tiều tụy, luôn thất hồn lạc phách, hiếm khi cười nói.
Mạc Thấm đôi khi nghĩ rằng nếu lúc ấy Giản Chước Bạch vẫn còn ở đó, Hề Mạn có lẽ sẽ khá hơn, bởi vì anh luôn có thể dễ dàng khuấy động cảm xúc của Hề Mạn, khiến cô đại tiểu thư đoan trang ưu nhã ban đầu—— ngay lập tức bùng nổ!
Hồi học cấp ba, Hề Mạn thường nhảy cẫng lên mỗi khi bị anh chọc giận.
Nhưng rất nhiều vui vẻ cũng là do anh ban tặng, bởi vì anh thực sự rất biết dỗ dành người khác.
Chiếc xe lao ra khỏi bãi đậu xe của sân bay, sau khi đi vào đường chính nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
Mạc Thấm hai tay chống cằm nhìn Hề Mạn, ngũ quan thanh tú ngọt ngào, lông mi như lông quạ cong vút, từng sợi thanh mảnh, làn da non nớt có thể vắt ra nước.
Nhan sắc này cho dù đặt vào giới giải trí cũng tuyệt đối xuất sắc.
"Hai người các cậu chỉ là thoả thuận kết hôn thôi à? Giản Chước Bạch còn theo đuổi cậu sao?" Cô ấy đột nhiên hỏi.
Trong mắt Hề Mạn lóe lên một tí kinh ngạc, tức cười nói: "Sao cậu còn nhắc đến tuổi trẻ bồng bột chứ? Đối với anh ấy mà nói, những chuyện đó chưa biết chừng còn được xem là lịch sử đen tối đấy. Hai bọn tớ bây giờ chỉ là đang sống chung dưới một mái nhà, thực hiện giao dịch với nhau thôi, cậu đừng nghĩ nhiều."
"Cái này cũng khó mà nói lắm, bảy năm qua anh ấy đều không yêu đương với ai, vì trốn tránh người nhà sắp xếp xem mắt, mà phải tìm cậu kết hôn giả làm vợ chồng, điều đó có nghĩa là gì?"
"Có nghĩa là trong bảy năm nay anh ấy vẫn không tìm thấy người mình thích, chỉ luôn thích cậu như vậy đó. Sau này hai người sống chung một nhà, lại là vợ chồng hợp pháp, có khả năng tia lửa sẽ lại bùng lên, anh ấy đối với cậu sẽ là tình cũ cháy lại, không muốn ly hôn nữa."
Mạc Thấm nhìn Hề Mạn, "Đá Thẩm Ôn, nhặt được Giản Chước Bạch, cậu không lỗ tí nào!"
"Thẩm Ôn hiện tại chỉ là người phụ trách lĩnh vực y tế của tập đoàn Bạc Thương, anh ta đang làm mọi cách để có được vị trí người cầm quyền của Bạc Thương, trong khi Giản Chước Bạch người ta thì sao, đã nắm chắc toàn bộ tập đoàn Giản Trì trong tay rồi, xét về địa vị trong giới, anh ấy đỉnh hơn Thẩm Ôn rất nhiều!"
"Hơn nữa quan hệ giữa các nhân vật trong Thẩm gia rắc rối phức tạp, ba mẹ của Thẩm Ôn còn đối xử với cậu như vậy, không thành đôi với Thẩm Ôn là may mắn của cậu đấy."
"Giản gia không giống vậy, không có quan hệ mẹ chồng nàng dâu, anh trai duy nhất của Giản Chước Bạch còn đối xử với anh ấy vô cùng tốt; cậu nói xem cậu có phải là trong cái rủi có cái may không?"
Mạc Thấm càng nói càng kích động, trong mắt lóe lên tràn ngập hi vọng: "Hề Bảo, tớ cảm thấy, cậu với Giản Chước Bạch hoàn toàn có thể nối tiếp duyên cũ, còn về phần Thẩm Ôn, cứ để cho anh ta hối hận cả đời đi!"
Hề Mạn cười bất lực.
Trước kia Thẩm Tịch Dao cảm thấy Mạc Thấm không ủng hộ cô và Thẩm Ôn, là bởi vì Mạc Thấm có hiểu biết sâu rộng và có thể nhìn rõ đàn ông.
Thực ra thì không phải, trong lòng cô ấy chỉ đơn giản là so sánh Thẩm Ôn với Giản Chước Bạch, và nhìn Giản Chước Bạch qua kính lọc filter.
Nhưng mà, Giản Chước Bạch thời trung học rất hào hoa phong nhã, quần áo xa xỉ, rực rỡ như mặt trời.
Anh quả thật, rất chói mắt...