Buổi tối Hề Mạn đi mua sắm bên ngoài về, Giản Chước Bạch còn chưa tan làm.
Cô cho Thằn Lằn ăn tối và chơi với nó trong phòng khách, nghĩ về ngày đầu tiên đi làm vào ngày mai.
Kim chỉ trên tường chỉ chín giờ, Hề Mạn định quay về phòng.
Vừa bước tới công tắc, đang định tắt đèn ở tầng một thì có tiếng mở cửa.
Thằn Lằn sủa gâu gâu hai tiếng, vui mừng vẫy đuôi nghênh đón.
Dì Trương không có ở đây, tối nay hai người cũng không cần giả vờ thân thiết, cô bởi vì cảm thấy chột dạ khi lén lút vào làm ở Giản Trì, sợ anh hỏi nên định phớt lờ anh rồi trực tiếp đi lên lầu.
Cô đi đến cửa thang máy, mới nhớ tới bộ quần áo mới mua chiều nay vẫn còn ở trên sô pha, liền quay lại lấy.
Người đàn ông đã vào phòng khách, áo khoác âu phục tùy tiện vứt sang một bên, người dựa vào lưng ghế sô pha.
Có lẽ là cảm thấy nóng, đôi tay thon dài trắng nõn nới lỏng cà vạt trước ngực, ngay sau đó ngả đầu xuống ghế sô pha.
Anh người cao chân dài, khi nằm xuống, không gian trên ghế sô pha vừa ngắn vừa chật chội, phần dưới bắp chân gần như buông thõng xuống hoàn toàn.
Hề Mạn phát hiện anh vẫn chưa thay dép lê, đôi giày da mũi nhọn đắt tiền đen bóng dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.
Hai gò má của anh vốn có nước da trắng lạnh, bây giờ lại có chút ửng hồng.
Khi Hề Mạn đến gần, mùi rượu đã xộc vào mặt.
Xem ra đã uống không ít.
Nhìn thấy bộ quần áo mới của mình đang bị anh đè dưới người, đồng tử của Hề Mạn đột nhiên giãn ra, cô bước nhanh về phía trước, kéo lấy túi đựng quần áo.
Anh đè chặt đến nỗi Hề Mạn không rút ra được.
Theo động tác kéo, người đàn ông trên ghế sô pha chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt trong veo lộ ra chút mờ mịt, sạch sẽ thuần khiết, giống như một đứa trẻ ngây thơ bị quấy rầy.
Sắc mặt Hề Mạn hơi kém, chỉ xuống túi đựng: "Anh đứng lên một chút đi, đè vào quần áo của tôi rồi nè."
Người đàn ông tự giác nâng lưng lên, Hề Mạn dễ dàng lấy lại quần áo.
Xoay người muốn đi, lại suy nghĩ một chút, cô quay đầu nhắc nhở anh trở về phòng mình ngủ đi.
Vừa nhìn sang, lại thấy ánh mắt của người đàn ông vẫn đang nhìn cô.
Đôi mắt anh trong suốt như pha lê, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ nhìn cô như vậy.
Chưa từng nhìn thấy bộ dạng của anh như thế này trước đây, lời vừa tới miệng bị mắc kẹt lại, Hề Mạn quên mất mình muốn nói gì.
"Tôi muốn uống nước!" Anh đột nhiên nói, chờ mong nhìn Hề Mạn.
Không khí trong phòng khách đông cứng hai giây, Hề Mạn không xác định chỉ vào mình: "Tôi là ai?"
"Tôi muốn uống nước!"
"..."
Cô duỗi ra một ngón tay khác, vẫy vẫy trước mắt anh, cảm giác được ánh mắt của anh nhìn theo, lại hỏi: "Đây là số mấy?"
"Tôi muốn uống nước!"
"..." Ngốc quá đi.
Hề Mạn nhìn Thằn Lằn ngồi bên cạnh, làm động tác "suỵt" một tiếng, hạ giọng nói: "Thật sự say rồi, rất say."
Thằn lằn: "..."
Giản Chước Bạch có chút không kiên nhẫn chờ đợi, cao giọng nói: "Tôi muốn uống nước!"
Bộ dạng của anh trông rất giống một đứa trẻ ở trường mẫu giáo đang ầm ĩ đòi ăn kẹo vậy.
Lúc say rượu có sự tương phản lớn như vậy, Hề Mạn thấy buồn cười, muốn dùng điện thoại ghi lại, lại sợ anh lại giục, đành phải dịu giọng: "Được được được, đợi đã, tôi đi lấy nước cho anh."
Cô đặt quần áo trên tay lên chiếc ghế sô pha đơn, bước vào phòng bếp, lấy một chai nước lọc đổ vào phích đun, đun nóng đến nhiệt độ thích hợp rồi trộn với mật ong lấy từ tủ lạnh, hy vọng có thể giúp anh giải được chút rượu.
Quay trở lại, Giản Chước Bạch vẫn nằm trên sô pha, mắt nhắm nghiền, không biết có phải đã ngủ rồi không.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Anh còn uống nước không?"
Người đàn ông mở mắt ra, thấy nước trong tay cô thì ngồi dậy.
Thật sự rất khát, anh nhận lấy uống một hơi cạn sạch nước trong ly.
Lúc đưa lại ly nước, anh dưới, hậu tri hậu giác nếm được một chút vị ngọt.
Hề Mạn nhìn chiếc ly rỗng không, hỏi anh: "Còn uống nữa không?"
"Buồn ngủ." Hỏi một đằng, anh trả lời một nẻo.
Thấy anh như vậy, Hề Mạn nghĩ chắc anh cũng không thể tự mình đi về phòng ngủ.
Nếu đưa anh về phòng, dáng người anh cao lớn như vậy cô cũng đỡ không nổi.
Dù sao tối nay dì Trương không ở đây, nhìn thấy chăn trên sô pha, Hề Mạn kéo qua đắp cho anh: "Mấy ngày gần đây trời cũng không lạnh, đêm nay anh ngủ ở đây đi."
Giản Chước Bạch lại nghe lời nằm xuống.
Người đàn ông này khi say rượu còn rất ngoan ngoãn, không mượn rượu làm càn, cũng không náo loạn ầm ĩ.
Ngấm rượu cũng hay, anh dễ thương hơn nhiều so với khi tỉnh táo.
Hề Mạn đang định đi lên lầu, còn chưa đi được hai bước, cổ tay đột nhiên bị người đàn ông mạnh mẽ nắm lấy.
Anh lại mở mắt ra, thấy Hề Mạn đang nghiêng đầu nhìn mình, đôi mắt sáng như sao nhìn cô: "Kể chuyện cổ tích."
Hề Mạn: "?"
Có lầm hay không vậy, thực sự coi mình như một đứa trẻ à?!
Làm sao cô có thể kể chuyện gì gì đó chứ, cố thoát khỏi tay anh.
Nhưng người đàn ông nắm rất chặt, cô dùng sức kéo mạnh thì cổ tay lại đau.
Hề Mạn đành thoả hiệp: "Được được được, kể chuyện cổ tích, anh làm đau tôi rồi, buông ra trước đi."
Lúc này Giản Chước Bạch mới buông cô ra.
Hề Mạn xoa xoa cổ tay đỏ ửng của mình, hung hăng lườm anh.
Trên mặt người đàn ông vẫn là đôi mắt trong veo kia, biến thành người máy lặp lại: "Kể chuyện cổ tích."
Hề Mạn khoanh chân ngồi trên tấm thảm nhung bên cạnh sô pha, có chút u sầu, cô thật sự không biết kể chuyện cổ tích.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của người đàn ông, cô hắng giọng: "Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi biệt thự lớn, trong ngôi biệt thự có một cô tiên nhỏ đang kể chuyện cổ tích cho một cậu bé ngốc nghếch. Cô ấy đang kể về cái gì vậy? Kể về một ngọn núi ngày xửa ngày xưa. Trên núi có một ngôi biệt thự lớn, trong ngôi biệt thự có một cô tiên nhỏ đang kể chuyện cổ tích cho cậu bé ngốc nghếch. Cô tiên nhỏ đang kể chuyện gì vậy? Kể về một ngọn núi ngày xửa ngày xưa..."
"Không nghe cái này!" Giản Chước Bạch nhíu mày.
... Cũng không ngốc nha.
Hề Mạn cắn môi, vẻ mặt vô tội: "Tôi chỉ biết kể cái này thôi."
Hề Mạn từ nhỏ đã không nghe chuyện cổ tích.
Mẹ mất sớm, ba bận công việc, không ai kể chuyện cổ tích cho cô nghe cả.
Đôi khi ba cuối cùng cũng có thời gian ở bên cô, cô liền yêu cầu ông ngồi ở bên giường, lắng nghe cô chia sẻ những điều xảy ra xung quanh mình gần đây.
Cô tích góp thật nhiều thật nhiều lời để nói với ba, không có thời gian để nghe chuyện cổ tích.
Có đôi khi trò chuyện một lúc liền ngủ thiếp đi.
Hề Mạn suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Nếu không thì chúng ta tán tán gẫu đi, nói xem hôm nay có chuyện gì vui hay là chuyện gì không vui nhé? Tôi nói trước đi, hôm nay tôi tìm được việc làm, còn mua quần áo mới, rất vui. Anh thì sao?"
Giản Chước Bạch nghiêm túc nhớ lại: "Không vui, mà cũng vui."
"Tại sao?"
"Nhìn thấy những người đó thì không vui, nhưng nhìn thấy bọn họ hối hận, khóc lóc nức nở, thì lại vui."
"Bọn họ là ai?"
"Những người công kích tôi, đổ lỗi cho tôi, coi tôi như tội đồ, buộc tôi phải ra nước ngoài."
Biểu tình trên mặt Hề Mạn đông cứng lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói về nguyên nhân đột ngột ra nước ngoài năm đó.
Bảy năm trước lúc anh đi, anh mới chỉ là một học sinh cấp ba, có thể làm ra sai lầm gì to tát chứ?
Tại sao những người đó lại đối xử với anh như vậy?
Thì ra là anh bị người khác ép phải rời đi.
Những ký ức năm xưa tái hiện lại trong đầu, đầu ngón tay Hề Mạn run rẩy, những tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng luôn đè nén bấy lâu nay dường như muốn thoát khỏi xiềng xích, khiến cô không thể khống chế.
Như thể cuối cùng đã nắm được thông tin quan trọng nào đó, Hề Mạn đột nhiên nắm lấy cánh tay anh: "Vậy nên lúc trước anh bỏ đi mà không nói một lời là do có nỗi khổ tâm riêng à?"
Lông mi dài của cô khẽ rung, thanh âm càng lúc càng trầm thấp, phảng phất như đang tự lầm bầm với mình: "Anh có nguyên nhân khác, không phải như bọn họ nói..."
Người đàn ông nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn đang nắm chặt cánh tay mình, lòng bàn tay rơi xuống mu bàn tay cô, anh nắm lấy: "Em sao vậy?"
Hề Mạn phát hiện mình thất thố, vội rút tay về, quay đầu đi, gượng cười: "Không sao, thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với anh, còn tưởng rằng là do thái độ của tôi đối với anh không tốt, anh thấy tôi rất phiền, cho nên mới xuất ngoại. Bây giờ nói như vậy thì tốt rồi."
Cô đột nhiên cảm thấy có chút quẫn bách, rũ mi không dám nhìn anh, "Tôi nghĩ như vậy, có phải quá đề cao bản thân không?"
Giản Chước Bạch chẳng biết từ trên ghế sô pha ngồi dậy từ lúc nào, khớp ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Hề Mạn bị buộc phải ngẩng đầu, đôi mắt đen huyền kia đang nghiêm túc nhìn cô, trong đó phản chiếu rõ ràng thân ảnh của cô.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông: "Tôi không thấy em phiền."
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh tiến lại gần, nhìn thấy đôi môi mỏng xinh đẹp gợi cảm của người đàn ông càng ngày càng gần mình, cô sững sờ nín thở, cả người như đông cứng lại ở đó.
Cho đến khi cảm nhận được xúc cảm mềm mại chạm vào môi mình, cô kinh ngạc mở to hai mắt, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy da đầu tê dại, đầu óc trống rỗng.
Anh chạm vào một chút còn không rời đi, hô hấp của Hề Mạn trở nên hỗn loạn, tim đập loạn xạ trong lồng ngực không thể khống chế. Cô theo bản năng muốn nghiêng đầu trốn, nhưng sau gáy đột nhiên bị bàn tay to lớn của người đàn ông giam giữ, khiến cô không thể động đậy.
Hai cánh môi mỏng kia cũng nhân cơ hội đó áp xuống càng lúc càng sâu, chằn chọc trên cánh môi cô.
Không có kỹ thuật lại vồn vã, nhưng vô cớ khiến người ta cảm thấy rất ôn nhu, giống như được che chở cẩn thận, dễ dàng trầm luân.
"Gâu gâu!" Thằn Lằn vẫy đuôi, nhìn hai người trước mặt.
Lý trí của Hề Mạn trong nháy mắt trở lại, cô gấp gáp đẩy anh ra, vội vàng từ dưới đất đứng dậy, lui về phía sau hai bước, vừa thẹn vừa giận: "Anh uống say liền giở trò lưu manh hả?"
Giản Chước Bạch giống như không nghe thấy, ngả lưng xuống ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Thấy tình trạng hiện tại của anh, Hề Mạn cắn răng nuốt chửng câu "Khốn kiếp" theo sau vào miệng.
Anh say rượu, mà cô lại tỉnh táo.
Vừa rồi cô mới làm gì vậy? Nếu không phải Thằn Lằn đột nhiên lên tiếng, có lẽ cô đã không định đẩy anh ra.
Hai má Hề Mạn nóng bừng, tâm trí rối bời, quay đầu chạy lên lầu.
Cho đến khi khóa trái cửa phòng ngủ, lưng áp vào cửa, cô giống như một con cá sắp mất nước, há hốc miệng thở .
Đầu ngón tay rơi trên môi, dư âm của nụ hôn vừa rồi còn đọng lại trong đầu không thể nào xua đi.
Sau một hồi lâu hồi thần, Hề Mạn vẫn còn suy nghĩ về những gì Giản Chước Bạch vừa nói.
Nhắm mắt lại, tiếng bàn tán của những người đó bảy năm trước vẫn còn văng vẳng bên tai.
—— "Khí thế của Giản Chước Bạch mạnh như vậy, chúng ta nói gì với anh ấy đều phải cẩn thận, nhưng anh ấy ở trước mặt cô ta lại cười đùa cợt nhả, không làm giá chút nào. Có thể theo đuổi cô ta hai năm cũng không tệ rồi. Cô ta đúng là không biết tốt xấu, còn trông đợi anh ấy luôn chiều chuộng cô ta, cô ta cho rằng mình là ai chứ? Hiện tại mất đi sự nổi tiếng rồi còn gì?"
—— "Hôm thứ sáu trước khi Giản Chước Bạch rời đi, ở trường không nói với Hề Mạn một lời nào, lúc đó tôi cảm thấy giữa hai người có gì đó không ổn, còn tưởng chỉ là cãi nhau, không ngờ ngay sau đó Giản Chước Bạch lập tức rời đi. Ai nói là chuyện này không liên quan gì đến Hề Mạn chứ, dù sao thì tôi cũng không tin."
—— "Giản Chước Bạch là Nhị công tử của tập đoàn Giản Trì, gia thế không thua kém gì Hề Mạn, tại sao suốt ngày lại phải dỗ dành cô ta chứ? Hề Mạn không có chừng mực như thế, chắc chắn là anh ấy mất hết kiên nhẫn, cảm thấy phiền nên mới bỏ đi."
—— "Công trình của Hề gia hại chết người, hiện tại thanh danh đều bị hủy hoại, người bên ngoài la mắng đòi đánh cô ta, bây giờ cô ta lại khiến Giản Chước Bạch đối xử tốt với mình nhất cũng tức giận bỏ đi, sau này xem cô ta còn mặt mũi nào ở lại trường nữa không."
—— "Sao mà không còn mặt mũi, người ta bây giờ còn được cậu ba nhà họ Thẩm của tập đoàn Bạc Thương che chở đấy. Tôi nghe nói Thẩm Ôn vì nuôi cô ta mà đã làm ầm ĩ chống đối với ba mẹ cơ mà."
—— "Chậc chậc, cô ta thật là có bản lĩnh, khó trách cô ta vẫn luôn một mực từ chối Giản Chước Bạch, hóa ra là ăn trong bát lại trông trong nồi."
—— "Tôi đột nhiên cảm thấy, Giản Chước Bạch ra nước ngoài vào thời điểm cô ta khó khăn nhất, e là không thực sự thích cô ta đâu."
—— "Rất có thể nha, nếu không, cho dù Giản Chước Bạch có làm thế nào cũng sẽ không ra nước ngoài vào lúc này. Sau khi ba mẹ Giản Chước Bạch gặp chuyện không may, anh ấy vẫn luôn cà lơ phất phơ, không học vấn không nghề nghiệp, chưa biết chừng theo đuổi Hề Mạn chỉ là để mua vui, không thực sự chân thành đâu."
—— "Hề Mạn thật thảm, chỉ trong một đêm, đã từ tất cả những gì muốn có đều có, mà trở thành hai bàn tay trắng, trải nghiệm này thực sự là từ thiên đường rơi xuống địa ngục mà."
......
Trở lại bàn làm việc, Hề Mạn lấy từ trong ngăn kéo ra cuốn vở tiếng Anh màu hồng.
Những ghi chú trên đó rất chi tiết, đặc biệt nhắm vào những điểm yếu của Giản Chước Bạch, cô đã dành nhiều đêm mới viết xong.
Lật giở từng trang, những mảnh ký ức trong đầu như được chắp nối tạo thành những bức ảnh cũ kỹ ố vàng, bỗng nhiên bị một cơn gió thoảng qua, những hình ảnh tĩnh lặng trên những bức ảnh kia bắt đầu lay động...
Vừa khai giảng lớp mười hai, trong lòng mọi người còn đang hưng phấn trong dư âm của kỳ nghỉ hè cách đây không lâu, lớp tự học buổi tối ồn ào náo nhiệt.
Thầy Cao chủ nhiệm lớp đẩy cửa đi vào, chỉ vào bảng đen phía trên đồng hồ đếm ngược: "Nhìn xem còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi đại học, các em đều ôn luyện tốt rồi hả?"
Cả lớp lập tức lặng ngắt như tờ.
Đúng lúc chuông tan học vang lên, thầy Cao nói với Văn Gia Chí đang ngồi chéo phía sau Hề Mạn: "Lớp trưởng đến đây dán phiếu báo điểm kỳ thi cuối kỳ lớp lên trên tường, tất cả hãy xem xem mình đạt được bao nhiêu điểm trong kỳ thi này đi."
Lòng Hề Mạn trầm xuống, xem ra lần này cô lại thi về nhì rồi.
Cô là uỷ viên ban học tập, điểm số gần tương đương với điểm số của lớp trưởng Văn Gia Chí.
Có khi cô xếp thứ nhất, có khi Văn Gia Chí xếp thứ nhất.
Sau lớp , cô đã nhìn thấu tính khí của thầy Cao.
Ai về nhất trong kỳ thi sẽ được yêu cầu dán phiếu báo điểm.
Văn Gia Chí lên bục giảng lấy keo dán bảng điểm lên.
Ngay khi thầy Cao rời đi, các học sinh đã đổ xô đến, vây chặt cửa như nêm.
Hề Mạn muốn xem lần này cô thấp hơn Văn Gia Chí bao nhiêu, nên nhón chân rướn cổ nhìn vài lần, nhưng không nhìn thấy gì.
Cô thở dài, đành phải trở về chỗ ngồi, u oán nằm bò trên bàn, ỉu xìu buồn bã.
Đột nhiên, có người dùng đầu bút chọc vào lưng cô, cô lười động đậy, nhưng đối phương lại kéo tóc đuôi ngựa của cô.
Hề Mạn đang khó chịu, biết là Giản Chước Bạch, nhưng hiện tại cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai: "Đừng kéo tớ, nếu không tớ sẽ cắn cậu đó!"
Sau lưng truyền đến ý cười tản mạn của thiếu niên, anh dáng người cao lớn, khi nghiêng người về phía trước, dễ như trở bàn tay vượt qua bàn, ghé vào bên tai cô thấp giọng hỏi: "Cắn vào đâu?"
Hề Mạn cau mày, chộp lấy cuốn sách bên cạnh đặt lên đầu anh, ánh mắt cảnh cáo.
Ở trường Hề Mạn nổi tiếng là có tính cách tốt, nhưng anh có bản lĩnh luôn khiến cô tức giận trong nháy mắt, hoàn toàn không có phong thái của một đại tiểu thư.
Nhưng sau này nghĩ lại, Hề Mạn cảm thấy nguyên nhân chủ yếu khiến mọi người nói cô có tính cách tốt là do nhà họ Hề chưa sụp đổ, cô có gia thế tốt, nên trong mắt những người đó cái gì cũng tốt. Sau này Hề gia xảy ra chuyện, cô liền thành cả người toàn tật xấu, cái nào cũng đều không tốt.
Thiếu niên thu hồi trò đùa, ngồi trở lại chỗ ngồi, giọng điệu lười biếng nói: "Không phải là cậu muốn xem điểm sao? Xoay người lại, tớ chụp ảnh rồi."
Vừa rồi cô chạy lên phía trước xem thành tích, anh đã nhìn thấy.
Hai mắt Hề Mạn sáng ngời, đột nhiên quay đầu lại: "Ở đâu?"
Giản Chước Bạch cố ý giở trò, chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm nhìn cô: "Hề Hề, nói mấy câu dễ nghe cho Chước ca nghe đi, tớ liền cho cậu xem."
Cô vươn vai, thuận miệng lẩm bẩm một câu: "Chước ca đẹp trai quá trời!"
Giản Chước Bạch nheo mắt, mở miệng nói chắc nịch: "Cậu lại nói cho có lệ với tớ rồi."
"Làm sao hả, cậu cảm thấy mình xấu sao? Thật ra tớ cũng cảm thấy như vậy, khen cậu là rất trái với lương tâm của tớ đó." Cô lấy tay che ngực, cau mày lại, có vẻ như đang rất khó chịu.
Thấy cô như vậy, sắc mặt Giản Chước Bạch trầm xuống, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng: "Cậu sao vậy?"
"Sau này đừng bắt tớ khen cậu nữa, mỗi khi nói dối ngực liền đau hà."
"..."
Giản Chước Bạch bị cô chọc cười, đôi mắt hoa đào đen láy xinh đẹp phát lên ánh sáng như lá vàng: "Cậu nghĩ cậu là Tây Thi sao? Còn đau ngực."
"Nhưng mà," Anh dừng lại, cười như không cười nhìn cô, "Trong mắt tớ, cậu chính là Tây Thi, bởi vì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
Vành tai của Hề Mạn nhanh chóng đỏ lên, may mà có mấy sợi tóc mảnh che đi, không dễ bị người khác phát hiện.
Cô thực sự muốn lấy quyển sách bịt miệng anh lại, quê mùa chết đi được.
Cô rút tay ra khỏi ngực, nghiêm mặt, giống như không kiên nhẫn: "Rốt cuộc cậu có cho tớ xem bảng điểm không, không cho xem thì thôi."
Vừa nói vừa quay người lại.
Giản Chước Bạch nắm lấy áo của cô, kéo cô trở lại.
Anh xòe điện thoại và giơ bức ảnh ra.
Bảng điểm được phóng to lên, đôi mắt xinh đẹp của Hề Mạn dần cong lên thành hình lưỡi liềm.
Cô và Văn Gia Chí tổng điểm bằng nhau, đồng hạng nhất!
Rất nhanh, cô lại có chút không phục: "Tại sao lại viết tên cậu ấy trước?"
Khóe miệng Giản Chước Bạch hơi cong lên: "Sắp xếp theo thứ tự tên viết tắt, họ của cậu ấy là W đã gần cuối bảng chữ cái rồi, thế nhưng của cậu còn là X, trách ai đây? Bằng không, sau này cậu đổi sang họ của tớ, thành Giản Mạn thì sao?"
Hề Mạn bật cười ra tiếng: "Chậm lại? Tớ còn là Tăng tốc đấy."
Giản Mạn (简漫) đồng âm với Chậm lại (减慢)- phiên âm /Jiǎn màn/
Nhìn khuôn mặt từ mây đen chuyển thành nắng chói của cô, khuôn mặt gầy gò sắc sảo của Giản Chước Bạch hiện lên ý cười, vài sợi tóc vụn rủ xuống xương mày, đổ thành những sợi bóng trên vầng trán đầy đặn trắng trẻo, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy tia ấm áp.
Anh xoay bút, lưu manh vô lại nói: "Nếu cậu muốn gọi bằng cái tên này cũng không phải là không thể."
Hề Mạn trợn tròn mắt nhìn anh.
Tâm tình đang tốt, ánh mắt cô từ phiếu điểm nhìn xuống tìm, dò được Giản Chước Bạch đang ở vị trí rất gần cô.
Sau đó, đồng tử khiếp sợ——
Môn toán đạt điểm tuyệt đối!
Điểm toàn diện gần đạt điểm tối đa!
Vì tiếng Anh không nổi bật nên anh xếp thứ sáu.
Hề Mạn biết trước kia anh rất lợi hại, là thiên chi kiêu tử, là nhân vật phong vân.
Nhưng anh đã hư hỏng hơn hai năm rồi, học kỳ hai năm lớp mới học được mấy tháng, anh đột nhiên bật lên, còn khiến người khác rất không quen.
Giản Chước Bạch tản mạn dựa lưng về phía sau, cánh tay khoác lên vai Văn Gia Chí bên cạnh: "Thư Sinh, hai người các cậu tranh nhau vị trí đứng đầu hai năm nay, quý trọng cơ hội cuối cùng đi, rất nhanh sẽ không còn là của các cậu nữa đâu."
Thư Sinh là biệt danh của Văn Gia Chí, anh ấy tương đối ít nói, thích ngồi đọc sách một mình, những người có quan hệ tốt đã đặt cho anh danh hiệu này.
Văn Gia Chí và Giản Chước Bạch lớn lên cùng nhau, anh ấy đã từng thấy dáng vẻ chúng tinh phủng nguyệt, chói lọi loá mắt của anh, cũng biết thiên phú học tập gần như thái của anh. Nhiều điểm kiến thức ở trường cấp ba, anh thực sự đã biết từ hồi còn ở trường cấp hai rồi.
Trước khi Giản Chước Bạch bỏ bê việc học, vị trí đứng đầu đối với anh chưa bao giờ là nan giải, bây giờ người này đột nhiên thay đổi ý định, muốn tiếp tục trở thành một học sinh giỏi, việc vượt qua anh ấy chỉ là vấn đề thời gian.
Anh vốn là đại bàng.
Chỉ cần anh muốn, vỗ cánh liền có thể cao bay.
Hề Mạn cười lạnh một tiếng, dội một gáo nước lạnh vào người Giản Chước Bạch: "Học lệch môn thì không tranh được hạng nhất đâu."
Các ngón tay Giản Chước Bạch ngừng xoay bút, bàn tay mảnh khảnh nắm chiếc bút máy, lười biếng nhướng mày: "Tớ không thể gọi là học lệch được, dù sao mới học có nửa năm, tớ chỉ lo môn khác, học tiếng Anh còn chưa tốt, lần sau thi sẽ không như bây giờ đâu."
"Đừng phóng đại lời nói vội, bổ túc tiếng Anh của cậu trước đi rồi lại khoe khoang."
Cô xoay người trở lại chỗ ngồi, nghe thấy thiếu niên phía sau hỏi: "Bổ túc như thế nào, cậu định khen thưởng cái gì?"
Hề Mạn quay đầu lại, ném một viên giấy qua: "Khen thưởng cậu ăn cái này nè!"
Giản Chước Bạch giơ tay bắt lấy.
Lười nói tiếp với anh, Hề Mạn đứng dậy ra khỏi lớp.
Cho rằng đó là giấy nháp, Giản Chước Bạch ném viên giấy cho Văn Gia Chí ngồi bên cạnh: "Thư Sinh, lần này cậu hạng nhất, khen thưởng cho cậu ăn này."
Sau đó nghênh ngang về chỗ ngồi của mình.
Văn Gia Chí đang làm bài tập: "..."
Anh mở cuộn giấy ra, phát hiện đó là những bài văn mẫu tiếng Anh thường dùng do Hề Mạn viết, toàn là những câu văn rất hay, nhất định sẽ ghi điểm cho bài luận.
Văn Gia Chí ý vị thâm trường nhìn chỗ ngồi của Hề Mạn, cuộn tờ giấy lại, xoay người ném cho Giản Chước Bạch ở cửa sau: "Tâm ý của uỷ viên học tập, Chước ca tự mình ăn đi."
—————
Hề Mạn ra khỏi lớp, đi đến cửa hàng văn phòng phẩm của trường mua một cuốn vở màu hồng.
Mấy ngày tiếp đó, cô sử dụng thời gian rảnh rỗi sau khi tan học để ghi chép, hoặc buổi tối trước khi đi ngủ trùm chăn bật đèn bàn viết.
Tiếng Anh của anh kém như vậy, không hiểu sao lại không biết xấu hổ mà còn mạnh miệng.
Hề Mạn cảm thấy với tư cách là uỷ viên ban học tập, cô cần phải giúp đỡ những bạn học có "Thành tích kém".
Sáng thứ sáu, giữa các tiết học được nghỉ phút, học sinh ra sân tập thể dục chuẩn bị cho giờ lên lớp tiếp theo.
Đúng dịp Hề Mạn đến tháng, hơi đau bụng, nên xin phép giáo viên nghỉ.
Trong lớp trống vắng, cô múa bút thành văn trên vở.
Xế chiều hôm nay tan học liền trở về nhà, cô muốn đưa cho anh những ghi chép này trước khi tan học.
Cô đang viết, một bóng người đi tới, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô.
Tim Hề Mạn đập lỡ nhịp, vội vàng lấy giấy kiểm tra che vở lại, nhìn thiếu niên cao gầy trước mặt: "Giữa tiết học sao cậu không đi học hả?"
"Nghe nói cậu đau bụng, không sao chứ?" Giản Chước Bạch không biết từ đâu lấy ra một ít nước đường nâu đặt lên bàn cô, "Nóng đấy."
Anh còn lấy ra một miếng dán giữ nhiệt cho em bé hình hoạt hình dễ thương: "Cậu đắp cái này lên bụng sẽ đỡ hơn."
Anh ân cần như vậy, làm cho thiếu nữ đang mùa hoa nở đỏ mặt, lập tức có chút ngượng ngùng, đẩy ly nước đường nâu cùng miếng dán giữ nhiệt trẻ em đi: "Đang giữa tiết cậu đi học đi, không cần cậu phải lo cho tớ."
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, vành tai trắng nõn non nớt của cô ửng đỏ mê người.
Giản Chước Bạch cười khẽ: "Làm gì mà phải xấu hổ, tớ cũng đâu phải người ngoài."
Anh lại đẩy ly nước đường nâu, "Uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn chút đó."
"Đã nói không cần mà!" Hề Mạn lại đẩy về phía anh, lần này ly nước trực tiếp rơi xuống.
Giản Chước Bạch không vặn chặt nắp, nước đường nâu tràn ra khắp đồng phục học sinh của anh.
Anh kêu lên một tiếng, vội vàng đứng lên: "Cậu nhìn xem, cứ phải đẩy qua đẩy lại, làm đổ rồi đây này?"
Hề Mạn cũng hơi sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện, Giản Chước Bạch rất nhanh lại trưng ra biểu tình rất rộng lượng: "Quên đi, chuyện có chút éc, Chước ca không so đo với cậu."
Quần áo của anh đều bị ướt, Hề Mạn cảm thấy áy náy, nhưng nhìn biểu hiện của anh đối với chuyện gì cũng không để tâm, không so đo, không quan trọng, dường như không có gì thực sự khiến anh để ở trong lòng.
Còn cô thì sao?
Rốt cuộc bị anh lấy ra tiêu khiển để giết thời gian, hay là thật sự được anh đặt trong lòng?
Bụng dưới của cô đau dữ dội, lúc đó không biết cô đã đứt sợi dây tình cảm nào, không hiểu sao lại cáu kỉnh, không biết cảm kích mà nói: "Nếu ngoài việc đến tìm tớ thì cậu không có chuyện gì để làm, thì thời gian này cậu có thể đọc sách. Đã học lớp rồi, cậu còn muốn thi đại học nữa không? Cậu ở cạnh tớ thì có thể thi được hạng nhất sao? Nếu cậu không muốn học thì đi ra ngoài đi, đừng tiếp tục làm những chuyện mặt dày mày dạn như vậy nữa, tớ thấy rất phiền!"
Giọng điệu nói chuyện của cô lúc đó rất hung hăng, vừa dứt lời liền thấy cặp lông mày tuấn tú sắc bén của thiếu niên trầm xuống, quai hàm căng chặt, đáy mắt dường như bị tổn thương.
Anh cúi người nhặt cốc nước rơi trên mặt đất, đột nhiên đá văng chiếc ghế bên cạnh, phát ra âm thanh chói tai trong lớp học vắng lặng.
Cả người Hề Mạn run lên, vừa ngước mắt lên thì anh đã quay người bỏ đi.
Nhìn thấy bóng dáng thiếu niên lao ra khỏi lớp, Hề Mạn nắm chặt thân bút, trong lòng có chút hối hận.
Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, mỗi lần cô nhìn thấy sự cợt nhả của anh, dáng vẻ như thể anh không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cô liền không thể nói ra lời gì hay.
Đặc biệt là hôm nay, cô tâm phiền ý loạn, còn luôn hoảng hốt một cách khó hiểu, rất bốc đồng dễ nổi giận.
Vừa rồi cô còn quên hỏi nước có nóng không, mùa hè quần áo mỏng như vậy, đổ lên người anh có sao không.
Cả ngày hôm đó, Giản Chước Bạch không tìm cô nữa, Hề Mạn nghe giảng cũng không yên lòng.
Thỉnh thoảng, cô giả vờ đánh rơi thứ gì đó, cúi đầu nhặt lên, thừa dịp nhìn về hàng ghế phía sau, thiếu niên đang nằm trước bàn, một tay ôm trán, cảm xúc không rõ.
Trong giờ giải lao cuối cùng trước giờ học, cô sắp xếp lại tất cả các ghi chú tiếng Anh, do dự một lúc lâu rồi viết một đoạn vào cuối vở:
[ Giản Chước Bạch, từ sau năm ba trung học cơ sở, cậu luôn cà lơ phất phơ, bất cần với mọi thứ. Tớ không biết trong những năm này cậu để tâm đến cái gì, nghiêm túc với cái gì. Nếu cậu chỉ vì muốn tìm chuyện gì đó thú vị để làm mà tiếp tục theo đuổi tớ, tớ không muốn chơi đâu, xin cậu sau này cách xa tớ một chút. Nếu cậu nghiêm túc, hãy học tiếng Anh thật tốt, chúng ta cùng nhau thi vào đại học, lên đại học tớ sẽ làm bạn gái của cậu. Tớ muốn vào khoa tài chính trường đại học A, còn cậu thì sao? (Tớ dùng miếng dán giữ nhiệt em bé rồi, cảm ơn cậu, cậu có bị bỏng không? Chuyện xảy ra hồi sáng... Thật xin lỗi, hôm nay tâm trạng tớ không tốt, không phải cố ý đâu...) ]
Lần đầu tiên nói chuyện thẳng thắn chân thành với anh về chuyện này, tim Hề Mạn đập rất nhanh, nhất là khi cô nói sau này sẽ đồng ý làm bạn gái anh, khiến cô cảm thấy quá rõ ràng, mấy lần muốn xé trang cuối, nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Cô kẹp trang giấy kia vào giữa trang bìa.
Thấy Giản Chước Bạch không có ở đó, cô thừa dịp không ai chú ý, nhét cuốn vở vào cặp sách của anh.
Cũng vào ngày hôm đó, sau cô tan học về nhà thì phát hiện nhà họ Hề đã xảy ra chuyện.
Thế giới của cô, đã bị đảo lộn kể từ đó.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, cô cho rằng Giản Chước Bạch sẽ đến.
Đêm mưa lạnh thấu xương ấy, cô ngồi xổm trước cửa nhà họ Hề không ngừng ngóng trông, mơ mơ màng màng mơ thấy anh đến, nhưng khi mở mắt ra lại chẳng có gì cả.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng xuất hiện, cuối cùng chỉ có Thẩm Ôn tìm được cô.
Cô không đến trường hai tuần, cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm lý quay trở lại lớp học, lúc này mới biết Giản Chước Bạch đã nghỉ học, ra nước ngoài rồi.
Cô nghĩ đến nội dung được viết trong cuốn vở, trong lòng chua xót.
Khó trách anh không tìm cô, nhất định anh đã đọc được nội dung trong cuốn vở, lựa chọn tránh xa cô rồi.
Quả nhiên anh không thực sự nghiêm túc với cô.
Cô đột nhiên bắt đầu hối hận, nếu cô không viết thư vào vở, có lẽ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Giản Chước Bạch sẽ không rời đi.
Hoặc là, nếu như trước kia thái độ của cô đối với anh tốt hơn một chút, ngày đó đừng nói nặng lời như vậy, có thể kết quả sẽ khác.
Ngoài hối hận, cô cũng không nhịn được sinh ra oán trách.
Cô vốn dĩ đang sống tốt trong thế giới của riêng mình, nhưng anh nhất quyết xông vào, sống chết phải theo đuổi cô, dù đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Cuối cùng cô động tâm rồi, anh lại giống như kẻ chiến thắng, dễ dàng xoay người bỏ đi không một tiếng động.
Lần trước nhìn thấy cuốn vở này ở nhà Giản Quý Bạch, anh nói anh không thấy nó, Hề Mạn còn bán tín bán nghi.
Bởi vì lúc đó cô không hiểu, nếu không nhìn thấy, tại sao anh lại đột ngột ra nước ngoài. Vì cô nhất thời lỡ lời mà làm tổn thương anh, khiến anh hoàn toàn thất vọng về cô sao?
Mãi cho đến tối hôm nay mới biết, lúc đó anh đột ngột rời đi thực sự còn có nguyên nhân khác, không phải vì đọc được những gì cô viết, cũng không phải vì hôm đó cô nói lời không hay.
Từ nhỏ, Hề Mạn đã luôn là một người không có cảm giác an toàn.
Ký ức của cô về mẹ chỉ là một bức ảnh, ba cô luôn bộn bề với vô vàn công việc làm mãi không hết, những người phụ nữ bên cạnh ông cũng không ngừng thay đổi.
Hề Mạn không cho phép những người phụ nữ đó đến nhà, số lần ba cô về nhà lại càng ít đi, phần lớn thời gian cô được bảo mẫu chăm sóc.
Đằng sau gia thế khiến người ta hâm mộ, là một lồng giam hoa lệ mà lạnh băng.
Vừa mất đi tình thương của mẹ, cũng vừa nhận được rất ít tình thương của cha. Ngày ba bữa cơm của người bình thường, hạnh phúc gia đình giản dị, lại là những hy vọng xa vời đối với cô.
Cô luôn khao khát có ai đó xuất hiện.
Trước mọi việc, đều kiên định đặt cô lên hàng đầu, toàn tâm toàn ý yêu cô.
Ba không phải người như vậy.
Thẩm Ôn từ nhỏ đã chăm sóc cô rất nhiều, là người thứ hai quan tâm đến cô ngoài ba. Anh ta giống như người nhà, sau này lại cứu cô trong lúc khó khăn, ân cần, ga lăng khiến người ta có cảm giác tín nhiệm, cuối cùng cũng dễ dàng vứt bỏ cô.
Về phần Giản Chước Bạch, anh từng bất cần đời, che giấu tất cả những cảm xúc thật nhất của mình dưới vẻ ngoài cà lơ phất phơ, làm cho người ta đoán không ra, nhìn không thấu.
Dưới lớp mặt nạ kiêu ngạo tuỳ ý, Hề Mạn thực chất là một người tự ti lại nhạy cảm, vẫn luôn không thể tin mình có chỗ nào xứng đáng với tình cảm nồng nhiệt của Giản Chước Bạch, cũng không biết tình cảm anh dành cho mình rốt cuộc có mấy phần chân thành.
Trong lúc đoán già đoán non, cô giả vờ không thèm để ý, từ chối anh hết lần này đến lần khác, sau đó nhiều lần tự nhủ bản thân không được coi đó là thật.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, trong mắt ba, cô chỉ là đứa con gái có cùng quan hệ huyết thống với ông, ông nhất định phải gánh vác trách nhiệm nuôi dạy cô, cho cô tiền tiêu không hết, thuê người chăm sóc cô, để cô làm thiên chi kiêu nữ, được người ta săn đón nồng nhiệt.
Đối với Thẩm Ôn, cô cần phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện chu đáo để nhận được một chút thương hại.
Còn cô nghĩ như thế nào, căn bản không quan trọng.
Kết quả là, có lẽ chỉ có Giản Chước Bạch hồi còn học cấp ba là không giống vậy.
Anh sẽ trêu chọc cô khi cô có tâm trạng tốt, cũng sẽ cố gắng dùng mọi cách để dỗ dành khi cô không vui.
Anh luôn chú ý đến những thay đổi tâm tình của cô, cũng thực sự để tâm đến cảm xúc cá nhân của cô.
Anh đối xử với cô luôn rất tốt, chưa từng yêu cầu cô phải trao lại thứ gì.
Trước kia anh thường cợt nhả nói với cô: "Hề Mạn, sao cậu lúc nào cũng khiến người ta yêu thích vậy."
Hề Mạn ngoài miệng mắng anh mồm miệng ngọt xớt, trong lòng lại khó tránh khỏi vì lời đó mà rung động.
Bởi vì cô lớn ngần này rồi, chưa từng cảm thấy mình khiến người khác yêu thích.
Có lẽ chính bởi vì anh vô tình hay hữu ý khích lệ trước mặt cô, khi đó cô đặc biệt cố gắng, không dám buông lỏng lơ là học tập.
Tựa hồ chỉ có làm cho mình trở nên thật ưu tú, mới gánh được cái danh "Khiến người khác yêu thích" trong miệng anh.
Ngồi dưới ngọn đèn, Hề Mạn đảo mắt nhìn qua đoạn văn trên cuốn vở, không khỏi nghĩ, nếu lúc ấy Giản Chước Bạch đọc được, anh sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, cô vội vàng kéo lại lý trí.
Đã bảy năm trôi qua, cô không nên có những suy nghĩ đó vào lúc này.
Thời gian bảy năm quá dài, lâu đến mức bọn họ không thể lấp đầy những khoảng trống trong thế giới của đối phương.
Anh bây giờ không phải là thiếu niên Giản Chước Bạch rình rang nhất nhất phải theo đuổi được cô trước kia, cô cũng không còn là Hề Mạn đã từng.
Giữa bọn họ hiện giờ chỉ là một cuộc giao dịch, một cuộc hôn nhân chính thức với thời hạn một năm.
Chỉ vậy thôi.
Trải qua chuyện của Thẩm Ôn, Hề Mạn cuối cùng đã thấy rõ ràng hiện thực.
Trước kia cô luôn chỉ mong người khác mang đến cho mình một gia đình êm ấm, hạnh phúc.
Mà trên thực tế, dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình, con người ta quý trọng hơn ở sự tự lập.
Đối với cô lúc này, không có gì quan trọng hơn một công việc ổn định.
Nhưng cho dù Giản Chước Bạch bây giờ không còn thích cô như trước, Hề Mạn thực sự vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt của anh.
Khi cô bối rối luống cuống vì chuyện của Thẩm Ôn, anh là người xuất hiện kịp thời giúp cô sắp xếp suy nghĩ, tìm ra biện pháp giải quyết.
Trong thâm tâm Hề Mạn biết, những gì anh làm cho cô lớn lao hơn nhiều so với việc cô giúp anh ngăn cản việc bị người nhà giục cưới.
Nhưng từ khi chuyển đến đây, anh không vì chuyện này mà đặt ra những hạn chế khuôn sáo với cô, cũng không yêu cầu cô làm bất cứ việc gì cô không thích, mà tôn trọng nguyện vọng của cô, coi cô một người bạn sống chung nhà, không để cho cô cảm thấy mình là kẻ ăn nhờ ở đậu.
Anh chính là một người như vậy, nhìn thì có vẻ phóng túng bất kham, thực ra nội tâm lại lương thiện và rất nghĩa khí.
Sự dịu dàng của anh chưa bao giờ thể hiện ở ngoài mặt, mà khắc sâu ở trong tim.
Hề Mạn cảm thấy cho dù cuối cùng cô và Giản Chước Bạch không thể thành một đôi, nhưng sau nhiều năm xa cách vẫn có thể làm bạn, có thể thoải mái chung sống với nhau, đối với cô đã là điều may mắn lắm rồi.
Bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, trong một năm này cô cũng sẽ cố gắng hết sức làm những gì nên làm, sống chung hòa thuận với anh.
Đầu ngón tay Hề Mạn miết cuốn vở trong tay, nhớ tới những lời Giản Chước Bạch đã nói khi say rượu vừa rồi.
Rốt cuộc năm đó anh đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại có mâu thuẫn với đám người kia, thậm chí còn bị ép phải ra nước ngoài?
Rõ ràng khi đó anh vẫn còn đang đi học, chuyện làm ăn căn bản không hề để ý tới, làm sao lại va chạm lợi ích với những người đó?
Hề Mạn nghĩ thế nào cũng không đoán ra được.
Có lẽ việc này, cũng chỉ có mình Giản Chước Bạch tự biết.
Nhưng nhìn dáng vẻ của anh tối nay, sự kiện năm đó nhất định là chuyện thương tâm của anh, chung quy cô không nên nhắc lại.
Hề Mạn không nghĩ nữa, cất cuốn vở vào ngăn kéo rồi đi ngủ.
—————
Sáng sớm hôm sau, Hề Mạn tỉnh dậy đánh răng rửa mặt sạch sẽ, định xách túi ra ngoài, lại đột nhiên đứng trước cửa phòng ngủ, do dự một hồi.
Không biết liệu Giản Chước Bạch có còn nhớ chuyện xảy ra tối qua hay không.
Hề Mạn vô thức chạm vào cánh môi dưới, nhớ lại xúc cảm mềm mại đó.
Lúc ấy anh nói anh không thấy cô phiền, ngay sau đó liền hôn cô.
Dựa theo trạng thái sau khi uống say giống như một đứa trẻ của anh tối qua, có lẽ hôn cô là một cách để dỗ dành người ta.
Nếu anh nhớ lại những gì mình đã làm tối qua, anh cũng sẽ thấy xấu hổ như cô, phải không?
Hít một hơi thật sâu, Hề Mạn xách túi đi ra ngoài.
Phòng của Giản Chước Bạch bên cạnh không có động tĩnh gì, cô vội vàng nhấn cửa thang máy đi xuống.
Xuống tầng một, cửa thang máy mở ra.
Hề Mạn vừa mới ra ngoài chưa được bao xa, liền nhìn thấy Giản Chước Bạch ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, một tay cầm gương, ý vị không rõ nói: "Nụ hôn đầu của tôi mất rồi."
Tim Hề Mạn run lên bần bật, lập tức muốn trốn vào thang máy