Chước Chước Lãng Mạn

chương 37: nghiện hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi đã thích ứng được với màn đêm, Hề Mạn mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt chủ động dán gần mình.

Người đàn ông có chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy u trầm kia tựa hồ đang nhìn cô như thiêu đốt.

Hề Mạn lúc này vừa vặn đang nằm nghiêng đối diện với Giản Chước Bạch bên này, vừa rồi khi nói chuyện với anh, cô đã nhích đến rất gần mép giường.

Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông cách cô rất gần, chóp mũi gần như chạm vào mũi cô, hô hấp của hai người nhanh chóng quyện vào nhau.

Hề Mạn vô thức siết chặt chăn trong tay, bên tai còn vang vọng lời nói vừa rồi của anh: "Nếu không, chúng ta hôn lại một lần nhé?"

Ma xui quỷ khiến, Hề Mạn chủ động ghé sát vào, chạm nhẹ vào môi anh như chuồn chuồn lướt nước rồi nhanh chóng rút lui.

Cô khẽ nhướng mi, nhỏ giọng hỏi: "Là như vậy sao?"

Ánh mắt Giản Chước Bạch hơi tối lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Anh cảm thấy không đủ."

Không đợi Hề Mạn nói gì, anh đã nâng khuôn mặt không son phấn của cô lên, ngón tay cái lướt nhẹ qua đôi môi căng mọng của cô, không nhẹ không nặng xoa vài cái, "Phải lâu hơn một chút mới được."

Hề Mạn có chút ngượng ngùng, vừa định trở mình đi ngủ, thì môi của Giản Chước Bạch vô cùng mạnh mẽ áp xuống, nhẹ nhàng cọ xát, giống như đang chỉ dạy cô, nhỏ giọng nói: "Tựa như vậy này."

Tim Hề Mạn lập tức đập nhanh hơn một chút, thân thể cứng đờ, cảm giác trên môi lúc này được phóng đại vô tận.

Cô cảm thấy người đàn ông ngậm lấy môi dưới của mình, rất kiên nhẫn mút hôn, lại không nóng nảy tiến thêm một bước, giống như đang dụng tâm thưởng thức mỹ vị đã mong đợi từ lâu.

Mãi cho đến khi thân thể Hề Mạn thả lỏng, chủ động đáp lại, anh mới cạy mở răng, công thành đoạt đất.

Cô nếm được hơi thở thơm mát trong khoang miệng anh, là kem đánh răng buổi tối, bạc hà trộn với hương chanh.

Lúc đầu Hề Mạn vẫn còn bỡ ngỡ, anh đối với chuyện hôn môi này cứ như tự học mà biết, còn rất giống có chuyện như vậy.

Nhưng mà ý nghĩ này vừa nảy ra, liền thấy anh dần dần lộ ra sự ngây ngô của mình.

Khi tình nồng, anh hoàn toàn dựa vào tâm ý của mình, giống như một thanh niên non nớt, vụng về không có chút kỹ xảo nào, thỉnh thoảng răng anh va vào môi cô, Hề Mạn đau đến nhíu mày.

Một lúc sau, Hề Mạn mới được anh buông ra, cảm giác môi vẫn còn hơi đau, thịt mềm mại nơi cánh môi dường như bị anh làm rách da.

Cô lấy mu bàn tay lau đi vết nước trên môi, bởi vì không bật đèn, lá gan cô cũng lớn hơn, không nhịn được trêu ghẹo: "Giản Chước Bạch, kỹ năng hôn của anh tệ thật đấy."

Vừa dứt lời, eo cô đã bị người đàn ông nắm lấy.

Cảm giác dưới chân hẫng một cái, cả người lập tức ngã xuống giường, bị anh vững vàng đón lấy.

Anh lật người áp tới, Hề Mạn buộc phải nằm trên chiếc đệm mà anh đã nằm trước đó.

Trên chiếc gối lông ngỗng mềm mại, có mùi hương thuộc về anh, cùng hơi thở mát lạnh trên người anh giống hệt nhau.

Người đàn ông ghé sát vào người, gần như áp sát toàn thân, Hề Mạn không chỗ trốn thoát, trong nháy mắt trở thành con cừu bị làm thịt.

Cô đặt tay lên lồng ngực cường tráng của anh, hoảng hốt đẩy anh ra: "Anh muốn làm gì?"

Giản Chước Bạch lưu manh bật cười: "Không phải nói kỹ năng hôn của anh rất tệ sao?"

Anh cúi đầu cắn nhẹ vành tai cô, thì thào nói: "Vậy thì đổi tư thế, luyện thêm một chút."

Nói xong, anh nhéo nhẹ cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, lại không tự chủ được hôn lên môi cô.

Rất lâu sau, Hề Mạn mới đẩy anh ra, bò trở lại giường.

Cô quấn chặt chăn, quay lưng về phía anh, cả người gần như bị nụ hôn của anh làm cho thiếu dưỡng khí, tham lam hít thở không khí trong lành, bờ môi tê dại.

Trong phòng yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Giản Chước Bạch nghĩ đến dáng vẻ dần dần trầm mê của cô lúc vừa rồi, nhìn bóng người trên giường: "Em cảm thấy lần này anh có tiến bộ không?"

Hề Mạn không muốn để ý đến anh nữa, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

—————

Sau chuyến công tác có ngày nghỉ thêm, ngày hôm sau Hề Mạn và Giản Chước Bạch đều ở nhà.

Vì đi công tác quá mệt mỏi, Hề Mạn không muốn ra ngoài, liền ngủ đến gần trưa, ăn trưa xong lại trở về nằm.

Buổi chiều, khi Giản Chước Bạch mở cửa đi vào, cô đang tùy tiện lướt điện thoại di động, nghe thấy động tĩnh liền ngước mắt nhìn anh.

Kể từ lúc trải đệm ngả ra đất nghỉ ở đây, anh bây giờ vào phòng cô càng ngày càng tự nhiên.

Trước đây anh sẽ gõ cửa, nhưng bây giờ quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước, anh liền không gõ cửa nữa, giống như vào phòng của chính mình vậy.

Hề Mạn nhịn không được lắm miệng nhắc nhở anh một câu: "Anh không nói lời nào mà cứ đi vào như vậy, lỡ như em đang thay quần áo thì sao?"

Giản Chước Bạch nhướng mày: "Không phải là càng tốt hơn sao?"

Anh có vẻ rất hứng thú với cảnh tượng mà cô mô tả, "Khi nào thì anh mới có thể có may mắn như vậy?"

Hề Mạn tức giận đến mức nhặt chiếc gối ném thẳng vào mặt anh.

Giản Chước Bạch duỗi tay ra, vững vàng bắt được, lại đặt nó trở lại trên giường.

"Cho em xem cái này nè." Anh xòe tay, trong lòng bàn tay có một mặt dây chuyền bình ước nguyện nho nhỏ tinh xảo.

Lọ ước nguyện có hình giọt nước, to bằng ngón tay út, bên trong là cát dạ quang.

Thứ này trông hơi quen mắt, Hề Mạn vội vàng cầm lấy xem kỹ, nhìn thấy dưới đáy bình có chữ "Hề", cô mừng rỡ nói: "Đây không phải là thứ trước kia anh đưa cho em sao?"

Vào sinh nhật lần thứ của Hề Mạn, Giản Chước Bạch đã tặng cô thứ này, nói rằng nó có thể thực hiện một điều ước của cô.

Lúc ấy Hề Mạn không ước, nói rằng sẽ giữ lại, suy nghĩ cẩn thận đã.

Sau đó, cô vẫn luôn treo mặt dây chuyền này trên cặp sách của mình.

Vào đêm Hề gia xảy ra biến cố, cô sợ hãi co rúc trước cửa.

Khi đó, cô âm thầm ước nguyện, hy vọng Giản Chước Bạch có thể đến bên cô, cô thực sự không biết phải làm thế nào.

Lúc đó, cô chỉ nghĩ đến anh.

Bởi vì bất cứ lúc nào, anh cũng luôn xuất hiện rất đúng lúc.

Anh vẫn mãi không đến, tay nắm mặt dây chuyền của cô vô ý dùng lực quá mạnh, liền bóp vỡ mất, rơi vào trong mưa.

Lúc ấy Hề Mạn không nhặt, sau này đi tìm lại nhưng không tìm thấy.

Cô vẫn luôn cho là thứ nhẹ nhàng như vậy, rất có thể đã bị gió thổi bay, nhưng hóa ra lại nằm trong tay anh.

Hề Mạn ngày càng tin chắc rằng đêm hôm đó anh đã đi tìm cô.

Mũi không hiểu sao có chút chua xót, cô vội vàng đè nén cảm xúc, nhìn mặt dây chuyền còn nguyên vẹn không hư tổn gì trong tay: "Lúc đó em làm vỡ rồi, làm thế nào mà sửa được vậy?"

"Thứ này là tự tay anh làm, muốn sửa chẳng phải rất dễ sao?" Giản Chước Bạch rũ mắt nhìn cô, "Lúc ấy không có ước nguyện gì, bây giờ cũng có thể ước."

Ánh mắt Hề Mạn khẽ động, nắm chặt mặt dây chuyền: "Vậy em còn phải suy nghĩ một chút đã."

Ngón trỏ của Giản Chước Bạch gãi nhẹ chóp mũi của cô, lười biếng cười nói: "Vậy thì từ từ suy nghĩ."

"Nhưng mà," Anh cúi đầu ghé sát vào, ánh mắt rơi vào môi cô, "Bà Giản, vì mặt dây chuyền này, anh có thể xin một chút phúc lợi được không?"

Hề Mạn: "..."

Đêm qua hôn, sáng nay hôn, bây giờ lại hôn, anh nghiện hôn sao?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, miệng của cô sẽ bị anh hôn tróc da mất, phải không?

Khi người đàn ông tới gần, Hề Mạn vươn ngón trỏ đặt lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh, cười ranh mãnh: "Phúc lợi của anh cũng như ước nguyện của em, tích lại trước đi."

Cô đặt mặt dây chuyền phía dưới gối, vén chăn lên xuống giường, xỏ dép lê chạy ra ngoài: "Em đi tìm Thằn Lằn chơi đây."

Chẳng mấy chốc đã biến mất.

Nụ hôn như mong đợi không đến, Giản Chước Bạch đứng yên tại chỗ, nhất thời bật cười.

Nếu phúc lợi này mà tích lại, sẽ không đơn giản là hôn nữa đâu.

—————

Thời tiết hôm nay không nóng cũng không lạnh, Hề Mạn cùng Thằn Lằn trong sân chơi đùa một lúc, khoanh chân ngồi trên bãi cỏ đọc sách tài chính.

Điện thoại đổ chuông rung lên, cô cầm lên xem, Mạc Thấm gửi tin nhắn tới: 【 Hôm nay cậu hẹn hò với Giản Chước Bạch phải không? 】

Hề Mạn ngẩn ra, gõ chữ gửi qua: 【 Ở nhà có tính là hẹn hò không? 】

Thấm Bảo: 【... 】

Thấm Bảo: 【 Có thể ra ngoài nói chuyện yêu đương mà, sao hai ngươi lại chờ ở nhà? 】

Hề Mạn: 【 Chủ yếu là do quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải đi làm nữa. 】

Thấm Bảo: 【 Không thể nào??? 】

Thấm Bảo: 【 Hai ngươi vừa mới xác định ở bên nhau, thế mà ban đêm đã trực tiếp ngủ luôn rồi? 】

Khóe mắt Hề Mạn giật giật, lại nhìn câu trả lời phía trên của mình, lời này hình như còn có nghĩa khác.

Cô vội vàng giải thích: 【 Không phải, là vừa đi công tác về, mệt mỏi quá. 】

Thấm Bảo: 【 Tớ còn tưởng hai người các cậu ỷ vào đã lấy giấy đăng ký kết hôn mà tiến triển nhanh như vậy. 】

Nói đến đây, Hề Mạn quả thật không biết giữa các cặp tình nhân bình thường thì nên tiến triển như thế nào.

Hơn nữa, cô và Giản Chước Bạch còn nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, nếu đã đồng ý vun đắp tình cảm, vậy phương diện nghĩa vụ vợ chồng cũng cần bồi dưỡng sao?

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô thử hỏi Mạc Thấm: 【 Cậu cảm thấy, bao lâu thì thích hợp để đi đến bước đó? 】

Cô không biết Giản Chước Bạch đang có tính toán gì, nhưng cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý trước.

Thấm Bảo: 【 Khó nói lắm, có nhanh có chậm, dù sao các cặp tình nhân khác nhau sẽ có phương thức hòa hợp không giống nhau. 】

Thấm Bảo: 【 Có người ở bên nhau như chớp nhoáng, củi khô lửa bốc, cũng có người cần từ từ thôi. 】

Thấm Bảo: 【 Khi đó tớ với Văn Gia Chí đang học đại học, lại còn yêu xa, cộng thêm tính cách của anh ấy... mãi đến năm ba đại học hai bọn tớ mới tiến tới bước kia. 】

Thấm Bảo: 【 Lúc ấy anh ấy nói, quan hệ sớm không tốt cho con gái. 】

Thấm Bảo: 【 Tình huống của cậu với Giản Chước Bạch không giống vậy, Giản Chước Bạch cũng không nhàm chán như anh ấy. 】

Hề Mạn cảm thấy ngoài ý muốn: 【 Không phải cậu không muốn nhắc tới anh ấy sao? 】

Vừa rồi cô nhờ Mạc Thấm phân tích cho mình, không ngờ cô ấy lại nói về bản thân.

Thấm Bảo: 【 Vừa vặn nói đến chuyện này, không nghĩ nhiều như vậy. 】

Hề Mạn: 【 Vừa rồi nghe cậu nói, tớ cảm thấy Văn Gia Chí là cũng không tệ lắm. 】

Ở bên kia một hồi, Mạc Thấm mới âm u trả lời: 【 Tương lai anh ta sẽ làm bác sĩ giỏi, nhưng không phải bạn trai tốt. Tên này quá bình tĩnh, như thể không có thất tình lục dục vậy. 】

Thấm Bảo: 【 Cậu không cảm thấy ở một vài phương diện anh ta có chút giống Thẩm Ôn sao? Tâm trí đều dành cho sự nghiệp, tất cả tình cảm hay những thứ khác đều ở bên lề. 】

Hề Mạn ngẩn ra: 【 Không giống nhau mà? 】

Thấm Bảo: 【 Chắc là vậy, anh ấy có chừng mực hơn Thẩm Ôn, cũng không có lòng dạ như Thẩm Ôn. 】

Thấm Bảo: 【 Anh ấy vẫn là một người đơn thuần, lấy Thẩm Ôn ra so với ảnh, chính là đang sỉ nhục ảnh rồi. 】

Hề Mạn: "..."

Đánh giá rất cao người yêu cũ, thật sự là cực kỳ hiếm đấy.

Trong lúc trò chuyện, Mạc Thấm gửi đến một bức ảnh: 【 Bộ phim kia của tớ tương đối ngắn, hai ngày trước đóng máy rồi, hôm nay ở nhà làm bánh quy dâu tây nè. 】

Hề Mạn phóng to bức ảnh, mỗi chiếc bánh quy đều có hình quả dâu tây, dâu tây màu hồng, lá màu xanh, trông rất tinh xảo và giống như thật.

Hề Mạn khen ngợi: 【 Cô giáo Mạc Thấm thật tuyệt vời! 】

Thấm Bảo: 【 Chủ yếu là để đăng Weibo, công việc hàng ngày ấy mà (/ nghịch ngợm) 】

Thấm Bảo: 【 Cậu có muốn ăn không, tớ làm nhiều lắm, mang qua cho cậu một ít nhé? 】

Hề Mạn đang định trả lời thì thấy Giản Chước Bạch đi tới, cô ngẩng đầu lên: "Mạc Thấm muốn đến mang bánh quy cho em, lát nữa kêu dì Trương làm thêm món, để cô ấy ở lại ăn cơm nhé."

"Được." Giản Chước Bạch nói, "Tối nay ăn đồ nướng."

Hề Mạn nhất thời kinh ngạc: "Chúng ta ở nhà nướng thịt sao? Dì Trương nói ạ?"

Giản Chước Bạch ngồi xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngơ ngác của cô: "Có phải em quên rồi không, hôm qua Quách Duẫn gọi điện thoại, nói hôm nay sẽ tới ăn thịt nướng mà."

Hề Mạn nhớ chuyện này, nhưng chẳng phải những người kia tối hôm qua đã tới đây rồi sao, hôm nay vẫn còn đến à?

Nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi: "Văn Gia Chí có tới không anh?"

Nếu anh ấy đến, Mạc Thấm có lẽ sẽ không đến.

Giản Chước Bạch mở lịch sử trò chuyện trong nhóm ra, chỉ cho cô xem.

Tin nhắn gần nhất là Văn Gia Chí trả lời: 【 Các cậu đi đi, tớ không đi đâu. 】

Sau khi Hề Mạn nhìn thấy, cô dùng WeChat báo trước với Mạc Thấm một tiếng, đám Quách Duẫn sẽ đến ăn thịt nướng, nhưng Văn Gia Chí Không tới.

Mạc Thấm trả lời OK, nói lát nữa sẽ qua.

Bên kia, Giản Chước Bạch gửi tin nhắn riêng cho Văn Gia Chí: 【 Cậu có muốn đến hay không thì tuỳ, nhưng Mạc Thấm sẽ đến đấy. 】

—————

Mạc Thấm và đám Quách Duẫn gần như một trước một sau đến.

Lúc trước cùng Văn Gia Chí ở bên nhau, Mạc Thấm rất quen thuộc với đám người kia, liền cười nói chào hỏi với bọn họ.

Giản Chước Bạch có dụng cụ nướng thịt ở đây, dì Trương cũng đã chuẩn bị trước các loại nguyên liệu, trong sân thắp đèn, vô cùng náo nhiệt.

Màn đêm vừa buông xuống, Hề Mạn và Mạc Thấm đang đeo găng tay, giúp xiên thịt ướp, còn Giản Chước Bạch và đám Quách Duẫn thì nướng đồ ăn.

Vì chưa có kinh nghiệm nên mẻ đầu tiên đều bị cháy gần hết, chỉ còn một xiên sò điệp nướng ớt xanh nhìn trông còn ổn ổn.

Quách Duẫn, Tần Phó và Tô Triết Dương tranh nhau xem ai được ăn xiên này, Giản Chước Bạch trực tiếp đưa cho Hề Mạn: "Em nếm thử xem mùi vị thế nào?"

Hề Mạn lập tức ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, cô đeo găng tay không tiện, Giản Chước Bạch trực tiếp đưa tới bên miệng cô: "Há miệng."

Hề Mạn nghiêng đầu cắn một miếng sò điệp, rất mềm mọng, gia vị dì Trương làm cũng rất ngon.

Hai mắt cô sáng ngời, khen: "Ngon quá."

Giản Chước Bạch mỉm cười: "Vậy ăn thêm miếng nữa đi."

Mạc Thấm ở bên cạnh nhìn dáng vẻ anh anh em em của hai người, hắng giọng: "Hai người có cân nhắc đến tâm tình của tôi không hả?"

"Đúng đấy." Quách Duẫn phụ họa, "Hai người có cân nhắc đến tâm tình của tụi tôi không hả?"

Giản Chước Bạch quay đầu liếc anh ta một cái, cà lơ phất phơ nói: "Tôi thương yêu vợ tôi ở nhà riêng của tôi, còn phải quan tâm đến cảm xúc của các cậu sao?"

Mọi người: "..."

Da mặt anh dày, nhưng Hề Mạn lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, tháo găng tay ra, cầm lấy xiên sò điệp ớt xanh, đẩy anh: "Anh nhanh cùng bọn họ nướng đồ đi, bốn người bận rộn nửa ngày mới được một xiên như thế, khi nào chúng ta mới có thể ăn no đây?"

Giản Chước Bạch quay lại tiếp tục nướng, Hề Mạn đưa nửa xiên còn lại cho Mạc Thấm: "Cậu cũng nếm thử đi."

Mạc Thấm cười né tránh, trêu ghẹo nói: "Đây là Chước ca vì thương yêu vợ mới vất vả nướng xong, tớ cũng không dám ăn."

Hề Mạn mắng cô ấy: "Cậu thích ăn hay không thì tuỳ."

Cô tự mình cắn một miếng nữa, vẻ mặt cố ý khoa trương, "Thật sự rất ngon đấy!"

Bận rộn lâu như vậy mà còn chưa được ăn gì, Mạc Thấm quả thật cũng rất đói, không nhịn được nuốt nước miếng.

Cuối cùng không cốt khí tiến lại gần: "Cậu cho tớ nếm thử với."

Hề Mạn cười đút cho cô ăn.

Rốt cuộc cũng cắn được một miếng, tâm tình của Mạc Thấm cũng khá hơn, liếc về phía bên kia, cực kỳ hâm mộ nói: "Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà Giản Chước Bạch vẫn như trước, bất luận ở trong trường hợp nào, đều không coi ai ra gì cưng chiều cậu."

Cô nhìn Hề Mạn, "Người lúc nào cũng sủng ái cậu một cách trắng trợn không kiêng nể như vậy mới là người thật sự coi cậu như bảo bối, đáng để cùng chung sống cả đời."

Hề Mạn mân mê cây xiên tre trong tay, trầm mặc một lát: "Hai ngày nay tớ cũng hay suy nghĩ vẩn vơ, cảm thấy mình rất may mắn."

"Vốn cho là, tớ đã mất anh ấy từ lâu rồi." Giọng cô trầm như muỗi kêu, ngước mắt lên nhìn bóng dáng cao lớn trong trẻo trước mặt.

Mấy người bọn họ dường như đang nói về một chủ đề thú vị nào đó, khóe miệng Giản Chước Bạch chứa ý cười, ngẫu nhiên tiếp lời mấy câu ngắn gọn.

Khuôn mặt anh kiêu ngạo khoa trương, khi cười rộ lên thì lộ ra chút vô lại lưu manh.

Tựa hồ cảm nhận được gì đó, Giản Chước Bạch đột nhiên ngước mắt lên, Hề Mạn bất ngờ chạm mắt với anh.

Anh nhướng mày, nhìn cô đầy ẩn ý.

Dường như đang hỏi, tại sao lại nhìn lén anh.

Hề Mạn chột dạ đứng dậy, nói với Mạc Thấm: "Xiên nhiều lắm rồi, cũng đủ cho bọn họ nướng rồi, nghỉ ngơi một lát đã, chúng ta đi lấy chút đồ uống đi."

"Được." Mạc Thấm tháo găng tay, cùng cô vào phòng.

Hề Mạn mở tủ lạnh lấy ra đủ loại nước uống, tất cả đều là dạng lon nhỏ nên cô liền lấy thêm nhiều một chút.

Cô chất mấy lon chồng lên nhau, lúc xoay người lại không chú ý vấp phải Thằn Lằn đang dụi vào chân mình, suýt chút nữa thì mất thăng bằng, khẽ buông tay ra, đồ uống trên tay rơi vãi khắp sàn.

Một số còn trực tiếp lăn ra khỏi phòng bếp.

Hề Mạn không nói nên lời nhìn Thằn Lằn: "Em đột nhiên lại xuất hiện, vướng chân chị rồi này."

Mạc Thấm cố nén cười: "Cún con nhà cậu thật bám người."

Cô đặt đồ uống trên tay xuống, giúp nhặt những lon ở đằng xa.

Vừa ra khỏi bếp, cô liền chú ý đến một người đàn ông cao gầy mặc áo sơ mi trắng đã đứng ở bên ngoài từ lúc nào không hay.

Mạc Thấm sửng sốt trong giây lát, còn chưa kịp hoàn hồn, Văn Gia Chí đã khom người nhặt lon nước trên mặt đất đưa cho cô.

Hề Mạn nhặt vài lon nước uống dưới chân, đứng thẳng dậy mới nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Văn Gia Chí không biết đã đến từ lúc nào, đứng đối diện với Mạc Thấm, bầu không khí ngưng trệ, không ai lên tiếng cả.

Hề Mạn nhìn vài giây, sau đó đi ra ngoài chào hỏi Văn Gia Chí: "Còn tưởng rằng anh bận rộn nên tối nay không tới cơ, mấy người bọn họ đang ở sân sau đấy."

Văn Gia Chí khẽ gật đầu, Mạc Thấm không nhận đồ uống trên tay, anh đưa cho Hề Mạn.

Hề Mạn nhận lấy: "Cảm ơn."

Văn Gia Chí đi ra sân sau, Mạc Thấm mới nhìn sang bên này, hạ giọng nói: "Không phải cậu nói anh ấy sẽ không tới sao?"

"Anh ấy thật sự nói là không đến mà." Hề Mạn suy đoán, "Chẳng lẽ là có người trong đám người kia báo tin cho anh ấy, anh ấy nghe nói cậu ở đây nên mới đến không."

Mạc Thấm trợn tròn mắt: "Cậu cảm thấy có thể sao?"

Hề Mạn: "Tớ cảm thấy mọi thứ đều có thể."

Mạc Thấm: "..."

Hề Mạn và Mạc Thấm mang đồ uống ra sân sau chia cho mọi người, Giản Chước Bạch và những người khác cuối cùng cũng nướng lại một đĩa đồ ăn khác.

Bởi vì Văn Gia Chí cũng có mặt, sau khi Mạc Thấm ăn vài xiên thịt, liền kéo Hề Mạn vào phòng khách, nói muốn xem TV.

Trong sân sau, Quách Duẫn trêu ghẹo: "Thư Sinh, không phải tối nay cậu không tới sao? Sao đột nhiên lại đến thế?"

Văn Gia Chí liếc nhìn xiên thịt nướng bị ném sang một bên, bình tĩnh nói: "Đương nhiên là tới xem các cậu có nướng được hay không."

Quách Duẫn cười nhường cho anh một chỗ: "Cậu được thì cậu làm đi."

Văn Gia Chí đúng là biết nướng thịt, trước kia mấy người bọn họ đi dã ngoại ăn thịt nướng, anh cũng không nhiều lời, thường thường chỉ lo cúi đầu nướng đồ ăn.

Có anh ra tay, tỷ lệ nướng thịt thành công tăng lên, tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Quách Duẫn ngồi xuống một bên ghế, cầm lấy bánh quy dâu tây bên cạnh ném vào miệng: "Bánh quy này ngon quá."

Văn Gia Chí liếc qua bên đó một cái.

Anh thấy Mạc Thấm đăng Weibo hôm nay cô làm bánh quy dâu tây, khu vực bình luận người người gọi cô là "Bà xã".

Giản Chước Bạch đứng bên cạnh anh, dùng bàn chải quét đều một ít dầu lên xiên, nói đùa: "Cậu thực sự đến luôn, xem ra sức hấp dẫn của người nào đó lớn hơn mấy người bọn tớ nhiều."

Văn Gia Chí không nói lời nào, nướng xong mấy xiên thịt trong tay, lại nướng thêm mấy xiên mới.

—————

Mười giờ rưỡi tối, lúc ăn gần xong, trợ lý của Mạc Thấm đến đón cô.

Cô vừa đi, nhóm người kia cũng rời đi ngay sau đó.

Sau khi ăn thịt nướng, trên người Hề Mạn có mùi nên cô lên lầu tắm rửa.

Lúc mặc áo ngủ đi ra, Giản Chước Bạch đang dọn giường.

Chắc là anh đã tắm ở phòng bên, lúc này đang mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh nước biển, đầu tóc còn ẩm.

Thấy cô đi ra, Giản Chước Bạch nhớ tới chuyện tối nay Văn Gia Chí và Mạc Thấm không nói chuyện với nhau, đột nhiên hỏi: "Em cảm thấy Thư Sinh và Mạc Thấm có thể quay lại với nhau không?"

Hề Mạn vừa dưỡng da xong, còn đang vỗ nhẹ hai má, yên lặng suy nghĩ một chút: "Khó nói lắm, trước giờ Mạc Thấm đều không cho em nhắc tới Văn Gia Chí trước mặt cô ấy, cũng chỉ có hôm nay tán gẫu trên WeChat mới nhắc qua một lần."

"Trò chuyện cái gì vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ nói là ngày trước cô ấy với Văn Gia Chí tiến triển rất chậm, năm đại học mới..."

Lời còn chưa dứt, Hề Mạn chợt ý thức được điều gì đó, lập tức im bặt.

Giản Chước Bạch nhạy bén phát giác ra điều gì đó, đặt chăn bông trong tay xuống, thuận thế đứng dậy.

Anh đứng trước mặt cô, từ trên cao cúi đầu nhìn cô: "Sao lại nói tới chuyện này?"

Hề Mạn ấp úng không nói nên lời, người đàn ông cúi đầu, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc: "Không nhìn ra nha, mới qua một ngày mà em đã nóng lòng muốn cùng anh tiến thêm một bước rồi."

"Em thảo luận với cô ấy về chuyện này thì có ích gì?" Ngón tay trắng nõn của Giản Chước Bạch hơi cong lại, chậm rãi cởi cúc áo trên cùng, ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm, giọng điệu lộ rõ sự lưu manh, "Em phải thảo luận với anh chứ."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio