Tựa như không nghe thấy lời nói lạnh nhạt vừa nãy của Tô Yên Nhiên, Tiêu Dịch Thành hơi kéo một ít khoảng khách của hai người ra: “Yên Nhiên, lúc trước tôi thật sự không nên để A Minh mang em đi... Nguyên do bên trong, có lẽ cậu ta cũng giải thích với em rồi. Hơn một tháng qua, không có ngày nào tôi không nhớ em, em có nhớ tôi không?”
Lời tâm tình lộ liễu như vậy, trước giờ anh chưa từng nói qua, nhưng giờ phút này anh lại nói một cách tự nhiên, chân thành như thế. Không thể tưởng tượng được cô chiếm một vị trí quan trọng thế nào trong lòng anh, vốn tưởng rằng mình không buông tay là vì không cam lòng nhiều hơn, bây giờ xem ra, hình như là bởi vì không nỡ buông tay nhiều hơn...
Vừa nói đến chuyện này Tô Yên Nhiên liền tức, cô chưa từng quên chuyện trước kia anh liên kết với Vệ Minh Dữ và tên chủ nhân pháo đài cổ gạt cô, bây giờ, hôm nay anh lại mang cô gái khác đến chọc tức cô - - dù cô biết anh và cô ta không có gì, cô vẫn cảm thấy tức giận. Có gì muốn nói, anh không thể nói thẳng với em sao? Tại sao phải nhờ người khác tới thăm dò em?
Hay anh đang cảnh cáo em, anh không phải không có em thì không được, trừ em ra, bên cạnh anh còn rất nhiều cô gái ưu tú hơn em chờ anh đúng không?
Nghĩ đến khả năng này, Tô Yên Nhiên quay mặt, lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá, mỗi ngày tôi đều bề bộn công việc, không có thời gian rãnh rỗi để nhớ đến người không hề quan trọng như Anh Tiêu đây.” Cô thừa nhận cô đang giận lẫy, cô đang ghen...
Tiêu Dịch Thành vốn muốn giơ tay xoa tóc cô đột nhiên khựng lại, nhưng cuối cùng cũng rút về. “Người không quan trọng...” Giọng trầm khàn có chút cô đơn, có chút tự giễu.
Nhưng, nếu Tô Yên Nhiên hoàn toàn không để ý anh, vừa rồi tại sao lại đóng vai tình nhân với Lâm Vô Hà để gạt anh... Rõ ràng là đang ghen!
Xem ra, quỷ kế của Vệ Minh Dữ cũng không phải hoàn toàn vô ích... Nghĩ vậy, Tiêu Dịch Thành lại ngẩng đầu, lần này, mặt đầy kiên định: “Nhưng, Yên Nhiên, em lại là người vô cùng quan trọng của anh... Cho nên, bây giờ, anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.”
Tô Yên Nhiên hơi ngẩng mặt, chạm đến vẻ mặt lạnh lùng chờ mong của anh, cuối cùng cô không thể nói thêm bất kỳ lời nào trái lòng mình nữa. Lần này, ước chừng hơn một tháng không được gặp anh, từ sau khi hai người chính thức yêu nhau chưa từng xa nhau lâu như vậy, sao cô có thể không nhớ anh?... Người vô cùng quan trọng... Dù anh không nói ba chữ dung tục buồn nôn kia, nhưng Tô Yên Nhiên vẫn động lòng.
Vì thế, Tô Yên Nhiên ma xui quỷ khiến đáp: “Được.”
Trong khoảng thời gian thật lâu khi tiếp cận anh khiến anh yêu cô, cô đã quá quen với việc gần như thuận theo mọi y muốn và yêu cầu của anh... Hiện tại không còn mục đích tiếp cận anh như trước, không cần trái lương tâm nghe theo anh nữa. Nhưng cô không cảm thấy nghe lời anh có gì không tốt.
Thì ra, em đã yêu anh sâu đậm như vậy. Chỉ cần anh đồng ý nhún nhường em, tất cả kiêu ngạo và tôn nghiêm của em, em đều có thể bất chấp vứt bỏ. Dù em và anh cách nhau vạn dặm, chỉ cần anh mỉm cười đưa tay về phía em, em đều không do dự bước về phía anh, dù con đường này đầy chông gai, trăm ngàn trở ngại.
Tất cả những ân oán phức tạp cũng không còn quan trọng nữa; Sau này dù có thế nào, gian nan và trở ngại không phải điều bây giờ cần lo lắng. Quan trọng là..., giờ phút này em thật sự muốn đi cùng anh.
“Đồ chết tiệt, anh theo tôi làm gì?” sau khi tỉnh lại từ trong nụ hôn, Lâm Vô Hà dùng hết sức thoát khỏi ngực Vệ Minh Dữ - - dù cô không mạnh bằng anh, nhưng cơ thể nhanh nhẹn, kĩ thuật giỏi. Nhìn những người xung quanh đang xem “Trò hay”, nhất thời cảm thấy mất mặt, hừ lạnh, xoay người đi.
Chết tiệt, Lâm Vô Hà cô, xưa nay quyến rũ đàn ông, đùa bỡn đàn ông xoay vòng, thế mà vừa rồi lại mê muội trong nụ hôn với tên kia... Cũng đúng, người ta là hoa hoa công tử, bắt đầu tán gái từ lúc mười mấy tuổi đến bây giờ, cô đa phần gặp dịp thì chơi, còn anh ta là nói thật làm thật, nói thế nào đi nữa kinh nghiệm cũng phong phú hơn cô gấp trăm ngàn lần.
Vừa bước đi thật nhanh vừa căm giận - - Lâm Vô Hà cũng không biết tại sao cô lại tức giận như vậy, chỉ cần đối mặt với tên kia, thì cô liền mất hết khôn khéo, bản thân cô không có cách nào kiểm soát được tâm trạng của mình.
“Này, cô chạy gì hả? Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao! Chắc không phải cô đang xấu hổ đó chứ? Khà khà, Tôi không biết trên người cô còn có thứ này nha!” Cách không xa phía sau, truyền đến tiếng của tên cực kỳ đáng đánh đòn kia! Thành công giữ chân Lâm Vô Hà.
Lâm Vô Hà giơ tay áo ra sức lau môi, thong thả quay lại, híp mắt, vươn tay, làm hành động ngắm, hung dữ nói: “Tên kia, ngươi, chết, chắc, rồi! Ngươi chờ đó cho ta!” Được lắm, ngươi đã thành công bị bà đây xếp vào danh sách muốn hành hạ và chà đạp tàn nhẫn.
Sau đó, xoay người phóng khoáng đi nhanh về trước.
Sau lưng mơ hồ có tiếng nói: “”Woa, cô ấy thật đẹp trai thật có hình tượng nha...! Còn nam tính hơn thần tượng anh Xuân của tôi nữa!” “Vệ Thiếu, có người tuyên chiến với anh kìa! Tôi nhìn trúng anh rồi, ha ha!” “Người anh em, anh tự cầu phúc đi... Rốt cuộc tôi cũng thấy ngày chết của anh không còn xa nữa.”
Vệ Minh Dữ cũng bất mãn cãi lại: “Các người nói gì vậy? Làm sao tôi có thể thua cái đồ nam không ra nam nữ không ra nữ, không có sức quyến rũ gì đáng nói kia chứ? Các người cũng quá xem trọng cô ta rồi...”
Sau đó, không nghe được gì nữa. Lâm Vô Hà cười lạnh trong lòng, nam không ra nam nữ không ra nữ, không có sức quyến rũ gì sao... Hừ, nam nữ quỳ dưới váy thạch lựu hoặc quần tây của chị đây đều có thể xếp thành một vòng lớn!
Lâm Vô Hà vốn định nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng giờ đây cô đổi ý - - chị đây lại muốn ngày mặc đồ nữ, ngày mặc đồ nam quanh quẩn bên anh, cho đến đi anh, yêu, tôi! (- - ý chí này quả thật rất mạnh mẽ) sau đó, tàn nhẫn bỏ rơi anh! Cách này quả thật rất dung tục, nhưng có hiệu quả là được.
Xem đi, đồ đệ cô xúi giục, dạy dỗ, Tiếu nha đầu cũng đã thành công bắt được tấm chân tình của cực phẩm Tiêu Dịch Thành, sư phụ bà bà như cô còn sợ không chinh phục được một tên hoa hoa đại thiếu gia não tàn, tứ chi phát triển, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao?
Dù cô cảm thấy tương lai của hai người Tô Yên Nhiên và Tiêu Dịch Thành không hề khả quan, nhưng không có phong ba bão tố, thì tình yêu làm sao vĩ đại và đáng quý được? Người sống trên đời, chính là muốn giày vò nhau, tình yêu, chính là giày vò đến chết.
Nhưng cô không có loại dự định đả thương kẻ địch một ngàn, tổn hại tám trăm, mang tấm chân tình của mình đền bù cho người khác. Đối với tình yêu, cô tự nhận đã nhìn thấu tất cả, nhưng vẫn không có cách nào thoát được hai chữ kềm chế. Nhớ đến tình yêu đau khổ nhiều năm của mình, người kia vẫn một mực tránh né cô, Lâm Vô Hà không khỏi nở một nụ cười chua sót...
Tô Yên Nhiên nghe thấy tiếng bước chân lên lầu hai, vội mở cửa phòng, thấy người đến là Lâm Vô Hà cô đang tìm, xoay người nói với Tiêu Dịch Thành một tiếng, ra ngoài đi về phía Lâm Vô Hà đang đứng tựa vào tường có vẻ như đang đợi cô.
Tô Yên Nhiên từ từ bước tới. Nhẹ giọng hỏi thăm: “Lâm Vô Hà, em muốn về cùng anh ấy... Chị có muốn tiếp tục theo giúp em không?” Cô thật sự rất sợ Lâm Vô Hà sẽ trách cô, Lâm Vô Hà luôn không tin vào tương lai của cô và Tiêu Dịch Thành.
Lâm Vô Hà rất thân thiết thổi mạnh vào mũi Tô Yên Nhiên, đưa tay xoa tóc cô: “Nha đầu ngốc, có anh ta bên cạnh em còn cần gì chị nữa? Hơn nữa, chị còn nhiều việc, không có thời gian quan tâm chuyện của em nhiều. Nếu không bỏ xuống được, thì mở lòng ra, cứ dũng cảm theo đuổi hạnh phúc thuộc về em!”
Không ngờ thế mà Lâm Vô Hà lại nhìn thấu tâm tư của cô, Tô Yên Nhiên chủ động kéo tay Lâm Vô Hà, thân thiết cọ cọ: “Chị tốt của em, em biết rồi.... Vậy còn chị, có phải chị cũng nên buông tay mở lòng, theo đuổi hạnh phúc thuộc về chị không? Em nói hạnh phúc không phải ám chỉ người đó, chị biết đó, anh ấy... Không có cách nào đáp lại chị, còn Vệ Minh Dữ, thật ra người này bản chất không xấu, bản tính trăng hoa, nhưng chỉ cần chị muốn tuyệt đối có thể khống chế anh ta. Đừng nói với em, chị không có ý gì với anh ta, chị dám nói anh ta không có chút ý nghĩa nào với chị không?...”
Có một người chị em hiểu rõ mình cũng không phải chuyện tốt gì, nha đầu này luôn vừa ngốc vừa không nhạy bén, chỗ không cần thì lại nhạy bén như vậy? Lâm Vô Hà chỉ cảm thấy một cái đầu còn to hơn hai cái đầu: “Được rồi được rồi, còn chưa chính thức làm mẹ, đã giống mẹ như vậy! Này, người bên kia, đừng trốn sau cửa nghe lén nữa, mau ra đây dẫn cô gái của anh về đi! Càng ngày càng ồn ào thật là...” Lâm Vô Hà cất cao giọng nói.
Tiêu Dịch Thành từ sau cửa đi ra không nói gì: “...” Tôi quả thật muốn nghe lén, nhưng các người nói quá nhỏ, tôi chỉ nhìn thấy cử chỉ vô cùng thân thiết của hai người... Tôi đã sớm muốn xông lên tách hai người ra từ lâu rồi!
Tiêu Dịch Thành bước tới, kềm chế nắm lấy vai tô Yên Nhiên, nở nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn: “Nếu bà chủ tương lai nhà này đã ra lệnh đuổi khách, thế thì em yêu à, chúng ta cũng đừng trơ ra chọc giận người ta nữa, chúng ta mau về thôi.”
Lâm Vô Hà nhíu mày, đối với ý chế nhạo trong câu nói “Bà chủ tương lai của nhà này” từ chối cho ý kiến: “Nói hay lắm, hay lắm. Tiếu Tiếu, có nhớ lời chị đã nói với em không? Sợ em không nhớ rõ chị phải nhắc lại lần nữa. Thật đấy, nếu đối tượng là Tiếu Tiếu em, chị không ngại làm Lesbian…
Ôi, ôi, xem đi, con cũng có sẵn rồi! Vòng tay chị lúc nào cũng mở rộng chào đón em nha...!~”
Tiêu Dịch Thành: (‵′) 凸! Anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng trong tình huống đã biết Lâm Vô Hà là nữ, lần thứ hai trong hôm nay anh có loại kích động muốn đánh tên “Tiểu bạch kiểm” trước mặt này! Xem cách cô ta nói chuyện lưu manh như thế, một cô gái đang yên đang lành lại muốn giả làm đàn ông, còn mê hoặc phụ nữ hơn đàn ông hàng thật giá thật như anh, có còn thiên lý không hả?
Tô Yên Nhiên vội kéo tay áo Tiêu Dịch Thành đi, sau khi xuống khỏi cầu thang, vẫy tay với Lâm Vô Hà xem như tạm biệt.
Vì thế, Tô Yên Nhiên cứ như vậy bị Tiêu đại boss vẻ mặt uất ức, nhưng hành động lại vô cùng dịu dàng, tỉ mỉ dìu lên chiếc BMW anh lái đến, mang về nhà. Không cần mang theo gì cả - - ở nhà đều có, thật ra những thứ thiết yếu cần mang đi cứ để cho tên Vệ Minh Dữ đóng gói cho người mang qua là được, dù sao chuyện gói đồ đạc anh ta hẳn là không làm.... Nhưng lại không hề nghĩ tới việc phải tạm biệt một tiếng với chính chủ nhà này Vệ Minh Dữ. o(╯□╰)o