Chung Vô Mặc chậm rãi di chuyển, ngồi xuống trước thi thể Chung Tùy Phong, giơ tay khép lại hai mắt cho hắn.
Lâm Tín cúi đầu, nhìn hai tay mình đầy máu tươi, không nói một lời.
Năm đó trong thành nhỏ ở Lạc Xuyên, sư phụ nói với một người hiểu nhầm bị kế mẫu trì hoãn tiền đồ một câu, “Bồng Lai có đường, một chốc sai hận”. Bây giờ dùng để nói hắn, vừa vặn thích hợp.
Chung Trường Dạ linh lực mạnh mẽ, thủ đoạn trác tuyệt, là một phương kiêu hùng, Hoàng Đế cũng phải nhường ba phần, là kẻ thù đời trước Lâm Tín khó vượt qua nhất. Nếu biết kẻ thù giết là Chung Tùy Phong, hắn căn bản không cần trở thành Cát Lộc Hầu quyền binh vô thượng.
Bồng Lai có đường, cố tình đi thành đường bụi gai. Một chốc sai hận, đứt đoạn người vô tội vĩnh viễn không thể luân hồi.
Thẩm Lâu ôm lấy hắn.
“Đây là thế nào?” Chu Tinh Ly sang đây xem đồ đệ, bỗng nhiên một đạo kim quang chói mắt từ chân trời đến, khiến người không mở mắt nổi, “Đây là người nào nha?”
Một đội Kim Ngô vệ thân mang kim giáp, theo sau Chung Hữu Ngọc sứt đầu mẻ trán, rơi xuống trong viện rách nát.
“Nhị thúc! Chung Lục!” Chung Hữu Ngọc nhìn thấy hai người dưới đất, kinh hô chạy nhanh tới, thấy vết đao Thôn Câu trên cổ Chung Tùy Phong, nhất thời mù quáng, quay người nắm lấy vạt áo Lâm Tín, “Là cha ta giết cha ngươi, oan có đầu nợ có chủ, ngươi giết thúc thúc ta làm chi?”
Chung Tùy Phong tuy vô năng, tuy nhu nhược, nhưng từ nhỏ đối xử cực tốt với hai huynh đệ họ. Phụ thân nghiêm khắc, mỗi ngày đều không dễ chịu, đặc biệt là Chung Hữu Ngọc nghịch ngợm thường thường chịu đòn. Nhị thúc vẫn luôn sứt mẻ nói lắp đỡ lời, nói hắn còn nhỏ.
“Xin lỗi.” Lâm Tín nói giọng khàn khàn.
“Nói xin lỗi liền có thể giải quyết sao? Nhị thúc ta đã chết rồi!” Chung Hữu Ngọc khóc lên, “Coi như hắn tư thông với địch phản quốc, cũng không tới phiên ngươi giết hắn!”
Hắn đã chủ động dẫn Kim Ngô vệ tới tìm thúc thúc, tự đưa người tới gặp Hoàng Đế, không chừng có thể được xử lý khoan dung. Nhưng bây giờ, hi vọng nào cũng hoàn toàn tan biến.
“Chung Hữu Ngọc!” Thẩm Lâu gỡ tay Chung Hữu Ngọc.
“Là thúc thúc giết, không phải cha, ” Chung Vô Mặc đột nhiên mở miệng, dùng đôi mắt đen kịt không gợn sóng nhìn về phía huynh trưởng, “Vào cung, là kế của thúc thúc.”
Chung Hữu Ngọc bị Thẩm Lâu đẩy lảo đảo, nghe tiếng đệ đệ, nhất thời sửng sốt.
Tất cả mọi người không nói lời nào, chỉ có gia thần Ngô Triệu Dương đến cùng Chung Hữu Ngọc, đang cùng Kim Ngô vệ giao thiệp. Kim Ngô vệ quyết định mang thi thể Chung Tùy Phong về kinh, để Hoàng Đế xử lý.
“Hầu gia cần phải theo chúng ta hồi kinh?” Thống lĩnh Kim Ngô vệ tới hành lễ với Lâm Tín.
“Tết đến nơi rồi, hồi kinh cái gì, chúng ta về Nam Vực.” Chu Tinh Ly khoát tay nói.
“Nhưng, việc này do Hầu gia bẩm tấu lên, thuộc hạ không tiện bàn giao với Hoàng Thượng.” Thống lĩnh có chút khó khăn.
“Bản Hầu khi nào bẩm tấu lên?” Lâm Tín ngẩng đầu nhìn bọn họ, mâu sắc lạnh lùng nghiêm nghị. Từ sau khi biết việc làm giữa Chung Tùy Phong và người Man, hắn một đường mệt mỏi, khi nào có thời gian cáo trạng với Hoàng Đế.
Kim Ngô vệ lập tức không dám lên tiếng, “Không phải Hầu gia bẩm tấu lên sao? Vậy để thuộc hạ trình báo cho Hoàng Thượng.” Dứt lời, cũng không dám nhiều lời nữa.
Ngô Triệu Dương đi tới một bên thi thể Chung Lục, nhìn kỹ một chút, vừa liếc nhìn Chung Tùy Phong, không vui không mừng. Nắm mặt dây chuyền ngọc thạch bên hông, bờ môi khẽ nhúc nhích, giống như không tiếng động mà nhắc tới cái gì.
Thẩm Lâu nhìn thấy động tác của hắn, mâu sắc hơi tối tăm. Nhớ tới năm ấy ở Nam Vực gặp Ngô Triệu Dương, Lâm Tín còn cùng y thảo luận về ngọc bội miếng bánh ngọt hoa quế Ngô Triệu Dương mang theo, thực sự buồn cười.
“Ngô Vạn Hộ, ngọc bội kia của ngươi, là của ai?” Thẩm Lâu trầm giọng hỏi.
Ngô Triệu Dương nhìn về phía Thẩm Lâu, tựa hồ có hơi kinh ngạc y vậy mà chú ý tới ngọc bội của mình, nhưng vẫn cung kính đáp, “Là Tiểu Việt, không biết Thế tử còn nhớ?”
Năm ấy trên Thu cống yến, Đoạn kiếm khách Ngô Việt hào quang rực rỡ, thanh niên trẻ cười rộ lên sẽ lộ răng nanh nhỏ.
Kim Ngô vệ và huynh đệ Chung gia thương lượng xong, bắt đầu thu thập thi thể Chung Tùy Phong, không ai chú ý tới bên này.
Ngô Triệu Dương nhìn hoàng ngọc bánh ngọt hoa quế trong tay, dùng ngữ khí nói chuyện trời đất, cùng Thẩm Lâu hàn huyên, “Hắn là hài tử có linh mạch tốt nhất Ngô gia chúng ta, Quốc Công gia từng nói hắn là có tư chất thượng đẳng. Tiểu càng muốn thi Võ trạng nguyên, muốn ra chiến trường, muốn mang chức Liệt Hầu trở về. Hắn bội phục nhất, ngưỡng mộ nhất Huyền Quốc công… Rất lâu không có ai cùng ta tán gẫu về Tiểu Việt, khiến Thế tử cười chê rồi.”
Thẩm Lâu nhìn Ngô Triệu Dương dường như cố gắng khắc chế cái gì, thần sắc phức tạp.
Lâm Tín nghe nói như thế, liếc mắt nhìn Kim Ngô vệ bên kia.
Đến Đại Hoang lấy Giác Linh, cũng không phải lâm thời nảy lòng tham gì, Chung Tùy Phong là muốn chạy trốn tới Bắc Mạc. Hắn gấp gáp như vậy mà muốn chạy trốn, tất nhiên đã biết Kim Ngô vệ sẽ tới bắt hắn. Trong thời gian ngắn như vậy, Hoàng Đế là như thế nào biết được Chung Tùy Phong tư thông với địch phản quốc?
“Đêm đó ở Mạc Quy Sơn, là ngươi dẫn ta tới thấy người Man?” Lâm Tín nhìn chằm chằm Ngô Triệu Dương.
Ngô Triệu Dương khẽ mỉm cười, “Hầu gia đang nói cái gì, tiểu nhân không biết.”
Kim Ngô vệ mang theo thi thể cùng Chung Hữu Ngọc, đi suốt đêm hồi kinh. Ngô Triệu Dương thì lưu lại chăm sóc Chung Vô Mặc, đưa Nhị thiếu gia hồi Mạc Quy Sơn.
Trước khi rời đi, Ngô Triệu Dương nói khẽ với Lâm Tín, “Hầu gia nếu muốn tìm tro tàn, có thể hướng Bắc Mạc đi.”
Đồng tử Lâm Tín co rụt, định hỏi lại, người kia đã cõng Chung Vô Mặc, đạp lên linh kiếm biến mất trong trời đêm.
“Không cần đuổi, hắn biết cũng không nhiều.” Chu Tinh Ly thở dài, cầm Tuyết Tịch trên lưng Lâm Tín kiểm tra. Hắn thấy mộ phần phu thê Lâm gia bị lật cả đáy lên trời, biết xảy ra chuyện, liền thả Mò Ngư ra tìm tới đây.
Mò Ngư nếu có thể dùng để cầu cứu, dĩ nhiên cũng có thể dùng để tìm người, chỉ cần chạy theo nó là được.
“Sư phụ, nương ta đến tột cùng là ai?” Lâm Tín giơ Giác Linh trong tay lên.
Chu Tinh Ly có chút ngượng ngùng, hài tử lớn hơn, không thể dùng mấy câu như “Khi còn bé bị đông” lừa gạt, “Nương ngươi, bản danh gọi Ô Lạc Lan Đạt Tô, là bào muội [] của Khả Hãn Ô Lạc Lan Hạ Nhược.”
[] em gái ruột
Lâm Tín và Thẩm Lâu không khỏi kinh ngạc, những người Man kia gọi Thánh nữ, hai người bọn họ chỉ cho rằng liên quan tới Đại Vu, không ngờ lại là Bắc Mạc Công chúa!
“Keng ——” Giác Linh đột nhiên vang lên, tựa hồ đáp lại Chu Tinh Ly.
“Năm ấy người Man Đại Vu không biết mắc bệnh gì, nhất định tôn nàng làm Thánh nữ, còn muốn bắt nàng tế trời, Hạ Nhược vậy mà đồng ý. Nàng không muốn chết, liền trốn thoát, gặp cha ngươi.” Chu Tinh Ly đem bí mật chôn giấu nhiều năm nói ra, chính mình cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm Giác Linh quơ quơ, “Linh khí này, là Lan Tô dùng để tìm quặng mỏ Lộc Ly.”
Ô Lạc Lan Đạt Tô, có một hạng năng lực đặc biệt, nàng có thể mượn dùng đôi mắt động vật đề nhìn vạn vật. Giác Linh này, thường treo trên sừng lộc, một khi tìm được quặng mỏ Lộc Ly, nàng có thể đem tàn hồn bám vào trên mắt lộc, nhìn thấy vị trí cụ thể.
“Ngươi cho rằng Tinh phu nhân vì sao yêu thích ngươi?” Chu Tinh Ly thấy sắc mặt đồ đệ không tốt, liền nói chuyện khác đùa hắn. Lâm Tín không kế thừa năng lực nương hắn, chỉ là vẫn có chút ảnh hưởng, do vậy động vật nhỏ, đều thích thân cận hắn.
Lâm Tín đoạt lại Giác Linh, trân trọng nâng, “Đừng lộn xộn, trong này có tàn hồn.”
“Thật sao, vậy mau mau thả đi. Tuy thiếu mảnh thần hồn không ảnh hưởng đầu thai, nhưng chung quy không tốt.” Chu Tinh Ly lấy ra một hộp chu sa, muốn họa trận.
“Ta không!” Lâm Tín ôm Giác Linh vào trong lòng, tàn hồn kia giữ dáng dấp mẫu thân, mang theo bên người hắn còn có thể luôn luôn nhìn thấy.
Người sau khi chết, hồn phách chia lìa. Hồn về trời, phách xuống đất. Chỉ cần phách không tán, vẫn có thể đầu thai. Những người như Chung Trường Dạ không thể luân hồi, là vì cả hồn lẫn phách đều bị Lâm Tín bóp nát. Tia tàn hồn này là từ trong thần hồn tách ra, không ảnh hưởng luân hồi.
“Thiếu hồn, đời sau lĩnh hội kém.” Thẩm Lâu thấp giọng khuyên hắn.
Lâm Tín nhìn Thẩm Lâu, nắm thật chặt Giác Linh trong tay, “Ta nghĩ, nhìn nàng thêm một chút.”
Chu sa họa trận, Lộc Ly tụ linh, không cần âm kính, có thể nhìn thấy hồn ảnh. Tàn hồn nhợt nhạt, trôi nổi trên dưới trong trận pháp, mê man nhìn quanh. Chu Tinh Ly chậm rãi tách sợi tàn hồn từng chút từ trong Giác Linh ra ngoài, chặt đứt liên hệ giữa nàng và Giác Linh, thả về trời.
“Nương, ta là Duẫn Trì, ta lớn rồi, ngươi nhìn ta một chút.” Lâm Tín nhìn Ô Lạc Lan Đạt Tô trong trận pháp, vạn phần không muốn, muốn đem dáng dấp kia khắc sâu vào tâm trí, vĩnh viễn không quên.
Tàn hồn ánh mắt trống rỗng mà nhìn sang, u hồn thoát ly linh khí, dần dần trở nên sáng ngời. Một khắc trước khi thăng thiên, tàn hồn vốn hồ đồ, đột nhiên mở miệng, kêu một tiếng: “Quát Nô.”
Quát Nô là nhũ danh thực sự của Lâm Tín, ở Cực ngữ ý là sói con. Chỉ là Lâm Tín không hiểu Cực ngữ, nghe thành Duẫn Trì.
Thanh âm kia, ôn nhu thanh thoát, hệt như tiếng mẫu thân dỗ hắn ngủ trong mộng.
“Nương!” Lâm Tín vồ tới bắt được khoảng không, tàn hồn biến mất không còn tăm hơi, ngay cả linh quang trận Chu Tinh Ly vẽ cũng vụt tắt. Trước mắt đột nhiên tối sầm.
“Tín Tín!” Thẩm Lâu nhanh chóng tiếp được hắn, người đã ngất đi.
Chu Tinh Ly còn chưa kịp khoe khoang trận pháp mới của mình, đã bị đồ đệ dọa sợ, nhanh chóng kéo tay hắn xem. Lúc này mới phát hiện, đầy tay máu tươi kia không phải do giết người dính lên, mà là chính hắn. Vết thương trên bàn tay nứt toác, đã nhuộm nửa người, có điều hắn mặc y phục tối màu, không nhìn ra.
“Đây là chú thuật, trước tiên cần phải giải nguyền rồi cầm máu, không thì không thể không lành được!” Chu Tinh Ly vô cùng đau đớn nói.
Lâm Tín tỉnh lại lần nữa, là ở Hoán Tinh Hải. Trong phòng tràn đầy hương cây cỏ lành lạnh, đều là mùi vị trên người Thẩm Lâu.
Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm của sư phụ, “Ai, Thẩm Kỳ Duệ, ta lưu lại Hoán Tinh Hải cùng ngươi ăn Tết, ngươi có cao hứng không? Xem ta đối với ngươi thật tốt, đến Tết cũng không về nhà.”
Huyền Quốc công Thẩm Kỳ Duệ không rõ ý tứ hàm xúc mà hừ một tiếng, “Kia thật đúng là cám ơn ngươi.”
“Ai, không cần khách khí. Người Chu gia đều rất tốt, đặc biệt đối với lão quả phụ, lão góa thê.”
“Chu Diệc Tiêu!”