Kể từ một tuần lễ trước, sau khi Tiêu Sùng Việt lâm triều tức khắc bị áp tải vào thiên lao. Đỗ thị cực kỳ lo lắng nghĩ cách bảo vệ phu quân mình ra khỏi thiên lao, nhưng nghĩ đến bể đầu cũng không có cách nào, dường như chỉ có thể ngồi chờ chết.
Thử nghĩ đi, trong triều lão gia làm quan nhị phẩm, người có thể bảo vệ ông ít lại càng ít, hơn nữa mọi người đều cảm thấy bất an, chỉ sợ dính líu đến lão gia, đến lúc đó lại càng không xong.
Lúc này cũng không thể cầu cứu con gái làm phi tử, nếu Hoàng thượng sủng ái, thì có thể nói ít nhiều lời hay để Hoàng thượng xử nhẹ tội, nhưng vấn đề là con gái thực sự giống như bị biếm vào lãnh cung vậy.
Trong lúc ả vô cùng phiền muộn, gã sai vặt chạy nhanh tới, thở gấp nói, Phu nhân, Hữu Thừa tướng tới.”
Nghe ba chữ Hữu Thừa tướng, đôi mắt Đỗ thị sáng ngời, nhanh chóng tính toán.
Tại sao thừa tướng đại nhân tới đây? Điều tra nội tình của lão gia ư? Đến đây vặn hỏi nguồn gốc tiền tài của lão gia à? Nhưng những điều này do Hình bộ làm và cũng đang làm, thế rốt cuộc vì cái gì?
Có phải muốn lấy chút lợi ích không? Mượn cơ hội vơ vét tài vật trong đó? Việc này cũng có thể chứ, quan làm càng lớn, càng có cơ hội tham nhiều, dù sao bất kể thế nào, lát nữa phải nịnh bợ thừa tướng đại nhân thật tốt.
Gã sai vặt nghênh đón đám người Nghê Ngạo Lam vào đại sảnh, Đỗ thị vừa nhìn thế trận lớn vậy, quả thật sợ đến toát mồ hôi lạnh.
“Ôi chao” Nô tỷ Đỗ thị bái kiến thừa tướng đại nhân, chẳng biết đại nhân mang nhiều người như thế tới là…” Đỗ thị cười nịnh nọt, hai tay xoắn chặt vậy.
“Xét nhà.” Nghê Ngạo Lam lạnh lùng phun ra hai chữ, tiếp đó chậm rãi nhếch môi hạ lệnh, “Mỗi chỗ đều phải khám xét kỹ cho bản quan, đại sảnh cuối cùng, ta muốn hàn huyên với Tiêu phu nhân một chút.”
Một đám người nhận lệnh, lập tức rời khỏi đại sảnh, phân công nhau mang từng vật phẩm đáng giá trong Tiêu phủ đi.
Ánh mắt Nghê Ngạo Lam đảo qua, Tiểu Duệ Tử lập tức bưng rượu tới, hai chén sứ nhỏ đã được rót đầy. Đỗ thị sợ đến hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống, “Thừa tướng đại nhân tha mạng!”
“Tiêu phu nhân, bản quan không thể trực tiếp lấy mạng ngươi, ngươi cần gì phải kích động thế? Bản quan chỉ nghĩ chưa có cơ hội cùng uống rượu với Tiêu đại nhân, mời Tiêu phu nhân thay Tiêu đại nhân thưởng rượu.” Nghê Ngạo Lam khẽ cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.
Đỗ thị an lòng một chút, tưởng rằng rượu kia dùng để ban chết tại chỗ, ngay sau đó cuống quýt bò dậy, Thừa tướng đại nhân, ngài hãy giơ cao đánh khẽ, tiện thiếp còn có phu quân và con gái, hi vọng không bị ép tới đường cùng.”, nói xong, ả một hơi uống cạn.
Tiếp đó, cổ họng truyền đến cơn đau đớn như lửa thiêu đốt, ả kêu thảm thiết, hai tay ôm cổ lăn lộn trên mặt đất.
“Tiêu phu nhân, khi ngươi đang nói giơ cao đánh khẽ, đừng ép tới đường cùng, ngươi có nghĩ tới đây cũng là lời người khác muốn nói không? Khi ngươi trút thuốc câm cho con gái song sinh của Nghê Hoàn Nhi, có nghĩ tới đứa trẻ năm tuổi vô tội biết bao? Còn muốn phóng hỏa thiêu chết!” Nghê Ngạo Lam ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn khuôn mặt vặn vẹo, nước mắt đầy mặt của Đỗ thị.
Đỗ thị trợn mắt, lắc lắc đầu mãnh liệt, tuyệt đối không ngờ chuyện này đã xảy ra mười một năm mà còn có người biết. Tỳ nữ ấy cũng bất ngờ bỏ mạng, sau đó ả tìm người tìm kiếm song sinh nữ kia, lại chẳng có kết quả, bèn nghĩ hẳn đã chết ở đầu đường xó chợ rồi. Lại không ngờ Thừa tướng thiếu nên trước mắt biết việc này.
“Nhị di nương, cho dù ngươi ngồi ở vị trí chính thê vẫn còn là một nhị di nương, ngươi cũng chỉ sinh được một người con gái, haha, đây coi như một trong số báo ứng của ông trời dành cho ngươi nhỉ.” Nghê Ngạo Lam đứng dậy, khinh miệt nhìn bà ta, “Trong lòng độc ác, thiên địa bất dung, ác báo còn lại đang chờ ngươi.”
Khoan thai bước ra khỏi đại sảnh, phân phó thị vệ áp tải Đỗ thị vào ngục, mà Tiểu Duệ Tử thì được nàng dặn dò chờ đợi ở phía trước, còn bản thân nàng thì đến hậu viện.
Tới sân viện đã từng cùng nương và muội muội ở, giờ đây cháy đen một mảng, đôi mắt nàng hơi ươn ướt, ít ra nàng thay hai người đòi lại một công đạo rồi.
Hẳn phải bức chết Đỗ thị ngay tại chỗ, rót rượu độc chứ không phải thuốc cảm, song nàng nghĩ, nương từng nói làm người phải chừa lại con đường sống cuối cùng cho người ta, trong lòng tồn tại thiện niệm, sẽ luôn tốt lành.
Một đôi cánh tay cường tráng từ phía sau ôm nàng, thiếu niên khẽ nói, “Ngạo Lam, đừng khóc, đại phu nhân không thích tỷ khóc, Ngạo Thanh cũng thế.”
“Ừ…” Nghê Ngạo Lam hít hít mũi, nói, Viễn Trình đệ có đau lòng cho Đỗ thị không? Người đó tốt xấu gì cũng là nương đệ.”
Viễn Trình tự giễu, “Cho dù lòng ta đau, bà vĩnh viễn không còn cảm nhận được, bà là một nữ nhân ích kỷ, chỉ nghĩ làm sao có được danh lợi phú quý, ta không cảm nhận được tình thương của bà dành cho ta, vì người như vậy đau lòng, không đáng!”
Giơ tay đặt lên mu bàn tay hắn, vỗ nhẹ, Nghê Ngạo Lam an ủi, Viễn Trình, đệ còn có ta.”
“Ta biết, ta biết mình còn có tỷ, Ngạo Lam.” Khuôn mặt tuấn tú của Viễn Trình dán sát vào tóc nàng, sự dịu dàng của nàng cứ làm hắn thấy đau khổ trong lòng, trên đời này ai cũng có thể khiến hắn phớt lờ, nhưng có một mặt trời nhỏ ấm áp làm hắn không kìm được bước chân đuổi theo.
Trở lại hoàng cung, bước vào Vận Xương hiên, nàng đã thấy Kim Phúc đứng ngay cửa lớn trông chừng.
Nghê Thừa tướng, ngài về rồi, Hoàng thượng đã đợi ở bên trong hơn một canh giờ, ngài vào nhanh chút đi.”
Kim Phúc tiến lên nghênh đón, nghĩ thầm, nếu Nghê Ngạo Lam còn chưa về nữa, thì chủ từ sẽ phái người ra ngoài bắt mất.
Nghê Ngạo Lam gật đầu đẩy cửa bước vào, trở tay đóng cửa lại rồi tiến vào trong, bèn thấy đế vương nằm nghiêng trên chiếc ghế nằm bên cửa sổ, dường như đang thưởng thức phù dung đong đưa theo gió.
Tiếng bước chân nhẹ như lông chim, nàng di chuyển tới sau lưng hắn, vươn hai tay che mắt hắn lại, cố hết sức giả vờ nhỏ giọng hỏi, “Đoán xem, ta là ai?”