Lời thốt ra khỏi miệng, Phương Nguyên cũng ngây ngẩn cả người, như không thể tin được mình lại nói với con trai như vậy. Ông thấy mặt Cố Gia Nhiên trắng bệt như trang giấy, hoảng hốt vội đứng lên muốn kéo cậu, Cố Gia Nhiên lại nhịn không được lui về phía sau hai bước.
Đã muộn.
Lời nói của con người rất kỳ diệu, có lúc ngọt như kẹo, có lúc lạnh như lưỡi dao, có đôi khi, như vòng xoáy khổng lồ, nếu không phòng bị, sẽ bị xoáy sâu vào trong đó, mất hết sức lực. Trong chớp nhoáng ác niệm này trở thành thứ đè chết cọng cỏ sống sót cuối cùng của Cố Gia Nhiên.
Cố Gia Nhiên phát bệnh.
Cậu bắt đầu phát sốt cả đêm, thường xuyên nằm mơ. Trong mơ có Cố An Dương ôm cậu hát, có Phương Tinh Viễn ở trong sân trồng cà chua bi với cậu, cũng có Phương Nguyên vươn tay hỏi cậu có đồng ý đi theo ông hay không, cậu nói được, đảo mắt toàn là màu máu đỏ tươi, Phương Nguyên còn nói: “Vì sao người chết không phải cậu?”
Một lần lại một lần.
Phương Tinh Viễn chết cùng lời Phương Nguyên nói, khiến cho Cố Gia Nhiên ray rứt trong thống khổ dày vò. Lúc phát sốt trong mơ cậu đối mặt với chỉ trích của Phương Nguyên, lúc tỉnh lại cậu ở trong phòng nhìn thấy gương mặt đau lòng của Phương Nguyên. Cảnh trong mơ thay thế hiện thực, cậu bắt đầu trở nên hỗn loạn. Lúc mới đầu, cậu luôn nghĩ: Mình đang ở đâu? Đây là mơ sao?
Sau đó cậu lại nghĩ: Cậu là ai?
Đến cuối cùng, cậu lại nghĩ: À, mình là Cố Gia Nhiên, mình hại chết Tinh Viễn, mình hẳn phải bồi thường một Tinh Viễn cho ba.”
Nhưng mà trên đời này, nào còn có một Phương Tinh Viễn nữa?
Vậy liền đem chính mình trở thành Phương Tinh Viễn đi!
Phương Nguyên phát hiện Cố Gia Nhiên có gì đó không đúng sau mấy ngày cậu liên tục sốt, hôm đó ông ở phòng bếp nấu cháo, Cố Gia Nhiên mang dép đứng ở cửa, khẽ gọi một tiếng: “Ba.” Cậu hơi nghiêng đầu về bên phải, lại gãi gãi đầu, có một loại cảm giác lười biếng mới tỉnh dậy.
Phương Nguyên lạnh cả người.
Cố Gia Nhiên chưa từng gọi ông là “Ba”, cũng chưa bao giờ làm động tác như vậy. Cậu luôn luôn quy củ chỉnh tề bản thân xong mới chào hỏi ông. Chỉ có Phương Tinh Viễn mới có có thể như vậy.
Cố Gia Nhiên nói xong, bản thân cũng ngây dại. Cậu dường như rất hoang mang, nhìn tay của mình, nhìn về phía Phương Nguyên, hôn mê bất tỉnh.
Tình hình bắt đầu trở nên nặng hơn.
Trong đầu Cố Gia Nhiên chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, đã khai hỏa một cuộc chiến. Một phe là Cố Gia Nhiên, một phe là muốn làm Phương Tinh Viễn, bọn họ cấu xé, bọn họ đánh nhau, bọn họ ở trong lòng Cố Gia Nhiên đánh nhau một trận lại một trận, chưa từng ngừng nghỉ.
Cố Gia Nhiên lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được gầy đi. Cậu khi thì tỉnh khi thì ngơ ngác, cậu không ăn gì được, ăn cái gì ói cái đó. Cậu cũng không dám ngủ, cậu sợ sau khi tỉnh dậy, “Cố Gia Nhiên” sẽ biến mất. Bao nhiêu cái buổi tối, Phương Nguyên nắm bàn tay gầy trơ xương của Cố Gia Nhiên, lặp đi lặp lại lời xin lỗi, nhưng Cố Gia Nhiên chỉ mở to mắt nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.
Tóc Phương Nguyên nhanh chóng bạc hơn nửa đầu.
Sau đó có một ngày, ông hỏi Cố Gia Nhiên có đồng ý sang nước Anh hay không, Cố Gia Nhiên nằm ở trên giường nhìn ông.
Cậu nhận ra được ông là ba mình, ông đã già đi rất nhiều. Đôi mắt của ông có phần sưng đỏ, trong ánh mắt của ông tràn đầy đau khổ và tự trách. Cố Gia Nhiên chậm rãi chớp mắt một cái, từ trong cổ họng phun ra một chữ: “Được.”
Phương Nguyên vì cậu liên lạc với giáo sư tâm lý học nổi tiếng ở Anh, cũng sắp xếp chăm sóc tại nhà. Ông không dám gặp cậu, ông sợ mình vừa xuất hiện ở trước mặt Cố Gia Nhiên, sẽ ảnh hưởng đến cậu.
Đây là một quá trình trị liệu vừa dài vừa đau khổ.
Chuyện duy nhất đáng ăn mừng, đó là Cố Gia Nhiên rất kiên cường, cậu luôn đấu tranh với bản thân. Trong chuyện này người ngoài không biết có bao nhiêu hung hiểm, chỉ có chính cậu rõ ràng.
Lúc tỉnh, cậu phải liên tục nhắc nhở mình là Cố Gia Nhiên, không sợ làm phiền người khác, một lần lại một lần. Cậu sợ nói ít đi một lần cậu sẽ quên mình là ai, phần lớn thời gian, cậu rất mờ mịt, lại rất sợ, cảm nhận được vô số tuyệt vọng trước mắt. Mỗi một ngày, cậu đều phải cố gắng leo lên, dù nguy hiểm khó khăn đi nữa, cũng phải leo lên.
Không ai biết rốt cuộc là có thứ gì đang chống đỡ cậu, không ai biết cậu là làm thế nào mà kiên trì nổi.
Cứ như vậy, cậu cuối cùng cũng từ dưới đáy vực sâu tuyệt vọng leo lên được.
Mọi thứ dường như bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, mặc dù không biết có phải là ảnh hưởng căn bệnh hay không, cậu nói với Phương Nguyên cậu muốn làm diễn viên.
Phương Nguyên đồng ý, đích thân sắp xếp đưa cậu vào AT Entertainment, cũng uỷ thác Lục Phong làm người đại diện. Lục Phong ở giới này rất nhiều năm, thực lực có thể so ra kém các người đại diện khác, nhưng nhân phẩm tốt, không có tâm tư xấu xa, có Lục Phong trông nom cậu, Phương Nguyên cũng có thể yên tâm.
Sau đó có một ngày, lúc Cố Gia Nhiên đang hóa trang, thợ trang điểm sợ cậu buồn chán, mở TV cho cậu xem. Đúng lúc đang phát sóng tin giải trí, Lam Hải mới đổi Tổng giám đốc, Cố Gia Nhiên tò mò nhìn sang —
Chính là ngày đó, cậu gặp được Ôn Ngôn.
Đồng hồ trên tường trôi qua từng giây từng phút, Cố Gia Nhiên đã kể xong toàn bộ. Đèn trong phòng khách sáng trưng, chiếu vào hai con người im lặng, dường như có hơi chói mắt.
Ôn Ngôn cảm giác mình sắp điên rồi.
Nếu như có thể, hắn hy vọng cả đời này không phải biết những chuyện cũ này của Cố Gia Nhiên.
Giọng nói của Cố Gia Nhiên vẫn rất kiềm chế, thậm chí có thể nói là bình thản: Chuyện xưa hời hợt, cứ thế mà qua. Nhưng mà, đến tận bây giờ hắn cũng không biết, Cố Gia Nhiên bây giờ có thể đứng ở trước mặt hắn, đi từng bước từng bước một, từng có bao nhiêu lần kinh tâm động phách.
Hắn hơi há miệng, một câu cũng không nói được.
Luôn nhìn hắn Cố Gia Nhiên lại sửng sốt, đưa ngón tay lên lau mắt hắn, giọng nói nho nhỏ trấn an: “Ôn Ngôn, đều đã qua, đừng khóc.”
Hắn khóc sao?
Gia đình hắn hạnh phúc, sinh hoạt suông sẻ, chưa bao giờ biết cực khổ là gì, ngay cả nước mắt, đối với hắn mà nói, cũng giống như viên kẹo trong trí nhớ, mang theo vị ngọt không nhớ nỗi. Trước kia Cố Gia Nhiên nói hắn sống tùy ý là bởi vì hắn cái gì cũng có, đến ngày hôm nay hắn mới hiểu rõ ý cậu.
Hắn chịu không nổi, thật sự chịu không nổi, nếu như không khóc, hắn không biết mình phải làm gì.
Ôn Ngôn chợt nhớ tới một buổi tối thật lâu về trước, Cố Gia Nhiên cũng bình tĩnh như thế này kể về Cố An Dương, hắn vì đáy mắt cậu gợn sóng mà động lòng, mà bây giờ càng sâu gấp trăm lần nghìn lần vạn lần. Còn có sợi dây chuyền kia —
Ôn Ngôn cả kinh, tỉnh táo lại: “Dây chuyền. Em muốn sợi dây chuyền đó là bởi vì — “
Cố Gia Nhiên rũ đôi mắt xuống: “Đúng vậy, tìm được chuồn chuồn, liền tìm được chính mình. Dù mẹ ở dưới tình huống gì nói những câu này, khẳng định mẹ đã từng cũng giống như em, từng hoang mang. Em sợ đánh mất chính mình, cho nên muốn tìm nó, nhắc nhở chính mình.”
“Mà bây giờ, em đã không cần nữa.” Cố Gia Nhiên ngước mắt lên nhìn hắn.
Chợt giật mình, Ôn Ngôn dường như hiểu điều gì.
Như một mặt hồ gợn sóng, nụ cười Cố Gia Nhiên dần dần lan ra: “Em đã tìm được chuồn chuồn.”
Đêm nay, dài dằng dẵng. Nhưng Ôn Ngôn hy vọng nó có thể dài thêm một chút, tốt nhất là dài như biển rộng ngoài khơi không bờ bến, vĩnh viễn không nhìn thấy phần cuối.
Cố Gia Nhiên đang ngủ ở trong lòng hắn. Bây giờ là giờ phút sáng, còn hai tiếng nữa, trời sẽ sáng. Sau khi trời sáng, bọn họ sắp sửa phải đối mặt một trận chiến khác, có lẽ sẽ rất phiền phức, có lẽ sẽ rất khó chịu, càng có thể sẽ đau khổ nhiều hơn.
Nhưng ít ra lần này, hắn ở bên cạnh cậu.
Ôn Ngôn lần lượt hôn tóc, gương mặt, còn có ngón tay Cố Gia Nhiên, giống như xác nhận cậu thật sự đang ở trong lòng mình. Trong phòng ngủ mở một ngọn đèn ngủ nhỏ, ánh đèn nhu hòa bao trùm lấy bọn họ, cũng chiếu sáng một tấm bưu thiếp trên đầu giường.
Đây là tấm ảnh lúc ở thành phố Lạc Dương, Cố Gia Nhiên gửi cho hắn. So với Ôn Ngôn lợi dụng hết chỗ trống rỗng để viết ba hàng chữ, Cố Gia Nhiên ngắn gọn hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả phần đề cũng không có, chỉ có bốn chữ đoan đoan chính chính —
— Chuồn chuồn của tôi.