Thời gian trôi đi nhanh chóng, thấm thoát cũng đến gần cuối học kỳ, thời gian ôn tập tăng lên, các tiết phụ đạo nối tiếp nhau, học sinh căng thẳng chuẩn bị cho một kỳ thi.
Linh tuần này rất bận, buổi sáng buổi chiều đi học, buổi tối vội vàng mang cơm đi cho bà Dung, giúp bà giặt giũ xong lại đi làm thêm.
Vì không muốn mẹ sẽ lo lắng nên cô lấy đi học thêm vào buổi tối làm lý do, bà Dung thấy Linh và Dương học hành vất vả lại phải làm cơm cho mình, bà nhiều lần muốn mua cơm hộp nhưng lại không có tiền nên đành bất lực.
Hôm nay là ngày bà Dung được ra viện, Linh đứng trên vỉa hè lưu luyến dặn dò, bà Dung mỉm cười hiền hậu vỗ nhẹ tay cô trấn an.
Xe đến bà Dung vỗ vai Dương nói.
- Mong con giúp cô chăm sóc con gái, nó một thân một mình cô rất lo.
Thiếu niên đứng thẳng lưng mặt nghiêm túc đáp ‘dạ’, cậu thiếu niên này bà rất yên tâm, qua một tuần tiếp xúc Dương vẫn luôn đưa đón phụ giúp Linh chăm sóc bà, cậu còn dạy con gái bà học bài, chỉ nhìn dáng vẻ thẳng lưng sạch sẽ lạnh lùng của cậu, bà có thể nhận ra thiếu niên này rất có năng lực là người đáng tin cậy.
Đến thời gian xe khởi hành bà Dung bước lên, Dương giúp bà xách đồ sinh hoạt, Linh đứng nhìn theo chiếc xe khách quen thuộc di chuyển, đã khuất bóng từ lâu nhưng vẫn nhìn theo.
Dương nắm lấy tay cô rồi nắn bóp, Linh nhìn qua rồi mỉm cười.
Bài tập và các bài kiểm tra chất chồng lên, đây là khoảng thời gian ôn tập ít ỏi nên Linh dành tất cả thời gian để ôn tập.
Dương nhìn cô chăm chỉ cậu cũng không quấy rầy, thời gian hai tháng cậu dạy bù tiếng Anh cho Linh cô tiến bộ rất nhanh, bài kiểm tra bốn mươi năm phút gần đây cô được tám điểm, bài kiểm tra mười năm phút được chín điểm cô quả thật rất thông minh.
Nhìn Linh chăm chỉ như vậy, Dương đành thở dài ngoài hỗ trợ dạy học, cậu còn học một chút công thức nấu ăn để bồi bổ sức khỏe cho cô thôi biết làm sao được.
Khi đầu bếp trong nhà nhận được điện thoại từ Dương với đề nghị là dạy nấu ăn, tất nhiên phản ứng của ông ta chính là bất ngờ và không dám tin.
Dương quả thật chính là một thiếu gia hàng thật giá thật, cậu mỗi ngày đều đi chơi cùng bạn bè, mỗi tối đến bữa ăn cậu còn không vào đến bếp chỉ toàn bỏ bữa, đừng nói là nhìn cậu còn không muốn thấy mấy thứ đồ ăn trên bàn.
Bây giờ đột nhiên lại đề nghị dạy nấu ăn ông có chút sợ, chẳng lẽ thiếu gia bị điên rồi? Bậy, sao có thể thế được, tuy thiếu gia có hơi phản nghịch và tất nhiên mấy người làm trong nhà đều biết lý do cậu phản nghịch, cậu rất thông minh không thể thế được, lý do duy nhất chỉ có thể là, thiếu gia biết yêu rồi.
Đầu bếp nghĩ vậy ông lập tức rất nhiệt tình, trong lòng hào hứng liệt kê ra các món bồi bổ sức khỏe, ông gọi điện thoại hướng dẫn Dương nấu đồ ăn gần hai tiếng mà cũng không thấy mệt, nhìn qua cậu có chút thành thạo chỉ là không biết công thức, ông nhìn nồi canh gà hầm củ sen mà trong lòng thật muốn nhận đệ tử, tuy ông là đầu bếp nổi tiếng nhưng cũng không đến nỗi vinh dự nhận được con trai của tỷ phú về làm đệ tử được.
Dương sau khi làm xong canh, cậu nhìn mấy viên cà rốt hình trái tim mà lòng vui vẻ, cảm nhận được ánh mắt hóng chuyện của đầu bếp trong điện thoại, cậu nhếch môi nói.
- Cháu cảm ơn chú.
Đầu bếp mỉm cười lắc đầu, còn chưa kịp hóng chuyện đã tắt máy, ông thở dài rồi cất điện thoại, đã lâu rồi mới có việc làm, thiếu gia đã đi học xa căn biệt thự rộng lớn này thật trống trải, mỗi tháng nhận tiền không ông cũng thấy ray rứt.
Dương để hộp canh vào giỏ xe rồi nổ máy chạy đi, cửa phòng đóng chặt cậu đưa tay gõ vài tiếng bước chân chạy ra rồi cửa mở.
Linh mặc bộ đồ đơn giản, cô búi tóc lên cao, vừa thấy cậu liền mỉm cười, Dương đi vào phòng để hộp xuống chiếc bàn được kê từ ghế, chiếc hộp vẫn mới tinh là cậu mua hai cái về dự phòng.
Linh oa một tiếng đi đến.
- Thơm quá.
Dương đưa thìa và đũa cho cô, cô nhìn cậu rồi hỏi.
- Cậu ăn chưa?
Dương lắc đầu, cậu vừa nấu xong liền mang đến cho Linh luôn, cô chạy đi lấy thêm chiếc thìa cười tít mắt nói.
- Cùng ăn đi đầu bếp nhỏ.
Dương phì cười ghét bỏ danh hiệu này, đầu bếp thì nói là đầu bếp đi còn đầu bếp nhỏ.
Linh thử một ngụm canh dưới ánh mắt mong chờ của Dương, cô ngừng một chút Dương căng thẳng lắm rồi hai mắt đen láy chờ mong, cậu còn chưa từng hầm canh đâu.
Linh bật cười giơ hai ngón cái lên.
- Bảo bối giỏi quá, thật sự rất ngon.
- Thật không?
- Không có gì thật hơn, nếu cậu mở một tiệm canh gà hầm củ sen nhất định sẽ nổi tiếng, sau đó tiếng tăm vang dội họ đều sẽ biết cậu là ông chủ của nhà hàng canh gà hầm củ sen.
Dương bật cười không có gì nghi ngờ về độ tưởng tượng của cô.
- Vậy cậu sẽ là bà chủ.
Linh cười vui vẻ cúi đầu ăn để che đi gương mặt phiếm hồng của mình.
Nhưng cô lại không biết đôi tai nhỏ đã bán đứng mình.
Dương cười dịu dàng xoa đầu cô, chưa bao giờ cậu có mong chờ về tương lai như hiện tại.
.