Hai mươi phút sau cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, một đôi vợ chồng trẻ bước vào, người đàn ông khoảng tầm ba mươi, gương mặt anh tuấn, vẻ ngoài thanh nhã đúng chuẩn mấy anh chồng quốc dân trong lòng fan, anh ta chính là ảnh đế đứng thứ hai trong ba nam diễn viên nổi tiếng hiện tại Phan Duy Thiên.
Người phụ nữ là Nguyễn Lam Hạ cũng rất diễm lệ, cô cũng là một ảnh hậu mới nhận giải năm nay, fan nhan sắc và fan thực lực đều xếp thứ nhất trong các nữ diễn viên.
Hai người họ là một đôi vợ chồng kín tiếng trong giới giải trí, Vy mới ba tuổi họ chưa muốn công khai, vì sợ ảnh hưởng đến riêng tư của đứa nhỏ.
Vy đang chơi cùng Linh, thấy hai vợ chồng đi vào con bé lập tức đưa tay ra, mếu máo.
- Mẹ, ba.
Hạ giơ tay bế nó lên, hôn chụt một cái vào má.
Thiên ở phía sau dịu dàng xoa đầu nó.
- Có nhớ ba không?
- Nhớ ba lắm.
- Ba cũng rất nhớ con.
Thiên đưa tay bế Vy, hôn lên mặt nó.
Nó cười khúc khích ôm cổ ba.
Linh ngồi dậy, chỉnh lại váy, cô cười cười nhìn bọn họ rồi hỏi.
- Quay xong rồi à?
Hạ gật đầu thở dài ngồi xuống ghế sofa.
- Mệt chết được, cái Vy không quấy rầy mày chứ?
Linh lắc đầu.
- Không có, nó rất ngoan.
Có đứa nhỏ ở cùng cũng rất vui.
Hạ cười nhìn Vy đang được Thiên bế, Linh rất cô độc, chỉ có làm việc làm việc, dù có bảo mẫu nhưng nhờ Linh trông giúp vừa hay cũng giúp cô có chút vui vẻ.
Ngồi một lát, hai người mới bay từ Sài Gòn về Hà Nội, trong mắt đều rất mệt nên đứng dậy đi về, Hạ còn lôi kéo Linh đi ăn tối nhưng cô từ chối, vẫn nên để riêng tư cho gia đình họ thì hơn.
Tiễn Hạ và Thiên về Linh lại vào phòng làm việc đến tận khuya, theo thói quen cầm điện thoại xem chút tin tức về chủ tịch tập đoàn Ánh Dương, Bùi Nhật Dương.
Linh chậm rãi lướt qua báo kinh tế, cậu hôm nay không đi làm, nhưng mọi thông tin vẫn tốt, đời tư của cậu trong sạch, chỉ có duy nhất vị hôn thê tên Nguyễn Phương Anh, trong ảnh là hai người cùng đi trên chiếc xe BMW.
Linh nhìn thật lâu, cũng tốt cậu xứng đáng có một người phụ nữ xinh đẹp, sạch sẽ, gia đình có quyền có thế.
Không phải như cô chỉ là một vũng bùn.
Lại làm việc, mắt đau nhức, Linh tháo chiếc kính gọng vàng xuống, mắt xa nhẹ mắt.
Nhìn đồng hồ cũng đã mười hai giờ khuya rồi.
Lại sang một ngày mới.
Linh đóng máy tính, cầm túi và chiếc áo dạ màu trắng treo trên ghế, đi ra ngoài.
Ngồi lên chiếc xe Audi, Linh chống cằm bật một bài nhạc, tiếng nhạc vang lên, là bài hát “ánh nắng của anh”.
Trên đường đã vắng bóng, Linh giẫm ga tăng thêm chút tốc độ, đi về.
Linh mở cổng rồi dừng trước sân, căn nhà hai tầng chỉ khoảng bảy mươi mét vuông, sân vườn rộng rãi.
Nhưng khi bước vào lại rất lạnh lẽo, cô mua căn nhà ở huyện Mỹ Đức, xung quanh cảnh đẹp lại mộc mạc.
Cô lết bước chân mệt mỏi vào nhà, không định ăn tối nữa, dù sao cũng đã muộn rồi, ngày mai còn đi gặp mặt đạo diễn Chương Hải Thượng, cô tắm rửa qua rồi nằm vật xuống giường, nhắm mắt lại.
Khung cảnh ngôi nhà cũ lạnh lẽo, người đàn ông bóp cổ người phụ nữ, rồi dùng dao đâm vào bụng bà.
Mặc kệ Linh lôi kéo thế nào cũng không cứu được bà.
- Mẹ, bỏ mẹ ra… Bỏ mẹ tôi ra.
Bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm trộn với nước mắt, Linh ngồi dậy nhìn căn phòng tối đen rồi ôm mặt.
Giấc mơ này đã theo cô chín năm rồi, có lẽ mẹ giất giận cô, là cô đã hại chết mẹ, nếu lúc đó cô không đòi đi học, có lẽ mẹ vẫn còn sống.
Nhìn qua đồng hồ, mới có ba giờ sáng, Linh đứng dậy bước vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm đến khi nước đã nguội lạnh.
Vẫn còn sớm, cô ngồi vào phòng làm việc, tiếp tục viết kịch bản..