Trên đường phố ồn ào, Hùng mặc áo hoodie, xách trên tay đồ ăn khuya, để tay vào túi đi trên vỉa hè.
Từ xa đã thấy một cô gái nhỏ ôm mặt khóc nức nở, cậu hơi cau mày, dòng người đông đúc nhưng lại chỉ có một mình cô gái ngồi khóc ở đó rất đáng thương.
Cậu đi qua ngồi xổm xuống, đưa cho cô gái kia một miếng khăn giấy, cô gái ngẩng đầu gương mặt xinh đẹp đôi mắt tròn ánh nước nhìn cậu.
Hùng đưa khăn cho cô rồi nói.
- Làm sao mà phải khóc, có chuyện gì thì qua ngày mai sẽ lại là một ngày tốt.
- Cậu biết gì mà nói, tôi yêu đơn phương một người rất lâu rồi, thích anh ấy từ ngày mới biết rung động, tuy chúng tôi có hôn ước nhưng anh ấy lại chỉ coi tôi như em gái.
Anh ấy đã có người mình thích rồi.
Hôm nay tôi quyết định từ bỏ chẳng lẽ tôi không được khóc à?
Vừa nức nở vừa nói một tràng dài, Hùng cũng đã hiểu lí do cô gái này khóc, cậu thở dài nói.
- Thật ra tôi cũng yêu đơn phương, người ta cũng không thích tôi.
Yêu đơn phương cũng rất đẹp mà, chỉ cần cô ấy vui vẻ tôi sẽ vui vẻ, vì vậy dù thế nào tôi cũng chấp nhận.
Cô gái nhận giấy phì mũi, vỗ vai Hùng đứng dậy.
- Đi, tôi và cậu chung hoàn cảnh, phía trước có một quán nhậu, tôi và cậu đi giải toả một chút.
Hùng tự nhiên thần kinh sôi trào, đồng ý, dù sao cũng là một người lạ, buồn vui ngày mai cũng không gặp lại nữa.
Sáng sớm cuối tuần, cái lạnh buốt của mùa đông làm người khó chịu, cơn ác mộng lại đánh thức Thủy, mồ hôi chảy ướt trán, cô ngồi dậy đi tắm qua sạch sẽ.
Vừa sấy tóc cô vừa nhìn vào bức ảnh ngày cấp ba, cô mỉm cười rạng rỡ, Dương cúi đầu thơm lên má cô.
Linh mỉm cười nhìn thật lâu, cầm con khủng long nhỏ màu xanh để vào túi xách.
Đây là quà Dương gửi từ xa về cho cô.
Đã một tháng qua đi chân cô cũng đã khỏi, hôm nay là cuối tuần cô định đi về Bắc Kạn.
Lái xe vào đến một vùng núi sâu, có con sông chảy dọc qua, cô lái xe qua cầu rồi dừng trước một ngôi nhà cấp bốn nhỏ.
Người trong nhà đã đi làm hết, Thủy khoá cửa xe, mở cửa nhà đi vào.
Ngày đó cô nhảy xuống vách núi, rơi xuống sông, ngất lịm đi, chắc là số cô vẫn chưa tận, hai vợ chồng nhà ông Ba trèo bè đi đánh cá, tình cờ thấy cô trôi nổi trên sông.
Họ đã định báo cho công an nhưng lại thôi, bởi vì ở đây làm gì có sóng.
Vì nghèo mới đi đánh cá kiếm tiền nuôi con nhỏ đi học, và cứu được cô.
Trong thời gian hai năm cô bị trầm cảm nặng, chẳng nói năng gì, hai vợ chồng ông Ba rủ lòng thương, nuôi cô như con gái, vì nhặt từ dưới sông nên họ đặt tên là Thuỷ.
Chuẩn bị xong mâm cơm, vợ chồng ông Ba cũng về, họ nhìn thấy Thủy lập tức cười hiền hậu.
- Con về sao không báo trước để mẹ bắt con gà làm thịt.
Thủy mỉm cười lắc đầu.
- Không cần đâu ạ.
- Không cần gì, để bố mẹ đi bắt con gà hầm canh, gà ta ngon hơn nhiều mấy con gà ngoài chợ kia.
Nhìn hai vợ chồng ông Ba sắn tay áo đi bắt gà, Thủy đành thở dài đi giúp.
Ăn xong bữa trưa Thủy nhìn quanh rồi hỏi.
- Em Trường không về ạ?
- Nó học nội trú tuần trước vừa xin về, đòi đi gặp con mà bố không cho.
Ông Ba để một chân lên ghế vừa xỉa răng vừa nói, Thủy gật đầu Trường là con trai duy nhất trong nhà, hiện tại đang học lớp ở nội trú tỉnh.
- Lát con về Hà Nội nếu còn sớm con sẽ đi thăm nó.
Bà Ba nhíu mày hỏi.
- Sao đã đi rồi? Con mới về mà.
- Dạ, mai con sẽ nhập đoàn phim nên phải vài tháng không về, con định tranh thủ về thăm bố mẹ.
Hai người họ thở dài, cằn nhằn vài câu rồi ra vườn hái một đống rau củ cho cô mang đi, Thủy nhìn bố mẹ nuôi mà trong lòng ấm áp, bà Ba thương cô như bà Dung thương cô, còn ông Ba lại cho cô tình thương của bố mà cô vẫn hằng mong.
Xuống đến thành phố Bắc Kạn, cô lại dừng bên ngoài trường nội trú tỉnh gọi cho Trường, rất nhanh cậu trai đã chạy ra.
Nhìn thấy Thủy cậu lập tức cười tít mắt.
Trường cao hơn cô một cái đầu, Thủy cau mày xoa đầu nó, lấy một túi bưởi bố mẹ gửi cùng vài thứ quà cô đã mua cho nó.
Trường oa một tiếng vui vẻ nhận lấy.
- Chị đi Hà Nội tiếp ạ?
- Ừ.
- Khi nào chị mới về?
Nghe từ ‘về’ trong lòng hơi run lên, cô mỉm cười.
- Chắc phải nửa năm.
Trường nắm chặt quai túi, cúi đầu mắt hơi đỏ lên.
- Em nhớ chị lắm, bố mẹ cũng mong chị về.
Cậu biết chị Thủy vẫn luôn có chút giữ khoảng cách với mọi người trong nhà, cậu biết trong lòng cô sợ chuyện ngày xưa.
Thủy véo nhẹ tai cậu rồi gật đầu.
- Tết chị về mà.
Trường gật đầu thật mạnh, tết chỉ còn một tháng nữa thôi.
Thủy lái xe về đến nhà trời đã khuya, cô nằm xuống giường cầm con khủng long màu xanh trong tay ngắm nhìn.
Hôm sau cô bắt đầu nhập đoàn phim, đây là dự án lớn vì để Hùng có thêm kinh nghiệm làm việc nên cô cho phép Hùng đi theo.
Nhưng đã muộn vẫn không thấy cậu ta đâu cả, Thủy cau mày, tự lái xe đi trước.
Vì cảnh quay đầu ở quán cà phê Hà Nội nên vài phút sau đã đến đoàn phim, mọi người trong đoàn đang bận rộn chuẩn bị bấm máy.
Qua rất lâu, Thủy đang ngồi ngoài trời cùng đạo diễn xem diễn viên diễn cảnh đầu tiên, vì là cảnh quay đầu, diễn viên nữ chính rất căng thẳng, đúng là làm khổ cho cô bé này rồi, mới vừa nhận vai chính đầu tiên, nam chính đã là một ảnh đế chuyên nghiệp.
Thủy đang chăm chú nhìn, một bóng dáng mới chậm chạp đi qua, Thủy quay đầu nhìn vẻ mặt ỉu xìu, lo lắng của Hùng.
Cô nghĩ là cậu sợ bị mắng nên chỉ nói.
- Cậu ngồi xuống đi, lần sau rút kinh nghiệm, tôi kị nhất là đến muộn, chắc cậu cũng biết rồi.
Được đặc xá như vậy bình thường cậu ta sẽ cười rạng rỡ, nhưng hôm nay chỉ cúi đầu cảm ơn, gương mặt vẫn hốt hoảng.
Lại có một diễn viên đến, Thủy nhìn qua, Phương Anh cũng có một cảnh quay buổi sáng, mặt cô cũng không được vui vẻ, ánh mắt hoảng hốt, trên cổ còn đeo một chiếc khăn, vừa nhìn thấy Hùng hai người kia lập tức có phản ứng giống nhau, kinh ngạc, hoảng sợ, rồi đỏ mặt?
Thủy cũng không nghĩ nhiều chỉ quay đầu lại xem diễn viên đang diễn..