Ba ngày sau.
Quảng Thành Tử ở bên ngoài Luyện Tâm đo Xá một lát, tiểu đồng Thính Phong đi ra, nói Thượng Quân đã tu khí xong rồi.
Thanh Dương Tử vẫn ngồi trên tràng kỷ nhưng đã mở mắt.
Mới vừa tu khí xong, hai mắt chàng lấp lánh, da trơn bóng như ngọc, vui vẻ lan ra từng lỗ chân lông, cả người tràn ngập linh lực.
Mặc dù đã tu hành vạn năm, dung mạo của chàng vẫn cứ như thanh niên tuổi, gương mặt tuấn tú, hơi thở sạch sẽ.
"Sư thúc, người có biết khi nào sư tổ xuất quan không?"
Quảng Thành Tử đi vào, nhanh miệng hỏi chuyện này.
"Sư tôn bế quan tu luyện ngày đêm, xuất quan ngày nào ta cũng không biết, có chuyện gì?"
Quảng Thành Tử lộ vẻ khổ sở, chần chờ một lát, thấp giọng nói. "Sư thúc, ta tới là vì chuyện của rắn tinh."
"Sao thế?"
Thanh Dương Tử nhìn y.
Quảng Thành Tử nhíu mày, thở dài một hơi. "Rắn tinh được ta trông nom ba ngày rồi, nhưng những đệ tử trẻ tuổi bình thường chăm chỉ tu luyện, mấy hôm nay lại đang bàn tán khắp nơi, mấy hôm trước còn có mấy đệ tử tới Khô Thiền nhìn lén bị ta khiển trách, cũng đã cảnh cáo những đệ tử còn lại, nhưng mấy ngày này, mấy đệ tử đó không chuyên tâm học hành, ta sợ nàng ở đó lâu sẽ gây nên nhiều phiền phức."
Thanh Dương Tử không nói gì, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Quảng Thành Tử chờ một lát, không thấy chàng mở miệng, nhịn không được lại hỏi. "Sư thúc, hay là người nhìn trong Thiên Cơ Kính thử xem tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Lúc đó mọi chuyện thế nào? Có giống như con rắn tinh kia nói, có kim quang đánh Thái tử Kim Long và sơn môn hay không? Nàng có đồng đảng hay không?"
Thực ra y cũng tò mò sắp chết rồi, nhịn ba ngày nay chờ đợi Thanh Dương Tử nhắc tới chuyện này, bây giờ không nhịn được nửa, mượn cơ hội này để đặt câu hỏi.
Thanh Dương Tử rốt cục cũng nói. "Ta nhìn trong Thiên Cơ Kính thấy mọi chuyện giống như nàng nói, không sai lệch bao nhiêu... Chuyện duy nhất ta không hiểu là kim quang đó phát ra từ nơi nào."
Quảng Thành Tử ngạc nhiên, vội vàng hỏi. "Rốt cục là tới từ đâu?"
Đêm đó sau khi trở về, Thanh Dương Tử dùng Thiên Cơ Kính xem xét mọi chuyện, chàng có thể kết luận nàng không có đồng đảng, kim quang cũng không phát ra từ người nàng.
Thế nhưng nàng không thoát khỏi liên quan.
Đêm đó nàng đã nói dối.
Hoặc có lẽ, nàng đang che giấu chuyện gì đó.
Không biết tại sao chàng lại không muốn nói chuyện này cho Quảng Thành Tử nghe, trầm ngâm một chút, vẫn không trả lời, chỉ nói. "Chuyện ngươi nói ta đã rõ rồi, ta sẽ xử lý nàng ấy, mấy ngày nay làm phiền ngươi đốc thúc môn hạ đệ tử học hành."
Quảng Thành Tử vào đây không nghe được gì, đành phải thôi, gật đầu đồng ý.
Sau khi Quảng Thành Tử đi, Thanh Dương Tử ngồi trên tràng kỷ nhắm mắt một lát, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, bước xuống tràng kỷ, ra khỏi Luyện Tâm Xá, một mình đi qua mấy tầng đạo điện nguy nga, sau đó tới Ngự Hư Quan, đi vào tòa nhà đặt Thiên Cơ Kính.
Ở đây là nơi quan trọng trong Ngự Hư Quan, ngoại trừ lão tổ, chỉ có Thanh Dương Tử và Quảng Thành Tử mới có thể đi vào, bên trong đặt Thiên Cơ Kính. Có thể nhìn thấy những gì trong kính, thấy bao nhiêu chuyện, có lúc người có tu vi cao như Thanh Dương Tử cũng không biết.
Chàng muốn khởi động Thiên Cơ Kính lần nữa, cẩn thận nhìn lại chuyện xảy ra vào tối hôm đó. Có thể lần trước chàng đã bỏ lỡ chuyện gì đó.
Dù Thiên Cơ được gọi là kính nhưng trên thực tế lại là một phiến đá bình thường, dài rộng hơn một thước, hình tròn, trên mặt ngoài là các đường vân xoáy, trên mặt nó có một cái hố cạn, đáy hố quanh năm suốt tháng phủ một tầng mây khói, đứng trước mặt của nó, nhìn lâu sẽ sinh ra ảo giác linh hồn của mình bị hút vào trong đó.
Thiên Cơ Kính được người tu tiên trong thiên hạ xem là pháp bảo, có người nói, ngoại trừ xem được thiên cơ, còn có khả năng kỳ lạ không tưởng tưởng nổi, rốt cuộc là khả năng gì cũng không ai biết, lão tổ chưa từng nói chuyện này với Thanh Dương Tử.
Thanh Dương Tử nhìn Thiên Cơ Kính, lòng bàn tay chống sang hai bên, ánh mắt nhìn tầng mây khói kia, dần dần, tầng mây khói kia tan biến, hóa thành một hồ nước trong suốt, dựa theo yêu cầu của chàng, trong mặt kính lại xuất hiện hình ảnh chàng từng thấy qua.
Trong mặt kính là hình ảnh một cô nương đứng trong sơn môn. Trong đêm tối, bóng lưng kia yểu điệu nhẹ nhàng, liếc mắt một cái đã nhận ra ngay. Nàng đang chần chờ không biết đi đâu, sau đó, Vân Biểu xuất hiện, nàng bắt đầu chạy trốn, Vân Biểu đuổi theo nàng giống như con sói săn mồi, vừa nhanh vừa chậm, bởi vì hoang mang, nàng trượt chân một cái, ngã sấp xuống thềm đá, bị Vân Biểu ôm vào trong ngực, hắn ta mạnh mẽ hôn lên môi nàng, nàng giãy dụa không thôi...
Mặc dù đã xem một lần, nhưng lần này xem lại, ánh mắt Thanh Dương Tử vẫn u ám, chân mày cau lại.
Sau đó, một kiếm khí mày vàng xuất hiện sau đỉnh đầu nàng, đánh bay Vân Biểu ra ngoài, đánh sụp sơn môn, hình như nàng cũng bị dọa sợ, quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.
Khung cảnh trong kính dần mờ đi, biến thành một tầng mây khói.
Bất kể Thanh Dương Tử xem bao nhiêu lần, trong Thiên Cơ Kính không xuất hiện thêm chi tiết nào khác.
Giống y hệt lần trước, không có thêm thu hoạch gì.
Thanh Dương Tử suy nghĩ một lát, chân mày cau lại vẫn chưa thả lỏng.
Chàng nhớ tới buổi tối hôm đó.
Lúc đó, sư huynh Lý Thông Thiên của chàng định đoạt đi tính mạng của nàng, tiêu diệt nguyên thần, đợi nàng rơi vào nguy hiểm chàng mới ra tay cứu giúp là vì muốn dò xét nàng xem nàng có giấu giếm linh lực hay không.
Khung cảnh lúc đó, chàng thu hết vào trong mắt, đôi mắt của nàng trợn tròn, không phản ứng kịp.
Trong lúc nguy hiểm, con người sẽ hành động theo bản năng.
Ngay lúc đó, chàng chắc chắn nàng không thể đánh Kim Long bị thương, đánh sập sơn môn.
Chàng muốn biết, cái kiếm khí màu vàng kia xuất hiện từ đâu? Xảy ra chuyện gì?
Nhưng khung cảnh trong Thiên Cơ Kính không có tác dụng lớn.
Chàng đứng trước Thiên Cơ Kinh, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên.
Chàng có thể xem mọi chuyện trước đó, xem mọi chuyện liên quan tới nàng để tìm đầu mối.
Mây khói trong kính lại thay đổi, thấy khung cảnh nàng dùng thân rắn ở gần Tốn Phong Đài nghe giảng, trong lòng không yên, khác xa với hình ảnh ngày nàng nghe chàng giảng kinh. Bên người nàng có một con nhím tinh pháp lực yếu ớt, không có manh mối gì cả.
Chàng tiếp tục nhớ lại.
Lúc này đây, trong kính thay đổi, là ngày trước khi tổ chức đại hội Thiên La.
Địa điểm là ngoài sơn môn, chiếc hồ sâu ở hướng Tây Nam.
Tia sáng mặt trời đã gần tắt, nàng hóa thành hình người, cởi quần áo bước xuống hồ, đùa nghịch trong nước, cơ thể trắng như tuyết, như ẩn như hiện trong làn nước màu xanh lục, mái tóc đen mượt như rong biển, quấn quanh thân thể nàng, giống như xúc tu...
Ánh mắt Thanh Dương Tử nhìn chằm chằm, nhịp tim tăng vọt.
Chàng vội vàng nhắm hai mắt lại.
Tâm trí thay đổi, hình ảnh nàng nghịch nước bỗng nhiên biến mất, mây khói lại hiện lên.
Hai tay của chàng đặt trên Thiên Cơ Kính, khuôn mặt hơi ngẩng lên, vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại xua tan cảm giác kỳ lạ xưa nay chưa từng có. Lúc chàng mở mắt ra, đôi mắt đã trong trẻo như thường.
Chàng nhớ tới chuyện Quảng Thành Tử bẩm báo với mình.
Khi đó Quảng Thành Tử nói y thấy Vân Biểu gọi mây mù tới, còn có một con rắn tinh, một con nhím tinh.
Con rắn tinh ấy là nàng.
Vậy lúc đó ở hồ nước đã xảy ra chuyện gì?
...
Thanh Dương Tử đi ra khỏi Ngự Hư Quan, trời đã tối rồi.
Chàng không về Luyện Tâm Xá, sau khi rời khỏi Ngự Hư Quan, tới Ma Vân Phong ở phía bắc của Thượng Cảnh.
Ma Vân Phong là nơi nguy hiểm nhất ở Thượng Cảnh, là một ngọn núi đứng đơn độc, mây mù bao phủ trên đỉnh núi suốt năm, mặc dù là người nhanh nhẹn nhưng cũng không thể trèo lên đỉnh núi.
Chàng đứng dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi mờ mịt kia, hít sâu một hơi, bắt đầu dùng tay không trèo lên núi.
Chàng có thể bay lên, chớp mắt một cái đã lên được đỉnh núi, thậm chí còn lên được cả Thiên Đình, đi khắp bốn biển.
Chàng nhớ khi mình vẫn còn nhỏ, sư phụ dạy chàng cách bay lượn, chuyện mà chàng thích làm nhất là trèo lên đỉnh núi nhìn cảnh đẹp khắp nơi, nguyên nhân là do có một ngày chàng đi qua đây, thấy một con khỉ mẹ bị dây leo trên núi quấn quanh, không thể thoát thân, mấy con khỉ nhỏ ở dưới chân núi không biết làn gì cứ kêu lên, khi đó chàng chưa biết bay lượn, bất chấp nguy hiểm leo lên trên đó, cứu được con khỉ mẹ, khỉ mẹ cảm ơn chàng rồi đi, từ đó về sau, chàng thích leo lên vách núi này.
Cứ năm trăm năm trôi qua, núi lại thêm một tuổi.
Không biết chàng đã dùng bao nhiêu cái năm trăm năm để trèo lên Ma Vân Phong rồi, ngay cả chàng cũng không nhớ nổi.
Không hiểu tại sao, đêm nay bỗng nhiên chàng lại cảm thấy tràn đầy phấn khởi, muốn ôn lại kỷ niệm này.
Bỏ qua tất cả mọi thứ, chàng mượn dây leo leo lên vách núi, bên cạnh còn có mấy con khỉ thi nhau leo lên cùng chàng, dần dần, mấy con khỉ không còn sức nữa, bị chàng bỏ lại ở phía sau.
Chàng không ngừng leo lên, nghỉ chân mấy lần rồi lại tiếp tục leo, cuối cùng cũng tới đỉnh núi.
Lúc đứng trên đỉnh núi, chàng phát hiện bản thân mình cũng giống như bao người phàm khác, từng lỗ chân lông đều đang chảy mồ hôi, gió núi thổi qua khiến cả người chàng thấy thoải mái, cái loại cảm giác thoải mái này khác xa so với khi vận khí xong, giống như hòa lẫn với không khí vui vẻ trong nhân gian.
Một giây ấy, trong đầu chàng bỗng nhiên lóe lên cái gì đó, chàng muốn bắt lấy nhưng lại không thể chạm được tới nó.
Chàng cảm thấy hơi tiếc nuối, gió mạnh thổi qua khiến chàng đứng không vững, cả người đung đưa, cuối cùng tới một động đá, đợi tới khi hơi thở đều đều mới quỳ xuống trước cửa hang.
"Sư tôn, đã một năm đệ tử không thấy mặt sư tôn, vô cùng nhớ sư tôn, tuy biết không nên tới quấy rầy nhưng lại không chịu đựng được, xin sư tôn thứ lỗi."
Chàng nhìn về phía trước, cung kính dập đầu ba cái, còn nói thêm. "Chuyện xảy ra ở Thượng Cảnh không phải sư tôn không biết. Đệ tử có chút nghi ngờ về lai lịch của yêu nữ đó, muốn mượn Thiên Cơ Kính xem lai lịch của nàng, nhưng trong Thiên Cơ Kính chỉ có khung cảnh khi nàng vào Thượng Cảnh, đệ tử có chút hoang mang, lại nhớ trước khi bế quan, sư tôn từng nói với đệ tử, nếu như gặp phải chuyện khó giải quyết thì cứ tùy tâm."
"Cho tới nay, đệ tử vẫn muốn hỏi sư tôn, vì sao không thể dùng đầu óc quyết định mà phải dùng tim?"
Trong hang đá không có ai trả lời.
Chàng cũng không mong sư tôn trả lời mình, tự nói xong, dập đầu lần nữa rồi đứng dậy, ngồi bên ngoài hang đá, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chàng là thần, chàng không biết cái gì là cô đơn, nhưng đôi lúc trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng, giống như nơi đó thiếu đi thứ gì.
Dù tu vi cao thâm đến đâu cũng không thể lấp đầy được khoảng trống đó.
Chàng không hiểu tại sao mình lại như vậy, một ngàn năm qua, mỗi khi chàng cảm thấy trống rỗng, chàng sẽ tới đỉnh Ma Vân Phong, nơi lão tổ bế quan tu luyện, ngồi bên ngoài một đêm tới sáng, sau khi tiếng chuông van lên, mặt trời đỏ ửng treo cao đỉnh đầu mới thấy bình tĩnh lại.
...
Sáng ngày hôm sau, mặt trời mọc, Thính Phong bước vào Luyện Tâm đo Xá, muốn châm trà cho Thanh Dương Thượng Quân nhưng lại phát hiện chàng không ở đây.
Thượng Quân đã sớm luyện xong Bích Cốc Chi Thân, không cần ăn uống, mỗi sáng chỉ uống một chén trà xanh, đây là thói quen hàng ngày của chàng.
Mãi không thấy Thanh Dương Tử đâu, Thính Phong cảm thấy nghi ngờ, buông dụng cụ pha trà ra, đang muốn đi tìm đã thấy Thượng Quân đi từ ngoài vào, cúi người nghênh đón, cười nói. "Thượng Quân đi đâu mà sớm vậy? Mới vừa rồi con còn định đi tìm Thượng Quân."
Thanh Dương Tử bước vào trong điện, Thính Phong vội vàng đi theo, hầu hạ hắn rửa mặt sạch sẽ, trong miệng nói. "Thượng Quân, vết thương của Thái tử Kim Long đã không có gì lo lắng nữa rồi, đại hội Thiên La cũng đã tổ chức xong, sư tổ cũng đã bế quan, hôm nay ai cũng đã về, ngay cả Tam Thánh Quân cũng không còn ở đây, nhưng hắn ta sống chết không chịu đi, con nghĩ hắn muốn mọc nấm ở đây rồi, phải làm sao đây?"
"Nó muốn ở đây vậy cứ để nó ở đây đi. Ngươi chịu khó hầu hạ nó mấy ngày."
Thính Phong hừ một tiếng. "Con nghĩ hắn còn có mưu đồ khác, chắc là mượn cơ hội này để quấy rầy Chu Chu."
Thanh Dương Tử nhìn y.
Thính Phong cười hì hì. "Chu Chu là con rắn nhỏ, lúc trước con cứu nàng ấy từ miệng Xích Đan, mấy hôm nay con đưa cơm cho nàng ấy, nàng ấy cảm ơn con, còn nói cho con biết tên của nàng. Tên nàng ấy rất dễ nghe."
Thanh Dương Tử cười, không nói gì.
"Thượng Quân, người không biết đâu, tên Thái tử Kim Long đó rất xấu, hắn ta đã có ý đồ với Chu Chu từ lâu. Trước khi đại hội Thiên La được tổ chức, hắn ta đã gặp Chu Chu rồi, suýt chút nữa cướp nàng đi. May mà Chu Chu thông minh, trốn được một lần." Thính Phong vẫn còn đứng cạnh Thanh Dương Tử nói mãi không dứt.
Thanh Dương Tử đang dùng một cái khăn tay trắng lau vệt nước trên tay, nghe Thính Phong nói, động tác hơi ngừng lại, thuận miệng hỏi. "Nàng ấy nói với ngươi?"
Thính Phong lắc đầu. "Không phải, nàng ấy nói chuyện với con chưa từng nhắc tới Thái tử! Là con tự hỏi nàng ấy. Mấy hôm trước, Kim Long đột nhiên tới tìm con, hỏi con có biết con rắn tinh nào không, hắn ta còn bảo sẽ bảo vệ rắn tinh, lúc đầu con không để ý tới hắn ta, hắn ta hứa hẹn với con đủ kiểu, còn bảo muốn dẫn con lên trời ngắm tiên nữ...."
Y nhìn Thanh Dương Tử, lè lưỡi.
"Con bỗng nhiên tò mò, hỏi hắn tại sao lại hỏi chuyện này, hắn ta nói hắn ta bị một con rắn lừa gạt, muốn báo thù, rắn tinh đe dọa hắn ta, bảo quen với Thượng Quân, được Thượng Quân che chở, hắn ta không tin nên hỏi con. Con không để ý, nói thật với hắn ta, bảo không có con rắn nào như vậy. Sau đó nghĩ lại, nhất định là hắn ta gạt con, thế nên con đi hỏi Chu Chu, quả nhiên con rắn mà hắn nhắc tới là Chu Chu, rõ ràng Kim Long không có ý tốt với Chu Chu, còn muốn giết cả bằng hữu của nàng, nàng ấy bảo quen với Thượng Quân, được Thượng Quân che chở. Chu Chu thật thông minh! Thực ra con cảm thấy Chu Chu cũng không nói dối, Thượng Quân đã từng cứu nàng, cũng quen nàng mà!"
Tiểu đồng vẫn cứ líu ríu bên tai, Thanh Dương Tử có hơi thất thần.
Theo miêu tả của Thính Phong, trong đầu chàng bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh nàng tắm dưới hồ.
Chàng đột nhiên cảm thấy lồng ngực phập phồng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, ngay cả Thính Phong cũng cảm nhận được, vội vàng ngậm miệng lại.
...
Mấy ngày nay Quảng Thành Tử phải sửa chữa sơn môn, đi qua đi lại, còn phải răn rạy sư đồ, bận tới mức chân không chạm đất, bỗng nhiên biết giáo trưởng sư thúc gọi mình, nhanh chóng bỏ chuyện đang làm, vội vội vàng vàng chạy tới.
"Ta đã điều tra rõ ràng chuyện hôm đó, tuy rắn tinh giấu giếm một vài chuyện nhưng khi đó quả thực là chuyện ngoài ý muốn. Vân Biểu bị thương cũng đã khỏi, sơn môn cũng đã được xây lại, giết nàng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ngươi thả nàng đi đi.."
Thanh Dương Tử đang ở trong thư phòng, tay cầm sách, ánh mắt nhìn chăm chú vào từng dòng chữ, vẻ mặt lãnh đạm, ngẩng đầu nói với Quảng Thành Tử.
Sau khi nói xong, hắn còn nói thêm. "Tuy miễn tội chết nhưng tội sống khó tha. Ngươi trục xuất nàng ra khỏi Thượng Cảnh, từ nay về sau không cho phép nàng đặt chân vào Thượng Cảnh một bước."
Lúc nói ra câu này, giọng nói của chàng trở nên cương quyết, không ai có thể cãi lại.