Dưới chăn, mùi hương của tóc mùi hương của cơ thể của Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm hòa quyện vào nhau.
Đây là dạng thuốc độc chết người gì?
Nguyễn Du Nhiên vẫn không lên tiếng, chỉ là Sở Niệm kế bên, cơ thể cô liền mềm nhũn.
Thật sự mềm nhũn.
Tay chân của cô đều không dùng được sức, mắt thấy Sở Niệm càng ngày càng dán tới gần, tay ôm eo cô, nhìn cô không chớp mắt.
Dù tối ôm nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt Sở Niệm, cô cảm thấy tim đập rộn ràng, miệng lưỡi khô khan, như bị đút thuốc.
Đã từng...
Ở nhà cũng bị cúp điện thế này.
Sở Niệm cũng sát tới gần như vậy, Nguyễn Du Nhiên sẽ "Ây da, đừng tới nữa, mau tránh ra" đùa giỡn Sở Niệm, Sở Niệm hết cách muốn lui ra ngoài thì bị người đó nắm góc áo, cô quay đầu lại thấy người kia chu miệng nhướng mày nhìn cô: "Cái người này, phóng hỏa trái tim thiếu nữ."
Sở Niệm:...
"Sao, dùng ánh mắt phóng lửa người ta rồi muốn rời đi vậy à?"
Ngay sau đó, cả người cô sẽ bị kéo tới dán sát người Nguyễn Du Nhiên...
Khi đó bị cúp điện, đối với hai người mà nói nó giống như một buổi lễ long trọng mà ông trời ban cho.
Mà hôm nay...
Không dễ dàng gì Nguyễn Du Nhiên mới dựng lên được vách ngăn oán giận ngăn cách với Sở Niệm, nhưng hết lần này tới lần khác Sở Niệm cứ cố ý, sát tới gần cô, nhẹ nhàng thở ra một ngụm, hỏi:
"Tôi thơm không?"
...
Một câu nói, cơ thể Nguyễn Du Nhiên ngay lập tức có phản ứng, cô tức giận nhìn Sở Niệm.
Đây là những gì cô ấy thường nói khi cô ấy muốn làm một điều gì đó không thể diễn tả được.
Hôm nay... đã lâu mới được nghe lại, lại là trong hoàn cảnh như thế này, Nguyễn Du Nhiên cực kỳ muốn hỏi Sở Niệm, cô có biết xấu hổ không?
Sở Niệm chậm rãi giơ một tay lên, cô muốn kiểm tra mặt Nguyễn Du Nhiên, thời gian ba năm cách xa, có trời biết cô tưởng niệm người này thế nào.
Một tay vừa dán đến mặt Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên lạnh lùng gạt ra:
"Cô muốn chiếm tiện nghi tôi?"
Sở Niệm dừng lại, nhìn người kia:
"Không phải em vừa đồng ý đặt dấu chấm kết thúc thật hoàn mỹ sao?"
Nguyễn Du Nhiên:...
Dấu chấm hoàn mỹ là cô phải bị sờ mặt???
Nguyễn Du Nhiên giương cái mặt cao lãnh lên, dáng vẻ ngạo kiều năm trước cô am hiểu nhất, từ trên cao liếc nhìn xuống Sở Niệm, lạnh lùng nói:
"Nói rồi thì tôi cũng không nhiều lời, cho cô một ánh mắt tự mình lĩnh hội đi."
Sở Niệm thản nhiên nói:
"Thật ngại quá, quá tối tôi nhìn không thấy."
Sau đó, cả người Nguyễn Du Nhiên đều bị kéo quay lại, cô đang muốn la lên, một tay Sở Niệm che miệng của cô, nhỏ giọng:
"Đừng lên tiếng, muốn cho người dân cả nước nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này sao?"
Trong nháy mắt mặt Nguyễn Du Nhiên đỏ lên.
Không phải là bị chọc tức... mà là tư thế này của Sở Niệm, thật sự làm cho cô không cách nào thừa nhận được.
Cả người Sở Niệm đè lên người cô, mùi hương của mái tóc dài rũ lên xương quai xanh của cô, gây rối như có như không.
Mắt thấy người dưới thân thành thật, Sở Niệm cũng trầm mặc theo, cô cũng không làm chuyện gì quá phận, lặng lẽ áp lên lồng của Nguyễn Du Nhiên, nghe tiếng tim của Nguyễn Du Nhiên đang đập.
Từng nhịp từng nhịp... như vậy nghe thật hay.
Cô vẫn nhớ rõ lúc tuổi, Nguyễn Du Nhiên cùng bạn học nam ngồi phía sau "liếc mắt đưa tình" khiến Sở Niệm tức giận hai mắt đỏ bừng, hai người lần đầu tiên trong đời bùng nổ khắc khẩu.
Lúc đó, cái miệng của Nguyễn Du Nhiên rất đê tiện, lời nào có thể đâm vào lòng Sở Niệm thì nói lời đó:
"Sao đây, người ta theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu như đầu gỗ không chút phản ứng, còn không cho phép mình ở ngoài phóng điện? Nói mấy câu thì cậu giận, sau này còn nhiều hơn, ưm_"
Sở Niệm bắt lấy cánh tay Nguyễn Du Nhiên đẩy lên giường.
Lúc đó Nguyễn Du Nhiên bị ngã có chút ngốc ngốc, cô ngơ ngác nhìn Sở Niệm, Sở Niệm khi còn trẻ không có sắc sảo như bây giờ, Sở Niệm của khi đó vành mắt đỏ lên vì tức, căm hận nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên:
"Rốt cuộc cậu có trái tim không hả? Có không hả?"
Nguyễn Du Nhiên là ai, cô nhìn thấy Sở Niệm vành mắt đỏ lên, ngay lập tức thay đổi vẻ mặt, ưỡn ngược mở miệng:
"Tới đi, cậu tới đây nói nghe xem."
"Thình thịch thình thịch..."
Tiếng nhịp tim từng tiếng từng tiếng đập mãnh liệt, xa cách lâu như vậy, vẫn còn mãnh liệt như xưa.
Sở Niệm chua xót trong lòng, khổ sở, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, chảy xuống cổ Nguyễn Du Nhiên, giống như rơi vào lòng cô.
Nguyễn Du Nhiên sửng sốt, cô vẫn không nhúc nhích, như đầu gỗ.
Chẳng biết qua bao lâu.
Giọng ồm ồm của Ngưu đạo truyền tới:
"Làm gì? Đang ngủ à, hai vị thời gian cũng được rồi."
Xốc chăn lên, Sở Niệm ngoại trừ tóc có chút rối loạn, tâm tình cô cũng đã điều chỉnh xong, cô ngồi ở trên giường, nhìn về phía màn hình mỉm cười.
Nụ cười này...
Trời ơi...
Giết sạch một đám người phía sau màn hình.
Ngưu đạo số tuổi cũng không nhỏ, nhìn thấy nụ cười kia, con tim cũng theo đó đập "thình thịch" mấy cái không thua kém.
Nguyễn Du Nhiên cũng ngồi dậy, cô trầm mặt cúi thấp đầu, tóc dài che khuất gương mặt.
Đây là hành động lâu nhất trong lần quay này.
Cô làm không được, thật sự không làm được như Sở Niệm, nhanh như vậy thoát ra từ các loại cảm xúc.
Có lẽ cô thật sự vô dụng.
Quay phim kết thúc trời cũng đã khuya lắm rồi, mọi người tụ tập ăn lẩu, trải qua cảnh buổi tối bị cúp điện đầy Surprise (bất ngờ) lần này, mọi người đều có vẻ khác lạ.
Lâm Y Y và Tống Từ rõ ràng càng thêm thân mật, Tống Từ thêm nhiều ớt vào trong nước chấm, Lâm Y Y nhìn nhìn nói:
"Bé con à, em ăn như vậy sẽ dễ bị tiêu chảy. biết không?"
Tống Từ khẽ cười:
"Em còn trẻ."
Lâm Y Y:...
Đây không còn là cô bé lúc mới tới vừa đáng yêu vừa trẻ tuổi thích ngậm bồ hòn làm ngọt nữa rồi, đây là đang trêu chọc cô đã già?
Tần Yên Lam vừa tắm rửa xong, Lam Kha đang ăn thịt vui vẻ hỏi:
"Có phải cùng chị ngồi thiền xong cảm thấy trẻ hơn mười mấy tuổi không?"
Tần Yên Lam nhìn người kia:
"Sao đây, muốn thu tiền?"
Lam Kha suýt chút nữa cắn trúng đầu lười, cô nhanh chóng cúi đầu ăn, không hề đi chọc vị tổng tài kia, cô biết biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời gì đó nhất định là biểu hiện giả dối nhất thời.
Nguyễn Du Nhiên không có cảm xúc gì, cô ăn qua loa vài miếng, cầm lấy chai nước rồi đi ra bãi biển phía sau.
Không biết từ lúc nào, cô lại thích biển cả, có lẽ trong lòng tích tụ quá nhiều, quá nhiều cảm xúc không thể phân tán ra được, chỉ có đối mặt với biển cả, đối mặt với trời sao với biển cả vô tận, cô mới có thể thả lỏng trong chốc lát.
Chân trần, dẫm lên cát mềm, mặc dù là buổi tối thế nhưng cảm giác ở bờ biển không giống ban ngày, cô đá những hạt cát, một tay cầm váy dài chậm rãi đi tới, trong miệng ngâm nga một bài hát: "Yêu ~aaa, yêu ~hai mươi bốn tiếng cùng em bên nhau, cúp điện cúp điện~~ tôi muốn tiến vào mắt em, nhận lấy nguồn điện bên trong thắp sáng lên~~"
Đây là bài hát "Bị cúp điện" trước đây cô cùng Sở Niệm ở nhà viết chơi, lúc đó cô hát rất hăng say, chỉ là sau đó.. hát với câu từ trở nên sâu sắc hơn, ánh mắt Sở Niệm là lạ, hai người trực tiếp lên giường hát, ngày hôm sau Tiện Tiện không hổ là người con gái tài ba lại sáng tác thêm một bài hát "Em ở trên giường ca hát", mỗi khi cô hát, hai người sẽ ở trên giường cả ngày luôn.
Chuyện cũ không nên nhớ tới.
Nguyễn Du Nhiên ngồi trên bờ, cô nhìn ánh sáng từ sóng biển hiện lên ở xa xa, thì thầm nói:
"Nguyễn Du Nhiên, cô thật vô dụng."
Từ nhỏ đến lớn, cô không có gì không thể đứng lên, cũng không sợ gì.
Thậm chí có thể nói không có gì uy hiếp được cô.
Mãi cho đến khi gặp Sở Niệm.
Cô ngồi một mình, lẳng lặng cảm nhận gió biển thổi qua gò má, chẳng biết ngồi bao lâu, cơ thể có chút lạnh, hai cánh tay ôm chặt chính mình.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, Nguyễn Du Nhiên nhịn không được ngẩng đầu:
"Sao cô tới đây?"
Không phải giọng Sở Niệm như trong tưởng tượng, ngược là là giọng đầy nữ tính trầm trầm:
"Sao tôi không thể tới?"
Cô kinh ngạc nghiêng đầu nhìn qua, nhìn cô gái xa lạ trước mặt.
Ở đây không phải trường quay mà cũng đuổi người? Chẳng lẽ là nhân viên công tác?
Người con gái kia mặc váy đỏ dài, vóc dáng rất cao, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi rất cao vút, đôi mắt không biết có phải do đeo lens nên có chút màu xanh nước biển, người đó đối diện ánh mắt Nguyễn Du Nhiên, nói:
"Một mình?"
Nếu là trước đây, đối mặt với mỹ nữ như vậy nhất định Nguyễn Du Nhiên sẽ nói vài câu nhưng bây giờ cô không có tâm tình.
"Khi nãy tôi nghe cô hát rất êm tai." Cô gái kia kéo váy ngồi ở bên cạnh Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên uống một ngụm rượu:
"Tôi biết mà."
...
Cô gái đó giật mình, ngay sau đó nở nụ cười, cô vươn tay:
"Xin chào, tôi là Sawyer."
Sawyer? Ngược lại là một cái tên ngoại quốc.
Nguyễn Du Nhiên giơ tay, bắt chước cái giọng người Trung lơ lớ nói:
"Xin chào, tôi là Nhục Ti."
Nhục Ti?
Sawyer giật mình rồi cười thành tiếng, tuy rằng từ nhỏ cô không lớn lên ở Trung Quốc, nhưng cũng biết cô gái trước mặt nhất định đang lừa cô. Cô cũng không thèm để ý, cùng Nguyễn Du Nhiên trầm mặc nhìn biển cả mênh mông trước mặt.
Có đôi khi, con người rất kỳ lạ.
Khi khổ sở ở chung cùng một người xa lạ, tự nhiên còn thoải mái hơn so với người quen.
Hai người ngồi nửa ngày, Nguyễn Du Nhiên nhìn Sawyer hỏi:
"Cô biết tôi sao?"
Cô là nghệ sĩ, tuy rằng không thuộc về hàng nổi tiếng một khung trời, nhưng cũng có thể xem là nổi tiếng.
Sawyer nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên, cười cười:
"Không biết, tôi về thăm người thân, lúc đầu tôi định ở Trung Quốc chờ qua mấy ngày thì đi không ngờ lại bị chị tôi giữ lại."
"Cô là con lai?"
Sawyer mỉm cười:
"Tôi không phải con lai, chị của tôi là con lai, mẹ chúng tôi là người Mỹ, ba của chị ấy là người Trung, mà ba tôi là người Mỹ.
Nguyễn Du Nhiên:...
Phức tạp vậy sao?
Sawyer nhìn ánh mắt Nguyễn Du Nhiên:
"Cô đẹp lắm."
Bất ngờ được khen, Nguyễn Du Nhiên có chút ngượng ngùng, cô bụm mặt:
"Cũng được thôi à, mọi người hay nói vậy á."
Sawyer mim cười, đôi con ngươi xanh nhạt tỏa sáng hơn cả đại dương:
"So với tôi thì kém chút xíu."
Nguyễn Du Nhiên:...
Cô đã nhìn ra, đây cũng là một người da mặt dày cũng thẳng thắn, ít ra cũng có vẻ cùng chung chí hướng.
Lúc đầu Nguyễn Du Nhiên cũng không muốn làm cho bầu không khí quá bi thương, đúng lúc có một người xa lạ thẳng thắn cùng cô nói chuyện phiếm, hai người lúc đầu nói chuyện, tiếng Trung của Sawyer không được tốt có chút khó khăn, Trung Anh lẫn lộn nhưng càng về sau hai người càng nói càng vui vẻ, một bên Trung Anh trộn lẫn đắc ý muốn kết nghĩa, nhất là khi Sawyer chuyển bài Nguyễn Du Nhiên hát trực tiếp sang tiếng Anh, Nguyễn Du Nhiên càng kinh ngạc khi cảm giác dường như đã tìm được thế giới của chính mình.
Sawyer vẻ mặt say sưa, tay cô cầm bình rượu giả vờ là đàn ghi-ta phẩy phẩy:
"Tôi đẹp như vậy ~ tôi đẹp như vậy oh~ trên thế giới này sao có thể có người đẹp như tôi ~ đừng nhìn mặt tôi, tôi sợ rằng em chịu không nổi, oh, đừng nghe giọng tôi hát, ngược lại tôi sợ em sẽ say mê ~ oh, đừng nhìn ánh mắt của tôi, tôi sợ em sẽ tê dại."
Nguyễn Du Nhiên ra sức vỗ tay, vỗ đến đỏ cả tay:
"Đúng đúng đúng, bài hát này thật dễ nghe, cảm giác như hát cho tôi, tôi mua bản quyền của cô nha."
Hai người vừa cười vừa nói, mãi cho đến khi trời tối đen, Nguyễn Du Nhiên đứng lên:
"Thật ngại quá, tôi phải về rồi."
Sawyer đứng lên, mái tóc vàng xõa xuống vai:
"Nhục Ti, rất vui khi được biết cậu, chúng ta có thể giữi liên lạc với nhau không?"
Cô rõ ràng muốn số điện thoại, Nguyễn Du Nhiên mỉm cười:
"Có duyên sẽ gặp lại."
Điểm hay của Tiếng Trung chính là ở điểm này, từ chối người ta vẫn có thể duy trì sự văn vẻ lịch sự.
Sawyer rõ ràng không hiểu tới tầng ý nghĩa kia:
"Đúng vậy, chúng ta là người hữu duyên, nhất định còn có thể gặp lại."
Nguyễn Du Nhiên:...
Nếu không phải có vài điều cố kỵ thì cô thật sự rất muốn làm bạn với cô gái hào sảng này.
Trở về khách sạn, Nguyễn Du Nhiên tắm rửa sơ rồi chìm vào giấc ngủ, Sở Niệm nhìn Du Nhiên khẽ thở dài, không thể một sớm một chiều mà nên chuyện, cô biết cho nên chỉ chấp nhận.
Ban đêm, Sở Niệm giống như gặp ác mộng, cô cau mày, tay ôm chặt lồng , thì thào:
"Đau..."
Bình thường Nguyễn Du Nhiên ngủ rất tốt, sét đánh cũng không tỉnh, nhưng cô nghe thấy tiếng kêu kia, xoay người bật dậy, từ trên giường nhảy xuống, chạy tới bên cạnh giường Sở Niệm:
"Sở Niệm, Sở Niệm, đau... đau ở đâu?"
Trên trán Sở Niệm đều là mồ hôi lạnh, lông mày nhíu lại, môi không còn chút máu:
"Chính Trực, mang thuốc cho mẹ..."
Xưng hô tiếng tiếng Trung chỉ có wo với ni tương tự I với you trong tiếng Anh, ý Sở Niệm nói là mẹ nhưng Nguyễn Du Nhiên lại nghĩ là một người khác.
"Chính Trực" cái tên này làm cho Nguyễn Du Nhiên hơi khựng lại, hoảng loạn, cô kinh ngạc nhìn Sở Niệm, Chính Trực??? Là ai??? Có chuyện gì??? Lúc ngủ cũng gọi hắn???
Thật ra Sở Niệm chỉ là gặp ác mộng, có lẽ Nguyễn Du Nhiên tới gần làm cho cho cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lẩm bẩm một chút rồi ngủ thiếp đi.
Ngược lại Nguyễn Du Nhiên trừng mắt nhìn trần nhà, cả đêm không ngủ.
Đêm nay, lòng cô như bị chiếc xe tải mấy nghìn tấn đè qua, đau lớn lan tràn.
Trước đây cô còn cho rằng... Sở Niệm đối với còn cô dư tình chưa dứt... mượn chương trình này theo đuổi lại cô, bây giờ xem ra...
Thật sự là cô tự mình đa tình.
Lúc gặp ác mộng, lại gọi tên người khác.
Chính Trực... Chính Trực chó má gì đó...
Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung quanh bàn ăn, " ngày kết hôn" lựa chọn quay hình thức quay là theo giai đoạn, vừa quay vừa quảng bá, dựa theo người xem yêu thích nội dung tiết mục mà phát triển, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng Ngưu đạo thích nhất là khiêu chiến, cô nhìn mấy người đang ăn kia, nói:
"Ngày đó không phải xem thử rồi sao? Trừ biểu hiện của người mấy đứa ra, phản ứng của đa số khán giả tôi thấy không tệ."
Mọi người cúi đầu, ăn cháo thì ăn cháo, ăn bánh quẩy thì ăn giống như không nghe thấy.
Ngưu đạo cũng đã quen rồi:
"Chỉ là tôi cảm thấy chỉ một mình tôi nhận xét thì có chút không thú vị, muốn mời thêm một người, nhưng suy nghĩ tổ quay từng thiếu kinh phí nên tôi để em tôi tới, ngay lập tức vào giai đoạn sau, trước khi bắt đầu tôi để mọi người làm quen nhau."
Lần này, Lâm Y Y ngẩng đầu:
"Ngưu đạo còn có em gái à?"
Ngưu đạo cười ha hả:
"Đúng vậy, em ấy và tôi là cùng mẹ khác cha, cũng không phải con lai."
Nguyễn Du Nhiên lấy làm kinh hãi, cô ngẩng đầu nhìn Ngưu đạo:
"Dì, dì là con lai??!! Sao lai được??"
Ngưu đạo nổi giận:
"Sao, không giống?"
Vẻ mặt đó của Tiện Tiện là gì?
"Nè, em gái tôi lớn lên rất xinh đẹp, tôi tốn rất nhiều công sức mới mời được, con bé đó tính cách kiên cường bốc lửa, lúc đầu nói thế nào cũng không chịu ở lại, không muốn tham gia chương trình nhàm chán này của chúng ta." Ngưu đạo mèo khen mèo dài đuôi: "Lòng dạ đàn bà như mò kim dưới đáy biển, không biết sao nữa, hôm qua lại chạy tới nói với tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên với một cô bé Trung Quốc, nói cái gì mà đối phương như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, Kinh vi thiên nhân."
(惊为天人):Kinh ngạc trước vẻ đẹp của một người phụ nữ nào đó; (như chim sa cá lặn; hoa nhượng nguyệt thẹn,...)
Lời Ngưu đạo nào có ai để ý, chỉ có Nguyễn Du Nhiên nhìn thoáng qua Sở Niệm, lòng của cô có chút phiền muộn, không biết Sở ảnh hậu vừa đi trêu chọc hoa đào ở đâu nữa?
Ngưu đạo nói, em gái của Ngưu đạo thành thật đi tới, hôm nay người này trang phục rực rỡ đến tham dự, lúc đầu mọi người cho rằng Ngưu đạo đang khoác lác, dù sao như Ngưu đạo lớn lên mặc dù khiến đám người nhìn không tệ nhưng ở trong giới giải trí có hơi... bình thường.
Nhưng em gái Ngưu đạo vừa mới tới, trước không nói gì đi, váy dài bay bay, đôi con ngươi xanh da trời, mọi người điều bị kinh ngạc.
Lực chú ý của Nguyễn Du Nhiên vẫn luôn ở trên người Sở Niệm, cũng không có ngẩng đầu, nhưng một mùi hương tiến vào mũi, tay cô bị người khác nắm, cô kinh ngạc ngẩng đầu.
"Nhục Ti, là cậu!!!"
Nguyễn Du Nhiên muốn điên rồi, cô khiếp sợ nhìn Sawyer, Tại... tại sao là cô ta?
Trong mắt Sawyer kinh ngạc vui vẻ muốn tràn ra ngoài, cô nắm thật chặt tay Nguyễn Du Nhiên, quay đầu nhìn Ngưu đạo há hốc mồm:
"Chị, chính là cô ấy, chính là cô gái hôm qua ở bờ biển em đã nhìn thấy còn nói có duyên với em, yêu từ cái nhìn đầu tiên, còn để em gặp lại!"
Sở Niệm:.......
Mọi người:???!!!
========