Nguyễn Thu và Sở Thanh ngồi ở trong phòng khách, hai người vẫn duy trì tư thế ngồi đoan trang, im lặng hồi lâu.
Đồng hồ "tích tắc" tích tắc"đung đưa, chẳng biết qua bao lâu, Nguyễn Thu khẽ thở dài, bà gọi điện thoại, rất nhanh, cửa phòng khách bị đẩy ra, An Niên mặc đồng phục đi tới, cô cung kính đứng trước bàn trà:
"Nguyễn tổng."
Nguyễn Thu gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc:
"Cô đi tra cho tôi một việc."
An Niên gật đầu.
Lại một trận yên lặng ngắn ngủi, Nguyễn Thu nhìn An Niên:
"Lần này không cần đi tìm Sue, trực tiếp đi tìm Cao bộ, bảo cô ấy hỗ trợ điều tra toàn bộ sinh hoạt của Sở Niệm trong những năm gần đây, còn cả vé máy bay, phòng ở, mua phòng, phòng cho thuê, tất cả tin tức đóng thuế. Nếu như thân phận của Sở Niệm không tra được tin tức, thì điều tra từ mẹ của Sở Niệm, nếu như vẫn không tra được, thì bắt đầu tra từ người bên cạnh."
An niên kinh hãi, cô nhìn Nguyễn Thu:
"Cao bộ???? Phu... Sở Niệm... không phải nói ở nước ngoài bồi dưỡng kỹ năng phim ảnh sao?"
Ánh mắt Nguyễn Thu thay đổi: "Đó là Tiện Tiện nói." Tay bà vuốt v ly trà, như có điều suy nghĩ.
Bình thường An Niên thực hiện mệnh lệnh cực kỳ nhanh chóng, vào lúc này, trong mắt cô lóe lên tia do dự lại không dám mở miệng.
Nguyễn Thu ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của người kia:
"Đi đi."
....
An Niên đi rồi, phòng khách trống trải lâm vào yên lặng, hồi lâu, Sở Thanh ngẩng đầu chậm rãi nói:
"Ngày mai em muốn đi Mỹ một chuyến."
Nguyễn Thu nhìn vào mắt vợ mình:
"Bởi vì công việc?"
Đột xuất vậy? Tuy rằng mấy năm nay Nguyễn Thu cũng biết Sở Thanh vẫn cùng bác sĩ Sophia nghiên cứu dự án lớn về phương pháp trị liệu, bay đi khắp nơi trên thế giới, có đôi khi ngay cả ngày lễ quan trọng cũng là bà bay qua mới có thể đoàn tụ, thế nhưng mỗi một lần cũng sẽ nói cho bà biết trước mấy ngày.
Sở Thanh nghiêng đầu, không trả lời.
Đây từng là thỏa thuận của hai người họ.
Lúc hai người kết hôn cũng không thể nào phần trăm đều chia sẻ với nhau, khi còn trẻ hai người cũng vì vậy cãi nhau nên sau này thỏa thuận, nếu như người kia hỏi mà đối phương một lúc lâu không có cách nào trả lời vấn đề thì cứ giữ im lặng cũng không cần lên tiếng lừa gạt.
Nguyễn Thu cũng chỉ nhìn vào ánh mắt của Sở Thanh, Sở Thanh không có trả lời, đúng lúc này "cạch" một tiếng, cửa bị đẩy ra, Nguyễn Du Nhiên và Sawyer một trước một sau đi ra, vành mắt hai người đều đỏ lên, nhưng nhìn vẻ mặt của họ đã thả lõng nhiều hơn so với lúc vào nhà.
Sawyer mỉm cười nói với hai người mẹ của Nguyễn Du Nhiên:
"Hai dì, cảm ơn hôm nay hai dì đã tiếp đãi, con xin cáo từ trước. Núi không chuyển thì nước chuyển, chúng ta-"
Là một câu chào tạm biệt trong tiếng Trung. Sử dụng khi đối phương vì lo lắng sau này không có cơ hội gặp lại mà không nỡ chia tay.
Nguyễn Du Nhiên vẫy tay:
"Nè nè nè, được rồi, câu đó không dùng như vậy, bye bye."
Tiện Tiện còn mỉm cười với Sawyer, Sawyer cũng cười, thoải mái vẫy tay.
Nguyễn Du Nhiên dẫn Sawyer ra cửa, cô quay đầu nhìn hai người mẹ của mình: "Còn nửa tháng nữa sẽ đến lần quay tiếp theo, con muốn đi giải sầu, con về nông thôn tìm chị con." Vẻ mặt cô thả lỏng hơn, trong mắt đều là niềm vui vẻ, thật sự giống như muốn đi nghỉ ngơi ngay lập tức.
Nguyễn Thu do dự chốc lát rồi gật đầu:
"Được."
Nguyễn Du Nhiên vẫn như trước, không tim không phổi mỉm cười với hai người mẹ, thậm chí còn chạy đến trước sofa, hôn lên trán Sở Thanh rồi trở về phòng.
Nguyễn Thu nhìn cánh cửa bị đóng lại, bà sửa lại nút ở cổ tay áo:
"Bên chị cũng có chút chuyện, mấy năm nay các công ty con giữ vững không hề dễ dàng, đám người ngoan cố kia cũng an phận đôi chút, nhưng lúc này nhổ ra khá khó khăn, chị phải tự đi tìm cụ nhà xuống núi, đổi lại là người khác chị không yên tâm."
...
Ngày hôm sau lúc Sở Thanh sắp xếp xong hành lý chuẩn bị rời đi, Nguyễn Du Nhiên còn đang ngủ, đứa nhỏ này về nhà chẳng biết bị sao, dường như không muốn ra ngoài.
Sở Thanh đi xem con gái, giúp con đắp chăn, hôn lên trán con rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Ngay khi cửa đóng lại, Nguyễn Du Nhiên mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm trần nhà hơn nữa ngày, giơ tay ôm lấy Tiểu Tao ở bên cạnh liên tục ngáy o o.
Lúc này Tiểu Tao không còn ngủ nữa, nó híp mắt nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên chọt chọt bụng nó, nhỏ giọng nói:
"Thật hâm mộ con, rõ ràng mommy rất buồn ngủ nhưng làm gì cũng không ngủ được."
...
Sở Niệm và Sở Thanh chạm mặt nhau trên máy bay.
Mãi cho đến khi lên máy bay, Sở Niệm mới tháo kính râm và khẩu trang xuống, cô lấy cơm nắm đã sớm chuẩn bị trong túi đựng ra:
"Mẹ, ăn chút nha."
Trước đây Sở Thanh thích nhất ăn cơm nắm cô làm.
Cơm nắm vẫn còn ấm dẻo cùng với mùi thơm quen thuộc vào miệng, hàng mi dài của Sở Thanh chớp chớp, bà nhìn Sở Niệm.
Sở Niệm đã trang điểm, sắc mặt thoạt nhìn cũng không tệ thế nhưng ánh mắt của bác sĩ luôn luôn sắc bén, Sở Thanh nhìn chằm chằm Sở Niệm một lúc rồi hỏi:
"Khi nào cuộc giải phẫu lần của con tiến hành?"
Sở Niệm:
"Dạ ba tháng sau."
Bà gật đầu không nói gì thêm, lúc này, vốn dĩ Sở Niệm không nên hành động, chịu đựng lâu như vậy thì tại sao ở thời điểm mấu chốt lại trở về nước, trước đây bà không hiểu rõ nhưng xâu chuỗi lại, bà đã tường tận.
Máy bay bay xuyên qua tầng mây, vẽ ra đường cong duyên dáng.
Sở Niệm nhìn ngoài cửa sổ, lông mi dần dần ướt, cô nhớ lại trước đây rất nhiều lần cô cùng người kia ngồi máy bay. Bởi vì lý do công việc, hai người ở chung thì ít mà xa nhau thì nhiều, lúc cô không quay phim thì đỡ, một khi tiến vào đoàn phim, ít thì tháng, lâu thì một năm rưỡi không nhìn thấy nhau.
Cũng bởi vì ở trong giới giải trí, hai người gặp mặt cũng không thể công khai, Nguyễn Du Nhiên tính tình kiêu ngạo nhưng vì che chở cô, chưa từng nói qua một câu tủi thân.
Năm ấy, vì cái gọi là cường đại, vì cái gọi là tự tôn, Sở Niệm từng vì rất nhiều điều "Cô cho rằng" mà hôm nay sinh tử trước mặt, "giàu sang danh lợi" tất cả đều trở nên nhỏ bé, nhỏ bé đến nổi không đáng giá để nhắc tới, cô cũng mới biết được mình đã ỷ vào tình yêu của người kia mà làm ra những chuyện quá đáng cỡ nào.
Đã từng, cô không cho được, bây giờ cô muốn cho người kia đã từ bỏ.
Sở Thanh thu dọn hộp đựng cơm nắm đã ăn xong, bà nhìn Sở Niệm, nói:
"Giống như mùi vị mà thỉnh thoảng con gửi đến cho chúng ta."
Ngay lập tức Sở Niệm quay đầu qua, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Sở Thanh.
Vẻ mặt này, dường như chứng thực suy đoán trong lòng bà, bà khe khẽ thở dài:
"Cho nên tất cả đều là giả."
Sở Niệm khẩn trương nhìn chằm chằm bà.
Sở Thanh biết Sở Niệm muốn nói gì, bà chậm rãi nói:
"Ba năm con rời đi, mẹ và mẹ Thu của con vẫn thường xuyên nhận được thư con gửi từ trời nam biển bắc, gửi kèm món quà nhỏ còn cả bưu thiếp, bên trên đều là tự con viết lời chúc mừng."
Một đao cắt vào tim.
Sở Niệm cắn chặt môi.
Sở Thanh nhìn Sở Niệm nói:
"Mấy năm nay, mẹ và mẹ Thu của Tiện Tiện luôn bận rộn công việc, hơn nữa thời gian của ba người không giống nhau, gộp lại tháng gặp mặt một lần đã xem như là xa xỉ, nhưng dù chỉ một lần gặp mặt, Tiện Tiện luôn kiếm cớ ra ngoài, không phải cùng người bạn này chơi thì cùng người bạn kia gặp mặt cho nên rất ít khi ở nhà có lẽ nguyên nhân là vậy. Mẹ và Mẹ Thu đã từng hoài nghi vì sao lâu rồi con không về nước, xem như cãi nhau thì tết cũng phải trở về, Tiện Tiên thì luôn kiếm cớ nói con bận, nghỉ lễ nghỉ tết, con bé luôn nói phải bay qua gặp con, chúng ta bất mãn muốn gọi video, con bé la hét nói bận, nhưng sẽ gửi cho chúng ta ảnh chụp chung của hai đứa."
Vừa nói, Sở Thanh liền lấy điện thoại ra, tay bà nhẹ nhàng lướt: "Tấm này là lễ tình nhân năm ngoái, có vẻ dưới tượng nữ thần tự do, con bé gửi ảnh chụp chung của hai đứa." tay bà lại trượt xuống: "Tết đoan ngọ năm ngoái, con bé gửi hình hai đứa, ở đâu đây? Hình như là ảnh chụp chung bưng bánh ú ở một nhà hàng."
Tết đoan ngọ mọi người sẽ ăn bánh ú.
"Hình này là dịp tết âm lịch năm ngoái gởi tới ở đại lộ Los Angeles..."
"Tấm này là ảnh chụp chung vào lễ tình nhân ở Hẻm núi lớn..."
Grand Canyon hay Hẻm núi lớn là một khe núi dốc được tạo ra bởi sông Colorado ở tiểu bang Arizona của Hoa Kỳ
"Còn đây là tháng năm kia, đứa con đó nói vốn dĩ con đã làm xong thủ tục về nước thăm chúng ta, vừa về tới đã bị đạo diễn gọi đi rồi..."
"Đây là tết năm kia, hai đứa..."
"Lần đó, hai chúng ta bay đến Mỹ, nhất định muốn gặp được con, để bịt miệng người, Tiện Tiện nổi trận lôi đình, còn nói chuyện của hai đứa con thì để tự tụi con giải quyết, không cho chúng ta nhúng tay vào, sau khi về nhà nổi lên chiến tranh lạnh với chúng ta nửa tháng."
"Bắt đầu từ năm ngoái, Tiện Tiện không gửi đến nữa, còn nói không trở về, đứa con đó rất tức giận... không muốn quan tâm con nữa, cũng không muốn chờ con nữa, càng không muốn bôn ba chạy đi tìm con... mẹ và mẹ Thu của con nghi ngờ, tìm Sue đi thăm dò, bây giờ nghĩ lại..." Sở Thanh nhìn ra bên ngoài cửa kính, hai hàng nước mắt theo gò má chảy xuống: "Đứa con đó đã sớm biết chúng ta sẽ làm vậy, đã sớm chuẩn bị tất cả thỏa đáng."
Hóa ra đều là giả.
...
Từng tấm từng tấm bên trên Nguyễn Du Nhiên đều cười vui vẻ.
Trong hình vui vẻ nhưng không phải ai cũng biết, khi Nguyễn Du Nhiên chuẩn bị những tấm ảnh này, mỗi lần đều khóc đều khó chịu cỡ nào.
Mỗi tấm ảnh gửi đi, Nguyễn Du Nhiên đều tự nói với mình, đây là tấm cuối cùng, gửi xong tấm này nếu Sở Niệm không trở về cô sẽ không quan tâm nữa, cũng sẽ không quan tâm người nhà và bạn bè có oán trách Sở Niệm hay không.
Mãi cho đến khi các hi vọng lần lượt bị nghiền nát sau đó cõi lòng cũng vỡ vụn...
Trên mặt Sở Niệm đều là nước mắt, cô cắn môi, khóc đến run rẩy cả người.
Máy bay vẫn còn trên không trung, con tim vốn dĩ vỡ vụn cũng sắp sát đến ranh giới sụp đổ, tay cô nắm chặt lồng , mặc cho nước mắt tung hoành.
Trong không khí tràn ngập mùi vị bi thương và nước mắt chua xót.
Đến nơi rồi.
Sớm đã có người đến sân bay tiếp đón.
Sở Niệm chịu đựng đè nén cảm xúc, cô dẫn Sở Thanh lên xe.
Tài xế trên xe là một nam sinh dáng người cao cao, còn rất trẻ tuổi, tò mò nhìn chằm chằm Sở Thanh.
Chiếc xe chạy thẳng một đường.
Sở Niệm nhìn Sở Thanh, nói:
"Mẹ, mẹ có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Sở Thanh lắc đầu, trong mắt của bà đầy vội vàng:
"Không cần đâu."
Sở Niệm gật đầu, dằn vặt bôn ba hơn bốn mươi phút, cuối cùng chiếc xe dừng ở trước một ngôi biệt thự.
Sở Niệm kéo hành lý đi phía trước, cô vừa cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse đã mở cửa trước, gương mặt của bà điển hình của người châu Âu, mắt xanh tóc vàng, đôi mắt sâu thẳm, sóng mũi cao, bà nhìn Sở Niệm nở nụ cười:
"Đã về rồi? Vị này chính là---"
Bà đánh giá Sở Thanh.
Sở Niệm:
"Đây là mẹ con, Sở Thanh. Mẹ đây là Lilo bác sĩ điều trị chính của con."
Hai người gật đầu, Sở Thanh có chút chờ không kịp nhìn vào bên trong, Lilo nhường đường:
"Trong khoảng thời gian này Chính Trực khá ngoan, rất nghe lời."
Cửa bị đẩy ra.
Sở Thanh liếc mắt liền nhìn thấy bé gái ngồi trên thảm ở phòng khách chơi lego.
Bé con đó nhỏ lắm.
Tóc đen buộc thành hai chùm nhỏ rất đáng yêu, mặt tái nhợt, đang nghiêm túc nhìn mấy món đồ chơi, tay cầm miếng lego cực kỳ nhỏ bé, làm người lớn cũng không chắc chắn có thể lắp tốt các kiểu hình, mà trước mặt bé con là một chiếc xe Jeep đã được lắp ráp xong, ánh mắt rất chăm chú, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Mãi cho đến khi mắt Sở Niệm đỏ lên gọi:
"Chính Trực!"
Đứa bé kia mới ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Sở Niệm, ngay sau đó đứng lên:
"Mẹ!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngoại trừ gầy hơn so với Tiện Tiện khi còn bé một chút thì quả thật giống nhau như đúc.
Sở Thanh ở bên cạnh Sở Niệm vẫn không nhúc nhích, dường như bị người ta điểm huyệt, cô ngơ ngác nhìn đứa bé, tuyến lệ giống như bị cắt gãy nước mắt như hạt châu chảy xuống.
Sở Niệm đè nén chua xót khổ sở trong lòng, cô vẫy tay:
"Chính Trực, con đến đây, đến đây gọi bà nội đi con."
- ------Hết chương -----