Không có Nguyễn Du Nhiên, ánh sáng của Sở Niệm cũng không còn nữa.
Bây giờ cô không muốn dừng lại dù chỉ một giây đồng hồ, cô phải trở về, cô muốn ngay lập tức nhìn thấy Chính Trực.
Chính Trực ở nước Mỹ xa xôi hoàn toàn không biết mẹ mình đã trải qua những gì, giờ này phút này, bé con đang vui vẻ ôm chân Nguyễn Thu đang hóa đá, hai mắt vụt sáng nhìn bà:
"Mommy!"
Sở Thanh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Thu...
Nguyễn Thu há miệng ngơ ngác nhìn Chính Trực, bà giống như nghe thấy ảo giác, khuấy khuấy lỗ tai.
Đây là...
Bà... chẳng lẽ xuyên không?
Trở về hơn năm trước?
Bà cúi đầu nhìn Chính Trực, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thanh, lại cúi đầu rồi ngẩng đầu.
Cứ như vậy nhiều lần, Sở Thanh vươn tay về phía Chính Trực:
"Tới đây với bà nội."
Bà nội!!!
Một câu của Sở Thanh khiến Nguyễn Thu dựng cả lông gáy toàn thân, bà gắt gao cắn môi.
Đứa trẻ này gọi bà là mommy... lại gọi Sở Thanh là bà nội???!!!
Thế giới này... đại loạn rồi!
Rốt cuộc là đang ở đâu??? Thế giới song hành trải qua mấy ngàn năm ánh sáng sao?
Sở Thanh nhìn Chính Trực không chịu buông Nguyễn Thu ra, đôi mắt mong chờ nhìn bà, Sở Thanh vừa yêu thương vừa chua xót, bà khẽ thở dài, bước vào phòng ngủ, bà lấy một khung hình từ tủ đầu giường ra.
Lúc bà đi ra.
Một lớn một nhỏ vẫn duy trì tư thế quỷ dị đứng yên như pho tượng y chang lúc bà bước vào.
Một ôm chân, một há miệng ngốc ngốc.
Sở Thanh đi đến bên cạnh Chính Trực, bà xổm người xuống, chỉ vào Nguyễn Du Nhiên trong khung hình:
"Đây là mommy, Chính Trực, con nhìn thật kỹ nè."
Chính Trực nhìn Nguyễn Du Nhiên cười rạng rỡ ôm cổ Sở Niệm trong khung hình, đứa nhỏ vừa ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu, vừa nhìn ảnh chụp lại nhìn Nguyễn Thu.
Sở Niệm đã nói qua, năng lực quan sát của Chính Trực phi thường tốt, đứa nhỏ nhìn vài giây, chậm rãi buông tay ra, giống như đóa hoa héo cúi đầu.
Không phải mommy...
Lúc này Nguyễn Thu khôi phục lại tinh thần, giống như phim quay chậm chậm bụm miệng, nhìn Sở Thanh:
"Là... Tiện Tiện..."
Sở Thanh:...
Xem ra Nguyễn tổng bị thích quá lớn.
Không phải của Tiện Tiện chẳng lẽ của bà?
Lúc đầu Nguyễn Thu nghĩ gõ cửa bắt gian, dù có thế nào bà cũng không thể ngờ bắt được cháu gái của mình, Chính Trực thất vọng, sau đó được bảo mẫu dẫn đi nghỉ ngơi, Sở Thanh kéo Nguyễn Thu vào phòng ngủ, đem những điều bà biết trong mấy ngày nay chậm rãi nói cho Nguyễn Thu biết.
Sở Thanh nói rất chậm, Nguyễn Thu nghe rất nghiêm túc, lúc mới bắt đầu bà cũng chỉ yên lặng rơi nước mắt, sau đó bắt đầu lau nước mũi, đến cuối cùng lau nước mắt nước mũi, khăn giấy chất thành núi nhỏ.
Sở Thanh ôm lấy Nguyễn Thu:
"Được rồi, đừng khóc."
Nguyễn Thu ôm lấy phu nhân của mình:
"Tiện Tiện... haiz, con gái của chúng ta... con gái... còn có Niệm Niệm nữa... còn cả cháu gái của chúng ta..."
Bà không nói nên lời nữa, cắn môi cố gắng chịu đựng.
Ba năm, ngắn ngủi ba năm.
Nhà của các bà đã xảy ra nhiều chuyện, thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Đừng nói là Nguyễn Du Nhiên, ngay cả bà cũng trở tay không kịp.
Cớ sao một gia đình hạnh phúc bỗng dưng trở nên như vậy...
Lúc Nguyễn Thu xoa dịu lại cảm xúc rồi đi ra ngoài đã là hai tiếng sau, bây giờ bà muốn nhìn thấy Chính Trực muốn ôm lấy Chính Trực, hôn hôn Chính Trực.
Gút mắc tình cảm giữa người lớn với nhau, mỗi bên đều có nguyên nhân của mình.
Là đúng hay sai...
Không ai có thể nói rõ ràng.
Thế nhưng, đứa trẻ đã làm gì sai?
Dường như Sở Thanh có thể nhìn thấu lòng Nguyễn Thu, bà chậm rãi an ủi:
"Chính Trực... bởi vì khi sinh ra sức khỏe không được tốt, đứa nhỏ không được tiếp xúc với nhiều người cho nên có thể có chút tự phong bế."
Nguyễn Thu lau nước mắt ở khóe mắt:
"Không sao đâu, đó cũng là tùy người, khi nãy đứa nhỏ ôm chân say mê chị, nhan sắc của chị già trẻ đều câu thông."
Sở Thanh:...
Nguyễn Thu tràn đầy tự tin đi đến trước mặt Chính Trực đang ăn trái cây, bà cười híp mắt sát đến ghế Chính Trực đang ngồi ăn:
"Con ăn à?"
Khi Nguyễn Du Nhiên còn bé, lúc tuổi, bà cũng dỗ dành như vậy.
Nghe ý tứ của phu nhân, ngẫm lại Chính Trực vẫn là đứa trẻ mới tuổi, Nguyễn Thu cũng không biết cháu gái có thể hiểu bà nói hay không.
Chính Trực dừng tay, thật sự ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu, đôi mắt vốn dĩ to tròn lúc này trợn tròn lên.
Sở Thanh có chút kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự Nguyễn Thu bất đồng với những người khác?
Nguyễn Thu thấy Chính Trực nhìn mình bà càng hài lòng, bà cười rạng rỡ hơn: "Để bà xem xem có gì nè? Ah, quả màu đỏ, chuối màu vàng, còn cả màu tím!" Bà há miệng: "A, bà ăn miếng được không? Bà nếm thử xem." Bà khoa trương làm bộ nhai nuốt: "Chẹp chẹp, ăn ngon quá!"
Đây là trò chơi gia đình ăn cơm khi Tiện Tiện còn bé bà thường cùng Tiện Tiện chơi, khi đó Tiện Tiện rất thích thú, mỗi lần đều bị bà chọc cười ha ha.
Chính Trực mở to hai mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Thu, sau đó ngay lập tức quay đầu nhìn dì bảo mẫu, một giây sau, đứa nhỏ quăng muỗng, òa khóc hu hu.
Nguyễn Thu:...
Sở Thanh:...
Đây là lần đầu tiên từ khi Sở Thanh đến đây nhìn thấy Chính Trực khóc.
Nhìn dáng vẻ này, là bị dọa sợ.
Trên mặt Nguyễn Thu đầy hắc tuyến, bà nhìn Chính Trực khóc tới bong bóng nước mũi cũng xuất hiện, nhút nhát níu lấy dì bảo mẫu, vừa khóc vừa ồn ào:
"Bỏ... bỏ đi..."
Dì bảo mẫu ngượng ngùng, bà vừa ôm Chính Trực đang hoảng loạn vừa vỗ vỗ cái mông nhỏ:
"Rồi rồi rồi, dì hiểu rồi, dì giúp con bỏ, đem đồ ăn bỏ nha?"
Chính Trực vẫn còn khóc thét:
"Chén... muỗng..."
Phải rồi, chén muỗng người ta cũng không cần.
Cũng bởi vì bà nội Nguyễn này há to miệng giả bộ ăn.
Sở Thanh thề với trời, bà không muốn cười nhưng bà thật sự nhịn không, bà cúi đầu cắn môi cười đến run rẩy cả người.
Nguyễn Thu:...
Sở Thanh hiểu rõ Nguyễn Thu nhất, người này cái gì cũng tốt nhưng có một khuyết điểm chính là cực kỳ sĩ diện.
Hôm nay bị chính cháu gái bảo bối khinh bỉ ghét bỏ đến vậy, nhất định là tổn thương lòng tự ái.
Sở Thanh đang định an ủi vài câu nhân tiện cũng khuyên Nguyễn Thu đi ngủ một giấc để điều chỉnh chênh lệch múi giờ, ai ngờ Nguyễn Thu bỗng dưng cầm lấy củ cải trắng trên sofa, bà đặt lên đầu mình, kẹp chân nhảy vài cái:
"Cháu gái bảo bối ơi, nhìn nè, thỏ, thỏ!"
Sở Thanh:...
Chính Trực càng khóc dữ dội hơn.
Đến đây mấy ngày, Sở Thanh đều chưa từng thấy qua tâm tình của đứa nhỏ này dao động lớn đến vậy, coi như mắt thấy Sở Niệm phát bệnh vô cùng hoảng sợ nhưng khuôn mặt nhỏ cũng chỉ tái nhợt chịu đựng, thế nhưng với bà nội Nguyễn thì bất đồng, ra tay một cái đã khiến người ta khóc hai lần.
Không thể không nói, Nguyễn Thu tới, tuy rằng thêm phiền nhưng Sở Thanh đã mệt mỏi nhiều ngày rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi đôi chút.
Bà ở trong lúc Nguyễn Thu cằn nhằn mà ngủ quên.
Nguyễn Thu:
"Chính Trực, nhìn bà nè, nhìn miệng rộng của bà nè, wow, bà là Bá Long Vương~!
Chính Trực:
"Hu hu!!"
Nguyễn Thu:
"Khóc cái gì? Đừng khóc, con là con cháu Nguyễn gia! Nhìn, bà cho con một giây từ Bá Vương Long biến thành cô gái xinh đẹp, tới, bà biến hình!"
Chính Trực:
"Hu hu, dì..."
"Bà lại biến hình!"
"hu hu..."
...
Sở Thanh mơ một giấc mộng đẹp, lúc bà thức dậy trời đã tối, trong phòng khách không còn tiếng nữa, bà nghĩ có thể Nguyễn Thu và cháu gái đều ngủ rồi, bà muốn đứng lên nhìn.
Bất tình lình, bà nhìn thấy một cục tròn tròn núp ở góc phòng run lẩy bẩy.
Sở Thanh:...
Bà trầm ngâm một lúc, thử gọi:
"Chính Trực?"
Vừa dứt lời, trong phòng khách truyền tới tiếng gầm gừ đầy hưng phấn sôi nổi của Nguyễn Thu:
"Ta là đại hôi lang, con đâu rồi Chính Trực? Ta phải bắt được con nha~!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chính Trực nhăn nhúm lại, mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Chính Trực chủ động ôm lấy chân Sở Thanh:
"Bà nội."
Bà ngước nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia, đôi mắt to tròn đen như mực viết "Cứu mạng".
Khoảnh khắc đó, tâm Sở Thanh tan vỡ, bà ôm lấy Chính trực đặt lên đùi mình.
"Đây! Bà nội ở đây!"
Tay bà ôm lấy Chính Trực, tay kia cầm lấy chổi lông gà treo trên cửa, đi về phía Nguyễn Thu vừa mới bước phòng:
"Bà bảo vệ con!"
Nguyễn Thu:...
Ngày hôm sau Sở Niệm về đến nhà, cô mệt mỏi không tả được, lúc mở cửa cô muốn gọi Chính Trực nhưng còn chưa kịp mở miệng, một thân ảnh nho nhỏ màu đen chạy tới, ôm lấy chân cô:
"Mẹ!"
Tiếng gọi này rất sốt ruột, tiếng gọi này cũng đầy hoảng sợ.
Sở Niệm nhìn thoáng qua Chính Trực, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống, cô ngồi xổm xuống muốn bế Chính Trực nhưng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Đây là...
Trước mắt xuất hiện một con gối Pikachu thật lớn vẫn thường thấy ở các cửa hàng, nó đưa tay về phía Chính trực, Chính Trực lại càng hoảng sợ, Sở Niệm theo bản năng ôm Chính Trực vào lòng bảo vệ:
"Là ai?"
Cô cảnh giác nhìn người trước mặt.
Sở Thanh từ trong phòng đi ra, bà cười ha ha:
"Không sao, là mẹ con."
Sở Niệm:...
Trước giờ cô không nghĩ tới cả nhà bốn người sẽ gặp mặt trong tình huống này.
Sở Niệm rất mệt mỏi, Nguyễn Thu tâm tình có chút phức tạp, bà chẳng biết nên dùng tâm trạng gì đối mặt với đứa con bà từng yêu thương nhất này, trong lúc nhất thời bà khá im lặng.
Hai ngày bôn ba, Sở Niệm hầu như không có chợp mắt, Sở Thanh nhìn ra sắc mặt Sở Niệm không tốt, bà an ủi:
"Đi thôi, Niệm Niệm, mẹ và mommy của con ở đây trông cháu, con đi nghỉ ngơi một lát đi."
Niệm Niệm lặng lẽ gật đầu, cô kéo tấm thân mệt mỏi vào phòng.
Cô thật sự mệt chết đi được, thậm chí ngay cả nói một câu, một hơi thở cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Cô cảm giác cơ thể của mình giống như cổ máy cũ kỹ, vốn dĩ có thể dựa vào ý chí mà chống đỡ, nhưng hôm nay sợi dây cót tinh thần đã đứt.
Nguyễn Thu nhìn thấy, bà khẽ lắc đầu.
Thật sự quá mệt mỏi, quá kiệt sức.
Nhưng dù thế nào Sở Niệm cũng không ngủ được, trong đầu cô đều là Nguyễn Du Nhiên.
Một cái nhăn mày, một nụ cười của cô ấy.
Mỗi một câu nói cô ấy đã từng nói với cô.
Kết quả thế này, nói thật thì năm qua không phải chỉ một lần cô nghĩ đến.
Thậm chí cô đã nghĩ tới Nguyễn Du Nhiên sẽ nói rất nhiều lời tuyệt tình, sẽ dùng tâm trạng cực đoan mà đối xử với cô.
Quả thật ngày này đã đến nhưng không có mãnh liệt dâng trào như trong tưởng tượng nhưng lại giày vò tâm can hơn.
Cô tình nguyện Nguyễn Du Nhiên hận cô, oán cô, dằn vặt cô, lại không muốn người đó mỉm cười buông tay rời đi.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Du Nhiên dường như không hề thiếu thứ gì, cô ấy có tất cả yêu thương của người thân, có những người bạn đối xử thật lòng, có thật nhiều sở thích.
Thế nhưng Sở Niệm cô không có gì cả.
Cô chỉ có cô ấy.
Đến cuối cùng, đầu óc Sở Niệm muốn nổ tung, cô nắm chặt lồng , tiện tay cầm lấy một nắm thuốc ngủ trong tay, không hề nghĩ ngợi nuốt xuống.
Cô muốn ngủ.
Muốn yên tĩnh một giây lát.
Dù chỉ một khắc, một khắc không nghĩ tới người kia nữa.
Không biết qua bao lâu, Sở Niệm quả thật được yên tĩnh, thậm chí cô cảm nhận được cảm giác mình cận kề cái chết khi được đưa lên xe cứu thương, dọc đường con tim cô ngừng đập.
Một khắc kia cảm giác thật tốt đẹp.
Cơ thể của cô không còn là của cô.
Con tim bệnh tật cũng không còn đau đớn.
Cô vẫn có thể như trước nhớ đến Nguyễn Du Nhiên, nhớ đến điên nhớ đến dại.
Cô đã từng cảm thấy thế giới này u ám không có ánh sáng, cô sinh ra đối với cô mà nói chính là một loại trừng phạt.
Thế nhưng có một người tới, mang đến ánh sáng hạnh phúc cho cô.
Hôm nay... cuối cùng cũng rời đi.
Có phải cô nên tin vào số mệnh...
Rốt cuộc vì sao cô phải sinh ra???
Rốt cuộc vì sao cô phải sống giữa cái thế giới này???
Cô không hề có lòng tham, từ nhỏ đến lớn mong muốn từ đầu đến cuối của cô chưa từng thay đổi, vì sao? Vì sao ngay cả ông trời cũng muốn lấy đi ánh sáng của cô???
Nếu cô thật sự chết đi, có phải tất cả phiền não đau khổ đều không còn nữa???
Sở Niệm cảm thấy như chính mình giống rơi vào vực thẳm, đến cuối vực thẳm có giọng nói mê hoặc kêu gọi cô.
- Đến đây đi đến đây đi, đến đây, cô sẽ không còn đau đớn nữa.
Cô đi theo hướng ánh sáng, ngay thời khắc cô sắp đi đến phía bên kia, cô chợt nghe thấy tiếng khóc của Chính Trực.
Tất cả tất cả các hình ảnh vụn vặt hiện ra trước mắt rồi nhanh như gió vụt qua, trong nháy mắt tan vỡ...
Buổi chiều ngày hôm qua Sở Niệm tỉnh lại, lúc cô tỉnh, Sở Thanh và Nguyễn Thu còn có cả Chính Trực cũng ở đó, Chính Trực ghé lên giường, đang ngủ, trên mặt Sở Thanh đều là nước mắt, hai mắt Nguyễn Thu đỏ âu nhìn cô.
Sở Niệm muốn nhúc nhích nhưng cơ thể lại không có chút tri giác, thậm chí cô không thể nói chuyện.
Sở Thanh bước lên trước, cầm tay Sở Niệm, lặng lẽ rơi nước mắt.
Nguyễn Thu chỉ trầm mặc chốc lát, bà cũng đi tới bên giường bệnh, ngồi xổm xuống, bà nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Niệm:
"Con thiệt là, muôn vàn khó khăn đều đã vượt qua rồi, sao còn nghĩ quẩn."
Trái tim này của cô đã chịu không nổi quá nhiều thuốc ngủ.
Một giấc ngủ chỉ suýt chút nữa đã không thể tỉnh lại.
Sở Niệm mờ mịt nhìn trần nhà, không muốn động dù chỉ một chút.
Cô không nghĩ sẽ tự sát.
Đó là hành động cô xem thường nhất.
Chỉ là... bây giờ cô đã mất đi ý niệm muốn sống.
"Mẹ..." Chính Trực thức dậy, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt mệt mỏi nhìn Sở Niệm, từ khi Sở Niệm rơi vào hôn mê, đứa nhỏ này vẫn luôn canh giữ không chịu rời khỏi, bất luận ai nói ai khuyên đều vô dụng.
Sở Niệm cũng không nhúc nhích.
Chính Trực nhìn mẹ mình phớt lờ mình, đứa nhỏ lót ghế dưới chân vươn người với tới trán Sở Niệm hôn lên, giọng non nớt:
"Mẹ, con yêu mẹ, đừng rời bỏ con... mẹ đã nói dẫn con đi gặp mommy..."
Cơ thể của Sở Niệm vẫn như cũ không nhúc nhích, hôm nay cô chỉ có một hành động duy nhất là chảy mắt, một hàng nước mắt chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống.
- -------Hết chương -------