Từ đầu đến cuối Nguyễn Du Nhiên ngủ không yên ổn, nồng độ rượu từng đợt từng đợt dâng lên, cả nhà bận rộn đến hơn nửa đêm.
Sở Thành nấu bánh canh có lợi cho tiêu hóa, bà đút cho Nguyễn Thu ăn xong, lúc ra ngoài nhìn thấy Sở Niệm ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, nhỏ giọng nói:
"Niệm Niệm, con cũng ăn một miếng đi, ngon lắm."
Sở Niệm lắc đầu, ánh mắt đăm chiêu.
Bây giờ thức ăn đối với cô mà nói cũng chỉ vì duy trì sự sống, mùi vị gì, cô đã sớm nếm không ra.
Nguyễn Thu đã đi tới, bà vuốt v tóc Sở Niệm:
"Được rồi, Niệm Niệm, cơ thể của con không thể tùy hứng được, biết không?"
Sắc mặt Sở Niệm trắng bệch, cô nhìn Nguyễn Thu lại nhìn Sở Thanh, lúc này mới khẽ gật đầu.
Người một nhà cùng nhau ăn cơm, nhưng mỗi người đều cảm thấy như nhai sáp.
Chẳng biết qua bao lâu, Sở Niệm đặt chén đũa xuống, chậm rãi nói:
"Con không muốn lừa gạt em ấy nữa, cũng không muốn chậm rãi tới nữa..."
Nguyễn Du Nhiên hỏng mất rồi, cô cũng không chống cự được nữa.
Quá nhiều lần đau, quá nhiều lần rơi nước mắt...
Cô không thể nhìn đến cuối được rồi.
Nguyễn Thu và Nguyễn Du Nhiên vẫn im lặng, Sở Niệm đem những suy nghĩ từ trước đến giờ nói với hai người, Nguyễn Thu gật đầu:
"Con làm như vậy hai mẹ không ngăn cản, dù sao điều đó không công bằng với Chính Trực nhưng... Niệm Niệm, cơ thể của con... ngày mai không thể bay về Mỹ, chuyện này để cho mẹ làm."
Sở Niệm mấp máy môi.
Sở Thanh vỗ vỗ lên tay Sở Niệm:
"Đúng vậy, có hai mẹ đây. Trước khi nói chuyện của Chính Trực với Tiện Tiện, con phải đảm bảo sức khỏe của chính mình, ngày mai đến bệnh viện của mẹ, mẹ sắp xếp xong cho con rồi."
Quả thật đến lúc rồi.
Sở Niệm đều không biết mình đã gật đầu thế nào, cô cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, tâm cũng lạnh như băng.
Cho tới bây giờ.
Tuy rằng Nguyễn Du Nhiên hận cô, nhưng vẫn có thể cùng Nguyễn Du Nhiên câu thông, cô không dám đi nữa dù sau này thế nào...
Giữa trưa ngày hôm sau Tiện Tiện tỉnh lại.
Đầu cô đau như muốn nổ tung, cúi đầu đồ ngủ trên người mình đã được thay, lại nhìn bên cạnh, đang lúc mơ hồ thì Sở Thanh đẩy cửa bưng chén cháo đi vào:
"Con tỉnh rồi?"
Nguyễn Du Nhiên gật đầu, mặc dù là tỉnh nhưng vẫn khó chịu, cả người không có chỗ nào thoải mái.
Sở Thanh:
"Ăn chút cháo nha."
"Con không muốn ăn..."
Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu qua, cô không thích ăn cháo nhất, trước đây muốn cô ăn cháo loãng nói thẳng là khó hơn lên trời.
Sở Thanh mỉm cười, đặt chén qua một bên nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Mommy đút con?"
Nguyễn Du Nhiên giật mình nhìn Sở Thanh, mặt cô hơi đỏ lên:
"Gì đây? Làm như con là con nít."
"Cũng không phải con nít sao?" Sở Thanh nhìn chằm chằm ánh mắt của con gái:"Vừa khóc vừa quậy ầm ĩ đến hơn nửa đêm, Niệm Niệm luôn chăm sóc con."
Nhắc tới Sở Niệm, Nguyễn Du Nhiên không nói, cô cúi đầu cắn môi.
Sở Thanh xoa xoa đầu con gái:
"Cho dù con quậy thế nào thì cũng phải chú ý sức khỏe. Chẳng phải con nói sau này sẽ lau nước miếng cho bà già này cùng với mommy ngốc nghếch của con sao? Nếu con tiếp tục như vậy sợ là... sức khỏe không bằng hai mẹ."
Vành mắt Nguyễn Du Nhiên hơi đỏ lên, Sở Thanh bưng chén:
"Mẹ đã lâu không cùng con ăn cơm."
Rốt cuộc Nguyễn Du Nhiên cũng ăn nửa chén cháo, tuy rằng 没用妈妈胃 nhưng Nguyễn Du Nhiên cảm giác dạ dày quả thật đỡ hơn một chút, cô nhìn ra phía bên ngoài, mím môi.
Sở Thanh biết con gái đang suy nghĩ gì:
"Niệm Niệm có vài việc phải làm, đúng rồi, Tiện Tiện, hôm qua Sawyer tới tìm con, nói ngày mai con bé phải về Mỹ, hi vọng con có thể liên lạc với con bé."
Nguyễn Du Nhiên gật đầu.
Sở Thanh:
"Còn nữa, Niệm Niệm đến đây quá vội vàng, con về nhà giúp con bé lấy chút quần áo với đồ dùng hàng ngày gì đó về nha."
Cơ thể Nguyễn Du Nhiên cứng đờ, mẹ cô nói là căn nhà nhỏ trước đây cô và Sở Niệm, tuy rằng không ở thường xuyên nhưng đã lâu chưa trở về.
Sở Thanh vươn tay ra ôm lấy Nguyễn Du Nhiên, nhẹ nhàng đặt xuống một trán cô một nụ hôn:
"Được rồi, con gái bảo bối, tất cả rồi sẽ tốt hơn, đúng không?"
...
Có đôi khi, tình thân đối lập với tình yêu nhưng hiệu quả chữa lành thì đồng dạng.
Khi Nguyễn Du Nhiên đến tiệm cafe đã hẹn, tâm trạng đã tốt hơn nhiều, thậm chí cô còn nhai kẹo cao su, ngữ khí tươi mát.
Sawyer đến tạo ra chấn động nho nhỏ, cô mặc đồ cực kỳ chính thức, váy dài màu đỏ ôm eo giống như ngọn lửa, gương mặt cũng được trang điểm tinh xảo tỉ mỉ.
Cô nhìn Nguyễn Du Nhiên ngồi xuống, cô liền đưa tay vào trong túi:
"Đây là quà mình tặng cho cậu trước khi đi."
Nguyễn Du Nhiên nhận lấy, cô mỉm cười:
"Nhưng mình không có quà cho cậu."
Sawyer nhìn nụ cười của Nguyễn Du Nhiên, thất thần trong chốc lát:
"Cậu nên thế này là tốt."
Hai người trò chuyện, đều cố ý không nói đến những vấn đề nặng nề, như lần mới quen nhau cùng tám chuyện trời nam biển bắt rất vui vẻ.
Đến cuối cùng, Sawyer nhìn đồng hồ đeo tay, cô đứng lên:
"Nhục Ti, có thể tiễn mình lần cuối không?"
Nguyễn Du Nhiên cong khóe môi:
"Tiễn thì tiễn, đừng nói nghe bi tráng vậy, cái gì mà một lần cuối? Chúng ta vẫn là bạn, đúng không?"
Vẫn là bạn...
Mũi Sawyer chua xót, đôi mắt màu ngọc bích vẫn nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Cậu có biết vì mình đi không?"
Nguyễn Du Nhiên lắc đầu, có vẻ ngỡ ngàng.
Cô cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lúc đầu đã nói cô ấy là làm khách mời cho phần tiếp theo của chương trình, nhưng lần này cô ấy đi, sợ là Ngưu đạo phải mời người khác.
Sawyer bình tĩnh nhìn vào mắt Nguyễn Du Nhiên:
"Mình nhìn thấy và sợ hãi tình yêu của cậu và cô ấy."
Sawyer thẳn thắn nói ra, Nguyễn Du Nhiên mím môi? Sợ sao? Những người chỉ cần biết quan hệ của cô và Sở Niệm, không có ai khhông hâm mộ ân ái của các cô, nhưng... đó là đã từng.
Sawyer cố gắng để bản thân thoải mái hơn, cô nghiêng người về trước, ôm lấy Nguyễn Du Nhiên:
"Nhục Ti, mình không quá rõ tình yêu kinh tâm động phách của hai người, nhưng khi nhìn thấy cậu vì yêu mà trở nên đau khổ như vậy, nhìn thấy cô ấy vì cậu mà đã không còn là chính mình..."
Ở tổ quay chương trình cô đã gặp qua Sở Niệm, cô ấy cao ngạo lạnh lùng, cao cao tại thương như một nữ hoàng.
Chỉ cần cô ấy đứng đó, mỗi một sợi tóc dường như chẳng nhiễm bụi trần.
đại già, tiếng Trung: 大咖) vốn là thuật ngữ Hương Cảng có nghĩa là một người thành công trong một lĩnh vực nhất định, đó là, một người đã đạt được kết quả tốt trong một lĩnh vực nhất định. (Nguồn: Baidu.)
Chị của cô là một đại già trong giới giải trí, khi nói ít lời cũng phải nhìn sắc mặt của Sở Niệm, thế nhưng Sở Niệm đối với Nguyễn Du Nhiên nhất là tối qua, trong ánh mắt đầy yêu thương và nỗi đau tan nát cõi lòng, sự dịu dàng khi cô ấy lau mặt cho Nguyễn Du Nhiên.
Sawyer lẩm bẩm:
"Điều này có lẽ là ma lực của tình yêu nhưng mình không muốn như vậy, rốt cuộc mình đã hiểu câu nói "Một đời một kiếp chỉ đôi ta" của người Trung Quốc các cậu có ý gì rồi, yêu cũng được, vui vẻ cũng được, cho dù là đau khổ cũng chỉ có thể vì cô ấy, có đúng không?" Cô nở nụ cười, rời khỏi cái ôm của Nguyễn Du Nhiên, cô giống như lần đầu gặp mặt cởi mở phóng khoáng: "Cho nên mình chợt thông suốt, thật ra có đôi khi thâm tình không nhất thiết là một chuyện tốt, cứ như mình thật tốt, ăn ăn uống uống, hưởng thụ cuộc sống. Mình phải đi rồi, Du Nhiên, nếu không đi mình sẽ biến thành dáng vẻ mà mình chán ghét nhất."
Lời nói này khiến Nguyễn Du Nhiên chua xót, cô nhìn Sawyer:
"Cậu phải hạnh phúc nhé."
Sawyer gật đầu:
"Mình sẽ, cậu cũng vậy."
Sawyer là người nói được làm được.
Cô giống như ngọn lửa.
Bùng cháy mãnh liệt, điều này nói rất rõ sau này sẽ càng tỏa sáng rực rỡ.
Sau khi tiễn bước Sawyer, Nguyễn Du Nhiên một mình lái xe hướng về căn nhà nhỏ, trên đường cô nghĩ về những lời của Sawyer.
Một đời một kiếp chỉ đôi ta...
Si tình đối với một người nói cho cùng cũng là tốt hay không tốt?
Dù là ai cũng không thể nói rõ được.
Chỉ là... Nguyễn Du Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, tình yêu lúc ban đầu luôn rực rỡ lóa mắt để cho người ta phấn đấu quên mình, nếu như ngay từ đầu có thể khống chế được đầu vào của tình cảm, cố gắng để chính mình không bị tổn thương, vậy đó có còn là tìnhyêu chân chính không?
Đến cửa nhà, cô có chút khẩn trương, cánh cửa này là khoámật khẩu, cô không biết sau này Sở Niệm trở về có đổi mật khẩu hay không.
Nhập vào ngày sinh nhật của cô và Sở Niệm, kèm theo đó là tiếng nhạc vang lên, cửa được mở khóa.
Cô đẩy cửa ra.
Trong phòng, tất cả đều như cũ.
Cô nhìn viền mắt lại ướt nước mắt.
Đây là ngôi nhà nhỏ của cô và Sở Niệm ở bên ngoài.
Là các cô cùng nhau mua, thậm chí mỗi một thiết bị lắp đặt ở nơi này đều là các cô cùng nhau thương lượng.
Toàn bộ căn nhà giống như biển cả, dùng màu xanh thuần làm màu nền, bởi vì cô thích biển lớn, cô cảm thấy các sinh trong đại dương đều cực kỳ đáng yêu, đồng thời bên trong chúng đều dịu dàng.
Nguyễn Du Nhiên thường xuyên vui vẻ ở trong phòng giả làm yêu quái của đại dương, không ít lần đè lên Sở Niệm giở trò.
Trong căn nhà nhỏ này đã từng chứa đầy tiếng cười của các cô.
Trong căn nhà này vẫn còn lưu mùi hương trên người Sở Niệm, chứng minh gần đây Sở Niệm đã từng tới.
Nguyễn Du Nhiên trầm ngâm chốc lát, cô không dám ở lại lâu, cô đi thẳng vào phòng ngủ, cầm chiếc vali đựng quần áo của Sở Niệm đã chuẩn bị từ trước đó.
Áo khoác đặt ở đâu... váy đặt ở đâu... thậm chí điều nhỏ như đồ lót để ở đâu...
Ba năm, dường như cắt đứt rất nhiều.
Lại giống như chẳng bao giờ rời đi.
Nguyễn Du Nhiên nhanh chóng sắp xếp xong quần áo, trước khi rời đi, cô nhìn thấy album ảnh đặt trên bàn, đó là ảnh chụp chung của hai người từ nhỏ đến lớn.
- Đừng qua đó mở ra.
Mặc dù trong lòng nói vậy nhưng bàn tay của Nguyễn Du Nhiên vẫn cử động.
Lật trang đầu tiên, khi còn bé cô vẫn hơi mập mạp, mặc váy hồng nhỏ, cài kẹp tóc, một tay ôm cổ Sở Niệm, mỉm cười thỏa mãn nhìn màn hình.
Trong ảnh Sở Niệm cũng giống tiểu công chúa, chỉ là trên mặt không nhiều thịt lắm, dường như có vẻ ngượng ngùng, mút tay.
Ai có thể biết được vị ảnh hậu nổi danh đại danh nam bắc sau này khi còn bé mỗi lần khẩn trương thì có thói quen mút tay.
Nguyễn Du Nhiên không nhịn được cười, cô kéo ghế, ngồi xuống.
Tấm tiếp theo, là lúc hai người cãi nhau, xem ra là bị Nguyễn Thu bắt chụp, bên trong còn lưu dấu móng vuốt của bà.
Sở Niệm rất cẩn thận, mỗi một tấm đều ghi chú thời gian, chỉ là không viết ngày kỷ niệm theo cách truyền thống mà là viết- Năm thứ năm của chúng ta.
Trong hình, cô và Sở Niệm dường như cãi nhau, trong miệng cô còn ngậm que kẹo không hề nhìn Sở Niệm. Sở Niệm nhìn cô, ánh mắt thận trọng.
Nguyễn Du Nhiên đau lòng.
Chính là như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều lần ở những nơi cô không nhìn thấy được, Sở Niệm sẽ dùng ánh mắt như thế nhìn cô, cũng bởi vì cái cảm giác không nỡ đó khiến cho cô hết lần này tới lần khác không có cách nào khắc chế.
- Chúng ta tuổi.
Tấm hình kia là tấm cô thích nhất, hai người đội tiểu hoàng mao màu vàng, tay nắm tay cùng nhau băng qua đường, lúc đó cô đang trong thời kỳ thay răng, cười lên là chỗ răng cửa gió lùa.
Hồn nhiên như vậy.
- Chúng ta tuổi.
Tấm này là tự tay cô chụp, cô còn cố ý viết lời trêu chọc ở bên cạnh ảnh chụp-Trăm công nghìn việc.
Từ nhỏ đối với chuyện học hành Sở Niệm vô cùng nhiệt huyết, trước mặt cô ấy đều là sách bài tập, cô thì miệng ngậm thanh cay, một tay ra dấu chụp.
- Chúng ta tuổi...
Cấp hai, Sở Niệm vẫn không có thay đổi gì, vẫn mặc đồng phục học sinh, nhưng lúc này cô rõ ràng phản nghịch, tóc cũng không buộc đàng hoàng, trong mắt mang theo vẻ bướng bỉnh, một tay ôm Sở Niệm, kéo Sở Niệm dựa vào người mình, cười ngang ngược cường thế.
- Chúng ta tuổi...
Tấm ảnh này, cô và Sở Niệm cãi nhau.
Là Sở Niệm giận cô, một mình ngồi ở ven đường, nhìn dáng vẻ này trong mắt còn có cả nước mắt, cô từ phía sau đến gần, tay muốn che mắt Sở Niệm.
...
tuổi, tuổi, tuổi...
Từng tấm từng tấm lật qua, Nguyễn Du Nhiên cười rồi khóc, lật tới khi các cô tuổi kết hôn, cả hai đều mặc áo cưới nhìn nhau, cô chợt có loại cảm giác thương hải tang điền.
Thành ngữ tiếng Hán 滄海桑田 (thương hải tang điền), liên quan tới câu chuyện tiên Phật được lưu truyền rộng rãi trong dân gian. Tương truyền, thời Đông Hán có ông Phương Bình, học giỏi tài cao, thi đỗ đạt và được bổ nhiệm làm quan. Sau một thời gian thi thố với đời, Phương Bình đã bỏ quan đi tu. Sau đó, ông đắc đạo và trở thành Phật. Một lần Phật Phương Bình giáng xuống nhà Thái Kinh (người đời Hậu Hán) cho mời tiên nữ Ma Cô đến. Ma Cô nói với Phương Bình rằng: "接侍以来已见,东海三为桑田" [Tiếp thị dĩ lai dĩ kiến, Đông hải tam vi tang điền]; nghĩa là "Từ khi hầu chuyện với ông, tôi đã thấy bể Đông ba lần biến thành ruộng dâu". Câu chuyện này được lưu truyền rộng rãi trong dân gian và được người đời chắt lọc lấy cái tinh chất để phản ánh sự đổi thay của trời đất và cuộc sống.
Đời người đều ngắn ngủi như vậy.
Mẹ từng nói với cô, nhân sinh như mộng huyễn bọt bèo, như sương mai điện chớp.
Nếu như không biết quý trọng, thoáng chốc đã bạc đầu.
Cô tiếp tục lật tiếp, đều là từng chút từng chút về cuộc sống của các cô.
Đến năm thứ , là một tờ trống.
Cô trầm mặc, nhắm mắt lại, đó là lúc Sở Niệm rời đi.
Lúc đầu cô nghĩ sẽ khép album lại nhưng cô theo bản năng lật một tấm nữa, cô cho rằng sẽ là chỗ trống... nhưng...
Trên album là tấm ảnh chụp siêu âm nằm ngang, cô ngẩn ngơ, tấm ảnh chụp siêu âm này rất giống hạt đậu nhỏ, đen trắng, phía dưới là một đoạn tiếng Anh.
Cô cúi đầu cẩn thận quan sát, tim chợt đập rộn lên, như sét đánh.
Một khắc đó.
Cô cảm giác mình như bị một thứ gì đó thiêu đốt, cả người nóng lên, đôi mắt đỏ ngầu.
Đồng tử co lại dán chặt lên hàng chữ đó, tay không khống chế được run run, huyết dịch toàn thân dường như đều bị đun nóng.
Tiếp tục lật...
Vẫn là tấm ảnh siêu âm.
- Con tháng tuổi.
- Con tháng tuổi.
- Con tháng tuổi.
Hô hấp ngày càng dồn dập, ánh mắt của cô đã bị nước mắt làm cho mơ hồ, trải qua rất nhiều suy đoán đã rõ ràng, trong nháy mắt tập hợp kết nối lại.
Cô tiếp tục lật.
Là ảnh chụp đứa bé.
Đứa bé trong hình rất nhiều nếp nhăn nhưng vẫn mỉm cười với ống kính, bé con vẫn chưa nảy nở nhưng đôi mắt, cô cực kỳ quen thuộc, mỗi lần soi gương cô đều khoa trương với người bên cạnh:
"Nè, mọi người nhìn đôi mắt mình mê người thế nào, xinh đẹp thế nào, mình sợ không cẩn thận sẽ mê đảo chúng sinh luôn."
Mê đảo chúng sinh...
Đôi mắt của cô và đứa bé này giống nhau như đúc.
Tiếp tục lật...
Là tấm ảnh đứa bé này mặc quần yếm được Sở Niệm ôm vào lòng cười rạng rỡ.
Bên dưới, Sở Niệm viết một hàng chữ.
- Chính Trực một tuổi, mẹ và mommy yêu con.
Nếu như lúc trước có thể sẽ không tin...
Nhưng bây giờ gương mặt trong tấm ảnh này giống như sao chép mặt cô dán lên.
Nguyễn Du Nhiên nhanh chóng lật album, lật tới tấm ảnh gần đây nhất của cô khi còn nhỏ mập mạp.
Hai tấm hình đặt chung một chỗ...
Có câu nói nào đó vang lên trong đầu cô.
- Cô gái xinh đẹp giống như em, vốn dĩ nên có cái tên xinh đẹp phóng khoáng như gió, thế nhưng hai bà mẹ ghê tởm của em, chỉ biết thể hiện ân ái, cho mình một cái tên khó nghe như vậy, Tiện Tiện? Ha ha, người ta vừa nghe đã muốn đá mông mình! Sau này nếu như em làm mẹ, em tuyệt đối không làm như vậy!
- Em muốn gọi con mình một cách cương trực công chính, gọi... gọi là Chính Trực! Hừ, em không muốn như hai mẹ của em, mỗi ngày đều bỏ mặc con cái, em muốn dùng sinh mạng để yêu con!"
...
"Cạch" một tiếng, album ảnh rơi trên mặt đất, Nguyễn Du Nhiên còn chưa kịp nhặt lên.
Tiếng "Tít tít" vang lên, cửa được mở ra, bên ngoài phòng truyền tới giọng nói mềm mỏng nhút nhát.
"Người ấy không thích con thì sao?"
Sở Niệm cúi người xuống, vuốt v tóc Chính Trực:
"Sao vậy chứ, người ấy và mẹ đều yêu con."
Chính Trực cúi đầu, nhìn bộ lego quà lần đầu gặp mặt đã chuẩn bị xong để tặng cho mommy của mình, bé con vẫn khẩn trương:
"Người ấy..."
Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra.
Gương mặt Nguyễn Du Nhiên vẫn còn mang theo vệt nước mắt đi ra, lúc này đây, cô không cần bất kỳ ai nói, ánh mắt bỗng chốc rơi trên người Chính Trực.
- ----------Hết chương ---------