Nguyễn Du Nhiên vào cửa đã hơn giờ đêm, tuy rằng đã để gió đêm thổi qua che giấu cảm xúc nhưng đôi mắt vẫn sưng đỏ.
Sở Niệm vẫn chưa ngủ, cô nghe thấy tiếng động, thuận tay cầm áo khoác khoác lên người, đứng dậy đi vào phòng khách:
"Em...."
Vừa muốn nói cô đã nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Nguyễn Du Nhiên, tâm chợt nhói lên, cô mím môi đem lời còn lại nuốt xuống.
Nguyễn Du Nhiên xoay người, hờ hững nhìn Sở Niệm, cô giơ tay cởi áo khoác xuống.
Cô không lên tiếng cũng chẳng nói được một lời, chỉ đi đến nhà vệ sinh rửa tay, sau khi ra ngoài, Sở Niệm vẫn như cái cọc cắm trong phòng khách, cô chỉ cười lạnh, không thèm để ý đi vào phòng ngủ, đi đến trước giường của Chính Trực, hôn Chính Trực.
Không biết Chính Trực đang mơ thấy điều gì, dù đang ngủ khóe miệng giương lên, dáng vẻ cười trộm.
Sở Niệm ở bên cạnh nhìn, cô biết Chính Trực vẫn chưa ngủ, chỉ giả vờ nhắm mắt chờ Nguyễn Du Nhiên trở về.
Nguyễn Du Nhiên chọc chọc gò má con gái, nhìn đôi môi đỏ chu ra kia, trong lòng dạt dào tình cảm.
Hóa ra... cảm giác có con của chính mình là như vậy.
Mọi thứ của con đều làm cho cô thích, chiếc mũi nhỏ, lông mi thật dài, miệng anh đào nhỏ nhắn, ngay cả bàn tay bàn chân nhỏ bé kia...
Cô nhìn thật lâu, nhịn không được cúi đầu hôn lên chân con gái. Sở Niệm đứng ở cửa nhìn, lòng vừa đau vừa mừng.
Thật ra trước đây khi chưa có Chính Trực khi cô chưa rời đi, Nguyễn Du Nhiên cũng xem cô như con nít mà yêu thương.
Khi đó, cô thường xuyên bận rộn quay phim đến nửa đêm, bất kể là mấy giờ, Nguyễn Du Nhiên sẽ chờ cô trở về, bưng canh đã hâm nóng cho cô uống.
Sau đó người đó sẽ bưng một chậu nước nóng thả ngãi diệp để cho cô ngâm chân, ngâm chân xong sẽ cùng cô đi tắm, tuy rằng đã kết hôn lâu rồi nhưng mỗi lần cùng nhau tắm, cô đều cảm thấy ngại ngùng, cô cúi đầu không dám nhìn người đó, người đó sẽ cười cười một tay nắm lấy cổ tay cô, ép buộc cô phải nhìn mình, sau đó hai người... đùa giỡn với nhau.
Lúc tắm xong Nguyễn Du Nhiên sẽ thổi tóc cho cô, sau đó sẽ hôn cô giống như hôn Chính Trực.
Đã rất lâu chưa từng trải qua...
Sở Niệm cúi đầu, đi vào phòng khách, lẳng lặng ngồi đó.
Qua hơn phút.
Nguyễn Du Nhiên mới từ phòng ngủ đi ra, cô nhìn thấy Sở Niệm yên lặng ngồi trong phòng khách, cô cũng không nói, dứt khoát trở về phòng ngủ của mình.
Cô ấy không muốn câu thông.
Sở Niệm càng không có cách nào để nói, những lời cất giấu đầy trong lòng cũng không biết nên làm thế nào để nói ra khỏi miệng.
Ngày hôm sau, Chính Trực thức dậy, không mang dép đã chạy tới phòng của Nguyễn Du Nhiên, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, như thể sốt ruột lắm, mãi cho đến khi nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên nằm ở trên giường, bé con mới thở ra một hơi.
Đứa nhỏ này thở phào làm cho Nguyễn Du Nhiên muốn bật cười, cô giơ tay kéo Chính Trực vào ổ chăn, cầm chăn đắp lên người chính Trực:
"Thở dài làm gì?"
Cô rất thích chọc chọc gương mặt nhỏ của Chính Trực, mềm mại nhưng nếu như thêm chút thịt sẽ tốt hơn.
Chính Trực có chút xấu hổ cúi đầu.
Điểm này Chính Trực cực kỳ giống Sở Niệm, mỗi khi bị hỏi những câu ngượng ngùng sẽ cúi đầu.
Trong ánh mắt Nguyễn Du Nhiên có chút ngẩn ngơ, Chính Trực dụi dụi vào lòng Nguyễn Du Nhiên, nhỏ giọng nói:
"Sau khi con thức dậy, con vẫn cho rằng... cho rằng đang ở Mỹ, mommy không ở bên cạnh con."
Nguyễn Du Nhiên có chút đau lòng, cô ôm chặt Chính Trực:
"Sao vậy chứ, mommy sẽ không bao giờ rời bỏ con."
Chính Trực cười, gương mặt nhỏ nhắn cười như bánh bao nhỏ đầy nếp nhăn, sau khi có mommy, bé con thích cười nhiều hơn:
"Con biết, mẹ đã nói chỉ cần con ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn chữa bệnh, chờ con khỏe lên, mommy sẽ đón con về nhà."
Bây giờ nhìn xem, mẹ không có gạt mình.
Nguyễn Du Nhiên cứng người, tâm đau đớn khó chịu, cô ôm lấy Chính Trực, nhẹ giọng hỏi:
"Điều trị... rất đau, phải không?"
Chính Trực cúi đầu chơi đùa tóc của mommy mình:
"Lúc mới đầu con sợ chích lắm, sau này con quen rồi, nhắm mắt lại thì không còn cảm giác đau gì nữa."
Nguyễn Du Nhiên hít sâu một hơi, dùng sức ôm chặt con gái.
Chính Trực suy nghĩ sau đó nói tiếp: "Sau này tiến hành đâm vào tủy sống có rất nhiều dì và chú bác sĩ đè con xuống, con rất đau... không chịu nổi bật khóc, nhưng sau khi con về nhà..." đứa trẻ run rẩy, dường như vẫn còn có thể cảm nhận được nỗi đau lúc đó: "Con nhìn thấy mẹ một mình len lén khóc, mẹ sợ con nhìn thấy... nhưng mà con vẫn nhìn thấy."
Vành mắt Nguyễn Du Nhiên đỏ lên.
Chính Trực nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Mommy, mommy giận mẹ à?"
Thuật ngữ là chọc dò tủy sống là thủ thuật để lấy một mẫu dịch não tủy bằng một loại kim đặc biệt để làm xét nghiệm. Dịch não tủy là chất lỏng bao quanh não và tủy sống. Thủ thuật này chủ yếu dùng để chẩn đoán và điều trị viêm màng não hay một số bệnh khác liên quan đến não và tủy sống.
Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy cặp mắt to tròn ngân ngấn nước mắt của con gái, cô mềm lòng, cô không đành lòng gạt con cho nên dứt khoát không lên tiếng.
Chính Trực nhỏ giọng nói:
"Mẹ rất đáng thương, con chích và trị liệu đau mẹ đều len lén khóc, chính mình đau mẹ sẽ cầm ảnh của mommy mà khóc, cũng chẳng có ai ôm."
Lời trẻ con không kiêng kị. Lại càng như dao đâm vào tim khắc vào xương người khác.
Lúc Nguyễn Du Nhiên ôm Chính Trực đi ra, đúng lúc Sở Niệm vừa tỉnh giấc, cô dường như luống cuống chạy khắp nơi tìm Chính Trực, nhìn thấy Chính Trực được Nguyễn Du Nhiên ôm thì thở phào một hơi.
Nguyễn Du Nhiên nhìn nhìn ánh mắt Sở Niệm, nói:
"Tôi làm bữa sáng."
Mấy ngày qua đây là lần đầu tiên Nguyễn Du Nhiên chủ động nói chuyện với Sở Niệm, tuy lời nói rất khẽ rất lạnh lùng nhưng cũng khiến Sở Niệm giật mình, cô theo bản năng nhận lấy Chính Trực.
Mắt thấy Nguyễn Du Nhiên đi vào bếp, Sở Niệm ôm Chính Trực trầm tư một lúc sau đó cúi đầu nhìn chùm tóc nhỏ của Chính Trực:
"Con và mommy nói gì?"
Chính Trực thở dài một hơi:
"Con muốn chơi đồ chơi, mẹ thả con xuống đi."
Sở Niệm:...
Đứa nhỏ này chính là như vậy. từ nhỏ đã có chủ kiến, nếu không muốn nói sẽ kiếm cớ chạy trốn.
Nhìn thấy Chính Trực cất bước chạy đi, mãi cho đến khi ngồi bẹp xuống giữa phòng khách, vui vẻ cầm đồ chơi, trong mắt Sở Niệm nổi lên ý cười nhàn nhạt.
Bữa sáng làm xong, Nguyễn Thu và Sở Thanh cũng tới, hai người vừa vào trong nhà, Nguyễn Thu liền giơ hai tay ra: "Trời ơi, cháu gái bảo bối của bà, mau tới đây để bà nhìn xem con có mập hơn không?" Hôm nay bà ăn mặc lộng lẫy, không có cởi áo khoác bên ngoài sợ chiếc váy dài hở ngực kch thích Chính Trực.
...........
Bởi vì vậy sáng sớm Sở Thanh đã lẩm bẩm:
"Chẳng phải chỉ là buổi lễ trao giải à? Chị mượn mặc thế này?"
Nguyễn Thu nhe răng trợn mắt:
"Chị không muốn bị đám vãn bối vượt mặt."
..............
Nguyễn Thu thích trẻ con mập mạp, càng mập càng tốt, tốt nhất là giống đứa trẻ mập mạp trong tranh tết, mỗi lần ở đây bà đều nói với Sở Niệm nhất định phải nuôi cháu mập mạp hơn, nuôi mập mới có sức đề kháng và khả năng miễn dịch.
Sở Niệm nghe xong cũng không biết làm sao đành mỉm cười gật đầu.
Nguyễn Du Nhiên làm bữa sáng rất phong phú, cô làm mì sợi, còn cơm chiên tôm bóc vỏ, thậm chí còn gói bánh bao nhỏ, ép nước trái cây, làm bánh quẩy và sữa đậu nành.
Nguyễn Thu vừa nhìn ánh mắt đã dính chặt:
"Trời đất ơi, quả là có vợ và con ở bên thì không còn giống nữa, bà mẹ già như tôi cũng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ này."
Trong tay Nguyễn Du Nhiên cầm dao, cô thản nhiên múa mây, Nguyễn Thu liền chạy đến sau lưng Sở Thanh, bà nhỏ giọng:
"Em thấy không?"
Sở Thanh rất muốn cười nhưng chỉ có thể nhịn lại:
"Thấy gì?"
Nguyễn Thu say mê:
"Chị chưa từng thấy Tiện Tiện của chúng ta lãnh khốc vô tình như vậy, em có cảm nhận được cảm giác bá đạo tổng tài không? Ông trời ơi, trước đây sao chị không phát hiện con mình có thiên phú vậy?"
Sở Thanh:...
Lúc ăn cơm, Nguyễn Du Nhiên từ đầu đến cuối đều quan tâm Chính Trực, cô cũng không quan tâm Chính Trực đã sớm độc lập, có thể tự mình ăn cơm, cô xem con như những đứa trẻ khác đút từng miếng từng miếng cho con gái.
Chính Trực cũng kỳ lạ, trước đây bà nội đút Chính Trực nhất định sẽ thẹn thùng đỏ mặt, mím chặt miệng không chịu ăn, nhưng bây giờ đến phiên mommy đút cho, bé con này lại ăn từng miếng từng miếng ngọt ngào.
Thậm chí đến cuối cùng, Nguyễn Du Nhiên đang cùng Nguyễn Thu nói chuyện về công ty, Chính Trực vẫn kéo tay Nguyễn Du Nhiên, chỉ chỉ cá nói:
"Mommy, lựa cá, lựa cá."
Nguyễn Thu:...
Nguyễn Du Nhiên nở nụ cười, cô nghiêng đầu vuốt v nhúm tóc nhỏ của Chính Trực, bắt đầu lựa cá cho con.
Nguyễn Thu ăn giấm chua, bà nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Ý của con là con muốn trở về bàn giao công việc?"
Nguyễn Du Nhiên gật đầu, Sở Niệm nãy giờ ở bên cạnh ăn cháo cũng nhìn Nguyễn Du Nhiên.
"Ừm." Nguyễn Du Nhiên gật đầu, cũng nên có thời gian để mấy tháng tới ở bên Sở Niệm, giúp Sở Niệm dưỡng cơ thể.
"Được rồi, mẹ sẽ đánh tiếng cho con, con đi có mặt là được."
Dù sao cũng là công ty của gia đình, nhiều chuyện không quá phiền phức.
Nguyễn Du Nhiên gật đầu, không nói nữa, ở bên cạnh kiên nhẫn đút Chính Trực ăn cơm, cô nhìn dáng vẻ ăn cơm ngon lành của Chính Trực, trong lòng dịu xuống, cô cúi đầu hôn lên trán con gái.
Nguyễn Thu nhìn thấy, bà bùi ngùi:
"Thật ra khi còn bé, con cũng đáng yêu như vậy."
Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu:
"Ý mẹ là gì? Bây giờ con không còn đáng yêu?"
Nguyễn Thu liếc xéo:
"Bây giờ lớn rồi, có cá tính rồi, một ánh mắt cũng làm người ta sợ hãi, ngay lập tức đá bay bà già này từ chiếc ghế chủ gia đình xuống."
Nguyễn Du Nhiên hừ hừ, không thèm để ý Nguyễn Thu.
Sở Thanh mỉm cười, bà nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Đúng rồi, chị Huệ của con gọi điện cho mẹ nhiều lần, lần nào cũng muốn gặp con, nếu con đến công ty thì đi gặp con bé, có phải bên con bé có chuyện gì không muốn chậm trễ không?"
Nhắc tới chị Huệ, Sở Niệm cứng người.
Hai mẹ có thể không biết.
Nhưng cô thì rất biết rõ.
Chị Huệ là đại cổ đông của công ty, lớn hơn Nguyễn Du Nhiên mười tuổi, là một phụ nữ cực kỳ chín chắn quyến rũ đầy cuốn hút, tất nhiên, để cho Sở Niệm quan tâm như vậy nguyên nhân chủ yếu là cô ấy... vẫn luôn yêu thích Nguyễn Du Nhiên.
Sở Niệm vô tình nhìn thấy, có một lần quay phim xong cô muốn tạo bất ngờ cho Nguyễn Du Nhiên, cho nên đến dưới lầu Ức Phong đón Nguyễn Du Nhiên, để tránh các tay săn ảnh, cô đổi một chiếc xe khiêm tốn, đeo khẩu và mang trang kính râm, trang bị đầy đủ.
Cũng trùng hợp.
Cô nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên bị chị Huệ dồn ép, từng bước từng bước dựa vào xe của cô.
Vẻ mặt của Nguyễn Du Nhiên hết cách:
"Chị Huệ, em đã nói với chị rồi, em đây đã có vợ, không thể đáp lại thâm tình của chị."
"Có vợ?" Chị Huệ cười quyến rũ, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên phóng điện: "Là ai? Sao chị không biết?"
Thật ra lúc đó sau khi Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm đã kết hôn, cô cũng muốn công khai dù cô là nghệ sĩ nhưng chẳng có vấn đề gì, vẫn có thể khuấy nước chọc trời, nhưng Sở Niệm thì không phải như vậy, Sở Niệm đang là diễn viên cực kỳ nổi tiếng, mọi cử chỉ đều vạn người dõi theo, nếu như công khai đối với các bộ phim truyền hình và điện ảnh của Sở Niệm chỉ có thể là khom người chịu hủy bỏ cho nên hai người không công khai.
Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu qua một bên:
"Được rồi, chị đừng đùa em nữa, chị cũng được xem là trông em từ nhỏ lớn lên, không khác gì hai mẹ của em."
Chị Huệ nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên:
"Cũng bởi vì chị xem em từ nhỏ đến lớn mới biết thỏ trắng nhỏ như em đáng yêu thế nào, nếu chị có thể lấy được em, chị nhất định công khai với thế giới em là người phụ nữ của chị."
Vừa nói chân của chị Huệ nhích về trước, gần hơn một bước, Nguyễn Du Nhiên muốn đẩy chị Huệ ra thì bất thình lình "Bíp bíp" tiếng kèn xe từ chiếc xe đang dựa vang lên, dọa hai người nhảy dựng.
Lúc đó vẻ ngang ngược của chị Huệ vẫn in sâu trong ký ức của Sở Niệm như vừa mới đây. Cô để ý nhưng chưa từng nói qua với Nguyễn Du Nhiên, chỉ có một lần khi xem phim điện ảnh, đối mặt với bốn nhân vật nữ chính bên trong vừa xinh đẹp quyến rũ lại phóng khoáng, Sở Niệm giống như thuận miệng hỏi:
"Tiện Tiện."
Lúc đó Nguyễn Du Nhiên không có phòng bị, đang dựa vào Sở Niệm, xem rất nghiêm túc.
Sở Niệm:
"Nếu như là em, em sẽ chọn ai?"
Nguyễn Du Nhiên nhìn nhìn, nói:
"Em chọn người kia, chính là lão đại hai tay hai súng, đủ ngang tàng đủ nóng bỏng, đủ mạnh mẽ."
Sở Niệm không nói gì thêm, cô im lặng rất lâu, sau đó buổi tối... Nguyễn Du Nhiên không biết cô vợ nhà cô sao lại nhiều sức lực như vậy, lăn lộn hết lần này tới lần khác.
........
Nguyễn Thu và Sở Thanh ăn cơm xong xuôi thì qua một bên chơi với Chính Trực, dù bây giờ sức khỏe của Chính Trực đã tốt hơn nhưng vẫn không thể xem thường nhất là đi ra ngoài chơi, Nguyễn Thu từng bàn bạc muốn xây một khu vui chơi tư nhân cho Chính Trực, bình thường Sở Thanh không tán thành với hành vi tiêu xài của Nguyễn Thu, nhưng lần này vì gần gũi cháu gái, bà tất nhiên không hề do dự gật đầu đồng ý.
Chính Trực bị hai bà chọc chỉ cười cười.
Nguyễn Thu nhìn cực kỳ khó chịu, bà chọc chọc mặt Chính Trực:
"Sao vậy, với mommy thì con giống như con chó nhỏ vẫy đuôi nịnh hót, còn hai bà kể chuyện con chỉ miễn cưỡng cười?"
Chính Trực nghiêng đầu né tránh tay của Nguyễn Thu, sau đó lặng lẽ dùng vạt áo chùi mặt.
Nguyễn Thu:...
Sở Thanh cười cười lắc đầu, bà ôm Chính Trực vào lòng bảo vệ:
"Được rồi, đừng giỡn nữa."
Nguyễn Du Nhiên nhìn cảnh hòa thuận vui vẻ này, khẽ mỉm cười, cô đi đến cửa đổi giày, Sở Niệm lặng lẽ đi tới nhìn.
Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt kia.
Cô cũng không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Sở Niệm, vốn dĩ Sở Niệm có nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này không biết vì sao lại khẩn trương:
"Em... sớm về nha, tôi làm món thịt cừu xào thì là em thích ăn."
Chỉ có vậy?
Nguyễn Du Nhiên vẫn đang chờ đợi.
Trước đây, cô luôn dung túng cưng chiều Sở Niệm, xem như Sở Niệm không nói, Nguyễn Du Nhiên cũng biết, mỉm cười thay Sở Niệm nói, nhưng lúc này đây, cô có oán có giận có không cam lòng, cô nhất định phải trị cái người phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẻo này.
Chờ một lúc.
Sở Niệm chỉ đứng đó nhìn cô, cô nhíu mày, nhìn ánh mắt thản nhiên của Sở Niệm:
"Buổi tối không cần chờ tôi ăn cơm."
Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên cũng đồng dạng nhìn cô:
"Lúc nãy chị Huệ gọi điện thoại cho tôi, có chuyện quan trọng muốn nói, không có trở về."
- -----Hết chương ----