Nguyễn Thu nghĩ rằng hai đứa con vừa xuống máy bay đã đi tới nghĩa trang, bôn ba cả đoạn đường nên trở về Sở Niệm nhất định là khát nước, bây giờ Sở Niệm được đãi ngộ theo cấp độ quốc bảo, bà chạy đi pha ly nước chanh đem qua.
Sở Niệm đưa tay muốn nhận thì Nguyễn Du Nhiên vốn dĩ đang làm vằn thắn ở phía xa xa ồn ào chạy tới:
"Để yên, đừng nhúc nhích!"
Sở Niệm và Nguyễn Thu đều hoảng sợ, Nguyễn Du Nhiên chạy tới, cô nhìn chằm chằm ly nước sau đó cầm lấy tự mình uống một hớp, cau mày:
"Hơi lạnh, tốt nhất chỉ nên uống nước sôi để nguội."
Sở Niệm:...
Nguyễn Thu:...
Rõ ràng vừa đánh vừa xoa mà.
Nguyễn Du Nhiên chạy đi lấy ly nước ấm mang tới cho Sở Niệm, lúc đưa còn không yên tâm dặn dò:
"Uống từng chút một thôi."
Sở Niệm áy náy nhìn thoáng qua Nguyễn Thu, Nguyễn Thu nhìn thấy ghen tỵ, ngon rồi, bà già này cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy.
Sở Niệm uống xong ly nước.
Nguyễn Du Nhiên xoa mặt Sở Niệm, giúp Sở Niệm chỉnh lại tóc:
"Có mệt không? Hay chị đi ngủ một chút đi?"
..
Trong phòng bếp.
Ngưu đạo đang gói bánh chẻo nhìn thấy cảnh đó bà không tin vào mắt mình:
"Trời đất ơi, người này là Du Nhiên à?"
Tuy rằng khi biết được tin hai người kết hôn, bà cũng khiếp sợ đôi chút nhưng trăm nghe không bằng nhìn thấy trực tiếp ở hiện trường một cách sinh động thế này. Nguyễn Du Nhiên luôn cho bà một ấn tượng là đứa trẻ từ nhỏ đến lớn được sủng tới tận trời cao, có khi nào nhìn thấy đứa nhỏ này chăm sóc người khác?
Tần Yên Lam cũng cười nói:
"Không thể tin được."
"Cái gì mà không thể tin được?"
Sắp xếp Sở Niệm xong, Nguyễn Du Nhiên đi vào gói bánh chẻo, cô cán da bánh rất nhanh, Ngưu đạo nhìn nhìn cô nói:
"Dì chờ con nửa năm đầy đau khổ, phẫu thuật của Niệm Niệm cũng đã hoàn thành, hai đứa cũng làm hòa, cũng đến lúc nên trở lại chương trình rồi nhỉ?"
Nguyễn Du Nhiên:
"Chờ nửa năm? Mị lực của con lớn vậy à?"
Ngưu đạo nóng nảy:
"Sao? Muốn cho dì leo cây hả?"
Nghe ngữ khí này của Nguyễn Du Nhiên dường như không quá muốn tham gia chương trình, điều này không được, giai đoạn trước bà đã cắt ghép biên tập rồi tung ra, hiệu ứng rất là tốt.
Tần Yên Lam cũng nhìn Nguyễn Du Nhiên, cô và Lam Kha không có tiến triển gì, bây giờ người ta tránh cô như tránh tà, chỉ đành dựa vào chương trình để xoay chuyển.
Nguyễn Du Nhiên lật da bánh vèo vèo:
"Chuyện này có phải xem sức khỏe của Sở Niệm, phải để chị ấy hồi phục cho tốt."
"Không phải nói rồi sao? Hai kỳ quay ở nhà trước, bên Nguyễn tổng ra tay không tệ, tin tức Sở Niệm làm phẫu thuật từng chút một được thả ra, vô số fan mẹ đau lòng, mọi người đều chờ đợi Sở Niệm quay lại." Ngưu đạo dẫn dắt từng bước, Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Ngưu đạo: "Nửa năm con không đăng weibo, fan của con có phản ứng gì?"
Ngưu đạo ợ một cái, không hé răng, Tần Yên Lam cúi đầu cười cười.
Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy bộ dạng của hai người này thì biết không hay rồi, cô cầm điện thoại lật xem, mặt đầy hắc tuyến.
Thì ra là trong chương trình, biểu hiện của cô và Sở Niệm quá mức "tranh đấu". không giống với các cặp khác, mọi người cảm thấy Nguyễn Du Nhiên quá yểu điệu, ăn hiếp tiên nữ Hằng Nga của họ, để lại đầy lời mắng chửi dưới bình luận.
- Cô cho rằng trong nhà có tiền, dung mạo xinh đẹp thì lên mặt à? Xem thường nhất cái loại dựa vào mẹ này, hừ.
- Nữ thần Niệm Niệm xinh đẹp như vậy mà tổ quay bị gì vậy, sao lại chọn cho chị ấy một đối tượng kết hôn không đàng hoàng hả?
- Nữ thần của tôi bị các người làm hại rồi!!!....
Nguyễn Du Nhiên sờ cằm, cô tệ vậy sao?
Nhiều người nguồn lực lớn một bàn bánh chẻo nhanh chóng được hoàn thành, hôm nay Nguyễn tổng cũng không xuống bếp, bà trực tiếp gọi cho công ty đưa đầu bếp tới làm mấy món rau trộn, đồ ăn đầy bàn.
Mọi người mở một chai rượu, bầu không khi vừa ăn vừa trò chuyện khá tốt nhưng lại bị Nguyễn Du Nhiên làm cho chua lè.
Tuy rằng bây giờ Sở Niệm vẫn chưa hồi phục nguyên khí nhưng vẫn có thể tự mình làm những việc sinh hoạt thường ngày, nhưng Nguyễn Du Nhiên lại cảm thấy hôm nay Sở Niệm tới lui cả ngày rất mệt mỏi, mệt đến mức cầm đũa cũng tiêu hao thể lực.
Cô giống như đút cho trẻ con, thổi nguội bánh chẻo rồi đút cho Sở Niệm.
Mặt Sở Niệm đỏ lên, cô giằng co muốn tự mình cầm đũa nhưng chỉ một cái liếc mắt nhìn qua của Nguyễn Du Nhiên, cô liền mím môi không nói nữa.
Chính Trực ở bên cạnh quan sát, đôi mắt đen như quả cầu pha lê.
Mọi người đều âm thầm nuốt miếng cẩu lương này, chỉ có Chính Trực chờ mẹ ăn no thì hỏi:
"Mẹ, mẹ nhỏ hơn Chính Trực sao?"
Khi còn nhỏ Chính Trực rất ít khi được đút ăn.
Sở Niệm.
Từ miệng con của mình nói ra một câu trí mạng.
Nguyễn Du Nhiên nhìn Chính Trực, nói:
"Đi đi, ăn no rồi thì qua bên cạnh chơi đồ chơi của con đi."
Cô thích sủng Sở Niệm thì sao nào?
Sau khi ăn xong, Ngưu đạo vừa ăn trái cây vừa thương lượng với Sở Niệm:
"Kỳ quay lần hai sẽ cố gắng quay ở nhà, dì biết tụi con muốn công khai quan hệ của hai đứa nhưng bán cho dì chút mặt mũi, xem như bồi thường dì đã chờ đợi lâu như vậy."
Nếu công khai sau chương trình tất nhiên đối với tổ chương trình và công ty song song thắng lợi, càng khiến cho fan có niềm tin, đồng thời đẩy mạnh tỷ lệ người xem của chương trình.
Sở Niệm nghe xong gật đầu, cô mỉm cười nhìn Ngưu đạo:
"Con hứa với dì, nhưng con cũng có một thỉnh cầu."
Ngưu đạo nhìn Sở Niệm, bà ngay lập tức cảnh giác:
"Thỉnh cầu gì?"
Sở Niệm không giống Nguyễn Du Nhiên, người này lòng dạ sâu thăm thẳm, bà bị "bẫy" mấy lần rồi.
Sở Niệm cười cười:
"Con muốn hoàn thành giấc mộng của Du Nhiên."
Mộng?
Nguyễn Du Nhiên có mộng gì?
Chẳng phải mỗi ngày đều ôm Sở Niệm ngủ sao?
Ngưu đạo ở trong lòng kêu trời, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi:
"À, con cứ nói đi."
Sở Niệm cân nhắc:
"Em ấy luôn có một mộng tưởng, muốn thoát khỏi định vị cố hữu hiện tại của công ty và fan, em ấy muốn diễn một nữ thần cao ngạo lãnh lùng."
Ngưu đạo cắt trái cây trong tay: Cái gì, Cao ngạo lạnh lãnh?
"...Ý con là..."
Sở Niệm mỉm cười:
"Em ấy muốn diễn Tiểu Long Nữ."
OMG!!!
Ngưu đạo hoàn toàn hóa đá, bà nhìn Nguyễn Du Nhiên ở cách đó không xa đang "đánh nhau" với Chính Trực, chìm sâu vào trong suy nghĩ.
Gần đây Chính Trực cực kỳ không vừa mắt mommy của mình, bé con nhìn đống lego trên mặt đất, rõ ràng rất theo quy tắc nhưng mommy lại không cho là vậy:
"Thu dọn cho gọn lại, đừng để gần chân mẹ con, không là mommy đá mông con."
Đây chẳng phải là rảnh rỗi vạch lá tìm sâu à?
Ngưu đạo trầm mặc hồi lâu, sau đó bà chậm rãi nói:
"Có lý tưởng là tốt, chỉ là định vị và hình tượng của Du Nhiên..."
Có ai từng thấy Tô Đắc Kỷ giống Tiểu Long Nữ chưa?
Sở Niệm vẫn duy trì nụ cười tươi:
"Những chuyện hậu kỳ con sẽ giúp em ấy."
Nguyễn gia có tiền cho nên tùy hứng, Ngưu đạo thừa biết, trong lúc bà còn đang do dự, Sở Niệm đã thản nhiên nói:
"Toàn bộ tiền đầu tư làm phim, một mình con bỏ tiền."
Ngưu đạo:...
Aizz, bà quên mất.
Hiện tại Sở Niệm sở hữu chuỗi công ty gia đình, tài sản cố định trên danh nghĩa cũng khiến người ta líu lưỡi.
Tới nước này rồi, Ngưu đạo nếu như từ chối chỉ sợ Sở Niệm sẽ nổi giận, bà nở nụ cười bất đắc dĩ:
"Được rồi."
Buổi trưa.
Lúc Nguyễn Du Nhiên ôm Sở Niệm ngủ, Sở Niệm đem tin tức này nói cho Nguyễn Du Nhiên biết:
"Hôm nay, Ngưu đạo nói với chị, gần đây dì ấy chuẩn bị quay "Thần Điêu hiệp lữ", đang ở giai đoạn chọn diễn viên."
AAAAAAA!
Ngay lập tức Nguyễn bắn người lên:
"Ai diễn Tiểu Long Nữ?"
Sở Niệm cười cười:
"Chị thấy dì đang hướng về em."
Nguyễn Du Nhiên không phải kẻ ngốc, cô nhìn chằm chằm Sở Niệm:
"Không phải chị đi tìm dì nói à? Là uy hiếp hay dụ dỗ?"
Sở Niệm đột nhiên cảm thấy Tiện Tiện nhà cô trở nên thông minh, cô cười cười:
"Em không vui?"
Vui thì vui... chỉ là...
Nguyễn Du Nhiên:
"Chị sẽ diễn cùng em chứ?"
"Ừm." Sở Niệm gật đầu: "Tất nhiên rồi, chị cũng sẽ tham gia diễn."
Diễn vai gì?
Ý nghĩ đầu tiên của Nguyễn Du Nhiên là Dương Quá, sau đó ngay lập tức bác bỏ, với tính cách của Sở Niệm sao lại diễn Dương Quá, Sở Niệm cong khóe môi, khóe mắt lại hiện lên tia tà mị, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết."
Nguyễn Du Nhiên sợ ngây người.
Sư tỷ Lý Mạc Sầu???
Nếu nói vai Tiểu Long Nữ là một khiêu chiến mới với Nguyễn Du Nhiên thì đồng dạng, Lý Mạc Sầu với Sở Niệm cũng là một thử thách mới mẻ.
Lần đầu tiên diễn vai ác, còn là nữ nhân tính cách cương liệt như vậy.
Nguyễn Du Nhiên ngơ ngẩn nhìn Sở Niệm, cô nghĩ có phải đã qua ngày cá tháng tư rồi không, Niệm Niệm còn đùa với cô. Sở Niệm nghiên người về phía trước, cô tiện tay câu vạt áo của Du Nhiên:
"Thế nào, Sư muội, muội không muốn?"
Tới rồi, chính là cái cảm giác này.
Nguyễn Du Nhiên nghiêng người nhào tới.
Cần gì quản có Dương Quá hay không, trước hết cô trực tiếp cùng sư tỷ tạo nên chuyện tình yêu sư tỷ muội oanh oanh liệt liệt.
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Thu vừa hà hơi vừa đi ra cửa, bà nhìn thấy Chính Trực đang ngồi với gương mặt đau khổ, Chính Trực bưng một cái ghế nhỏ trong phòng khách, mặt nhăn nhúm lại.
"Cục cưng à, con làm gì đó."
Nguyễn Thu tò mò hỏi, sáng sớm sao lại thế này? Bây giờ Chính Trực càng ngày càng độc lập, có thể tự mình ngủ, thậm chí đói có thể tự pha sữa.
Chính Trực nhìn nhìn bà nội, nghẹn trong lòng một hồi hỏi:
"Rốt cuộc vì sao hai mẹ lại sinh ra con?"
Để nhìn họ ân ái với nhau?
Nguyễn Thu:...
Lời này khi còn nhỏ Tiện Tiện cũng từng hỏi qua bà.
Có lẽ đó là... truyền thống của Nguyễn gia.
Nhưng...
Lúc ăn sáng, bà phê bình Tiện Tiện:
"Con vừa phải thôi, cơ thể Sở Niệm thì sao, tới uống nước cũng phải thông qua cửa của con? Đã đến lúc con nên thả lỏng chính mình rồi."
Nguyễn Du Nhiên đang ăn bánh quẩy, cái miệng nhỏ đầy dầu mỡ, Sở Niệm cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Nguyễn Du Nhiên:
"Con đâu có dùng tay."
Cái miệng vẫn dùng sức nhai bánh quẩy, còn mấp máy muốn nói gì đó.
Dù Nguyễn tổng da mặt dày cũng phải đỏ mặt, Sở Niệm không nhấc nổi đầu, Sở Thanh ho khan một tiếng:
"Buổi chiều tổ quay tới sao?"
Nguyễn Du Nhiên gật đầu.
Nguyễn Thu không quan tâm chuyện quay phim, dù sao bà cũng quản lý công ty giải trí nhiều năm, gặp dịp thì chơi, điều này bà am hiểu nhất, điều bà quan tâm chính là cháu gái:
"Vậy Chính Trực phải làm sao?"
Chính Trực cũng không ngẩng đầu, bây giờ đứa nhỏ này con ở trong trạng thái bị hai người mẹ bỏ rơi.
Nguyễn Du Nhiên cười nói:
"Con đã chuẩn bị sẵn hết rồi, chẳng phải Chính Trực còn người bạn gái tên Tô Tiêu Vũ sao?"
Chính Trực ngay lập tức ngẩng đầu, hai mắt liền tỏa sáng.
Sở Niệm nhìn thấy giật mình, nhìn thấy con gái như vậy, quả thật cực kỳ thích người ta, cô rất muốn nhìn xem cô bé kia rốt cuộc có có chỗ nào đặc biệt, có thể làm cho Chính Trực si mê đến thế.
Nguyễn Du Nhiên:
"Con dựa vào ba tấc lưỡi đi tìm mẹ của tiểu Vũ, nhờ cậy cô ấy giúp đỡ mấy ngày, chúng ta gởi tiền cho họ, đồng thời để An Niên đi theo, bất quá, Chính Trực à, nhà tiểu Vũ không lớn như nhà mình đâu nha, con có quen không?"
Chính Trực gật đầu:
"Dạ có, con luôn cảm thấy nhà chúng ta hơi lớn, nhưng vì sao để dì An Niên đi theo, Chính Trực đã lớn rồi."
Mọi người:...
Má nó.
Ranh con này thật sự quá đáng, bây giờ như muốn gả vào nhà người ta luôn rồi?
Ngay sau đó Chính Trực liền vui vẻ, cũng ăn nhiều hơn mấy cái bánh bao nhỏ, hai nhúm tóc nhỏ gục gặt lên xuống, lúc Sở Niệm sắp xếp đồ cho Chính Trực, Chính Trực nhìn gương dặn dò:
"Mẹ, mấy cái váy con này con đều hợp, cả giày da màu trắng của con, cái này cũng đẹp."
Sở Niệm:...
Không hề có chút không nỡ như mọi người tưởng tượng.
"Mang theo đồ chơi cho con không?" Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh suy nghĩ nên đem theo lego cho Chính Trực không, Chính Trực lắc đầu, bé con nhìn mình trong gương:
"Có Tiểu Vũ rồi, con còn cần đồ chơi gì nữa."
Tiểu Vũ.....
Bây giờ, hai người mẹ rất muốn ôm nhau khóc ròng, rốt cuộc các cô dưỡng ra một đứa con gái gì đây.
Buổi chiều, đoàn làm phim đúng giờ đến, không chỉ là nhân viên quay tới, Lâm Y Y, Tống Từ, Tần Yên Lam, Lam Kha cũng tới, mọi người vừa gặp mặt đã ôm lấy nhau vui vẻ bởi vì đã quá lâu không gặp.
Ngưu đạo ngậm cọng cau bởi vì cơ thể Sở Niệm chưa tốt, bà bị Nguyễn Du Nhiên uy hiếp rất nhiều lần là tuyệt đối không thể hút thuốc, chỉ có thể ăn cau giải khát:
"Ha ha, Du Nhiên, trước hết chưa quay, mọi người cùng nhau tụ hợp chúng ta ở trong sân làm lẩu BBQ, con thấy sao?"
Không thành vấn đề!
Nguyễn Du Nhiên cũng nhớ mọi người, đặc biệt là Lâm Y Y, Lâm Y Y nắm tay Nguyễn Du Nhiên, đánh giá: đã lâu không gặp Du Nhiên gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần so với lần quay trước thì tốt hơn nhiều.
Tống Từ vẫn ngoan ngoãn như trước, hôm nay cô mặc váy trắng dài, cucu kỳ thục nữ, đồng thời đem món quà nhỏ tự tay mình làm tặng cho Sở Niệm.
Lam Kha giống như vị trưởng bối tủm tỉm cười nhìn họ, Tần Yên Lam ở phía sau nhìn Lam Kha, Lam Kha cũng không quay đầu lại, rõ ràng là né tránh.
Nguyễn Thu cười ha hả:
"Tới hết rồi à, nhóm các dì ra ngoài trước đây, để cho nhóm người trẻ ở ở lại."
Ngoại trừ Tần Yên Lam ỏ ngoài, vài người như Lam Kha đã gặp qua Nguyễn Thu, Lâm Y Y và Tống Từ thì nhìn thấy Nguyễn Thu trên tạp chí, hai người giật mình, trẻ tuổi vậy sao? Khi Sở Thanh đi ra mỉm cười với mọi người, sau đó kéo tay Nguyễn Thu rời đi, mọi người lại bị cưỡng ép nhét cho một đống cẩu lương.
Nguyễn Thu gọi đầu bếp chuyên nghiệp đến, khoảng thời gian trước Nguyễn u Nhiên quá bận nếu không cô nhất định sẽ tự mình đảm đương chức nữ đầu bếp.
Đầu bếp làm tiệc nướng BBQ, mọi người ngồi quay quần bên chiếc bàn dài xiên thịt. Ở trong nhóm này, Lam kha lớn tuổi nhất, để cô ngồi trước, Tần Yên Lam lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, cô rất khẩn trương, vội chạy đi lấy đũa, Tần yên Lam cũng đi theo sau đó nắm lấy tay cô, cô run lên sau đó nghe thấy Tần Yên Lam khẽ nói với cô:
"Xin lỗi, nhìn nhầm cho rằng là em?"
"抱歉" /bào qiàn/ cách xin lỗi này có phần trang trọng hơn, trong lòng có điều không phải với người khác nên xin lỗi
Lam Kha:...
Đôi mắt bị lệch cỡ nào mới có thể nhìn lầm xa đến vậy.
Nhìn thấy que nướng sắp chín rồi, Lâm Y Y kéo Nguyễn Du Nhiên qua một góc thì thầm.
Nguyễn Du Nhiên không vui:
"Gì vậy Y Y, có việc thì nói, Niệm Niệm nhìn thấy sẽ không vui."
Lâm Y Y:
"Thì muốn tránh Niệm Niệm mà, cậu còn nhớ Tống Lượng không?"
Tống Lượng?
Nguyễn Du Nhiên nhớ tới:
"Chính là tay guitar trong dàn nhạc lần trước của Sawyer phải không?"
Lâm Y Y gật đầu, cô nhỏ giọng:
"Mình nói với cậu chuyện này, tính cách của hắn cực kì bừa bãi, lại là nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn không biết quan hệ giữa cậu và Niệm Niệm, hắn nhìn thấy antifan công kích cậu hắn bóng gió trong vòng bạn bè, nói muốn bảo vệ cậu."
"Hắn bảo vệ mình?" Nguyễn Du Nhiên nghe thấy liền muốn cười: "Trong nhà hắn có quặng hả?"
Lâm Y Y ra sức gật đầu:
"Chính xác là vậy, nghe bảo có mấy cái quặng."
Nguyễn Du Nhiên:...
Hai người thì thầm to nhỏ, dưới bóng râm, Sở Niệm khoanh tay, cô cười như không cười thả nhẹ bước chân từ từ đi đến gần, nghe thấy Nguyễn Du Nhiên cảm thán:
"Cậu nói mị lực của mình lớn vậy à? Đứa trẻ cũng bị mình hấp dẫn?"
Lâm Y Y:
"Cậu có chút liêm sỉ đi, người ta vừa mới ."
Nguyễn Du Nhiên sờ cằm:
"Mình như vậy gọi là trâu già gặm cỏ non nhỉ?"
Lâm Y Y:
"Đừng đừng đừng, ngược lại để Sở ảnh hậu nghe được nhất định sẽ nổi giận."
Nguyễn Du Nhiên cười, cô vỗ vai Lâm Y Y:
"Cậu yên tâm đi, đến bây giờ cậu vẫn chưa nhìn ra sao? Cái nhà này mình là nóc, không phải mình khoác lác, mình hừ một tiếng, Niệm Niệm làm gì dám giận."
Cô nói xong, nhíu nhíu mày:
"Lạ thiệt, sao mình ngửi thấy mùi của Niệm Niệm."
Lâm Y Y chê cười:
"Đã vậy mà còn dám khoác lác à?"
Cách đó không xa, Tần Yên Lam cầm que nướng trong tay gọi:
"Niệm Niệm, qua đây, em đứng đó che nắng cho hai người kia à? Nấm của em muốn nướng xong rồi."
Nguyễn Du Nhiên:...
Lâm Y Y:...
- -------Hết chương -----