Bàn tay của Sở Niệm đang đặt trên của Nguyễn Du Nhiên, cô thật sự hóa đá ngay tại chỗ.
Fan chưa từng nhìn thấy loại biểu cảm kinh ngạc đến ngây người trên gương mặt Sở ảnh hậu.
Ái Niệm cùng nhóm fan hò hét:
"Không biết xấu hổ!"
"Đúng rồi, Niệm Niệm của chúng ta sao lại làm mấy cái chuyện này!?"
"Còn ép người ta bóp mình nữa chứ?""
...
Đúng lúc đó...
Ống kính phóng đại lên, phóng đại nữa, phóng đại hơn nữa!
Bàn tay ngọc ngà thon thon của Sở Niệm hình như nhúc nhích, mắt thường có thể thấy được chúng ta nhéo nhéo Nguyễn Du Nhiên.
Ái Niệm:...
Nhóm fan:...
Nhóm fan của Nguyễn Du Nhiên vừa rồi bị bao vậy lúc này liền hưng phấn:
"Nhìn đi, còn nói nghệ sĩ nhà này không biết xấu hổ hả, nghệ sĩ nhà mấy người tốt chổ nào??? Nhìn thấy không? Nhéo kìa, nhéo kìa!"
Ngưu đạo thật sự cạn lời, cọng cau trong miệng rớt xuống đất/
Hai cái đứa này thật sự...
Nguyễn Du Nhiên như vậy thì bà con miễn cưỡng chấp nhận, còn Sở Niệm sao cũng hồ đồ theo?
Sở Niệm không dám bóp, nhưng từ trong ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên, cô biết rằng hôm nay không bóp buổi tối cô sẽ chết rất thảm.
Tổ chương trình là tổ chương trình, khi tắt máy quay, buổi tối tất cả đều về nhà ngủ, còn cô thì sao?
Hơn nữa...
Cảm giác này....
Mặt Sở Niệm đỏ đỏ, quả thật rất thích.
KHóe môi của Nguyễn Du Nhiên sắp giương lên tới trời, cô nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi Sở Niệm ai tốt hơn.
Sở Niệm tức giận liếc xéo tên kia, nghiêng đầu không muốn nhìn, khóe miệng lại khẽ giương lên.
Dưới màn hình.
Bảng cổ vũ trong tay Ái Niệm rơi xuống đất:
"Xảy ra chuyện gì. Niệm Niệm của chúng ta bị hạ độc rồi phải không?"
Mọi người:...
Suốt dọc đường trời nắng đẹp, lộ trình cũng không gần, Nguyễn Du Nhiên suy nghĩ, cô gọi điện cho trợ lý.
Một lát sau, một chiếc xe đạp được đưa tới.
Quà tặng này nọ đã mua xong đều đặt trên xe trợ lý.
Nguyễn Du Nhiên vén váy, hai chân bước tới, lên xe đạp, nhìn ghế sau nói:
"Tới đây~"
Trong ký ức của các cô, lần hai người đạp xe thế này là thời cấp ba, khi đó còn trẻ vô tư vô lo, không có bất kì phiền não nào, mỗi ngày tan học, Nguyễn Du Nhiên đều ngâm nga, trở Sở Niệm về nhà.
Hôm nay Sở Niệm mặc váy, cho nên có chút do dự.
Fan ở hậu trường bĩu môi:
"Cô ấy làm gì vậy, Niệm Niệm của chúng ta sao lại ngồi xe đạp."
Fan vừa dứt lời, Sở Niệm đã học theo bộ dạng của Nguyễn Du Nhiên, vén váy, cẩn thận ngồi vào phía sau.
Ánh mặt trời vừa phải, ấm áp chiếu lên gương mặt của Nguyễn Du Nhiên. Cô giở trò xấu, tay khẽ động, chiếc xe chợt vụt lên, Sở Niệm bất ngờ kêu lên một tiếng, ngay sau đó ôm lấy eo người kia.
Các fan hâm mộ tan nát cõi lòng:...
"Tôi có một chú lừa nhỏ, trước giờ tôi chưa từng cưỡi..."
Nguyễn Du Nhiên vừa ngâm nga bài hát vừa bắt đầu đạp xec, trong khoảng thời gian này chăm sóc Sóc Niệm: xoay người, xoa bóp cơ thể, vân vân... tuy rằng người gầy đi không ít nhưng vẫn đủ khỏe, đạp một hơi về đến cửa nhà, cũng không thở gấp.
Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên rất đau lòng, muốn giúp lau mồ hôi nhưng ngại ống kính, cô hắng giọng, che giấu cảm xúc:
"Em đạp xe rất tốt."
Nguyễn Du Nhiên cười haha nhìn Sở Niệm:
"Em lái xe còn lợi hại hơn."
Lái xe này nghĩa là làm chuyện +
Tổ chương trình:...
Nhóm fan:...
Ông trời ơi.
Đây là bản ngã trời sinh sao?
Nguyễn Du Nhiên móc khăn giấy trong túi ra, cô lau mồ hôi trên mặt, khăn giấy vô tình dính lên mí mắt, Sở Niệm nhìn thấy:
"Chờ đã."
Nguyễn Du Nhiên đang muốn vào cửa liền dừng lại, Sở Niệm bước từng bước đến rất gần cô.
Nhịp tim của Nguyễn Du Nhiên bỗng gia tốc, không thể nào, không thể nào... là vì cô quá đáng yêu, mị lực quá lớn sao? Ở trước ống kính hôn cô? Vậy phải làm sao bây giờ, Ngưu đạo sẽ thế nào? Fan nữa? Sau này nói với công ty thế nào, rồi cả chương trình...
Trong khi người nào đó đang nghĩ tới câu chuyện chắt chút chít thì Sở Niệm vừa giúp lấy xuống mảnh vụn giấy trên mí mắt, sau đó mỉm cười.
Nguyễn Du Nhiên:...
Nguyễn Du Nhiên không phải là một diễn viên đúng chuẩn khi yêu cầu kỹ thuật diễn quá cao siêu. Dùng mắt thường cũng có thể thấy khóe miệng của Nguyễn Du Nhiên kéo xuống, dáng vẻ có chút thất vọng, Sở Niệm cong khóe môi, cười như không cười hỏi:
"Vừa rồi em suy nghĩ gì?"
Ngưu đạo hắng giọng, ngăn lời tiếp theo của hai người.
Hai đứa này có lộn không vậy, đây mới là tập đã muốn bạo rồi?
Chuông cửa vang lên.
Nguyễn tổng đã sớm trang điểm xinh đẹp bước ra, cử chỉ của bà rõ ràng giống như nhà giàu thập niên , thế gia khoa trương có máu mặt, bà kinh ngạc há hốc miệng nói:
"Ôi, đây là Niệm Niệm à? Người thật đẹp hơn tivi rất nhiều, mau vào đi."
Bà nắm tay Sở Niệm bước vào, vừa đóng cửa lại, Nguyễn Du Nhiên đi phía sau suýt chút nữa đụng trúng mũi.
Ngưu đạo hô:
"Cắt!"
Tập dừng ở cảnh Sở Niệm vào nhà, Ngưu đạo muốn câu dẫn sự tò mò của mọi người một cách đầy kinh nghiệm.
Nhưng do giai đoạn trước quay quá ít, lại theo yêu cầu của Nguyễn Du Nhiên, lúc đầu mọi người muốn vội vàng quay nhưng vì suy xét Sở Niệm, cần nghỉ ngơi buổi trưa.
Ngay lập tức ống kính đều đóng hết.
Nguyễn Du Nhiên đi đến bên cạnh Sở Niệm:
"Chị có mệt không?"
Sở Niệm mỉm cười: "Không mệt." tay cô sờ mặt Nguyễn Du Nhiên, hỏi: "Ngược lại là em, có mệt không?"
Nguyễn Thu ở bên cạnh quả thật chịu không được:
"Mắc ói!"
Mọi người:...
Ngưu đạo vui vẻ ngậm cau đi tới:
"Nè, thật sự bó tay với hai đứa. đã nói đừng có rãi đường, nhưng cứ quăng khắp nơi."
Nguyễn Du Nhiên nghĩ chưa để dì ở ngoài xe là tốt lắm rồi, cô là người không chịu ngồi yên/không ở không được, cô đưa Sở Niệm vào phòng nghỉ ngơi.
Sở Niệm giống như bị nhét vào chăn, Nguyễn Du Nhiên giúp cô chỉnh lại góc chăn, sau đó lên gò má của cô, nói:
"Ngủ một giấc nha? Buổi chiều còn phải quay nữa."
Sở Niệm ngẩn ngơ nhìn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên bị dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu như trẻ con này của Sở Niệm khiến cho tim đập rộn ràng, cô cúi đầu hôn lên môi Sở Niệm.
Hai tay Sở Niệm quấn lấy cổ cô.
Số lần Sở Niệm chủ động càng ngày càng nhiều.
Năm tháng tĩnh lặng, cuối cùng cô cũng học được không cần chịu đựng, học được dũng cảm, học được thể hiện.
Sau khi nụ hôn kết thúc.
Hai người đều thở hổn hển,Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên nhẹ nhàng hỏi:
"Du Nhiên, là thật sao?"
Nguyễn Du Nhiên ngẩn người:
"Hũm?"
Sở Niệm nhìn vào mắt cô:
"Tất cả mọi thứ là thật sao?"
Một câu nói quả thật làm cho Nguyễn Du Nhiên cảm thấy vừa yêu thương vừa chua sót vừa khổ sở, cô cúi người ôm lấy Sở Niệm:
"Là thật, tất cả đều bắt đầu tốt lên."
Cả hai đã nói sẽ không khóc, cho nên lúc này đây Sở Niệm không khóc.
Mãi cho đến khi Nguyễn Du Nhiên rời đi, Sở Niệm mới chậm rãi kéo mặt dây chuyền đặc biệt từ trên cổ ra, mở nắp mặt dây chuyền, bên trong là tấm ảnh đen trắng Sở Niệm khi còn bé, mẹ Sở ôm lấy cô.
Cô hôn lên tấm ảnh đó, nhắm mắt thì thầm.
_Mẹ, mẹ nhìn thấy phải không? Con thật sự rất hạnh phúc!
Lúc Nguyễn Du Nhiên đi ra, trong phòng khách rối tinh rối mù, Nguyễn tổng lại bắt đầu chào hỏi bên này rồi chào hỏi bên kia, bà cũng không phải là tổng tài phách lối.
Bà gọi đầu bếp trong nhà tới, đặc biệt làm bữa cơm phong phú Trung Tây đều có xem như chào hỏi tổ chương trình.
Có mấy đại ca quay cứ nhìn trộm Nguyễn tổng, lại nhịn không được đỏ mặt.
Nguyễn tổng thật sự lớn tuổi sao? Nhìn rất trẻ tuổi rất xinh đẹp.
Nguyễn Du Nhiên đặt mông ngồi kế bên Ngưu đạo, Ngưu đạo cầm một thứ tương tự IPad, quan sát hai tổ quay bên kia.
Cô cũng góp vui, nghiêng đầu qua nhìn.
Lâm Y Y và Tống Từ là cặp đôi khá trớ trêu, một nửa là kịch bản, một nửa quả thật là trớ trêu.
Cha mẹ Tống Từ là người nói năng thận trọng, họ đưa Tống Từ đi huấn luyện từ khi Tống Từ còn rất nhỏ, cho nên người trong nhà cũng không qua thân thiết, thậm chí Lâm Y Y mới tới nửa tiếng, cô cầm hạt dưa nói chuyện phiếm với hai người già còn có cảm giác con gái ruột thịt hơn cả Tống Từ.
Tống Từ đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn một nhà ba người.
Lâm Y Y phát hiện Tống Từ, cô đi tới, ôm lấy Tống Từ, hỏi:
"Em sao vậy?"
Cặp của hai người là cặp tiếp xúc cơ thể tự nhiên nhất, cũng không giống Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm là dạng quen thuộc, lại không giống Lam Kha và Tần tổng ngượng ngùng.
Tống Từ lắc đầu:
"Mọi người trò chuyện thật vui."
Lâm Y Y cười cười, cô chọt chọt mặt Tống Từ:
"Dẫn chị đi xem phòng của em đi?"
Trời đất ơi.
Nguyễn Du Nhiên không kiềm được kêu lên, chiêu chọc gái này, lần đầu đã muốn vào phòng con gái nhà người ta, biết xấu hổ không vậy?
Dù sao Tống Từ vẫn còn nhỏ, cũng không có đề phòng, dẫn theo Lâm Y Y vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng của Tống Từ, Lâm Y Y đã bật cười, quả thật là phòng thiếu nữ, căn phòng cũng rất thơm, khắp nơi đều là màu hồng, cả gấu bông trên giường cũng là màu hồng.
Tống Từ nhìn Lâm Y Y:
"Chị mệt rồi nhỉ, nằm nghỉ chút nha?"
Lâm Y Y nhướng mày: "Em để chị nằm giường của em?" nói xong cô cởi áo khoác, lui người về sau nằm xuống ngay và luôn, sau đó chỉ chỉ bên cạnh:
"Tới đây, nằm chỗ này."
Tống Từ đỏ mặt, theo bản năng nhìn về phía phó đạo diễn, phó đạo diễn gật đầu, hai mắt của mấy người trong tổ nổ đom đóm. Được lắm, mới bắt đầu CP này không được xem trọng lắm, bây giờ nhìn cũng cảm thấy rất thích.
Tống Từ ngoan ngoãn đi tới, cô không giống Lâm Y Y phóng khoáng nằm ngửa mặt lên, cô nghiêng người dùng tư thế như chim nhỏ nép vào lòng người, rất thục nữ.
Lâm Y Y thuận tay kéo Tống Từ vào lòng mình, cô cảm giác được cơ thể người trong lòng căng cứng, cô nhẹ nhàng vỗ về:
"Được rồi, sau này có chị, sẽ không để em cô đơn nữa."
Cô thật sự đau lòng đứa trẻ này, quá đáng thương, ngay cả cha mẹ ruột cũng ngăn cách như vậy.
Trong thế giới của cô bé này, chẳng lẽ thật sự chỉ có công việc?
Tống Từ nghiêng đầu, vốn dĩ cô muốn len lén lau nước mắt nhưng dưới ống kính hành động lại làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Không chỉ tổ chương trình. Ngay cả Ngưu đạo và Nguyễn Du Nhiên cũng trầm tư.
Vành mắt của Nguyễn Du Nhiên nóng lên:
"Tống Từ là một đứa trẻ sống không dễ dàng."
Ngưu đạo cũng thở dài:
"Ai nói không phải chứ? Nhưng trong cái vòng giải trí rộng lớn này, có bao nhiêu người như vậy?"
Chăm chỉ lao động bất kể ngày đêm, vứt bỏ cả gia đình sự nghiệp chỉ vì một tương lại vô định.
Ai trong chúng ta đều theo đuổi giấc mộng của đời mình.
Màn hình vừa chuyển qua cặp Lam Kha và Tần Yên Lam, bây giờ hai người là CP không giống CP nhất trong ba cặp.
Giữa họ đơn giản là lịch sự cùng với vách ngăn mơ hồ.
Ngay cả đi mua đồ cũng vậy, hai người mỗi người đẩy một xe, nội dung trò chuyện không có gì đặc biệt, thậm chí khá cứng nhắc.
Ngưu đạo nhíu mày, bà cầm bộ đàm nói đạo diễn bên kia làm áp lực:
"Như vậy không được."
Phó đạo diễn thở dài:
"Hết cách rồi, đã nói nhiều lần."
Ngưu đạo cân nhấc:
"Vậy tạm dừng đi."
Bà chọn ba CP này đều có điểm đặc biệt riêng, lúc ban đầu rất nhiều người cho rằng cặp đôi chủ lực là Hằng Nga x Tiện Thỏ, nhưng thật ra không phải, một chương trình muốn trở nên thu hút vậy nhất định mỗi cặp đôi mỗi cá nhân phải có một vẻ riêng.
Trạng thái của hai người không thích hợp, lần này ra quay ra ngoài mua đồ cũng thật giả lẫn lộn, vậy chi bằng không quay.
Tổ chương trình bất ngờ rút lui.
Lam Kha trầm tư, tất nhiên cô biết bởi vì vấn đề trạng thái của cô làm chậm trễ việc quay.
Lúc ngồi trong phòng nghỉ ngơi, cô cầm ly nước trong tay suy nghĩ hồi lâu, bất ngờ "kịt" một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Lam Kha giật mình, cô ngẩng đầu lên nhìn, là Tần Yên Lam.
Cô ấy hôm nay rất đẹp, vẫn theo thói quen hằng ngày, âu phục trên người rất lạnh lùng, dường như cô ấy rất thích mặc âu phục, tóc dài xõa ra, phần đuôi tóc được uốn cong rất tỉ mỉ.
Lam Kha mấp máy môi:
"Chị..."
Cô rất muốn nói lời xin lỗi với Tần Yên Lam nhưng lại khó mở miệng.
Tần Yên Lam đi tới, ngồi xổm xuống, ngửa mặt nhìn Lam Kha:
"Chị, chị hãy nghe em nói."
Lam Kha gật đầu, cô nhìn vào mắt Tần Yên Lam, đây không phải lần đầu tiên hai người nhìn nhau như vậy, nhưng mỗi một lần tim cô đều sẽ không ngừng đập loạn.
Tần Yên Lam nhìn vào mắt Lam Kha nói:
"Quá khứ của chị, em biết và cũng đón nhận nó."
Lam Kha theo bản năng muốn mở miệng nhưng Tần Yên Lam đã giơ ngón tay lên, mập mờ chặn lời cô:
"Em biết chị lại muốn nói muốn tốt cho em, thanh xuân không nên lãng phí với một người như, không đáng phải không."
Lam Kha im lặng.
Tần Yên Lam mỉm cười đầy quyến rũ:
"Em thầm mến chị rất nhiều năm, cho dù thanh xuân của em đã dùng cho chị thì cũng đừng để em phải lỗ vốn không gỡ được."
Lam Kha khẽ chớp mắt:
"Bên chị..."
Tần Yên Lam đã trước một bước:
"Chị nói chị còn nợ bên ngoài sao? Chỉ nói đến vật chất không nói tình cảm à? Nếu như vậy, chị, em nguyện ý làm kim chủ của chị, như vậy được không?"
Lam Kha rất bất ngờ, cô mở to mắt nhìn Tần Yên Lam. Tần Yên Lam chỉ cười, cười cực quyến rũ và hớp hồn, lúc này đây, tay phải của cô hoàn toàn che mắt Lam Kha, nghiêng người về trước hôn lên đôi môi kia.
Nếu như làm kim chủ thật...
Thì chút quyền lợi nên có.
Đến buổi chiều quay tiếp.
Sở Niệm bị Nguyễn Du Nhiên dụ thức dậy, ngồi bên giường đút cháo thịt trứng muối, ăn uống no đủ mới đi ra ngoài.
Màn hình vừa chuyển, cả nhà bốn người đã ngồi bên nhau.
Sở Thanh không quen văn vẻ, càng đừng nói tới trước ống kính nhiều lời, Nguyễn Thu thì cười ha ha, một tay đầy oai phong khoát lên tay vịn sofa:
"Kết hôn rồi thì là người một nhà cả, thật ra Niệm Niệm à, mẹ vẫn muốn hỏi con, rốt cuộc con thích Tiện Tiện nhà chúng ta ở điểm nào?"
Đây là điều bà luôn muốn hỏi, cũng không dám hỏi ra lời.
Thứ nhất là sợ đứa con gái léo nhéo của bà, thứ hai là sợ Sở Niệm da mặt mỏng, thừa dịp này hỏi thôi.
Fan dưới màn hình đều chờ mong, họ nghĩ nhất định là dựa theo sắp xếp của chương trình, hào phóng gì đó, chừng mực gì đó, có tấm lòng tốt gì đó.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Ái Niệm dẫn theo fan cùng Đại hoa cầm đầu nhóm fan đại chiến một trận.
Ngay tại đó cà mên cơm cũng bay tứ tung, nhân viên tổ chương trình tới ngăn cản mới giật lại được.
Ái Niệm đang chờ thần tượng của họ vì họ tranh giành một chút sức lực cuối cùng.
Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, trong ánh mắt của cô ngậm ý cười, cô nhẹ nhàng nói:
"Con thích em ấy tuyệt sắc tao nhã, thích đôi khi bụng dạ hẹp hòi, thích em ấy che chở bao che dù là chuyện gì đi nữa, thích em ấy bao dung với con, thích em ấy xấu tính, chỉ cần thuộc về em ấy, con đều thích..."
Trời ơi má ơi.
Trái tim của đại ca quay phim đã loạn nhịp, giống như chìm trong bong bóng màu hồng.
Ngưu đạo thì trợn trắng, làm gì đây trời, mượn đây thổ lộ tình yêu?
Nguyễn Du Nhiên cảm động muốn rớt nước mắt, Ngưu đạo dùng ánh mắt ra dấu với Nguyễn Thu, tạm thời để bà làm người dẫn dắt.
Nguyễn Thu đá Nguyễn Du Nhiên một cú:
"Sao con khóc? Rất cảm động?"
Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm: "Dạ, rất cảm động." cô có chút nghẹn ngào: "Nhưng ngoại trừ những điểm này, Niệm Niệm, chị không thích vóc dáng xinh đẹp, tiếng hát lảnh lót, da thịt mịn màng, mị nhãn như tơ, khí chất cuốn hút, tiếng rên mê người sao?"
Sở Niệm:...
Nguyễn Thu:...
Sở Thanh:...
Toàn bộ tổ chương trình:...
- -----Hết chương ----